Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 793
"Ngu xuẩn—!"
Túc vương lại quát mắng rồi tức giận nói: "Bổn vương thân là nhi tử của phụ hoàng. Mặc dù Ngài đem ta nhốt vào trong Tông Nhân phủ, nhưng mà cũng không có ý tứ trị tội ta. Càng không thể bãi bỏ vương tước của ta biếm ta làm thứ dân. Thả ta chỉ là vấn đề thời gian, nàng sao có thể ngu ngốc như vậy, trả giá lớn như vậy. Nàng đích thực là một kẻ ngốc, đại ngu xuẩn" Túc vương trải qua chuyện lần này cũng không hề bị giáo huấn gì. Dựa theo ý của Vương thì sau khi ra sẽ lại tìm cơ hội tranh giành. Nhưng ai mà ngờ rằng, sản nghiệp mà mình vất vả tích góp từng tí một trong phút chốc đã bị nữ nhân ngu xuẩn này phát tán hơn phân nửa. Thế này thì về sau còn tranh giành cái rắm a.
"Huynh." Túc Vương phi bị Túc vương chửi rửa thậm tệ, liền lập tức cảm thấy bất bình mà gào khóc lớn tiếng: "Huynh là đồ vô lương tâm. Làm sao mà huynh có thể nói muội như vậy. Muội làm như vậy, cũng chẳng phải là vì huynh sao? Đã đến nước này chẳng lẽ trong lòng huynh còn nghĩ về Long Ỷ kia. Sao huynh không thể hảo hảo ngẫm lại xem mình có bản lãnh hay không. Vì sao huynh không thể yên lặng làm tiêu dao Vương gia."
"Im miệng—!"
Túc vương quát lạnh một tiếng rồi nói: "Muội chỉ là hạng nữ nhân, muội hiểu được gì? Ta là Hoàng tử, ta có quyền tranh giành ngồi vào ghế kia. Ta sẽ không từ bỏ quyền lợi của mình."
"Huynh có thể tỉnh táo một chút được không. Thế lực của Đông cung và Yến vương phủ làm sao mà huynh có thể chống lại. Ngay cả thế lực của Lưu Phong thì huynh cũng không thể có khả năng so sánh được" Túc Vương phi vô tình đánh vào sự tự tin của nam nhân.
"Đủ rồi, đồ ngu xuẩn này—!"
Túc vương u uất nói: "Nếu không phải là muội ngu xuẩn, đem hơn phân nửa sản nghiệp của ta đưa cho Lưu Phong. Ta nhất định sẽ Đông Sơn tái khởi." Nói tới đây, Túc vương đột nhiên ngừng một chút, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm nữ nhân của mình mà nói một cách nghiêm túc: "Huynh cho muội một cơ hội, thuyết phục Nhạc Tử Lân toàn lực giúp huynh. Nếu không đừng trách huynh vô tình."
Nhìn vẻ tàn nhẫn trong đôi mắt của Túc vương, Túc Vương phi ngẩn người ra một lúc. Nàng cảm thấy được nam nhân trước mắt thật xa lạ. Quá xa lạ.
"Phụ thân là người thông minh. Cha sẽ không cùng huynh chịu chết." Túc Vương phi liền bác bỏ đề nghị của Túc vương.
"Chịu chết?"
Túc vương nét mặt co giật đi đến bên người Túc Vương phi, đột nhiên đánh ra một đòn làm Túc Vương phi ngã lăn trên mặt đất, quát: "Nếu ngươi không thể thuyết phục cha thì trước hết ta cho ngươi chết"
Túc Vương phi lúc này hoàn toàn ngây dại, nam nhân được cứu trong lúc hoạn nạn còn nỡ nói ra tuyệt tình như vậy. Nàng thật sự tuyệt đối không ngờ.
"Đừng nhìn ta? Đây chính là ngươi tự mình tìm tới. Đồ ngu xuẩn nhà ngươi đã phá hoại những thứ quan trọng nhất của ta. Ngươi dám mang mỏ quặng sắt ở biên cảnh man quốc cho Lưu Phong, ngươi thực quá đáng." Túc vương cười lạnh một tiếng, nói: "Tiện nhân, ngươi nói cho ta biết, có phải mấy ngày nay ngươi dẫn dụ cùng với Lưu Phong không?"
Túc Vương phi cắn môi đến bật máu đau đớn đứng lên. Phi căm tức nhìn Túc vương lạnh lùng nói: "Ngươi đánh đi, cho dù là ngươi đánh chết ta. Ta cũng nói cho ngươi, ta không làm việc gì thẹn với lương tâm."
"Chỉ là ta muốn cứu ngươi mà thôi—!" Nói xong câu đó, Túc Vương phi chậm rãi nhắm mắt lại, bộ dạng sẵn sàng chịu chết.
"Đồ nữ nhân ngu xuẩn nhà ngươi. Chuyện đến nước này rồi mà không ngờ ngươi vẫn mạnh mồm, nói xem có phải là ngươi cùng với Lưu Phong." Túc vương ra tay lại đánh tiếp.
"Ba—!" một tiếng, Túc Vương phi lại bị đánh ngã xuống đất.
"Vương gia, nô tài có tin tức trọng yếu muốn nói cho người?" Đột nhiên, Phó Tổng quản Túc vương phủ Cáp Đức hiện ra tại cửa đại sảnh cầu khẩn.
"Cút, ngươi không thấy ta đang bận sao?" Túc vương đang lúc tâm tình không tốt, thấy ai cũng không vừa mắt.
"Vương gia, lão nô muốn nói cho người chuyện về Vương phi và Lưu Phong?" Vẻ mặt Cáp Đức rất nghiêm túc.
Túc vương nghe vậy, thoáng do dự một chút, vội vàng đi tới.
Cáp Đức vội vàng nói: "Vương gia, nô tài nghĩ người hiểu lầm Vương phi rồi. Vương phi vì cứu người, bất kể biện pháp gì đều dùng qua. Thậm chí không ngại hiến thân cho Lưu Phong, lên giường để lấy lòng hắn. Cho nên, lão nô cảm thấy được, người không nên buộc tội Phi"
"Đồ hỗn trướng này—!"
"Cút—!"
Nghe được Túc Vương phi ở trên giường lấy lòng Lưu Phong, Túc vương lập tức nổi trận lôi đình, một cước liền đá Cáp Đức ngã lăn trên mặt đất.
Âm thanh của Cáp Đức rất lớn, Túc Vương phi cũng nghe được lão nói, nàng vội vàng biện minh: "Vương gia không nên nghe hắn nói bậy, ta nghĩ rằng hiến thân nhằm lấy lòng Lưu Phong, để hắn ở trước mặt bệ hạ xin cho người. Nhưng mà hắn đã cự tuyệt, trong lúc đó chúng ta cũng không có phát sinh chuyện gì." Túc Vương phi thông minh một đời, cũng là hồ đồ nhất thời. Chuyện như vậy mà ngươi càng giải thích, đối phương càng không tin.
Túc vương hoàn toàn phẫn nộ. Vương đi tới mặt mày xanh mét nhằm Túc Vương phi một trận chân đá tay đấm, miệng không ngừng mắng: "Tiện nhân, dâm phụ, ta muốn đánh chết nữ nhân dâm đãng nhà ngươi".
Nhìn phu quân giống như chó điên, Túc Vương phi cảm giác thấy đau đớn trong lòng. Nàng thật sự không thể tưởng tượng, đây chính là nam nhân ăn ở cùng mình mười mấy năm. Trước đây không lâu Vương từng thề non hẹn biển sẽ vĩnh viễn yêu nàng, nhưng hiện giờ cũng đánh mắng chửi bới như vậy.
Nếu như nàng thật sự đã làm sai thì ngay cả khi Túc vương đánh chết nàng, nàng cũng không hề hối tiếc. Nhưng mà ở trong chuyện này thì nàng không biết mình làm sai chỗ nào. Nàng đem sản nghiệp của Túc vương phủ cho Lưu Phong, nàng đích thực định lên giường để lấy lòng Lưu Phong. Nhưng nàng làm như vậy hoàn toàn là để cứu Vương a.
"Ngươi đánh chết ta đi—!" Nỗi buồn lớn lao gặm nhấm trong lòng, Túc Vương phi đã phải trả mọi giá để giờ lại chịu cảnh đối xử như thế này của Túc vương, thực sự làm nàng muốn chết.
"Tiện nhân, ngươi nghĩ rằng ta không dám đánh chết ngươi." Túc vương đầu tiên là mất sản nghiệp, sau lại nghe được nữ nhân của mình không ngờ cũng bị Lưu Phong bỡn cợt làm lý trí của Vương trong nháy mắt cũng đã bị sự phẫn nộ nuốt chửng. Lúc này Vương thật sự rất muốn đánh chết Túc Vương phi, đánh chết nữ nhân làm Vương chịu tổn thất thật lớn, đã làm Vương hổ thẹn.
"Ngươi đánh đi, hết thảy đều là ta tự chuốc vạ vào thân" Ánh mắt Túc Vương phi đột nhiên trở nên tĩnh lặng. Có lẽ, chết đối với Phi cũng là một cách giải thoát.
"Ta hy vọng ngươi có thể tự giải quyết cho tốt, đừng để phải phơi thây đầu đường trong tương lai. Chi bằng hãy làm tiêu dao Vương gia thong dong." Lời người trước lúc chết đều tốt đẹp. Túc Vương phi tuy rằng cảm thấy việc mình làm không đáng giá, nhưng vẫn lấy thân phận thê tử khuyên can Túc vương một lần.
"Đồ kỹ nữ thối tha, câm miệng nếu không ta giết chết ngươi bây giờ" Túc Vương phi khuyên bảo càng làm Túc vương thêm căm tức. Vương cầm chiếc ghế bên cạnh giơ lên, định nện xuống đầu Túc Vương phi. Mà lúc này Túc Vương phi cũng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, chờ đợi cái chết ập xuống.
"Dừng tay—!"
Ngay tại lúc khẩn thiết thì một tiếng quát lớn đột nhiên vọng đến từ cửa đại sảnh.
Túc vương theo bản năng quay đầu lại nhìn thấy cha vợ mình. Phó soái Bộ Binh Nhạc Tử Lân mang theo đại đội tướng sĩ toàn thân trang bị nặng tiến vào.
"Túc vương. Người muốn làm gì, không phải người thật sự muốn đánh chết nữ nhi của lão sao?" Nhạc Tử Lân sầm mặt quát lớn vội xông lên trước giật ghế trong tay Túc vương xuống.
Sau đó hắn bước tới nâng Túc Vương phi lên, đau lòng nói: "Nữ nhi a, con thật ngốc a. Con làm sao lại không phản kháng, cứ như vậy chờ chết. Nếu con chết, con sẽ để vi phụ cùng mẫu thân làm sao mà sống a. Mẫu thân con ốm liệt giường, nhưng vẫn hy vọng nhìn thấy con a."
"Phụ thân, sao người lại tới đây?" Túc Vương phi lập tức nhìn thấy phụ thân, trong nháy mắt liền từ bỏ ý định muốn chết trong đầu. Tuy rằng Túc vương là đồ hỗn đản. Nhưng mà mình cũng không thể bỏ lại phụ thân mẫu thân đã già a.
"Vương phi nương nương. Là nô tỳ đi tìm lão gia." Người nói là một nha hoàn chừng hai mươi tuổi tên gọi Thúy Hồng đã theo bên mình Túc vương phi mười mấy năm. Đến lúc này có thể may mắn ở đó. Nhờ Thúy Hồng thông minh, cảm thấy sự tình có gì không đúng mới vội vàng theo cửa sau chạy đi ra ngoài gọi Nhạc Tử Lân đến đây.
"Thúy Hồng, cảm ơn ngươi." Nhạc Tử Lân quay đầu lại mà nói chân thành một câu.
Còn Túc vương lại nhìn Thúy Hồng một cách độc ác. Trong mắt hiện lên sát ý, hận không thể đem nàng ăn sống nuốt tươi.
"Nhạc Tử Lân, ngươi mang binh tự tiện xông vào Túc vương phủ của ta là định làm gì?" Túc vương không nghĩ tới mình bị một nha hoàn phản bội, sự tình hôm nay nhất định là không thể khen nổi. Có điều Vương rốt cuộc là Hoàng tử thân vương, thua người nhưng không chịu kém khí thế, trước tiên cứ phải miễn cưỡng nổi giận đã rồi có gì nói sau.
"Hừ—!"
Nhạc Tử Lân cười lạnh một tiếng rồi nói: "Túc vương điện hạ, nếu lão thần không đến thì e rằng nữ nhi của lão thần đã bị người đánh chết sao?"
"Nói bậy? Ta cùng ái phi chỉ là ngẫu nhiên cãi vặt nên xảy ra mâu thuẫn nhỏ. Như thế nào ta lại đánh chết nàng? Nhạc phụ đại nhân, người không phải bị kẻ nào xúi giục chăng?" Lúc trước Túc vương ở dưới cơn thịnh nộ, đích xác nghĩ muốn giết Túc Vương phi. Tuy nhiên Vương cũng không dám thừa nhận trước mặt Nhạc Tử Lân. Tuy rằng Vương là chủ, Nhạc Tử Lân là phó, nhưng mà Túc vương không phải là Yến vương. Với thế lực của Túc vương phủ rõ ràng còn chưa tới mức ngay cả đường đường phó soái Bộ Binh cũng không thèm để vào mắt.
"Thúy Hồng, đồ tiểu tiện nhân nhà ngươi. Ngày thường bản vương đối với ngươi cũng không bạc, vì sao ngươi lại phải bêu xấu ta. Thật sự là đáng giận, ta nhất định giết ngươi để giữ kỷ cương." Vẻ mặt Túc vương tràn ngập sát khí, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào nha hoàn Thúy Hồng.
"Phụ thân, lời của Thúy Hồng chính là thật sự. Phu quân đích thực muốn giết chết con. Nếu không phải người tới kịp thì lúc này nữ nhi sợ là đã chết." Túc Vương phi oán hận nhìn nam nhân mà nàng đã từng nguyện ý trả giá hết thảy vì người đó.
"Ái phi, vợ chồng cãi nhau là việc bình thường, như thế nào mà nàng lại cùng nha hoàn vu cáo ta không trung thực, nàng đã quá phận rồi?" Túc vương không nghĩ đến làm to chuyện lên.
"Hừ—!"
Túc Vương phi cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi còn muốn diễn trò tới khi nào. Ngươi là cái gì vậy, ta hôm nay xem như đã hoàn toàn nhận rõ"
Nói tới đây, Túc Vương phi quay sang phụ thân Nhạc Tử Lân nói: "Phụ thân, xin người dẫn con đi, con không thể ở đây nữa. Sớm hay muộn thì phu quân cũng sẽ giết chết con" Sự tình hôm nay đã làm Túc Vương phi hoàn toàn thấy rõ ràng bộ mặt thật của Túc vương, ngay cả chút ảo tưởng cuối cùng trong lòng Phi đều hoàn toàn tan biến.
Tỉnh khỏi giấc mộng, Túc Vương phi đã hoàn toàn hết hy vọng đối với Túc vương.
"Nữ nhi, con yên tâm, vi phụ nhất định mang con đi." Ánh mắt của Nhạc Tử Lân sa sầm nhìn Túc vương nói: "Túc vương, ta định dẫn nữ nhi của ta rời đi. Ngài có gì nói không?"
"Nhạc Tử Lân, ngươi làm càn. Ngươi coi nơi này là chỗ nào, nơi này là Túc vương phủ của ta, không là Bộ Binh của ngươi. Hơn nữa, đường đường là Túc Vương phi mà ngươi nói mang đi liền có thể mang sao" Túc vương thấy mình đã nói hết mà cũng không cách nào vãn hồi được thì rõ ràng liền tiếp tục giơ chiêu bài Vương gia với hy vọng Nhạc Tử Lân phải để mắt tới.
Đáng tiếc Túc vương đánh giá sai tình thế. Nếu là chuyện bình thường thì Nhạc Tử Lân có lẽ đích thật e ngại thân phận của Túc vương một chút. Dù sao người ta là Hoàng tộc lại là Vương gia, cũng không dễ đắc tội. Nhưng mà việc hôm nay liên quan đến sự sống chết của nữ nhi duy nhất thì làm sao mà Nhạc Tử lân lại nguyện nhượng bộ.
Chuyện vừa rồi làm lão vẫn còn sợ hãi trong lòng. Nếu lão đến chậm một bước, tin tưởng nữ nhi của mình giờ phút này sợ là đã nằm trong vũng máu rồi.
"Túc vương, sự tình hôm nay chính mắt lão thần trông thấy. Bất luận nói như thế nào thì lão thần cũng phải mang nữ nhi của mình đi khỏi nơi này. Cho dù việc xảy ra lên đến tận bệ hạ, lão thần cũng sẽ không nhượng bộ" Nhạc Tử Lân xuất thân là quân nhân, tính tình nóng nảy dị thường. Nhìn thấy nữ nhi suýt nữa bị đánh chết nên có thể chịu đến bây giờ đã coi như không dễ dàng rồi.
"Ngươi dám? Nàng là Túc Vương phi." Túc vương có chút lo lắng chắc chắn không thể nói ra được.
"Lão thần mặc kệ. Lão thần chỉ biết đây là nữ nhi của mình. Lão thần chỉ biết nếu không mang nó theo thì nó sẽ chết trong tay người. Túc vương, sự tình hôm nay không thể để yên, lão thần sẽ bẩm báo sự thật với bệ hạ".
"Chúng ta đi—!" Nhạc Tử Lân cầm tay nữ nhi đường hoàng bước đi.
"Ngươi. Nhạc Tử Lân" Ngươi vẫn phải ẩn giấu nỗi giận dữ thôi. Nếu thực sự xảy ra va chạm thì Vương chưa chắc có thể dễ dàng thoát ra. Chuyện này nếu làm ồn đến chỗ bệ hạ thì Vương cũng đuối lý.
Việc xảy ra ở Túc vương phủ nhanh chóng truyền tới tai Lý Hương Quân và Khuynh Quốc.
Hai người thương nghị một chút rồi quyết định đi tìm Lưu Phong.
Sau khi đem chuyện đã xảy ra ở Túc vương phủ nói hết từ đầu tới đuôi cho Lưu Phong, Khuynh Quốc mỉm cười nhìn Lưu Phong nói: "Lão công, đây là một cơ hội rất tốt"
Túc vương lại quát mắng rồi tức giận nói: "Bổn vương thân là nhi tử của phụ hoàng. Mặc dù Ngài đem ta nhốt vào trong Tông Nhân phủ, nhưng mà cũng không có ý tứ trị tội ta. Càng không thể bãi bỏ vương tước của ta biếm ta làm thứ dân. Thả ta chỉ là vấn đề thời gian, nàng sao có thể ngu ngốc như vậy, trả giá lớn như vậy. Nàng đích thực là một kẻ ngốc, đại ngu xuẩn" Túc vương trải qua chuyện lần này cũng không hề bị giáo huấn gì. Dựa theo ý của Vương thì sau khi ra sẽ lại tìm cơ hội tranh giành. Nhưng ai mà ngờ rằng, sản nghiệp mà mình vất vả tích góp từng tí một trong phút chốc đã bị nữ nhân ngu xuẩn này phát tán hơn phân nửa. Thế này thì về sau còn tranh giành cái rắm a.
"Huynh." Túc Vương phi bị Túc vương chửi rửa thậm tệ, liền lập tức cảm thấy bất bình mà gào khóc lớn tiếng: "Huynh là đồ vô lương tâm. Làm sao mà huynh có thể nói muội như vậy. Muội làm như vậy, cũng chẳng phải là vì huynh sao? Đã đến nước này chẳng lẽ trong lòng huynh còn nghĩ về Long Ỷ kia. Sao huynh không thể hảo hảo ngẫm lại xem mình có bản lãnh hay không. Vì sao huynh không thể yên lặng làm tiêu dao Vương gia."
"Im miệng—!"
Túc vương quát lạnh một tiếng rồi nói: "Muội chỉ là hạng nữ nhân, muội hiểu được gì? Ta là Hoàng tử, ta có quyền tranh giành ngồi vào ghế kia. Ta sẽ không từ bỏ quyền lợi của mình."
"Huynh có thể tỉnh táo một chút được không. Thế lực của Đông cung và Yến vương phủ làm sao mà huynh có thể chống lại. Ngay cả thế lực của Lưu Phong thì huynh cũng không thể có khả năng so sánh được" Túc Vương phi vô tình đánh vào sự tự tin của nam nhân.
"Đủ rồi, đồ ngu xuẩn này—!"
Túc vương u uất nói: "Nếu không phải là muội ngu xuẩn, đem hơn phân nửa sản nghiệp của ta đưa cho Lưu Phong. Ta nhất định sẽ Đông Sơn tái khởi." Nói tới đây, Túc vương đột nhiên ngừng một chút, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm nữ nhân của mình mà nói một cách nghiêm túc: "Huynh cho muội một cơ hội, thuyết phục Nhạc Tử Lân toàn lực giúp huynh. Nếu không đừng trách huynh vô tình."
Nhìn vẻ tàn nhẫn trong đôi mắt của Túc vương, Túc Vương phi ngẩn người ra một lúc. Nàng cảm thấy được nam nhân trước mắt thật xa lạ. Quá xa lạ.
"Phụ thân là người thông minh. Cha sẽ không cùng huynh chịu chết." Túc Vương phi liền bác bỏ đề nghị của Túc vương.
"Chịu chết?"
Túc vương nét mặt co giật đi đến bên người Túc Vương phi, đột nhiên đánh ra một đòn làm Túc Vương phi ngã lăn trên mặt đất, quát: "Nếu ngươi không thể thuyết phục cha thì trước hết ta cho ngươi chết"
Túc Vương phi lúc này hoàn toàn ngây dại, nam nhân được cứu trong lúc hoạn nạn còn nỡ nói ra tuyệt tình như vậy. Nàng thật sự tuyệt đối không ngờ.
"Đừng nhìn ta? Đây chính là ngươi tự mình tìm tới. Đồ ngu xuẩn nhà ngươi đã phá hoại những thứ quan trọng nhất của ta. Ngươi dám mang mỏ quặng sắt ở biên cảnh man quốc cho Lưu Phong, ngươi thực quá đáng." Túc vương cười lạnh một tiếng, nói: "Tiện nhân, ngươi nói cho ta biết, có phải mấy ngày nay ngươi dẫn dụ cùng với Lưu Phong không?"
Túc Vương phi cắn môi đến bật máu đau đớn đứng lên. Phi căm tức nhìn Túc vương lạnh lùng nói: "Ngươi đánh đi, cho dù là ngươi đánh chết ta. Ta cũng nói cho ngươi, ta không làm việc gì thẹn với lương tâm."
"Chỉ là ta muốn cứu ngươi mà thôi—!" Nói xong câu đó, Túc Vương phi chậm rãi nhắm mắt lại, bộ dạng sẵn sàng chịu chết.
"Đồ nữ nhân ngu xuẩn nhà ngươi. Chuyện đến nước này rồi mà không ngờ ngươi vẫn mạnh mồm, nói xem có phải là ngươi cùng với Lưu Phong." Túc vương ra tay lại đánh tiếp.
"Ba—!" một tiếng, Túc Vương phi lại bị đánh ngã xuống đất.
"Vương gia, nô tài có tin tức trọng yếu muốn nói cho người?" Đột nhiên, Phó Tổng quản Túc vương phủ Cáp Đức hiện ra tại cửa đại sảnh cầu khẩn.
"Cút, ngươi không thấy ta đang bận sao?" Túc vương đang lúc tâm tình không tốt, thấy ai cũng không vừa mắt.
"Vương gia, lão nô muốn nói cho người chuyện về Vương phi và Lưu Phong?" Vẻ mặt Cáp Đức rất nghiêm túc.
Túc vương nghe vậy, thoáng do dự một chút, vội vàng đi tới.
Cáp Đức vội vàng nói: "Vương gia, nô tài nghĩ người hiểu lầm Vương phi rồi. Vương phi vì cứu người, bất kể biện pháp gì đều dùng qua. Thậm chí không ngại hiến thân cho Lưu Phong, lên giường để lấy lòng hắn. Cho nên, lão nô cảm thấy được, người không nên buộc tội Phi"
"Đồ hỗn trướng này—!"
"Cút—!"
Nghe được Túc Vương phi ở trên giường lấy lòng Lưu Phong, Túc vương lập tức nổi trận lôi đình, một cước liền đá Cáp Đức ngã lăn trên mặt đất.
Âm thanh của Cáp Đức rất lớn, Túc Vương phi cũng nghe được lão nói, nàng vội vàng biện minh: "Vương gia không nên nghe hắn nói bậy, ta nghĩ rằng hiến thân nhằm lấy lòng Lưu Phong, để hắn ở trước mặt bệ hạ xin cho người. Nhưng mà hắn đã cự tuyệt, trong lúc đó chúng ta cũng không có phát sinh chuyện gì." Túc Vương phi thông minh một đời, cũng là hồ đồ nhất thời. Chuyện như vậy mà ngươi càng giải thích, đối phương càng không tin.
Túc vương hoàn toàn phẫn nộ. Vương đi tới mặt mày xanh mét nhằm Túc Vương phi một trận chân đá tay đấm, miệng không ngừng mắng: "Tiện nhân, dâm phụ, ta muốn đánh chết nữ nhân dâm đãng nhà ngươi".
Nhìn phu quân giống như chó điên, Túc Vương phi cảm giác thấy đau đớn trong lòng. Nàng thật sự không thể tưởng tượng, đây chính là nam nhân ăn ở cùng mình mười mấy năm. Trước đây không lâu Vương từng thề non hẹn biển sẽ vĩnh viễn yêu nàng, nhưng hiện giờ cũng đánh mắng chửi bới như vậy.
Nếu như nàng thật sự đã làm sai thì ngay cả khi Túc vương đánh chết nàng, nàng cũng không hề hối tiếc. Nhưng mà ở trong chuyện này thì nàng không biết mình làm sai chỗ nào. Nàng đem sản nghiệp của Túc vương phủ cho Lưu Phong, nàng đích thực định lên giường để lấy lòng Lưu Phong. Nhưng nàng làm như vậy hoàn toàn là để cứu Vương a.
"Ngươi đánh chết ta đi—!" Nỗi buồn lớn lao gặm nhấm trong lòng, Túc Vương phi đã phải trả mọi giá để giờ lại chịu cảnh đối xử như thế này của Túc vương, thực sự làm nàng muốn chết.
"Tiện nhân, ngươi nghĩ rằng ta không dám đánh chết ngươi." Túc vương đầu tiên là mất sản nghiệp, sau lại nghe được nữ nhân của mình không ngờ cũng bị Lưu Phong bỡn cợt làm lý trí của Vương trong nháy mắt cũng đã bị sự phẫn nộ nuốt chửng. Lúc này Vương thật sự rất muốn đánh chết Túc Vương phi, đánh chết nữ nhân làm Vương chịu tổn thất thật lớn, đã làm Vương hổ thẹn.
"Ngươi đánh đi, hết thảy đều là ta tự chuốc vạ vào thân" Ánh mắt Túc Vương phi đột nhiên trở nên tĩnh lặng. Có lẽ, chết đối với Phi cũng là một cách giải thoát.
"Ta hy vọng ngươi có thể tự giải quyết cho tốt, đừng để phải phơi thây đầu đường trong tương lai. Chi bằng hãy làm tiêu dao Vương gia thong dong." Lời người trước lúc chết đều tốt đẹp. Túc Vương phi tuy rằng cảm thấy việc mình làm không đáng giá, nhưng vẫn lấy thân phận thê tử khuyên can Túc vương một lần.
"Đồ kỹ nữ thối tha, câm miệng nếu không ta giết chết ngươi bây giờ" Túc Vương phi khuyên bảo càng làm Túc vương thêm căm tức. Vương cầm chiếc ghế bên cạnh giơ lên, định nện xuống đầu Túc Vương phi. Mà lúc này Túc Vương phi cũng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, chờ đợi cái chết ập xuống.
"Dừng tay—!"
Ngay tại lúc khẩn thiết thì một tiếng quát lớn đột nhiên vọng đến từ cửa đại sảnh.
Túc vương theo bản năng quay đầu lại nhìn thấy cha vợ mình. Phó soái Bộ Binh Nhạc Tử Lân mang theo đại đội tướng sĩ toàn thân trang bị nặng tiến vào.
"Túc vương. Người muốn làm gì, không phải người thật sự muốn đánh chết nữ nhi của lão sao?" Nhạc Tử Lân sầm mặt quát lớn vội xông lên trước giật ghế trong tay Túc vương xuống.
Sau đó hắn bước tới nâng Túc Vương phi lên, đau lòng nói: "Nữ nhi a, con thật ngốc a. Con làm sao lại không phản kháng, cứ như vậy chờ chết. Nếu con chết, con sẽ để vi phụ cùng mẫu thân làm sao mà sống a. Mẫu thân con ốm liệt giường, nhưng vẫn hy vọng nhìn thấy con a."
"Phụ thân, sao người lại tới đây?" Túc Vương phi lập tức nhìn thấy phụ thân, trong nháy mắt liền từ bỏ ý định muốn chết trong đầu. Tuy rằng Túc vương là đồ hỗn đản. Nhưng mà mình cũng không thể bỏ lại phụ thân mẫu thân đã già a.
"Vương phi nương nương. Là nô tỳ đi tìm lão gia." Người nói là một nha hoàn chừng hai mươi tuổi tên gọi Thúy Hồng đã theo bên mình Túc vương phi mười mấy năm. Đến lúc này có thể may mắn ở đó. Nhờ Thúy Hồng thông minh, cảm thấy sự tình có gì không đúng mới vội vàng theo cửa sau chạy đi ra ngoài gọi Nhạc Tử Lân đến đây.
"Thúy Hồng, cảm ơn ngươi." Nhạc Tử Lân quay đầu lại mà nói chân thành một câu.
Còn Túc vương lại nhìn Thúy Hồng một cách độc ác. Trong mắt hiện lên sát ý, hận không thể đem nàng ăn sống nuốt tươi.
"Nhạc Tử Lân, ngươi mang binh tự tiện xông vào Túc vương phủ của ta là định làm gì?" Túc vương không nghĩ tới mình bị một nha hoàn phản bội, sự tình hôm nay nhất định là không thể khen nổi. Có điều Vương rốt cuộc là Hoàng tử thân vương, thua người nhưng không chịu kém khí thế, trước tiên cứ phải miễn cưỡng nổi giận đã rồi có gì nói sau.
"Hừ—!"
Nhạc Tử Lân cười lạnh một tiếng rồi nói: "Túc vương điện hạ, nếu lão thần không đến thì e rằng nữ nhi của lão thần đã bị người đánh chết sao?"
"Nói bậy? Ta cùng ái phi chỉ là ngẫu nhiên cãi vặt nên xảy ra mâu thuẫn nhỏ. Như thế nào ta lại đánh chết nàng? Nhạc phụ đại nhân, người không phải bị kẻ nào xúi giục chăng?" Lúc trước Túc vương ở dưới cơn thịnh nộ, đích xác nghĩ muốn giết Túc Vương phi. Tuy nhiên Vương cũng không dám thừa nhận trước mặt Nhạc Tử Lân. Tuy rằng Vương là chủ, Nhạc Tử Lân là phó, nhưng mà Túc vương không phải là Yến vương. Với thế lực của Túc vương phủ rõ ràng còn chưa tới mức ngay cả đường đường phó soái Bộ Binh cũng không thèm để vào mắt.
"Thúy Hồng, đồ tiểu tiện nhân nhà ngươi. Ngày thường bản vương đối với ngươi cũng không bạc, vì sao ngươi lại phải bêu xấu ta. Thật sự là đáng giận, ta nhất định giết ngươi để giữ kỷ cương." Vẻ mặt Túc vương tràn ngập sát khí, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào nha hoàn Thúy Hồng.
"Phụ thân, lời của Thúy Hồng chính là thật sự. Phu quân đích thực muốn giết chết con. Nếu không phải người tới kịp thì lúc này nữ nhi sợ là đã chết." Túc Vương phi oán hận nhìn nam nhân mà nàng đã từng nguyện ý trả giá hết thảy vì người đó.
"Ái phi, vợ chồng cãi nhau là việc bình thường, như thế nào mà nàng lại cùng nha hoàn vu cáo ta không trung thực, nàng đã quá phận rồi?" Túc vương không nghĩ đến làm to chuyện lên.
"Hừ—!"
Túc Vương phi cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi còn muốn diễn trò tới khi nào. Ngươi là cái gì vậy, ta hôm nay xem như đã hoàn toàn nhận rõ"
Nói tới đây, Túc Vương phi quay sang phụ thân Nhạc Tử Lân nói: "Phụ thân, xin người dẫn con đi, con không thể ở đây nữa. Sớm hay muộn thì phu quân cũng sẽ giết chết con" Sự tình hôm nay đã làm Túc Vương phi hoàn toàn thấy rõ ràng bộ mặt thật của Túc vương, ngay cả chút ảo tưởng cuối cùng trong lòng Phi đều hoàn toàn tan biến.
Tỉnh khỏi giấc mộng, Túc Vương phi đã hoàn toàn hết hy vọng đối với Túc vương.
"Nữ nhi, con yên tâm, vi phụ nhất định mang con đi." Ánh mắt của Nhạc Tử Lân sa sầm nhìn Túc vương nói: "Túc vương, ta định dẫn nữ nhi của ta rời đi. Ngài có gì nói không?"
"Nhạc Tử Lân, ngươi làm càn. Ngươi coi nơi này là chỗ nào, nơi này là Túc vương phủ của ta, không là Bộ Binh của ngươi. Hơn nữa, đường đường là Túc Vương phi mà ngươi nói mang đi liền có thể mang sao" Túc vương thấy mình đã nói hết mà cũng không cách nào vãn hồi được thì rõ ràng liền tiếp tục giơ chiêu bài Vương gia với hy vọng Nhạc Tử Lân phải để mắt tới.
Đáng tiếc Túc vương đánh giá sai tình thế. Nếu là chuyện bình thường thì Nhạc Tử Lân có lẽ đích thật e ngại thân phận của Túc vương một chút. Dù sao người ta là Hoàng tộc lại là Vương gia, cũng không dễ đắc tội. Nhưng mà việc hôm nay liên quan đến sự sống chết của nữ nhi duy nhất thì làm sao mà Nhạc Tử lân lại nguyện nhượng bộ.
Chuyện vừa rồi làm lão vẫn còn sợ hãi trong lòng. Nếu lão đến chậm một bước, tin tưởng nữ nhi của mình giờ phút này sợ là đã nằm trong vũng máu rồi.
"Túc vương, sự tình hôm nay chính mắt lão thần trông thấy. Bất luận nói như thế nào thì lão thần cũng phải mang nữ nhi của mình đi khỏi nơi này. Cho dù việc xảy ra lên đến tận bệ hạ, lão thần cũng sẽ không nhượng bộ" Nhạc Tử Lân xuất thân là quân nhân, tính tình nóng nảy dị thường. Nhìn thấy nữ nhi suýt nữa bị đánh chết nên có thể chịu đến bây giờ đã coi như không dễ dàng rồi.
"Ngươi dám? Nàng là Túc Vương phi." Túc vương có chút lo lắng chắc chắn không thể nói ra được.
"Lão thần mặc kệ. Lão thần chỉ biết đây là nữ nhi của mình. Lão thần chỉ biết nếu không mang nó theo thì nó sẽ chết trong tay người. Túc vương, sự tình hôm nay không thể để yên, lão thần sẽ bẩm báo sự thật với bệ hạ".
"Chúng ta đi—!" Nhạc Tử Lân cầm tay nữ nhi đường hoàng bước đi.
"Ngươi. Nhạc Tử Lân" Ngươi vẫn phải ẩn giấu nỗi giận dữ thôi. Nếu thực sự xảy ra va chạm thì Vương chưa chắc có thể dễ dàng thoát ra. Chuyện này nếu làm ồn đến chỗ bệ hạ thì Vương cũng đuối lý.
Việc xảy ra ở Túc vương phủ nhanh chóng truyền tới tai Lý Hương Quân và Khuynh Quốc.
Hai người thương nghị một chút rồi quyết định đi tìm Lưu Phong.
Sau khi đem chuyện đã xảy ra ở Túc vương phủ nói hết từ đầu tới đuôi cho Lưu Phong, Khuynh Quốc mỉm cười nhìn Lưu Phong nói: "Lão công, đây là một cơ hội rất tốt"
Bình luận facebook