9
Không biết tôi đã ngủ thiếp đi được bao lâu, cơn váng đầu của tôi cũng đã đỡ hơn nhiều rồi. Tôi mơ mơ màng màng dụi dụi mắt, vặn người, không biết tay đã chạm phải thứ gì đó.
Cảm giác ở tay rất kỳ lạ, tôi không khỏi tò mò mà véo một cái.
“A.” Một hơi thở nóng hôi hổi phả vào bên tai tôi, ngứa ngáy.
Đợi đến khi tôi bối rối ngoảnh đầu lại nhìn thì trái tim bỗng hẫng mất một nhịp, vậy mà Đoàn Dĩ Diễn lại đang nằm bên cạnh tôi.
Tôi ngồi bật dậy, đưa tay lên che miệng mình lại rồi ngạc nhiên nhìn Đoàn Dĩ Diễn chằm chằm.
Anh thản nhiên nhắm chặt hai mắt lại, cũng không có phản ứng gì cả.
Anh đã làm ra chuyện thế này rồi mà vẫn còn tỉnh bơ ngủ được nữa sao.
Tôi cố đè nén cơn giận trong lòng mình lại định lặng lẽ đứng dậy nhưng lại nhìn thấy mí mắt đang khẽ động đậy của anh.
Anh còn làm bộ làm tịch trước mặt tôi nữa.
Tôi hừ một tiếng rồi sáp lại gần anh: “Không biết em có thể bóp ch.ết anh bằng bàn tay này của mình không nhỉ, đồ lưu manh.” Tôi mắng anh một câu rồi cố tình đưa tay lên ôm lấy cổ anh ra vẻ muốn bóp ch.ết anh.
Yết hầu của Đoàn Dĩ Diễn không ngừng chạm vào lòng bàn tay của tôi, hô hấp của anh dần trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
Tôi hoảng hốt rụt ngay tay về.
Đoàn Dĩ Diễn mở choàng mắt ra, anh nhìn tôi mấy giây rồi sau đó uể oải lên tiếng: “Em gọi anh là gì cơ?”
Tôi tức giận, bất giác nắm chặt lấy ga giường: “Anh, anh có ý đồ xấu.”
Đoàn Dĩ Diễn cười khẩy một cái, đột nhiên anh duỗi những ngón tay thon dài của mình xoa gương mặt tôi rồi nói: “Em nhân lúc anh ngủ nằm trên giường của anh, bây giờ lại còn trách ngược anh nữa, em nói xem ai mới có ý đồ xấu đây hả?”
Tôi đáng thương bịt hai tai lại rồi nói: “Em không làm như thế, không phải em.”
Đoàn Dĩ Diễn nhướng mày lên, anh áp sát lại gần tôi rồi khẽ cười ra vẻ nghiền ngẫm nói: “Em có đó, chính là em đồ lưu manh.”
Lần này thì hay rồi, tôi đã trở thành đồ lưu manh.
Tôi cuống lên mặc kệ tất cả mà nhào về phía anh bịt miệng anh lại rồi nói: “Em cảnh cáo anh, anh không được nói linh tinh chuyện này đâu đấy.”
Đoàn Dĩ Diễn nheo mắt lại, anh khẽ dùng sức ôm tôi vào lòng rồi lên tiếng nhắc nhở: “Cẩn thận cái chân của em.”
Tôi ngẩn người ra, cứ bị anh nhìn bằng ánh mắt nóng bỏng đó khiến da đầu của tôi tê rần rần: “Anh mau buông em ra đi.”
Anh đè tôi lại, cọ cằm lên đầu tôi: “Em muốn hẹn hò với anh sao Đoàn Ân Ân?”
Giọng nói của anh rất khàn, còn có cả sự quyến rũ nữa.
Trong nháy mắt đôi tai của tôi như ù đi, câu nói “Em muốn hẹn hò với anh sao Đoàn Ân Ân.” cứ văng vẳng trong đầu suốt thôi.
Trái tim đập loạn nhịp trong lồng ngực, dường như nó sắp n.ổ tung vậy.
Còn ở bên cạnh Đoàn Dĩ Diễn nữa, tôi sẽ ch.ết mất.
“Anh, anh đừng như thế nữa.” Tôi tức giận đẩy anh ra, cũng không màng xỏ dép nữa mà nhảy lò cò chuồn nhanh về phòng mình.
Tiếng cười tà ác của Đoàn Dĩ Diễn từ phía sau vọng tới: “Em trốn gì chứ?”
Tôi đang trốn cái gì lẽ nào anh không biết hay sao?
Sau khi đóng cửa lại, tôi nằm lên trên giường lăn lộn: “A… rốt cuộc anh ấy muốn làm gì đây?”
Không lẽ Đoàn Dĩ Diễn phát hiện ra mình không thể đuổi tôi đi được nên anh mới phải dùng cái chiêu cũ rích này khiến tôi buông bỏ phòng bị rồi sau đó thẳng chân đá tôi ra khỏi nhà sao?
“Đúng là lắm mưu nhiều kế.” Đột nhiên tôi bừng tỉnh nhưng lại cảm thấy có chút gì đó mất mát.
“Cộc cộc cộc.” Một đêm không ngủ, bây giờ mí mắt của tôi đang díp chặt lại với nhau đây này. Tôi vừa mới chợp mắt được một lúc thì lại bị tiếng gọi ác ma của Đoàn Dĩ Diễn đánh thức: “Đoàn Ân Ân, mở cửa ra.”
“Bực thật.” Tôi cắn chặt răng tức giận đi ra mở cửa.
Đoàn Dĩ Diễn thản nhiên đứng ở ngoài cửa, hình như chuyện xảy ra tôi hôm qua không mảy may ảnh hưởng tới anh thì phải.
Trông anh mặt mày rạng rỡ, còn tôi thì sao? Tôi lại bị ác ma dày vò suốt cả một đêm.
Anh khuấy đảo tôi người không ra người rồi đây này. Tôi đáng thương nắm chặt lấy cánh tay của anh, cũng sắp quỳ rạp xuống đất đến nơi rồi: “Em xin anh đấy, anh đừng hại em mà.”
“Hại em ư?” Mặt anh đen hẳn đi, rõ là đang buồn bực.
“Anh đừng giả vờ nữa.” Tôi chớp mắt, tủi thân nói: “Em biết tỏng cái chiêu cũ rích đó của anh rồi.”
Dường như Đoàn Dĩ Diễn đang suy nghĩ điều gì đó, ánh mắt anh ánh lên ý cười, anh sáp lại gần rồi thấp giọng nói bên tai tôi: “Chuyện của chúng ta để lát nữa rồi nói.”
Chuyện của chúng ta ư? Chúng tôi thì có chuyện gì được chứ?
Tôi hoàn toàn sụp đổ, như bị con mèo cào cào trong lòng vậy, cái cảm giác nghẹt thở khi bị quyến rũ này lại ập đến.
Đoàn Dĩ Diễn rất tự nhiên giơ tay lên xoay đầu tôi lại rồi nói: “Bạn tới tìm em kìa.”
Diêu Tiểu Nhan lặng lẽ thò đầu ra: “Tớ cảm thấy cậu không cần tớ nữa.”
Tôi cần lắm chứ, thế là tôi kéo Diêu Tiểu Nhan đi lên tầng, Đoàn Dĩ Diễn hừ một cái, ánh mắt của anh rất khác thường.
Tôi không thèm để ý đến anh nữa mà nhanh chóng kéo Diêu Tiểu Nhan về phòng mình.
“Tớ còn tưởng cậu bơ tớ rồi cơ.”
Diêu Tiểu Nhan lắc lắc tay: “Tớ đã kinh qua bao nhiêu vụ thất tình, bây giờ trái tim này của tớ đã chai lỳ rồi. Với cả đàn ông ở đâu mà chẳng có, bạn bè mới là quan trọng nhất. Hai người cứ vui vẻ mà hẹn hò nhé.”
Tôi cuống cuồng phản bác lại: “Anh ấy là anh trai tớ.”
“Ừ sao.”
Vừa nghe thấy Diêu Tiểu Nhan nói xong, tự nhiên tôi lại cảm thấy hoảng loạn trong lòng, thậm chí còn có một chút vui mừng nữa.
Không đúng, Đoàn Dĩ Diễn là người tôi ghét nhất cơ mà.
Tôi hít thở một hơi thật sâu, rồi tự thuyết phục bản thân bằng những lý lẽ hùng hồn: “Người tớ thích là Kỳ Xuyên, khi tớ cảm thấy bất lực nhất anh ấy luôn xuất hiện bên cạnh tớ. Còn Đoàn Dĩ Diễn lại không giống như thế, anh ấy rất xấu xa, lúc nào cũng bắt nạt tớ, anh ấy còn hay nói những lời khiến tớ chẳng hiểu gì cả…”
Giọng của tôi càng lúc càng lí nhí.
Diêu Tiểu Nhan tỏ vẻ nhìn thấu hồng trần: “Cậu có biết thế nào là hiệu ứng con gấu trắng không?”
Thấy vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác của tôi cậu ấy lại nói tiếp: “Cậu tự nói với mình rằng đừng nhớ tới con gấu trắng đó nữa nhưng hình ảnh của nó lại cứ hiện lên trong đầu cậu.”
Diêu Tiểu Nhan bẹo má tôi không thương tiếc: “Đoàn Ân Ân, cậu định làm gì đây.”
Đợi sau khi cô ấy nói xong tôi lo lắng đến mức sắp khóc luôn rồi.
Hóa ra đây chính là người ngoài cuộc thì tỉnh táo, người trong cuộc thì u mê.
10
Tôi được mẹ một mình nuôi nấng từ nhỏ đến giờ, bề ngoài tôi là một đứa vô lo vô nghĩ nhưng thực chất lại là một đứa rất nhạy cảm.
Tôi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thì có vẻ yên tĩnh đấy nhưng trái tim của tôi lại đang dậy sóng.
Cơn gió lạnh phả vào mặt tôi, lạnh đến thấu xương.
Tôi nhắm hai mắt lại suy nghĩ dần dần bay xa. Có vô số cảnh tượng hiện lên trong đầu, lúc lại là Kỳ Xuyên lúc lại biến thành gương mặt của Đoàn Dĩ Diễn.
Khi vừa mới bước chân vào nhà họ Đoàn, tôi lạ lẫm với mọi thứ. Kỳ Xuyên luôn nhận ra những lúc tôi ngồi khóc thầm, dường như ánh mắt của anh ấy luôn đuổi theo bóng hình tôi vậy.
Tôi chưa từng thấy ai dịu dàng như Kỳ Xuyên cả. Anh ấy chưa bao giờ chê tôi phiền phức, lần nào cũng đợi tôi khóc xong, rồi giống như biết làm ảo thuật biến ra cho tôi một chiếc kẹo sắc màu.
Ánh mắt của anh ấy luôn rất sáng: “Ăn đồ ngọt rồi em sẽ không cảm thấy khổ sở nữa.”
Tôi đã từng cẩn thận hỏi anh: “Tại sao anh lại tốt với em như thế.”
Lúc Kỳ Xuyên cúi người xuống nói chuyện với tôi, anh dịu dàng vén mấy sợi tóc rối ra sau tai cho tôi rồi nói: “Bởi vì từng có người dịu dàng như thế với anh nên anh muốn dành sự ấm áp cho những người khác nữa.”
Những người từng bị ướt mưa cũng muốn che mưa cho người khác.
Dù cho tôi chỉ là một trong số những người anh ấy quan tâm nhưng trái tim trống rỗng này của tôi cũng được anh ấy lấp đầy rồi.
Càng lúc tôi càng dựa dẫm vào Kỳ Xuyên, nhưng tôi không biết đây có phải là thích không nữa.
Tôi gom hết những vỏ kẹo Kỳ Xuyên tặng cho tôi bỏ vào một chiếc hộp để trên đầu giường. Tôi vẫn luôn nghĩ, đợi đến khi tôi gom đủ chín trăm chín mươi chín vỏ kẹo thì tôi cũng có đủ dũng cảm để nói cho anh ấy biết: “Nhờ có anh mà bây giờ em đã rất ngọt rồi, anh có muốn thưởng thức không?”
Thế nhưng bây giờ tôi còn chưa kịp gom đủ chín trăm chín mươi chín chiếc vỏ kẹo thì tôi đã không còn thích ăn kẹo nữa rồi.
Cuối cùng thì tôi cũng hiểu, thì ra dựa dẫm không phải là thích.
Thích là gì nhỉ?
Tôi suy nghĩ rất lâu, trong đầu lại hiện lên gương mặt của Đoàn Dĩ Diễn.
Vừa nghĩ tới anh tôi kìm lòng không đặng mà đỏ ửng mặt lên, trái tim cũng đập rất nhanh.
Lúc gặp anh thậm chí tôi còn không dám nhìn thẳng vào anh nữa, muốn tới gần anh nhưng lại sợ chúng tôi gần nhau quá.
Cảm xúc của tôi luôn bị hành động của anh chi phối.
Khi tôi biết được chuyện anh vì ở lại bệnh viện chăm sóc tôi mà từ bỏ cơ hội tham gia thi đấu, tôi không khỏi cảm thấy mừng thầm trong lòng, và còn một chút lâng lâng nữa.
Cuối cùng thì tôi cũng hiểu ra, tôi không phải là kế hoạch B, cũng không phải là lựa chọn E, càng không phải là dự phòng của anh gì cả, mà tôi chính là đáp án duy nhất.
Nhưng cứ hễ nghĩ tới thân phận chắn ngang chúng tôi tôi lại cảm thấy như có một tảng đá lớn đè nặng trong lòng mình vậy, tôi không thể làm gì khác ngoài cố gắng chịu đựng cơn đau trong lòng.
Tôi, tôi không thể thích anh được.
“Em lạnh không?” Không biết Đoàn Dĩ Diễn vào từ khi nào, anh khoác áo lên người tôi.
Tôi ngẩn người ra: “Anh vào đây từ khi nào vậy?”
Đoàn Dĩ Diễn cong môi cười, anh không mảy may để ý đến sự bất mãn trên gương mặt của tôi mà nhướng mày lên rồi nhét tay vào trong túi áo. Tôi hoảng sợ đang định trốn.
Anh dùng sức ôm lấy tôi rồi mỉm cười vô cùng quyến rũ: “Anh nên đứng bên cạnh em với thân phận nào đây nhỉ?”
Sao tôi có thể không cảm nhận được sự nghiêm túc trong đôi mắt anh lúc này chứ?
Tôi cụp mắt xuống, cố tình đẩy anh ra: “Còn có thể là thân phận gì nữa, anh là anh trai của em mà.”
Đoàn Dĩ Diễn nhíu mày lại: “Anh trai của em ư?”
Anh nheo mắt lại, cố chấp nâng cằm tôi lên rồi nói: “Em đang giận hả?”
Tôi ngẩng đầu lên, vành mắt đỏ hoe: “Em giận vì thái độ xấu xa của anh đấy, lần nào cũng khiến em phải khóc. Còn giận anh vì anh đã lơ đi thân phận giữa hai chúng ta rồi nói những lời kỳ lạ với em khiến em phải phiền lòng? Có lẽ là giận anh, vì anh là một người anh nhưng lại luôn bắt nạt cô em gái là em, khiến em ghét anh.”
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt mơ màng, những ngón tay lạnh lẽo lau đi giọt lệ vương trên mí mắt tôi: “Em đừng khóc.”
Một lúc lâu sau Đoàn Dĩ Diễn mới miễn cưỡng lên tiếng: “Ghét anh hả?”
“Vâng.”
Đoàn Dĩ Diễn nghe thấy tôi nói như thế thì nắm chặt bàn tay thành nắm đấm để trên eo tôi rồi lại cố chấp không chịu buông tay.
“Đoàn Ân Ân, chẳng phải em thích anh sao?”
Tôi hoảng hốt trốn tránh: “Em không thích anh.”
Anh nắm lấy cằm tôi rồi nói: “Nếu như em không thích anh thì tại sao em lại không dám nhìn thẳng vào anh để nói chứ?”
Vì thích anh nên tôi mới không dám nhìn thẳng vào anh.
“Anh buông em ra đi.” Tôi bình tĩnh, hơi ngước mặt lên.
Anh nhìn xoáy vào mắt tôi, thấy vẻ mặt thản nhiên của tôi thì khẽ hừ một tiếng rồi buông tay.
Sau khi đi được mấy bước, anh quay ngoắt người lại mạnh mẽ ôm tôi vào lòng rồi nói: “Vậy thì em hãy thích anh từ hôm nay đi.”
Giọng điệu của anh vừa dịu dàng lại vừa thản nhiên.
Tôi giãy dụa mấy lần, nhìn gương mặt cương quyết của anh bị bóng tối bao trùm đến nỗi không biết phải làm sao, sự chua xót trong lòng tôi như thủy triều dâng lên cuồn cuộn.
Thật ra tôi không còn ghét anh từ lâu rồi.
Thứ tôi ghét chỉ là thân phận đang bủa vây lấy chúng tôi mà thôi.
11
Ba tháng sau tôi được th.áo bột.
Lúc trò hề này kết thúc, tôi đã cầu xin Đoàn Dĩ Diễn hãy cách xa tôi ra một chút.
Tôi cứ nghĩ rằng chỉ cần mình bóp ch.ết hạt giống còn chưa kịp nảy mầm này đi thì nó sẽ không phát triển thành một cây đại thụ với những tán lá xum xuê trong lòng tôi nữa.
Ngày hôm ấy Đoàn Dĩ Diễn nhìn tôi rất lâu, đứng dưới ngọn đèn mờ ở ban công, trong đôi mắt xinh đẹp ấy của anh xuất hiện một thứ ánh sáng dịch chuyển.
Cuối cùng anh không nói được hay không nữa.
Sau đó tôi vẫn luôn trốn tránh anh.
Ngay cả một người một tháng mới về nhà được một lần như Khương Vận Hà cũng nhìn ra sự khác lạ giữa hai chúng tôi.
Bà còn hỏi riêng tôi: “Con với anh con sao vậy? Hai đứa cãi nhau đúng không?”
“Mẹ đừng hỏi con nữa.” Tôi buồn bực trả lời.
Khương Vận Hà vô cùng tức giận nói: “Mẹ bảo con noi gương anh con, con xem con đã học được những gì rồi, cái tính tình này của con ngày càng chẳng ra làm sao cả?”
Mẹ cứ càm ràm miết: “Con nhóc ch.ết tiệt này, sao con cứ chọc anh con tức giận vậy. Nếu mẹ và chú Đoàn của con đã kết hôn với nhau rồi thì thằng bé chính là anh trai của con, con cãi nhau với anh làm gì?”
Tôi mỉm cười nhìn bà, cười đến nỗi hai mắt đỏ hoe: “Mẹ đã từng hỏi con có muốn có một người anh như anh ấy bao giờ không?”
Mặt mũi của bà đỏ bừng lên, bà đứng thẳng lưng nói: “Ý con là sao?”
“Không có ý gì ạ.”
Tôi vừa mới nói xong thì Đoàn Dĩ Diễn đi từ trên tầng hai xuống, giống như tâm linh tương thông đột nhiên anh ngoảnh đầu lại nhìn.
Bốn mắt chạm phải nhau.
Tôi quay mặt đi: “Con đi học đây.”
Khi ra tới cửa dường như tôi nghe thấy Khương Vận Hà kéo Đoàn Dĩ Diễn lại rồi nói với anh cái gì đó.
“Diễn à, con đừng so đo với Ân Ân nhé, nó là em gái con mà.”
“Ai nói em ấy là em gái của cháu?”
Gương mặt của Đoàn Dĩ Diễn tái hẳn đi.
Tôi không dám ở lại nghe thêm nữa mà chuồn lẹ.
Tôi gặp được Kỳ Xuyên ở chỗ rẽ khu chung cư, anh ấy trông thấy tôi thì ngẩn người ra: “Sao hôm nay em cũng đi học muộn vậy?”
Tôi im lặng không nói gì.
Kỳ Xuyên lấy kẹo từ trong túi ra theo thói quen: “Em lại không vui nữa à?”
Tôi lắc đầu, mỉm cười với anh ấy.
Kỳ Xuyên cúi người xoa đầu tôi, ánh mắt của anh dịu dàng đến phát sáng: “Sao hôm nay anh em vẫn còn chưa thấy ra nữa?”
“Anh ấy sắp ra rồi đấy ạ.” Tôi thản nhiên nhìn sang chỗ khác, định nhấc chân rời đi.
Kỳ Xuyên chủ động hỏi tôi: “Anh chở em đi học nhé?”
Trước khi làm bất cứ chuyện gì, lúc nào Kỳ Xuyên cũng hỏi ý kiến của người khác.
Thái độ nhã nhặn đó của anh ấy khiến người khác khó lòng từ chối được.
“Anh không đợi Đoàn Dĩ Diễn nữa à?” Đây là lý do trốn tránh duy nhất tôi nghĩ ra được.
Kỳ Xuyên đờ người ra, anh ấy không vui nói: “Cậu ấy không cần anh đợi đâu.”
Giọng điệu của anh ấy thật sự rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
Không lẽ Kỳ Xuyên mượn cớ đợi Đoàn Dĩ Diễn để đợi tôi sao?
Tôi nuốt nước bọt, tôi không vui mừng như mình vẫn nghĩ mà ngược lại tôi còn cảm thấy như đứng đống lửa như ngồi đống than nữa.
Tôi nhảy vội xuống xe, tôi luôn cảm thấy có một ánh mắt nóng bỏng nào đó đang nhìn mình chằm chằm nhưng khi tôi ngoảnh đầu nhìn lại thì chẳng thấy gì cả.
Bình luận facebook