Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 845
"Nguyên soái, xin lỗi ta không tiếp chuyện với người được nữa!" Lưu Phong hướng nhạc tử lân xin lỗi một tiếng, vội vàng đuổi theo.
Hôm nay Nhạc Tử Lân cũng vậy, tuy rằng truớc đây cũng không có nói rõ đây là chuyện gì nhưng đều là trước khi bước vào cửa, nghe được hai cha con nói chuyện thì hắn cũng đã đoán được ngọn nguồn trong đó.
Thật rõ ràng là Nhạc Tử Lân muốn đem quan hệ hai người chính thức xác định để tâm nguyện củal ão cũng thực hiện được. Trên thực tế Lưu Phong trong lòng cũng có ý tứ này, thứ nhất xác định danh phận hai người là có thể tiến thêm một bước gần hơn, thứ hai, Nhạc Tử Lân mới yên tâm mà dùng tài năng điều khiển Bộ Binh cho quyền lợi của hắn.
Mặc kệ xuất phát từ mục đích gì thì ý tưởng trong lòng hai người cũng đều giống nhau.
.
Đi vào phòng nhỏ, sau khi đóng cửa phòng Tình Nhi đột nhiên bụp một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Lưu Phong: "Tiểu hầu gia, Tình Nhi cầu ngươi cứu phụ thân ta. Bảo đảm cho người được bình an vô sự."
Đối với tình cảm của Tình Nhi, Lưu Phong cũng là đoán trúng một nửa nhưng không có đoán trúng ra cái khác, hắn biết Tình Nhi nhất định là vì chính chuyện của phụ thân mình, chỉ là hắn vạn lần không ngờ nàng lại quỳ xuống với mình.
Không kịp nghĩ nhiều, Lưu Phong vội vàng đem Tình Nhi nâng lên, dịu dàng nói: "Nàng làm cái gi vậy, quan hệ giữa nàng và ta không cần phải làm như vậy. Chuyện của nàng không phải chính là chuyện của ta sao? Kỳ thật không cần nàng nói ta cũng sẽ để ý đến chuyện của nhạc phụ đại nhân. Nàng yên tâm, đợi cho bệ hạ biết quan hệ của chúng ta thì lão cũng sẽ không dám dễ dàng động đến phụ thân nàng rồi. Hơn nữa, vì nhạc phụ đại nhân tay cầm trọng binh, sẽ không có việc gì đâu." Vì để Tình Nhi yên tâm, Lưu Phong rõ ràng liền nhanh chóng xưng hô là nhạc phụ đại nhân.
Tình Nhi nhẹ giọng khóc nói: "Tiểu Hầu gia, chàng có điều không biết. Bệ hạ quang minh chính đại không giám tới nhưng sau lưng lại âm thầm thầm bắt đầu hành động rồi. Nhà của chúng ta đã bị Chân Long Vệ giám thị rồi. Ta sợ bệ hạ sẽ để cho Chân Long Vệ ám sát."
"Nàng bởi vì chuyện này mà quỳ xuống với ta?"
"Ừm!"
Lưu Phong mỉm cười: "Nàng cũng thật là ngốc, nói thật cho nàng biết, kỳ thật ta đã sớm âm thầm phái người bảo vệ nàng cùng nhạc phụ đại nhân. Yên tâm, không ai có thể thương tổn được các người đâu."
"Thật vậy ư?"
"Đương nhiên là thật rồi. Ta Lưu Phong cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ gạt người, nhất là nữ nhân của mình." Lưu Phong vỗ bộ ngực nói lời thề son sắt.
"Cảm ơn. Cảm ơn chàng tiểu Hầu gia."
Đối mặt với lòng biết ơn chân thành của Tình Nhi. Lưu Phong chỉ biết dùng đôi môi của mình hôn đáp lại. Hắn kéo nữ nhân ôm vào trong ngực, cúi người hôn thật chặt, Tình Nhi lạnh như băng nhưng đôi môi có vẻ rất kích động. Nàng giả bộ tránh né một chút, lập tức liền đứng dậy ỡm ờ cùng nam nhân của mình hôn môi. Thậm chí, nàng còn phản ứng khác xa mong muốn của Lưu Phong. Cái lưỡi thơm tho giống như linh xà chui vào miệng Lưu Phong dùng sức mà mút vào phát ra những âm chùn chụt.
Lưu Phong ôm thân thể mềm mại của nàng đẩy vào góc tường, hai tay nắm được cổ tay nàng, miệng hôn dọc từ đôi môi anh đào của nàng huớng đến mang tai nàng. Nơi đó quả thật là bộ vị mẫn cảm nhất của Tình Nhi. Nàng không kìm nổi nhẹ giọng rên rỉ một tiếng.
Lưu Phong hơi hơi động tâm, bàn tay to bắt đầu vuốt ve ở bộ ngực đầy đặn của nữ nhân, miệng như trước vẫn hôn lên miệng, rồi lướt lên lỗ tai nàng, chỉ một hồi liền đem thân thể cứng ngắc của nàng trở nên mềm mại.
"Tiểu Hầu gia, không nên làm ở trong này." Tuy rằng đã có chút động tình, nhưng lão phụ thân thì ở ngoài cửa nên Tình Nhi cũng không dám liền ở trong này làm bừa.
Lưu Phong mới mặc kệ điều đó. Hắn ngược lại cảm thấy như vậy mới có chút kích thích.
"Tình Nhi, ta biết suy nghĩ của nàng, ta sẽ cho nàng thoải mái và sung sướng."
Lưu Phong cuời gian xảo Thò tay phải xé đi cạp váy của nàng.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng ho khan vang dội, Tình Nhi dường như cảm thấy được cái gì, vội vàng đưa tay chụp lấy bàn tay to đang làm chuyện xấu của Lưu Phong, khẽ sẵng giọng: "Không nên. phụ thân đang ở ngoài cửa."
Lưu Phong cũng nghe được trận ho khan kia, cũng hiển nhiên là Nhạc Tử Lân đã cảm thấy được tình cảnh trong phòng rồi, lúc này mới cố ý ra tiếng nhắc nhở.
Thôi, cũng không gấp, tại đây dừng lại vậy. Lưu Phong chậm rãi buông Tình Nhi ra, tuy nhiên vẫn thò tay sờ soạng nơi riêng tư của nữ nhân một phen, quả nhiên là khuê phòng oán phụ, lúc này mới một hồi công phu mà cũng đã ẩm ướt.
"Tình Nhi, thật là ẩm ướt quá!" Lưu Phong cười hắc hắc, vẻ mặt bỡn cợt.
"Đáng ghét, còn không phải là do chàng làm hại ta hả?" Tình Nhi vẻ mặt đỏ sẫm, chính minh cũng cảm thấy được quần lót hoàn toàn đã ươn ướt, lúc ấy liền hận không thể đào một cái lỗ mà trốn vào chứ.
"Nữ nhi, Hầu gia, các ngươi nói xong chưa?" Nhạc Tử Lân dường như còn có chút không yên tâm, vội vàng lên tiếng. Âm thanh rên rỉ của nữ nhi khiến cho lão nhiều ít biết tình cảnh trong phòng không còn trong sạch. Tuy rằng lão cực lực tán thành hai người cùng một chỗ, cũng không phản đối hai người làm việc nam nữ kia. Nhưng mà, ngươi dù sao cũng phải cố kỵ một ít trường hợp chứ. Nhạc Tử Lân xuất thân quân nhân, trong xương cốt chảy dòng máu cương trực, chuyện tình bại hoại môn phong bậc này, lão làm sao có thể không quản.
Cũng may người đó là Lưu Phong, nếu đổi là người khác làm, Nhạc Tử Lân tám phần đã sớm đánh đuổi khỏi cửa rồi.
Cũng phải nhìn mặt mũi của ta chút chứ.
"Nhạc phụ đại nhân, xong ngay rồi đây." Lưu Phong thấy Tình Nhi vẻ mặt đỏ ửng, hiển nhiên là do ngượng ngùng đi ra, vội vàng lên tiếng.
Cừ thật, mới một hồi công phu, đã gọi nhạc phụ rồi.
"Nơi này là đại sảnh a!" Nhạc Tử Lân lo lắng nãy giờ, chính mình có phải hay không sẽ trở thành ông ngoại, đúng là người trẻ tuổi a, đến tự trọng cũng không biết.
"Xì"! Một tiếng, nghe được Nhạc Tử Lân kêu gọi đầu hàng, Lưu Phong lập tức liền nở nụ cười, vị lão nhạc phụ này thật đúng là đáng yêu a.
Tình Nhi quả thật vừa thẹn vừa xấu hổ, nét đỏ ửng trên mặt đã muốn lan tràn tới cổ rồi, Tình Nhi cầm bàn tay to của Lưu Phong nhẹ giọng nói: "Đợi lát nữa, phụ thân hỏi chàng, chàng không được nói bậy đó."
Lưu Phong giơ cánh tay lên, ở trên bàn tay nàng vừa hôn thật sâu vừa cười nói: "Ha ha, nhạc phụ đại nhân thật cổ hủ."
.
Cửa phòng mở ra, quả nhiên Ngạc Tử Lân đứng ngay tại địa phương cách đó không xa.
"Cái đám trẻ này." Nhạc Tử Lân thở dài một tiếng.
"Nhạc phụ đại nhân, con cùng Tình Nhi quả là chuyện gì cũng chưa có xảy ra." Lưu Phong vội vàng cãi lại.
Hừ hừ, nếu ta không nhắc nhở, các ngươi không làm mới là lạ đó. Nhạc Tử Lân cười khan một tiếng nói: "Không nói nữa, không nói nữa. Tiểu Hầu gia, hôm nay gọi ngươi đến, ý tứ của ta là, hy vọng các ngươi có thể xác định quan hệ, ta cũng dễ tuyên bố với bên ngoài."
"Nhạc phụ đại nhân yên tâm, con cũng đang có ý này."
Nói tới đây. Lưu Phong từ trong tay áo lấy ra một khoả ngọc bội đã gia trì thêm Nguyên Anh lực, đưa cho Tình Nhi nói: "Nhận lấy khối ngọc bội này, từ giờ trở đi, nàng liền chính thức trở thành nữ nhân của Lưu Phong ta. Từ giờ phút này trở đi, nàng cùng người thân của nàng vĩnh viễn được ta bảo hộ.
Tình Nhi ánh mắt có chút ướt át, trước mặt phụ thân liền cầm tay Lưu Phong. Đôi mắt đẹp còn liếc hắn đưa tình. Qua một khắc, nàng cảm thấy được chính mình được sống lại, tìm được hạnh phúc rồi.
Nhìn biểu tình của đôi vợ chồng trẻ, Nhạc Tử Lân cũng nở nụ cười.
Trên mặt nở nụ cười hạnh phúc dào dạt, lão vô cùng vui mừng mà nói: "Hảo hài tử, hảo hài tử a. Tiểu hầu. . không, ta nên goi ngươi là Phong Nhi mới đúng."
"Phong Nhi. Từ giờ trở đi, ta chính thức đem nữ nhi bảo bối của ta giao cho ngươi, hy vọng ngươi có thế giúp ta chiếu cố thật tốt cho nó." Nhạc Tử Lân trịnh trọng dặn dò.
Lưu Phong vội vàng nói: "Nhạc phụ đại nhân yên tâm, từ hôm nay trở đi, con tuyệt đối sẽ không làm Tình Nhi bị nửa điểm uỷ khuất. Người yên tâm, có con ở đây, trên đời này không có ai có thể thương tổn được nàng."
"Ha ha, đừng có vội vàng thắm thiết với nhau như vậy. Lão phụ thân của các ngươi còn đang đứng bên cạnh này." Nhìn hai người càng dán gần vào nhau, Nhạc Tử Lân không khỏi lại đề tỉnh một tiếng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tình Nhi tức khắc đỏ hồng, nàng liền cúi đầu không dám nhìn mọi người.
Da mặt Lưu Phong quả thật là dày, hắn cười hắc hắc nói: "Nhạc phụ đại nhân, người nói cái gì vậy, chúng con bây giờ chính là đang tận hưởng tình yêu trong sáng mà."
"Được rồi, lát nữa muốn làm gì thì làm, giờ nói chính sự đã"
Nhạc Tử Lân thu lại vẻ tươi cười, nghiêm túc nói: "Phong nhi, việc bệ hạ sai ngươi tu kiến Tế Thiên tháp, nhất định ngươi cũng đã biết, ta hỏi ngươi, ngươi nghĩ như thế nào? Cái công trình này cho dù cố hết sức cũng không thu được kết quả tốt a, nhất là đối với danh dự của ngươi ảnh hưởng rất lớn a. Tuy rằng hiện giờ chưa công bố phương án kiến tạo, đều là căn cứ theo tin tức Khâm Thiên giám truyền ra, sợ là bách tính đế quốc sẽ gặp tai ương rồi. Tế Thiên tháp tiêu phí nhân lực, vật lực, tài lực đều là trước nay chưa từng có a. Ngươi xem, nếu không thì ngươi mau vào cung đem cái sự việc không tốt này đẩy đi?"
Lưu Phong nhẹ nhàng buông Tình Nhi ra, thở dài một tiếng nói: "Sự việc tồi tệ này con sợ là tránh không được, bệ hạ rõ ràng là muốn một tên bắn hai chim."
"Đúng vậy, ta cũng đã nghĩ qua, bệ hạ đúng là cố ý muốn dân chúng đế quốc phá hỏng danh dự của ngươi a." Nhạc Tử Lân cũng thở dài một tiếng.
"Đây tuy nhiên cũng chỉ là đồn đạii, bệ hạ lại không chính thức ban hạ thánh chỉ, nói không chừng là giả đấy?" Tình Nhi tâm tình rộng rãi nói.
"Là sự thật." Lưu Phong cười nói: "Bệ hạ muốn trường sinh đã phát điên rồi, chuyện Tế Thiên tháp chưa lão đã nhất định là tin đồn vô căn cứ, tuy rằng bệ hạ chưa chính thức triệu ta tiến cung nhận chỉ. Đều là sự tình tuyệt đối không giả được. Tuy nhiên các người cũng không cần lo lắng, sự việc cũng không đến nỗi như các người tưởng tượng ra vậy đâu. Dân chúng không có ngu muội như vậy đâu, bọn họ hẳn là sao biết được Tế Thiên tháp đầu sỏ là ai? Kỳ thật, bệ hạ nếu thật muốn xây dựng tế thiên tháp, cho dù chọn người đốc tạo không phải là ta, ta cũng sẽ ra sức tiếp nhận thực hiện."
"Vậy là vì sao?" Nhạc Tử Lân không hiểu hỏi.
"Phụ thân, con biết là vì cái gì." Tình Nhi dường như có chút kích động đối với tình thế này, trên đôi mắt đẹp của nàng lộ vẻ thưởng thức, nàng cười nói: "Phụ thân, tướng công biết tu kiến Tế Thiên tháp sẽ khiến bách tính phải chịu cuộc sống khổ cực, nên hắn muốn chính mình làm Đốc Tạo chính là muốn có thể tận lực giảm bớt gánh nặng cho bách tính."
"Hiền tế quả nhiên nhân nghĩa, lão hủ không có nhìn lầm người a." Thử nghĩ đối với thiên hạ bách tính còn ai quan tâm được như thế, đối với nữ nhân của mình thì hắn có thể đối xử tệ được sao.
"Con rể tốt, lão phu sẽ ủng hộ ngươi. Nếu Đốc Tạo sứ là một người khác, lão phu cũng sẽ chắc chắn đại biểu quân bộ hướng bệ hạ đề cử ngươi." Nhạc Tử Lân trong lòng vui vẻ.
Lưu Phong cười khô một tiếng, nói: "Có thể vì bách tính sử dụng chút tài mọn giảm bớt một chút gánh nặng, con thật vinh hạnh."
Trên thực tế, Lưu Phong cũng không cao thượng như vậy. Kỳ thật xuất phát điểm của hắn là muốn mượn cơ hội đem chuyện xấu biến thành chuyện tốt, lão Hoàng đế muốn cho thanh danh của ta mất sạch, ta lại cố tình lợi dụng cơ hội lần này, mượn sức lung lạc lòng dân. Mượn dư luận tạo xu thế có lợi cho mình thì Lưu Phong chính là dân trong nghề a. Cái khác không nói, lúc trước Ân Tố Tố ở Giang Nam bắt đầu mở ra báo chí, hiện giờ đã thành công rồi, hơn nữa ở nhiều khu vực còn phát triển thành tình thế khác.
Tóm lại hiện tại Lưu Phong trong tay nắm giữ truyền thông cũng là nắm giữ hướng phát triển của dư luận.
Một bộ phận rất lớn dân chúng biết chữ hiện giờ đã có thói quen xem báo chí rồi. Tương lai chỉ cần Lưu Phong tác động một chút, dân chúng liền có thể biết được rốt cuộc là ai gây tai hoạ cho họ.
"Tướng công, chàng thật cao thượng!"
Cơ hồ mọi phụ nữ đều tự hào khi lấy được nam nhân thiện lương như vậy, Tình Nhi cũng không phải ngoại lệ. Nghe được tướng công tự mình giải thích như thế, tâm hồn nữ nhân của nàng đã hoàn toàn để ở bên mình nam nhân.
Ông trời không phụ ta, không ngờ khiến ta tìm được một vị nam nhân suất sắc như vậy. Nếu nói ban đầu, Tình Nhi cùng Lưu Phong kết hợp, còn trộn lẫn một tia lợi dụng lẫn nhau, hiện giờ, bị mị lực của Lưu Phong cuốn hút, Tình Nhi đã chậm rãi mở rộng tấm lòng mình rồi, hoàn toàn tiếp nhận việc này đã từng gây cho nàng nhục nhã, từng khiến nàng ghen ghét nam nhân.
"Tướng công, thiếp yêu chàng!"
Xúc động, Tình Nhi thậm chí quên cả lão phụ thân của mình đang đứng cạnh, thân tình hướng Lưu Phong nói một câu.
"Còn ra cái thể thống gì?" Nhạc Tử Lân hai má dường như có chút đỏ, tự thì thầm một tiếng, hắn vội vàng lặng lẽ xoay người rời đi. Thôi. dù sao con rể này cũng khác mọi người, mặc kệ tuỳ bọn chúng làm bậy gì thì làm.
.
Nhìn vào gương đồng, Tình Nhi nhìn thân thể mềm mại hoàn mỹ của mình, khoé miệng lộ ra một tia cười hạnh phúc, tướng công đêm nay sẽ không rời đi, phụ thân không ngờ cũng không tỏ vẻ phản đối.
"Tướng công, không cho phép chàng nhìn lén, chờ ta cởi hết đã rồi chàng mới được chui vào chăn." Tuy rằng đã quyết định muốn đem thân mình hoàn toàn giao cho Lưu Phong. Nhưng là Tình Nhi giờ phút này lại có chút ngượng ngùng, bất quá càng ngượng ngùng cũng là càng chờ mong. Trái tim kia không ngừng nhảy múa, dường như có chút không ở yên.
Hôm nay Nhạc Tử Lân cũng vậy, tuy rằng truớc đây cũng không có nói rõ đây là chuyện gì nhưng đều là trước khi bước vào cửa, nghe được hai cha con nói chuyện thì hắn cũng đã đoán được ngọn nguồn trong đó.
Thật rõ ràng là Nhạc Tử Lân muốn đem quan hệ hai người chính thức xác định để tâm nguyện củal ão cũng thực hiện được. Trên thực tế Lưu Phong trong lòng cũng có ý tứ này, thứ nhất xác định danh phận hai người là có thể tiến thêm một bước gần hơn, thứ hai, Nhạc Tử Lân mới yên tâm mà dùng tài năng điều khiển Bộ Binh cho quyền lợi của hắn.
Mặc kệ xuất phát từ mục đích gì thì ý tưởng trong lòng hai người cũng đều giống nhau.
.
Đi vào phòng nhỏ, sau khi đóng cửa phòng Tình Nhi đột nhiên bụp một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Lưu Phong: "Tiểu hầu gia, Tình Nhi cầu ngươi cứu phụ thân ta. Bảo đảm cho người được bình an vô sự."
Đối với tình cảm của Tình Nhi, Lưu Phong cũng là đoán trúng một nửa nhưng không có đoán trúng ra cái khác, hắn biết Tình Nhi nhất định là vì chính chuyện của phụ thân mình, chỉ là hắn vạn lần không ngờ nàng lại quỳ xuống với mình.
Không kịp nghĩ nhiều, Lưu Phong vội vàng đem Tình Nhi nâng lên, dịu dàng nói: "Nàng làm cái gi vậy, quan hệ giữa nàng và ta không cần phải làm như vậy. Chuyện của nàng không phải chính là chuyện của ta sao? Kỳ thật không cần nàng nói ta cũng sẽ để ý đến chuyện của nhạc phụ đại nhân. Nàng yên tâm, đợi cho bệ hạ biết quan hệ của chúng ta thì lão cũng sẽ không dám dễ dàng động đến phụ thân nàng rồi. Hơn nữa, vì nhạc phụ đại nhân tay cầm trọng binh, sẽ không có việc gì đâu." Vì để Tình Nhi yên tâm, Lưu Phong rõ ràng liền nhanh chóng xưng hô là nhạc phụ đại nhân.
Tình Nhi nhẹ giọng khóc nói: "Tiểu Hầu gia, chàng có điều không biết. Bệ hạ quang minh chính đại không giám tới nhưng sau lưng lại âm thầm thầm bắt đầu hành động rồi. Nhà của chúng ta đã bị Chân Long Vệ giám thị rồi. Ta sợ bệ hạ sẽ để cho Chân Long Vệ ám sát."
"Nàng bởi vì chuyện này mà quỳ xuống với ta?"
"Ừm!"
Lưu Phong mỉm cười: "Nàng cũng thật là ngốc, nói thật cho nàng biết, kỳ thật ta đã sớm âm thầm phái người bảo vệ nàng cùng nhạc phụ đại nhân. Yên tâm, không ai có thể thương tổn được các người đâu."
"Thật vậy ư?"
"Đương nhiên là thật rồi. Ta Lưu Phong cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ gạt người, nhất là nữ nhân của mình." Lưu Phong vỗ bộ ngực nói lời thề son sắt.
"Cảm ơn. Cảm ơn chàng tiểu Hầu gia."
Đối mặt với lòng biết ơn chân thành của Tình Nhi. Lưu Phong chỉ biết dùng đôi môi của mình hôn đáp lại. Hắn kéo nữ nhân ôm vào trong ngực, cúi người hôn thật chặt, Tình Nhi lạnh như băng nhưng đôi môi có vẻ rất kích động. Nàng giả bộ tránh né một chút, lập tức liền đứng dậy ỡm ờ cùng nam nhân của mình hôn môi. Thậm chí, nàng còn phản ứng khác xa mong muốn của Lưu Phong. Cái lưỡi thơm tho giống như linh xà chui vào miệng Lưu Phong dùng sức mà mút vào phát ra những âm chùn chụt.
Lưu Phong ôm thân thể mềm mại của nàng đẩy vào góc tường, hai tay nắm được cổ tay nàng, miệng hôn dọc từ đôi môi anh đào của nàng huớng đến mang tai nàng. Nơi đó quả thật là bộ vị mẫn cảm nhất của Tình Nhi. Nàng không kìm nổi nhẹ giọng rên rỉ một tiếng.
Lưu Phong hơi hơi động tâm, bàn tay to bắt đầu vuốt ve ở bộ ngực đầy đặn của nữ nhân, miệng như trước vẫn hôn lên miệng, rồi lướt lên lỗ tai nàng, chỉ một hồi liền đem thân thể cứng ngắc của nàng trở nên mềm mại.
"Tiểu Hầu gia, không nên làm ở trong này." Tuy rằng đã có chút động tình, nhưng lão phụ thân thì ở ngoài cửa nên Tình Nhi cũng không dám liền ở trong này làm bừa.
Lưu Phong mới mặc kệ điều đó. Hắn ngược lại cảm thấy như vậy mới có chút kích thích.
"Tình Nhi, ta biết suy nghĩ của nàng, ta sẽ cho nàng thoải mái và sung sướng."
Lưu Phong cuời gian xảo Thò tay phải xé đi cạp váy của nàng.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng ho khan vang dội, Tình Nhi dường như cảm thấy được cái gì, vội vàng đưa tay chụp lấy bàn tay to đang làm chuyện xấu của Lưu Phong, khẽ sẵng giọng: "Không nên. phụ thân đang ở ngoài cửa."
Lưu Phong cũng nghe được trận ho khan kia, cũng hiển nhiên là Nhạc Tử Lân đã cảm thấy được tình cảnh trong phòng rồi, lúc này mới cố ý ra tiếng nhắc nhở.
Thôi, cũng không gấp, tại đây dừng lại vậy. Lưu Phong chậm rãi buông Tình Nhi ra, tuy nhiên vẫn thò tay sờ soạng nơi riêng tư của nữ nhân một phen, quả nhiên là khuê phòng oán phụ, lúc này mới một hồi công phu mà cũng đã ẩm ướt.
"Tình Nhi, thật là ẩm ướt quá!" Lưu Phong cười hắc hắc, vẻ mặt bỡn cợt.
"Đáng ghét, còn không phải là do chàng làm hại ta hả?" Tình Nhi vẻ mặt đỏ sẫm, chính minh cũng cảm thấy được quần lót hoàn toàn đã ươn ướt, lúc ấy liền hận không thể đào một cái lỗ mà trốn vào chứ.
"Nữ nhi, Hầu gia, các ngươi nói xong chưa?" Nhạc Tử Lân dường như còn có chút không yên tâm, vội vàng lên tiếng. Âm thanh rên rỉ của nữ nhi khiến cho lão nhiều ít biết tình cảnh trong phòng không còn trong sạch. Tuy rằng lão cực lực tán thành hai người cùng một chỗ, cũng không phản đối hai người làm việc nam nữ kia. Nhưng mà, ngươi dù sao cũng phải cố kỵ một ít trường hợp chứ. Nhạc Tử Lân xuất thân quân nhân, trong xương cốt chảy dòng máu cương trực, chuyện tình bại hoại môn phong bậc này, lão làm sao có thể không quản.
Cũng may người đó là Lưu Phong, nếu đổi là người khác làm, Nhạc Tử Lân tám phần đã sớm đánh đuổi khỏi cửa rồi.
Cũng phải nhìn mặt mũi của ta chút chứ.
"Nhạc phụ đại nhân, xong ngay rồi đây." Lưu Phong thấy Tình Nhi vẻ mặt đỏ ửng, hiển nhiên là do ngượng ngùng đi ra, vội vàng lên tiếng.
Cừ thật, mới một hồi công phu, đã gọi nhạc phụ rồi.
"Nơi này là đại sảnh a!" Nhạc Tử Lân lo lắng nãy giờ, chính mình có phải hay không sẽ trở thành ông ngoại, đúng là người trẻ tuổi a, đến tự trọng cũng không biết.
"Xì"! Một tiếng, nghe được Nhạc Tử Lân kêu gọi đầu hàng, Lưu Phong lập tức liền nở nụ cười, vị lão nhạc phụ này thật đúng là đáng yêu a.
Tình Nhi quả thật vừa thẹn vừa xấu hổ, nét đỏ ửng trên mặt đã muốn lan tràn tới cổ rồi, Tình Nhi cầm bàn tay to của Lưu Phong nhẹ giọng nói: "Đợi lát nữa, phụ thân hỏi chàng, chàng không được nói bậy đó."
Lưu Phong giơ cánh tay lên, ở trên bàn tay nàng vừa hôn thật sâu vừa cười nói: "Ha ha, nhạc phụ đại nhân thật cổ hủ."
.
Cửa phòng mở ra, quả nhiên Ngạc Tử Lân đứng ngay tại địa phương cách đó không xa.
"Cái đám trẻ này." Nhạc Tử Lân thở dài một tiếng.
"Nhạc phụ đại nhân, con cùng Tình Nhi quả là chuyện gì cũng chưa có xảy ra." Lưu Phong vội vàng cãi lại.
Hừ hừ, nếu ta không nhắc nhở, các ngươi không làm mới là lạ đó. Nhạc Tử Lân cười khan một tiếng nói: "Không nói nữa, không nói nữa. Tiểu Hầu gia, hôm nay gọi ngươi đến, ý tứ của ta là, hy vọng các ngươi có thể xác định quan hệ, ta cũng dễ tuyên bố với bên ngoài."
"Nhạc phụ đại nhân yên tâm, con cũng đang có ý này."
Nói tới đây. Lưu Phong từ trong tay áo lấy ra một khoả ngọc bội đã gia trì thêm Nguyên Anh lực, đưa cho Tình Nhi nói: "Nhận lấy khối ngọc bội này, từ giờ trở đi, nàng liền chính thức trở thành nữ nhân của Lưu Phong ta. Từ giờ phút này trở đi, nàng cùng người thân của nàng vĩnh viễn được ta bảo hộ.
Tình Nhi ánh mắt có chút ướt át, trước mặt phụ thân liền cầm tay Lưu Phong. Đôi mắt đẹp còn liếc hắn đưa tình. Qua một khắc, nàng cảm thấy được chính mình được sống lại, tìm được hạnh phúc rồi.
Nhìn biểu tình của đôi vợ chồng trẻ, Nhạc Tử Lân cũng nở nụ cười.
Trên mặt nở nụ cười hạnh phúc dào dạt, lão vô cùng vui mừng mà nói: "Hảo hài tử, hảo hài tử a. Tiểu hầu. . không, ta nên goi ngươi là Phong Nhi mới đúng."
"Phong Nhi. Từ giờ trở đi, ta chính thức đem nữ nhi bảo bối của ta giao cho ngươi, hy vọng ngươi có thế giúp ta chiếu cố thật tốt cho nó." Nhạc Tử Lân trịnh trọng dặn dò.
Lưu Phong vội vàng nói: "Nhạc phụ đại nhân yên tâm, từ hôm nay trở đi, con tuyệt đối sẽ không làm Tình Nhi bị nửa điểm uỷ khuất. Người yên tâm, có con ở đây, trên đời này không có ai có thể thương tổn được nàng."
"Ha ha, đừng có vội vàng thắm thiết với nhau như vậy. Lão phụ thân của các ngươi còn đang đứng bên cạnh này." Nhìn hai người càng dán gần vào nhau, Nhạc Tử Lân không khỏi lại đề tỉnh một tiếng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tình Nhi tức khắc đỏ hồng, nàng liền cúi đầu không dám nhìn mọi người.
Da mặt Lưu Phong quả thật là dày, hắn cười hắc hắc nói: "Nhạc phụ đại nhân, người nói cái gì vậy, chúng con bây giờ chính là đang tận hưởng tình yêu trong sáng mà."
"Được rồi, lát nữa muốn làm gì thì làm, giờ nói chính sự đã"
Nhạc Tử Lân thu lại vẻ tươi cười, nghiêm túc nói: "Phong nhi, việc bệ hạ sai ngươi tu kiến Tế Thiên tháp, nhất định ngươi cũng đã biết, ta hỏi ngươi, ngươi nghĩ như thế nào? Cái công trình này cho dù cố hết sức cũng không thu được kết quả tốt a, nhất là đối với danh dự của ngươi ảnh hưởng rất lớn a. Tuy rằng hiện giờ chưa công bố phương án kiến tạo, đều là căn cứ theo tin tức Khâm Thiên giám truyền ra, sợ là bách tính đế quốc sẽ gặp tai ương rồi. Tế Thiên tháp tiêu phí nhân lực, vật lực, tài lực đều là trước nay chưa từng có a. Ngươi xem, nếu không thì ngươi mau vào cung đem cái sự việc không tốt này đẩy đi?"
Lưu Phong nhẹ nhàng buông Tình Nhi ra, thở dài một tiếng nói: "Sự việc tồi tệ này con sợ là tránh không được, bệ hạ rõ ràng là muốn một tên bắn hai chim."
"Đúng vậy, ta cũng đã nghĩ qua, bệ hạ đúng là cố ý muốn dân chúng đế quốc phá hỏng danh dự của ngươi a." Nhạc Tử Lân cũng thở dài một tiếng.
"Đây tuy nhiên cũng chỉ là đồn đạii, bệ hạ lại không chính thức ban hạ thánh chỉ, nói không chừng là giả đấy?" Tình Nhi tâm tình rộng rãi nói.
"Là sự thật." Lưu Phong cười nói: "Bệ hạ muốn trường sinh đã phát điên rồi, chuyện Tế Thiên tháp chưa lão đã nhất định là tin đồn vô căn cứ, tuy rằng bệ hạ chưa chính thức triệu ta tiến cung nhận chỉ. Đều là sự tình tuyệt đối không giả được. Tuy nhiên các người cũng không cần lo lắng, sự việc cũng không đến nỗi như các người tưởng tượng ra vậy đâu. Dân chúng không có ngu muội như vậy đâu, bọn họ hẳn là sao biết được Tế Thiên tháp đầu sỏ là ai? Kỳ thật, bệ hạ nếu thật muốn xây dựng tế thiên tháp, cho dù chọn người đốc tạo không phải là ta, ta cũng sẽ ra sức tiếp nhận thực hiện."
"Vậy là vì sao?" Nhạc Tử Lân không hiểu hỏi.
"Phụ thân, con biết là vì cái gì." Tình Nhi dường như có chút kích động đối với tình thế này, trên đôi mắt đẹp của nàng lộ vẻ thưởng thức, nàng cười nói: "Phụ thân, tướng công biết tu kiến Tế Thiên tháp sẽ khiến bách tính phải chịu cuộc sống khổ cực, nên hắn muốn chính mình làm Đốc Tạo chính là muốn có thể tận lực giảm bớt gánh nặng cho bách tính."
"Hiền tế quả nhiên nhân nghĩa, lão hủ không có nhìn lầm người a." Thử nghĩ đối với thiên hạ bách tính còn ai quan tâm được như thế, đối với nữ nhân của mình thì hắn có thể đối xử tệ được sao.
"Con rể tốt, lão phu sẽ ủng hộ ngươi. Nếu Đốc Tạo sứ là một người khác, lão phu cũng sẽ chắc chắn đại biểu quân bộ hướng bệ hạ đề cử ngươi." Nhạc Tử Lân trong lòng vui vẻ.
Lưu Phong cười khô một tiếng, nói: "Có thể vì bách tính sử dụng chút tài mọn giảm bớt một chút gánh nặng, con thật vinh hạnh."
Trên thực tế, Lưu Phong cũng không cao thượng như vậy. Kỳ thật xuất phát điểm của hắn là muốn mượn cơ hội đem chuyện xấu biến thành chuyện tốt, lão Hoàng đế muốn cho thanh danh của ta mất sạch, ta lại cố tình lợi dụng cơ hội lần này, mượn sức lung lạc lòng dân. Mượn dư luận tạo xu thế có lợi cho mình thì Lưu Phong chính là dân trong nghề a. Cái khác không nói, lúc trước Ân Tố Tố ở Giang Nam bắt đầu mở ra báo chí, hiện giờ đã thành công rồi, hơn nữa ở nhiều khu vực còn phát triển thành tình thế khác.
Tóm lại hiện tại Lưu Phong trong tay nắm giữ truyền thông cũng là nắm giữ hướng phát triển của dư luận.
Một bộ phận rất lớn dân chúng biết chữ hiện giờ đã có thói quen xem báo chí rồi. Tương lai chỉ cần Lưu Phong tác động một chút, dân chúng liền có thể biết được rốt cuộc là ai gây tai hoạ cho họ.
"Tướng công, chàng thật cao thượng!"
Cơ hồ mọi phụ nữ đều tự hào khi lấy được nam nhân thiện lương như vậy, Tình Nhi cũng không phải ngoại lệ. Nghe được tướng công tự mình giải thích như thế, tâm hồn nữ nhân của nàng đã hoàn toàn để ở bên mình nam nhân.
Ông trời không phụ ta, không ngờ khiến ta tìm được một vị nam nhân suất sắc như vậy. Nếu nói ban đầu, Tình Nhi cùng Lưu Phong kết hợp, còn trộn lẫn một tia lợi dụng lẫn nhau, hiện giờ, bị mị lực của Lưu Phong cuốn hút, Tình Nhi đã chậm rãi mở rộng tấm lòng mình rồi, hoàn toàn tiếp nhận việc này đã từng gây cho nàng nhục nhã, từng khiến nàng ghen ghét nam nhân.
"Tướng công, thiếp yêu chàng!"
Xúc động, Tình Nhi thậm chí quên cả lão phụ thân của mình đang đứng cạnh, thân tình hướng Lưu Phong nói một câu.
"Còn ra cái thể thống gì?" Nhạc Tử Lân hai má dường như có chút đỏ, tự thì thầm một tiếng, hắn vội vàng lặng lẽ xoay người rời đi. Thôi. dù sao con rể này cũng khác mọi người, mặc kệ tuỳ bọn chúng làm bậy gì thì làm.
.
Nhìn vào gương đồng, Tình Nhi nhìn thân thể mềm mại hoàn mỹ của mình, khoé miệng lộ ra một tia cười hạnh phúc, tướng công đêm nay sẽ không rời đi, phụ thân không ngờ cũng không tỏ vẻ phản đối.
"Tướng công, không cho phép chàng nhìn lén, chờ ta cởi hết đã rồi chàng mới được chui vào chăn." Tuy rằng đã quyết định muốn đem thân mình hoàn toàn giao cho Lưu Phong. Nhưng là Tình Nhi giờ phút này lại có chút ngượng ngùng, bất quá càng ngượng ngùng cũng là càng chờ mong. Trái tim kia không ngừng nhảy múa, dường như có chút không ở yên.
Bình luận facebook