Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 934
Tần Thủy Dao lập tức dẫn Lưu Phong đi vào hoa viên rồi dừng bước nói rất nghiêm túc: "Cảm ơn—!"
"Đại sư tôn, người một nhà không nói hai lời. Chúng ta sao phải khách khí như vậy".
Lưu Phong mỉm cười.
"Phong nhi, ngươi và ta bây giờ là không có khả năng. Ngươi cũng biết, ta đã từng yêu Thái tử Điện hạ. Mà ngươi lại là cốt nhục của ngài, ta làm sao có thể." Tần Thủy Dao có chút hoang mang (nv: tâm hoảng ý loạn).
"Đại sư tôn đừng nói gì cả" Lưu Phong trầm giọng nói: "Ta cũng biết. Nhưng đó không phải là điều chính. Hãy cứ tin di nương không hề nhầm, giữa chúng ta có duyên trời định"
"Nhưng mà ta. Ta cảm thấy mình không xứng với ngươi, hơn nữa ta." Tần Thủy Dao giờ phút này cũng chẳng yêu Lưu Phong. Hơn nữa với chuyện năm đó vẫn còn canh cánh trong lòng, cho nên căn bản là nàng không cách nào tiếp nhận chuyện với Lưu Phong.
"Ta sẽ chờ người, ta tin tưởng vào duyên trời định của chúng ta" Lưu Phong đi tới thừa dịp Đại sư tôn không để ý hôn nhẹ lên trán nàng. Có điều trong mắt hắn lại hiện lên một nỗi lo.
"Phong nhi, ngươi." Tần Thủy Dao khẽ run lên, trong lòng cũng thấy hỗn độn. Lần đầu tiên bị nam nhân hôn, nhưng nàng cũng không thấy xuất hiện tim đập nhanh hơn, hoặc là đỏ mặt. Ngược lại trong lòng nàng còn thấy hơi khó chịu. Nàng biết mình rất khó cùng Lưu Phong tin tưởng yêu thương lẫn nhau.
Đối với sự rộng lượng và tha thứ của Lưu Phong, trong lòng nàng kỳ thật cũng rõ. Đó không phải bởi vì Lưu Phong có sự độ lượng của thánh nhân. Hắn làm như vậy chỉ là vì tình cảm giữa tứ tỷ muội của Phiêu Miểu Cốc. Chỉ vì hắn không muốn cho ba vị muội muội của nàng khó xử.
Đối mặt với sự độ lượng và nhường nhịn của Lưu Phong, Tần Thủy Dao đích thực hơi áy náy. Nhưng bình tĩnh lại cẩn thận suy nghĩ về việc làm của mình thì nàng vẫn không biết mình có gì sai lầm.
Mọi thứ nàng làm căn bản là không có ý riêng tư gì, chẳng qua nàng chỉ vì lợi ích sư môn. Nàng tin tưởng vững chắc vào sự đúng đắn của mình. Ở đây không có bất kì mưu đồ nào, nàng phải toàn lực vì ích lợi của Phiêu Miểu cốc. Đây là nguyên tắc của nàng trong lúc trước và cả bây giờ, trong tương lai cũng vậy.
Cho dù không ai hiểu được nàng thì nàng cũng không dễ dàng từ bỏ.
Năm đó nàng đã thề với sư tôn nhất định phải phát triển Phiêu Miểu Cốc mạnh mẽ. Nàng sẽ dốc hết tinh lực của đời mình để hoàn thành lời thề.
"Phong nhi. Đại tỷ nói gì với ngươi?" Sau khi Lưu Phong chia tay Tần Thủy Dao mới đi được vài bước liền đụng phải Thủy Mị Nhi.
"Nhị sư tôn, người yên tâm, không có việc gì đâu" Lưu Phong vội trấn an Thủy Mị Nhi.
"Phong nhi, cứ nói thật với ta. Ngươi còn hận Đại sư tôn sao?" Nét mặt Thủy Mị
Nhi đầy nghiêm túc nói: "Việc làm của Đại tỷ mặc dù có chút cực đoan, không hợp tình người. Nhưng mà ta có thể lý giải cho tỉ. Ta hy vọng trong lòng ngươi không còn ghen ghét tỉ"
Lưu Phong thở dài một tiếng mà nói: "Nhị sư tôn, người đã nói đến thế thì ta cũng không muốn giấu diếm. Đích thực ta còn chút ghen ghét Đại sư tôn. Ta không phải thánh nhân. Ta không thể làm ra vẻ không buồn không vui lúc nào cũng bình tĩnh. Tuy nhiên người yên tâm. Ta có thể lý giải của việc làm của Đại sư tôn như người nói. Nếu là ta ở vào vị trí như vậy thì tin rằng ta cũng sẽ làm như thế"
"Phong nhi, ngươi có thể nghĩ như vậy thì ta rất vui mừng. Cảm ơn ngươi đã nói những lời đó trước mặt chúng ta hôm nay" Thủy Mị Nhi chân thành nói: "Ngươi nói vậy nên tứ tỷ muội chúng ta không phải đối mặt với xấu hổ. Nghê Thường cần ngươi đến khuyên nhủ đó"
"Nhị sư tôn." Lưu Phong ngập ngừng: "Người nói ta cùng Đại sư tôn còn có thể đến với nhau sao?" Chuyện đã đến nước này như dựng lên giữa hai người một bức tường. Coi như trong lòng Lưu Phong cũng có bất mãn khó lí giải với Tần Thủy Dao. Hiểu được không có nghĩa là thực lòng tha thứ. Hơn nữa, cho dù là tha thứ cũng không có nghĩa là giữa hai người có thể phát triển tình yêu say đắm.
Tuy rằng đứa nhỏ ngày đó bị Tần Thủy Dao hãm hại cũng không phải thực sự là hắn, nhưng trong lòng Lưu Phong vẫn còn không thực sự thoải mái.
"Hãy tin tưởng duyên phận—!" Thủy Mị Nhi nói nghiêm túc: "Phong nhi. Ngươi không phải cũng đã nói qua sao? Hết thảy đều là ý trời nên chuyện cần phải được giải quyết. Giờ cũng không còn sớm, đi xem Nghê Thường muội muội thế nào"
Nói xong Thủy Mị Nhi đi tới, hôn lên trán Lưu Phong cười nói: "Phong nhi, cố gắng quên chuyện này đi. Đại sư tôn vẫn là Đại sư tôn của ngươi. Hãy nhớ theo ý trời thì nhất định nàng sẽ là nữ nhân của ngươi. Cố lên a, ta thực sự thấy ngươi có thể a—!"
Nghê Thường được Trương Mỹ Nhân khuyên bảo nên cảm xúc cũng dần dần ổn định. Tuy nhiên đối với việc làm của Đại tỷ nàng còn có chút tức giận.
Chuyện trong cung không cần phải nói, nhưng còn đứa nhỏ là do nàng ôm từ Đại Tuyết Sơn về. Hơn nữa nàng vẫn coi hắn như của mình, không nghĩ tới Đại tỉ luôn luôn yêu thương mình thiếu chút nữa sẽ giết đứa nhỏ mình nuôi. Thật sự là khiến nàng khó có thể tiếp nhận chuyện như vậy.
"Tam tỷ, tỉ đừng ghét Đại tỷ. Kỳ thật nghĩ lại cẩn thận mới thấy Đại tỷ cũng chỉ là vì Phiêu Miểu cốc chúng ta. Đại tỉ mang trọng trách quá nặng trên vai. Nếu chúng ta trước kia có thể giúp tỉ chia sẻ nhiều hơn thì ta nghĩ tỉ cũng không đến mức làm chuyện như vậy." Trương Mỹ Nhân đã nghĩ thông suốt rất nhiều. Nàng quản lý Phượng Viên nhiều như vậy năm, đương nhiên biết trọng trách chấn hưng sư môn nặng nề đến thế nào. Cho nên nàng càng có thể hiểu được Tần Thủy Dao.
Nghê Thường thầm thở dài rồi nói không vui: "Tứ muội, ta biết Đại tỷ là vì điều tốt cho sư môn, nhưng. Có điều khi ta nghĩ đến Phong nhi thiếu chút nữa đã chết dưới tay tỉ thì lòng ta liền khó chịu."
"Tam sư tôn, Tứ sư tôn." Lưu Phong đứng ở ngoài cửa nghe xong một hồi, rốt cục dậm chân đi đến.
"Phong nhi, ngươi đã đến rồi, ngươi ngồi với Tam tỷ đi—!" Trương Mỹ Nhân biết chỉ có Lưu Phong mới có thể khuyên bảo an ủi Nghê Thường nên quyết định đi luôn.
"Ân!"
Lưu Phong gật gật đầu đi tới, ôm Nghê Thường vào trong lòng dịu dàng nói: "Tam sư tôn đừng như vậy, không phải là ta đã tha thứ cho Đại sư tôn sao?"
"Nhưng Phong nhi. Ta chỉ nghĩ đến." Dáng vẻ Nghê Thường có chút đau xót.
"Tam sư tôn cứ cho qua. Mọi thứ đã qua rồi thì đừng suy nghĩ nữa. Cứ bình tâm lại, chúng ta không muốn nghĩ tới những chuyện làm người ta không vui." Lưu Phong biết Nghê Thường muốn nói gì bèn há miệng bịt kín môi anh đào của nàng. Hắn mạnh mẽ mút đồng thời một tay nhấc lên váy của nàng lên. (hảo phương pháp để thuyết phục)
Rồi luồn qua nội y, vuốt ve kiều đồn trắng bóng của nàng.
Nghê Thường sư tôn từ chối tượng trưng một chút.
Nàng liền bắt đầu nhiệt tình hưởng ứng nụ hôn của nam nhân. Nàng ôm chặt Lưu Phong, hận không thể dung nhập hắn vào trong cơ thể mình để hắn vĩnh viễn cũng không rời khỏi mình.
Chỉ cần nghĩ đến nam nhân này từng mấy lần đối diện chuyện sinh tử thì trong lòng nàng liền tràn đầy ý muốn bảo vệ. Nàng động tình vuốt ve nam nhân, đầu lưỡi ngọt ngào không ngừng cuộn lấy cái lưỡi nam nhân.
"Phong nhi, ta sợ bị mất ngươi." Nghê Thường lẩm bẩm, không ngừng vuốt ve lưng, đùi thậm chí là cả bổng bổng nóng rực của nam nhân.
Lưu Phong cảm nhận được tình cảm sâu đậm của nữ nhân với mình thì trong lòng cũng hưng phấn không thôi. Hắn ôm chặt lấy vòng eo thon thả của nàng nhẹ nhàng cởi hết quần áo trên người rồi tiến vào thân thể mềm mại ướt át của nàng.
Nghê Thường thốt ra tiếng rên rỉ, bắt đầu cựa quậy đồn bộ đón nhận nam nhân.
Âm thanh của nàng vì hưng phấn cực độ mà run rẩy: "Phong nhi. Sau này ta muốn gìn giữ ngươi gấp đôi. Quý trọng ngươi." Nàng đã hoàn toàn từ bỏ sự rụt rè, mở rộng ngọc thối. Đồn bộ nở nang uốn éo ra sức tiến lên, hy vọng nam nhân có thể càng thêm xâm nhập.
Lưu Phong vuốt ve từng làn da thớ thịt của Nghê Thường sư tôn, hôn môi anh đào và cổ nàng khiến cho thân thể của nàng run lên từng đợt. Từ trong miệng cũng thốt ra tiếng rên rỉ mê người.
Sau nửa canh giờ, hai người đã không thể khống chế tình cảm mãnh liệt của mình cùng thở hồng hộc rên rỉ đạt tới dục vọng đỉnh núi.
Lưu Phong ôm thân thể mềm mại ấm áp của Nghê Thường sư tôn. Hưởng thụ hạ thân nàng không ngừng co rút cùng mấp máy mang lại cho hắn niềm vui thích.
"Phong nhi. Thực xin lỗi, sư tôn thiếu chút nữa đã hại chết ngươi." Đột nhiên, Nghê Thường sư tôn nằm trong lòng Lưu Phong khóc nức nở không thành tiếng.
"Ta yêu ngươi Phong nhi—!" Nghê Thường sư tôn nhẹ giọng nói, trong mắt ngoài tình yêu còn có xin lỗi.
Lưu Phong mỉm cười, nhè nhẹ vỗ về mỹ đồn trắng nõn của nữ nhân, dịu dàng nói: "Tam sư tôn, quên chuyện này đi. Người không sai, Đại sư tôn cũng không sai. Nếu không có người thì ta đã sớm chết cóng ở Đại Tuyết Sơn"
Lưu Phong hôn vành tai đẹp đẽ của nàng tiếp tục: "Di nương nói, nhân duyên của ta và bốn vị sư tôn là do trời định. Ta nghĩ ta từ đáy lòng đã tha thứ Đại sư tôn."
Nghê Thường khẽ ừ áp trán vào ngực nam nhân: "Ân, ta và ngươi cùng nhau cố gắng. Kỳ thật các ngươi không nói ta cũng biết. Đại tỷ mấy năm nay mang trên người trọng trách rất nặng. Hơn nữa nàng đặt lợi ích sư môn lên trên hết. Lại nói tiếp cũng vì chúng ta vô dụng cho nên mọi trọng trách đều đè nặng lên vai tỉ. Ta sẽ cố quên đi chuyện không vui này"
Lưu Phong nồng nàn nói: "Tam sư tôn, người có thể nghĩ như vậy thì ta an tâm. Giờ chúng ta lại yêu lần nữa?"
Nghê Thường sư tôn thuận theo gật gật đầu, lập tức thân thể trần trụi của hai người lại cuốn chặt vào nhau.
Càng gần ngày Tu chân Đại hội thì không khí ở Vân Mộng Trạch cũng càng khẩn trương. Cao thủ các đại môn phái và tất cả đám tinh anh nhất trong đệ tử trẻ tuổi cũng đều đến đông đủ.
Ngoài Huyền Tâm Chánh tông với vai trò chủ nhà, từ trong các môn phái tu chân tham gia cũng cử ra hội Trưởng lão lâm thời của Đại hội do các trưởng bối tu vi cao cường đảm nhiệm. Trong đó bốn vị tiên tử Phiêu Miểu Cốc và Mộ Dung phu nhân, Tuyệt Sắc Tuyệt Tình, Xích Long cũng đều nhất nhất trúng cử. Tổng cộng hai mươi mốt vị trưởn lão phân công nhau quản lý các hạng mục công việc.
Hôm nay, Lưu Phong ngẫu nhiên nhận được tin tức nói Bạch Huyền Y phái sứ giả sẽ cùng Chưởng giáo của Huyền Tâm Chánh tông cùng thương nghị đối phó hắn như thế nào. Tin tức là do sư tôn Đình Nhi Ngưng Nguyệt Đại sư báo cho. Lưu Phong không hề nghi ngờ vội vàng lẻn vào Huyền Tâm Chánh tông để nghe trộm âm mưu của bọn họ.
Khi đến gần biệt viện của Đạo Tể Chưởng giáo, tâm thần Lưu Phong cảm nhận được một khí tức cường đại. Để tránh đánh rắn động cỏ, hắn liền ngừng lại ở đỉnh núi rất xa rồi phóng tâm thần, dùng thần thức đi xem xét.
Với tinh thần lực cường đại, hắn thành công lẻn vào biệt viện của Đạo Tể Chưởng giáo. Mọi thứ trong biệt viện lập tức hiện ra rõ ràng trước mắt.
Trong phòng khách của Đạo Tể Chưởng giáo có ba người ngồi. Trên mặt Đạo Tể Chưởng giáo không có vẻ cao ngạo bình thường. Chỉ thấy lão nghiêm túc cung kính nói chuyện với một trung niên. Người này có khuôn mặt gầy, môi rất dầy có chút gợi cảm. Một đôi mắt sắc bén rất có thần. Hai mắt lúc khép lúc mở thì dường như có tinh quang chớp động. Lão chỉ ngồi đó mà toát ra một khí thế cường đại hiển hiện.
Lưu Phong phán đoán khí tức mà hắn cảm ứng được chính là do người này phát ra.
Ở bên bọn họ còn có một người đang ngồi. Đúng là Thiên Tâm trước đây đã cùng Lưu Phong giao thủ. Hắn khép hờ hai mắt nghe hai người nói chuyện trong sảnh dường như không thèm để ý mảy may.
Lưu Phong hơi kinh hãi, so với mấy ngày hôm trước thì tu vi Thiên Tâm dường như lại có tăng tiến.
Vốn Lưu Phong định kiểm tra thực hư một chút về thực lực Thiên Tâm, cũng không nghĩ người trung niên hơi hơi cau mày dường như phát hiện điều gì.
Lưu Phong vội vàng rút lại tâm thần, tránh để người nọ nhận ra.
Một lát sau, Lưu Phong mới xuất động thần thức lại lẻn vào trong phòng nghe trộm bọn họ nói chuyện. Tu vi Thiên Tâm tạm thời cứ mặc kệ đã.
Chỉ nghe được Đạo Tể Chưởng giáo nói với trung niên kia: "Thượng sứ, người tới thật sự là rất đúng lúc. Tu vi của Lưu Phong đã tiến tới mức không lường được. Vốn ta còn có chút lo lắng, hiện tại tốt rồi. Người mang đến thần vật khiến tu vi Thiên Tâm luyện thành Tử Sát Thần công tầng thứ chín. Do vậy phần thắng của chúng ta cũng lớn hơn. Lão đạo cũng không biết báo đáp Thượng sứ như thế nào."
Lưu Phong trong lòng chấn động, đã biết trung niên trước mắt này tám phần là sứ giả do Bạch Huyền Y phái tới.
Trong mắt trung niên chợt lóe sáng cười nói: "Bạch Khởi lần này đến, cũng là phụng mệnh chủ nhân của ta trợ giúp Thiên Tâm giải quyết tặc tử Lưu Phong kia. Không cần nói đến báo đáp."
Trên mặt Đạo Tể Chưởng giáo lộ ra vẻ tươi cười nịnh nọt: "Thượng sứ, ngài có thể nói một tiếng với Tôn giả để giúp Huyền Tâm Chánh tông bồi dưỡng thêm mấy cao thủ?"
"Đại sư tôn, người một nhà không nói hai lời. Chúng ta sao phải khách khí như vậy".
Lưu Phong mỉm cười.
"Phong nhi, ngươi và ta bây giờ là không có khả năng. Ngươi cũng biết, ta đã từng yêu Thái tử Điện hạ. Mà ngươi lại là cốt nhục của ngài, ta làm sao có thể." Tần Thủy Dao có chút hoang mang (nv: tâm hoảng ý loạn).
"Đại sư tôn đừng nói gì cả" Lưu Phong trầm giọng nói: "Ta cũng biết. Nhưng đó không phải là điều chính. Hãy cứ tin di nương không hề nhầm, giữa chúng ta có duyên trời định"
"Nhưng mà ta. Ta cảm thấy mình không xứng với ngươi, hơn nữa ta." Tần Thủy Dao giờ phút này cũng chẳng yêu Lưu Phong. Hơn nữa với chuyện năm đó vẫn còn canh cánh trong lòng, cho nên căn bản là nàng không cách nào tiếp nhận chuyện với Lưu Phong.
"Ta sẽ chờ người, ta tin tưởng vào duyên trời định của chúng ta" Lưu Phong đi tới thừa dịp Đại sư tôn không để ý hôn nhẹ lên trán nàng. Có điều trong mắt hắn lại hiện lên một nỗi lo.
"Phong nhi, ngươi." Tần Thủy Dao khẽ run lên, trong lòng cũng thấy hỗn độn. Lần đầu tiên bị nam nhân hôn, nhưng nàng cũng không thấy xuất hiện tim đập nhanh hơn, hoặc là đỏ mặt. Ngược lại trong lòng nàng còn thấy hơi khó chịu. Nàng biết mình rất khó cùng Lưu Phong tin tưởng yêu thương lẫn nhau.
Đối với sự rộng lượng và tha thứ của Lưu Phong, trong lòng nàng kỳ thật cũng rõ. Đó không phải bởi vì Lưu Phong có sự độ lượng của thánh nhân. Hắn làm như vậy chỉ là vì tình cảm giữa tứ tỷ muội của Phiêu Miểu Cốc. Chỉ vì hắn không muốn cho ba vị muội muội của nàng khó xử.
Đối mặt với sự độ lượng và nhường nhịn của Lưu Phong, Tần Thủy Dao đích thực hơi áy náy. Nhưng bình tĩnh lại cẩn thận suy nghĩ về việc làm của mình thì nàng vẫn không biết mình có gì sai lầm.
Mọi thứ nàng làm căn bản là không có ý riêng tư gì, chẳng qua nàng chỉ vì lợi ích sư môn. Nàng tin tưởng vững chắc vào sự đúng đắn của mình. Ở đây không có bất kì mưu đồ nào, nàng phải toàn lực vì ích lợi của Phiêu Miểu cốc. Đây là nguyên tắc của nàng trong lúc trước và cả bây giờ, trong tương lai cũng vậy.
Cho dù không ai hiểu được nàng thì nàng cũng không dễ dàng từ bỏ.
Năm đó nàng đã thề với sư tôn nhất định phải phát triển Phiêu Miểu Cốc mạnh mẽ. Nàng sẽ dốc hết tinh lực của đời mình để hoàn thành lời thề.
"Phong nhi. Đại tỷ nói gì với ngươi?" Sau khi Lưu Phong chia tay Tần Thủy Dao mới đi được vài bước liền đụng phải Thủy Mị Nhi.
"Nhị sư tôn, người yên tâm, không có việc gì đâu" Lưu Phong vội trấn an Thủy Mị Nhi.
"Phong nhi, cứ nói thật với ta. Ngươi còn hận Đại sư tôn sao?" Nét mặt Thủy Mị
Nhi đầy nghiêm túc nói: "Việc làm của Đại tỷ mặc dù có chút cực đoan, không hợp tình người. Nhưng mà ta có thể lý giải cho tỉ. Ta hy vọng trong lòng ngươi không còn ghen ghét tỉ"
Lưu Phong thở dài một tiếng mà nói: "Nhị sư tôn, người đã nói đến thế thì ta cũng không muốn giấu diếm. Đích thực ta còn chút ghen ghét Đại sư tôn. Ta không phải thánh nhân. Ta không thể làm ra vẻ không buồn không vui lúc nào cũng bình tĩnh. Tuy nhiên người yên tâm. Ta có thể lý giải của việc làm của Đại sư tôn như người nói. Nếu là ta ở vào vị trí như vậy thì tin rằng ta cũng sẽ làm như thế"
"Phong nhi, ngươi có thể nghĩ như vậy thì ta rất vui mừng. Cảm ơn ngươi đã nói những lời đó trước mặt chúng ta hôm nay" Thủy Mị Nhi chân thành nói: "Ngươi nói vậy nên tứ tỷ muội chúng ta không phải đối mặt với xấu hổ. Nghê Thường cần ngươi đến khuyên nhủ đó"
"Nhị sư tôn." Lưu Phong ngập ngừng: "Người nói ta cùng Đại sư tôn còn có thể đến với nhau sao?" Chuyện đã đến nước này như dựng lên giữa hai người một bức tường. Coi như trong lòng Lưu Phong cũng có bất mãn khó lí giải với Tần Thủy Dao. Hiểu được không có nghĩa là thực lòng tha thứ. Hơn nữa, cho dù là tha thứ cũng không có nghĩa là giữa hai người có thể phát triển tình yêu say đắm.
Tuy rằng đứa nhỏ ngày đó bị Tần Thủy Dao hãm hại cũng không phải thực sự là hắn, nhưng trong lòng Lưu Phong vẫn còn không thực sự thoải mái.
"Hãy tin tưởng duyên phận—!" Thủy Mị Nhi nói nghiêm túc: "Phong nhi. Ngươi không phải cũng đã nói qua sao? Hết thảy đều là ý trời nên chuyện cần phải được giải quyết. Giờ cũng không còn sớm, đi xem Nghê Thường muội muội thế nào"
Nói xong Thủy Mị Nhi đi tới, hôn lên trán Lưu Phong cười nói: "Phong nhi, cố gắng quên chuyện này đi. Đại sư tôn vẫn là Đại sư tôn của ngươi. Hãy nhớ theo ý trời thì nhất định nàng sẽ là nữ nhân của ngươi. Cố lên a, ta thực sự thấy ngươi có thể a—!"
Nghê Thường được Trương Mỹ Nhân khuyên bảo nên cảm xúc cũng dần dần ổn định. Tuy nhiên đối với việc làm của Đại tỷ nàng còn có chút tức giận.
Chuyện trong cung không cần phải nói, nhưng còn đứa nhỏ là do nàng ôm từ Đại Tuyết Sơn về. Hơn nữa nàng vẫn coi hắn như của mình, không nghĩ tới Đại tỉ luôn luôn yêu thương mình thiếu chút nữa sẽ giết đứa nhỏ mình nuôi. Thật sự là khiến nàng khó có thể tiếp nhận chuyện như vậy.
"Tam tỷ, tỉ đừng ghét Đại tỷ. Kỳ thật nghĩ lại cẩn thận mới thấy Đại tỷ cũng chỉ là vì Phiêu Miểu cốc chúng ta. Đại tỉ mang trọng trách quá nặng trên vai. Nếu chúng ta trước kia có thể giúp tỉ chia sẻ nhiều hơn thì ta nghĩ tỉ cũng không đến mức làm chuyện như vậy." Trương Mỹ Nhân đã nghĩ thông suốt rất nhiều. Nàng quản lý Phượng Viên nhiều như vậy năm, đương nhiên biết trọng trách chấn hưng sư môn nặng nề đến thế nào. Cho nên nàng càng có thể hiểu được Tần Thủy Dao.
Nghê Thường thầm thở dài rồi nói không vui: "Tứ muội, ta biết Đại tỷ là vì điều tốt cho sư môn, nhưng. Có điều khi ta nghĩ đến Phong nhi thiếu chút nữa đã chết dưới tay tỉ thì lòng ta liền khó chịu."
"Tam sư tôn, Tứ sư tôn." Lưu Phong đứng ở ngoài cửa nghe xong một hồi, rốt cục dậm chân đi đến.
"Phong nhi, ngươi đã đến rồi, ngươi ngồi với Tam tỷ đi—!" Trương Mỹ Nhân biết chỉ có Lưu Phong mới có thể khuyên bảo an ủi Nghê Thường nên quyết định đi luôn.
"Ân!"
Lưu Phong gật gật đầu đi tới, ôm Nghê Thường vào trong lòng dịu dàng nói: "Tam sư tôn đừng như vậy, không phải là ta đã tha thứ cho Đại sư tôn sao?"
"Nhưng Phong nhi. Ta chỉ nghĩ đến." Dáng vẻ Nghê Thường có chút đau xót.
"Tam sư tôn cứ cho qua. Mọi thứ đã qua rồi thì đừng suy nghĩ nữa. Cứ bình tâm lại, chúng ta không muốn nghĩ tới những chuyện làm người ta không vui." Lưu Phong biết Nghê Thường muốn nói gì bèn há miệng bịt kín môi anh đào của nàng. Hắn mạnh mẽ mút đồng thời một tay nhấc lên váy của nàng lên. (hảo phương pháp để thuyết phục)
Rồi luồn qua nội y, vuốt ve kiều đồn trắng bóng của nàng.
Nghê Thường sư tôn từ chối tượng trưng một chút.
Nàng liền bắt đầu nhiệt tình hưởng ứng nụ hôn của nam nhân. Nàng ôm chặt Lưu Phong, hận không thể dung nhập hắn vào trong cơ thể mình để hắn vĩnh viễn cũng không rời khỏi mình.
Chỉ cần nghĩ đến nam nhân này từng mấy lần đối diện chuyện sinh tử thì trong lòng nàng liền tràn đầy ý muốn bảo vệ. Nàng động tình vuốt ve nam nhân, đầu lưỡi ngọt ngào không ngừng cuộn lấy cái lưỡi nam nhân.
"Phong nhi, ta sợ bị mất ngươi." Nghê Thường lẩm bẩm, không ngừng vuốt ve lưng, đùi thậm chí là cả bổng bổng nóng rực của nam nhân.
Lưu Phong cảm nhận được tình cảm sâu đậm của nữ nhân với mình thì trong lòng cũng hưng phấn không thôi. Hắn ôm chặt lấy vòng eo thon thả của nàng nhẹ nhàng cởi hết quần áo trên người rồi tiến vào thân thể mềm mại ướt át của nàng.
Nghê Thường thốt ra tiếng rên rỉ, bắt đầu cựa quậy đồn bộ đón nhận nam nhân.
Âm thanh của nàng vì hưng phấn cực độ mà run rẩy: "Phong nhi. Sau này ta muốn gìn giữ ngươi gấp đôi. Quý trọng ngươi." Nàng đã hoàn toàn từ bỏ sự rụt rè, mở rộng ngọc thối. Đồn bộ nở nang uốn éo ra sức tiến lên, hy vọng nam nhân có thể càng thêm xâm nhập.
Lưu Phong vuốt ve từng làn da thớ thịt của Nghê Thường sư tôn, hôn môi anh đào và cổ nàng khiến cho thân thể của nàng run lên từng đợt. Từ trong miệng cũng thốt ra tiếng rên rỉ mê người.
Sau nửa canh giờ, hai người đã không thể khống chế tình cảm mãnh liệt của mình cùng thở hồng hộc rên rỉ đạt tới dục vọng đỉnh núi.
Lưu Phong ôm thân thể mềm mại ấm áp của Nghê Thường sư tôn. Hưởng thụ hạ thân nàng không ngừng co rút cùng mấp máy mang lại cho hắn niềm vui thích.
"Phong nhi. Thực xin lỗi, sư tôn thiếu chút nữa đã hại chết ngươi." Đột nhiên, Nghê Thường sư tôn nằm trong lòng Lưu Phong khóc nức nở không thành tiếng.
"Ta yêu ngươi Phong nhi—!" Nghê Thường sư tôn nhẹ giọng nói, trong mắt ngoài tình yêu còn có xin lỗi.
Lưu Phong mỉm cười, nhè nhẹ vỗ về mỹ đồn trắng nõn của nữ nhân, dịu dàng nói: "Tam sư tôn, quên chuyện này đi. Người không sai, Đại sư tôn cũng không sai. Nếu không có người thì ta đã sớm chết cóng ở Đại Tuyết Sơn"
Lưu Phong hôn vành tai đẹp đẽ của nàng tiếp tục: "Di nương nói, nhân duyên của ta và bốn vị sư tôn là do trời định. Ta nghĩ ta từ đáy lòng đã tha thứ Đại sư tôn."
Nghê Thường khẽ ừ áp trán vào ngực nam nhân: "Ân, ta và ngươi cùng nhau cố gắng. Kỳ thật các ngươi không nói ta cũng biết. Đại tỷ mấy năm nay mang trên người trọng trách rất nặng. Hơn nữa nàng đặt lợi ích sư môn lên trên hết. Lại nói tiếp cũng vì chúng ta vô dụng cho nên mọi trọng trách đều đè nặng lên vai tỉ. Ta sẽ cố quên đi chuyện không vui này"
Lưu Phong nồng nàn nói: "Tam sư tôn, người có thể nghĩ như vậy thì ta an tâm. Giờ chúng ta lại yêu lần nữa?"
Nghê Thường sư tôn thuận theo gật gật đầu, lập tức thân thể trần trụi của hai người lại cuốn chặt vào nhau.
Càng gần ngày Tu chân Đại hội thì không khí ở Vân Mộng Trạch cũng càng khẩn trương. Cao thủ các đại môn phái và tất cả đám tinh anh nhất trong đệ tử trẻ tuổi cũng đều đến đông đủ.
Ngoài Huyền Tâm Chánh tông với vai trò chủ nhà, từ trong các môn phái tu chân tham gia cũng cử ra hội Trưởng lão lâm thời của Đại hội do các trưởng bối tu vi cao cường đảm nhiệm. Trong đó bốn vị tiên tử Phiêu Miểu Cốc và Mộ Dung phu nhân, Tuyệt Sắc Tuyệt Tình, Xích Long cũng đều nhất nhất trúng cử. Tổng cộng hai mươi mốt vị trưởn lão phân công nhau quản lý các hạng mục công việc.
Hôm nay, Lưu Phong ngẫu nhiên nhận được tin tức nói Bạch Huyền Y phái sứ giả sẽ cùng Chưởng giáo của Huyền Tâm Chánh tông cùng thương nghị đối phó hắn như thế nào. Tin tức là do sư tôn Đình Nhi Ngưng Nguyệt Đại sư báo cho. Lưu Phong không hề nghi ngờ vội vàng lẻn vào Huyền Tâm Chánh tông để nghe trộm âm mưu của bọn họ.
Khi đến gần biệt viện của Đạo Tể Chưởng giáo, tâm thần Lưu Phong cảm nhận được một khí tức cường đại. Để tránh đánh rắn động cỏ, hắn liền ngừng lại ở đỉnh núi rất xa rồi phóng tâm thần, dùng thần thức đi xem xét.
Với tinh thần lực cường đại, hắn thành công lẻn vào biệt viện của Đạo Tể Chưởng giáo. Mọi thứ trong biệt viện lập tức hiện ra rõ ràng trước mắt.
Trong phòng khách của Đạo Tể Chưởng giáo có ba người ngồi. Trên mặt Đạo Tể Chưởng giáo không có vẻ cao ngạo bình thường. Chỉ thấy lão nghiêm túc cung kính nói chuyện với một trung niên. Người này có khuôn mặt gầy, môi rất dầy có chút gợi cảm. Một đôi mắt sắc bén rất có thần. Hai mắt lúc khép lúc mở thì dường như có tinh quang chớp động. Lão chỉ ngồi đó mà toát ra một khí thế cường đại hiển hiện.
Lưu Phong phán đoán khí tức mà hắn cảm ứng được chính là do người này phát ra.
Ở bên bọn họ còn có một người đang ngồi. Đúng là Thiên Tâm trước đây đã cùng Lưu Phong giao thủ. Hắn khép hờ hai mắt nghe hai người nói chuyện trong sảnh dường như không thèm để ý mảy may.
Lưu Phong hơi kinh hãi, so với mấy ngày hôm trước thì tu vi Thiên Tâm dường như lại có tăng tiến.
Vốn Lưu Phong định kiểm tra thực hư một chút về thực lực Thiên Tâm, cũng không nghĩ người trung niên hơi hơi cau mày dường như phát hiện điều gì.
Lưu Phong vội vàng rút lại tâm thần, tránh để người nọ nhận ra.
Một lát sau, Lưu Phong mới xuất động thần thức lại lẻn vào trong phòng nghe trộm bọn họ nói chuyện. Tu vi Thiên Tâm tạm thời cứ mặc kệ đã.
Chỉ nghe được Đạo Tể Chưởng giáo nói với trung niên kia: "Thượng sứ, người tới thật sự là rất đúng lúc. Tu vi của Lưu Phong đã tiến tới mức không lường được. Vốn ta còn có chút lo lắng, hiện tại tốt rồi. Người mang đến thần vật khiến tu vi Thiên Tâm luyện thành Tử Sát Thần công tầng thứ chín. Do vậy phần thắng của chúng ta cũng lớn hơn. Lão đạo cũng không biết báo đáp Thượng sứ như thế nào."
Lưu Phong trong lòng chấn động, đã biết trung niên trước mắt này tám phần là sứ giả do Bạch Huyền Y phái tới.
Trong mắt trung niên chợt lóe sáng cười nói: "Bạch Khởi lần này đến, cũng là phụng mệnh chủ nhân của ta trợ giúp Thiên Tâm giải quyết tặc tử Lưu Phong kia. Không cần nói đến báo đáp."
Trên mặt Đạo Tể Chưởng giáo lộ ra vẻ tươi cười nịnh nọt: "Thượng sứ, ngài có thể nói một tiếng với Tôn giả để giúp Huyền Tâm Chánh tông bồi dưỡng thêm mấy cao thủ?"
Bình luận facebook