Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 852
"Khẩn trương phát hành báo a, ta không muốn lại phải đi giải oan" Lưu Phong thật sự tức giận, lão tử đành cam chịu tiếng đê tiện như vậy. Hơn nữa, nếu không phải là ta thì xem ra mỗi ngày đều ít nhiều phải có người chết sao.
"Tỷ phu, bách tính cũng không phải là hiểu đạo lý nhiều như vậy. Huynh là Đốc Tạo sứ, bọn họ đều cho rằng huynh đã làm cho họ không còn đường sống. Hơn nữa huynh hạ lệnh Phong Thành không được thu nhận nạn dân và người tha phương làm cho bách tính phi thường khó hiểu. Sư tôn và tỷ tỷ cho rằng dư luận bắt đầu bàn tán rồi." Khuynh Thành kỳ thực nói không sai, chí ít thì đằng sau công việc lại còn có chuyện quan lại kèn cựa nhau.
"Sau khi về thì nói cho tỷ tỷ và sư tôn muội liền mở rộng sự công kích của dư luận, lão tử làm gì mà phải chịu tiếng xấu thay cho lão Hoàng đế chứ." Lưu Phong dặn dò: "Nhớ kỹ, nhất định phải làm việc cẩn thận, chớ để cho bệ hạ biết việc truyền đơn báo chí là do chúng ta làm"
"Tỷ phu, huynh cứ yên tâm đi."
Khuynh Thành liếc nhìn Lưu Phong ý bảo yên lòng, nói: "Mấy ngày nay a, báo chí các nơi cùng với truyền đơn xã (ND: tổ chức như thông tấn xã) đã sớm được chúng ta an bài rồi nên nhìn thì không hề có quan hệ với chúng ta. Hơn nữa cũng đã chuyển hướng sang hoạt động ngầm. Nhờ năng lực nằm vùng của Nữ Nhân Hoa nên đám thuộc hạ của bệ hạ như là đồ ăn hại, hầu như rất khó điều tra ra địa điểm ẩn náu của họ."
"Ha ha, tốt lắm!" Lư Phong cười đắc ý, nữ nhân của mình quả nhiên không có ngồi yên, có các nàng làm việc hắn thật sự rất an tâm.
"Tỷ phu, hôn tạm biệt nhé!"
Khuynh THành mới vừa đi vài bước, đột nhiên chạy ngược lại thì thào: "Sư tôn nói rằng, không để bị huynh dễ dàng chiếm thân thể, và cũng không để huynh xa lánh. Nếu có thời gian cũng phải cho huynh chút tiện nghi."
Nghe Khuynh Thành nói, Lưu Phong lại càng phiền muộn, mỹ nhân tỷ tỷ này chẳng lẽ muốn dạy hư Khuynh Thành a.
Hừ hừ. Sau này có thời gian nhất định phải trở lại Thiên Thượng Nhân Gian đánh cặp mông đẹp của mỹ nhân tỷ tỷ, cho nàng biết mình sai rồi không.
"Chụttttt!"
Khuynh Thành gắng sức tại môi của Lưu Phong hôn hít mãnh liệt, thuận thế nàng lấy tay sờ soạng ngay tại đũng quần của Lưu Phong rồi cười mờ ám: "Tỉ phu, nỗ lực nhé!"
"Tiểu thí hài, ta đối với muội không có chút hứng thú, đi mau đi!" Lưu Phong bị Khuynh Thành làm cho dở khóc dở cười, lấy tay phát vài cái vào mông nàng, giả vờ như là đang tức giận.
"Ha ha, phép khích tướng của tỷ phu đối với muội là vô dụng!"
Lưu lại một tiếng cười trong vắt, Khuynh Thành nhanh như chớp chạy đi.
"Tiểu ma nữ, sớm muộn gì nàng cũng sẽ là của ta." Tâm tình Lưu Phong tựa hồ có chút tốt lên, .
.
Ngày thứ hai, vừa đúng buổi đại triều của đế quốc. Vì để phối hợp tạo thế với dư luận, Lưu Phong sáng sớm đã mặc bộ quan phục màu đỏ thẫm đi vào triều kiến bệ hạ. Hắn dự định sẽ làm trò cho cả văn võ trong triều biết mặt khi xin tha mạng cho bách tính thiên hạ.
Vào lúc Lưu Phong tới thì văn võ bá quan trong triều dường như chỉ còn thiếu mỗi hắn. Ngay cả lão Hoàng đế cũng đã sớm thượng triều.
Dường như lão Hoàng đế rất hài lòng với kì hạn của tiến độ kiến thiết Tế Thiên tháp nên đang vui vẻ đàm luận cùng chư vị đại thần.
"Các vị ái khanh. Trường sinh đại kế của trẫm sắp thành a—!" Lão Hoàng đế nói hưng phấn.
Các thần tử trong Thượng thư phòng đồng loạt cất tiếng cười to, đều tới tấp khen ngợi công tích vĩ đại của bệ hạ.
Trương Tử Ngưu lại không thong dong nhàn rỗi, lạnh lùng đảo mắt liếc qua gương mặt chư vị đại thần, mỗi người là một kẻ xảo trá. Đừng nghe những tiếng cười vang dội kia, liệu có mấy người thực sự xuất phát từ đáy lòng.
Đến lúc ánh mắt đảo qua gương mặt tươi cười dịu dàng của lão Hoàng đế thì Trương Tử Ngưu hơi thở dài mà thầm nghĩ: "Bạo quân a. Bách tính thiên hạ sắp bị ngài bức tử hết rồi"
Đúng lúc này. Lưu Phong vẻ mặt sa sầm đi nhanh đến, sau khi khom người hành lễ vái chào lão Hoàng đế thì hắn lớn tiếng: "Bệ hạ, hôm nay vi thần đến đây, là muốn cầu xin cho bách tính thiên hạ"
Nói xong, hai tay của hắn ôm quyền, thi lễ vái lão Hoàng đế thật sâu rồi trầm giọng nói: "Bệ hạ, kỳ hạn hoàn thành công trình Tế Thiên tháp vẫn còn một nửa, thế nhưng bách tính thiên hạ đã sắp không còn đường sống. Thỉnh bệ hạ đồng ý cho lùi kỳ hạn công trình Tế Thiên tháp để cho bách tính đế quốc có thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức"
Trương Tử Ngưu trong lòng kích động, người tốt a, quan tốt a. Trên dưới đế quốc, bây giờ đã không có quan viên nào như Lưu Hầu gia dám thỉnh cầu cho bách tính.
Lão Hoàng đế nghe vậy, sắc mặt lập tức không vui. Vừa mới rồi toàn bộ văn võ bá quan trong triều đều ca ngợi, làm sao mà chưa được bao lâu thì hắn dám gây khó khăn cho mình.
Kì hạn xây Tế Thiên tháp có thể lùi lại sao? Điều này thì dễ dàng cho đám điêu dân kia, thế nhưng còn trẫm đây? Trường sinh đại kế của trẫm nên làm gì bây giờ? Đây không phải là thực sự không muốn để cho ta trường sinh sao?
Nghĩ tới đây, lão Hoàng đế lập tức nổi giận, trầm giọng quát: "Lưu ái khanh, kỳ hạn công trình xây Tế Thiên tháp không được làm lỡ. Việc này không cần nhắc lại."
"Bệ hạ, nếu như còn như vậy thì bách tính đế quốc có thể thật sự không còn đường sống. Đến lúc đó sẽ khiến tình hình đế quốc biến động" Lưu Phong cũng không cam lòng, muốn giả vờ thì phải làm đến nơi đến chốn.
"Biến động?"
Lão Hoàng đế khinh miệt cười cười: "Khanh nói là đám điêu dân này muốn tạo phản? Bọn họ không có đủ gan"
"Bệ hạ, nước có thể nâng thuyền thì cũng có thể lật thuyền. Bách tính thiên hạ này là nước, mà ngài là thuyền a, mong người suy nghĩ lại a."
"Đồ hỗn trướng—!"
Lão Hoàng đế càng giận dữ: "Trẫm là chân mệnh thiên tử, ngôi vị Hoàng đế của trẫm là ông trời ban ân cho, với đám điêu dân kia thì có quan hệ gì. Lưu Phong, trấm niệm tình khanh thỉnh cầu vì dân, xuất phát từ hảo tâm nên không truy cứu tội đại bất kính của khanh. Thế nhưng việc này đến đây coi như thôi không được nhắc lại, bằng không trẫm trừng phạt nghiêm khắc không khoan hồng" Tâm tình sảng khoái của lão Hoàng đế lúc này hoàn toàn biến mất.
.
.
"Bệ hạ, vi thần xin từ chức Đốc Tạo, mong bệ hạ ân chuẩn—!" Lưu Phong dự định diến trò đến cùng.
Lão Hoàng đế thực buồn bực nhìn Lưu Phong, lắc đầu không tự giải thích nổi mà nói: "Khanh không muốn làm Đốc Tạo sứ, không phải là khanh đang làm rất tốt sao? Tiểu Thiên sư hết lời khen khanh, nói chọn khanh là người thích hợp nhất để làm Đốc Tạo sứ. Nếu khanh không làm thì khanh để trẫm tìm người thích hợp ở đâu?"
Mắt thấy Tế Thiên tháp ngày càng xây cao như núi, lão Hoàng đế mỗi ngày mong muốn thấy mộng trường sinh. Nhưng ngày hôm nay thì đỉnh núi này chịu một đòn quá lớn.
"Lưu Phong, chẳng lẽ khanh không muốn để cho trẫm trường sinh?"
Lão Hoàng đế quát lên rồi nói: "Uổng công trẫm coi khanh là thân tín mà khanh báo đáp trẫm như vậy sao?" Lão Hoàng đế đang suy nghĩ, chẳng lẽ hắn đích thực là Trịnh Vương Thế tử. Bằng không vì sao lại lãn công tiêu cực. E là trong lòng vẫn còn oán hận a. Vẫn đang hận trẫm a.
Lão Hoàng đế lo lắng, có lẽ nên tìm một cơ hội nói chuyện riêng với Lưu Phong rồi hứa cho hắn ít lợi ích. Như vậy có thể tiêu trừ hận ý trong lòng hắn để còn dùng được tiếp.
Dù sao tất cả cũng là người một nhà.
"Bệ hạ, vi thần không dám—!" Lưu Phong sợ hãi nói: "Vi thần đương nhiên mong muốn bệ hạ trường sinh. Chỉ là nếu bách tính thiên hạ này đều chết sạch thì bệ hạ trường sinh có ý nghĩa gì?"
"Đúng là phao tin đồn nhảm, sao khanh nói nghiêm trọng đến như vậy?" Tuy nói như vậy, thế nhưng trong lòng lão Hoàng đế cũng có chút bận tâm. Cẩn thận mà nghĩ thì lời của Lưu Phong cũng không phải không có đạo lý.
"Bệ hạ, đây là tấu chương của vi thần, xin mời xem qua—!" Lưu Phong sớm có chuẩn bị.
"Trình lên đây—!"
Tiếp nhận bản tấu chương do thái giám theo hầu đưa tới, lão Hoàng đế thuận tiện mở ra một quyển nhìn lướt qua, lập tức hít hơi rùng mình. Lời trong tấu chương của Lưu Phong thật sự là nghe rợn cả người. Nếu như tất cả chuyện này đều là thực sự thì đến khi xây xong Tế Thiên tháp bách tính đế quốc đích thực không còn mấy. Công việc chiếu theo tình hình hiện tại như thế thì Tế Thiên tháp có khả năng không cách nào hoàn thành.
Lão ngơ ngác nhìn tấu chương trong tay, một lúc lâu mới hỏi lại: "Ái khanh. Tấu chương nói như vậy là sự thực?"
Lưu Phong nghiêm túc trả lời: "Bệ hạ, vi thần nói câu nào cũng là sự thật. Nếu như ngài còn không tin có thể tự mình đi nghe ngóng tình hình"
Ngừng một chút, Lưu Phong trầm giọng nói: "Trên thực tế, tình hình vài nơi ở Tây bắc so với tấu chương của thần còn nghiêm trọng hơn một ít. Cứ mười gia đình thì đã có sáu bảy gia đình đã hoàn toàn bị hủy. Bệ hạ. Mong người có thể hiểu được nổi khổ tâm của vi thần. Nếu còn để tiếp như vậy sợ là đế quốc."
"Được rồi, ái khanh không cần nói nữa" Lão Hoàng đế sợ Lưu Phong nói ra chuyện khó nghe nên vội vàng ngăn lại.
"Chư vị ái khanh, trẫm muốn hỏi một chút các khanh, vì sao ta từ Lưu ái khanh ở đây nghe được và trình báo của các khanh thì thực sự hoàn toàn trái ngược? Trong các khanh ai có thể giải thích một chút?" Gương mặt Lão Hoàng đế u ám, ánh mắt quét qua trên mặt tất cả văn võ trong triều. Nỗi tức giận trong lòng không cần nói cũng biết.
Câu hỏi của Hoàng đế, chư vị đại thần không một người dám trả lời, mỗi người cúi đầu liếc mắt đánh giá khắp Thượng thư phòng, lòng đều chờ mong có ai đó đứng lên.
"Một đám phế vật—!"
Lão Hoàng đế ném tấu chương cầm trong tay lên trên bàn bộp một cái, phẫn nộ quát: "Cả triều văn võ lại không có một ai dám nói thật với trẫm" Lúc Lưu Phong còn chưa tới thì văn võ trong triều đều vẫn ca tụng nhân đức của bệ hạ. Nói là đế quốc mưa thuận gió hoà, bách tính đều an cư lạc nghiệp, khắp nơi đều là cảnh tượng phồn vinh a.
Thế nhưng, xem tấu chương của Lưu Phong thì lão mới biết được, bách tính đế quốc thật sự đã không kham nổi gánh nặng. Càng ghê tởm chính là đám tham quan như quỷ hút máu. Bọn họ dùng chiêu bài của Hoàng đế để táo tợn gia tăng cướp đoạt bóc lột bách tính, đẩy người dân tới chỗ chết a.
Lão Hoàng đế chưa bao giờ thương tiếc sinh mạng của bách tính, thế nhưng lần này lại không thể không để ý. Lưu Phong nói không sai, nếu còn tiếp tục như vậy thì e là bách tính của đế quốc thật sự không còn đường sống.
Lão Hoàng đế đã rõ, nếu như Tế Thiên tháp thất bại, trách nhiệm lớn nhất thuộc đám tham quan không còn e dè kỉ cương pháp luật.
"Không thể tiếp tục để bọn họ quấy rối nữa—!"
Phục hồi lại tinh thần, lão Hoàng đế quát một tiếng mà nói: "Đem tấu chương của Lưu ái khanh cho mọi người truyền tay nhau mà đọc—!"
Thái giám theo hầu vội vàng cầm tấu chương giao xuống phía dưới cho đám đại thần. Các đại thần thay phiên lật xem tấu chương, mọi gương mặt đều tái mét âm thầm chửi bới Lưu Phong, đây không phải là đối nghịch với toàn thể văn võ bá quan trong triều sao?
Đương nhiên một đế quốc to như vậy thì quan viên chánh trực cũng có một số, hành vi của Lưu Phong khiến bọn họ cảm thấy chấn động, hổ thẹn. Kỳ thực tình hình này thì bọn họ cũng đều biết đến. Chỉ là bọn họ không có dũng khí báo cho bệ hạ biết.
Bên trong Tthượng thư phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại, yên lặng đến dường như có thể nghe được tiếng tim đập cuồng loạn của một số đại thần.
Lão Hoàng đế sa sầm mặt, cười lạnh nhìn văn võ trong triều. Trầm mặc một chút, lão đột nhiên nói: "Chư vị đã xem xong chưa?"
Nhìn lướt qua các thần tử bốn phía, lão Hoàng đế lạnh lùng nói: "Quan viên các Bộ các Ti đều có hành vi tham ô lớn. Giang sơn của trẫm, trường sinh đại kế của trẫm cũng bị những người này hủy diệt rồi."
Nói đến đây, lão Hoàng đế đột nhiên nở nụ cười: "Cũng may Lưu ái khanh nhắc nhở trẫm đúng lúc, giờ thì trẫm đã rõ các khanh là những thứ gì."
"Lưu ái khanh đốc tạo Tế Thiên tháp tới nay, công tích phi phàm, trẫm đều nhìn thấy rõ. Ngày hôm nay đã vì trẫm mà làm một việc rất tốt. Cho nên trẫm sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho Lưu Phong." Lão Hoàng đế mỉm cười nhìn Lưu Phong.
"Ha hả, trẫm là minh quân, có công được thưởng, có tội ắt bị phạt." Lão Hoàng đế âm hiểm nở nụ cười: "Chư vị ái khanh, chư vị công thần, các khanh có ý kiến gì không?"
Các đại thần cúi đầu, ai cũng không dám hé răng.
"Không nói lời nào, vậy các khanh có ý kiến không?"Lão Hoàng đế cười ngầm mà nói: "Nếu có ý kiến thì cứ việc nói."
"Thần không có ý kiến, tất cả theo bệ hạ phân phó—!" Lúc này, ai có ý kiến người đó là kẻ ngu.
Lão Hoàng đế thản nhiên cười, mỏi mệt nói: "Ban cho Lưu ái khanh, hoàng kim trăm lượng, bạc vạn lượng, gia thăng làm Hộ Quốc công bậc nhất—"
Ban thưởng như vậy vừa nói ra, văn võ toàn triều lập tức trợn tròn mắt, sao lại phong Quốc công. Vận khí tiểu bạch kiểm này thật sự là khiến người khác phải đố kỵ a.
Chỉ có Trương Tử Ngưu cười khanh khách nói với lão Hoàng đế: "Bệ hạ anh minh a—!"
"Ha ha—!" Lão Hoàng đế cũng cười rất vui vẻ: "Trẫm cũng cảm giác thấy mình rất anh minh—!"
Nghe lão Hoàng đế nói mà trong lòng Lưu Phong lạnh toát, lão già kia thực sự không biết hổ thẹn sao?
"Bệ hạ anh minh—!"
"Tỷ phu, bách tính cũng không phải là hiểu đạo lý nhiều như vậy. Huynh là Đốc Tạo sứ, bọn họ đều cho rằng huynh đã làm cho họ không còn đường sống. Hơn nữa huynh hạ lệnh Phong Thành không được thu nhận nạn dân và người tha phương làm cho bách tính phi thường khó hiểu. Sư tôn và tỷ tỷ cho rằng dư luận bắt đầu bàn tán rồi." Khuynh Thành kỳ thực nói không sai, chí ít thì đằng sau công việc lại còn có chuyện quan lại kèn cựa nhau.
"Sau khi về thì nói cho tỷ tỷ và sư tôn muội liền mở rộng sự công kích của dư luận, lão tử làm gì mà phải chịu tiếng xấu thay cho lão Hoàng đế chứ." Lưu Phong dặn dò: "Nhớ kỹ, nhất định phải làm việc cẩn thận, chớ để cho bệ hạ biết việc truyền đơn báo chí là do chúng ta làm"
"Tỷ phu, huynh cứ yên tâm đi."
Khuynh Thành liếc nhìn Lưu Phong ý bảo yên lòng, nói: "Mấy ngày nay a, báo chí các nơi cùng với truyền đơn xã (ND: tổ chức như thông tấn xã) đã sớm được chúng ta an bài rồi nên nhìn thì không hề có quan hệ với chúng ta. Hơn nữa cũng đã chuyển hướng sang hoạt động ngầm. Nhờ năng lực nằm vùng của Nữ Nhân Hoa nên đám thuộc hạ của bệ hạ như là đồ ăn hại, hầu như rất khó điều tra ra địa điểm ẩn náu của họ."
"Ha ha, tốt lắm!" Lư Phong cười đắc ý, nữ nhân của mình quả nhiên không có ngồi yên, có các nàng làm việc hắn thật sự rất an tâm.
"Tỷ phu, hôn tạm biệt nhé!"
Khuynh THành mới vừa đi vài bước, đột nhiên chạy ngược lại thì thào: "Sư tôn nói rằng, không để bị huynh dễ dàng chiếm thân thể, và cũng không để huynh xa lánh. Nếu có thời gian cũng phải cho huynh chút tiện nghi."
Nghe Khuynh Thành nói, Lưu Phong lại càng phiền muộn, mỹ nhân tỷ tỷ này chẳng lẽ muốn dạy hư Khuynh Thành a.
Hừ hừ. Sau này có thời gian nhất định phải trở lại Thiên Thượng Nhân Gian đánh cặp mông đẹp của mỹ nhân tỷ tỷ, cho nàng biết mình sai rồi không.
"Chụttttt!"
Khuynh Thành gắng sức tại môi của Lưu Phong hôn hít mãnh liệt, thuận thế nàng lấy tay sờ soạng ngay tại đũng quần của Lưu Phong rồi cười mờ ám: "Tỉ phu, nỗ lực nhé!"
"Tiểu thí hài, ta đối với muội không có chút hứng thú, đi mau đi!" Lưu Phong bị Khuynh Thành làm cho dở khóc dở cười, lấy tay phát vài cái vào mông nàng, giả vờ như là đang tức giận.
"Ha ha, phép khích tướng của tỷ phu đối với muội là vô dụng!"
Lưu lại một tiếng cười trong vắt, Khuynh Thành nhanh như chớp chạy đi.
"Tiểu ma nữ, sớm muộn gì nàng cũng sẽ là của ta." Tâm tình Lưu Phong tựa hồ có chút tốt lên, .
.
Ngày thứ hai, vừa đúng buổi đại triều của đế quốc. Vì để phối hợp tạo thế với dư luận, Lưu Phong sáng sớm đã mặc bộ quan phục màu đỏ thẫm đi vào triều kiến bệ hạ. Hắn dự định sẽ làm trò cho cả văn võ trong triều biết mặt khi xin tha mạng cho bách tính thiên hạ.
Vào lúc Lưu Phong tới thì văn võ bá quan trong triều dường như chỉ còn thiếu mỗi hắn. Ngay cả lão Hoàng đế cũng đã sớm thượng triều.
Dường như lão Hoàng đế rất hài lòng với kì hạn của tiến độ kiến thiết Tế Thiên tháp nên đang vui vẻ đàm luận cùng chư vị đại thần.
"Các vị ái khanh. Trường sinh đại kế của trẫm sắp thành a—!" Lão Hoàng đế nói hưng phấn.
Các thần tử trong Thượng thư phòng đồng loạt cất tiếng cười to, đều tới tấp khen ngợi công tích vĩ đại của bệ hạ.
Trương Tử Ngưu lại không thong dong nhàn rỗi, lạnh lùng đảo mắt liếc qua gương mặt chư vị đại thần, mỗi người là một kẻ xảo trá. Đừng nghe những tiếng cười vang dội kia, liệu có mấy người thực sự xuất phát từ đáy lòng.
Đến lúc ánh mắt đảo qua gương mặt tươi cười dịu dàng của lão Hoàng đế thì Trương Tử Ngưu hơi thở dài mà thầm nghĩ: "Bạo quân a. Bách tính thiên hạ sắp bị ngài bức tử hết rồi"
Đúng lúc này. Lưu Phong vẻ mặt sa sầm đi nhanh đến, sau khi khom người hành lễ vái chào lão Hoàng đế thì hắn lớn tiếng: "Bệ hạ, hôm nay vi thần đến đây, là muốn cầu xin cho bách tính thiên hạ"
Nói xong, hai tay của hắn ôm quyền, thi lễ vái lão Hoàng đế thật sâu rồi trầm giọng nói: "Bệ hạ, kỳ hạn hoàn thành công trình Tế Thiên tháp vẫn còn một nửa, thế nhưng bách tính thiên hạ đã sắp không còn đường sống. Thỉnh bệ hạ đồng ý cho lùi kỳ hạn công trình Tế Thiên tháp để cho bách tính đế quốc có thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức"
Trương Tử Ngưu trong lòng kích động, người tốt a, quan tốt a. Trên dưới đế quốc, bây giờ đã không có quan viên nào như Lưu Hầu gia dám thỉnh cầu cho bách tính.
Lão Hoàng đế nghe vậy, sắc mặt lập tức không vui. Vừa mới rồi toàn bộ văn võ bá quan trong triều đều ca ngợi, làm sao mà chưa được bao lâu thì hắn dám gây khó khăn cho mình.
Kì hạn xây Tế Thiên tháp có thể lùi lại sao? Điều này thì dễ dàng cho đám điêu dân kia, thế nhưng còn trẫm đây? Trường sinh đại kế của trẫm nên làm gì bây giờ? Đây không phải là thực sự không muốn để cho ta trường sinh sao?
Nghĩ tới đây, lão Hoàng đế lập tức nổi giận, trầm giọng quát: "Lưu ái khanh, kỳ hạn công trình xây Tế Thiên tháp không được làm lỡ. Việc này không cần nhắc lại."
"Bệ hạ, nếu như còn như vậy thì bách tính đế quốc có thể thật sự không còn đường sống. Đến lúc đó sẽ khiến tình hình đế quốc biến động" Lưu Phong cũng không cam lòng, muốn giả vờ thì phải làm đến nơi đến chốn.
"Biến động?"
Lão Hoàng đế khinh miệt cười cười: "Khanh nói là đám điêu dân này muốn tạo phản? Bọn họ không có đủ gan"
"Bệ hạ, nước có thể nâng thuyền thì cũng có thể lật thuyền. Bách tính thiên hạ này là nước, mà ngài là thuyền a, mong người suy nghĩ lại a."
"Đồ hỗn trướng—!"
Lão Hoàng đế càng giận dữ: "Trẫm là chân mệnh thiên tử, ngôi vị Hoàng đế của trẫm là ông trời ban ân cho, với đám điêu dân kia thì có quan hệ gì. Lưu Phong, trấm niệm tình khanh thỉnh cầu vì dân, xuất phát từ hảo tâm nên không truy cứu tội đại bất kính của khanh. Thế nhưng việc này đến đây coi như thôi không được nhắc lại, bằng không trẫm trừng phạt nghiêm khắc không khoan hồng" Tâm tình sảng khoái của lão Hoàng đế lúc này hoàn toàn biến mất.
.
.
"Bệ hạ, vi thần xin từ chức Đốc Tạo, mong bệ hạ ân chuẩn—!" Lưu Phong dự định diến trò đến cùng.
Lão Hoàng đế thực buồn bực nhìn Lưu Phong, lắc đầu không tự giải thích nổi mà nói: "Khanh không muốn làm Đốc Tạo sứ, không phải là khanh đang làm rất tốt sao? Tiểu Thiên sư hết lời khen khanh, nói chọn khanh là người thích hợp nhất để làm Đốc Tạo sứ. Nếu khanh không làm thì khanh để trẫm tìm người thích hợp ở đâu?"
Mắt thấy Tế Thiên tháp ngày càng xây cao như núi, lão Hoàng đế mỗi ngày mong muốn thấy mộng trường sinh. Nhưng ngày hôm nay thì đỉnh núi này chịu một đòn quá lớn.
"Lưu Phong, chẳng lẽ khanh không muốn để cho trẫm trường sinh?"
Lão Hoàng đế quát lên rồi nói: "Uổng công trẫm coi khanh là thân tín mà khanh báo đáp trẫm như vậy sao?" Lão Hoàng đế đang suy nghĩ, chẳng lẽ hắn đích thực là Trịnh Vương Thế tử. Bằng không vì sao lại lãn công tiêu cực. E là trong lòng vẫn còn oán hận a. Vẫn đang hận trẫm a.
Lão Hoàng đế lo lắng, có lẽ nên tìm một cơ hội nói chuyện riêng với Lưu Phong rồi hứa cho hắn ít lợi ích. Như vậy có thể tiêu trừ hận ý trong lòng hắn để còn dùng được tiếp.
Dù sao tất cả cũng là người một nhà.
"Bệ hạ, vi thần không dám—!" Lưu Phong sợ hãi nói: "Vi thần đương nhiên mong muốn bệ hạ trường sinh. Chỉ là nếu bách tính thiên hạ này đều chết sạch thì bệ hạ trường sinh có ý nghĩa gì?"
"Đúng là phao tin đồn nhảm, sao khanh nói nghiêm trọng đến như vậy?" Tuy nói như vậy, thế nhưng trong lòng lão Hoàng đế cũng có chút bận tâm. Cẩn thận mà nghĩ thì lời của Lưu Phong cũng không phải không có đạo lý.
"Bệ hạ, đây là tấu chương của vi thần, xin mời xem qua—!" Lưu Phong sớm có chuẩn bị.
"Trình lên đây—!"
Tiếp nhận bản tấu chương do thái giám theo hầu đưa tới, lão Hoàng đế thuận tiện mở ra một quyển nhìn lướt qua, lập tức hít hơi rùng mình. Lời trong tấu chương của Lưu Phong thật sự là nghe rợn cả người. Nếu như tất cả chuyện này đều là thực sự thì đến khi xây xong Tế Thiên tháp bách tính đế quốc đích thực không còn mấy. Công việc chiếu theo tình hình hiện tại như thế thì Tế Thiên tháp có khả năng không cách nào hoàn thành.
Lão ngơ ngác nhìn tấu chương trong tay, một lúc lâu mới hỏi lại: "Ái khanh. Tấu chương nói như vậy là sự thực?"
Lưu Phong nghiêm túc trả lời: "Bệ hạ, vi thần nói câu nào cũng là sự thật. Nếu như ngài còn không tin có thể tự mình đi nghe ngóng tình hình"
Ngừng một chút, Lưu Phong trầm giọng nói: "Trên thực tế, tình hình vài nơi ở Tây bắc so với tấu chương của thần còn nghiêm trọng hơn một ít. Cứ mười gia đình thì đã có sáu bảy gia đình đã hoàn toàn bị hủy. Bệ hạ. Mong người có thể hiểu được nổi khổ tâm của vi thần. Nếu còn để tiếp như vậy sợ là đế quốc."
"Được rồi, ái khanh không cần nói nữa" Lão Hoàng đế sợ Lưu Phong nói ra chuyện khó nghe nên vội vàng ngăn lại.
"Chư vị ái khanh, trẫm muốn hỏi một chút các khanh, vì sao ta từ Lưu ái khanh ở đây nghe được và trình báo của các khanh thì thực sự hoàn toàn trái ngược? Trong các khanh ai có thể giải thích một chút?" Gương mặt Lão Hoàng đế u ám, ánh mắt quét qua trên mặt tất cả văn võ trong triều. Nỗi tức giận trong lòng không cần nói cũng biết.
Câu hỏi của Hoàng đế, chư vị đại thần không một người dám trả lời, mỗi người cúi đầu liếc mắt đánh giá khắp Thượng thư phòng, lòng đều chờ mong có ai đó đứng lên.
"Một đám phế vật—!"
Lão Hoàng đế ném tấu chương cầm trong tay lên trên bàn bộp một cái, phẫn nộ quát: "Cả triều văn võ lại không có một ai dám nói thật với trẫm" Lúc Lưu Phong còn chưa tới thì văn võ trong triều đều vẫn ca tụng nhân đức của bệ hạ. Nói là đế quốc mưa thuận gió hoà, bách tính đều an cư lạc nghiệp, khắp nơi đều là cảnh tượng phồn vinh a.
Thế nhưng, xem tấu chương của Lưu Phong thì lão mới biết được, bách tính đế quốc thật sự đã không kham nổi gánh nặng. Càng ghê tởm chính là đám tham quan như quỷ hút máu. Bọn họ dùng chiêu bài của Hoàng đế để táo tợn gia tăng cướp đoạt bóc lột bách tính, đẩy người dân tới chỗ chết a.
Lão Hoàng đế chưa bao giờ thương tiếc sinh mạng của bách tính, thế nhưng lần này lại không thể không để ý. Lưu Phong nói không sai, nếu còn tiếp tục như vậy thì e là bách tính của đế quốc thật sự không còn đường sống.
Lão Hoàng đế đã rõ, nếu như Tế Thiên tháp thất bại, trách nhiệm lớn nhất thuộc đám tham quan không còn e dè kỉ cương pháp luật.
"Không thể tiếp tục để bọn họ quấy rối nữa—!"
Phục hồi lại tinh thần, lão Hoàng đế quát một tiếng mà nói: "Đem tấu chương của Lưu ái khanh cho mọi người truyền tay nhau mà đọc—!"
Thái giám theo hầu vội vàng cầm tấu chương giao xuống phía dưới cho đám đại thần. Các đại thần thay phiên lật xem tấu chương, mọi gương mặt đều tái mét âm thầm chửi bới Lưu Phong, đây không phải là đối nghịch với toàn thể văn võ bá quan trong triều sao?
Đương nhiên một đế quốc to như vậy thì quan viên chánh trực cũng có một số, hành vi của Lưu Phong khiến bọn họ cảm thấy chấn động, hổ thẹn. Kỳ thực tình hình này thì bọn họ cũng đều biết đến. Chỉ là bọn họ không có dũng khí báo cho bệ hạ biết.
Bên trong Tthượng thư phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại, yên lặng đến dường như có thể nghe được tiếng tim đập cuồng loạn của một số đại thần.
Lão Hoàng đế sa sầm mặt, cười lạnh nhìn văn võ trong triều. Trầm mặc một chút, lão đột nhiên nói: "Chư vị đã xem xong chưa?"
Nhìn lướt qua các thần tử bốn phía, lão Hoàng đế lạnh lùng nói: "Quan viên các Bộ các Ti đều có hành vi tham ô lớn. Giang sơn của trẫm, trường sinh đại kế của trẫm cũng bị những người này hủy diệt rồi."
Nói đến đây, lão Hoàng đế đột nhiên nở nụ cười: "Cũng may Lưu ái khanh nhắc nhở trẫm đúng lúc, giờ thì trẫm đã rõ các khanh là những thứ gì."
"Lưu ái khanh đốc tạo Tế Thiên tháp tới nay, công tích phi phàm, trẫm đều nhìn thấy rõ. Ngày hôm nay đã vì trẫm mà làm một việc rất tốt. Cho nên trẫm sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho Lưu Phong." Lão Hoàng đế mỉm cười nhìn Lưu Phong.
"Ha hả, trẫm là minh quân, có công được thưởng, có tội ắt bị phạt." Lão Hoàng đế âm hiểm nở nụ cười: "Chư vị ái khanh, chư vị công thần, các khanh có ý kiến gì không?"
Các đại thần cúi đầu, ai cũng không dám hé răng.
"Không nói lời nào, vậy các khanh có ý kiến không?"Lão Hoàng đế cười ngầm mà nói: "Nếu có ý kiến thì cứ việc nói."
"Thần không có ý kiến, tất cả theo bệ hạ phân phó—!" Lúc này, ai có ý kiến người đó là kẻ ngu.
Lão Hoàng đế thản nhiên cười, mỏi mệt nói: "Ban cho Lưu ái khanh, hoàng kim trăm lượng, bạc vạn lượng, gia thăng làm Hộ Quốc công bậc nhất—"
Ban thưởng như vậy vừa nói ra, văn võ toàn triều lập tức trợn tròn mắt, sao lại phong Quốc công. Vận khí tiểu bạch kiểm này thật sự là khiến người khác phải đố kỵ a.
Chỉ có Trương Tử Ngưu cười khanh khách nói với lão Hoàng đế: "Bệ hạ anh minh a—!"
"Ha ha—!" Lão Hoàng đế cũng cười rất vui vẻ: "Trẫm cũng cảm giác thấy mình rất anh minh—!"
Nghe lão Hoàng đế nói mà trong lòng Lưu Phong lạnh toát, lão già kia thực sự không biết hổ thẹn sao?
"Bệ hạ anh minh—!"
Bình luận facebook