-
CHƯƠNG 6: MỜI CÔ ĂN NỬA THÁNG BEEFSTEAK
Đối với việc giám định đồ cổ, Tô Mộc Hề nói là bắt tay vào làm ngay. Sau khi quan sát tỉ mỉ, cô nhắm hai mắt lại, bắt đầu tiến hành đối thoại với chén sứ.
Một lát sau khi Tô Mộc Hề mở mắt ra, nhìn qua nhìn lại vài lượt, rồi cẩn thận từng li từng tí đặt nó vào lại trong hộp gỗ.
“Minh triều, đúng là đồ dùng trong cung nhưng không phải là chén Hoàng thượng dùng!” Tô Mộc Hề thẳng thắn.
Dương Chu Văn sững người: “Cám ơn cô Tô!”
Chủ tịch tập đoàn Vĩnh Chính ra tay rất hào phóng, chỉ cần giám định bất cứ món đồ cổ nào, Tô Mộc Hề cả tháng chẳng cần lo đến cái ăn cái mặc. Vì vậy, sau cuộc giao dịch ngày hôm nay, cô nhanh chóng đóng cửa.
Sau khi ăn beefsteak ở nhà hàng Pháp, cô lại nhàn nhã đạp xe về nhà, phát hiện Cố Dĩ Bạch đang đứng dưới lầu chờ cô.
“Tại sao anh lại qua đây?” Tô Mộc Hề không hề thích người không có việc gì lại đến nhà tìm cô.
“Có một chuyện muốn nhờ!” Cố Dĩ Bạch đi thẳng vào vấn đề: “Cũng như lần trước, tôi có thể mời cô ăn beefsteak, nghe nói cô rất thích.”
Tô Mộc Hề cảm giác hôm nay mình va trúng thần tài rồi!
Cô mời Cố Dĩ Bạch vào trong, trong nhà còn bày bừa hơn lần trước. Cô cũng không để ý, nhưng Cố Dĩ Bạch lên tiếng: “Con gái nên sạch sẽ, lộn xộn như vậy không tốt!”
“Tôi cảm thấy rất tuyệt!” Tô Mộc Hề nhếch miệng, hơi tức giận.
“Giang Tín Chi không thích những cô gái không gọn gàng.” Cố Dĩ Bạch thẳng thắn, ngồi xuống ghế sofa.
“Có liên quan gì đến anh ta?” Tô Mộc Hề dửng dưng, rút khỏi mông Cố Dĩ Bạch chiếc quần đùi lót, cuộn tròn, ném lên giường trong phòng ngủ.
Cố Dĩ Bạch cứng đờ, một lát sau mới lên tiếng: “Giang Tín Chi là bạn tốt nhất của tôi, thật ra anh ta …”
Phía sau còn lời muốn nói nhưng Tô Mộc Hề đã cắt ngang: “Vừa hay … tôi cũng là bạn tốt của anh ta!”
Tô Mộc Hề vừa nói chuyện với Cố Dĩ Bạch vừa cấp tốc dọn sơ phòng khách. Sau đó đi đến trước mặt Cố Dĩ Bạch chìa tay.
Cố Dĩ Bạch lấy ra một chiếc trâm cài tóc, đặt trên tay Tô Mộc Hề.
“Nửa tháng beefsteak!” Tô Mộc Hề nắm chặt chiếc trâm cài.
“Được!” Cố Dĩ Bạch không hề do dự.
Trâm này cũng là vật có từ rất lâu, chỉ hỏi được chủ nhân là thiên kim của một gia đình giàu có, chết oan, nhiều hơn nữa thì không thể nhớ.
Đã bị thất vọng một lần nên lần này không có cảm giác buồn bã như trước, chỉ khẽ gật đầu.
“Ngày mai bắt đầu, tôi mời cô nửa tháng beefsteak.” Cố Dĩ Bạch đứng dậy, dáng người thẳng tắp, “Mỗi ngày tôi đứng ở dưới lầu đợi cô!”
“Đừng!” Tô Mộc Hề không thích có người đến nhà cô, lại còn là người chán ghét sự lộn xộn: “Qua cửa tiệm của tôi.”
“Được! Địa chỉ của cô,” Cố Dĩ Bạch đồng ý, “Số điện thoại của tôi là 159xxxxxx, nếu như khi cô tan sở mà tôi chưa đến, cô có thể gọi cho tôi.”
Tô Mộc Hề lấy bút viết số điện thoại của anh. Được một nửa thì dừng lại, cô quên mất rồi. …. Thấy vậy, Cố Dĩ Bạch kiên nhẫn lập lại lần nữa.
*
Khoảng năm giờ chiều ngày hôm sau, Cố Dĩ Bạch đã xuất hiện trước cửa tiệm của Tô Mộc Hề.
Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng, chiếc quần tây đen, vóc người cao ráo, đứng thẳng người, trong tay cầm hộp cơm.
Nhìn lướt qua hoàn cảnh trong cửa tiệm, khi thấy chiếc kệ đóng tầng tầng lớp lớp bụi anh khẽ nhíu mày: “Cửa hàng không sạch bằng nhà của cô; cô nên dọn dẹp một chút mới được, như vậy chuyện làm ăn cũng tốt hơn.”
“Không cần anh quản!” Tô Mộc Hề trừng mắt. Người đàn ông này mỗi lần gặp cô lại phê bình chuyện cô không sạch sẽ, trong lòng cô cảm thấy khá khó chịu.
“Beefsteak của cô!” Anh đi đến bên cạnh bàn làm việc, đặt hộp cơm giữ nhiệt xuống.
Là hộp cơm màu trắng xanh, màu sắc rất nhẹ nhàng, đáng yêu, sạch sẽ y hệt như anh.
Tô Mộc Hề lướt nhìn, đáy mắt dâng lên cảm xúc thất vọng: “Anh để tôi ăn beefsteak do chính tay anh làm?”
Tự làm thì làm sao có thể bằng được nhà hàng Pháp chứ???
“Cô có thể nếm thử. Nếu như cô không thích, ngày mai tôi đưa cô đến nhà hàng Pháp!” Cố Dĩ Bạch ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu gối.
Cố Dĩ Bạch làm pháp y, tiền lương không cao, dĩ nhiên không thể nào mời nổi cô đi ăn beefsteak ở nhà hàng Pháp cả nửa tháng trời, nên mới quyết định tự tay nấu.
Tô Mộc Hề bĩu môi một cái, mở hộp cơm ra. Trong nháy mắt, mùi vị bò beefsteakt tỏa hương thoang thoảng.
“Chín bảy phần, Giang Tín Chi nói cô thích kiểu này!” Cố Dĩ Bạch nhìn cô không chớp mắt.
Cố Dĩ Bạch lôi một chiếc khay, một bộ dao nĩa, còn có ly pha lê cao cổ và một bình vang đỏ, sau đó từ từ cắt beefsteak thưởng thức. Ăn miếng thứ nhất, vị thịt tươi mới, hương thơm ngào ngạt … Rất ngon!
“Làm ngon hơn Giang Tín Chi!” Tô Mộc Hề khen ngợi, rồi cắm cúi ăn hết phần bò.
Ăn xong, cô vỗ vỗ bụng nhỏ, ợ một tiếng no nê.
“Được rồi! Tôi ăn xong rồi, anh có thể về!” Tô Mộc Hề nói với Cố Dĩ Bạch, ánh mắt vẫn còn lấp lánh ánh sáng.
Cố Dĩ Bạch thu dẹp hộp cơm, dọn khay thức ăn dùm Tô Mộc Hề rồi mới rời đi.
*
Cố Dĩ Bạch mời Tô Mộc Hề ăn đến ngày thứ tư, Giang Tín Chi tìm đến.
“Mộc Mộc, tớ mời cậu đi ăn beefsteak! Hôm nay nhà hàng Pháp có món mới!” Giang Tín Chi phấn khởi.
Tô Mộc Hề tựa lưng vào thành ghế, hai chân gác lên bàn, mắt cũng không thèm mở ra nhìn: “Không đi!”
“Tại sao?” Giang Tín Chi khó hiểu.
“Lưu lại qua tháng sau đi! Tháng này đã có người bao ăn beefsteak rồi!” Tô Mộc Hề đáp, cũng không có ý định giấu anh ta: “Chính là đồng nghiệp của cậu, Cố Dĩ Bạch. Anh ấy nhờ tớ giúp, lấy nửa tháng beefsteak làm thù lao.”
“Cậu ấy nhờ cậu giúp?” Giang Tín Chi kinh ngạc.
Tô Mộc Hề gật đầu, thả hai chân đang đặt trên bàn xuống, ngồi ngay ngắn.
“Cậu ấy nhờ cậu việc gì? Cậu giúp thế nào? Hai người có quen nhau sao?” Giang Tín Chi hỏi liên tiếp, trong lòng anh ta có phần bất an, thậm chí có chút đố kị.
“Không quen! Tớ chỉ quen cậu nhất!” Tô Mộc Hề thản nhiên trả lời, “Nhưng nhờ giúp việc gì, tớ không thể nói cho cậu, đây là chuyện riêng tư của khách hàng.”
Lúc này Giang Tín Chi mới yên tâm, ngồi nán lại một chút thì Cố Dĩ Bạch đến.
“Dĩ Bạch, gần đây cậu rảnh lắm sao?” Giang Tín Chi chào hỏi.
“Cũng không bận lắm!” Cố Dĩ Bạch vừa nói vừa đem hộp cơm đặt trước mặt Tô Mộc Hề.
Tô Mộc Hề vùi đầu ăn, không để ý đến hai người đàn ông. Giang Tín Chi vẫn ngồi yên chờ cô ăn xong, khoảng thời gian đó anh ta cũng không nói một lời.
Như thường lệ, Cố Dĩ Bạch thu hộp cơm, giúp cô dọn khay ăn, rửa sạch rồi mới rời đi.
Chờ Cố Dĩ Bạch đi khỏi, Giang Tín Chi đề nghị được đưa Tô Mộc Hề về nhà. Có người chở về miễn phí, ngu gì không đồng ý; huống chi Tô Mộc Hề chưa bao giờ khách sáo với Giang Tín Chi.
Một lát sau khi Tô Mộc Hề mở mắt ra, nhìn qua nhìn lại vài lượt, rồi cẩn thận từng li từng tí đặt nó vào lại trong hộp gỗ.
“Minh triều, đúng là đồ dùng trong cung nhưng không phải là chén Hoàng thượng dùng!” Tô Mộc Hề thẳng thắn.
Dương Chu Văn sững người: “Cám ơn cô Tô!”
Chủ tịch tập đoàn Vĩnh Chính ra tay rất hào phóng, chỉ cần giám định bất cứ món đồ cổ nào, Tô Mộc Hề cả tháng chẳng cần lo đến cái ăn cái mặc. Vì vậy, sau cuộc giao dịch ngày hôm nay, cô nhanh chóng đóng cửa.
Sau khi ăn beefsteak ở nhà hàng Pháp, cô lại nhàn nhã đạp xe về nhà, phát hiện Cố Dĩ Bạch đang đứng dưới lầu chờ cô.
“Tại sao anh lại qua đây?” Tô Mộc Hề không hề thích người không có việc gì lại đến nhà tìm cô.
“Có một chuyện muốn nhờ!” Cố Dĩ Bạch đi thẳng vào vấn đề: “Cũng như lần trước, tôi có thể mời cô ăn beefsteak, nghe nói cô rất thích.”
Tô Mộc Hề cảm giác hôm nay mình va trúng thần tài rồi!
Cô mời Cố Dĩ Bạch vào trong, trong nhà còn bày bừa hơn lần trước. Cô cũng không để ý, nhưng Cố Dĩ Bạch lên tiếng: “Con gái nên sạch sẽ, lộn xộn như vậy không tốt!”
“Tôi cảm thấy rất tuyệt!” Tô Mộc Hề nhếch miệng, hơi tức giận.
“Giang Tín Chi không thích những cô gái không gọn gàng.” Cố Dĩ Bạch thẳng thắn, ngồi xuống ghế sofa.
“Có liên quan gì đến anh ta?” Tô Mộc Hề dửng dưng, rút khỏi mông Cố Dĩ Bạch chiếc quần đùi lót, cuộn tròn, ném lên giường trong phòng ngủ.
Cố Dĩ Bạch cứng đờ, một lát sau mới lên tiếng: “Giang Tín Chi là bạn tốt nhất của tôi, thật ra anh ta …”
Phía sau còn lời muốn nói nhưng Tô Mộc Hề đã cắt ngang: “Vừa hay … tôi cũng là bạn tốt của anh ta!”
Tô Mộc Hề vừa nói chuyện với Cố Dĩ Bạch vừa cấp tốc dọn sơ phòng khách. Sau đó đi đến trước mặt Cố Dĩ Bạch chìa tay.
Cố Dĩ Bạch lấy ra một chiếc trâm cài tóc, đặt trên tay Tô Mộc Hề.
“Nửa tháng beefsteak!” Tô Mộc Hề nắm chặt chiếc trâm cài.
“Được!” Cố Dĩ Bạch không hề do dự.
Trâm này cũng là vật có từ rất lâu, chỉ hỏi được chủ nhân là thiên kim của một gia đình giàu có, chết oan, nhiều hơn nữa thì không thể nhớ.
Đã bị thất vọng một lần nên lần này không có cảm giác buồn bã như trước, chỉ khẽ gật đầu.
“Ngày mai bắt đầu, tôi mời cô nửa tháng beefsteak.” Cố Dĩ Bạch đứng dậy, dáng người thẳng tắp, “Mỗi ngày tôi đứng ở dưới lầu đợi cô!”
“Đừng!” Tô Mộc Hề không thích có người đến nhà cô, lại còn là người chán ghét sự lộn xộn: “Qua cửa tiệm của tôi.”
“Được! Địa chỉ của cô,” Cố Dĩ Bạch đồng ý, “Số điện thoại của tôi là 159xxxxxx, nếu như khi cô tan sở mà tôi chưa đến, cô có thể gọi cho tôi.”
Tô Mộc Hề lấy bút viết số điện thoại của anh. Được một nửa thì dừng lại, cô quên mất rồi. …. Thấy vậy, Cố Dĩ Bạch kiên nhẫn lập lại lần nữa.
*
Khoảng năm giờ chiều ngày hôm sau, Cố Dĩ Bạch đã xuất hiện trước cửa tiệm của Tô Mộc Hề.
Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng, chiếc quần tây đen, vóc người cao ráo, đứng thẳng người, trong tay cầm hộp cơm.
Nhìn lướt qua hoàn cảnh trong cửa tiệm, khi thấy chiếc kệ đóng tầng tầng lớp lớp bụi anh khẽ nhíu mày: “Cửa hàng không sạch bằng nhà của cô; cô nên dọn dẹp một chút mới được, như vậy chuyện làm ăn cũng tốt hơn.”
“Không cần anh quản!” Tô Mộc Hề trừng mắt. Người đàn ông này mỗi lần gặp cô lại phê bình chuyện cô không sạch sẽ, trong lòng cô cảm thấy khá khó chịu.
“Beefsteak của cô!” Anh đi đến bên cạnh bàn làm việc, đặt hộp cơm giữ nhiệt xuống.
Là hộp cơm màu trắng xanh, màu sắc rất nhẹ nhàng, đáng yêu, sạch sẽ y hệt như anh.
Tô Mộc Hề lướt nhìn, đáy mắt dâng lên cảm xúc thất vọng: “Anh để tôi ăn beefsteak do chính tay anh làm?”
Tự làm thì làm sao có thể bằng được nhà hàng Pháp chứ???
“Cô có thể nếm thử. Nếu như cô không thích, ngày mai tôi đưa cô đến nhà hàng Pháp!” Cố Dĩ Bạch ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu gối.
Cố Dĩ Bạch làm pháp y, tiền lương không cao, dĩ nhiên không thể nào mời nổi cô đi ăn beefsteak ở nhà hàng Pháp cả nửa tháng trời, nên mới quyết định tự tay nấu.
Tô Mộc Hề bĩu môi một cái, mở hộp cơm ra. Trong nháy mắt, mùi vị bò beefsteakt tỏa hương thoang thoảng.
“Chín bảy phần, Giang Tín Chi nói cô thích kiểu này!” Cố Dĩ Bạch nhìn cô không chớp mắt.
Cố Dĩ Bạch lôi một chiếc khay, một bộ dao nĩa, còn có ly pha lê cao cổ và một bình vang đỏ, sau đó từ từ cắt beefsteak thưởng thức. Ăn miếng thứ nhất, vị thịt tươi mới, hương thơm ngào ngạt … Rất ngon!
“Làm ngon hơn Giang Tín Chi!” Tô Mộc Hề khen ngợi, rồi cắm cúi ăn hết phần bò.
Ăn xong, cô vỗ vỗ bụng nhỏ, ợ một tiếng no nê.
“Được rồi! Tôi ăn xong rồi, anh có thể về!” Tô Mộc Hề nói với Cố Dĩ Bạch, ánh mắt vẫn còn lấp lánh ánh sáng.
Cố Dĩ Bạch thu dẹp hộp cơm, dọn khay thức ăn dùm Tô Mộc Hề rồi mới rời đi.
*
Cố Dĩ Bạch mời Tô Mộc Hề ăn đến ngày thứ tư, Giang Tín Chi tìm đến.
“Mộc Mộc, tớ mời cậu đi ăn beefsteak! Hôm nay nhà hàng Pháp có món mới!” Giang Tín Chi phấn khởi.
Tô Mộc Hề tựa lưng vào thành ghế, hai chân gác lên bàn, mắt cũng không thèm mở ra nhìn: “Không đi!”
“Tại sao?” Giang Tín Chi khó hiểu.
“Lưu lại qua tháng sau đi! Tháng này đã có người bao ăn beefsteak rồi!” Tô Mộc Hề đáp, cũng không có ý định giấu anh ta: “Chính là đồng nghiệp của cậu, Cố Dĩ Bạch. Anh ấy nhờ tớ giúp, lấy nửa tháng beefsteak làm thù lao.”
“Cậu ấy nhờ cậu giúp?” Giang Tín Chi kinh ngạc.
Tô Mộc Hề gật đầu, thả hai chân đang đặt trên bàn xuống, ngồi ngay ngắn.
“Cậu ấy nhờ cậu việc gì? Cậu giúp thế nào? Hai người có quen nhau sao?” Giang Tín Chi hỏi liên tiếp, trong lòng anh ta có phần bất an, thậm chí có chút đố kị.
“Không quen! Tớ chỉ quen cậu nhất!” Tô Mộc Hề thản nhiên trả lời, “Nhưng nhờ giúp việc gì, tớ không thể nói cho cậu, đây là chuyện riêng tư của khách hàng.”
Lúc này Giang Tín Chi mới yên tâm, ngồi nán lại một chút thì Cố Dĩ Bạch đến.
“Dĩ Bạch, gần đây cậu rảnh lắm sao?” Giang Tín Chi chào hỏi.
“Cũng không bận lắm!” Cố Dĩ Bạch vừa nói vừa đem hộp cơm đặt trước mặt Tô Mộc Hề.
Tô Mộc Hề vùi đầu ăn, không để ý đến hai người đàn ông. Giang Tín Chi vẫn ngồi yên chờ cô ăn xong, khoảng thời gian đó anh ta cũng không nói một lời.
Như thường lệ, Cố Dĩ Bạch thu hộp cơm, giúp cô dọn khay ăn, rửa sạch rồi mới rời đi.
Chờ Cố Dĩ Bạch đi khỏi, Giang Tín Chi đề nghị được đưa Tô Mộc Hề về nhà. Có người chở về miễn phí, ngu gì không đồng ý; huống chi Tô Mộc Hề chưa bao giờ khách sáo với Giang Tín Chi.
Bình luận facebook