“Vậy cô có biết lý do vì sao bạn gái của gã chết không?” Tô Mộc Hề vuốt cằm hỏi cô ta.
“Sao tôi biết được?” Mục Liễu Sắt cảm thấy có hơi bất đắc dĩ, cũng kéo một cái ghế tới ngồi xuống, ngồi rất gần Tô Mộc Hề, cười hì hì áp sát tới, “Tiểu Mộc Mộc, anh ta cũng đã bị đưa đi đầu thai rồi, sao cô lại còn nhớ mãi không quên gã vậy, chẳng lẽ cô đã…”
Tô Mộc Hề trừng mắt nhìn cô ta: “Tôi bị con quỷ mà cô nuôi bám lấy lâu như vậy, cô lại muốn thừa cơ hội lừa gạt tôi. Cô nói đi, nên làm thế nào đây?” Cô vừa chậm rãi nói, vừa kéo váy lại ngay ngắn, hai tay đặt trên đầu gối.
“Gã cũng đã bị đưa vào đi đầu thai rồi, cô còn muốn thế nào nữa?” Mục Liễu Sắt oan ức nói.
“Đương nhiên là phải đòi lại tổn thất từ cô rồi.” Tô Mộc Hề nói như thể đó là chuyện đương nhiên vậy.
Mục Liễu Sắt nhìn cô: “Tiểu Mộc Mộc, cô không nên như vậy được, tôi cũng đã biết sai rồi, bỏ qua cho tôi đi.” Cô ta biết, một khi Tô Mộc Hề đã muốn đòi lại tất cả tổn thất từ cô ta, thì cô ta không mất một nửa gia sản mới là lạ. Cho nên, nhân lúc cô còn chưa có hành động, phải mau chóng xin tha.
“Có ích gì sao?” Lông mày Tô Mộc Hề cau lại, nếu như chỉ cần xin lỗi là xong, vậy thì cần đến cảnh sát làm gì?
Cô đứng lên, nhìn căn nhà một vòng, không biết món nào mới là đồ quý, liền bước đến gần Cố Dĩ Bạch ghé vào tai anh nói nhỏ: “Cứ lấy một thứ quý giá đi, tôi sẽ ngăn cô ta.”
Cố Dĩ Bạch kinh ngạc, không tỏ thái độ gì.
Nhìn dáng vẻ của anh, có lẽ là không muốn làm vậy. Tô Mộc Hề nói tiếp: “Vậy anh nói cho tôi biết vật nào quý giá đi, tôi đến lấy, còn anh ngăn cản cô ta.”
“Có cái tượng gỗ Chung Quỳ lần trước, hình như rất đáng tiền.” Cố Dĩ Bạch nhẹ giọng nói, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, dáng vẻ có chút ngượng ngùng.
“Còn gì nữa không?” Tô Mộc Hề hỏi đến cùng, chỉ có một tượng Chung Quỳ thôi thì vẫn không đủ.
“Kiếm Kim Tiền
[1], chuông Tam Thanh
[2], kính Bát Quái
[3].” Cố Dĩ Bạch lại nói, sắc mặt đã hơi ửng đỏ rồi.
[1] Kiếm Kim Tiền 金钱剑
[2] Chuông Tam Thanh 三清铃
[3] Kính Bát Quái 八卦镜
Tô Mộc Hề lại tiếp tục hỏi, nhưng anh không trả lời nữa. Cô bĩu môi, bắt đầu đi khuân đồ.
Mục Liễu Sắt thấy thế thì định đi ngăn cản, Tô Mộc Hề hét lên với Cô Dĩ Bạch: “Ngăn cô ta lại!”
Cố Dĩ Bạch đưa tay ra ngăn Mục Liễu Sắt lại, tay còn lại chắp sau lưng. Sức lực của anh rất lớn, dù Mục Liễu Sắt có giãy dụa như thế nào thì cũng chỉ có thể đứng yên tại chỗ.
“Ai da~, cô đừng có đụng vào kiếm Kim Tiền của tôi, cái đó là đồ sư phụ đã để lại cho tôi đó!” Mục Liễu Sắt quát, hận không thể lập tức vồ tới, chỉ trách sức lực của mình quá yếu, không thể phản kháng lại Cố Dĩ Bạch.
“Kính Bát Quái kia, là đồ mà sư tổ của tôi đã dùng đó, cô đừng có động vào nó! Tiểu Mộc Mộc, tôi cầu xin cô…” Mục Liễu Sắt thấy không thể ngăn cản được cô, bắt đầu ôm lấy cánh tay Cố Dĩ Bạch khóc, nước mắt nói chảy là chảy ra ngay.
Hình như Cố Dĩ Bạch không thích bị cô ta đụng chạm vào người mình, hơi nhíu mày, sau đó hất tay. Mục Liễu Sắt bị bất ngờ, lập tức ngã xuống đất, tiếng khóc lại càng lớn thêm, nước mắt nước mũi đầy mặt.
Mà người như Tô Mộc Hề thì mềm không được mà cứng cũng không xong, cứ coi như không nghe thấy. Lấy một cái vali ở trong nhà cô ta ra chứa đồ, xếp những thứ Cố Dĩ Bạch nói vào trước, sau đó lựa mấy món mà mình thấy hợp mắt.
Tô Mộc Hề ném một cây phất trần
[3] vào trong vali, Cố Dĩ Bạch nhịn không được nhắc nhở cô: “Cây phất trần này không đáng tiền đâu.”
[3] Phất trần 拂尘 vốn là cây chổi quét bụi, đuổi muỗi mòng, một trong những vật tùy thân của các Tỳ kheo ở Ấn Độ, thường được làm từ lông dê, gai vải bông xé nhỏ, vải hoặc vật cũ rách, nhánh cây, ngọn cây và có chức năng như một vật tùy thân cần thiết để bảo vệ sức khỏe cho đời sống du hành.
“Thật sao?” Tô Mộc Hề cầm lên nhìn một chút, màu sắc và ánh sáng nhìn giống như là đồ mới vậy.
Đúng vậy, nó là một cây phất trần mới, mấy ngày trước được Mục Liễu Sắt mua ở đâu đó, mới được gửi tới ngày hôm qua thôi, còn chưa có dùng qua lần nào. Đúng thật là không đáng giá, chỉ có mấy chục đồng.
“Không bằng lấy một cái khác cổ hơn đi.” Cố Dĩ Bạch tiếp tục nói.
“À.” Tô Mộc Hề trả cây phất trần mới về chỗ cũ, lại bỏ cái cũ hơn vào.
“Cái đó là của sư phụ để lại cho tôi, Tiểu Mộc Mộc…” Mục Liễu Sắt bất lực gào khóc.
Chờ Tô Mộc Hề cầm lấy tất cả những thứ ở trong nhà Mục Liễu Sắt thì chiếc vali cũng đã đầy ắp đồ. Cô kéo khoá kéo lại, dùng sức xách lên nhưng nó lại chẳng thèm nhúc nhích.
Đúng thật là, có hơi nặng…
Tô Mộc Hề hối hận rồi, sớm biết như thế thì cô đã kéo cái vali của mình đến rồi.
Trong lúc cô đang suy nghĩ làm thế nào để kéo chiếc vali này về thì Cố Dĩ Bạch đi tới, dễ dàng nâng chiếc vali lên, sau đó đi ra ngoài.
Cô cảm thấy, đưa Cố Dĩ Bạch đến đây đúng là một lựa chọn rất sáng suốt.
Mục Liễu Sắt nhìn bọn họ rời đi, khóc ngất trong WC.
Tô Mộc Hề rời khỏi tầng hầm với Cố Dĩ Bạch, thời tiết bên ngoài đã bắt đầu thay đổi. Mây đen đông nghịt trên đỉnh đầu, giống như chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới, từng tiếng sấm nặng nề truyền đến, khiến người ta không thở nổi.
Thời tiết mùa hè đúng là thay đổi thất thường.
“Đi nhanh lên, sắp mưa rồi.” Tô Mộc Hề nói.
Trên đường trở về, sắc trời càng ngày càng tối, giống như buổi tối vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ mưa to.
Cả hai cùng chạy đến cuối ngõ hẻm, vừa vào cửa lập tức mở đèn cho sáng, trời bên ngoài cũng bắt đầu đổ mưa to tầm tã, cùng với tiếng sấm ầm ầm
“Để chiếc vali trên đất đi.” Tô Mộc Hề nói, sau đó ngồi xuống thở hổn hển.
Bên ngoài mưa như trút nước, hiện tại không thể về được, Cố Dĩ Bạch chỉ đành ngồi xuống.
“Tô Mộc Hề, còn chuyện liên quan tới bức tranh kia.” Anh chậm rãi nói, đôi mắt đen trầm tĩnh nhìn về phía Tô Mộc Hề.
Trên trán Tô Mộc Hề lấm tấm mồ hôi, màu da trắng như màu ngà voi, mịn màng bóng loáng. Bởi vì lúc nãy chạy chậm cho nên khuôn mặt đã xuất hiện vệt ửng hồng nhạt màu. Cô còn hơi thở dốc, ngực nhấp nhô lên xuống, vô cùng mê người.
Cố Dĩ Bạch thấy không được tự nhiên nên đành dời mắt đi, gò má nóng lên.
Nghe được câu hỏi của Cố Dĩ Bạch, Tô Mộc Hề viết một tờ giấy đưa cho anh: “Những gì tôi biết đều ở trong này, nếu như anh muốn biết nhiều hơn thì ngày mai tôi sẽ đến hỏi Lôi Vĩnh Chính một chút.”
Cố Dĩ Bạch nhìn kỹ tờ giấy kia, trên đó có viết triều đại, thân phận, còn có sơ lược một chút về chuyện của nó.
“Không cần, tôi biết rồi.” Anh nói.
Tô Mộc Hề không lên tiếng, mở vali trên đất ra, lấy những thứ bên trong ra.
“Anh có biết những thứ này khoảng bao nhiêu tiền không?” Tô Mộc Hề hỏi anh, chuẩn bị đem bán lại những thứ này cho người khác.
“Ừ.” Anh gật đầu, chỉ vào tượng gỗ Chung Quỳ nói, “Hơn 20 ngàn.”
Tô Mộc Hề líu lưỡi, đúng là rất đáng tiền. Cô nhìn thấy trong vali nhiều đồ như vậy, cảm giác được mình sắp phát tài rồi.
Tô Mộc Hề nhờ Cố Dĩ Bạch liệt kê cho mình một bảng giá tiền, những cái giá bên trên đều là giá rẻ nhất, cô vô cùng thoả mãn khi nhìn thấy.
Cô tính gửi vài tin nhắn cho bạn bè, bán những món này cho bọn họ. Bởi vì bạn tốt trong WeChat của cô đều toàn là khách hàng, không còn ai khác. Nhưng cô lại chợt nhớ mình để quên điện thoại nhà, chỉ có thể chờ lát nữa về nhà rồi mới gửi.
“Cố Dĩ Bạch, sao anh lại biết những thứ này vậy, không phải anh là pháp y sao?” Tô Mộc Hề ngồi đối diện anh, tay phải chống cằm, tay trái gõ gõ mặt bàn, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh.
Dáng dấp của anh thoạt nhìn thì thanh tú sạch sẽ, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ cảm thấy càng nhìn càng có hứng thú, đặc biệt là một đôi con ngươi đen nhánh kia, trầm tĩnh như nước.
Bình luận facebook