• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full New Hi du hoa tùng (h+) (2 Viewers)

  • Chương 929

"Nhưng thưa Điện hạ." Á Đương kích cẩn thi lễ rồi ngẩng đầu lên nói: "Trịnh Vương điện hạ đã dặn dò rằng chúng ta không nên sinh sự. Người nói với chúng ta mấu chốt là cần phải ổn định."

Thái tử phi lạnh lùng nhìn mặt của Á Đương nói: "Hừ, tình thế hiện tại là Yến Vương tự rước lấy thôi?"

Á Đương khom người kính cẩn nói: "Điện hạ, thuộc hạ cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, nói không chừng Yến Vương muốn chọc giận người đó?"

Nói tới đây, hắn ngẩng đầu thật cẩn thận liếc mắt nhìn Thái Tử phi một cái: "Ta cảm thấy chúng ta không nên để hắn thỏa mãn. Hay là chúng ta đem chuyện này nói cho Trịnh vương Điện hạ, xin người quyết định chủ ý?"

Thái tử phi suy nghĩ một chút rồi nói: "Ân, ngươi nói cũng có vài phần đạo lý."

"Yến vương có bệnh. Hơn nữa là bệnh thần kinh."
Thái tử phi lạnh lùng nói ra: "Nếu ta là hắn, muốn thế cục kinh đô hỗn loạn thì cũng không xuất ra chiêu số như vậy. Dù sao, chuyện tình dâm loạn cung đình bị truyền ra ngoài, đối với thanh danh của bệ hạ cũng không tốt."

"Điện hạ, nếu không người liền tự mình đi xem Vân Mộng Trạch đi? Người có thể đem chuyện của Yến Vương cùng Tĩnh vương gia nói một chút với Trịnh vương, mặt khác người có thể nhân cơ hội này trông thấy Trịnh vương Điện hạ."
Á Đương đề nghị.

Thái tử phi cụp mắt xuống, hàng mi thật dài khẽ động, miệng nở nụ cười tươi mà nói: "Ân, bản cung cũng có ý tứ này. Lại nói, bản cung hiện tại cũng coi như tu chân giả, Vân Mộng trạch kia tự nhiên cũng có thể đến được. Hơn nữa, lúc này ta có lý do đầy đủ để đi tìm chàng"

"Á Đương ngươi chuẩn bị một chút. Có lẽ. Qua hai ngày, ta muốn xuất cung đến Vân Mộng Trạch."
Thái tử phi mỉm cười nói xong: "Chỉ mong hắn sẽ không tức giận."

"Đi thôi, hiện tại phải đi chuẩn bị."
Thái tử phi nói: "Ta muốn mau chóng tìm thấy chàng"

"Thuộc hạ xin đi chuẩn bị."


Đợi Á Đương rời đi, mi mắt của Thái tử phi khẽ động. Nói với thân tín của mình vài câu dặn dò, Hoàng Thái Tôn đã bị dẫn đến nhanh chóng.

Hoàng Thái Tôn nhẹ cúi đầu, khẽ cắn môi dưới. Những lời nói của mẫu thân lúc trước hắn đều nghe được. Hắn cảm thấy phi thường thống khổ. Đầu tiên, mẫu thân thề giết chết phụ thân. Tiếp theo, nàng không biết liêm sỉ, không ngờ công nhiên cùng cái tên Lưu Phong công tử bột ngủ cùng nhau, còn không thể tự kiềm chế nữa.

Thái tử phi khẽ cau mày, dường như đối với biểu hiện của hài tử có chút phẫn nộ: "Ngươi nghe thấy hết rồi ư?"

Hoàng Thái tôn ngẩng đầu lên. Đôi mắt lộ ra vẻ lạnh như băng cùng hờ hững, hắn nhìn mẫu thân của chính mình như kẻ thù, oán hận nói: "Người thật độc ác."

Hoàng Thái tôn hờ hững nói: "Người giết con đi. Ở cùng một chỗ với người, hài nhi thấy thật ghê tởm."

Lời này vừa xuất ra, Thái tử phi tức quá liền cười gằn. Nàng khẽ mỉm cười có vẻ thập phần bình tĩnh: "Triệt nhi, ngươi rốt cục cũng ra dáng nam nhân rồi."

"Nếu trước kia ngươi cũng có thể cường ngạnh một chút như vậy, có chủ kiến của chính mình, làm gì mà ra nông nỗi như bây giờ chứ."
Thái tử phi chậm rãi nhắm mắt: "Ngươi là đứa con do ta sinh ra, ngươi không có tư cách hận ta. Ngược lại, ngươi nên hận chính ngươi. Nếu ngươi không lựa chọn sai lầm, sự tình cũng sẽ không tới tình trạng hiện nay."

Hoàng Thái Tôn hai chân khẽ run, lạnh giọng nói: "Do người coi trọng tên Lưu Phong công tử bột kia."

Thái tử phi bình tĩnh nói: "Ta bị nam nhân lừa cả đời, hiện tại ta đã tỉnh ngộ. Ta nghĩ nên vì chính bản thân mình mà sống, chẳng lẽ là ta sai ư?

"
Triệt nhi, ngươi còn quá trẻ, giống như ta năm đó, căn bản là không có kinh nghiệm."

Ngươi hiện tại rất dũng cảm, chỉ tiếc cái dũng này lại ở nhầm chỗ."
Chân mày của Thái tử phi cau lại: "Hiện tại ta nghĩ rằng, sự ra đời của ngươi từ đầu đến cuối là một bi kịch."

Thái tử phi nhìn thoáng qua đứa con của chính mình, trong ánh mắt hiện lên một tia chán ghét, nàng lạnh lùng nói: "Yến vương không phải là sự lựa chọn đúng đắn, đáng tiếc ngươi lại nhận hắn là cha."

"Ngươi biết không? Hắn hiện tại bôi nhọ danh dự của ta. Nam nhân như vậy căn bản không phải nam nhân, hắn chỉ biết bày ra âm mưu quỷ kế."
Thái tử phi cười lạnh nói: "Hắn không ở kinh đô, ta chỉ có thể lấy ngươi ra để trút giân."

"Người giết ta đi—!"
Hoàng Thái Tôn bình tĩnh nhìn chăm chú vào hai mắt của mẫu thân nói: "Ta có mẫu thân như người, đã không còn muốn có mặt trên cuộc đời này nữa." Suy sụp có thể rèn luyện nên người, lời này không hề giả dối, bất lợi và đau khổ kéo dài đã tôi luyện ý chí cùng khí tiết của Hoàng Thái Tôn. So với trước kia, sự thay đổi của hắn thật sự là quá lớn.

Thái tử phi bình tĩnh nói: "Ta sẽ không giết ngươi, bởi vì ta đã đáp ứng nam nhân của ta rồi."

Dừng một chút, nàng mỉm cười nói: "Kỳ thật ta không hận ngươi như vậy, dù sao ngươi là con trai của ta, mà ta hiện giờ đã tìm được hạnh phúc của mình. Ta đang rất cao hứng, ngươi cũng nên cao hứng cho ta chứ."

Hoàng Thái tôn lẳng lặng nhìn nàng nói một tiếng: "Vô sỉ—!"

Thái tử phi nao nao, chợt nở nụ cười: "Không tồi, tốt lắm. Hôm nay ngươi mới giống con ta, đứa con của ta phải có mấy phần cốt khí như vậy chứ."

Hoàng Thái tôn chậm rãi cúi đầu, thở dài một tiếng nói: "Ta chỉ cầu được chết, hy vọng người có thể thành toàn."

Thái tử phi bỗng nhiên khép hờ mắt, trầm mặc một lúc lâu sau nói: "Tốt lắm, ngươi trở về đi. Ta đột nhiên thay đổi chủ ý, không nghĩ phát tác lửa giận trên người ngươi."

Hoàng Thái Tôn bỗng nhiên nở nụ cười: "Lương tâm chợt hiện sao? Hay là người sợ? Mẫu thân đại nhân, người nói ta là một bi kịch, nhưng người không nghĩ tới sao? Nhiều năm như vậy qua đi, chẳng lẽ người không phải là một bi kịch. Người là một nữ nhân đáng thương. Người so với ta càng thêm đáng thương."

"Nói bậy, hỗn trướng!"
Dung nhan xinh đẹp của Thái tử phi lập tức sa sầm.
Hoàng Thái tôn bình tĩnh nhìn mẫu thân, đùa cợt nói: "Sự đáng thương của người đã sớm biến thành sự điên cuồng cùng biến thái. Cho nên người mới cùng nam nhân phụ thân của con mình buông thả. Vậy mà cũng dám nói chuyện yêu đương ở đây."

Thái tử phi lạnh lùng mở miệng nói: "Ngươi muốn chọc giận ta, để ta giết ngươi, hảo hảo giải thoát ngươi phải không? Đáng tiếc ta không làm như vậy. Đúng vậy, ta có chút điên, nhưng ta không ngốc. Ngươi nói cái gì ta đều không sao cả, bởi vì hiện tại ta đã không còn giống như trước kia. Ta đang cố gắng quay về làm một nữ nhân bình thường. Ta nghĩ ta có thể làm tốt."

Nàng bỗng nhiên thở dài một hơi: "Còn nhớ rõ sao? Năm đó ta yêu thương ngươi cỡ nào, nhưng ngươi lại tự mình hủy cảm tình giữa chúng ta."

Hoàng Thái tôn yên lặng chăm chú nhìn vào hai mắt của nàng, một lúc lâu sau nói: "Thực xin lỗi—!"

Thái tử phi đột nhiên nở nụ cười, sau đó nhẹ giọng nói: "Ngươi đi đi. Chỉ bằng hành động này, ngày hôm nay ta cũng không nên bắt ngươi đến để giận cá chém thớt."


Ba ngày sau, Thái tử phi cùng tới tham gia Tu chân Đại hội với Mộ Dung phu nhân, Mộ Dung Uyển Nhi, Mộ Dung Tuyết. Tất cả cùng khởi hành tới Vân Mộng Trạch

Nguyên bản với các môn phái tham gia tu chân đại hội thì Huyền Tâm chánh tông đã chuẩn bị phòng. Tuy nhiên Mộ Dung thế gia vẫn lựa chọn ở Phiêu Miểu cốc. Dù sao thì cùng là người một nhà, làm chuyện gì thì cũng còn có thể chiếu cố lẫn nhau một chút.

Đối với sự có mặt của Thái tử phi, Lưu Phong có chút bất ngờ. Tuy nhiên hắn vẫn tỏ ra rất nhiệt tình.

Có được thời gian rảnh, Mộ Dung Uyển Nhi đi tới, kéo Lưu Phong qua một bên, nói: "Lão công, như thế nào mà chàng không quản Tuyết nhi đây? Người ta đã đem hết thảy hiến dâng cho chàng, nhưng chàng cả một thời gian dài cũng chẳng để ý đến nàng ta. Vài đêm, thiếp thấy nàng một thân một mình rơi lệ" Tuy rằng trước kia hai tỷ muội cũng tranh chấp nhau. Nhưng thời gian trôi qua, hận ý trong lòng Mộ Dung Uyển Nhi đã phai nhạt đi rất nhiều. Hơn nữa, dù sao cũng là người một nhà, xương có gẫy nhưng gân chưa đứt. Mộ Dung Uyển Nhi thật sự không muốn thấy đường muội (em họ) mỗi ngày đều sống trong đau khổ.

Lưu Phong nghe vậy, trong lòng có chút áy náy, nói: "Uyển Nhi, cảm ơn nàng nhắc nhở ta, ta sẽ bù đắp. Đúng rồi, Điềm nhi tại sao cũng theo các nàng đến đây?"

"Ta cũng không rõ ràng, nghe mẫu thân nói, hình như là có chuyện trọng yếu gì đó?"

"Oh—!"


Lưu Phong suy nghĩ một chút, nói: "Hôm nay trước tiên ta nói chính sự với Điềm nhi, nàng giúp ta an ủi Tuyết nhi. Nàng có gắng làm nàng ấy vui lên, bảo đừng giận ta nhe."

"Ân, thiếp biết. Nhưng là chàng cũng đừng quên, Tuyết nhi trong lòng thực sự yêu chàng. Là nữ nhân nên thiếp có thể cảm nhận được tâm tình của nàng."
Mộ Dung Uyển Nhi dặn dò một tiếng.

"Nàng yên tâm, ta đã biết." Lưu Phong nở một nụ cười tự tin với Uyển Nhi.

Hàn huyên xong, Nghê Thường, Trương Mỹ Nhân đưa Mộ Dung thế gia thu xếp chỗ ở. Lưu Phong kêu Thái tử phi một mình vào nói chuyện trong phòng.

Cửa vừa đóng, Lưu Phong vội vàng hỏi: "Điềm nhi, có phải trong cung xảy ra chuyện gì? Làm sao ta không thu được tin tức gì?"

Thái tử phi khẽ nhíu mày, nói: "Có ý tứ gì, chẳng lẽ không có chính sự, người ta không thể lại đây gặp ngươi? Hừ, ngươi."

"Ta không có ý tứ này."
Không đợi Thái tử phi tiếp tục nói, Lưu Phong nói tiếp: "Ta suy nghĩ, nàng là một nữ nhân hiểu chuyện. Nếu không có việc gì gấp, nàng cũng không tới tìm ta lúc này."

Hắn lẳng lặng nhìn khuôn mặt của Thái tử phi nói: "Đương nhiên, nếu nàng thật sự chỉ muốn tới tìm ta thì ta cũng cảm thấy rất hạnh phúc."

Nghe được Lưu Phong nói như vậy, Thái tử phi nở nụ cười, chậm rãi nói: "Kỳ thật ta cũng có chuyện mới phải tìm ngươi. Bất Tử Chiến sĩ của ta phát hiện ra một tình báo trọng đại."

"Tình báo gì trọng đại?"

"Là về Tĩnh Vương gia."
Thái tử phi hơi hơi cúi đầu nói: "Á Đương trong khi giám thị vô tình phát hiện, bên trên Tĩnh Vương gia còn có một người."

Đồng tử của Lưu Phong hơi co lại, nếu hắn không lý giải sai lầm thì ý tứ trong lời của Thái tử phi ám chỉ Tĩnh vương gia là thuộc hạ của kẻ khác, có kẻ so với lão càng lợi hại hơn.

Thái tử phi chăm chú nói: "Trước mắt tuy rằng không biết đối phương là ai. Nhưng từ tình huống đó mà xem xét, thì người nọ dường như rất mạnh, bọn họ liên lạc ở một chỗ bí mật vùng ngoại ô. Nơi đó tồn tại một cỗ lực lượng phi thường cường đại, ngay cả Á Đương cũng không nhìn ra manh mối gì."

Lưu Phong cảm thấy kinh ngạc: "Loại người nào mà lại có thể chỉ huy nhân tài kiêu hùng như Tĩnh vương gia?"

Thái tử phi nói: "Ta đã phái người điều tra nhưng vẫn như trước không có tiến triển gì. Cho nên ta mới nói cùng ngươi một chút, hy vọng ngươi có thể coi trọng vấn đề này."

"Trừ bỏ chuyện này, ta còn có một việc muốn nói với ngươi về Yến vương."


Lưu Phong cắt ngay nói: "Chuyện tình bên phía Yến Vương ta đã biết. Lúc này nàng làm rất tốt, không xúc động mà gây nên hành động gì."

"Ngươi khen ngợi ta sao?"
Thái tử phi nói: "Nếu không phải muốn tìm ngươi đòi công đạo, ta nghĩ ta sớm đã không thể nhẫn nổi nữa."

"Yến Vương đương nhiên là muốn thừa dịp ta không có mặt chọc giận nàng, muốn cho thế cục của đế quốc càng thêm hỗn loạn thôi. Chuyện tình như vậy ta sớm dự đoán được, cho nên ta cố ý dặn Á Đương, nhất định phải khuyên nàng bình tĩnh."
Lưu Phong thản nhiên nói.

Thái tử phi nhìn Lưu Phong, trong mắt hiện lên một tia bội phục: "Trách không được, Á Đương không ngờ khuyên đi khuyên lại ta. Ta đã nghĩ rằng, hành động đó thật không hợp với tính cách của hắn."

"Ngươi nói phía trên Tĩnh vương gia là một quái vật thế nào? Ta vẫn nghĩ rằng người kiêu hùng như Tĩnh vương gia, không có khả năng năng bị người kiềm chế."
Lưu Phong có chút khó hiểu.

"Có thể là lão đã bị uy hiếp?" Thái tử phi đoán

"Không có khả năng—!"

Lưu Phong phủ nhận phỏng đoán của Thái tử phi: "Loại người giống như Tĩnh vương gia, tuyệt đối sẽ không cam phận trở thành nô tài của kẻ khác. Trừ phi đối phương có thể khiến lão động tâm. Tỷ như trường sinh, lực lượng hoặc là ngôi Hoàng đế."

Thái tử phi lắp bắp kinh hãi, nói: "Phong nhi, ngươi phân tích thật có đạo lý. Đối với người như Tĩnh vương gia, cũng chỉ có trường sinh hoặc Hoàng vị là khiến lão động tâm. Nhưng, trên đời này ai lợi hại như vậy, có thể cho lão sự trường sinh cùng ngôi vị Hoàng đế?"

Lưu Phong nhìn nhìn nàng, trầm mặc một lát sau nói: "Ta nghĩ người này có thể thuần phục Tĩnh vương gia, hắn tất có chỗ hơn người."

Thái tử phi nhìn hắn lẳng lặng nói: "Ngươi cũng không phải quá mức lo lắng. Tuy rằng ngươi không thể đợi ở kinh đô, nhưng còn có ta. Ta sẽ phối hợp với Thiên Thượng Nhân Gian hảo hảo nắm trong tay thế cục của kinh đô."

Lưu Phong nghe vậy gật gật đầu, nói: "Ân, có các nàng tọa trấn kinh đô, ta đích xác có thể yên tâm rất nhiều. Sau khi trở về, nàng cùng Hương Quân, Khuynh Quốc đem việc này ra bàn bạc một chút. Huy động tinh nhuệ của Nữ Nhân Hoa, nhất định phải tìm ra người phía sau Tĩnh vương gia."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom