- Ta phải trở về.
Cơ Thanh Ảnh trả lời không chút do dự, rõ ràng nàng tương đối kiên quyết với chuyện này:
- Hoàng triều họ Cơ cần ta che chở, ta không thể không quan tâm đến hơn một trăm ngàn tộc nhân, đây là trách nhiệm của ta, ta phải gánh chịu.
- Với tu vi hiện tại của cô, nếu quay về thì tôi tin sẽ chẳng ai dám làm loạn.
Hạ Thiên lười biếng nói.
- À, đúng vậy, với tu vi Độ Kiếp Kỳ của ta, rõ ràng là vô địch ở đại lục Tiên Vân.
Cơ Thanh Ảnh khẽ gật đầu:
- Nhưng nếu muốn hoàn toàn làm cho hoàng triều họ Cơ không loạn lạc thì phải mất vài năm.
- Vậy cô sẽ quay lại sao?
Hạ Thiên lại hỏi.
- Ta không biết?
Cơ Thanh Ảnh có chút do dự, sau đó lại lắc đầu:
- Nếu ngươi hy vọng ta quay về, vậy ngươi nhất định phải đối đãi tốt với Cơ Thanh Ảnh kia, thật ra nàng ta chính là ta, thậm chí càng muốn là ta.
- Không cần cô nói thì tôi cũng sẽ đối xử tốt với cô ấy, cô ấy cũng là vợ tôi, mà tôi đối xử rất tốt với những bà vợ của mình.
Hai tay của Hạ Thiên chạy trên người Cơ Thanh Ảnh:
- Đúng rồi, nói cho cô biết một sự kiện, cô không cần sợ Em Chân Dài, cô ấy đã đồng ý sẽ không báo thù cô.
Cơ Thanh Ảnh hình như không quan tâm đến vấn đề này, nàng đột nhiên hỏi một câu:
- Ngươi biết tại sao ta lại ăn độc dược lớn lên không?
- Không biết.
Hạ Thiên không rõ ràng lắm:
- Cô có sở thích đặc biệt sao?
Tuy yêu nữ chết tiệt này bây giờ rất ngoan nhưng có sở thích kỳ lạ cũng không quá ngạc nhiên.
- Ta là một người trong huyết mạch chính thống cuối cùng của hoàng triều họ Cơ, khi ta còn ở trong bụng mẹ thì đã nhiễm chất kịch độc, cuối cùng thì mẹ ta chết, ta còn sống, cái giá phải trả là mỗi ngày đều phải ăn chất kịch độc, lấy độc trị độc.
Cơ Thanh Ảnh nói thật khẽ:
- Ta chưa từng có cuộc sống của một tiểu cô nương bình thường, không phải ta không muốn mà là không thể. Vì vậy khi ta tạo ra một phân thân, ta biến nàng trở thành một Cơ Thanh Ảnh khác, một Cơ Thanh Ảnh mà ta muốn, đó là cho nàng ta một cuộc sống vui vẻ, không âm mưu hãm hại, không phong vân biến hóa, chỉ là một nữ hoàng khờ dài, một nữ hoàng thích gì làm đó.
- Vì vậy có thể nói chức nữ hoàng của cô không có gì là hay.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Ta là huyết mạch chính thống cuối cùng của hoàng triều họ Cơ, ta phải quay về.
Cơ Thanh Ảnh dùng giọng kiên quyết nói:
- Chờ khi ta về đến đại lục Tiên Vân, ta sẽ hủy trận pháp ở bên kia, đến lúc đó ta sẽ thông báo cho ngươi, ngươi sẽ hủy cả trận pháp bên này. Như vậy hai thế giới sẽ không còn liên lạc, cũng sẽ không còn người tu tiên của đại lục Tiên Vân đến nơi này.
- Vậy cô chẳng phải cũng không thể đến sao?
Hạ Thiên chợt thấy có vấn đề, tất nhiên hắn cũng muốn hủy diệt pháp trận này, dù bây giờ hắn đã không cần sợ người tu tiên của đại lục Tiên Vân, nhưng giữ lại pháp trận này chính là giữ lại nhân tố bất ổn, hủy diệt đi vẫn tốt hơn. Về phương diện khác thì hắn lo lắng Dạ Ngọc Mị sẽ chạy đi, vì vậy hắn muốn cắt đứt khả năng tìm đường về của nàng.
- Ta thì khác, ta có liên lạc với thế giới này, chỉ cần phân thân của ta bình yên vô sự ở đây, ta có thể quay về.
Cơ Thanh Ảnh lắc đầu nói.
Hạ Thiên không nói thêm điều gì, Cơ Thanh Ảnh có chấp niệm nặng hơn cả Dạ Ngọc Mị, còn phương diện khác thì yêu nữ này như vậy càng làm hắn muốn chinh phục, hắn không chịu có hại trước mặt nàng, chỉ vậy mà thôi. Bây giờ hắn đã hoàn thành quá trình chinh phục, nếu nàng thật sự phải đi, hắn, sẽ cho nàng đi.
Tất nhiên đó cũng không phải là nguyên nhân duy nhất, còn có một nguyên nhân khác, đó chính là còn Cơ Thanh Ảnh ở chỗ này, mà hắn yêu thích Cơ Thanh Ảnh hồn nhiên kia hơn.
Mà nguyên nhân quan trọng nhất lại khác, Hạ Thiên mở miệng nói:
- Nếu cô đã nhất định phải quay về, như vậy thuận tiện giúp tôi làm một việc.
- Chuyện gì?
Cơ Thanh Ảnh có chút ngạc nhiên, hắn có chuyện gì cần làm ở bên phía đại lục Tiên Vân sao?
Không đợi Hạ Thiên trả lời, Cơ Thanh Ảnh chợt hiểu ra:
- Ngươi muốn ta báo thù cho Nguyệt Thanh Nhã?
- Đúng vậy, trước kia cả nhà Nguyệt Thanh Nhã bị giết, có thể chị ấy chưa kịp báo thù thì đã đến thế giới này, tuy chị ấy đã bỏ qua cừu hận quá khứ, cũng không muốn quay về báo thù nhưng tôi không cho phép chuyện này xảy ra. Vì vậy cô quay về đại lục Tiên Vân, cô nên giúp tôi làm một việc mà chính cô am hiểu nhất.
Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói:
- Tìm được kẻ thù của thần tiên tỷ tỷ, sau đó tru di cửu tộc của hắn.
- Được.
Cơ Thanh Ảnh đồng ý, đối với nàng thì đó là chuyện nhỏ, với tu vi hiện tại và thân phận nữ hoàng của nàng, muốn làm chuyện đó là rất dễ dàng.
Cơ Thanh Ảnh trầm ngâm một chút rồi nói thêm:
- Ngươi cũng không cần ở đây chờ Vấn Thiên Quân xuất hiện, vì đến lúc đó ta sẽ xử lý hắn, nếu hắn chết thì ta sẽ nói cho ngươi biết.
- Được rồi, nhưng ta muốn ở lại chỗ này vài ngày.
Hạ Thiên cảm thấy ý kiến của Cơ Thanh Ảnh là rất tốt, mình thật sự không nên ôm cây đợi thỏ.
Tất nhiên Hạ Thiên cũng sẽ không lập tức đi ngay, phải hưởng thụ yêu nữ Cơ Thanh Ảnh này thêm vài ngày nữa mới được.
...
Vài ngày sau, ở thành phố Giang Hải.
Một tên thanh niên nhỏ gầy chạy vội trong hành lang của cục công an, sau lưng hắn có hai người đuổi theo, vừa đuổi vừa hô:
- Đứng lại, dừng chạy, cản hắn lại.
Tên đàn ông nhỏ gầy kia bị bắt vào vì tội ăn cắp, nhưng không may là người này không chỉ là căn cắp vặt, trên người hắn còn có án mạng, vì vậy mà vừa bị bắt vào cục công an không lâu thì hắn đã muốn chạy trốn. Tất nhiên cảnh sát cũng cho rằng hắn chỉ là một tên cắp vặt, vì thế cũng không giữ chặt, để hắn có cơ hội bỏ trốn.
Đáng tiếc là hai tên cảnh sát trong nhóm của Băng Băng đang nói chuyện thì phát hiện ra tên kia bỏ chạy, vì vậy mà đuổi theo. Rõ ràng người trong đội của Băng Băng đều là tinh anh, vì tên ăn cắp vặt sắp bị bắt đến nơi.
Tên ăn cắp thấy tình huống không ổn, nhưng đúng lúc này hai mắt hắn tỏa sáng, vì trước mặt hắn xuất hiện một nữ cảnh sát rất đẹp, quan trọng là bụng hơi lớn, rõ ràng là có mang.
- Đây là mộ con tin tuyệt hảo.
Tên ăn cắp nghĩ như vậy, sau đó nhào về phía nữ cảnh sát kia.
Hai tên cảnh sát đuổi theo tên ăn cắp cảm thấy vui mừng, tên kia cho rằng dễ ức hiếp phụ nữ có thai sao? Đây là đối tượng hùng mạnh nhất trong cục công an đấy.
Người phụ nữ có mang này không phải là ai khác, chính là Lãnh Băng Băng, là cảnh sát hùng mạnh nhất trong cục công an. Nàng dù có mang cũng chạy nhanh hơn người thường, đánh thắng hơn chục tên cướp, nhưng tên ăn cắp kia tưởng nàng là quả hồng mềm, vì vậy chỉ có thể nói là tự gây nghiệt thì khó sống.
Khi thấy tên căn cắp nhào về phía mình, Lãnh Băng Băng tiện tay cho đối phương một tát bất tỉnh, sau đó nàng dùng ánh mắt không vui nhìn thủ hạ của mình:
- Chuyện gì xảy ra vậy? Giữ một người cũng không xong sao?
- À, đội trưởng, người này không phải thoát ra từ trong tay chúng ta.
Một tên cảnh sát vội vàng giải thích.
- Mang về điều tra một chút, dám chạy trốn trong cục công an, xem ra có án lớn trên đầu.
Lãnh Băng Băng thản nhiên nói.
- Vâng, đội trưởng.
Hai người kia chạy đến kéo tên ăn cắp đi, mà Lãnh Băng Băng đi về phía phòng làm việc.
Lãnh Băng Băng xoay người, sau đó nàng mỉm cười dùng tay đè lên bụng:
- Tiểu tử kia đừng đá mẹ, không thì chờ con đi ra, mẹ sẽ cho cha đá con.
- Băng Băng, con lại đá chị sao?
Một âm thanh vang lên bên cạnh.
Lãnh Băng Băng chợt ngẩn ngơ, sau đó nở nụ cười sáng lạn:
- Chồng, cậu đến rồi à?
Người vừa xuất hiện là Hạ Thiên, hắn cuối cùng cũng rời khỏi Tuyết Sơn, sau đó đến Tây Đô đưa Cơ Thanh Ảnh và An Tâm đến Giang Hải, cuối cùng hắn đi đến chỗ này của Lãnh Băng Băng.
- Băng Băng, tôi vừa đến Thần Tiên đảo, mọi người đều đang trang hoàng cho phòng của mình, chị có muốn trang hoàng phòng mình không?
Hạ Thiên khẽ ôm eo Lãnh Băng Băng rồi dịu dàng hỏi.
Lãnh Băng Băng có chút động tâm, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu:
- Thôi khỏi, bên kia vừa mới lắp thiết bị, sợ có ảnh hưởng đến con. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thần Tiên đảo thật sự đã hoàn công, ít nhất nhiệm vụ của Tiền Đa Đa đã cơ bản hoàn thành, bây giờ các bà vợ của Hạ Thiên đang trang hoàng gian phòng của chính mình.
Vài ngày trước ngay cả Nguyệt Thanh Nhã và Dạ Ngọc Mị cũng đã rời khỏi Thanh Phong Sơn, bây giờ cả hai xài chung phòng ngủ vốn thuộc về Nguyệt Thanh Nhã, mà Nguyệt Thanh Nhã cũng thực hiện lời hứa của mình, dù là thế nào cũng chia cho Dạ Ngọc Mị một nửa, dù là đàn ông cũng chia cho một nửa. Tất nhiên Hạ Thiên cảm thấy cầu mà chưa được, hắn không thể phản đối, mà những người phụ nữ khác cũng không chối bỏ địa vị siêu nhiên của Dạ Ngọc Mị và Nguyệt Thanh Nhã.
Vài ngày qua hai người bọn họ cũng không nhàn nhã, Dạ Ngọc Mị đang cố gắng trang hoàng gian phòng, nàng muốn làm những gì mình thích, tất nhiên còn có một người thứ ba gia nhập, chính là Hạ Thiên.
Còn Nguyệt Thanh Nhã, nàng vội vàng kiến tạo hộ pháp trận trên Thần Tiên đảo, dù là Yêu Tinh Biệt Uyển mới của Tiểu Yêu Tinh trên đảo nhỏ tự xưng dù có bị tên lửa tập kích cũng có thể khởi động hệ thống phòng vệ thì Nguyệt Thanh Nhã cũng không quá tin tưởng vũ khí hiện đại, nàng chọn lựa phương án của mình cho bảo đảm.
Ba hòn đảo được luyện thành một thể, thủy vực giữa ba đảo và vài kilomet xung quanh đều là vùng cấm, người ngoài căn bản không thể tiến vào. Cơ Thanh Ảnh đến và thấy thỏa mãn, nơi này thật sự lớn hơn những gì nàng tưởng tượng.
Bình luận facebook