Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 770
Đáng tiếc a, thân thể của nàng căn bản lại không kháng cự Lưu Phong. Không có biện pháp, nàng chỉ có thể xấu hổ đỏ mặt mặc kệ cho hắn sắp đặt. Có lẽ vì hoàn cảnh khác đi nên từ trong lòng Lí Hương Quân nhanh chóng truyền đến một khoái cảm khác thường.
Nhìn Lí Hương Quân thân hình không ngừng quằn quại, vẻ mặt có chút ngoan ngoãn thì Lưu Phong cười cười: "Mĩ nhân tỉ tỉ, không bằng hôm nay chúng ta vui ở chỗ này luôn đi!"
Lí Hương Quân nghe vậy lại bị một đợt đỏ mặt tía tai, xuân tâm nổi sóng: "Ta sợ." Kì thật nàng không chỉ là sợ, trong lòng nàng thực ra còn có chút chờ mong. Đương nhiên câu nói xấu hổ như vậy trong cảnh ngộ giữa thanh thiên bạch nhật thế này thì nàng sao có thể nói ra từ chính miệng mình cơ chứ.
"Hắc hắc, không phải sợ, mọi thứ có ta!"
Cười cười mập mờ, Lưu Phong cũng không để ý sự phản đối của Lí Hương Quân mà thuần thục cởi bỏ hết quần áo của nàng. Ngay lập tức vưu vật đầy đặn cao ngất thẳng tắp được giải thoát hiện ra trước mắt Lưu Phong.
"Đẹp quá a!"
Lưu Phong ca ngợi từ đáy lòng một lời, rồi nhanh chóng xuất trảo thủ chưởng mà không ngừng nhào nặn. Bị lộ thiên lúc ban ngày ban mặt Lí Hương Quân vốn còn chút xấu hổ, nhưng giờ phút này do Lưu Phong đùa bỡn tới tấp, toàn thân đã nhũn ra, mị nhãn như tơ mà rên rỉ không ngừng.
"Phong nhi, muốn ăn không?"
Kích tình đã từ từ tiêu diệt lí trí của Lí Hương Quân, xuân tâm nhộn nhạo dồn dập. Nàng đột nhiên tình tứ mỉm cười với Lưu Phong, chủ động nâng một trái đào tiên đầy đặn lén lút đưa vào miệng Lưu Phong.
Lưu Phong hơi hơi động tâm, say mê ngậm lấy nụ hồng trên đỉnh vưu vật no tròn mà bắt đầu thưởng thức.
"Thoải mái!"
Lí Hương Quân kiều mị rên lên một tiếng, một cảm giác bải hoải trong nháy mắt truyền từ ngực chạy khắp mình. Dường như khí lực toàn thân trong khoảnh khắc đều tiêu tan hết, chỉ có thể phát ra vài tiếng rên rỉ. (ND: chậc chậc, chưa vợ lại phải dịch chương này, wá đen!).
"Tiểu tử thúi, dám cùng Lí Hương Quân khêu gợi ở đây" Lưu Phong và Lí Hương Quân đều không hề biết, cách không xa chỗ bọn họ đang kích tình thì Nghê Thường tiên tử đang không rời mắt mà nhìn chằm chằm quan sát bọn họ.
Lúc mới bắt đầu thì trong lòng Nghê Thường còn thầm mắng Lí Hương Quân dâm đãng. Nhưng một lát sau do ảnh hưởng của hai người mà tâm thần của Nghê Thường cũng có chút nhộn nhạo, vẻ mặt đỏ bừng. Đã mấy lần nàng quyết định không nhìn, nhưng ai mà biết được là không làm sao rời mắt đi nổi.
Nghe Lí Hương Quân rên rỉ thì Lưu Phong càng thêm hưng phấn, trên dưới đều yêu. Miệng mút tay vuốt làm cho Lí Hương Quân bị đùa bỡn đến rên rỉ không ngừng.
"Nghê Thường tỉ tỉ, người ở đây a!"
Nghê Thương đang đỏ mặt tới tai thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh quen thuộc. Quay đầu nhìn kĩ thì thấy Khuynh Thành đã xuất hiện bên nàng chẳng biết từ khi nào. Nghê Thường thực xấu hổ, chỉ vì do nàng quá chú ý đến Lưu Phong và Lí Hương Quân nên không hề phát hiện có người đến.
"Khuynh Thành muội muội, ta có việc phải đi trước.". Mặc dù sâu trong nội tâm thì có chút không muốn vì vẫn định xem nữa, nhưng Khuynh Thành tới thì nàng không thể tiếp tục mặt dày để vẫn ở chỗ này quan sát hai người kích tình.
"Đợi một chút!"
Khuynh Thành kéo tay Nghê Thường mỉm cười hạ giọng nói: "Nghê Thường tỉ tỉ, chúng ta cùng nhau xem đi. Muội sẽ không nói cho người khác".
Nghê Thường nghe vậy, thoáng do dự một chút rồi hạ giọng nói: "Tỉ định tới đây ngắm hoa, muội xem này hoa nở nhiều lắm. Khuynh Thành muội muội, tỉ thực sự có việc, muội cứ việc xem nha. Khi nào có cơ hội thì chúng ta lại thưởng hoa" Trong giọng nói của Nghê Thường rõ ràng rơi vào tình trạng bối rối.
Khuynh Thành nghe vậy cười thầm trong bụng, da mặt giả bộ của Tam sư tôn tỉ phu thực sự vẫn mỏng a, rõ ràng là rình xem đệ tử của mình và người khác kích tình, nhưng lại nói thành đi ngắm hoa.
"Nghê Thường tỉ tỉ, chúng ta đều là người mình cả, không cần phải dấu diếm" Khuynh Thành nắm chặt tay Nghê Thường cười hắc hắc nói thầm."Tỉ phu và sư tôn đang làm chuyện hay, chúng ta nhìn thì cũng là điều tốt a".
Nghê Thường thấy Khuynh Thành nói rõ sự tình thì lập tức đỏ bừng mặt vội vội vàng vàng giải thích: "Kì thật. kì thật là tỉ cũng vừa mới phát hiện" Lời này của Nghê Thường thực ra cũng không có sai. Vốn nàng thực sự định đến hoa viên cho khuây khỏa, thuận tiện tìm Lưu Phong. Ai mà biết từ xa đã nghe thấy tiếng nữ nhân rên rỉ. Vì vậy nàng mới tạm thời nảy ra ý định náu mình núp ở chỗ này rình xem.
Khuynh Thành cũng không hề để ý lời giải thích của Nghê Thường, chỉ thè lưỡi hồng hồng ra mà hạ giọng cười nói: "Nghê Thường tỉ, nhưng muội lại đặc biệt theo dõi sư tôn để rình coi" Khuynh Thành rình xem trộm Lí Hương Quân cũng không phải một hai lần. Nhưng hôm nay tiểu nha đầu mới lần đầu xem trộm đến say mê như vậy.
Nghê Thường âm thầm chắt lưỡi hỏi nhỏ: "Khuynh Thành, muội thường xuyên."
Khuynh Thành cũng không dấu diếm, làm ra một cái mặt quỉ: "Cũng không phải thường xuyên, kì thật cũng là gần đây muội mới phát hiện ra. Nhưng mà trong khoảng thời gian này muội xem không sót lần nào" Cũng không biết tiểu ma nữ nghĩ như thế nào, nhưng ngôn ngữ trong đó có ý hơi phô trương.
Trong lòng Nghê Thường không thích thú gì cả. Về phía Khuynh Thành thì là đệ tử rình coi sư tôn, còn về phía mình té ra sư tôn xem trộm đệ tử. Như thế nào bây giờ đây.
Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại dường như phong cách này cũng rất kích thích a.
Cách đó không xa, Lưu Phong và Lí Hương Quân đã hoàn toàn chìm đắm vào trong kích tình, căn bản cũng không để ý Nghê Thường và Khuynh Thành đang ở một chỗ rình xem.
Lúc này Lưu Phong đã tách hai chân Lí Hương Quân ra rồi nhằm ngay hạ thể của nàng mà lựa thế đâm thương. Lí Hương Quân nhất thời phát ra một tiếng rên rỉ cao vút, hay tay cuộn chặt quanh cổ Lưu Phong mà bắt đầu quằn quại thân thể phối hợp với chiêu số múa giáo của nam nhân.
Quang cảnh thực tình tứ làm cho Nghê Thường thấy tâm thần nhộn nhạo, Khuynh Thành bên cạnh lại có vẻ vô tư lự (nv: một tâm một phế), ngược lại quay ra đánh giá thân thể Lưu Phong: "Nghê Thường tỉ, người xem cơ bắp trên người tỉ phu, đẹp quá a. Mấy hôm trước muội và tỉ phu còn sờ mó suốt đêm, đáng tiếc hôm nay hắn lại cùng một chỗ với sư tôn."
Nghê Thường nghe vậy chớp mắt: "Các ngươi. các ngươi ngủ chung a?".
"Đúng vậy!"
Khuynh Thành thản nhiên nói: "Đúng vậy, muội cùng tỉ phu thường xuyên ngủ cùng một chỗ. Nghê Thường tỉ, muội khát khao lồng ngực cường tráng ấm áp của tỉ phu".
"Chẳng lẽ các ngươi đã." Nghê Thường hơi giật mình: "Không phải muội còn định kế thừa Thánh Linh sao? Mấy hôm trước tỉ nghe thấy Thu Sương tỉ nói Thánh Linh sẽ phát triển tiếp rất nhanh, muội làm như thế chẳng phải là uổng phí sao?"
"Hắc hắc" Khuynh Thành khẽ cười một tiếng: "Nghê Thường tỉ, người hiểu lầm rồi. Nhân gia vẫn còn xử nữ, chúng ta tuy ngủ cùng, nhưng mà muội chưa bị thất thân".
"Có thể như thế được sao?" Nghê Thường có hơi không tin: "Các người cùng ngủ một chỗ, làm sao mà hắn với muội lại không chuyện kia."
"Nghê Thường tỉ, muội nói cho tỉ một bí mật a. Nhưng tỉ đừng có nói cho người khác a" Khuynh Thành thần bí cười cười. Ghé miệng vào tai Nghê Thường nhỏ giọng thì thầm mấy câu.
Sau khi Nghê Thường nghe xong có chút thẹn thùng không thôi, lại có chút không tin: "Nguyên lai là muội dùng tay?"
"Cẩn thận một chút, đừng nói cho người khác a!" Vẻ mặt Khuynh Thành ranh mãnh.
Dùng tay, dùng tay?
Bàn tay nhỏ bé của Nghê Thường đột nhiên thấy một cơn thôi thúc: "Nếu tìm được cơ hội thì ta cũng thử xem" Nghê Thường âm thầm tự nghĩ.
Lưu Phong ôm chặt Lí Hương Quân, động tác quấn quít theo theo sự đu đưa thân thể. Dần dần gương mặt Lí Hương Quân cũng lộ ra vẻ thỏa mãn hưng phấn, khoái cảm mãnh liệt, làm cho nàng nhịn không được phát ra những âm thanh rên rỉ vui sướng.
"Bọn họ sao lại ra như vậy chứ, nơi này là hoa viên a!" Nghe Lí Hương Quân rên rỉ, Nghê Thường vừa thẹn lại vừa xấu hổ. Định nhắm hai mắt nhưng lại không nhịn được vẫn muốn xem. Tình cảm nàng dường như đã bị hai người kích tình mà xúc động. Đôi lúc nàng nghĩ thầm nếu được nhìn hạ thân Lưu Phong thì cũng chỉ có tốt cho mình thôi.
Theo động tác của Lưu Phong càng lúc càng nhanh, khoái cảm trong người Lí Hương Quân ngày càng mãnh liệt. Gương mặt nàng ửng hồng, đôi mắt ngọc mê li, rên rỉ liên hồi, không ngừng uốn oéo đồn bộ nghênh hợp với nam nhân. Hai tay ôm chặt quanh người Lưu Phong, hận rằng không thể hòa nhập với hắn làm một. Bỗng nhiên một cơn khoái cảm truyền từ hạ thân, từ trong lòng bộc phát gần như làm cho Lí Hương Quân mê muội. Nàng không khỏi quát to một tiếng, nhanh chóng ưỡn đồn bộ mình lên. Lập tức thân thể bị chấn động.
Trong khoảnh khắc nàng cảm thấy mình đang bay bổng lên chín tầng mây.
Bỏ qua thân thể mềm oặt của Lí Hương Quân, khóe miệng Lưu Phong mỉm cười, chuyển mắt đến chỗ Khuynh Thành và Nghê Thường đang ẩn náu. Thân mình Nghê Thường run mạnh mà thầm nghĩ bất hảo a, dường như bị Lưu Phong phát hiện.
"Nghê Thường tỉ, liệu tỉ phu có phát hiện ra chúng ta không?" Vẻ mặt khuynh Thành mập mờ, dường như cũng không ngại chuyện mình rình coi bị bắt gặp.
"Chúng ta đi!"
Nghê Thường phỏng chừng bọn họ còn phải mặc quần áo một lúc, tranh thủ thời gian này mà nàng và Khuynh Thành cũng trở ra.
Phải nói rằng, hai người vội vã thoát thân. Lưu Phong nhìn hai người rời đi mà âm thầm bật cười. Sư tôn a sư tôn, người mà cũng say mê xem trộm a.
"Phong nhi, bế ta đi về phòng ngươi" Dường như Lí Hương Quân cũng bất mãn mà làm nũng cuốn hai vòng quanh cổ Lưu Phong, vẻ mặt đầy quyến rũ.
"Ngươi nha, trông như vậy mà giống như cọp mẹ ăn mãi không no!" Lưu Phong cười mập mờ, ôm lấy lưng Lí Hương Quân bế về phòng mình.
Sau khi về phòng, hai người tự nhiên lại tiếp tục một trận quấn quýt không ngừng. Nghe nói đêm đó có người nghe thấy từ phòng Lưu Phong vọng ra tiếng rên rỉ thở dốc thâu đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Phong đang ôm Lí Hương Quân ngủ ngon giấc, đột nhiên nghe được bên ngoài có người gõ cửa, theo âm thanh thì có vẻ là tiểu nha đầu Khuynh Thành. Lưu Phong và Lí Hương Quân bị đánh thức vội vàng kéo chăn trùm lên người, Lí Hương Quân lại càng che kín vì sợ tiểu nha đầu không qui không củ xông thẳng vào.
"Nói to như vậy, có chuyện gì a?" Lưu Phong trực tiếp đứng dậy hỏi vọng ra bên ngoài.
"Tỉ phu, sư tôn. Hai người mau mặc quần áo rồi đến đại sảnh. Chúng ta vừa bắt được một gã gian tế, nghe tỉ tỉ nói hình như hắn có giấu một bí mật lớn" Khuynh Thành nói rõ ý định đến đây của mình.
Lí Hương Quân lập tức thẹn thùng thì thầm với Lưu Phong: "Tại sao Khuynh Thành lại biết ngươi và ta ở đây?".
Đương nhiên rình xem trộm thì phải biết.
Nhưng mà Lưu Phong cũng không nói rõ cho Lí Hương Quân, hắn chỉ ung dung cười: "Yên tâm, tiểu nha đầu không biết. Hơn phân nửa là hô loạn để tìm ta".
"Ân, ta biết, nhưng mà sư tôn ngươi không ở phòng ta. Tiểu nha đầu cẩn thận nếu không ta nói muội phỉ báng ta" Lưu Phong một mặt nói thế, một mặt lại nắm lấy ngực Lí Hương Quân mà nhào nặn tiếp làm cho mặt nữ nhân đỏ rực, tim đập thình thịch.
"Xí!"
Khuynh Thành hừ một tiếng rồi nói: "Huynh còn tưởng muội là tiểu hài tử có thể dễ dàng lường gạt a. Được rồi, giờ không nói chuyện này nữa. Huynh và sư tôn nhanh chóng đến đấy đi. Muội đi trước đây."
Nghe thấy Khuynh Thành đi, Lí Hương Quân mới từ trong chăn chui ra, hầu hạ Lưu Phong mặc quần áo. Hai người nhanh chóng mặc quần áo rồi vội vàng chạy ra đại sảnh.
Chỉ thấy trong đại sảnh có Khuynh Quốc, Mộ Dung Uyển Nhi, Nghê Thường, Trương Mĩ Nhân và Khuynh Thành đều tới.
Thấy Lưu Phong và Lí Hương Quân cùng đến, vẻ mặt Khuynh Thành thực chế giễu, vội vội vàng vàng đi tới ôm lấy một cánh tay Lí Hương Quân cười cười mập mờ: "Sư tôn, cuối cùng thì người và tỉ phu cũng đã rời giường a!"
Lời này vừa nói, khuôn mặt Lí Hương Quân nhất thời đỏ đến mang tai, thậm chí không dám nhìn chúng nữ trong đại sảnh.
So ra thì Lưu Phong thản nhiên phi thường, hắn đưa tay vỗ vào đồn bộ của Khuynh Thành cười mắng: "Tiểu nha đầu nhà ngươi, muội nói vớ vẩn gì vậy. Cẩn thận không ta lại tét nát bàn tọa bây giờ".
Khuynh Thành coi thường liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái rồi nói: "Tỉ tỉ, người xem tỉ phu, dám nhân cơ hội để ăn đậu hũ của muội. Tỉ không được bỏ mặc không quan tâm đến chuyện dạy bảo huynh a"
Nghê Thường âm thầm tặc lưỡi, tiểu nha đầu này, không hổ xuất thân từ ma giáo. Lời như vậy mà cũng nói ra được, thật sự là ngang ngạnh a.
Khuynh Quốc mỉm cười đi tới thân thiết kéo tay sư tôn Lí Hương Quân: "Sư tôn, đừng để ý Khuynh Thành, chúng ta ngồi sang một bên" Nói xong nàng liễn dẫn Lí Hương Quân tìm chỗ ngồi xuống.
Lí Hương Quân có chút áy náy không dám nhìn Khuynh Quốc.
Khuynh Quốc hiểu được tâm tư của Lí Hương Quân vội vàng truyền âm nói: "Sư tôn, kì thật chuyện của người và Lưu Phong đồ nhi sớm đã biết rồi, đồ nhi sẽ không phản đối".
Nghe Khuynh Quốc nói vậy, sắc mặt Lí Hương Quân mới dịu đi đôi chút. Nói thực thì mặc dù đã gắn bó keo sơn với Lưu Phong, nhưng mà nàng vẫn sợ phải đối diện với đệ tử của mình.
Lưu Phong cố ý thay đổi sự chú ý của mọi người: "Gian tế, có chuyện gì vậy?"
Nhìn Lí Hương Quân thân hình không ngừng quằn quại, vẻ mặt có chút ngoan ngoãn thì Lưu Phong cười cười: "Mĩ nhân tỉ tỉ, không bằng hôm nay chúng ta vui ở chỗ này luôn đi!"
Lí Hương Quân nghe vậy lại bị một đợt đỏ mặt tía tai, xuân tâm nổi sóng: "Ta sợ." Kì thật nàng không chỉ là sợ, trong lòng nàng thực ra còn có chút chờ mong. Đương nhiên câu nói xấu hổ như vậy trong cảnh ngộ giữa thanh thiên bạch nhật thế này thì nàng sao có thể nói ra từ chính miệng mình cơ chứ.
"Hắc hắc, không phải sợ, mọi thứ có ta!"
Cười cười mập mờ, Lưu Phong cũng không để ý sự phản đối của Lí Hương Quân mà thuần thục cởi bỏ hết quần áo của nàng. Ngay lập tức vưu vật đầy đặn cao ngất thẳng tắp được giải thoát hiện ra trước mắt Lưu Phong.
"Đẹp quá a!"
Lưu Phong ca ngợi từ đáy lòng một lời, rồi nhanh chóng xuất trảo thủ chưởng mà không ngừng nhào nặn. Bị lộ thiên lúc ban ngày ban mặt Lí Hương Quân vốn còn chút xấu hổ, nhưng giờ phút này do Lưu Phong đùa bỡn tới tấp, toàn thân đã nhũn ra, mị nhãn như tơ mà rên rỉ không ngừng.
"Phong nhi, muốn ăn không?"
Kích tình đã từ từ tiêu diệt lí trí của Lí Hương Quân, xuân tâm nhộn nhạo dồn dập. Nàng đột nhiên tình tứ mỉm cười với Lưu Phong, chủ động nâng một trái đào tiên đầy đặn lén lút đưa vào miệng Lưu Phong.
Lưu Phong hơi hơi động tâm, say mê ngậm lấy nụ hồng trên đỉnh vưu vật no tròn mà bắt đầu thưởng thức.
"Thoải mái!"
Lí Hương Quân kiều mị rên lên một tiếng, một cảm giác bải hoải trong nháy mắt truyền từ ngực chạy khắp mình. Dường như khí lực toàn thân trong khoảnh khắc đều tiêu tan hết, chỉ có thể phát ra vài tiếng rên rỉ. (ND: chậc chậc, chưa vợ lại phải dịch chương này, wá đen!).
"Tiểu tử thúi, dám cùng Lí Hương Quân khêu gợi ở đây" Lưu Phong và Lí Hương Quân đều không hề biết, cách không xa chỗ bọn họ đang kích tình thì Nghê Thường tiên tử đang không rời mắt mà nhìn chằm chằm quan sát bọn họ.
Lúc mới bắt đầu thì trong lòng Nghê Thường còn thầm mắng Lí Hương Quân dâm đãng. Nhưng một lát sau do ảnh hưởng của hai người mà tâm thần của Nghê Thường cũng có chút nhộn nhạo, vẻ mặt đỏ bừng. Đã mấy lần nàng quyết định không nhìn, nhưng ai mà biết được là không làm sao rời mắt đi nổi.
Nghe Lí Hương Quân rên rỉ thì Lưu Phong càng thêm hưng phấn, trên dưới đều yêu. Miệng mút tay vuốt làm cho Lí Hương Quân bị đùa bỡn đến rên rỉ không ngừng.
"Nghê Thường tỉ tỉ, người ở đây a!"
Nghê Thương đang đỏ mặt tới tai thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh quen thuộc. Quay đầu nhìn kĩ thì thấy Khuynh Thành đã xuất hiện bên nàng chẳng biết từ khi nào. Nghê Thường thực xấu hổ, chỉ vì do nàng quá chú ý đến Lưu Phong và Lí Hương Quân nên không hề phát hiện có người đến.
"Khuynh Thành muội muội, ta có việc phải đi trước.". Mặc dù sâu trong nội tâm thì có chút không muốn vì vẫn định xem nữa, nhưng Khuynh Thành tới thì nàng không thể tiếp tục mặt dày để vẫn ở chỗ này quan sát hai người kích tình.
"Đợi một chút!"
Khuynh Thành kéo tay Nghê Thường mỉm cười hạ giọng nói: "Nghê Thường tỉ tỉ, chúng ta cùng nhau xem đi. Muội sẽ không nói cho người khác".
Nghê Thường nghe vậy, thoáng do dự một chút rồi hạ giọng nói: "Tỉ định tới đây ngắm hoa, muội xem này hoa nở nhiều lắm. Khuynh Thành muội muội, tỉ thực sự có việc, muội cứ việc xem nha. Khi nào có cơ hội thì chúng ta lại thưởng hoa" Trong giọng nói của Nghê Thường rõ ràng rơi vào tình trạng bối rối.
Khuynh Thành nghe vậy cười thầm trong bụng, da mặt giả bộ của Tam sư tôn tỉ phu thực sự vẫn mỏng a, rõ ràng là rình xem đệ tử của mình và người khác kích tình, nhưng lại nói thành đi ngắm hoa.
"Nghê Thường tỉ tỉ, chúng ta đều là người mình cả, không cần phải dấu diếm" Khuynh Thành nắm chặt tay Nghê Thường cười hắc hắc nói thầm."Tỉ phu và sư tôn đang làm chuyện hay, chúng ta nhìn thì cũng là điều tốt a".
Nghê Thường thấy Khuynh Thành nói rõ sự tình thì lập tức đỏ bừng mặt vội vội vàng vàng giải thích: "Kì thật. kì thật là tỉ cũng vừa mới phát hiện" Lời này của Nghê Thường thực ra cũng không có sai. Vốn nàng thực sự định đến hoa viên cho khuây khỏa, thuận tiện tìm Lưu Phong. Ai mà biết từ xa đã nghe thấy tiếng nữ nhân rên rỉ. Vì vậy nàng mới tạm thời nảy ra ý định náu mình núp ở chỗ này rình xem.
Khuynh Thành cũng không hề để ý lời giải thích của Nghê Thường, chỉ thè lưỡi hồng hồng ra mà hạ giọng cười nói: "Nghê Thường tỉ, nhưng muội lại đặc biệt theo dõi sư tôn để rình coi" Khuynh Thành rình xem trộm Lí Hương Quân cũng không phải một hai lần. Nhưng hôm nay tiểu nha đầu mới lần đầu xem trộm đến say mê như vậy.
Nghê Thường âm thầm chắt lưỡi hỏi nhỏ: "Khuynh Thành, muội thường xuyên."
Khuynh Thành cũng không dấu diếm, làm ra một cái mặt quỉ: "Cũng không phải thường xuyên, kì thật cũng là gần đây muội mới phát hiện ra. Nhưng mà trong khoảng thời gian này muội xem không sót lần nào" Cũng không biết tiểu ma nữ nghĩ như thế nào, nhưng ngôn ngữ trong đó có ý hơi phô trương.
Trong lòng Nghê Thường không thích thú gì cả. Về phía Khuynh Thành thì là đệ tử rình coi sư tôn, còn về phía mình té ra sư tôn xem trộm đệ tử. Như thế nào bây giờ đây.
Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại dường như phong cách này cũng rất kích thích a.
Cách đó không xa, Lưu Phong và Lí Hương Quân đã hoàn toàn chìm đắm vào trong kích tình, căn bản cũng không để ý Nghê Thường và Khuynh Thành đang ở một chỗ rình xem.
Lúc này Lưu Phong đã tách hai chân Lí Hương Quân ra rồi nhằm ngay hạ thể của nàng mà lựa thế đâm thương. Lí Hương Quân nhất thời phát ra một tiếng rên rỉ cao vút, hay tay cuộn chặt quanh cổ Lưu Phong mà bắt đầu quằn quại thân thể phối hợp với chiêu số múa giáo của nam nhân.
Quang cảnh thực tình tứ làm cho Nghê Thường thấy tâm thần nhộn nhạo, Khuynh Thành bên cạnh lại có vẻ vô tư lự (nv: một tâm một phế), ngược lại quay ra đánh giá thân thể Lưu Phong: "Nghê Thường tỉ, người xem cơ bắp trên người tỉ phu, đẹp quá a. Mấy hôm trước muội và tỉ phu còn sờ mó suốt đêm, đáng tiếc hôm nay hắn lại cùng một chỗ với sư tôn."
Nghê Thường nghe vậy chớp mắt: "Các ngươi. các ngươi ngủ chung a?".
"Đúng vậy!"
Khuynh Thành thản nhiên nói: "Đúng vậy, muội cùng tỉ phu thường xuyên ngủ cùng một chỗ. Nghê Thường tỉ, muội khát khao lồng ngực cường tráng ấm áp của tỉ phu".
"Chẳng lẽ các ngươi đã." Nghê Thường hơi giật mình: "Không phải muội còn định kế thừa Thánh Linh sao? Mấy hôm trước tỉ nghe thấy Thu Sương tỉ nói Thánh Linh sẽ phát triển tiếp rất nhanh, muội làm như thế chẳng phải là uổng phí sao?"
"Hắc hắc" Khuynh Thành khẽ cười một tiếng: "Nghê Thường tỉ, người hiểu lầm rồi. Nhân gia vẫn còn xử nữ, chúng ta tuy ngủ cùng, nhưng mà muội chưa bị thất thân".
"Có thể như thế được sao?" Nghê Thường có hơi không tin: "Các người cùng ngủ một chỗ, làm sao mà hắn với muội lại không chuyện kia."
"Nghê Thường tỉ, muội nói cho tỉ một bí mật a. Nhưng tỉ đừng có nói cho người khác a" Khuynh Thành thần bí cười cười. Ghé miệng vào tai Nghê Thường nhỏ giọng thì thầm mấy câu.
Sau khi Nghê Thường nghe xong có chút thẹn thùng không thôi, lại có chút không tin: "Nguyên lai là muội dùng tay?"
"Cẩn thận một chút, đừng nói cho người khác a!" Vẻ mặt Khuynh Thành ranh mãnh.
Dùng tay, dùng tay?
Bàn tay nhỏ bé của Nghê Thường đột nhiên thấy một cơn thôi thúc: "Nếu tìm được cơ hội thì ta cũng thử xem" Nghê Thường âm thầm tự nghĩ.
Lưu Phong ôm chặt Lí Hương Quân, động tác quấn quít theo theo sự đu đưa thân thể. Dần dần gương mặt Lí Hương Quân cũng lộ ra vẻ thỏa mãn hưng phấn, khoái cảm mãnh liệt, làm cho nàng nhịn không được phát ra những âm thanh rên rỉ vui sướng.
"Bọn họ sao lại ra như vậy chứ, nơi này là hoa viên a!" Nghe Lí Hương Quân rên rỉ, Nghê Thường vừa thẹn lại vừa xấu hổ. Định nhắm hai mắt nhưng lại không nhịn được vẫn muốn xem. Tình cảm nàng dường như đã bị hai người kích tình mà xúc động. Đôi lúc nàng nghĩ thầm nếu được nhìn hạ thân Lưu Phong thì cũng chỉ có tốt cho mình thôi.
Theo động tác của Lưu Phong càng lúc càng nhanh, khoái cảm trong người Lí Hương Quân ngày càng mãnh liệt. Gương mặt nàng ửng hồng, đôi mắt ngọc mê li, rên rỉ liên hồi, không ngừng uốn oéo đồn bộ nghênh hợp với nam nhân. Hai tay ôm chặt quanh người Lưu Phong, hận rằng không thể hòa nhập với hắn làm một. Bỗng nhiên một cơn khoái cảm truyền từ hạ thân, từ trong lòng bộc phát gần như làm cho Lí Hương Quân mê muội. Nàng không khỏi quát to một tiếng, nhanh chóng ưỡn đồn bộ mình lên. Lập tức thân thể bị chấn động.
Trong khoảnh khắc nàng cảm thấy mình đang bay bổng lên chín tầng mây.
Bỏ qua thân thể mềm oặt của Lí Hương Quân, khóe miệng Lưu Phong mỉm cười, chuyển mắt đến chỗ Khuynh Thành và Nghê Thường đang ẩn náu. Thân mình Nghê Thường run mạnh mà thầm nghĩ bất hảo a, dường như bị Lưu Phong phát hiện.
"Nghê Thường tỉ, liệu tỉ phu có phát hiện ra chúng ta không?" Vẻ mặt khuynh Thành mập mờ, dường như cũng không ngại chuyện mình rình coi bị bắt gặp.
"Chúng ta đi!"
Nghê Thường phỏng chừng bọn họ còn phải mặc quần áo một lúc, tranh thủ thời gian này mà nàng và Khuynh Thành cũng trở ra.
Phải nói rằng, hai người vội vã thoát thân. Lưu Phong nhìn hai người rời đi mà âm thầm bật cười. Sư tôn a sư tôn, người mà cũng say mê xem trộm a.
"Phong nhi, bế ta đi về phòng ngươi" Dường như Lí Hương Quân cũng bất mãn mà làm nũng cuốn hai vòng quanh cổ Lưu Phong, vẻ mặt đầy quyến rũ.
"Ngươi nha, trông như vậy mà giống như cọp mẹ ăn mãi không no!" Lưu Phong cười mập mờ, ôm lấy lưng Lí Hương Quân bế về phòng mình.
Sau khi về phòng, hai người tự nhiên lại tiếp tục một trận quấn quýt không ngừng. Nghe nói đêm đó có người nghe thấy từ phòng Lưu Phong vọng ra tiếng rên rỉ thở dốc thâu đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Phong đang ôm Lí Hương Quân ngủ ngon giấc, đột nhiên nghe được bên ngoài có người gõ cửa, theo âm thanh thì có vẻ là tiểu nha đầu Khuynh Thành. Lưu Phong và Lí Hương Quân bị đánh thức vội vàng kéo chăn trùm lên người, Lí Hương Quân lại càng che kín vì sợ tiểu nha đầu không qui không củ xông thẳng vào.
"Nói to như vậy, có chuyện gì a?" Lưu Phong trực tiếp đứng dậy hỏi vọng ra bên ngoài.
"Tỉ phu, sư tôn. Hai người mau mặc quần áo rồi đến đại sảnh. Chúng ta vừa bắt được một gã gian tế, nghe tỉ tỉ nói hình như hắn có giấu một bí mật lớn" Khuynh Thành nói rõ ý định đến đây của mình.
Lí Hương Quân lập tức thẹn thùng thì thầm với Lưu Phong: "Tại sao Khuynh Thành lại biết ngươi và ta ở đây?".
Đương nhiên rình xem trộm thì phải biết.
Nhưng mà Lưu Phong cũng không nói rõ cho Lí Hương Quân, hắn chỉ ung dung cười: "Yên tâm, tiểu nha đầu không biết. Hơn phân nửa là hô loạn để tìm ta".
"Ân, ta biết, nhưng mà sư tôn ngươi không ở phòng ta. Tiểu nha đầu cẩn thận nếu không ta nói muội phỉ báng ta" Lưu Phong một mặt nói thế, một mặt lại nắm lấy ngực Lí Hương Quân mà nhào nặn tiếp làm cho mặt nữ nhân đỏ rực, tim đập thình thịch.
"Xí!"
Khuynh Thành hừ một tiếng rồi nói: "Huynh còn tưởng muội là tiểu hài tử có thể dễ dàng lường gạt a. Được rồi, giờ không nói chuyện này nữa. Huynh và sư tôn nhanh chóng đến đấy đi. Muội đi trước đây."
Nghe thấy Khuynh Thành đi, Lí Hương Quân mới từ trong chăn chui ra, hầu hạ Lưu Phong mặc quần áo. Hai người nhanh chóng mặc quần áo rồi vội vàng chạy ra đại sảnh.
Chỉ thấy trong đại sảnh có Khuynh Quốc, Mộ Dung Uyển Nhi, Nghê Thường, Trương Mĩ Nhân và Khuynh Thành đều tới.
Thấy Lưu Phong và Lí Hương Quân cùng đến, vẻ mặt Khuynh Thành thực chế giễu, vội vội vàng vàng đi tới ôm lấy một cánh tay Lí Hương Quân cười cười mập mờ: "Sư tôn, cuối cùng thì người và tỉ phu cũng đã rời giường a!"
Lời này vừa nói, khuôn mặt Lí Hương Quân nhất thời đỏ đến mang tai, thậm chí không dám nhìn chúng nữ trong đại sảnh.
So ra thì Lưu Phong thản nhiên phi thường, hắn đưa tay vỗ vào đồn bộ của Khuynh Thành cười mắng: "Tiểu nha đầu nhà ngươi, muội nói vớ vẩn gì vậy. Cẩn thận không ta lại tét nát bàn tọa bây giờ".
Khuynh Thành coi thường liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái rồi nói: "Tỉ tỉ, người xem tỉ phu, dám nhân cơ hội để ăn đậu hũ của muội. Tỉ không được bỏ mặc không quan tâm đến chuyện dạy bảo huynh a"
Nghê Thường âm thầm tặc lưỡi, tiểu nha đầu này, không hổ xuất thân từ ma giáo. Lời như vậy mà cũng nói ra được, thật sự là ngang ngạnh a.
Khuynh Quốc mỉm cười đi tới thân thiết kéo tay sư tôn Lí Hương Quân: "Sư tôn, đừng để ý Khuynh Thành, chúng ta ngồi sang một bên" Nói xong nàng liễn dẫn Lí Hương Quân tìm chỗ ngồi xuống.
Lí Hương Quân có chút áy náy không dám nhìn Khuynh Quốc.
Khuynh Quốc hiểu được tâm tư của Lí Hương Quân vội vàng truyền âm nói: "Sư tôn, kì thật chuyện của người và Lưu Phong đồ nhi sớm đã biết rồi, đồ nhi sẽ không phản đối".
Nghe Khuynh Quốc nói vậy, sắc mặt Lí Hương Quân mới dịu đi đôi chút. Nói thực thì mặc dù đã gắn bó keo sơn với Lưu Phong, nhưng mà nàng vẫn sợ phải đối diện với đệ tử của mình.
Lưu Phong cố ý thay đổi sự chú ý của mọi người: "Gian tế, có chuyện gì vậy?"
Bình luận facebook