-
Phần 2
Thấy anh cứ than ngắn thở dài, tôi liền biết thứ mà anh nói hẳn không phải là vật tốt lành gì, anh Phương châm một điếu thuốc rồi kể tiếp.
Ông lão đến ngồi chờ ở bậc thềm trước cửa tiệm, anh Phương thấy ông không gây cản trở gì lắm nên cũng không để ý nhiều, tiếp tục làm bài tập của mình. Đợi đến gần tối mới phát hiện ra ông lão đã đi đâu mất rồi, lúc này ông nội anh cũng trở về.
Ông nội anh ra ngoài bàn chuyện làm ăn, quay về mặt mày hớn hở. Hoá ra ông đã mua được một pho tượng Phật bằng gỗ đàn hương màu đen với giá rất rẻ, pho tượng chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, có điều nó được chạm khắc rất tỉ mỉ, sống động như thật. Anh Phương chưa từng thấy pho tượng Phật giống như này bao giờ, tượng có sáu tay ba mắt, chân giẫm lên bảy vì sao, con ngươi trợn trừng như sắp lòi ra ngoài. Thoạt nhìn cảm thấy rất đáng sợ.
Ông cụ nói, đây là tượng Phật Lạt Ma Giáo ở Tây Tạng, tên là Đại Hắc Thiên. Nếu không phải nhà người kia gặp khó khăn thì chẳng dễ gì mua được với giá rẻ như vậy đâu, xem như nhặt được một món hời rồi.
(*Đại Hắc Thiên – Mahākāla là một vị thần được biết đến trong Ấn Độ giáo và Phật giáo Mật tông. Trong cả hai tôn giáo, Mahākāla là một biểu hiện khốc liệt của Shiva và là sự phối ngẫu của nữ thần Mahākālī; )
Ông cụ cẩn thận bọc bức tượng vào trong một tấm vải lụa vàng, cất vào trong hộp, định lát nữa sau khi đóng cửa tiệm xong sẽ mang về nhà.
Thế nhưng lúc này, ông nghe thấy bên ngoài cửa tiệm vang lên một tiếng cười lạnh.
“Đục nước béo cò, ông làm thế không sợ bị tổn thọ sao?”
Ông cụ hơi giật mình, vội xoay người ra cửa, liền nhìn thấy một ông lão đang bước từ cửa vào, lúc này anh Phương kéo tay áo ông nội nói nhỏ: “Ông ơi, chiều nay ông lão này có đến, nói là muốn mua tượng Phật trên hương án của chúng ta.”
Ông nội nghe xong mới biết là khách mua hàng, liền niềm nở mời vào trong, nói: “Ngài muốn mua tượng Phật? Cửa hàng chúng tôi có đủ các loại tượng Phật, ngài thích cái nào cứ mang về là được, giá cả dễ thương lượng mà.”
Ông lão xua tay nói: “Những thứ đó đều vô dụng, tôi chỉ muốn mua hai thứ, một là là pho tượng trên hương án của ông, hai là thứ hôm nay ông vừa mới cầm về.”
Trong lòng ông nội có chút kinh hãi, thứ mà ông vừa lấy về còn chưa có ai nhìn thấy, sao ông lão này lại biết được? Nào ngờ ông lão lại cười nói: “Pho tượng Phật này không hợp với nhà ông đâu, trên người nó có tà khí, ông thỉnh về chỉ mang lại tai hoạ cho gia đình thôi. Ông mang nó từ huyện Thông về đây đúng không? Người đàn ông nhà đó trạc 40 tuổi, mắc bệnh nan y, không sống được bao lâu nữa. Có điều ông mua pho tượng này về, ngược lại đã cứu anh ta một mạng.”
Những lời này khiến Phương lão gia sửng sốt, nghe ông lão nói về nơi và người không sai chút nào, bèn hỏi: “Sao ông lại biết?”
Ông lão chớp mắt nói: “Cái này thì đừng hỏi, tôi đến là để cứu ông một mạng, hai pho tượng này ông thờ không nổi, sẽ bị đè chết đấy. Từ lúc ông thờ pho tượng này, chuyện làm ăn bắt đầu sa sút đi nhiều đúng không? Nếu cứ tiếp tục thờ, chưa tới năm năm, bảo đảm tài sản trong nhà đến một cái bát cũng không còn.”
Nói rồi, ông lão chỉ vào anh Phương nói: “Cháu nội ông vẫn còn nhỏ, pho tượng này đè lên người nó, chắc chắn tán gia bại sản.”
Người xưa có câu thế này: “Tin quỷ thì đừng mở bán, mở bán thì đừng tin.” Câu này nghĩa là, trong chuyện làm ăn buôn bán nếu như tin vào những thứ mê tín cổ hủ vậy thì tốt nhất là đừng nên kinh doanh.
Ông Phương mua bán đồ cổ đã được nửa đời, nghe thấy đủ thứ chuyện cấm kỵ lan truyền trong dân gian, tai sớm đã lờn đi rồi. Trong chợ đồ cổ thường có những người lang bạt khắp nơi tỏ vẻ trải đời, loại người này càng nói những lời đáng sợ thì càng đừng nên tin.
Thấy ông Phương mặt mày hoài nghi, ông lão cũng không nóng vội, lấy từ trong ngực áo ra một cái hộp nhỏ màu xanh ngọc, dài chừng ba tấc, mở nắp hộp ra, bên trong đựng một bình hồ lô nhỏ.
Bình hồ lô này không giống bình thường, lớp vỏ ngoài rất chắc chắn, màu sắc tinh tế, chất lượng thuộc hàng hiếm có. Điều này cũng chẳng có gì lạ, nhưng kế đó ông lão lại lấy ra một cây kim, châm vào đầu ngón trỏ, nặn ra một giọt máu nhỏ lên trên hồ lô.
Hồ lô đó hệt như vật sống vậy, một đường mảnh như gân máu lập tức chạy dọc khắp thân bình.
“Nhìn kĩ vào, đừng chớp mắt.” Ông lão nói với anh Phương.
Anh Phương lúc đó tính trẻ con, quả thật cứ nhìn chằm chằm vào hồ lô không chớp mắt, chưa đầy nửa khắc, cả bình hồ lô đã biến thành màu đỏ tươi, lại còn đang nhỏ từng giọt xuống, giống hệt như máu chảy ra từ miệng vết thương vậy.
“Đây gọi là hồ lô máu, trên đời chỉ có một cái thôi, đem nó đổi lấy tượng Phật của ông, thế nào?” Ông lão cầm bình hồ lô trên tay nói với ông Phương.
Ông Phương cũng là người trong nghề, hồ lô này dù quý đến đâu e là cũng không đáng giá bằng hai pho tượng Phật của mình, hơn nữa còn là một đổi hai, vụ mua bán này nếu làm thật, vậy thì lỗ nặng rồi. Có điều nghe giọng điệu của ông lão này, tượng Phật trên hương án mà ông Phương đang thờ có vẻ thật sự không tốt lành gì, bởi vì những gì ông đã trải qua hệt như những điều mà ông lão kia đã nói.
“Chuyện này….không ổn lắm nhỉ!” Ông Phương do dự nói.
Ông lão đứng dậy, cất hồ lô vào trong áo sau đó nói với ông Phương: “Giờ vậy đi, tôi cho ông thời gian ba ngày suy nghĩ. Ba ngày sau tôi sẽ quay lại, có điều tôi nói trước, bình hồ lô này đã theo tôi 40 năm rồi, nó còn đáng giá hơn mạng sống của tôi, nếu không phải nhà ông vừa hay có thứ mà tôi muốn, tôi tuyệt đối sẽ không đổi đâu.”
Ông lão nói xong thì xoay người bước ra cửa, đi được vài bước lại như nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu lại nói với ông Phương: “Hai người chúng ta cược một ván đi, ông thờ tượng Phật này, trong vòng bảy ngày nếu trong nhà không có người gặp tai nạn gì, tôi sẽ tận tay dâng bình hồ lô này cho ông, không lấy một xu.”
Ông Phương nghe xong còn đang nghĩ thật sự có chuyện tốt như vậy sao. Ngẩng đầu lên lần nữa, ông lão kia đã biến mất dạng từ lúc nào rồi.
Suy đi nghĩ lại, ông cụ dặn dò anh Phương tuyệt đối không được nói chuyện này ra ngoài, ngay cả cha anh cũng không được nói. Sau đó cũng không mang pho tượng Đại Hắc Thiên kia về nhà nữa, mà đặt lên hương án thờ cùng pho tượng Phật kia.
Trong bảy ngày này, ông Phương ăn uống và sống luôn trong cửa tiệm, ông muốn xem thử ông lão kia giở trò gì.
Chớp mắt đã đến đêm thứ bảy, sóng yên gió lặng, vẫn chưa có chuyện gì xảy ra. Ông Phương cũng tự giễu mình một tiếng, nói bản thân làm ăn buôn bán bao lâu nay vậy mà lại để cho một ông lão hù doạ.
Nói rồi, ông bước lên ghế định thỉnh bức tượng Đại Hắc Thiên kia xuống, vừa cầm trên tay còn chưa kịp bước xuống đã nghe thấy tiếng anh Phương từ bên ngoài chạy vào kêu lớn: “Ông ơi, bên ngoài sấm chớp sắp mưa rồi, khi nào mới đóng cửa tiệm vậy ông?”
Vừa dứt lời, một tiếng sấm nổ ầm lên vang dội, ông Phương nhất thời giật mình, loạng choạng té ngã xuống đất.
Đại Hắc Thiên trong tay ông văng ra, vừa hay lăn tới trước mặt anh Phương. Anh Phương nhìn thấy yêu quái mặt đen trợn trừng hai mắt từ trên trời rớt xuống, lập tức quỳ gối kêu lên một tiếng “mẹ ơi”, quỳ gối cũng chẳng sao, quan trọng là tay anh vừa hay ấn trúng đầu tượng, lòng bàn tay bị đâm thủng một lỗ, máu ròng ròng chảy ra.
Ông Phương từ trên cao té xuống, khó khăn lắm mới loạng choạng đứng lên được, thắt lưng đau kinh khủng, lúc này ông nhìn thấy anh Phương đang quỳ trước tượng Phật, ôm lấy cánh tay máu chảy đầm đìa, oà khóc nức nở.
Bên ngoài sấm chớp ầm ầm, mưa như trút nước.
Ngày hôm sau, ông Phương nằm liệt trên giường không thể ngồi dậy, cả người đều đau đến mặt mày nhăn nhó. Anh Phương sắc mặt cũng trắng bệch, có điều không có gì đáng ngại, chỉ là bị thương ở tay, chảy quá nhiều máu cộng thêm hoảng sợ cực độ.
Cha của anh Phương vừa mới về quê, nhận được tin liền tức tốc quay lại, nhìn thấy tình hình của ông cụ và con trai mình, lúc đó cả người đều mơ hồ, ngẩn ngơ đi thẳng vào trong phòng. Phải một lúc sau tỉnh táo lại, mới nhớ hỏi anh Phương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Anh Phương cũng không giải thích rõ ràng, úp úp mở mở đem chuyện mua bán hôm đó kể lại một lượt, cha anh Phương nghĩ một lúc rồi nói, có khi nào ông lão đó là ma không?
Gia đình làm nghề buôn bán đồ cổ, nói không tin quỷ thần thì chắc chắn là nói dối. Bất kể là cửa hàng nào ở quanh đây chỉ cần hỏi tới, họ đều có thể kể cho bạn nghe một hai câu chuyện kì quái.
Có điều dù sao cũng là chuyện liên quan đến mạng sống của gia đình mình, cha của anh Phương cũng không dám tuỳ tiện đưa ra kết luận, điều đầu tiên cần làm là đưa ông cụ và anh Phương vào bệnh viện đã, bận tối mặt tối mũi rốt cuộc cũng trôi qua một ngày.
Đến tối, cha anh Phương thu xếp ổn thoả cho ông cụ xong cả rồi, dặn anh Phương trông chừng cụ cẩn thận, kế đó tự mình về nhà lấy tiền. Trên đường trở về, nói ra cũng thật kì quái, trong lòng ông cứ có cảm giác vướng mắc giống như đang nghĩ về điều gì đó, nhân lúc tiện đường đi ngang qua cửa hàng ở Phan Gia Viên, bèn ghé vào trong xem thử.
Thế nhưng còn chưa vào đến nơi đã nhìn thấy bốn cánh cửa nhà đang mở toang, cha anh Phương thầm nghĩ không ổn rồi, bình thường trong cửa tiệm chỉ có một mình ông cụ trông coi, bây giờ ông đang ở trong viện, không lí nào còn mở cửa buôn bán, lẽ nào….có trộm?
Vừa nghĩ đến đây, tim ông chợt giật thót một cái, ba chân bốn cẳng chạy vội vào trong, đến nơi ngẩng đầu lên nhìn, toàn bộ cơ thể ông bỗng chốc trở nên lạnh toát.