-
CHƯƠNG 2: GIẤC MỘNG
“Người đẹp, không ngại ngồi chung chứ?” Hắn nở nụ cười, đôi mắt hoa đào khẽ nhíu.
Tô Mộc Hề giật mình, đảo mắt nhìn vị trí vừa rồi của hắn. Thì ra đã có người ngồi rồi, là một cặp vợ chồng trẻ có một đứa con nhỏ.
“Cuối tuần đông quá, tôi vừa nhường chỗ cho cặp kia!” Hắn cười cười giải thích, nụ cười đẹp lạ thường, tựa như một thiếu niên trong tranh vẽ.
Đối với người đẹp, Tô Mộc Hề luôn không có sức đề kháng cho dù đối phương là hung thủ giết người.
Cô nở nụ cười, vui vẻ đồng ý.
“Cám ơn!” Anh chàng đẹp trai nói tiếng cám ơn, thanh âm trầm thấp tựa như lông vũ, gãi gãi nhẹ vào tim Tô Mộc Hề.
Tô Mộc Hề âm thầm thở dài một hơi, một người ‘soái’ thế này tại sao lại là hung thủ giết người cơ chứ.
Tô Mộc Hề vừa cắt thịt bò vừa nghĩ, con dao hình như hơi cùn, cắt hoài vẫn không đứt.
“Tôi giúp cô!” Người đàn ông ngồi phía đối diện đưa hai tay ra, muốn kéo chiếc dĩa về trước mặt mình.
Tô Mộc Hề cự tuyệt: “Không cần! Tôi thích tự mình làm!”
Người đàn ông thu tay về, cũng chẳng cảm thấy lúng túng, trên môi vẫn đượm ý cười: “Cô tên gì, tôi nghĩ chúng ta có thể kết bạn với nhau!”
Tô Mộc Hề gọi phục vụ: “Anh phục vụ! Con dao này hơi cùn, có thể đổi giúp tôi một con khác không?”
Người phục vụ rời đi, Tô Mộc Hề mới trả lời hắn: “Tôi nghĩ sau này chúng ta sẽ không có cơ hội gặp mặt.” Thanh âm nhàn nhạt nhưng đầy cương quyết.
Phục vụ nhanh chóng thay con dao mới, Tô Mộc Hề nhẹ nhàng cắt được miếng thịt bò.
“Chúng ta nhất định sẽ gặp lại!” Hắn khẳng định, đôi mắt hoa đào phảng phất ý cười.
Tô Mộc Hề không lên tiếng. Chẳng bao lâu sau, có một nhóm người tiến vào nhà hàng. Cô nhận ra, là cảnh sát mặc thường phục, trong đó có Giang Tín Chi.
Cảnh sát đưa thẻ ngành cho quản lý nhà hàng, sau đó nhanh chóng tiến về hướng bên này.
Tô Mộc Hề cắt xong miếng bò cuối cùng, đặt dao xuống. Ba anh cảnh sát đứng bên cạnh người đàn ông, rút thẻ ngành.
Giang Tín Chi trông thấy Tô Mộc Hề và hung thủ giết người ngồi đối diện nhau trên cùng một bàn, anh ta thoáng chút kinh ngạc nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Tô Mộc Hề liếc mắc nhìn Giang Tín Chi ra hiệu, ý muốn nhắc anh ta không được phép quên công của cô. Tiếp theo cô nhấp một ngụm rượu đỏ, ăn từng miếng từng miếng beefsteak, không coi ai ra gì.
Người đàn ông đưa mắt nhìn Tô Mộc Hề một cái, đứng dậy, sửa sang lại âu phục: “Đi thôi!” Chẳng tỏ vẻ sợ hãi, còn có thể nói là hắn rất ung dung.
Mấy anh cảnh sát đứng đó cũng sững sờ, một lát sau còng tay hắn lại, đưa khỏi nhà hàng.
Quá trình này không vượt qua năm phút, cũng chẳng gây náo loạn nơi đây.
Tô Mộc Hề nhìn qua kiếng cửa sổ, đưa mắt nhìn dưới lầu. Ánh đèn xe cảnh sát lập lòe, mơ hồ có người mở ra, một bóng đen tiến vào trong. Xe đóng cửa, trong nháy mắt ấy, Tô Mộc Hề cảm giác được người đàn ông kia cười với cô.
Cô cảm thấy sợ, lập tức thu tầm mắt.
Trong phòng ăn lại vang lên khúc nhạc dạo, Tô Mộc Hề cũng không để chuyện này trong lòng. Dùng xong bữa tối, cô cưỡi lừa đi dạo trung tâm thành phố một vòng rồi mới nhàn nhã quay về.
Tô Mộc Hề trọ ở một khu chung cư cũ kỹ. Vì quá cũ nên chẳng có bao nhiêu người ở, nhưng đó chính là lý do một người ưa thanh tịnh như Tô Mộc Hề chọn nơi này.
Tắm rửa xong xuôi, cô lên giường đọc sách, rồi từ từ ngủ thiếp đi.
Mơ mơ màng màng, cô cảm giác có đôi bàn tay của ai đó di chuyển khắp thân người cô, động tác nhẹ nhàng, tựa như lông vũ, trêu chọc cô.
Tô Mộc Hề đột ngột mở mắt, ánh đèn trong phòng nhập nhoạng, trên giường cô bỗng xuất hiện một người đàn ông.
Chính là hung thủ giết người cô gặp ở nhà hàng!
Hắn nở nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt hoa đào lóe sáng, còn tay của hắn đang đặt lên … ngực của Tô Mộc Hề.
Tô Mộc Hề kinh hãi, muốn nhấc chân đá mạnh vào đũng quần hắn nhưng lại bị hắn kiềm chặt. Hắn đưa đầu gối, ra sức đè hai chân cô lại, lực rất mạnh khiến cô không thể cựa quậy.
“Tao đã nói rồi, chúng ta sẽ còn gặp nhau.” Hắn cười cười, bàn tay chạm vào eo cô.
Tô Mộc Hề trợn tròn mắt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh nhưng không tài nào thoát khỏi hắn.
Khi hắn chạm lên môi cô, cảm xúc lạnh lẽo ập đến, Tô Mộc Hề giật mình, run sợ, mở mắt ra một lần nữa.
Cô vẫn nằm tựa thành giường, trán lấm tấm mồ hôi, quyển sách đang cầm trên tay rơi xuống giường, chiếc đèn đầu giường vẫn sáng.
Là mơ … Một giấc mơ rất chân thực.
*
Nửa tháng sau, Giang Tín Chi đến tiệm Hắc Điếm của Tô Mộc Hề, cô đang ngồi ngủ gà ngủ gật sau chiếc bàn làm việc.
Hình dung cửa tiệm của Tô Mộc Hề chỉ có thể dùng một chữ --- Loạn.
Tiệm không lớn, chỉ chừng hai ba chục mét vuông, phía nam có một cửa sổ nhỏ, tường để nguyên xi măng xám. Tô Mộc Hề thuộc dạng tiết kiệm, chẳng chịu bật đèn nên nơi đây lúc nào cũng mờ mờ tối tối.
Ngoại trừ phía tường đặt cửa ra vào, ba mặt tường còn lại đều là những kệ sách to nhỏ.
Kệ sách đối diện tường là lớn nhất, những ô vuông lớn bé khác nhau, bày biện đủ thứ, từ sách cổ đến sách hiện đại, vài ba món đồ cổ như: đồng hồ, bình hoa, ngọc thạch …. Xếp đặt tùy tiện, phủ một lớp bụi mỏng.
Kệ sách bên phải thì nhỏ hơn một chút, chỉ có hai chiếc hộp, hộp đều có khóa, bên trong là thứ gì Tô Mộc Hề chưa bao giờ nói. Giá sách này là bụi bặm nhiều nhất, quanh năm chẳng có ai thèm đụng tới.
Tô Mộc Hề ngồi ở bên trái, kệ sách phía bên này chỉ toàn sách là sách. Có lẽ vì là nơi cô hay ngồi nhất nên kệ khá sạch sẽ, nhưng cũng khá lộn xộn.
Trước kệ sách là chiếc bàn cổ màu đỏ sậm, hai chiếc ghế bằng gỗ đàn hương*, một là Tô Mộc Hề đang ngồi, cái kia dành cho khách.
Giang Tín Chi từng đùa đùa nói đến ngày nào đó nếu Tô Mộc Hề nghèo đến mức không có tiền ăn beefsteak thì có thể bán bộ bàn ghế này đi. Lúc đó, Tô Mộc Hề chỉ lườm anh ta một cái, không nói gì.
Tiếng bước chân của Giang Tín Chi đánh thức Tô Mộc Hề.
“Sao?” Tô Mộc Hề đưa mắt nhìn anh ta: “Lại có vụ án lớn?”
Giang Tín Chi ngồi trước bàn đọc sách: “Không có! Có thứ tốt cho cậu!” Dứt lời, anh ta rút mấy tấm phiếu đặt lên bàn.
Tô Mộc Hề định thần nhìn lại, thì ra là phiếu giảm giá của nhà hàng Pháp, cô nở nụ cười hài lòng, cất chúng vào trong ví: “Cám ơn!”
“Mộc Mộc, cuối tuần rảnh rỗi, cùng đi leo núi nhé?” Khi hỏi câu này tay Giang Tín Chi nắm thành quyền, đặt lên đùi, có chút lo lắng.
“Được!” Tô Mộc Hề vui vẻ nhận lời.
Cô thoải mái đồng ý như vậy khiến Giang Tín Chi kinh ngạc, gương mặt nhất thời lộ ra ý cười: “Vậy cuối tuần tớ qua nhà đón cậu!”
Tô Mộc Hề gật đầu, rồi lên tiếng hỏi: “Hung thủ bắt được lần trước, xử quyết sao?”
*Đàn hương là một loại gỗ cực quý hiếm đã được Ấn Độ coi là cây hoàng gia (một số quốc gia được coi là hơn quý hơn vàng) với những giá trị có một không hai đã được công bố nhưng có một giá trị khác mà không phải ai cũng biết đã làm nên thương hiệu của loại “vàng xanh” này đó là ý nghĩa tâm linh mà không chỉ Ấn Độ, Trung quốc và các quốc gia khác vẫn lưu truyền và gìn giữ.
Tô Mộc Hề giật mình, đảo mắt nhìn vị trí vừa rồi của hắn. Thì ra đã có người ngồi rồi, là một cặp vợ chồng trẻ có một đứa con nhỏ.
“Cuối tuần đông quá, tôi vừa nhường chỗ cho cặp kia!” Hắn cười cười giải thích, nụ cười đẹp lạ thường, tựa như một thiếu niên trong tranh vẽ.
Đối với người đẹp, Tô Mộc Hề luôn không có sức đề kháng cho dù đối phương là hung thủ giết người.
Cô nở nụ cười, vui vẻ đồng ý.
“Cám ơn!” Anh chàng đẹp trai nói tiếng cám ơn, thanh âm trầm thấp tựa như lông vũ, gãi gãi nhẹ vào tim Tô Mộc Hề.
Tô Mộc Hề âm thầm thở dài một hơi, một người ‘soái’ thế này tại sao lại là hung thủ giết người cơ chứ.
Tô Mộc Hề vừa cắt thịt bò vừa nghĩ, con dao hình như hơi cùn, cắt hoài vẫn không đứt.
“Tôi giúp cô!” Người đàn ông ngồi phía đối diện đưa hai tay ra, muốn kéo chiếc dĩa về trước mặt mình.
Tô Mộc Hề cự tuyệt: “Không cần! Tôi thích tự mình làm!”
Người đàn ông thu tay về, cũng chẳng cảm thấy lúng túng, trên môi vẫn đượm ý cười: “Cô tên gì, tôi nghĩ chúng ta có thể kết bạn với nhau!”
Tô Mộc Hề gọi phục vụ: “Anh phục vụ! Con dao này hơi cùn, có thể đổi giúp tôi một con khác không?”
Người phục vụ rời đi, Tô Mộc Hề mới trả lời hắn: “Tôi nghĩ sau này chúng ta sẽ không có cơ hội gặp mặt.” Thanh âm nhàn nhạt nhưng đầy cương quyết.
Phục vụ nhanh chóng thay con dao mới, Tô Mộc Hề nhẹ nhàng cắt được miếng thịt bò.
“Chúng ta nhất định sẽ gặp lại!” Hắn khẳng định, đôi mắt hoa đào phảng phất ý cười.
Tô Mộc Hề không lên tiếng. Chẳng bao lâu sau, có một nhóm người tiến vào nhà hàng. Cô nhận ra, là cảnh sát mặc thường phục, trong đó có Giang Tín Chi.
Cảnh sát đưa thẻ ngành cho quản lý nhà hàng, sau đó nhanh chóng tiến về hướng bên này.
Tô Mộc Hề cắt xong miếng bò cuối cùng, đặt dao xuống. Ba anh cảnh sát đứng bên cạnh người đàn ông, rút thẻ ngành.
Giang Tín Chi trông thấy Tô Mộc Hề và hung thủ giết người ngồi đối diện nhau trên cùng một bàn, anh ta thoáng chút kinh ngạc nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Tô Mộc Hề liếc mắc nhìn Giang Tín Chi ra hiệu, ý muốn nhắc anh ta không được phép quên công của cô. Tiếp theo cô nhấp một ngụm rượu đỏ, ăn từng miếng từng miếng beefsteak, không coi ai ra gì.
Người đàn ông đưa mắt nhìn Tô Mộc Hề một cái, đứng dậy, sửa sang lại âu phục: “Đi thôi!” Chẳng tỏ vẻ sợ hãi, còn có thể nói là hắn rất ung dung.
Mấy anh cảnh sát đứng đó cũng sững sờ, một lát sau còng tay hắn lại, đưa khỏi nhà hàng.
Quá trình này không vượt qua năm phút, cũng chẳng gây náo loạn nơi đây.
Tô Mộc Hề nhìn qua kiếng cửa sổ, đưa mắt nhìn dưới lầu. Ánh đèn xe cảnh sát lập lòe, mơ hồ có người mở ra, một bóng đen tiến vào trong. Xe đóng cửa, trong nháy mắt ấy, Tô Mộc Hề cảm giác được người đàn ông kia cười với cô.
Cô cảm thấy sợ, lập tức thu tầm mắt.
Trong phòng ăn lại vang lên khúc nhạc dạo, Tô Mộc Hề cũng không để chuyện này trong lòng. Dùng xong bữa tối, cô cưỡi lừa đi dạo trung tâm thành phố một vòng rồi mới nhàn nhã quay về.
Tô Mộc Hề trọ ở một khu chung cư cũ kỹ. Vì quá cũ nên chẳng có bao nhiêu người ở, nhưng đó chính là lý do một người ưa thanh tịnh như Tô Mộc Hề chọn nơi này.
Tắm rửa xong xuôi, cô lên giường đọc sách, rồi từ từ ngủ thiếp đi.
Mơ mơ màng màng, cô cảm giác có đôi bàn tay của ai đó di chuyển khắp thân người cô, động tác nhẹ nhàng, tựa như lông vũ, trêu chọc cô.
Tô Mộc Hề đột ngột mở mắt, ánh đèn trong phòng nhập nhoạng, trên giường cô bỗng xuất hiện một người đàn ông.
Chính là hung thủ giết người cô gặp ở nhà hàng!
Hắn nở nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt hoa đào lóe sáng, còn tay của hắn đang đặt lên … ngực của Tô Mộc Hề.
Tô Mộc Hề kinh hãi, muốn nhấc chân đá mạnh vào đũng quần hắn nhưng lại bị hắn kiềm chặt. Hắn đưa đầu gối, ra sức đè hai chân cô lại, lực rất mạnh khiến cô không thể cựa quậy.
“Tao đã nói rồi, chúng ta sẽ còn gặp nhau.” Hắn cười cười, bàn tay chạm vào eo cô.
Tô Mộc Hề trợn tròn mắt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh nhưng không tài nào thoát khỏi hắn.
Khi hắn chạm lên môi cô, cảm xúc lạnh lẽo ập đến, Tô Mộc Hề giật mình, run sợ, mở mắt ra một lần nữa.
Cô vẫn nằm tựa thành giường, trán lấm tấm mồ hôi, quyển sách đang cầm trên tay rơi xuống giường, chiếc đèn đầu giường vẫn sáng.
Là mơ … Một giấc mơ rất chân thực.
*
Nửa tháng sau, Giang Tín Chi đến tiệm Hắc Điếm của Tô Mộc Hề, cô đang ngồi ngủ gà ngủ gật sau chiếc bàn làm việc.
Hình dung cửa tiệm của Tô Mộc Hề chỉ có thể dùng một chữ --- Loạn.
Tiệm không lớn, chỉ chừng hai ba chục mét vuông, phía nam có một cửa sổ nhỏ, tường để nguyên xi măng xám. Tô Mộc Hề thuộc dạng tiết kiệm, chẳng chịu bật đèn nên nơi đây lúc nào cũng mờ mờ tối tối.
Ngoại trừ phía tường đặt cửa ra vào, ba mặt tường còn lại đều là những kệ sách to nhỏ.
Kệ sách đối diện tường là lớn nhất, những ô vuông lớn bé khác nhau, bày biện đủ thứ, từ sách cổ đến sách hiện đại, vài ba món đồ cổ như: đồng hồ, bình hoa, ngọc thạch …. Xếp đặt tùy tiện, phủ một lớp bụi mỏng.
Kệ sách bên phải thì nhỏ hơn một chút, chỉ có hai chiếc hộp, hộp đều có khóa, bên trong là thứ gì Tô Mộc Hề chưa bao giờ nói. Giá sách này là bụi bặm nhiều nhất, quanh năm chẳng có ai thèm đụng tới.
Tô Mộc Hề ngồi ở bên trái, kệ sách phía bên này chỉ toàn sách là sách. Có lẽ vì là nơi cô hay ngồi nhất nên kệ khá sạch sẽ, nhưng cũng khá lộn xộn.
Trước kệ sách là chiếc bàn cổ màu đỏ sậm, hai chiếc ghế bằng gỗ đàn hương*, một là Tô Mộc Hề đang ngồi, cái kia dành cho khách.
Giang Tín Chi từng đùa đùa nói đến ngày nào đó nếu Tô Mộc Hề nghèo đến mức không có tiền ăn beefsteak thì có thể bán bộ bàn ghế này đi. Lúc đó, Tô Mộc Hề chỉ lườm anh ta một cái, không nói gì.
Tiếng bước chân của Giang Tín Chi đánh thức Tô Mộc Hề.
“Sao?” Tô Mộc Hề đưa mắt nhìn anh ta: “Lại có vụ án lớn?”
Giang Tín Chi ngồi trước bàn đọc sách: “Không có! Có thứ tốt cho cậu!” Dứt lời, anh ta rút mấy tấm phiếu đặt lên bàn.
Tô Mộc Hề định thần nhìn lại, thì ra là phiếu giảm giá của nhà hàng Pháp, cô nở nụ cười hài lòng, cất chúng vào trong ví: “Cám ơn!”
“Mộc Mộc, cuối tuần rảnh rỗi, cùng đi leo núi nhé?” Khi hỏi câu này tay Giang Tín Chi nắm thành quyền, đặt lên đùi, có chút lo lắng.
“Được!” Tô Mộc Hề vui vẻ nhận lời.
Cô thoải mái đồng ý như vậy khiến Giang Tín Chi kinh ngạc, gương mặt nhất thời lộ ra ý cười: “Vậy cuối tuần tớ qua nhà đón cậu!”
Tô Mộc Hề gật đầu, rồi lên tiếng hỏi: “Hung thủ bắt được lần trước, xử quyết sao?”
*Đàn hương là một loại gỗ cực quý hiếm đã được Ấn Độ coi là cây hoàng gia (một số quốc gia được coi là hơn quý hơn vàng) với những giá trị có một không hai đã được công bố nhưng có một giá trị khác mà không phải ai cũng biết đã làm nên thương hiệu của loại “vàng xanh” này đó là ý nghĩa tâm linh mà không chỉ Ấn Độ, Trung quốc và các quốc gia khác vẫn lưu truyền và gìn giữ.
Bình luận facebook