Ông nhìn thấy phía trước hương án có một người đang quỳ rạp xuống đất, nói chính xác hơn là đang nằm bò. Toàn bộ phần thân trên của người này dán chặt dưới đất, rất giống kiểu phủ phục sát đất của giáo phái Lạt ma ở Tây Tạng.
Kiểu quỳ lạy quái dị này khiến cha của anh Phương có chút sợ hãi, qua một lúc, ông mới dè dặt tiến lại gần, vỗ vào vai kẻ đó một cái, nào ngờ cái vỗ này lại khiến người kia bất thình lình toàn thân run rẩy, kế đó hệt như bị chuột rút, cả người đột nhiên căng cứng, ầm một tiếng, ngã sang bên cạnh.
Cha anh Phương lập tức cảm nhận được chuyện chẳng lành, đưa tay lên mũi người đó thăm dò…quả nhiên, chết rồi!
Mọi thứ đến quá đột ngột, cha anh Phương kiềm chế hết sức để không hét lên, lúc ông đang định co giò bỏ chạy, một đôi tay bất ngờ chộp lấy cổ chân ông.
Là người đó!
Người đó có vẻ vẫn còn chút hơi thở, mấp máy môi dường như muốn nói gì đó với ông. Cha anh Phương vội vàng ngồi xuống, ghé sát tai vào miệng người đó, liền nghe thấy một câu nói rất mơ hồ: “Thứ cần đuổi đi thì nên đuổi đi, nếu không hồ lô gặp máu sẽ…”
Cha anh Phương không hiểu câu đó có ý gì, người đó lại nhét một thứ vào trong lòng bàn tay ông, sau đó cả người giống như vỏ cây khô vậy, chớp mắt liền teo quắt lại.
Cha anh Phương ngồi phịch xuống đất, mở thứ trong tay ra, đó rõ ràng là một quả hồ lô màu đỏ như máu. Ông lại nhìn sang người trước mặt, đây không phải là ông lão mà con trai mình đã nói chứ?
Anh Phương nói đến đây thì mím môi không nói nữa, tôi tưởng rằng anh ấy nghĩ đến chuyện xưa lại cảm thấy sợ hãi, liền vỗ vai anh, an ủi nói: “Đều đã qua cả rồi, không phải bây giờ anh cũng đang sống rất tốt rồi sao?”
Anh Phương lắc đầu, giống như đang suy nghĩ điều gì đó, cứ luôn nhìn chăm chăm vào quả hồ lô trên sạp hàng, như thể cứ nhìn như vậy thì hồ lô sẽ nở hoa vậy.
“Tôi vẫn luôn không hiểu, ông lão đó phí nhiều tâm tư như vậy, lẽ nào chỉ vì một pho tượng Phật?” Anh Phương nhíu mày, tự lẩm bẩm.
Câu này của anh ấy, là nói về những chuyện xảy ra phía sau.
Ban đầu tôi nghĩ rằng bình hồ lô máu này cũng lợi hại giống hồ lô vàng của Kim Ngân Giác đại vương trong Tây Du Kí, hoặc chí ít cũng có thể biến thành một người hồ lô, trước khi nghe anh Phương kể tiếp, tôi còn tưởng rằng anh ấy cũng có cùng cách nghĩ giống tôi. Thế nhưng tôi sai rồi.
Anh Phương thẳng vai lên nói: “Đó chẳng qua chỉ là một bình hồ lô bình thường.”
“Hả? Vậy sao nó có thể chảy máu được? Hơn nữa, chẳng phải ông lão đó đã chết rồi sao?” Nghe anh ấy nói vậy, tôi cảm thấy có chút khó hiểu.
Anh Phương chậm rãi nói: “Ông ta không chết, chí ít là sau này khi tôi nhìn thấy ông ta, ông ta vẫn đang sống rất tốt. Còn về chuyện hôm đó cha tôi gặp phải, e là có chút kì quái.”
Đây cũng là chuyện mà anh Phương nghĩ mãi suốt mấy năm nay vẫn chưa nghĩ ra, hôm đó cha anh nhìn thấy ông lão đã tắt thở, cuối cùng còn nhét bình hồ lô máu vào trong ngực áo, đóng cửa tiệm sau đó chạy nhanh về nhà, đi được nửa đường lại cảm thấy không đúng, không thể về nhà được, ông cụ còn đang trong bệnh viện đợi mình mang tiền đến đóng viện phí mà.
Đến lúc cha anh Phương trở vào bệnh viện, nhìn thấy ông cụ đang ngồi trên giường bệnh, không ngừng thở dài. Cha anh liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Ông cụ nói: “Ta mơ thấy một giấc mơ, có một bóng đen cứ đuổi theo phía sau lưng ta, ta chạy nó cũng chạy, ta dừng nó liền dừng lại. Thấy nó sắp đuổi kịp rồi, ta hoảng loạn ngã lộn nhào xuống đất, đầu chảy rất nhiều máu, sau đó ta quay người nhìn lại, không thấy nó đâu nữa. Ta cúi đầu xuống nhìn, lại thấy dưới chân chính là pho tượng Đại Hắc Thiên đó, ta ôm lấy pho tượng chạy, máu không ngừng chảy xuống, khắp mặt toàn là máu, trời cũng biến thành màu đỏ, tất cả đều màu đỏ…, ta nhìn thấy Yêu Yêu (anh Phương), cả người đầy máu đứng trước mặt ta, một pho tượng Phật ở trên đầu nó rất nhanh đã nghiền nát nó….”
“Cha, đó chỉ là mơ thôi.” Cha anh Phương an ủi ông.
Nhưng ông cụ không thèm nghe, vẫn cứ lẩm bẩm, nói pho tượng còn nói với ông ấy, bảo ông về nhà đi, trong nhà có người sắp chết rồi, nếu như còn không về, người chết sẽ là ông.
Nói mãi nói mãi, ông cụ bỗng nhiên gào khóc như một đứa trẻ.
Chuyện này đã trở thành đả kích rất lớn đối với anh Phương, hôm đó anh ấy đứng ở một bên, lặng lẽ nhìn ông nội mình khóc lóc thảm thiết, lòng bàn tay anh được băng bó bằng một lớp băng gạt dày, máu vẫn đang chảy ra, đau đến không chịu nổi.
Thế nhưng anh Phương không khóc, anh một mình chạy về cửa tiệm.
Cửa bị khoá, nhưng anh Phương có chìa khoá, anh Phương có chút sợ hãi, bởi vì anh biết bên trong có một “người chết”. Anh thu hết can đảm mở cửa bước vào, nhưng lại chẳng thấy có ai bên trong cả, chỉ nhìn thấy trên mặt đất có một vũng máu, đó là chỗ của pho tượng Phật mặt đen kia, pho tượng Đại Hắc Thiên đang nằm xiêu vẹo trên vũng máu.
Hương án bị gãy làm đôi, may mà tượng Phật còn lại không bị rơi xuống.
Anh Phương leo lên ghế đẩu muốn chỉnh lại pho tượng trên hương án, nhưng đặt thế nào cũng không đúng vị trí, giống như pho tượng đang ngồi dưới vật gì vậy. Anh thò tay vào sờ thử, phát hiện thấy một túi giấy màu đỏ, sự hiếu kì đã thôi thúc anh lấy cái túi đỏ ấy xuống, mở ra xem, bên trong lại gói thêm một túi giấy màu vàng, trong túi giấy màu vàng có một nhúm tóc, còn có mấy chữ nữa.
Anh Phương nhìn ra được mấy chữ đó giống như là sinh thần bát tự của một người vậy, nhưng là ai thì anh không biết.
Anh gói túi giấy lại như cũ, phát hiện dưới tượng Phật có một cái lỗ, vừa hay có thể nhét vừa túi giấy vào trong, hoá ra túi giấy này rơi từ trong tượng Phật ra, cho nên lúc nãy mới bị cộm lên, không thể đặt tượng ngay ngắn được.
Cuối cùng, pho tượng Phật cũng được đặt lại vào vị trí của nó, anh Phương cũng đem pho tượng Đại Hắc Thiên từ dưới đất đặt lên hương án. Trên đó thấm chút máu, như ngấm vào trong xương cốt, làm cách nào cũng không lau sạch được, thoạt nhìn rõ ràng hệt như một vòng tròn máu.
Mãi đến khi ông nội anh xuất viện, cả nhà anh Phương đều không ai biết ông lão kia rốt cuộc làm gì, thậm chí cũng không biết ông ta đã chết hay chưa.
Anh Phương hỏi cha mình về chuyện túi giấy được nhét bên trong pho tượng Phật. Cha anh bèn nói, sinh thần bát tự được viết trên đó chính là của anh, nhúm tóc trong đó cũng là tóc của anh Phương lúc nhỏ. Năm đó nhà họ thờ tượng Phật này cũng là vì muốn cầu phúc cho anh Phương.
“Con là đứa trẻ bị sinh non, suýt chút nữa thì không nuôi được, mệnh rất mỏng, ông nội vô cùng lo lắng nên đã đem sinh thần bát tự của con đi tìm thầy giải giúp, sau đó thỉnh pho tượng này mang về, nếu không chẳng biết con còn có hi vọng sống đến hôm nay không nữa?”
Chỉ là nói vậy, ông cụ càng cảm thấy kì quái hơn, rõ ràng ông lão đó từng nói, pho tượng này rất nặng, sẽ đè chết anh Phương.
Có điều bây giờ chẳng còn chút tin tức nào của ông lão đó nữa, chỉ còn lại bình hồ lô của ông ta.
Câu chuyện đến đây có lẽ cũng nên kết thúc rồi. Anh Phương cắt ngang câu chuyện, không nói thêm gì nữa, tôi vẫn còn có rất nhiều chỗ chưa hiểu rõ, thế là định sẽ đi theo truy hỏi đến cùng.
Thoạt đầu anh Phương không chịu nói, thu dọn sạp rồi rời đi. Cứ thế qua mấy ngày sau tôi cũng không nhìn thấy anh ấy đâu nữa, tôi vốn cho rằng chuyện này cứ như vậy mà cho qua, nhưng rồi một ngày nọ, nửa đêm tôi bị đau răng phải đi bệnh viện, không ngờ lại tình cờ nhìn thấy một người, đầu người đó quấn băng gạc, đang ngồi tựa vào một chiếc ghế trong sảnh bệnh viện nghỉ ngơi.
Tôi cảm thấy người này rất quen, bèn đến gần nhìn thử, quả thật chính là anh Phương.
Tôi hỏi anh ấy: “Đầu của anh sao lại bị bể rồi?”
Anh Phương xua tay nói: “Gặp chuyện xúi quẩy thôi.”
Sau khi hỏi kỹ hơn, tôi mới biết được nguyên nhân sự việc. Hoá ra buổi chiều anh dọn dẹp nhà cửa, tiện tay dời bức tượng Đại Hắc Thiên sang đặt trên một cái hương án khác, nào ngờ vừa đặt xuống quay người đi, cả pho tượng lập tức rơi thẳng xuống, đập trúng vào đỉnh đầu của anh, khiến da đầu bị rách một mảng.
“Giờ thì hay rồi, tượng Phật bị vỡ, bảo vật mười mấy năm của ông cụ, giờ chẳng còn lại gì nữa.” Anh Phương thở dài nói.
Có điều khi anh ấy nói ra chuyện này, tôi cuối cùng cũng lý giải được một chút khúc mắc trước đây của mình. Theo như anh nói, pho tượng Đại Hắc Thiên đó có lẽ không phải là pho tượng mà trước đây ông nội anh đã thờ, bởi vì pho tượng trước đây, bên trong là ruột đặc, còn pho tượng này thì rỗng, hơn nữa bên trong còn có một túi giấy nhỏ, mở ra xem, bên trong cũng có viết sinh thần bát tự nhưng xem thời gian thì cũng là của người trạc tuổi ông nội anh.
Điều đầu tiên anh Phương nghĩ đến chính là đây phải chăng là sinh thần bát tự của ông lão năm đó đến cửa tiệm đổi bình hồ lô? Anh ấy định mấy ngày nữa sẽ đi kiểm tra thử, bất kể là phải hay không, cũng xem như tháo gỡ được nút thắt bấy lâu năm trong lòng mình.
Tôi hỏi anh chuyện liên quan đến bình hồ lô kia. Anh Phương lấy từ trong túi ra một vật đưa cho tôi, hoá ra nhiều năm như vậy anh ấy vẫn luôn mang nó theo bên mình, có điều nhìn như vậy trông nó cũng chỉ giống như một bình hồ lô bình thường, hoàn toàn không có gì khác lạ cả.
“Cậu thấy đúng rồi.” Anh Phương lấy ra một con dao nhỏ mang theo trên người, sau đó dùng dao rạch một đường trên tay, nặn ra chút máu nhỏ lên bình hồ lô, quả nhiên chưa tới một lúc, cả bình hồ lô đều biến thành màu đỏ.
“Đây là….” Tôi nói không nên lời.
Anh Phương nói: “Tôi đã tìm người hỏi thăm rồi, đây có lẽ là thứ bồi táng cùng với người chết, chính xác hơn là để một người lúc sắp chết nuốt vào bụng. Thời gian lâu dần, máu thấm vào trong bình hồ lô.”
“Anh để đồ của người chết bên mình, cũng không sợ sẽ gặp chuyện xúi quẩy sao?” Tôi có chút kinh ngạc nhìn anh Phương.
Anh Phương cười nói: “Nếu như có thì đã có từ lâu rồi, nhiều năm như vậy tôi cũng quen rồi, dù sao cũng chỉ là một ý niệm mà thôi, hơn nữa ông cụ cũng chẳng còn…” Anh Phương nói đến đây, giọng càng lúc càng nhỏ dần, sau đó thì không lên tiếng nữa.
Tôi để lại số điện thoại cho anh Phương, bảo anh ấy khi nào hỏi ra được chuyện pho tượng Đại Hắc Thiên thì nhớ gọi báo với tôi một tiếng, tôi cũng có thể nghe được cả câu chuyện trọn vẹn.
Sau đó tôi thật sự đã nhận được cuộc gọi từ anh Phương, hình như anh ấy uống say rồi, nói rất nhiều chuyện, bao gồm cả chuyện về bức tượng Phật kia. Anh nói, pho tượng quả thật đã bị người khác tráo đổi, sinh thần bát tự trên đó là của ông lão kia. Hôm ông ta qua đời cũng chính là hôm anh bị pho tượng rơi xuống đập vỡ đầu.
Những chuyện này đã cách nhau hơn mười mấy năm, không thể nói đơn giản là trùng hợp được, có rất nhiều thứ được sắp đặt một cách bí ẩn, chúng ta cũng không thể làm gì được. Thần bí cũng được, kì quái cũng được, thứ nên đến cuối cùng cũng sẽ xảy đến.
Cuối cùng anh Phương bật khóc, tôi hỏi anh ấy: “Có phải pho tượng Đại Hắc Thiên bị đánh tráo khiến anh cảm thấy rất đáng tiếc không, dù sao đó cũng được xem là một bảo vật quý giá mà.”
Anh Phương nghẹn giọng nói: “Tôi không quan tâm đến tiền, chỉ là….trước khi ông cụ mất, vẫn không thể thoát ra được chuyện này, ông ấy không biết gì cả, cố chấp cả một đời…”
Tôi cười khổ, chuyện trên thế gian này, biết được thì có thể thế nào chứ? Chẳng bằng cứ mãi hồ đồ đi!
(Hết)
Bình luận facebook