• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full HÔ HẤP LẦN THỨ HAI (2 Viewers)

  • Chương 77

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.









Chuyển ngữ: Andrew Pastel
77.

Tiếu Nhạn Bình uống say bí tỉ, Dư Diệp nhanh chóng đỡ ông ta lên xe nghỉ ngơi, tìm một góc yên tĩnh trong quán trà nhỏ của khách sạn Phù Sơn ngồi xuống cùng tôi.

"Là chuyện của Trương Nguyên." Cô ấy cười nhẹ, lấy một phong thư nhỏ trong túi ra rồi đẩy ra trước mặt tôi, kích thước bằng khoảng một phong bao lì xì mừng năm mới.

Tôi ngập ngừng, sờ sờ phong thư, rất mỏng, hình như chỉ chứa một tờ giấy.

"Sau khi anh ấy trở về Nam Ích, cậu đổi số điện thoại di động, anh ấy không thể liên lạc được với cậu." Dư Diệp nhìn tôi, "Anh ấy biết tôi đang ở Phù Châu nên nói rằng nếu tôi có gặp cậu thì đưa giúp cái này cho cậu."
Tôi cau mày, đột nhiên sinh ra một sự sợ hãi với chiếc phong thư.

Tôi đặt tay lên phong thư một lúc lâu mới quyết định xé nó ra, bên trong chỉ có một mẩu giấy nhỏ.

Tôi mở tờ giấy viết thư ra, dùng cả hai tay vuốt thẳng, môi mấp máy thật chậm, thật chậm đọc những từ được viết trên đấy.

"Phi Tử, tôi không nghĩ là mình có thể nhớ được.

Nếu cậu vẫn tin tôi, hãy gọi cho tôi.

39 ***** 283.

Trương Nguyên từ Nam Ích."
Trong một thoáng đó tôi cảm thấy sống mũi mình cay xè.

"Trương..

Trương Nguyên là gì của cô?" Tôi nhìn chằm chằm vào tờ giấy viết thư, vô thức hỏi Dư Diệp.

"Anh ấy không là gì cả." Dư Diệp khẽ nói, "Trước khi anh ấy đến Nam Ích, chúng tôi hoàn toàn không biết nhau.


Sau đó do hai bên gia đình sắp xếp hai chúng tôi đi xem mắt mới quen được nhau."
"Xem mắt?" Tôi được hai chữ này kéo ra khỏi tâm trạng buồn bã một chút.

"Tôi có một người chú làm tiểu đoàn trưởng ở Vân Nam.

Ông ấy đã sắp xếp chuyện xem mắt này." Dư Diệp chậm rãi mím môi, "Tôi từng có một người tôi muốn kết hôn cùng ở Nam Ích, nhưng gia đình không đồng ý cho tôi lấy người đó mà bắt tôi đi gặp Trương Nguyên.

Tôi với Trương Nguyên ở bên được một thời gian, cả hai đều không thích, nhưng gia đình hai bên cứ hy vọng chúng tôi sẽ sớm kết hôn." Cô dừng lại ở đây một lúc, nhìn ra cửa sổ, "Ngay trước tết năm ngoái, người tôi muốn kết hôn lại đi cưới người khác, lúc đó tôi rất buồn, nên tôi đã nói với gia đình là tôi muốn kết hôn với Trương Nguyên."
Tôi đã hiểu ra đôi chút.

"Tôi nghĩ lúc đó có lẽ tôi đã làm khó anh ấy, anh ấy bảo với nhà là chúng tôi sẽ đi tuần trăng mật.

Bố mẹ tôi đặt cho chúng tôi một chuyến du lịch đến Maldives nhưng chúng tôi không đi, ra sân bay chúng tôi bay thẳng đến Phù Châu.

"Cô đã kết hôn với Trương Nguyên sao?!" Tôi mở to mắt nhìn cô ấy.

"Không." Dư Diệp nở nụ cười.

"Tôi đã nói với anh ấy là không được kết hôn.

Để lừa gia đình cho hai chúng tôi ra ngoài, anh ấy đi làm giấy đăng ký kết hôn giả."
Tôi chợt cảm thấy vui vẻ một chút, cái này đúng là phong cách của Trương Nguyên.

"Gia đình tôi mở vườn đào ở Nam Ích.

Tốt nghiệp xong tôi giúp đỡ bố làm việc, cũng không có áp lực công việc.

Lúc đó, tôi chỉ muốn thư giãn.

Trương Nguyên đi đâu tôi đi theo đó.


Ai biết được vừa đến Phù Châu đã bị xe tông phải, mà cũng nhờ vậy tôi mới gặp được Tiếu Nhạn Bình." Dư Diệp cười nhẹ, "Đúng là trong cái rủi có cái may."
Tôi nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Dư Diệp, không đành lòng nói thêm gì nữa: "Tiếu Nhạn Bình là người đàn ông tốt.

Cô đi theo ông ấy sẽ được an ổn suốt đời."
"Chuyện này tôi biết." Dư Diệp gật đầu, "Trước kia là tôi không hiểu chuyện, nếu không phải do tôi buồn bực, Trương Nguyên sẽ không phải kết hôn giả."
Tôi cười cười theo cô ấy, vốn tôi muốn chúc hai người trăm năm hạnh phúc, nhưng vừa mở miệng lại vẫn chuyển đề tài: "Vậy thì...!Trương Nguyên, bây giờ thế nào rồi?"
Dư Diệp hơi thu lại nụ cười: "Tôi không biết nhiều về anh ấy.

Năm ngoái lúc từ Phù Châu về Nam Ích, cảnh sát vũ trang đã phải hộ tống suốt chặng đường, thật sự sợ chết khiếp.

Sau này, tôi nghe chú tôi kể hình như anh ấy là đặc vụ chìm chống ma túy, nhiệm vụ kết thúc thì được bổ nhiệm vào văn phòng công tố.

Sau vụ việc năm ngoái, anh ấy được chuyển đến sở thuế vụ."
Tôi vô thức liếc nhìn tờ giấy trên tay.

"Tôi không biết giữa hai người có hiểu lầm gì không..." Dư Diệp cố gắng thuyết phục tôi, "Nhưng tôi thấy hai người đã là bạn của nhau rất lâu rồi.

Tôi nghĩ anh ấy cũng lo lắng và khó chịu một mình ở Nam Ích, nếu có thời gian, cậu thử liên lạc lại với anh ấy đi."
Về đến nhà, nhà cửa đã được dọn dẹp sạch sẽ không còn hạt bụi, tôi ngồi co ro trong góc sô pha xem đi xem lại bức thư của Trương Nguyên, cảm xúc trong lòng không biết phải miêu tả thế nào.

"Tôi không nghĩ là mình có thể nhớ được."
Tôi sững sờ nhìn hàng chữ này, cảm giác như thật sự nhìn thấy khuôn mặt của Trương Nguyên, thấy được ánh mắt rất nghiêm túc, cố gắng nhớ lại nhưng vẫn trống rỗng.

Tôi không biết mình đã ngẩn ngơ bao lâu, bỗng bất ngờ nghe được tiếng chuông điện thoại vang.

Tôi luống cuống chân tay bấm nhận cuộc gọi, giọng Bạch Đoạn vang lên từ ống nghe.

"Em ở nhà một mình à?" Anh lười biếng hỏi, mang theo một cảm giác an tâm lạ thường, khiến người ta cảm thấy xung quanh như ấm áp lên.


"Một mình chứ, em còn ở với ai khác nữa?" Tôi mỉm cười, "Anh về nhà rồi à? Bố anh sao rồi?"
"Ông ấy vừa ngủ." Bạch Đoạn tức giận nói với tôi, "Để anh kể em nghe, lần này quay về ông ấy không nói với anh một câu nào, trên bàn cơm toàn là mẹ nói."
"Ồ? Mẹ anh có hỏi gì không?" Tôi cười hỏi anh.

"Còn hỏi gì nữa? Thì hỏi sống thế nào ở Nhai Bắc.

Anh thấy bố lúc nào mặt cũng u ám, cho nên anh nói thật luôn, nói anh sống chung với em, em còn mỗi ngày đưa đón anh đi đi về về." Bạch Đoạn cười vui vẻ, "Em không thấy bố anh lúc đó đâu, anh nói câu nào là liếc mắt trừng anh suốt luôn."
"Ơ này đừng đi xa quá." Tôi cười nói, "Bố anh chịu để anh về nhà là khó khăn lắm rồi, anh cứ như thế lại chọc bố anh lên tăng xông mất.

"
"Anh biết mà." Bạch Đoạn kiềm chế lại một chút, "Anh biết ông ấy không thực sự tức giận.

Nếu bố anh giận thật ông ấy đã cầm cây phang anh từ lâu rồi, đâu có thể nhẹ nhàng với anh như vậy." Anh thở dài.

"Anh đoán ông ấy cũng biết rằng con trai ông ấy cũng sẽ như thế này suốt quãng đời còn lại."
"Như thế này là như thế nào? Đi theo em chẳng phải quá sướng rồi sao." Tôi trịnh trọng nói, "Hoa nhài đã nguyện ý rồi, cứt trâu còn đứng đó ý kiến cái gì?"
"Em mới là cứt trâu đấy." Anh hung tợn mắng tôi một câu.

Tôi với anh chọc qua chọc lại, thấy anh cười nói thoải mái, tôi biết lần này trở về anh cũng không gặp khó khăn gì, lòng cũng an tâm lên.

Tôi muốn nói với anh chuyện Trương Nguyên, nhưng suy nghĩ một hồi, tôi lại không nói gì.

Tôi không muốn anh dính vào chuyện này nữa.

Bạch Đoạn là phó chủ nhiệm khoa gây mê hồi sức và là người yêu của tôi; dù quá khứ có ra sao, tương lai thế nào, bây giờ tôi che chở để anh an tâm và hạnh phúc, thế là đủ rồi.

Tôi đi vào phòng tắm rửa mặt, định tranh thủ gọi điện cho Trương Nguyên trong khi đầu còn tỉnh táo, nhưng đúng lúc này cậu cả lại gọi, dặn dò lung tung một đống chuyện, cuối cùng cũng không quên nhắc tôi đến thăm Cục trưởng Hà.

Tôi bị cậu làm cho tâm phiền ý loạn, chợt cái đêm hỗn loạn ở Tiểu Tây Sương đột nhiên hiện lên trong đầu tôi, ký ức như tơ nhện mà quấn quanh tôi.

Tôi sặc phong thái một gã tiểu tư sản, tay cầm điếu thuốc tay cầm rượu ngồi trên ban công hóng gió đêm, gặm nhấm nỗi buồn rầu cay đắng và thù hận; đêm đến thật khuya tôi mới sốc lại bản thân, bò lên giường đi ngủ.

Hôm sau là đêm ba mươi, Bạch Đoạn tiếp tục làm tổ trong nhà làm tròn chữ hiếu, tôi theo chỉ thị của cậu, xách quà cáp đến nhà Cục trưởng Hà chúc Tết.

Nhà Cục trưởng Hà đông như mắc cửi, người ra vào chúc Tết nườm nượp, trong góc phòng khách còn có một vài người quây thành vòng tròn chơi mạt chược.


Tôi nói chuyện với ông ta trong phòng làm việc vài câu, tất cả đều là mấy câu chúc tết hỏi thăm sáo rỗng.

Trước khi chia tay, tôi vẫn không thể bỏ xuống được nút thắt đó, cố gắng đè nén cảm xúc, tôi quay lại hỏi, "Cục trưởng, tôi vẫn muốn hỏi, là chuyện gì đã xảy ra ngày hôm đó...!"
Cục trưởng Hà liếc nhìn tôi một cái rất rõ ràng: "Cậu muốn hỏi chuyện ngày Quách Nhất Thần chết đúng không?"
Tôi nhếch miệng cười: "Tôi chỉ hỏi thôi nếu ngài không tiện nói..."
Ông ta cười: "Nội dung trọng điểm thì không tiện, nhưng quá trình bắt giữ vẫn có thể nói được." Ông ta nhàn nhạt ngồi trên cái ghế da trong phòng làm việc, "Vụ án này xuyên tỉnh, xuyên quốc gia, có cả đội đặc nhiệm vào cuộc.

Lực lượng cảnh sát cấp thành phố của chúng tôi cơ bản là không có quyền quản lý.

Bên cảnh sát vũ trang có người chuyên đi theo dõi nhất cử nhất động của Trương Nguyên.

Chiều hôm đó chúng tôi nhận được mệnh lệnh hành động, nói rằng Trương Nguyên đã bị bắt cóc, bị kéo vào một chiếc ô tô bên ngoài cửa bệnh viện trực thuộc Đại học Phù Châu.

Chúng tôi bám đuôi đi theo đến tận Tiểu Tây Sương để bắt giữ." Ông ta từ từ nhìn tôi chằm chằm, "Khoảng thời gian đó chúng tôi phải tìm kiếm khoảng thời gian hành động thích hợp nhất, vừa phải tìm được chỗ ẩn náu của Quách Nhất Thần vừa phải giải cứu kịp con tin.

Đúng ra thì phải hành động trước khi Trương Nguyên bị đưa vào nhà, nhưng cảnh sát lúc ấy không đuổi kịp, mất cơ hội bắt sống, cuối cùng, chỉ có thể chọn bao vây, sau đó hạ gục."
Tim tôi đập loạn lên: "Trương Nguyên bị người của Quách Nhất Thần bắt cóc đến Tiểu Tây Sương?"
Cục trưởng Hà gật đầu một cái: "Đúng vậy."
"Anh ấy là nội gián của cảnh sát, hay là..."
"Chuyện này tôi không thể nói, mà tốt hơn là cậu cũng không nên biết." Cục trưởng Hà khẽ liếc tôi, "Chuyện tôi kể cho cậu cũng đã tỉ mỉ hơn tin báo đài lắm rồi."
Tôi lặng người ngồi trên sofa, trong dạ dày tôi như thể một tảng băng đang từ từ trượt xuống.

Cục trưởng Hà chậm rãi đứng dậy, ân cần vỗ nhẹ vào đầu tôi: "Được rồi, chuyện này cũng đã qua, đừng nghĩ tới nữa, chỉ nên hướng về tương lai."
Tôi lo lắng bước ra khỏi nhà Cục trưởng Hà, ánh mặt trời lười biếng nhưng lòng người lại không yên.

Tôi phóng xe đến bờ sông Tỳ Bà, nhìn thấy bốn, năm đứa trẻ khoảng mười mấy tuổi đang cùng nhau chơi tạt lon, đôi mắt sáng ngời, tươi cười tự phụ, trên gương mặt non trẻ lấm tấm mồ hôi.

Tôi nhớ trước đây Trương Nguyên, Quách Nhất Thần và tôi đã nhiều lần ngồi xổm cạnh nhau trên bờ kè này, trốn học, đánh nhau, hút thuốc, tán gẫu và tắm nắng.

Tôi hạ cửa kính xe xuống một nửa, hút thuốc theo làn gió sông nhàn nhạt, tầm mắt dần mờ đi lúc nào không biết.

Tôi nhìn theo bóng những đứa trẻ trên bờ sông, từ từ lấy tờ giấy viết thư trong túi ra, mép tờ giấy đã bị tôi cuộn lại một chút; tôi nhanh chóng hút hết mấy hơi thuốc cuối cùng, lấy điện thoại ra gọi đến số mà Trương Nguyên để lại.

./..
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom