Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 811
Thủ đoạn cao tay của Lưu Phong khiến lão Hoàng đế không thể nghĩ ra, trong khoảng thời gian ngắn, Trần Hoàng hậu đã mềm lòng. Mị lực nam nhân cường đại của Lưu Phong khiến nàng mê mẩn.
Nói đến Trần Hoàng hậu cũng là đáng thương. Sau mười mấy năm ẩn náu tiến cung chờ thời xưng Hậu, thật vất vả đến khi Mã hoàng hậu qua đời mới ngồi lên ngai vàng Hoàng hậu. Tay cầm phượng ấn lại vừa vặn gặp lúc lão Hoàng đế bất lực nên cô đơn lạnh lẽo một đoạn thời gian dài. Sau này tuy rằng lão Hoàng đế dưới tác dụng của đan dược khôi phục hùng phong của nam nhân, nhưng mà thân thể khô quắt, tiểu tử kia thấp lùn căn bản là không thể làm vừa lòng Trần hoàng hậu. Hôm nay nàng cùng Lưu Phong làm cái chuyện đó thật là thực sự sung sướng ah. So sánh hai người với nhau, quả thực dưới gầm trời này ai mà nói nàng có thể không hưng phấn, không kích động được sao?
Trần Hoàng hậu cố ý khiêu khích Lưu Phong, quay đầu lại nhẹ nhàng thổi hơi bên tai hắn, hương thơm như lan nũng nịu nói: "Tiểu Hầu gia, đêm nay chỉ cần chàng làm ta sướng, ta sẽ nói hết toàn bộ cho chàng" Nói xong, nàng chủ động thả váy xuống chân, lộ ra hai chân thon dài trắng nõn cùng đôi mông trắng tròn như tuyết.
Trần Hoàng hậu lúc này đã hoàn toàn nhũn ra trong lồng ngực Lưu Phong. Nàng vừa quàng tay ôm cổ Lưu Phong vừa nói: "Tiểu Hầu gia, ta có đẹp không?"
Lưu Phong vội vàng đáp: "Đẹp!"
Lời này thật ra không phải là giả. Bỏ qua chuyện phẩm hạnh của bà Hậu lẳng lơ này, chỉ xét riêng thân thể, diện mạo thì thân hình cùng dung mạo của nàng cũng không hề thua kém so với nữ nhân của Lưu Phong.
Dù sao người ta cũng là Hoàng hậu a, có thể không xinh đẹp sao?
Nghe được Lưu Phong tán dương, Trần Hoàng hậu càng thêm phong tình vạn trạng liền đẩy ngã Lưu Phong rồi tự tay cởi quần hắn ra.
Sau khi nhẹ nhàng vuốt ve tiểu bổng bổng mấy lượt, dường như không thể hoãn cái sự sung sướng ấy được, nàng lả lơi nói: "Tiểu Hầu gia nằm xuống đi!"
Nói xong, nàng nhấc cặp mông trắng đẹp như tuyết chậm rãi ngồi lên khố Lưu Phong. Lập tức trong miệng nhỏ anh đào phát ra một tiếng rên nhẹ, thân thể cũng không ngừng lắc lư. (DG: nước. nước đâu. nước đâu, DG cần phải hạ hỏa gấp!)
Lưu Phong hai tay vuốt ve cặp mông trắng như tuyết, mắt hơi hơi nhắm. Hưởng thụ cảm giác mãnh liệt đầy kích thích.
"Tiểu Hầu gia. Chàng thích như vậy không?" Trần Hoàng hậu hưng phấn không thôi. Rên rỉ không ngừng, thỉnh thoảng mở miệng thốt ra những câu dâm ý. (DG: ô mai gót T. T thèm nhểy: 0 (47)
Bởi vì quá mức hưng phấn, hiệp thứ nhất, Lưu Phong vừa mới có một ít cảm giác, nàng đã thỏa mãn tiết thân. Nàng cúi mình vươn tay ôm cổ Lưu Phong, cặp môi anh đào khẽ mở, cái lưỡi thơm tho tham lam tiến vào miệng Lưu Phong.
Lúc trước, khi Trần Hoàng hậu cùng lão Hoàng đế hoan hảo, nàng rất ít khi hôn môi, việc này cho thấy hôm nay nàng thật sự thỏa mãn.
Lưu Phong hai tay vuốt ve tấm lưng trần của nàng, miệng hết sức trêu đùa Trần Hoàng hậu. Chỉ chốc lát, Trần Hoàng hậu khắp người tê dại, dục vọng vừa mới được thỏa mãn lại bốc lên mãnh liệt.
Trần Hoàng hậu ngẩng đầu, thở dốc nói: "Tiểu Hầu gia. Ta còn muốn nữa!" (DG: come on, baby. : P)
Nghĩ tới việc cho lão Hoàng đế mọc sừng, còn Hoàng hậu là bậc mẫu nghi thiên hạ nữa, Lưu Phong càng thấy hưng phấn. Một tay ôm lấy nàng, đặt nàng ngồi lên giường, sau đó tự mình đứng lên, đem bổng bổng hướng đến miệng nàng.
Trần Hoàng hậu lập tức hiểu ý Lưu Phong, nhẹ nhàng mở miệng, cho vật kia đi vào. (DG: chết mất thôi, phải cầm máu gấp, thật khổ!: 0 (47)
Lưu Phong nhìn xuống, trong lòng không khỏi dâng lên một sự khoái cảm cực lớn, cái gì mẫu nghi thiên hạ, cái gì Hoàng hậu, cái gì tôn quý. Ở trước mặt lão tử, nàng chính là một dâm phụ.
Lưu Phong thậm chí muốn cười thật to, muốn cười nhạo, mỉa mai lão Hoàng đế.
"Tiểu Hầu gia, ta muốn!" Trần Hoàng hậu lại động tình không thôi, ở hạ thân d*m thủy lai láng đã có chút không chịu được, nàng chủ động bò dậy, định thu thập Lưu Phong.
Lưu Phong cười hắc hắc, lập tức đưa tay đặt lên mông, vật kia đâm vào, khiến Hoàng Hậu nương nương đạt cực khoái, miệng rên rỉ không ngừng. : 0 (47):
Đột nhiên, Lưu Phong phát hiện trong cơ thể Trần hoàng hậu cũng có ẩn chứa nguyên âm chi khí. Vừa nghĩ xong, hắn lập tức thúc dục Thất Tình Lục Dục quyết hấp thu, vừa được hoan ái, lại thêm chậm rãi hấp thu nguyên âm chân khí.
Nguyên âm khí được hút vào, Lưu Phong cảm thấy toàn thân thoải mái đến cực điểm, tuy nhiên hắn còn là có chút kỳ quái, không hiểu sao trong cơ thể của nàng lại ẩn chứa nguyên âm lực thuần khiết như thế này.
Đột nhiên, trong đầu Lưu Phong hiện lên một đạo linh quang. Lưu Phong dường như hiểu ra. Hay là lúc nàng cùng lão Hoàng đế hoan hảo, nguyên âm lực đã tiến vào thân thể của nàng.
Nghĩ đến đây, Lưu Phong khẳng định mình đã đoán đúng. Lão Hoàng đế mỗi ngày thải bổ, hút lấy xử nữ nguyên âm lực, nhưng không phải lão đã hoàn toàn hấp thụ được, mà đã có một bộ phận còn sót lại trong cơ thể. Trần Hoàng hậu trong lúc hoan ái đã chiếm được phần nguyên âm lực còn sót này. Đây cũng là nguyên nhân khiến Trần Hoàng hậu có ham muốn mạnh mẽ như vầy.
Do ảnh hưởng bởi Thất Tình Lục Dục quyết, Trần Hoàng hậu đã được hưởng thụ sự kích thích cùng sung sướng tột cùng khi hoan ái. Không giống như những lần hoan ái bình thường khác nàng gần như hoàn toàn đắm đuối vào bể tình dục, điên cuồng gào thét rên rỉ, thậm chí khiến Lưu Phong không thể không bày ra cấm chế ở bên ngoài Phượng Nghi cung, để tránh bị người khác nghe trộm.
Đến khi Lưu Phong hoàn toàn hấp thu nguyên âm lực dư thừa này, Trần Hoàng hậu đã đạt cao trào nhiều hơn sáu lần, mà Lưu Phong cũng đạt tới đỉnh điểm mới.
Một lúc sau Trần Hoàng hậu cơ thể mềm nhũn, bò lên giường, ngoại trừ miệng còn có thể rên rỉ, toàn thân không thể động đậy nổi.
Nàng cảm giác linh hồn dường như đã rời khỏi thân thể bay nhẹ nhàng giữa không trung.
Khác với khi cùng nữ nhân của mình tu luyện, trong suốt cuộc vui này Lưu Phong chỉ có Thải bổ mà không hề cho chút gì, cho nên tình trạng của bà Hậu dâm đãng chính là kiệt sức.
Cũng may tất cả chỗ Lưu Phong hấp thu đều là nguyên âm lực dư thừa nên đối với cơ thể của nàng cũng không có chút thương tổn nào, do đó thân thể của hắn cũng không lo ngại. Chỉ là có chút buông thả quá độ.
Lưu Phong nhân cơ hội này tiêu hóa một chút nguyên âm lực thu được lúc trước, cho Ngọc Hành nguyên anh hoàn toàn hấp thu làm mức độ lớn lên còn muốn vượt qua Tứ Đại Nguyên anh.
.
.
Sau khi thu công, Lưu Phong nhìn xem giờ thì thấy thấy thời gian đến lúc lão Hoàng đế thải bổ chấm dứt cũng chỉ còn có một canh giờ. Vì để ngừa vạn nhất, hắn đưa một cỗ tinh thuần nguyên anh lực vào trong cơ thể Hoàng hậu để nàng tỉnh lại.
Hoàng hậu chậm rãi mở to mắt, vươn tay ôm Lưu Phong thánh thót nói: "Tiểu Hầu gia, chàng thật là lợi hại a, bản cung thiếu chút nữa đã bị chàng làm cho sướng đến chết mất rồi": 0 (47):
Lưu Phong đưa tay đặt lên bầu ngực đầy đặn của nàng. Vừa nhẹ nhàng xoa nắn, vừa hỏi: "Hoàng hậu, có phải nàng định nói cho ta biết bí mật nàng đang nắm giữ phải không?"
Trần Hoàng hậu nghe vậy, mỉm cười, chuyển thân dựa vào trong lồng ngực Lưu Phong. Hai tay nhẹ nhàng vỗ về hai má hắn, gật gật đầu, nói: "Ừ. Ta sẽ nói hết cho chàng." Lưu Phong đã làm nàng cảm nhận được sự sung sướng nhất từ trước tới nay. Cho nên nàng quyết định nói cho Lưu Phong bí mật để biểu hiện thành ý của mình
Ngừng một chút, Trần Hoàng hậu ngẩng đầu, nói: "Tiểu Hầu gia, bệ hạ đã có biện pháp xác định thân phận của chàng. Lão còn nói, chỉ cần xác định chàng không phải người trong hoàng tộc thì sẽ bắt đầu xuống tay với chàng.".
"Hoàng lăng?" Lưu Phong dò hỏi.
"Không phải—!"
Trần Hoàng hậu xoay người. Thay đổi thành một tư thế thoải mái, cầm tay còn lại của Lưu Phong đặt lên trên bộ ngực của mình, thấp giọng nói: "Là Tử Hư Chân Long lệnh! Bên cạnh bệ hạ có một đám hộ vệ rất lợi hại, là chủ ý của thủ lĩnh bọn hắn. Thiết tưởng chàng cũng biết, lúc trước bởi vì Trương Thiên Sư mà Tử Hư Chân Long lệnh bị hư hại, hiện giờ ở trong long mạch thấm nhuần long khí một đoạn thời gian nên đã được tu phục. Bệ hạ đang tìm cơ hội thích hợp để tra rõ ra thân phận chàng."
Nói tới đây, Trần Hoàng hậu nhắc nhở: "Tiểu Hầu gia, chàng phải sớm chuẩn bị a?"
Lưu Phong âm thầm bật cười, lão tử mới chính là không sợ bị xét nghiệm thân phận, lão tử không phải là Hoàng tộc. Nhưng lại cũng không phải là Thái tôn Điện hạ giả, có gì mà phải sợ chứ.
Sau khi nghe được tin tức này, Lưu Phong kỳ thật còn có chút vui vẻ. Hắn còn đang lo không biết dùng phương pháp gì để công khai thân phận của mình? Nay có việc tốt này chỉ còn chờ chính lão Hoàng đế đích thân phát hiện ra. Có lẽ như vậy lại càng có sức thuyết phục hơn.
Nói thật, kỳ thật Lưu Phong đã sớm muốn công khai thân phận, khổ thay chỉ là không có cơ hội thích hợp. Hơn nữa lão Hoàng đế lại nuôi mộng trường sinh, đối mọi người đều đề phòng cho nên mới dùng dằng, kéo dài tới hiện nay.
Hiện giờ cơ hội tới rồi. Xét theo tính nết lão Hoàng đế, khẳng định lão sẽ lựa chọn thời điểm một buổi đại triều để xác minh thân phận Lưu Phong. Đối với một Thái tôn đích thực như Lưu Phong mà nói, thật sự đây là cơ hội trời cho rất tốt. Đến lúc đó văn võ trong triều, đều có thể rõ ràng nhìn thấy toàn bộ quá trình nghiệm chứng. Vì vậy thân phận hắn sẽ thêm mấy phân thuyết phục.
"Tiểu Hầu gia, nơi này không có người ngoài, không bằng chàng nói cho ta biết, chàng rốt cuộc có phải là Trịnh vương Thế tử hay không?" Trần Hoàng hậu hôn lên vành tai Lưu Phong vài cái, làm nũng nói: "Nếu chàng chịu nói thật với ta, ta liền nói cho chàng hay, cổ lực lượng thần bí kia rốt cuộc là có lai lịch gì?"
Lưu Phong nghe vậy, lập tức truy hỏi: "Nàng thực sự biết lai lịch cổ lực lượng thần bí kia?" Lưu Phong đối với việc này vẫn canh cánh trong lòng, Nữ Nhân Hoa đã điều tra một thời gian dài mà không có một chút tin tức rõ ràng nào.
"Đương nhiên biết!" Trần Hoàng hậu đắc ý cười cười: "Chuyện của bệ hạ, không có gì mà ta không biết."
"Nàng mau nói cho ta biết đi?" Lưu Phong có chút sốt ruột.
"Chàng còn không có trả lời vấn đề của ta?" Trần Hoàng hậu trong lòng đã có chủ ý gì đây? Ý tứ của nàng là, nếu Lưu Phong là Trịnh Vương Thế Tử, việc này liền đơn giản. Lão hoàng đế hiện tại không phải đang muốn thay người nối ngôi sao, hơn nữa lão đối Trịnh vương có áy náy, chắc chắn sẽ thêm ưu ái đối với Lưu Phong. Hơn nữa với thế lực hàng đầu của hắn, chỉ cần cố gắng một chút, không chừng vị trí Hoàng đế này chính là của hắn. Lưu Phong khi làm hoàng đế rồi, thì yêu cầu của nàng cơ bản giống như đối với phía túc vương, làm Đức Hiếu Thái hậu. Đương nhiên, vẫn có một chút khác nhau rất nhỏ, Thái hậu cùng Hoàng đế còn phải bảo trì một ít mối quan hệ. Ai bảo Lưu Phong lúc nãy đã khiến cho nàng phát nghiện.
Lưu Phong thoáng do dự một chút, gật gật đầu, nói: "Ta đích thật là người của Hoàng tộc! Cho nên ta cũng không sợ bệ hạ nghiệm chứng ra thân phận của ta."
"Hóa ra chàng thật sự là Trịnh vương Thế tử, thực là tốt quá!" Lưu Phong nói chính mình là người Hoàng tộc, Trần Hoàng hậu cũng không nghĩ nhiều, liền nghĩ đến hắn thật sự là Trịnh vương Thế tử, trong lòng lập tức liền vui vẻ không thôi.
Là chính ngươi nghĩ thế, lão tử không có lừa ngươi a. Lưu Phong nói bản thân mình là Hoàng tộc, đây thực sự là lời nói thật.
"Bây giờ nàng cũng nên nói đi?" Lưu Phong trong lòng vẫn nghĩ đến cỗ lực lượng thần bí kia.
"Ừ, ta có thể nói cho chàng, tuy nhiên chàng còn phải đáp ứng ta một điều kiện." Trần Hoàng hậu hưng phấn nói: "Tương lai nếu chàng làm Hoàng đế, chàng phải tôn ta làm Đức Hiếu Thái Hậu, hơn nữa một tháng phải có mười đêm cùng ta đi ngủ." (DG: hic. hic. . pó tay, ước j mình được như anh í)
Mẹ ơi, thật là không biết xấu hổ a, nói ra trắng trợn như vậy.
Lưu Phong cũng không muốn cùng nàng so đo, gật gật đầu nói: "Đồng ý!"
"Được, ta hiện tại liền nói cho chàng hay!" Trần Hoàng hậu chậm rãi nói: "Cổ lực lượng thần bí bên cạnh bệ hạ kia là Hoàng Đình Đấu Ti, là người thủ hộ thần bí của Hoàng đế đương triều. Bọn họ chỉ có ở những lúc mà tính mạng của Hoàng đế bị uy hiếp mới xuất hiện, thân phận cùng lai lịch bọn họ chỉ có duy nhất Hoàng đế bệ hạ biết."
"Hoàng Đình Đấu Ti? Chưa từng nghe qua." Lưu Phong truy hỏi: "Nàng cũng biết thực lực bọn họ mạnh như thế nào?"
"Cái này ta cũng không rõ lắm, dù sao ta theo lời của bọn họ mà đoán, thì rất lợi hại. Đúng rồi, Hoàng Đình Đấu Ti dùng mấy ngàn vạn lượng bạc đổi lấy mấy ngàn đồng nữ cho bệ hạ. Bệ hạ cũng bởi vì chỗ ngân lượng này, cho nên trong đầu mới sinh ra ý niệm đối phó với chàng."
Ra là thế, căn bản là do có tiền. Lưu Phong lúc trước còn có chút hoài nghi với lời bà Hậu lẳng lơ này, lão Hoàng đế cùng hắn có quan hệ ngàn vạn ích lợi, lẽ nào lão sẽ dễ dàng ra tay. Hiện tại toàn bộ đã minh bạch, ra là lão dùng đồng nữ đổi được khoản ngân lượng cực lớn.
Nói đi nói lại, cái Hoàng Đình Đấu Ti dường như cũng không phải là chuyện tốt. Gây vạ cho đồng nữ, tuyệt đối không phải là thứ tốt đẹp gì.
"Đúng rồi, ta phát hiện, Hoàng Đình Đấu Ti cùng bệ hạ cũng không có quan hệ phụ thuộc, hơn nữa cũng không phải từ vương triều này mới có, bọn họ dường như đã tồn tại mấy ngàn năm, nghe đâu là Tổ hoàng sáng tạo." Trong lòng đang vui vẻ, Trần Hoàng hậu đem tất cả những gì mình biết nói cho Lưu Phong.
Nói đến Trần Hoàng hậu cũng là đáng thương. Sau mười mấy năm ẩn náu tiến cung chờ thời xưng Hậu, thật vất vả đến khi Mã hoàng hậu qua đời mới ngồi lên ngai vàng Hoàng hậu. Tay cầm phượng ấn lại vừa vặn gặp lúc lão Hoàng đế bất lực nên cô đơn lạnh lẽo một đoạn thời gian dài. Sau này tuy rằng lão Hoàng đế dưới tác dụng của đan dược khôi phục hùng phong của nam nhân, nhưng mà thân thể khô quắt, tiểu tử kia thấp lùn căn bản là không thể làm vừa lòng Trần hoàng hậu. Hôm nay nàng cùng Lưu Phong làm cái chuyện đó thật là thực sự sung sướng ah. So sánh hai người với nhau, quả thực dưới gầm trời này ai mà nói nàng có thể không hưng phấn, không kích động được sao?
Trần Hoàng hậu cố ý khiêu khích Lưu Phong, quay đầu lại nhẹ nhàng thổi hơi bên tai hắn, hương thơm như lan nũng nịu nói: "Tiểu Hầu gia, đêm nay chỉ cần chàng làm ta sướng, ta sẽ nói hết toàn bộ cho chàng" Nói xong, nàng chủ động thả váy xuống chân, lộ ra hai chân thon dài trắng nõn cùng đôi mông trắng tròn như tuyết.
Trần Hoàng hậu lúc này đã hoàn toàn nhũn ra trong lồng ngực Lưu Phong. Nàng vừa quàng tay ôm cổ Lưu Phong vừa nói: "Tiểu Hầu gia, ta có đẹp không?"
Lưu Phong vội vàng đáp: "Đẹp!"
Lời này thật ra không phải là giả. Bỏ qua chuyện phẩm hạnh của bà Hậu lẳng lơ này, chỉ xét riêng thân thể, diện mạo thì thân hình cùng dung mạo của nàng cũng không hề thua kém so với nữ nhân của Lưu Phong.
Dù sao người ta cũng là Hoàng hậu a, có thể không xinh đẹp sao?
Nghe được Lưu Phong tán dương, Trần Hoàng hậu càng thêm phong tình vạn trạng liền đẩy ngã Lưu Phong rồi tự tay cởi quần hắn ra.
Sau khi nhẹ nhàng vuốt ve tiểu bổng bổng mấy lượt, dường như không thể hoãn cái sự sung sướng ấy được, nàng lả lơi nói: "Tiểu Hầu gia nằm xuống đi!"
Nói xong, nàng nhấc cặp mông trắng đẹp như tuyết chậm rãi ngồi lên khố Lưu Phong. Lập tức trong miệng nhỏ anh đào phát ra một tiếng rên nhẹ, thân thể cũng không ngừng lắc lư. (DG: nước. nước đâu. nước đâu, DG cần phải hạ hỏa gấp!)
Lưu Phong hai tay vuốt ve cặp mông trắng như tuyết, mắt hơi hơi nhắm. Hưởng thụ cảm giác mãnh liệt đầy kích thích.
"Tiểu Hầu gia. Chàng thích như vậy không?" Trần Hoàng hậu hưng phấn không thôi. Rên rỉ không ngừng, thỉnh thoảng mở miệng thốt ra những câu dâm ý. (DG: ô mai gót T. T thèm nhểy: 0 (47)
Bởi vì quá mức hưng phấn, hiệp thứ nhất, Lưu Phong vừa mới có một ít cảm giác, nàng đã thỏa mãn tiết thân. Nàng cúi mình vươn tay ôm cổ Lưu Phong, cặp môi anh đào khẽ mở, cái lưỡi thơm tho tham lam tiến vào miệng Lưu Phong.
Lúc trước, khi Trần Hoàng hậu cùng lão Hoàng đế hoan hảo, nàng rất ít khi hôn môi, việc này cho thấy hôm nay nàng thật sự thỏa mãn.
Lưu Phong hai tay vuốt ve tấm lưng trần của nàng, miệng hết sức trêu đùa Trần Hoàng hậu. Chỉ chốc lát, Trần Hoàng hậu khắp người tê dại, dục vọng vừa mới được thỏa mãn lại bốc lên mãnh liệt.
Trần Hoàng hậu ngẩng đầu, thở dốc nói: "Tiểu Hầu gia. Ta còn muốn nữa!" (DG: come on, baby. : P)
Nghĩ tới việc cho lão Hoàng đế mọc sừng, còn Hoàng hậu là bậc mẫu nghi thiên hạ nữa, Lưu Phong càng thấy hưng phấn. Một tay ôm lấy nàng, đặt nàng ngồi lên giường, sau đó tự mình đứng lên, đem bổng bổng hướng đến miệng nàng.
Trần Hoàng hậu lập tức hiểu ý Lưu Phong, nhẹ nhàng mở miệng, cho vật kia đi vào. (DG: chết mất thôi, phải cầm máu gấp, thật khổ!: 0 (47)
Lưu Phong nhìn xuống, trong lòng không khỏi dâng lên một sự khoái cảm cực lớn, cái gì mẫu nghi thiên hạ, cái gì Hoàng hậu, cái gì tôn quý. Ở trước mặt lão tử, nàng chính là một dâm phụ.
Lưu Phong thậm chí muốn cười thật to, muốn cười nhạo, mỉa mai lão Hoàng đế.
"Tiểu Hầu gia, ta muốn!" Trần Hoàng hậu lại động tình không thôi, ở hạ thân d*m thủy lai láng đã có chút không chịu được, nàng chủ động bò dậy, định thu thập Lưu Phong.
Lưu Phong cười hắc hắc, lập tức đưa tay đặt lên mông, vật kia đâm vào, khiến Hoàng Hậu nương nương đạt cực khoái, miệng rên rỉ không ngừng. : 0 (47):
Đột nhiên, Lưu Phong phát hiện trong cơ thể Trần hoàng hậu cũng có ẩn chứa nguyên âm chi khí. Vừa nghĩ xong, hắn lập tức thúc dục Thất Tình Lục Dục quyết hấp thu, vừa được hoan ái, lại thêm chậm rãi hấp thu nguyên âm chân khí.
Nguyên âm khí được hút vào, Lưu Phong cảm thấy toàn thân thoải mái đến cực điểm, tuy nhiên hắn còn là có chút kỳ quái, không hiểu sao trong cơ thể của nàng lại ẩn chứa nguyên âm lực thuần khiết như thế này.
Đột nhiên, trong đầu Lưu Phong hiện lên một đạo linh quang. Lưu Phong dường như hiểu ra. Hay là lúc nàng cùng lão Hoàng đế hoan hảo, nguyên âm lực đã tiến vào thân thể của nàng.
Nghĩ đến đây, Lưu Phong khẳng định mình đã đoán đúng. Lão Hoàng đế mỗi ngày thải bổ, hút lấy xử nữ nguyên âm lực, nhưng không phải lão đã hoàn toàn hấp thụ được, mà đã có một bộ phận còn sót lại trong cơ thể. Trần Hoàng hậu trong lúc hoan ái đã chiếm được phần nguyên âm lực còn sót này. Đây cũng là nguyên nhân khiến Trần Hoàng hậu có ham muốn mạnh mẽ như vầy.
Do ảnh hưởng bởi Thất Tình Lục Dục quyết, Trần Hoàng hậu đã được hưởng thụ sự kích thích cùng sung sướng tột cùng khi hoan ái. Không giống như những lần hoan ái bình thường khác nàng gần như hoàn toàn đắm đuối vào bể tình dục, điên cuồng gào thét rên rỉ, thậm chí khiến Lưu Phong không thể không bày ra cấm chế ở bên ngoài Phượng Nghi cung, để tránh bị người khác nghe trộm.
Đến khi Lưu Phong hoàn toàn hấp thu nguyên âm lực dư thừa này, Trần Hoàng hậu đã đạt cao trào nhiều hơn sáu lần, mà Lưu Phong cũng đạt tới đỉnh điểm mới.
Một lúc sau Trần Hoàng hậu cơ thể mềm nhũn, bò lên giường, ngoại trừ miệng còn có thể rên rỉ, toàn thân không thể động đậy nổi.
Nàng cảm giác linh hồn dường như đã rời khỏi thân thể bay nhẹ nhàng giữa không trung.
Khác với khi cùng nữ nhân của mình tu luyện, trong suốt cuộc vui này Lưu Phong chỉ có Thải bổ mà không hề cho chút gì, cho nên tình trạng của bà Hậu dâm đãng chính là kiệt sức.
Cũng may tất cả chỗ Lưu Phong hấp thu đều là nguyên âm lực dư thừa nên đối với cơ thể của nàng cũng không có chút thương tổn nào, do đó thân thể của hắn cũng không lo ngại. Chỉ là có chút buông thả quá độ.
Lưu Phong nhân cơ hội này tiêu hóa một chút nguyên âm lực thu được lúc trước, cho Ngọc Hành nguyên anh hoàn toàn hấp thu làm mức độ lớn lên còn muốn vượt qua Tứ Đại Nguyên anh.
.
.
Sau khi thu công, Lưu Phong nhìn xem giờ thì thấy thấy thời gian đến lúc lão Hoàng đế thải bổ chấm dứt cũng chỉ còn có một canh giờ. Vì để ngừa vạn nhất, hắn đưa một cỗ tinh thuần nguyên anh lực vào trong cơ thể Hoàng hậu để nàng tỉnh lại.
Hoàng hậu chậm rãi mở to mắt, vươn tay ôm Lưu Phong thánh thót nói: "Tiểu Hầu gia, chàng thật là lợi hại a, bản cung thiếu chút nữa đã bị chàng làm cho sướng đến chết mất rồi": 0 (47):
Lưu Phong đưa tay đặt lên bầu ngực đầy đặn của nàng. Vừa nhẹ nhàng xoa nắn, vừa hỏi: "Hoàng hậu, có phải nàng định nói cho ta biết bí mật nàng đang nắm giữ phải không?"
Trần Hoàng hậu nghe vậy, mỉm cười, chuyển thân dựa vào trong lồng ngực Lưu Phong. Hai tay nhẹ nhàng vỗ về hai má hắn, gật gật đầu, nói: "Ừ. Ta sẽ nói hết cho chàng." Lưu Phong đã làm nàng cảm nhận được sự sung sướng nhất từ trước tới nay. Cho nên nàng quyết định nói cho Lưu Phong bí mật để biểu hiện thành ý của mình
Ngừng một chút, Trần Hoàng hậu ngẩng đầu, nói: "Tiểu Hầu gia, bệ hạ đã có biện pháp xác định thân phận của chàng. Lão còn nói, chỉ cần xác định chàng không phải người trong hoàng tộc thì sẽ bắt đầu xuống tay với chàng.".
"Hoàng lăng?" Lưu Phong dò hỏi.
"Không phải—!"
Trần Hoàng hậu xoay người. Thay đổi thành một tư thế thoải mái, cầm tay còn lại của Lưu Phong đặt lên trên bộ ngực của mình, thấp giọng nói: "Là Tử Hư Chân Long lệnh! Bên cạnh bệ hạ có một đám hộ vệ rất lợi hại, là chủ ý của thủ lĩnh bọn hắn. Thiết tưởng chàng cũng biết, lúc trước bởi vì Trương Thiên Sư mà Tử Hư Chân Long lệnh bị hư hại, hiện giờ ở trong long mạch thấm nhuần long khí một đoạn thời gian nên đã được tu phục. Bệ hạ đang tìm cơ hội thích hợp để tra rõ ra thân phận chàng."
Nói tới đây, Trần Hoàng hậu nhắc nhở: "Tiểu Hầu gia, chàng phải sớm chuẩn bị a?"
Lưu Phong âm thầm bật cười, lão tử mới chính là không sợ bị xét nghiệm thân phận, lão tử không phải là Hoàng tộc. Nhưng lại cũng không phải là Thái tôn Điện hạ giả, có gì mà phải sợ chứ.
Sau khi nghe được tin tức này, Lưu Phong kỳ thật còn có chút vui vẻ. Hắn còn đang lo không biết dùng phương pháp gì để công khai thân phận của mình? Nay có việc tốt này chỉ còn chờ chính lão Hoàng đế đích thân phát hiện ra. Có lẽ như vậy lại càng có sức thuyết phục hơn.
Nói thật, kỳ thật Lưu Phong đã sớm muốn công khai thân phận, khổ thay chỉ là không có cơ hội thích hợp. Hơn nữa lão Hoàng đế lại nuôi mộng trường sinh, đối mọi người đều đề phòng cho nên mới dùng dằng, kéo dài tới hiện nay.
Hiện giờ cơ hội tới rồi. Xét theo tính nết lão Hoàng đế, khẳng định lão sẽ lựa chọn thời điểm một buổi đại triều để xác minh thân phận Lưu Phong. Đối với một Thái tôn đích thực như Lưu Phong mà nói, thật sự đây là cơ hội trời cho rất tốt. Đến lúc đó văn võ trong triều, đều có thể rõ ràng nhìn thấy toàn bộ quá trình nghiệm chứng. Vì vậy thân phận hắn sẽ thêm mấy phân thuyết phục.
"Tiểu Hầu gia, nơi này không có người ngoài, không bằng chàng nói cho ta biết, chàng rốt cuộc có phải là Trịnh vương Thế tử hay không?" Trần Hoàng hậu hôn lên vành tai Lưu Phong vài cái, làm nũng nói: "Nếu chàng chịu nói thật với ta, ta liền nói cho chàng hay, cổ lực lượng thần bí kia rốt cuộc là có lai lịch gì?"
Lưu Phong nghe vậy, lập tức truy hỏi: "Nàng thực sự biết lai lịch cổ lực lượng thần bí kia?" Lưu Phong đối với việc này vẫn canh cánh trong lòng, Nữ Nhân Hoa đã điều tra một thời gian dài mà không có một chút tin tức rõ ràng nào.
"Đương nhiên biết!" Trần Hoàng hậu đắc ý cười cười: "Chuyện của bệ hạ, không có gì mà ta không biết."
"Nàng mau nói cho ta biết đi?" Lưu Phong có chút sốt ruột.
"Chàng còn không có trả lời vấn đề của ta?" Trần Hoàng hậu trong lòng đã có chủ ý gì đây? Ý tứ của nàng là, nếu Lưu Phong là Trịnh Vương Thế Tử, việc này liền đơn giản. Lão hoàng đế hiện tại không phải đang muốn thay người nối ngôi sao, hơn nữa lão đối Trịnh vương có áy náy, chắc chắn sẽ thêm ưu ái đối với Lưu Phong. Hơn nữa với thế lực hàng đầu của hắn, chỉ cần cố gắng một chút, không chừng vị trí Hoàng đế này chính là của hắn. Lưu Phong khi làm hoàng đế rồi, thì yêu cầu của nàng cơ bản giống như đối với phía túc vương, làm Đức Hiếu Thái hậu. Đương nhiên, vẫn có một chút khác nhau rất nhỏ, Thái hậu cùng Hoàng đế còn phải bảo trì một ít mối quan hệ. Ai bảo Lưu Phong lúc nãy đã khiến cho nàng phát nghiện.
Lưu Phong thoáng do dự một chút, gật gật đầu, nói: "Ta đích thật là người của Hoàng tộc! Cho nên ta cũng không sợ bệ hạ nghiệm chứng ra thân phận của ta."
"Hóa ra chàng thật sự là Trịnh vương Thế tử, thực là tốt quá!" Lưu Phong nói chính mình là người Hoàng tộc, Trần Hoàng hậu cũng không nghĩ nhiều, liền nghĩ đến hắn thật sự là Trịnh vương Thế tử, trong lòng lập tức liền vui vẻ không thôi.
Là chính ngươi nghĩ thế, lão tử không có lừa ngươi a. Lưu Phong nói bản thân mình là Hoàng tộc, đây thực sự là lời nói thật.
"Bây giờ nàng cũng nên nói đi?" Lưu Phong trong lòng vẫn nghĩ đến cỗ lực lượng thần bí kia.
"Ừ, ta có thể nói cho chàng, tuy nhiên chàng còn phải đáp ứng ta một điều kiện." Trần Hoàng hậu hưng phấn nói: "Tương lai nếu chàng làm Hoàng đế, chàng phải tôn ta làm Đức Hiếu Thái Hậu, hơn nữa một tháng phải có mười đêm cùng ta đi ngủ." (DG: hic. hic. . pó tay, ước j mình được như anh í)
Mẹ ơi, thật là không biết xấu hổ a, nói ra trắng trợn như vậy.
Lưu Phong cũng không muốn cùng nàng so đo, gật gật đầu nói: "Đồng ý!"
"Được, ta hiện tại liền nói cho chàng hay!" Trần Hoàng hậu chậm rãi nói: "Cổ lực lượng thần bí bên cạnh bệ hạ kia là Hoàng Đình Đấu Ti, là người thủ hộ thần bí của Hoàng đế đương triều. Bọn họ chỉ có ở những lúc mà tính mạng của Hoàng đế bị uy hiếp mới xuất hiện, thân phận cùng lai lịch bọn họ chỉ có duy nhất Hoàng đế bệ hạ biết."
"Hoàng Đình Đấu Ti? Chưa từng nghe qua." Lưu Phong truy hỏi: "Nàng cũng biết thực lực bọn họ mạnh như thế nào?"
"Cái này ta cũng không rõ lắm, dù sao ta theo lời của bọn họ mà đoán, thì rất lợi hại. Đúng rồi, Hoàng Đình Đấu Ti dùng mấy ngàn vạn lượng bạc đổi lấy mấy ngàn đồng nữ cho bệ hạ. Bệ hạ cũng bởi vì chỗ ngân lượng này, cho nên trong đầu mới sinh ra ý niệm đối phó với chàng."
Ra là thế, căn bản là do có tiền. Lưu Phong lúc trước còn có chút hoài nghi với lời bà Hậu lẳng lơ này, lão Hoàng đế cùng hắn có quan hệ ngàn vạn ích lợi, lẽ nào lão sẽ dễ dàng ra tay. Hiện tại toàn bộ đã minh bạch, ra là lão dùng đồng nữ đổi được khoản ngân lượng cực lớn.
Nói đi nói lại, cái Hoàng Đình Đấu Ti dường như cũng không phải là chuyện tốt. Gây vạ cho đồng nữ, tuyệt đối không phải là thứ tốt đẹp gì.
"Đúng rồi, ta phát hiện, Hoàng Đình Đấu Ti cùng bệ hạ cũng không có quan hệ phụ thuộc, hơn nữa cũng không phải từ vương triều này mới có, bọn họ dường như đã tồn tại mấy ngàn năm, nghe đâu là Tổ hoàng sáng tạo." Trong lòng đang vui vẻ, Trần Hoàng hậu đem tất cả những gì mình biết nói cho Lưu Phong.
Bình luận facebook