Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 906
Cả người bị luồng nhiệt khí kia tác động lại thêm các chỗ mẫn cảm trên người bị kích thích nên nàng thốt lên một tiếng rên rỉ nũng nịu khiến tiểu bổng bổng Lưu Phong nhảy lên vài lần.
Khuôn mặt xinh đẹp của Thái tử phi tràn đầy xuân tình phơi phới nhưng do vẫn cảm thấy thẹn nên nàng có vẻ có chút bị động. Nhưng mỗi khi nghĩ đến thân thể của mình và Lưu Phong thì nàng lại cảm thấy càng thêm kích thích với cảm xúc mãnh liệt.
Lưu Phong cúi đầu hôn nữ nhân. Lúc này Thái tử phi đã thấy xuân tâm bay bổng. Mặc dù có ý cự tuyệt một chút, nhưng rốt cuộc vẫn e ấp hôn cùng nam nhân.
Rất nhanh lửa tình hừng hực của Thái tử phi bốc lên mãnh liệt. Trong khi hôn nàng đã chủ động hơn Lưu Phong nên ra sức mút vào cùng đuổi bắt.
Phải biết rằng, nàng đã rất nhiều năm chưa từng có hôn đắm đuối như vậy.
Lưu Phong vừa hôn nữ nhân, vừa đưa tay về phía hạ thân nữ nhân. Tuy rằng cách lớp quần nhưng hắn có thể cảm nhận được hạ thân nữ nhân ươn ướt.
Hạ thân bị vỗ về khiến cho Thái tử phi lập tức liền phát ra một tiếng ngâm nga khoan khoái. Dù Thái tử phi cảm thấy thẹn cực kỳ, nhưng qua cảm xúc và kích động nên tay của nàng không khỏi chậm rãi hướng về chốn đó của nam nhân.
Cùng an ủi cho nhau lập tức khiến tình cảm nam nhân và nữ nhân mãnh liệt không thôi. Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ liên tiếp. Không bao lâu sau, Thái tử phi ướt át không ngờ đã đến mức muốn chảy ra quần.
Lưu Phong thấy Thái tử phi xuân tâm đã rạo rực còn mình cũng bốc lửa trong người thì lập tức không chần chờ gì mà giúp nàng giải thoát nốt khố tử làm cho thân thể mềm mại của nàng hoàn toàn hiện ra trước mắt hắn.
Sau đó một luồng Tử Vi Linh hỏa từ trong cơ thể Lưu Phong thoát ra đốt sạch sẽ quần áo trên người hắn.
"Phong nhi, hảo cường tráng a, ta muốn." Thái tử phi giờ phút này giống như một oán phụ thèm khát thông thường cứ ôm chặt thân thể trần trụi và cường tráng của nam nhân.
Lưu Phong cười hắc hắc. Quàng tay qua đồn bộ nữ nhân ôm chặt nàng vào trong lòng, mà lúc này Thái tử phi cũng thực tự nhiên dùng hai tay quấn quanh cổ nam nhân.
"A—!"
Theo một tiếng hô lớn duyên dáng, Lưu Phong đã động thân tiến vào. Hai tay hắn bám bám chắc bàn tọa nữ nhân, đứng thẳng người mà theo một tiết tấu say mê tiến nhập vào thân thể nữ nhân.
Thái tử phi lập tức bị khoái cảm phô thiên cái địa bao phủ, dường như sự trống rỗng nhiều năm giờ phút này đã được an ủi.
Do Lưu Phong điên cuồng va đập vào thân thể mềm mại của Thái tử phi mà nàng hoàn toàn từ bỏ sự rụt rè, bắt đầu dục tiên dục tử rên rỉ, dâm thanh lãng ngữ không ngừng.
Còn Lưu Phong nhìn thấy nữ nhân có nguồn gốc cao quí đang uyển chuyển hầu hạ dưới thân mình thì trong lòng cũng cảm thấy kích thích, hưng phấn rất nhiều. Lực đạo bởi vậy cũng tăng lên.
Cũng không biết trải qua bao lâu, sau tiếng thét chói tai của Thái tử phi cùng tiếng thở dốc dồn dập của nam nhân, hai người rốt cục đạt được dục vọng đỉnh núi.
Sau đó hai người không ngừng biến hóa tư thế và địa điểm, lại thỏa mãn ba bốn lần. Cuối cùng Thái tử phi đầu hàng nên đành chấm dứt. Nàng chưa từng nghĩ tới lại có nam nhân cường tráng như vậy. (ảo mộng tình yêu?)
Cảm xúc mãnh liệt khiến Thái tử phi kích động mà khóc ồ lên. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, rốt cục lần đầu tiên nàng thể nghiệm được niềm vui thú của nữ nhân.
Lưu Phong nhẹ giọng an ủi nữ nhân, còn tay dịu dàng vuốt ve thân thể xích lõa của nữ nhân: "Điềm nhi, chuyện trước kia đều đã qua. Từ hôm nay trở đi nàng là nữ nhân của ta, ta sẽ cho nàng hạnh phúc. Hãy tin ta, ta có thể làm được"
Thái tử phi ôm chặt lấy nam nhân, động tình nói: "Phong nhi. Ta cảm thấy được chính mình hảo hạnh phúc, hảo vui vẻ. Ta hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ lời hôm nay, ta là nữ nhân của ngươi. Ngươi đã cho ta hạnh phúc"
Lưu Phong nhè nhẹ vỗ về lưng nữ nhân hứa hẹn: "Yên tâm đi, Lưu Phong ta chưa bao giờ lừa nữ nhân. Tuy rằng ta có rất nhiều nữ nhân. Nhưng mà tình yêu của ta với các nàng sẽ không thay đổi"
Thái tử phi nghe vậy, khẽ cáu: "Đại sắc lang—!"
Nếu đổi là Thái tử phi ngày trước thì việc Lưu Phong có nhiều nữ nhân như vậy khiến nàng tự nhiên không thể chấp nhận. Nhưng đã nhiều năm trôi qua như vậy, đã trải qua nhiều chuyện tình như vậy nên tâm tính của Thái tử phi cũng thay đổi rất nhiều. Nàng tuyệt đối sẽ không làm chuyện điên rồ kích động giống như trước nữa.
Hơn nữa, nàng cũng chấp nhận sự thật rồi. Trong tình hình hiện giờ của mình mà còn có nam nhân ưu tú như Lưu Phong thì đã coi như được các cụ tổ phù hộ rồi.
Lưu Phong quyết định phải hoàn toàn chinh phục thân thể nữ nhân này.
Mấy ngày tới hắn định rèn sắt khi còn nóng, gần như mỗi đêm đều đến Đông cung cùng Thái tử phi vui vẻ.
Thái tử phi được Lưu Phong vuốt ve thì cảm thấy hạnh phúc bao quanh, tự nhiên như thấy không gian tràn ngập tậm trạng thật vui tươi ngay cả tâm tính đều nhẹ nhõm rất nhiều. Hơn nữa, bản thể tà ác trong người dường như cũng bị áp chế hoàn toàn. Ít nhất, trong ngắn hạn đã không thể phát tác.
Có điều là vui quá hóa buồn.
Sớm hôm sau, khi Lưu Phong vừa mới mặc quần áo từ Đông cung đi ra thì thấy phía trước là vẻ mặt nổi giận đùng đùng của lão Hoàng đế, hiển nhiên lão đã sớm chờ nơi này.
"Hoàng gia gia." Lưu Phong vừa mới lộng con dâu người ta nên có hơi chột dạ.
"Hừ—!"
Lão Hoàng đế phất tay áo cả giận nói: "Ngươi theo ta vào đây—!" Nói xong, liền bước vào Đông cung. Bên kia Á Đương đang muốn ngăn cản nhưng thấy Lưu Phong đánh mắt ý bảo cứ để lão đi vào.
Thái tử phi cũng là vừa mới vừa rửa mặt chải đầu xong. Thấy bệ hạ đến đột ngột thì nhớ tới chuyện mình cùng Lưu Phong lập tức liền có chút hoảng hốt: "Khấu kiến bệ hạ—!"
"Hừ—!"
Lão Hoàng đế phất tay áo cả giận nói: "Trong mắt các ngươi có còn coi ta là Hoàng đế nữa không?"
Đúng lúc này, Lưu Phong cũng đi theo đến, hắn thản nhiên nhìn lão Hoàng đế, nhẹ giọng nói: "Hoàng gia gia, người có ý tứ gì? Ai chọc người giận dữ như vậy"
"Xích Long, các ngươi đi ra ngoài bảo vệ tốt đại môn. Bất luận kẻ nào cũng không được đến gần năm mươi trượng" Lão Hoàng đế trầm quát một tiếng, lập tức đưa mắt nhìn Á Đương cũng mấy tên Bất Tử Chiến sĩ.
Thái tử phi thoáng do dự một chút thản nhiên căn dặn: "Á Đương, các ngươi cũng đi ra ngoài."
Đợi cho đám người linh tinh rời khỏi tẩm cung
Chỉ còn lại ba người Lưu Phong, Thái tử phi cùng lão Hoàng đế. Lão Hoàng đế phẫn nộ cực điểm cả giận nói: "Các ngươi quá làm càn, các ngươi căn bản là không có còn để ta vào mắt. Trịnh vương, nơi này là hậu cung của trẫm ngươi biết không? Ngươi không phải là người hậu viện. Các ngươi dám."
Thái tử phi hơi hơi biến sắc, hừ nói: "Bệ hạ nơi này là Đông cung, không phải là hậu cung của người"
Lưu Phong cũng cười nói: "Hoàng gia gia. Người rốt cuộc muốn nói gì?"
Lão Hoàng đế cười khẩy mà nói: "Ngươi không cần gọi ta là Hoàng gia gia, ta chịu đựng không nổi. Trịnh vương, ngươi lại khiêu khích sự nhẫn nại của ta.
Chuyện ngươi và Ân Quý phi ta đã không truy cứu, bởi vì ta nghĩ ngươi vi phạm lần đầu. Nhưng hiện giờ, ngươi chẳng những không biết giữ gìn, lại táo tợn cùng Thái tử phi làm việc tai tiếng như vậy. Ngươi muốn ta coi ngươi như thế nào"
"Bệ hạ, mời người chú ý lời của mình. Ta cùng Phong nhi thật tâm yêu nhau, cái gì mà bảo tai tiếng?" Thái tử phi lập tức không hài lòng. Dù sao lão Hoàng đế cũng đã biết nên nàng cũng không có gì để sợ.
"Ngươi. Không biết xấu hổ" Lão Hoàng đế nổi giận mắng.
Lưu Phong thấy nữ nhân của mình bị mắng. Tuy rằng đối phương là Hoàng đế, là bệ hạ, nhưng mà trong lòng hắn cũng có chút không vui. Hắn đứng giữa hai người lạnh lùng nhìn lão Hoàng đế rồi hỏi: "Rốt cuộc người muốn thế nào?"
"Từ hôm nay trở đi, không cho ngươi xuất hiện ở hậu cung của trẫm. Hơn nữa, các ngươi còn phải đáp ứng trẫm từ nay về sau không hề qua lại. Nếu không thì trẫm sẽ không dễ dãi như thế đâu." Lão Hoàng đế đã sớm thèm nhỏ dãi với Thái tử phi. Có điều mình vẫn chưa thể đoạt được, cũng không nghĩ hiện giờ lại bị Tôn nhi của mình đi trước. Lão Hoàng đế thật sự là tức giận không chịu nổi.
"Bệ hạ, ta lặp lại lần nữa, nơi này là Đông cung của ta chứ không phải là hậu cung của người" Thái tử phi hừ một tiếng mà nói không vui: "Bệ hạ, ta nghĩ người quản quá nhiều chuyện đó"
Lời này vừa nói ra khiến lão Hoàng đế lập tức liền nổi giận. Lưu Phong khiêu khích hoàng quyền của lão đó là bởi vì lão đang dùng hắn, cho nên mới chịu nhường ba phần, lại thêm phần nhẫn nhịn nữa.
Ngươi Thái tử phi dựa vào cái gì, chỉ bằng đám Bất Tử Chiến sĩ? Nói thật thì lão Hoàng đế đối với đám Bất Tử Chiến sĩ của Thái tử phi có một chút cố kỵ, nhưng cũng không e ngại.
Nếu như Chân Long Vệ dốc toàn bộ lực lượng của mình thì lão cũng cảm thấy được vị tất sẽ là đối thủ của đám Bất Tử Chiến sĩ. Đương nhiên, nếu không phải đến tình huống bắt buộc thì Chân Long vệ cũng không đáng sống mái với đám Bất Tử Chiến sĩ. Làm như vậy, chỉ có thể làm lợi cho người khác.
"Điềm nhi, ngươi láo xược, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không? Thiên hạ này đều là thiên hạ của trẫm. Một Đông cung con con của ngươi liệu có thể đứng một mình bên ngoài?" Lão Hoàng đế trầm quát.
Thái tử phi cười khẩy liền đơn giản chọn cách nói rõ ra: "Bệ hạ, ta biết tâm tư của người. Vốn người mơ tưởng đến bản cung cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Hiện giờ người thấy ta và Phong nhi thân mật thì trong lòng không thoải mái, lúc này mới nghĩ muốn lấy quyền bức nhân. Tuy nhiên người đã sai lầm rồi, ta cùng Phong nhi không có ai e ngại quyền thế của người"
"Nói bậy—!" Lão Hoàng đế bị nói toạc tâm tư thì lập tức có chút xấu hổ, tuy nhiên lão lại không thừa nhận, cười gằn nói: "Tiện nhân này, năm lần bảy lượt ngươi không để ý liêm sỉ câu dẫn trẫm, trẫm không có đáp ứng ngươi. Hiện giờ ngươi thông đồng với Tôn nhi của trẫm lại còn muốn nói xấu trẫm, thật sự là cực kì vô sỉ"
Lưu Phong nãy giờ vẫn không nói chuyện bèn ho nhẹ một tiếng, nhìn thoáng qua lão Hoàng đế thản nhiên nói: "Bệ hạ, không quản người nghĩ như thế nào thì Tôn nhi đều nói cho người biết. Tôn nhi sẽ không từ bỏ Điềm nhi. Còn nữa, chuyện Ân Quý phi kia chúng ta đã dẹp yên lại rồi. Nếu người nghĩ muốn một lần nữa khơi dậy thì Tôn nhi cũng phụng bồi."
"Gọi người một tiếng Hoàng gia gia, đó là do tôn kính người. Tôn nhi hy vọng người không làm chuyện khiến cháu thất vọng. Tế Thiên tháp sắp làm xong, Tôn nhi không muốn có chuyện phức tạp." Lưu Phong cố ý nhắc tới việc Tế Thiên tháp thì rõ ràng là muốn áp chế lão Hoàng đế để lão hiểu được, trước khi Tế Thiên tháp xây xong hoàn toàn hoàn thì người không thể không tiếp tục nhẫn nhịn.
Quả nhiên, Tế Thiên tháp không thể nghi ngờ chính là đánh trúng tử huyệt của lão Hoàng đế khiến lão lập tức liền giống như quả bóng xì hơi mất hết oai phong. Hồi lâu sau mới hung tợn nói với Thái tử phi: "Tiện nhân, về sau đừng để cho ta lại thấy ngươi"
"Lão già kia, ngươi nói năng tôn trọng một chút" Thái tử phi cho tới bây giờ đều không hề lo sợ. Đông cung là địa bàn của nàng. Hơn nữa nam nhân của mình đang ở bên cạnh nên nàng một chút đều không e ngại cái gọi là Thiên tử.
"Không sai, bệ hạ. Người là thiên tử, là vua của một nước. Lời vàng ý ngọc (nv: kim khẩu ngọc nha) nên nói chuyện thì thận trọng vẫn tốt hơn." Lưu Phong tuy rằng không muốn có xung đột gì với lão Hoàng đế, nhưng mà đối với nữ nhân của mình thì vẫn giữ gìn một chút, nếu không sẽ làm nguội lòng nàng. Vài ngày dây dưa với nhau làm hắn phát hiện nội tâm Thái tử phi đang chậm rãi hoàn toàn rộng mở với hắn. Hắn sắp hoàn toàn chinh phục nữ nhân này. Hắn không muốn trong tình huống như vậy lại bị thất bại trong gang tấc.
Thái tử phi thấy Lưu Phong giúp đỡ mình thì trong lòng cũng thực ngọt ngào, thập phần mạnh mẽ mà nói: "Bệ hạ, ngài kính ta một thước, ta kính ngài một trượng. Ta hy vọng người không tự làm mình mất vui"
Lão Hoàng đế tức giận đến nổ mũi, nhưng cũng không cáu giận gì nữa. Thực rõ ràng, khi Lưu Phong đứng hẳn sang phía tiện nhân Thái tử phi thì lão không thể đến với nàng được nữa rồi vì sẽ gây xung đột với Lưu Phong. Đành trơ mắt, thật đúng là không thể cùng Lưu Phong có xung đột. Nghĩ sáng tỏ được quan hệ lợi hại trong đó, lão Hoàng đế đành phải nén giận căm giận liếc nhìn Thái tử phi.
Thái tử phi lại càng tỏ ra đắc ý: "Không phục à, ngươi tới cắn ta a?"
"Ngươi. Được lắm, các ngươi được lắm." Lão Hoàng đế thật tức giận, cũng không biết nói gì cho phải đành chỉ tay vào Lưu Phong cùng Thái tử phi căm hận trừng mắt liếc nhìn rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Sau khi trở lại Thiên Thượng Nhân Gian, Khuynh Quốc nói cho Lưu Phong biết Nhạc Tử Lân phái người đưa tin nói là Tình Nhi tổ chức Loan Phượng bang, hy vọng Lưu Phong có thời gian thì đến xem.
Lưu Phong nghe vậy, mặt mày vui vẻ cười nói: "Ha hả, ta nghĩ Tình Nhi nhất định là triệu tập bộ hạ cũ của Túc vương phủ có Nhạc Tử Lân ở Bộ Binh giúp đỡ để phát triển một thế lực. Không tệ, tốt lắm. Ta thực sự muốn đến xem."
Khuôn mặt xinh đẹp của Thái tử phi tràn đầy xuân tình phơi phới nhưng do vẫn cảm thấy thẹn nên nàng có vẻ có chút bị động. Nhưng mỗi khi nghĩ đến thân thể của mình và Lưu Phong thì nàng lại cảm thấy càng thêm kích thích với cảm xúc mãnh liệt.
Lưu Phong cúi đầu hôn nữ nhân. Lúc này Thái tử phi đã thấy xuân tâm bay bổng. Mặc dù có ý cự tuyệt một chút, nhưng rốt cuộc vẫn e ấp hôn cùng nam nhân.
Rất nhanh lửa tình hừng hực của Thái tử phi bốc lên mãnh liệt. Trong khi hôn nàng đã chủ động hơn Lưu Phong nên ra sức mút vào cùng đuổi bắt.
Phải biết rằng, nàng đã rất nhiều năm chưa từng có hôn đắm đuối như vậy.
Lưu Phong vừa hôn nữ nhân, vừa đưa tay về phía hạ thân nữ nhân. Tuy rằng cách lớp quần nhưng hắn có thể cảm nhận được hạ thân nữ nhân ươn ướt.
Hạ thân bị vỗ về khiến cho Thái tử phi lập tức liền phát ra một tiếng ngâm nga khoan khoái. Dù Thái tử phi cảm thấy thẹn cực kỳ, nhưng qua cảm xúc và kích động nên tay của nàng không khỏi chậm rãi hướng về chốn đó của nam nhân.
Cùng an ủi cho nhau lập tức khiến tình cảm nam nhân và nữ nhân mãnh liệt không thôi. Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ liên tiếp. Không bao lâu sau, Thái tử phi ướt át không ngờ đã đến mức muốn chảy ra quần.
Lưu Phong thấy Thái tử phi xuân tâm đã rạo rực còn mình cũng bốc lửa trong người thì lập tức không chần chờ gì mà giúp nàng giải thoát nốt khố tử làm cho thân thể mềm mại của nàng hoàn toàn hiện ra trước mắt hắn.
Sau đó một luồng Tử Vi Linh hỏa từ trong cơ thể Lưu Phong thoát ra đốt sạch sẽ quần áo trên người hắn.
"Phong nhi, hảo cường tráng a, ta muốn." Thái tử phi giờ phút này giống như một oán phụ thèm khát thông thường cứ ôm chặt thân thể trần trụi và cường tráng của nam nhân.
Lưu Phong cười hắc hắc. Quàng tay qua đồn bộ nữ nhân ôm chặt nàng vào trong lòng, mà lúc này Thái tử phi cũng thực tự nhiên dùng hai tay quấn quanh cổ nam nhân.
"A—!"
Theo một tiếng hô lớn duyên dáng, Lưu Phong đã động thân tiến vào. Hai tay hắn bám bám chắc bàn tọa nữ nhân, đứng thẳng người mà theo một tiết tấu say mê tiến nhập vào thân thể nữ nhân.
Thái tử phi lập tức bị khoái cảm phô thiên cái địa bao phủ, dường như sự trống rỗng nhiều năm giờ phút này đã được an ủi.
Do Lưu Phong điên cuồng va đập vào thân thể mềm mại của Thái tử phi mà nàng hoàn toàn từ bỏ sự rụt rè, bắt đầu dục tiên dục tử rên rỉ, dâm thanh lãng ngữ không ngừng.
Còn Lưu Phong nhìn thấy nữ nhân có nguồn gốc cao quí đang uyển chuyển hầu hạ dưới thân mình thì trong lòng cũng cảm thấy kích thích, hưng phấn rất nhiều. Lực đạo bởi vậy cũng tăng lên.
Cũng không biết trải qua bao lâu, sau tiếng thét chói tai của Thái tử phi cùng tiếng thở dốc dồn dập của nam nhân, hai người rốt cục đạt được dục vọng đỉnh núi.
Sau đó hai người không ngừng biến hóa tư thế và địa điểm, lại thỏa mãn ba bốn lần. Cuối cùng Thái tử phi đầu hàng nên đành chấm dứt. Nàng chưa từng nghĩ tới lại có nam nhân cường tráng như vậy. (ảo mộng tình yêu?)
Cảm xúc mãnh liệt khiến Thái tử phi kích động mà khóc ồ lên. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, rốt cục lần đầu tiên nàng thể nghiệm được niềm vui thú của nữ nhân.
Lưu Phong nhẹ giọng an ủi nữ nhân, còn tay dịu dàng vuốt ve thân thể xích lõa của nữ nhân: "Điềm nhi, chuyện trước kia đều đã qua. Từ hôm nay trở đi nàng là nữ nhân của ta, ta sẽ cho nàng hạnh phúc. Hãy tin ta, ta có thể làm được"
Thái tử phi ôm chặt lấy nam nhân, động tình nói: "Phong nhi. Ta cảm thấy được chính mình hảo hạnh phúc, hảo vui vẻ. Ta hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ lời hôm nay, ta là nữ nhân của ngươi. Ngươi đã cho ta hạnh phúc"
Lưu Phong nhè nhẹ vỗ về lưng nữ nhân hứa hẹn: "Yên tâm đi, Lưu Phong ta chưa bao giờ lừa nữ nhân. Tuy rằng ta có rất nhiều nữ nhân. Nhưng mà tình yêu của ta với các nàng sẽ không thay đổi"
Thái tử phi nghe vậy, khẽ cáu: "Đại sắc lang—!"
Nếu đổi là Thái tử phi ngày trước thì việc Lưu Phong có nhiều nữ nhân như vậy khiến nàng tự nhiên không thể chấp nhận. Nhưng đã nhiều năm trôi qua như vậy, đã trải qua nhiều chuyện tình như vậy nên tâm tính của Thái tử phi cũng thay đổi rất nhiều. Nàng tuyệt đối sẽ không làm chuyện điên rồ kích động giống như trước nữa.
Hơn nữa, nàng cũng chấp nhận sự thật rồi. Trong tình hình hiện giờ của mình mà còn có nam nhân ưu tú như Lưu Phong thì đã coi như được các cụ tổ phù hộ rồi.
Lưu Phong quyết định phải hoàn toàn chinh phục thân thể nữ nhân này.
Mấy ngày tới hắn định rèn sắt khi còn nóng, gần như mỗi đêm đều đến Đông cung cùng Thái tử phi vui vẻ.
Thái tử phi được Lưu Phong vuốt ve thì cảm thấy hạnh phúc bao quanh, tự nhiên như thấy không gian tràn ngập tậm trạng thật vui tươi ngay cả tâm tính đều nhẹ nhõm rất nhiều. Hơn nữa, bản thể tà ác trong người dường như cũng bị áp chế hoàn toàn. Ít nhất, trong ngắn hạn đã không thể phát tác.
Có điều là vui quá hóa buồn.
Sớm hôm sau, khi Lưu Phong vừa mới mặc quần áo từ Đông cung đi ra thì thấy phía trước là vẻ mặt nổi giận đùng đùng của lão Hoàng đế, hiển nhiên lão đã sớm chờ nơi này.
"Hoàng gia gia." Lưu Phong vừa mới lộng con dâu người ta nên có hơi chột dạ.
"Hừ—!"
Lão Hoàng đế phất tay áo cả giận nói: "Ngươi theo ta vào đây—!" Nói xong, liền bước vào Đông cung. Bên kia Á Đương đang muốn ngăn cản nhưng thấy Lưu Phong đánh mắt ý bảo cứ để lão đi vào.
Thái tử phi cũng là vừa mới vừa rửa mặt chải đầu xong. Thấy bệ hạ đến đột ngột thì nhớ tới chuyện mình cùng Lưu Phong lập tức liền có chút hoảng hốt: "Khấu kiến bệ hạ—!"
"Hừ—!"
Lão Hoàng đế phất tay áo cả giận nói: "Trong mắt các ngươi có còn coi ta là Hoàng đế nữa không?"
Đúng lúc này, Lưu Phong cũng đi theo đến, hắn thản nhiên nhìn lão Hoàng đế, nhẹ giọng nói: "Hoàng gia gia, người có ý tứ gì? Ai chọc người giận dữ như vậy"
"Xích Long, các ngươi đi ra ngoài bảo vệ tốt đại môn. Bất luận kẻ nào cũng không được đến gần năm mươi trượng" Lão Hoàng đế trầm quát một tiếng, lập tức đưa mắt nhìn Á Đương cũng mấy tên Bất Tử Chiến sĩ.
Thái tử phi thoáng do dự một chút thản nhiên căn dặn: "Á Đương, các ngươi cũng đi ra ngoài."
Đợi cho đám người linh tinh rời khỏi tẩm cung
Chỉ còn lại ba người Lưu Phong, Thái tử phi cùng lão Hoàng đế. Lão Hoàng đế phẫn nộ cực điểm cả giận nói: "Các ngươi quá làm càn, các ngươi căn bản là không có còn để ta vào mắt. Trịnh vương, nơi này là hậu cung của trẫm ngươi biết không? Ngươi không phải là người hậu viện. Các ngươi dám."
Thái tử phi hơi hơi biến sắc, hừ nói: "Bệ hạ nơi này là Đông cung, không phải là hậu cung của người"
Lưu Phong cũng cười nói: "Hoàng gia gia. Người rốt cuộc muốn nói gì?"
Lão Hoàng đế cười khẩy mà nói: "Ngươi không cần gọi ta là Hoàng gia gia, ta chịu đựng không nổi. Trịnh vương, ngươi lại khiêu khích sự nhẫn nại của ta.
Chuyện ngươi và Ân Quý phi ta đã không truy cứu, bởi vì ta nghĩ ngươi vi phạm lần đầu. Nhưng hiện giờ, ngươi chẳng những không biết giữ gìn, lại táo tợn cùng Thái tử phi làm việc tai tiếng như vậy. Ngươi muốn ta coi ngươi như thế nào"
"Bệ hạ, mời người chú ý lời của mình. Ta cùng Phong nhi thật tâm yêu nhau, cái gì mà bảo tai tiếng?" Thái tử phi lập tức không hài lòng. Dù sao lão Hoàng đế cũng đã biết nên nàng cũng không có gì để sợ.
"Ngươi. Không biết xấu hổ" Lão Hoàng đế nổi giận mắng.
Lưu Phong thấy nữ nhân của mình bị mắng. Tuy rằng đối phương là Hoàng đế, là bệ hạ, nhưng mà trong lòng hắn cũng có chút không vui. Hắn đứng giữa hai người lạnh lùng nhìn lão Hoàng đế rồi hỏi: "Rốt cuộc người muốn thế nào?"
"Từ hôm nay trở đi, không cho ngươi xuất hiện ở hậu cung của trẫm. Hơn nữa, các ngươi còn phải đáp ứng trẫm từ nay về sau không hề qua lại. Nếu không thì trẫm sẽ không dễ dãi như thế đâu." Lão Hoàng đế đã sớm thèm nhỏ dãi với Thái tử phi. Có điều mình vẫn chưa thể đoạt được, cũng không nghĩ hiện giờ lại bị Tôn nhi của mình đi trước. Lão Hoàng đế thật sự là tức giận không chịu nổi.
"Bệ hạ, ta lặp lại lần nữa, nơi này là Đông cung của ta chứ không phải là hậu cung của người" Thái tử phi hừ một tiếng mà nói không vui: "Bệ hạ, ta nghĩ người quản quá nhiều chuyện đó"
Lời này vừa nói ra khiến lão Hoàng đế lập tức liền nổi giận. Lưu Phong khiêu khích hoàng quyền của lão đó là bởi vì lão đang dùng hắn, cho nên mới chịu nhường ba phần, lại thêm phần nhẫn nhịn nữa.
Ngươi Thái tử phi dựa vào cái gì, chỉ bằng đám Bất Tử Chiến sĩ? Nói thật thì lão Hoàng đế đối với đám Bất Tử Chiến sĩ của Thái tử phi có một chút cố kỵ, nhưng cũng không e ngại.
Nếu như Chân Long Vệ dốc toàn bộ lực lượng của mình thì lão cũng cảm thấy được vị tất sẽ là đối thủ của đám Bất Tử Chiến sĩ. Đương nhiên, nếu không phải đến tình huống bắt buộc thì Chân Long vệ cũng không đáng sống mái với đám Bất Tử Chiến sĩ. Làm như vậy, chỉ có thể làm lợi cho người khác.
"Điềm nhi, ngươi láo xược, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không? Thiên hạ này đều là thiên hạ của trẫm. Một Đông cung con con của ngươi liệu có thể đứng một mình bên ngoài?" Lão Hoàng đế trầm quát.
Thái tử phi cười khẩy liền đơn giản chọn cách nói rõ ra: "Bệ hạ, ta biết tâm tư của người. Vốn người mơ tưởng đến bản cung cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Hiện giờ người thấy ta và Phong nhi thân mật thì trong lòng không thoải mái, lúc này mới nghĩ muốn lấy quyền bức nhân. Tuy nhiên người đã sai lầm rồi, ta cùng Phong nhi không có ai e ngại quyền thế của người"
"Nói bậy—!" Lão Hoàng đế bị nói toạc tâm tư thì lập tức có chút xấu hổ, tuy nhiên lão lại không thừa nhận, cười gằn nói: "Tiện nhân này, năm lần bảy lượt ngươi không để ý liêm sỉ câu dẫn trẫm, trẫm không có đáp ứng ngươi. Hiện giờ ngươi thông đồng với Tôn nhi của trẫm lại còn muốn nói xấu trẫm, thật sự là cực kì vô sỉ"
Lưu Phong nãy giờ vẫn không nói chuyện bèn ho nhẹ một tiếng, nhìn thoáng qua lão Hoàng đế thản nhiên nói: "Bệ hạ, không quản người nghĩ như thế nào thì Tôn nhi đều nói cho người biết. Tôn nhi sẽ không từ bỏ Điềm nhi. Còn nữa, chuyện Ân Quý phi kia chúng ta đã dẹp yên lại rồi. Nếu người nghĩ muốn một lần nữa khơi dậy thì Tôn nhi cũng phụng bồi."
"Gọi người một tiếng Hoàng gia gia, đó là do tôn kính người. Tôn nhi hy vọng người không làm chuyện khiến cháu thất vọng. Tế Thiên tháp sắp làm xong, Tôn nhi không muốn có chuyện phức tạp." Lưu Phong cố ý nhắc tới việc Tế Thiên tháp thì rõ ràng là muốn áp chế lão Hoàng đế để lão hiểu được, trước khi Tế Thiên tháp xây xong hoàn toàn hoàn thì người không thể không tiếp tục nhẫn nhịn.
Quả nhiên, Tế Thiên tháp không thể nghi ngờ chính là đánh trúng tử huyệt của lão Hoàng đế khiến lão lập tức liền giống như quả bóng xì hơi mất hết oai phong. Hồi lâu sau mới hung tợn nói với Thái tử phi: "Tiện nhân, về sau đừng để cho ta lại thấy ngươi"
"Lão già kia, ngươi nói năng tôn trọng một chút" Thái tử phi cho tới bây giờ đều không hề lo sợ. Đông cung là địa bàn của nàng. Hơn nữa nam nhân của mình đang ở bên cạnh nên nàng một chút đều không e ngại cái gọi là Thiên tử.
"Không sai, bệ hạ. Người là thiên tử, là vua của một nước. Lời vàng ý ngọc (nv: kim khẩu ngọc nha) nên nói chuyện thì thận trọng vẫn tốt hơn." Lưu Phong tuy rằng không muốn có xung đột gì với lão Hoàng đế, nhưng mà đối với nữ nhân của mình thì vẫn giữ gìn một chút, nếu không sẽ làm nguội lòng nàng. Vài ngày dây dưa với nhau làm hắn phát hiện nội tâm Thái tử phi đang chậm rãi hoàn toàn rộng mở với hắn. Hắn sắp hoàn toàn chinh phục nữ nhân này. Hắn không muốn trong tình huống như vậy lại bị thất bại trong gang tấc.
Thái tử phi thấy Lưu Phong giúp đỡ mình thì trong lòng cũng thực ngọt ngào, thập phần mạnh mẽ mà nói: "Bệ hạ, ngài kính ta một thước, ta kính ngài một trượng. Ta hy vọng người không tự làm mình mất vui"
Lão Hoàng đế tức giận đến nổ mũi, nhưng cũng không cáu giận gì nữa. Thực rõ ràng, khi Lưu Phong đứng hẳn sang phía tiện nhân Thái tử phi thì lão không thể đến với nàng được nữa rồi vì sẽ gây xung đột với Lưu Phong. Đành trơ mắt, thật đúng là không thể cùng Lưu Phong có xung đột. Nghĩ sáng tỏ được quan hệ lợi hại trong đó, lão Hoàng đế đành phải nén giận căm giận liếc nhìn Thái tử phi.
Thái tử phi lại càng tỏ ra đắc ý: "Không phục à, ngươi tới cắn ta a?"
"Ngươi. Được lắm, các ngươi được lắm." Lão Hoàng đế thật tức giận, cũng không biết nói gì cho phải đành chỉ tay vào Lưu Phong cùng Thái tử phi căm hận trừng mắt liếc nhìn rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Sau khi trở lại Thiên Thượng Nhân Gian, Khuynh Quốc nói cho Lưu Phong biết Nhạc Tử Lân phái người đưa tin nói là Tình Nhi tổ chức Loan Phượng bang, hy vọng Lưu Phong có thời gian thì đến xem.
Lưu Phong nghe vậy, mặt mày vui vẻ cười nói: "Ha hả, ta nghĩ Tình Nhi nhất định là triệu tập bộ hạ cũ của Túc vương phủ có Nhạc Tử Lân ở Bộ Binh giúp đỡ để phát triển một thế lực. Không tệ, tốt lắm. Ta thực sự muốn đến xem."
Bình luận facebook