Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11: 11: Một Xác Hai Mạng 03
"Ta thật sự không biết...!liều lĩnh dùng đến công lực thật, rốt cuộc có thể chống đỡ được mấy chiêu..." Đường Lệ Từ thì thầm, Mai Diệp Đao lại bay tới, nhắm thẳng vào cổ y.
Tay phải y siết thành nắm đấm giơ lên chặn ngang, một tiếng keng giòn giã vang lên, Mai Diệp Đao chém vào vòng bạc Tẩy Cốt, cắm sâu gần nửa phân! Đường Lệ Từ vẫn đưa cổ tay lên gắng gượng chống đỡ, Mai Hoa Dịch Số dồn sức chém xuống, hai bên giằng co.
Lại thêm trường kiếm của Cuồng Lan bám sát ngay sau, lưỡi kiếm đã chạm vào áo Đường Lệ Từ, tai nghe được tiếng vải rách.
Tay trái Đường Lệ Từ lấy từ trong ngực ra một vật, chặn trường kiếm của Cuồng Lan lại.
Vật kia lướt qua không khí phát ra một tiếng rít sắc lẻm, là nửa cây sáo nhỏ bằng đồng.
Ba người ra chiêu cùng lúc, Đường Lệ Từ tay phải ngăn đao tay trái chặn kiếm, toàn thân đầy sơ hở.
Nhưng Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành dường như cảm nhận được một luồng nội lực cháy rừng rực như lửa chảy ngược từ vòng bạc và sáo đồng vào kinh mạch mình, phải vận khí chống đỡ.
Ba người trở thành thế nội lực nối liền, giằng co lẫn nhau, tuy Đường Lệ Từ không có cái tay thứ ba để ngăn đòn tấn công, nhưng Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành cũng không tài nào phân tâm để tung thêm chiêu nữa.
Gió cát trên đất đã ngừng lại, hoa mai cũng bay đi hết.
Nơi đây vốn thanh nhã thoát tục, sau hai chiêu này dường như chỉ còn lại một đống đổ nát.
Y cố ý giữ chân hai tên này, mục đích là để tạo cơ hội cho nàng đưa người chạy trốn.
Chung Xuân Kế nhanh chóng cân nhắc, dẫn người đi hay là ở lại? Một mình Đường Lệ Từ đấu với hai tên Mai Hoa, Cuồng Lan thì trì hoãn được bao lâu? Nàng giải huyệt đạo trên người thượng sư Phổ Châu, khẽ hỏi: "Đại sư, tính sao bây giờ?"
Thượng sư Phổ Châu phất tay áo, huyệt đạo của tất cả mọi người trong phòng đều được giải.
Máu tươi trào ra khóe miệng, hắn lạnh lùng đáp, "Mấy người các ngươi đi trước!" Chung Xuân Kế vội kêu lên, "Đại sư, chân lực của người còn chưa hồi phục, sao có thể động thủ? Nếu đi thì cùng đi, nếu ở thì cùng ở!"
Cổ Khê Đàm nhắm mắt điều tức, muốn nhanh chóng khôi phục phần nào công lực, ý là kiên quyết không rời khỏi đây.
Trì Vân mặt mũi hằm hằm tức giận, ban nãy Đường Lệ Từ giở trò đánh hắn bất tỉnh, hắn còn chưa nguôi giận thì làm sao mà đi được.
Thẩm Lang Hồn điều tức một vòng cơ thể rồi dừng lại, hờ hững nói: "Nếu các ngươi không đi thì ta và Chung cô nương sẽ đưa Tiêu Kỳ Lan đi trước, ở đây không thích hợp dưỡng thương." Hắn không nói là đi đâu, bế xốc Tiêu Kỳ Lan lên, "Ta sẽ tìm cách liên lạc với các ngươi sau, đi đây." Bóng người nhoáng cái đã biến mất, Chung Xuân Kế giậm chân thầm nghĩ sao người này lại tự ý quyết định như thế, đành bế Phụng Phụng bám theo sau.
Mấy người Cổ Khê Đàm và Trì Vân tuy võ công không phải hạng kiệt xuất trong thiên hạ, nhưng cũng rất ít khi gặp phải ám toán.
Đặc biệt là với Trì Vân, đây càng là chuyện nhục nhã vô cùng.
Thở hắt ra một hơi, mấy người mở cửa ra thì thấy ba người bên ngoài đang ở vào thế giằng co.
Đỉnh đầu Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành đã bốc ra khói trắng, Đường Lệ Từ một mình đối đầu hai đại cao thủ, mặt mũi cũng đỏ ửng lên.
Sương mù màu hồng nơi cán đao của Mai Hoa Dịch Số vẫn không ngừng tản ra, không thơm không độc, không biết là thứ gì.
Mấy người vừa mở cửa ra, ngửi được thứ này lập tức cảm thấy ngột ngạt, không hẹn mà cùng nín thở rồi quay sang đầu hướng gió để hít một hơi.
"Đi đi!" Sắc mặt Đường Lệ Từ đỏ bừng, khóe miệng hơi cong lên.
Y vẫn còn nói chuyện được, hai chữ này mang theo chân lực, thanh âm không lớn nhưng làm cả rừng mai chấn động rụng lả tả.
Mái tóc đen của thượng sư Phổ Châu bay theo gió đêm, toát ra khí chất nghiêm nghị sắt đá, "Chưa giết được kẻ ác, ta tuyệt đối không đi!" Hắn dồn sức vận khí vào tay, chầm chậm nhắm vào sau lưng Mai Hoa Dịch Số.
Vị hòa thượng này đúng là chẳng cần biết có quang minh chính đại hay không, chỉ muốn một chưởng gi3t chết kẻ địch!
Vòng bạc trên tay Đường Lệ Từ khẽ trượt, Mai Diệp Đao bỗng tiến thêm ba tấc, kề sát vào cạnh cổ y, mũi dao chọc vào cổ, chảy ra một giọt máu tươi.
"Đi đi!" Chưởng trên tay thượng sư Phổ Châu khựng lại, Cổ Khê Đàm tái mặt kêu lên: "Đường huynh..." Tại sao thà chết không muốn người khác giúp? Tại sao khăng khăng bắt mọi người chạy đi? Vừa thấy Trì Vân nhìn sang, Đường Lệ Từ liếc mắt rồi nháy một cái, Trì Vân nghiến răng nghiến lợi lầm bầm chửi mấy câu, bất ngờ ra tay điểm huyệt đạo trên người thượng sư Phổ Châu và Cổ Khê Đàm, "Ta đi!"
Đường Lệ Từ mỉm cười: "Không tiễn." Trì Vân kẹp nách hai người giận dữ nói: "Ngươi mà chết là không xong với lão tử đâu đấy!" Hắn quay về hướng Thẩm Lang Hồn vừa rời khỏi mà lao vút đi.
Rừng mai lại rơi vào yên lặng một lần nữa, không lâu sau đó, xa xa vang lên một tiếng đàn nghe như nước thủy triều rút đi, dường như còn xa xôi hơn so với mấy tiếng đàn ban nãy.
Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành bất ngờ thu đao thu kiếm, lướt về hướng mình xuất hiện ban đầu.
Đường Lệ Từ thu thế lại đứng yên, đứng nơi đầu gió hít sâu một hơi, sau khi khí tức lưu chuyển thì phun ra một ngụm khí dài màu hồng, chắp tay đứng trong gió.
Đứng một lúc, y đỡ lấy một cánh mai bay loạn trong gió, đặt lên chóp mũi khẽ ngửi, "Hồng cô nương, thuật Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh tuy thần kỳ nhưng không phải là vô phương hóa giải.
Liên Hoàn Tam Cục của cô tuy hỏng rồi, nhưng vẫn tính là xuất sắc đấy."
"Hầy..." Trong rừng mai truyền đến một tiếng than thở, "Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.
Hôm nay thất bại, làm sao ngươi biết mai này ra sao?" Thanh âm u oán tao nhã này chính là giọng Hồng cô nương.
Đường Lệ Từ gạt đi cánh hoa mai trên tay, xoay người lại nhẹ nhàng nói, "Cô nương có biết ngày hôm nay ta đã có thể lấy mạng cô mấy lần rồi không?"
Giọng nữ trong rừng mai văng vẳng đáp lại: "Ba lần, khi ngươi bước vào lầu gác, khi ta vừa gảy tiếng đàn đầu tiên, và cả...lúc này." Nàng thong thả nói, "Nhưng lần đầu tiên ngươi không giết ta là vì ngươi muốn biết tung tích viên thuốc.
Lần thứ hai không giết ta là vì Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành đang chắn trước mặt, mà Trì Vân đột ngột lao ra, ngươi cân nhắc nếu xông qua hai người ngáng đường để giết ta thì không thể bảo vệ Trì Vân.
Còn lần này là vì ngươi không muốn mà thôi, ta nói có đúng không?"
Đường Lệ Từ mỉmcười dịu dàng: "Ừ, ta rất thích tài đánh đàn của cô nương."
Hồng cô nương khe khẽ thở dài: "Nhưng hôm nay ta không hiểu vì sao mình thua.
Ta đã hạ độc Phần Thiên Diễm lên kiếm của Dư Khấp Phượng, ta tin hắn nhất định có thể đả thương vài người trong số các ngươi, chỉ cần có người ra tay trị thương thì nhất định sẽ trúng độc.
Mà Hoa Vô Ngôn bị ngươi gi3t chết, ngươi nhất định có thuốc giải của Phần Thiên Diễm.
Có giải dược trong tay, người của các ngươi dù bị thương nặng cũng không chết.
Quả nhiên các ngươi chữa thương ở đây, thế là ta phái Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành đi.
Vốn tưởng rằng các ngươi sẽ cùng xông lên, dùng thân thể trọng thương để cứu viện lẫn nhau, thế thì khi Dẫn Huyền Thủy trên Mai Diệp Đao tản ra, tất cả các ngươi nhất định sẽ biến thành nô lệ dưới đàn của ta.
Nhưng cớ sao ngươi lại ra sức cản trở mọi người lao vào cứu trợ, khiến ta thất bại trong gang tấc?"
Đường Lệ Từ thong thả đi về phía rừng mai, gạt những cành khô trong rừng ra, thấy trong rừng có một cô gái áo trắng đang ngồi đánh đàn, "Dùng dây đàn cung trầm để đánh ra âm thanh truyền đi xa, cô nương chỉ cần gảy một tiếng đàn, ta đã biết cô ở trong rừng mai rồi.
Người xinh đẹp lại toan tính như Hồng cô nương sẽ không vô cớ bước vào nơi nguy hiểm, nếu đã bước vào ắt phải có mưu đồ.
Phái hai tên Mai Hoa Dịch Số, Cuồng Lan Vô Hành ra mặt động thủ, chứng tỏ cô nương không có ý định giết người.
Nếu không phe ta đang ở thế bất lợi, chỉ cần dốc hết cao thủ của Phong Lưu Đi3m ra thì hôm nay chắc chắn máu chảy thành sông."
Y mỉm cười nhìn Hồng cô nương, "Nếu không lấy mạng, tức là cần người.
Lại xem tình trạng của Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành, ta làm sao có thể không rõ Hồng cô nương muốn gì?"
Cô gái áo trắng gảy một dây đàn: "Nhưng sao ngươi lại biết thuật Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh?"
Đường Lệ Từ nhẹ nhàng đáp: "Điểm mấu chốt để thuật Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh thành công có ba thứ.
Đầu tiên, người bị dẫn thuật tâm lý phải bạc nhược, dễ dàng bị tiếng nhạc ảnh hưởng.
Thứ hai, thân thể người chịu thuật phải yếu ớt, khí huyết mới dễ dàng bị tiếng nhạc k1ch thích.
Thứ ba, phải uống Dẫn Huyền Thủy để tăng lực cảm ứng với tiếng đàn."
Đầu ngón tay của Hồng cô nương khẽ chấn động, quả nhiên Đường Lệ Từ hiểu rõ thuật Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh như thế đã vượt quá dự liệu của nàng, "Không sai..."
Đường Lệ Từ cúi xuống gảy nhẹ dây đàn của nàng, tiếng đàn vang lên như tiếng suối chảy, vô cùng êm tai, Hồng cô nương ngả người về phía sau, đang muốn buông cây đàn ra thì Đường Lệ Từ đã nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay nàng, dịu dàng nói: "Cô nương không nỡ giết ta, có thể coi là có thiện cảm với ta không?"
Hồng cô nương lạnh lùng không đáp, ngón tay Đường Lệ Từ khẽ động, cầm lấy ngón tay nàng gảy xuống dây đàn, lại vang lên một âm thanh trong trẻo êm tai.
Sau tiếng đàn này, Đường Lệ Từ buông tay, mặt Hồng cô nương liền tối sầm lại.
Từ nhỏ nàng đã thông minh khôn khéo, cho dù khuất mình làm nô tỳ thì đến giờ vẫn chưa có kẻ nào dám coi thường nàng, cả đời nàng cũng chưa từng bị ai cợt nhả như vậy.
Người này không những võ công cao cường, xảo trá ác độc, những loại dị thuật nàng tinh thông dường như y cũng đều hiểu rõ, nàng chịu sỉ nhục thế này nhưng nhất thời lại không biết đáp trả ra sao.
Đường Lệ Từ lại thong thả nói tiếp: "Thuật Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh tuy thần kỳ, nhưng vẫn là một trò thôi miên dùng độc làm chất dẫn.
Hơn nữa người chịu thuật nhất định phải chuyên tâm làm việc khác, tiếng nhạc nhân chỗ sơ hở mà lẻn vào, mới có thể lưu lại một dấu ấn không thể phai trong lòng người.
Mà nhược điểm trí mạng của nó chính là mỗi người có cách cảm thụ tiếng nhạc khác nhau, chưa chắc đã như mong muốn của người thi thuật.
Có người sau khi chịu thuật sẽ phát điên phát rồ, có người lại tự làm mình bị thương, mà phần lớn là ngơ ngơ ngẩn ngẩn, trở thành phế nhân.
Người chịu thuật tâm linh tương thông với người thi thuật chỉ có thể gặp mà không thể cầu, muốn luyện đến trình độ như Mai Hoa Dịch Số, Cuồng Lan Vô Hành thì quả thực hiếm thấy."
Hồng cô nương bình thản ừ một tiếng, Đường Lệ Từ ngồi trước dao cầm của nàng cứ như hai người bạn ngồi thưởng hoa: "Có phải trong lòng Hồng cô nương đặt kỳ vọng vào ta, mong ta trở thành con rối thứ ba, cho nên chỉ mang tới hai người Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành, muốn giữ ta lại để dùng?" Y nhẹ nhàng nói, "Nếu đúng là vậy, Đường Lệ Từ sẽ cảm thấy được sủng ái mà lo sợ đấy."
"Ngươi nghĩ sao?" Sắc mặt Hồng cô nương lạnh buốt như sương, nơi đuôi mày u buồn thanh nhã đã mơ hồ lộ ra sát khí.
Đường Lệ Từ vươn tay ra ấn dây đàn: "Ta nghĩ sau chuyện của Dư Khấp Phượng ở Nhạn Môn, cô nương đã biết ta sẽ tìm tới cửa nên mới bày ra thế trận kiếm độc, hy sinh Hoa Vô Ngôn làm bước đệm để hôm nay đến thu phục Đường Lệ Từ.
Đáng tiếc Đường Lệ Từ lại là tên ích kỉ, không ra tay cứu Tiêu Kỳ Lan, không trúng độc Phần Thiên Diễm, khiến mọi tính toán của cô nương đổ sông đổ bể."
Hồng cô nương hờ hững đáp, "Ta chỉ sai ở chỗ không biết ngươi hóa ra lại là cao thủ dùng thuật Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh!"
Đường Lệ Từ dịu dàng đáp, "Cô nương quá khen rồi, khi ta sử dụng Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh, chỉ e cô nương còn chưa biết nó là gì."
Sắc mặt Hồng cô nương lộ vẻ giận dữ rồi ngay lập tức bình tĩnh trở lại, hờ hững nói: "Hôm nay ta chưa dốc hết cao thủ ra đuổi cùng giết tận các ngươi đã là tha cho các ngươi một con đường sống, Đường công tử tuy không biết ơn thì cũng không nên sỉ nhục ta như vậy!"
Ngón tay Đường Lệ Từ gảy một cái, tiếng đàn lại vang lên, khóe môi y thấp thoáng nét cười như có như không: "Cô nương muốn ta biết ơn thế nào, thì ta biết ơn thế ấy được không?"
"Ngươi..." Hồng cô nương giận dữ đến biến sắc, "Vô sỉ!" Ngón tay Đường Lệ Từ gảy một cái nữa, lại một tiếng đàn vang lên, đột nhiên tim nàng đập mạnh, máu nóng dâng lên.
Nàng kinh hãi đứng bật dậy, lưỡi dao giấu trong tay áo vung ra chặt đứt dây đàn, ôm ngực sợ hãi, "Ngươi...!Ngươi..."
Tay trái Đường Lệ Từ quấn dây đàn, tay phải gảy nhẹ thêm mấy cái, tang tình tang tính tình tang, nghe như khúc nhạc tiên, nhưng lọt vào tai Hồng cô nương lại không khác gì tiếng ma quỷ khóc đòi mạng.
Nàng đứng dậy liên tục lùi về phía sau, sắc mặt tái trắng, khóe miệng trào máu tươi, "Ngươi....!Ngươi...!Dẫn Huyền...!Nhiếp Mệnh..."
Tay phải Đường Lệ Từ lại càng đàn nhanh hơn, mi mắt khép hờ say sưa, tiếng đàn như tiếng ngọc rơi xuống đất, dồn dập mà êm tai.
Hồng cô nương hét lên một tiếng rồi lảo đảo quay người chạy trốn, trong nháy mắt hai người Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành hiện thân, đỡ lấy nàng mang đi mất hút.
Người đi, đàn hết, tiếng dừng.
Cách Loạn Mai Cương năm dặm, một cỗ kiệu màu trắng lẳng lặng đứng chờ trên đường.
Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành đỡ Hồng cô nương đến trước kiệu, người trong kiệu kinh ngạc hỏi: "Ngươi bị thương à?"
Hồng cô nương ôm ngực loạng choạng đứng vững, thi lễ trước tiên: "Đường Lệ Từ xảo trá quỷ quyệt vô cùng, không dễ dàng lao vào nguy hiểm, không trúng độc Phần Thiên Diễm.
Những người khác lại không giao chiến với Mai Hoa Dịch Số, Dẫn Huyền Thủy mất tác dụng, mọi tính toán của ta thành ra vô ích...!Đáng hận hơn là Đường Lệ Từ cố ý ở lại chặn đường ta, khiến Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành cũng phải ở lại bảo vệ ta, không đuổi theo đám người kia được.
Y lại còn dùng lời lẽ làm ta mất tập trung, thi triển thuật Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh, mưu đồ khống chế tâm trí ta...!Nô tỳ....không giết kẻ này không được...!Thật là khiến người ta hận thấu xương!"
Giọng nữ trong kiệu nhu hòa nói: "Ngươi không sao là tốt rồi, thuật Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh là sở trường của ngươi, vì sao Đường Lệ Từ cũng biết?"
Hồng cô nương lắc đầu ảm đạm: "Thuật này do tôn chủ truyền lại, ta cũng không hiểu vì sao Đường Lệ Từ lại tinh thông nó.
May mà y thi triển Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh không có Dẫn Huyền Thủy trợ giúp nên không thể khống chế ta hoàn toàn, bằng không...!Đúng là một phút khinh địch, ôm hận cả đời."
Người trong kiệu nhẹ nhàng nói: "Vào kiệu đi, về Vô Cầm Điện rồi nói." Hồng cô nương lảo đảo bước vào trong kiệu, Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành hộ vệ hai bên, cỗ kiệu màu trắng được nhẹ nhàng nâng lên rồi đi về phương xa.
Bên trong rừng mai, Đường Lệ Từ ngồi xếp bằng trên nền đất.
"Dùng sức một người địch lại Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành, ở vào thế bại mà vẫn có thể xoay chuyển thành thắng." Trong rừng bỗng có người lên tiếng, "Chủ nhân Vạn Khiếu Trai quả nhiên xuất chúng, nhưng đã chiến đấu cả ngày, Đường công tử dù có võ công tài trí tuyệt luân thì lúc này đây cũng là nỏ mạnh hết đà..."
Đường Lệ Từ nhắm mắt ngồi, vẻ đau đớn nhẫn nại giữa hai ch@n mày ngày càng hiện rõ.
Y đưa tay lên ấn bụng, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán, "Các hạ đứng ngoài quan sát đã lâu, ngao cò tranh nhau, ngư ông muốn đắc lợi thì bây giờ bắt đầu được rồi đấy."
Một người mặc áo đen đeo kiếm đen bước ra khỏi khu rừng, gương mặt lạnh băng, tuổi chừng ba mươi ba, ba mươi tư, "Ngư ông đắc lợi thì Thành mỗ không cần.
Chẳng qua ngươi cứu sư đệ ta một mạng, nếu vừa rồi ngươi thất thủ thì ta sẽ cứu."
Đường Lệ Từ mặt mày tái nhợt, khẽ mỉm cười: "Lẽ nào Thành huynh chính là sư huynh của Cổ thiếu hiệp...!Sương Kiếm Thê Hàn Thành Ôn Bào?"
Người áo đen nhàn nhạt đáp: "Đúng là ta, ngươi còn đứng được không?"
Đường Lệ Từ vịn thân cây mai đứng dậy, mỉm cười: "Nghe danh Thành huynh kiếm thuật tuyệt luân, ghét ác như thù, hôm nay được gặp quả nhiên phong thái hào hùng."
Thành Ôn Bào lạnh lùng nói: "Ngươi xúi sư đệ ta làm xằng làm bậy, giết Kiếm Vương Dư Khấp Phượng, chọc vào bao nhiêu phiền phức.
Nếu vừa rồi không thấy ngươi liều mạng để nó trốn đi thì ta đã chém đứt một tay một chân của ngươi rồi.
Lải nhải ít thôi, đi với ta!"
Đường Lệ Từ nặng nề thở hắt ra một hơi: "Thành huynh quả nhiên..
khí phách xuất chúng...Ưm..." Tay trái y ấn vào bụng đã vò y phục thành nắm, vạt áo chỗ bụng không biết từ bao giờ đã thấm ra một vệt máu lớn.
"Tách", một giọt máu tươi nhỏ ra từ vạt áo, rơi xuống hoa mai rụng trên nền đất.
Thành Ôn Bào ngẩn người, đưa tay ra đỡ y.
Tay phải Đường Lệ Từ mò vào trong ngực, lấy ra một bình thuốc màu xám, cắn mở nắp bình, nuốt một viên thuốc màu trắng rồi vứt cái bình rỗng đi, phất tay đẩy hắn ra, mỉm cười nói: "Đi thôi."
Y xoay người đi trước, máu vẫn tí tách nhỏ xuống từ vạt áo, y không để ý giẫm lên mà đi.
Giẫm lên vết máu của chính mình, không chỉ bề ngoài mà sâu trong nội tâm y cũng thật sự không hề để ý.
Hơn nữa thân thể trọng thương cũng không chịu cho người ta đỡ, lòng dạ ác độc, cốt cách cao ngạo, võ công không tồi, tài trí tuyệt luân, đúng là một nhân vật có thể khiến Khê Đàm bội phục.
Thành Ôn Bào đi sau lưng Đường Lệ Từ, trong đầu lóe lên ý nghĩ giết người.
Chính loại người này mới có thể chọc vào tổ ong vò vẽ to nhất thiên hạ, không chừng sẽ kéo Khê Đàm vào nguy hiểm không lường trước được...!Người này tuy đứng về phe bạch đạo nhưng tác phong làm việc rất tà, nếu một ngày y lầm đường lạc lối thì nhất định phải giết đi!
Từ Loạn Mai Cương đi về phía đông khoảng tám dặm có một ngôi miếu đổ nát.
Sao sáng lấp lánh, trăng đêm tĩnh mịch.
Bên ngoài ngôi miếu đổ nát là mấy cây đại thụ, cành khô già cỗi cao ngút trời, như cánh tay chỉ vào mây.
Thẩm Lang Hồn đưa Tiêu Kỳ Lan đến nơi này ẩn nấp, chẳng bao lâu sau Trì Vân cũng đưa thượng sư Phổ Châu và Cổ Khê Đàm đến tụ họp, giải huyệt đạo cho hai người, Thượng sư Phổ Châu thi lễ với Trì Vân cảm ơn hắn cứu giúp, sau đó ngồi một bên tĩnh tọa.
Tuy sát khí trên người hòa thượng này rất nặng, nhưng hắn không phải hạng người không hiểu thời thế.
Giờ chân khí đã hao tổn, vừa rồi nếu hắn ra tay có thể đánh gục Mai Hoa Dịch Số, nhưng chắc chắn sẽ bị chân khí của ba người kia chấn động, chết ngay tại chỗ.
Hắn vẫn biết vậy, chẳng qua không muốn thấy Đường Lệ Từ chịu khổ vì mình đó thôi.
Cổ Khê Đàm lại không bình tĩnh được như thượng sư Phổ Châu.
Tận mắt thấy Đường Lệ Từ bây giờ không rõ sống chết ra sao, hắn làm sao có thể để người ta bị mình liên lụy mà chết, nên cứ thấp thỏm không yên muốn quay về cứu người.
Trì Vân kéo ghế ra ngồi chặn trước cửa ngôi miếu hoang, hai tay ném qua ném lại một thanh trường kiếm, chính là thanh kiếm treo trong phòng thượng sư Phổ Châu ở Loạn Mai Cương, lạnh lùng nói: "Ai muốn quay lại thì bước qua xác ta đã."
Phụng Phụng đang được Chung Xuân Kế ôm trong lòng dường như bị dọa sợ, đôi mắt to tròn đang ầng ậng nước muốn khóc, nghe giọng nói hung tợn của Trì Vân thì lập tức khóc òa lên: "Oa oa oa oa..."
Trong phòng ồn ào hỗn loạn, Thẩm Lang Hồn lặng lẽ ngồi yên tĩnh tọa điều tức.
Từ nãy đến giờ, chân lực hắn đã khôi phục được ba tầng, không còn cạn kiệt sức lực chống địch như ban nãy.
"Một đám ô hợp, mới dính tí mưu kế vặt vãnh mà đã thua tơi bời hoa lá, còn ngông cuồng vọng tưởng trừ ác cứu người.
Đến bản thân mình còn không cứu được thì cứu nổi ai?" Bên ngoài có tiếng nói lạnh như băng, hai người đi vào trong miếu, Trì Vân cầm kiếm chỉ vào ngực Đường Lệ Từ lạnh lùng hỏi: "Còn chưa chết hả?"
Vết máu trên áo Đường Lệ Từ đã khô, sắc mặt y cũng hồng hào trở lại, đưa ngón tay lên đẩy thanh kiếm ra: "Ngươi thất vọng lắm à? Còn không ngồi xuống điều tức cho tử tế, ta không muốn cứu ngươi thêm lần nữa đâu.
Đúng là chủ tớ đảo lộn, đi ngược luân thường."
Trì Vân xì một tiếng, ném kiếm xuống đất: "Lão tử vốn định cứu ngươi, nếu ngươi không tự dưng ám toán ta thì làm sao rơi vào cảnh này?"
Đường Lệ Từ quay sang nhìn mọi người, không thèm nhìn hắn nữa, mỉm cười nói: "Mọi người không sao là tốt, vết thương của Tiêu đại hiệp thế nào rồi?"
Trì Vân nghiến răng nghiến lợi, nhưng Đường Lệ Từ đang tươi cười hỏi thăm vết thương của người khác, hắn cũng không thể nhảy dựng lên mà chửi y một tràng được.
"Chân khí đã thông, người cũng tỉnh táo, còn chưa nói chuyện được." Thẩm Lang Hồn hờ hững đáp, "Phải tìm một nơi thanh tĩnh để mở ngực hắn ra, chữa mấy cái xương nát vụn."
Thành Ôn Bào đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn Cổ Khê Đàm: "Không lượng sức mình, làm xằng làm bậy!"
Cổ Khê Đàm lộ rõ vẻ xấu hổ.
Hắn xưa nay vẫn luôn kính sợ vị đại sư huynh này, huống hồ danh tiếng của Thành Ôn Bào rõ ràng hơn xa hắn, sư huynh đã dạy bảo, sư đệ làm sao dám bỏ ngoài tai?
"Về núi Thanh Sơn luyện kiếm với ta." Thành Ôn Bào nói, "Kiếm pháp sư môn còn chưa học được một nửa, lăn lộn trên giang hồ thì cũng thôi đi, còn dám chọc vào Dư Khấp Phượng, hớn hở đi theo nổ banh nhà người ta.
Ngươi cho là kiếm hội Trung Nguyên toàn một đám mắt mù tai điếc miệng câm, để ngươi tha hồ bắt nạt đúng không? Chết đến chân rồi còn dám tự xưng là hành hiệp trượng nghĩa, nực cười!"
Hắn tuôn một tràng bằng giọng âm u đáng sợ, khiến Cổ Khê Đàm chấn động tâm can: "Đại sư huynh, ta..."
Bóng dáng Thành Ôn Bào chợt vút qua, bất ngờ tóm vào vị trí ba phân bên dưới vai trái của Cổ Khê Đàm, đó là nơi phòng bị yếu nhất trên ngươi hắn.
Thành Ôn Bào tuy vóc dáng thon gầy, mặt mũi trắng nhợt, nhìn không cường tráng vạm vỡ, nhưng hắn vác Cổ Khê Đàm lên nhẹ như lông hồng, hờ hững nói với mọi người, "Các vị, mời." Nói đoạn lách người mà đi, khinh công tuyệt diệu hiếm có trên đời.
"Công phu tốt!" Thẩm Lang Hồn thản nhiên bình luận.
Trì Vân ngồi bên cạnh thờ ơ nói: "Công phu tốt thật đấy nhưng làm màu quá, ngứa hết cả mắt."
Thành Ôn Bào tới lui như gió, Chung Xuân Kế còn chưa kịp nói gì thì hắn đã đi mất, lúc này chỉ biết thở dài, "Cao thủ trên giang hồ hầu như ai cũng trái tính trái nết." Trong lòng nàng thầm nghĩ, tính nết Trì Vân e là còn quái gở hơn hắn nhiều.
Chợt thấy trên áo Đường Lệ Từ có vệt máu, nàng hoảng hốt hỏi, "Ngươi bị thương à?"
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn vào vết máu trên áo y, Đường Lệ Từ cười khẽ: "Không đáng lo, thân thể các vị thế nào rồi?" Thượng sư Phổ Châu đáp: "Không sao."
Phụng Phụng thấy y trở lại thì nín khóc, vui mừng hớn hở, hai tay quơ quơ muốn nhào vào lòng y.
Đường Lệ Từ bế Phụng Phụng lên, "Hôm nay mọi người mệt mỏi rồi, tuy Phong Lưu Đi3m đã bỏ chạy, nhưng e rằng vẫn có kẻ khác bám theo.
Nếu chúng ta chia nhau rời khỏi đây chỉ sợ sẽ bị đánh tỉa từng người, còn nếu hành động cùng nhau thì tung tích rõ ràng quá, cũng không tránh được kết cục đuổi giết liên miên như hôm nay, cho đến khi chết không còn một ai." Y quay sang nhìn thượng sư Phổ Châu: "Đại sư nghĩ nên làm thế nào?" Thượng sư Phổ Châu tóc đen bay phơ phất, "Ta có thể tự lo cho mình, nên ta sẽ đi."
Đường Lệ Từ mỉm cười: "Vậy là người mạnh rời đi, số còn lại nương tựa vào nhau.
Đại sư tu hành khổ cực, ta cũng không tiện giữ chân, nhưng nếu phải đi thì cũng nên chờ độc thương khỏi hẳn đã, như thế an toàn hơn."
Thượng sư Phổ Châu thi lễ với y: "Không cần, hẹn ngày gặp lại." Tăng bào tung bay, tóc đen phơ phất, vị hòa thượng nghiêm nghị mang sát khí này xoay người rời đi.
Gian nhà cũ ở Loạn Mai Cương và những bạn bè cùng chung kiếp nạn, đối với hắn cũng chỉ như lá rụng sau lưng, chẳng ngăn được bước chân hắn tiến về phía trước, lại càng không lưu lại chút dấu vết nào trong lòng.
"Vị đại sư này có vài phần giống ngươi đấy." Đường Lệ Từ nhìn thượng sư Phổ Châu rời đi, quay sang nhìn Trì Vân.
Trì Vân giận dữ nói: "Giống chỗ quái nào?" Thẩm Lang Hồn thản nhiên đáp, "Cũng có cá tính y như ngươi vậy."
Trì Vân ngẩn ra, Chung Xuân Kế không nhịn được cười.
Luận về làm theo ý mình, thượng sư Phổ Châu và Trì Vân kẻ tám lạng người nửa cân, đúng là có mấy phần tương tự.
Đường Lệ Từ nói, "Nếu Chung cô nương đã chọn đi cùng chúng ta, thì ta có chuyện muốn bàn với cô."
"Chuyện gì vậy?" Nàng đáp, "Chung Xuân Kế biết gì nói nấy."
Đường Lệ Từ khẽ cười: "Ta nghe nói cô nương đến từ Miêu Nha Phong, chẳng hay cô nương có biết Bích Lạc Cung nằm ở đâu không?"
Nàng giật mình hỏi lại: "Bích Lạc Cung? Đường công tử lẽ nào muốn đến Bích Lạc Cung?"
Đường Lệ Từ mỉm cười, "Chúng ta chọc phải sát tinh Phong Lưu Đi3m, lại đắc tội kiếm hội Trung Nguyên đứng đầu phe bạch đạo trên giang hồ.
Tuy các vị đều là những người không sợ sóng gió, nhưng cứ chém chém giết giết mãi rồi ai cũng mệt mỏi, nếu không muốn sống những ngày bôn ba mệt mỏi nữa thì chỉ còn cách giá họa cho gió đông."
Chung Xuân Kế hoảng hốt: "Giá họa cho gió đông, lẽ nào ngươi muốn giá họa cho Bích Lạc Cung? Làm sao có thể?"
Đường Lệ Từ cười cười: "Không, ta chỉ muốn mượn uy danh của Bích Lạc Cung để sống thêm mấy ngày yên ổn."
Trì Vân cau mày, "Ngươi muốn đưa mọi người lên Miêu Nha Phong? Với sự thần bí và những truyền thuyết về Bích Lạc Cung, Phong Lưu Đi3m và kiếm hội Trung Nguyên đương nhiên không dám tùy tiện mò lên Miêu Nha Phong gây rối.
Nhưng Uyển Úc Nguyệt Đán là người thế nào, làm sao hắn chịu để ngươi mang theo cục phiền toái to bự mò lên Bích Lạc Cung của hắn? Đúng là kẻ ngốc nằm mơ!"
"Nay giang hồ chia làm mấy phần, Tế Huyết Hội đã tan, Giang Nam Sơn Trang lui về ở ẩn, các hiệp khách chính đạo như Bạch Phát, Phù Vân, Thiên Nhãn thì không rõ hành tung, các đại môn phái cũng không còn người nào xuất chúng.
Kiếm hội Trung Nguyên như mặt trời ban trưa, Phong Lưu Đi3m như con sóng ngầm, thực lực khó lường, còn lại ta, ngươi và Vạn Khiếu Trai cũng miễn cưỡng coi như một phần." Đường Lệ Từ hòa nhã nói, "Ngoài ra còn có Thập Tam Sát Thủ Lâu và các thế lực du mục ngoài biên ải nữa.
Nhưng bàn về thực lực tiếng tăm địa vị, có thể kháng cự lại sức mạnh từ các phe phái, đứng độc lập bên ngoài giang hồ thì chỉ có Bích Lạc Cung.
Bích Lạc Cung nghiêng về phe nào thì phe đó sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối về danh vọng, thực lực và thậm chí là đạo nghĩa.
Nếu Bích Lạc Cung đã quan trọng như thế..." Y khẽ phất ống tay áo: "Uyển Úc Nguyệt Đán chắc chắn phải hiểu, ngươi không chọc vào giang hồ thì giang hồ cũng sẽ chọc vào ngươi, hôm nay dù ta không tìm đến cửa thì cũng có kẻ khác tìm đến.
Chung quy Bích Lạc Cung sẽ cho ai mượn sức, thì phải xem Uyển Úc Nguyệt Đán thành công đến mức nào."
Mọi người trố mắt nhìn nhau, Chung Xuân Kế không nhịn nổi mà ho nhẹ một tiếng, "Nói thì nói vậy, nhưng mà hắn...hắn..."
Đường Lệ Từ mỉm cười hỏi: "Hắn làm sao?"
Chung Xuân Kế hơi chấn động, bỗng giật mình nhận ra vừa rồi y nói vậy có khi là để đợi câu này của nàng, "Hắn...!Uyển Úc Nguyệt Đán không muốn can thiệp vào giang hồ nữa, hắn không muốn đưa Bích Lạc Cung vào nguy hiểm."
Đường Lệ Từ khẽ mỉm cười, "Vậy nếu ta có thể đưa cho hắn một phương án không mạo hiểm thì sao? Hoặc là ta ra cái giá đủ để hắn quay lại giang hồ chẳng hạn?"
Mọi người lại càng trố mắt nghẹn họng, Chung Xuân Kế nhìn y bằng ánh mắt không hiểu nổi, trong lòng hoàn toàn không tin.
Nguyệt Đán không thiếu danh lợi quyền thế, cho dù Đường Lệ Từ có đem mấy chục triệu lượng vàng ra đổi, chỉ e cũng không đổi được câu đồng ý của Uyển Úc Nguyệt Đán.
Mà ngoài tiền ra thì Đường Lệ Từ còn gì nữa đâu?
Trì Vân và Thẩm Lang Hồn nhìn nhau, Thẩm Lang Hồn lạnh nhạt nói: "Lên Miêu Nha Phong!".
Tay phải y siết thành nắm đấm giơ lên chặn ngang, một tiếng keng giòn giã vang lên, Mai Diệp Đao chém vào vòng bạc Tẩy Cốt, cắm sâu gần nửa phân! Đường Lệ Từ vẫn đưa cổ tay lên gắng gượng chống đỡ, Mai Hoa Dịch Số dồn sức chém xuống, hai bên giằng co.
Lại thêm trường kiếm của Cuồng Lan bám sát ngay sau, lưỡi kiếm đã chạm vào áo Đường Lệ Từ, tai nghe được tiếng vải rách.
Tay trái Đường Lệ Từ lấy từ trong ngực ra một vật, chặn trường kiếm của Cuồng Lan lại.
Vật kia lướt qua không khí phát ra một tiếng rít sắc lẻm, là nửa cây sáo nhỏ bằng đồng.
Ba người ra chiêu cùng lúc, Đường Lệ Từ tay phải ngăn đao tay trái chặn kiếm, toàn thân đầy sơ hở.
Nhưng Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành dường như cảm nhận được một luồng nội lực cháy rừng rực như lửa chảy ngược từ vòng bạc và sáo đồng vào kinh mạch mình, phải vận khí chống đỡ.
Ba người trở thành thế nội lực nối liền, giằng co lẫn nhau, tuy Đường Lệ Từ không có cái tay thứ ba để ngăn đòn tấn công, nhưng Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành cũng không tài nào phân tâm để tung thêm chiêu nữa.
Gió cát trên đất đã ngừng lại, hoa mai cũng bay đi hết.
Nơi đây vốn thanh nhã thoát tục, sau hai chiêu này dường như chỉ còn lại một đống đổ nát.
Y cố ý giữ chân hai tên này, mục đích là để tạo cơ hội cho nàng đưa người chạy trốn.
Chung Xuân Kế nhanh chóng cân nhắc, dẫn người đi hay là ở lại? Một mình Đường Lệ Từ đấu với hai tên Mai Hoa, Cuồng Lan thì trì hoãn được bao lâu? Nàng giải huyệt đạo trên người thượng sư Phổ Châu, khẽ hỏi: "Đại sư, tính sao bây giờ?"
Thượng sư Phổ Châu phất tay áo, huyệt đạo của tất cả mọi người trong phòng đều được giải.
Máu tươi trào ra khóe miệng, hắn lạnh lùng đáp, "Mấy người các ngươi đi trước!" Chung Xuân Kế vội kêu lên, "Đại sư, chân lực của người còn chưa hồi phục, sao có thể động thủ? Nếu đi thì cùng đi, nếu ở thì cùng ở!"
Cổ Khê Đàm nhắm mắt điều tức, muốn nhanh chóng khôi phục phần nào công lực, ý là kiên quyết không rời khỏi đây.
Trì Vân mặt mũi hằm hằm tức giận, ban nãy Đường Lệ Từ giở trò đánh hắn bất tỉnh, hắn còn chưa nguôi giận thì làm sao mà đi được.
Thẩm Lang Hồn điều tức một vòng cơ thể rồi dừng lại, hờ hững nói: "Nếu các ngươi không đi thì ta và Chung cô nương sẽ đưa Tiêu Kỳ Lan đi trước, ở đây không thích hợp dưỡng thương." Hắn không nói là đi đâu, bế xốc Tiêu Kỳ Lan lên, "Ta sẽ tìm cách liên lạc với các ngươi sau, đi đây." Bóng người nhoáng cái đã biến mất, Chung Xuân Kế giậm chân thầm nghĩ sao người này lại tự ý quyết định như thế, đành bế Phụng Phụng bám theo sau.
Mấy người Cổ Khê Đàm và Trì Vân tuy võ công không phải hạng kiệt xuất trong thiên hạ, nhưng cũng rất ít khi gặp phải ám toán.
Đặc biệt là với Trì Vân, đây càng là chuyện nhục nhã vô cùng.
Thở hắt ra một hơi, mấy người mở cửa ra thì thấy ba người bên ngoài đang ở vào thế giằng co.
Đỉnh đầu Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành đã bốc ra khói trắng, Đường Lệ Từ một mình đối đầu hai đại cao thủ, mặt mũi cũng đỏ ửng lên.
Sương mù màu hồng nơi cán đao của Mai Hoa Dịch Số vẫn không ngừng tản ra, không thơm không độc, không biết là thứ gì.
Mấy người vừa mở cửa ra, ngửi được thứ này lập tức cảm thấy ngột ngạt, không hẹn mà cùng nín thở rồi quay sang đầu hướng gió để hít một hơi.
"Đi đi!" Sắc mặt Đường Lệ Từ đỏ bừng, khóe miệng hơi cong lên.
Y vẫn còn nói chuyện được, hai chữ này mang theo chân lực, thanh âm không lớn nhưng làm cả rừng mai chấn động rụng lả tả.
Mái tóc đen của thượng sư Phổ Châu bay theo gió đêm, toát ra khí chất nghiêm nghị sắt đá, "Chưa giết được kẻ ác, ta tuyệt đối không đi!" Hắn dồn sức vận khí vào tay, chầm chậm nhắm vào sau lưng Mai Hoa Dịch Số.
Vị hòa thượng này đúng là chẳng cần biết có quang minh chính đại hay không, chỉ muốn một chưởng gi3t chết kẻ địch!
Vòng bạc trên tay Đường Lệ Từ khẽ trượt, Mai Diệp Đao bỗng tiến thêm ba tấc, kề sát vào cạnh cổ y, mũi dao chọc vào cổ, chảy ra một giọt máu tươi.
"Đi đi!" Chưởng trên tay thượng sư Phổ Châu khựng lại, Cổ Khê Đàm tái mặt kêu lên: "Đường huynh..." Tại sao thà chết không muốn người khác giúp? Tại sao khăng khăng bắt mọi người chạy đi? Vừa thấy Trì Vân nhìn sang, Đường Lệ Từ liếc mắt rồi nháy một cái, Trì Vân nghiến răng nghiến lợi lầm bầm chửi mấy câu, bất ngờ ra tay điểm huyệt đạo trên người thượng sư Phổ Châu và Cổ Khê Đàm, "Ta đi!"
Đường Lệ Từ mỉm cười: "Không tiễn." Trì Vân kẹp nách hai người giận dữ nói: "Ngươi mà chết là không xong với lão tử đâu đấy!" Hắn quay về hướng Thẩm Lang Hồn vừa rời khỏi mà lao vút đi.
Rừng mai lại rơi vào yên lặng một lần nữa, không lâu sau đó, xa xa vang lên một tiếng đàn nghe như nước thủy triều rút đi, dường như còn xa xôi hơn so với mấy tiếng đàn ban nãy.
Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành bất ngờ thu đao thu kiếm, lướt về hướng mình xuất hiện ban đầu.
Đường Lệ Từ thu thế lại đứng yên, đứng nơi đầu gió hít sâu một hơi, sau khi khí tức lưu chuyển thì phun ra một ngụm khí dài màu hồng, chắp tay đứng trong gió.
Đứng một lúc, y đỡ lấy một cánh mai bay loạn trong gió, đặt lên chóp mũi khẽ ngửi, "Hồng cô nương, thuật Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh tuy thần kỳ nhưng không phải là vô phương hóa giải.
Liên Hoàn Tam Cục của cô tuy hỏng rồi, nhưng vẫn tính là xuất sắc đấy."
"Hầy..." Trong rừng mai truyền đến một tiếng than thở, "Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.
Hôm nay thất bại, làm sao ngươi biết mai này ra sao?" Thanh âm u oán tao nhã này chính là giọng Hồng cô nương.
Đường Lệ Từ gạt đi cánh hoa mai trên tay, xoay người lại nhẹ nhàng nói, "Cô nương có biết ngày hôm nay ta đã có thể lấy mạng cô mấy lần rồi không?"
Giọng nữ trong rừng mai văng vẳng đáp lại: "Ba lần, khi ngươi bước vào lầu gác, khi ta vừa gảy tiếng đàn đầu tiên, và cả...lúc này." Nàng thong thả nói, "Nhưng lần đầu tiên ngươi không giết ta là vì ngươi muốn biết tung tích viên thuốc.
Lần thứ hai không giết ta là vì Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành đang chắn trước mặt, mà Trì Vân đột ngột lao ra, ngươi cân nhắc nếu xông qua hai người ngáng đường để giết ta thì không thể bảo vệ Trì Vân.
Còn lần này là vì ngươi không muốn mà thôi, ta nói có đúng không?"
Đường Lệ Từ mỉmcười dịu dàng: "Ừ, ta rất thích tài đánh đàn của cô nương."
Hồng cô nương khe khẽ thở dài: "Nhưng hôm nay ta không hiểu vì sao mình thua.
Ta đã hạ độc Phần Thiên Diễm lên kiếm của Dư Khấp Phượng, ta tin hắn nhất định có thể đả thương vài người trong số các ngươi, chỉ cần có người ra tay trị thương thì nhất định sẽ trúng độc.
Mà Hoa Vô Ngôn bị ngươi gi3t chết, ngươi nhất định có thuốc giải của Phần Thiên Diễm.
Có giải dược trong tay, người của các ngươi dù bị thương nặng cũng không chết.
Quả nhiên các ngươi chữa thương ở đây, thế là ta phái Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành đi.
Vốn tưởng rằng các ngươi sẽ cùng xông lên, dùng thân thể trọng thương để cứu viện lẫn nhau, thế thì khi Dẫn Huyền Thủy trên Mai Diệp Đao tản ra, tất cả các ngươi nhất định sẽ biến thành nô lệ dưới đàn của ta.
Nhưng cớ sao ngươi lại ra sức cản trở mọi người lao vào cứu trợ, khiến ta thất bại trong gang tấc?"
Đường Lệ Từ thong thả đi về phía rừng mai, gạt những cành khô trong rừng ra, thấy trong rừng có một cô gái áo trắng đang ngồi đánh đàn, "Dùng dây đàn cung trầm để đánh ra âm thanh truyền đi xa, cô nương chỉ cần gảy một tiếng đàn, ta đã biết cô ở trong rừng mai rồi.
Người xinh đẹp lại toan tính như Hồng cô nương sẽ không vô cớ bước vào nơi nguy hiểm, nếu đã bước vào ắt phải có mưu đồ.
Phái hai tên Mai Hoa Dịch Số, Cuồng Lan Vô Hành ra mặt động thủ, chứng tỏ cô nương không có ý định giết người.
Nếu không phe ta đang ở thế bất lợi, chỉ cần dốc hết cao thủ của Phong Lưu Đi3m ra thì hôm nay chắc chắn máu chảy thành sông."
Y mỉm cười nhìn Hồng cô nương, "Nếu không lấy mạng, tức là cần người.
Lại xem tình trạng của Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành, ta làm sao có thể không rõ Hồng cô nương muốn gì?"
Cô gái áo trắng gảy một dây đàn: "Nhưng sao ngươi lại biết thuật Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh?"
Đường Lệ Từ nhẹ nhàng đáp: "Điểm mấu chốt để thuật Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh thành công có ba thứ.
Đầu tiên, người bị dẫn thuật tâm lý phải bạc nhược, dễ dàng bị tiếng nhạc ảnh hưởng.
Thứ hai, thân thể người chịu thuật phải yếu ớt, khí huyết mới dễ dàng bị tiếng nhạc k1ch thích.
Thứ ba, phải uống Dẫn Huyền Thủy để tăng lực cảm ứng với tiếng đàn."
Đầu ngón tay của Hồng cô nương khẽ chấn động, quả nhiên Đường Lệ Từ hiểu rõ thuật Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh như thế đã vượt quá dự liệu của nàng, "Không sai..."
Đường Lệ Từ cúi xuống gảy nhẹ dây đàn của nàng, tiếng đàn vang lên như tiếng suối chảy, vô cùng êm tai, Hồng cô nương ngả người về phía sau, đang muốn buông cây đàn ra thì Đường Lệ Từ đã nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay nàng, dịu dàng nói: "Cô nương không nỡ giết ta, có thể coi là có thiện cảm với ta không?"
Hồng cô nương lạnh lùng không đáp, ngón tay Đường Lệ Từ khẽ động, cầm lấy ngón tay nàng gảy xuống dây đàn, lại vang lên một âm thanh trong trẻo êm tai.
Sau tiếng đàn này, Đường Lệ Từ buông tay, mặt Hồng cô nương liền tối sầm lại.
Từ nhỏ nàng đã thông minh khôn khéo, cho dù khuất mình làm nô tỳ thì đến giờ vẫn chưa có kẻ nào dám coi thường nàng, cả đời nàng cũng chưa từng bị ai cợt nhả như vậy.
Người này không những võ công cao cường, xảo trá ác độc, những loại dị thuật nàng tinh thông dường như y cũng đều hiểu rõ, nàng chịu sỉ nhục thế này nhưng nhất thời lại không biết đáp trả ra sao.
Đường Lệ Từ lại thong thả nói tiếp: "Thuật Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh tuy thần kỳ, nhưng vẫn là một trò thôi miên dùng độc làm chất dẫn.
Hơn nữa người chịu thuật nhất định phải chuyên tâm làm việc khác, tiếng nhạc nhân chỗ sơ hở mà lẻn vào, mới có thể lưu lại một dấu ấn không thể phai trong lòng người.
Mà nhược điểm trí mạng của nó chính là mỗi người có cách cảm thụ tiếng nhạc khác nhau, chưa chắc đã như mong muốn của người thi thuật.
Có người sau khi chịu thuật sẽ phát điên phát rồ, có người lại tự làm mình bị thương, mà phần lớn là ngơ ngơ ngẩn ngẩn, trở thành phế nhân.
Người chịu thuật tâm linh tương thông với người thi thuật chỉ có thể gặp mà không thể cầu, muốn luyện đến trình độ như Mai Hoa Dịch Số, Cuồng Lan Vô Hành thì quả thực hiếm thấy."
Hồng cô nương bình thản ừ một tiếng, Đường Lệ Từ ngồi trước dao cầm của nàng cứ như hai người bạn ngồi thưởng hoa: "Có phải trong lòng Hồng cô nương đặt kỳ vọng vào ta, mong ta trở thành con rối thứ ba, cho nên chỉ mang tới hai người Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành, muốn giữ ta lại để dùng?" Y nhẹ nhàng nói, "Nếu đúng là vậy, Đường Lệ Từ sẽ cảm thấy được sủng ái mà lo sợ đấy."
"Ngươi nghĩ sao?" Sắc mặt Hồng cô nương lạnh buốt như sương, nơi đuôi mày u buồn thanh nhã đã mơ hồ lộ ra sát khí.
Đường Lệ Từ vươn tay ra ấn dây đàn: "Ta nghĩ sau chuyện của Dư Khấp Phượng ở Nhạn Môn, cô nương đã biết ta sẽ tìm tới cửa nên mới bày ra thế trận kiếm độc, hy sinh Hoa Vô Ngôn làm bước đệm để hôm nay đến thu phục Đường Lệ Từ.
Đáng tiếc Đường Lệ Từ lại là tên ích kỉ, không ra tay cứu Tiêu Kỳ Lan, không trúng độc Phần Thiên Diễm, khiến mọi tính toán của cô nương đổ sông đổ bể."
Hồng cô nương hờ hững đáp, "Ta chỉ sai ở chỗ không biết ngươi hóa ra lại là cao thủ dùng thuật Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh!"
Đường Lệ Từ dịu dàng đáp, "Cô nương quá khen rồi, khi ta sử dụng Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh, chỉ e cô nương còn chưa biết nó là gì."
Sắc mặt Hồng cô nương lộ vẻ giận dữ rồi ngay lập tức bình tĩnh trở lại, hờ hững nói: "Hôm nay ta chưa dốc hết cao thủ ra đuổi cùng giết tận các ngươi đã là tha cho các ngươi một con đường sống, Đường công tử tuy không biết ơn thì cũng không nên sỉ nhục ta như vậy!"
Ngón tay Đường Lệ Từ gảy một cái, tiếng đàn lại vang lên, khóe môi y thấp thoáng nét cười như có như không: "Cô nương muốn ta biết ơn thế nào, thì ta biết ơn thế ấy được không?"
"Ngươi..." Hồng cô nương giận dữ đến biến sắc, "Vô sỉ!" Ngón tay Đường Lệ Từ gảy một cái nữa, lại một tiếng đàn vang lên, đột nhiên tim nàng đập mạnh, máu nóng dâng lên.
Nàng kinh hãi đứng bật dậy, lưỡi dao giấu trong tay áo vung ra chặt đứt dây đàn, ôm ngực sợ hãi, "Ngươi...!Ngươi..."
Tay trái Đường Lệ Từ quấn dây đàn, tay phải gảy nhẹ thêm mấy cái, tang tình tang tính tình tang, nghe như khúc nhạc tiên, nhưng lọt vào tai Hồng cô nương lại không khác gì tiếng ma quỷ khóc đòi mạng.
Nàng đứng dậy liên tục lùi về phía sau, sắc mặt tái trắng, khóe miệng trào máu tươi, "Ngươi....!Ngươi...!Dẫn Huyền...!Nhiếp Mệnh..."
Tay phải Đường Lệ Từ lại càng đàn nhanh hơn, mi mắt khép hờ say sưa, tiếng đàn như tiếng ngọc rơi xuống đất, dồn dập mà êm tai.
Hồng cô nương hét lên một tiếng rồi lảo đảo quay người chạy trốn, trong nháy mắt hai người Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành hiện thân, đỡ lấy nàng mang đi mất hút.
Người đi, đàn hết, tiếng dừng.
Cách Loạn Mai Cương năm dặm, một cỗ kiệu màu trắng lẳng lặng đứng chờ trên đường.
Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành đỡ Hồng cô nương đến trước kiệu, người trong kiệu kinh ngạc hỏi: "Ngươi bị thương à?"
Hồng cô nương ôm ngực loạng choạng đứng vững, thi lễ trước tiên: "Đường Lệ Từ xảo trá quỷ quyệt vô cùng, không dễ dàng lao vào nguy hiểm, không trúng độc Phần Thiên Diễm.
Những người khác lại không giao chiến với Mai Hoa Dịch Số, Dẫn Huyền Thủy mất tác dụng, mọi tính toán của ta thành ra vô ích...!Đáng hận hơn là Đường Lệ Từ cố ý ở lại chặn đường ta, khiến Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành cũng phải ở lại bảo vệ ta, không đuổi theo đám người kia được.
Y lại còn dùng lời lẽ làm ta mất tập trung, thi triển thuật Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh, mưu đồ khống chế tâm trí ta...!Nô tỳ....không giết kẻ này không được...!Thật là khiến người ta hận thấu xương!"
Giọng nữ trong kiệu nhu hòa nói: "Ngươi không sao là tốt rồi, thuật Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh là sở trường của ngươi, vì sao Đường Lệ Từ cũng biết?"
Hồng cô nương lắc đầu ảm đạm: "Thuật này do tôn chủ truyền lại, ta cũng không hiểu vì sao Đường Lệ Từ lại tinh thông nó.
May mà y thi triển Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh không có Dẫn Huyền Thủy trợ giúp nên không thể khống chế ta hoàn toàn, bằng không...!Đúng là một phút khinh địch, ôm hận cả đời."
Người trong kiệu nhẹ nhàng nói: "Vào kiệu đi, về Vô Cầm Điện rồi nói." Hồng cô nương lảo đảo bước vào trong kiệu, Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành hộ vệ hai bên, cỗ kiệu màu trắng được nhẹ nhàng nâng lên rồi đi về phương xa.
Bên trong rừng mai, Đường Lệ Từ ngồi xếp bằng trên nền đất.
"Dùng sức một người địch lại Mai Hoa Dịch Số và Cuồng Lan Vô Hành, ở vào thế bại mà vẫn có thể xoay chuyển thành thắng." Trong rừng bỗng có người lên tiếng, "Chủ nhân Vạn Khiếu Trai quả nhiên xuất chúng, nhưng đã chiến đấu cả ngày, Đường công tử dù có võ công tài trí tuyệt luân thì lúc này đây cũng là nỏ mạnh hết đà..."
Đường Lệ Từ nhắm mắt ngồi, vẻ đau đớn nhẫn nại giữa hai ch@n mày ngày càng hiện rõ.
Y đưa tay lên ấn bụng, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán, "Các hạ đứng ngoài quan sát đã lâu, ngao cò tranh nhau, ngư ông muốn đắc lợi thì bây giờ bắt đầu được rồi đấy."
Một người mặc áo đen đeo kiếm đen bước ra khỏi khu rừng, gương mặt lạnh băng, tuổi chừng ba mươi ba, ba mươi tư, "Ngư ông đắc lợi thì Thành mỗ không cần.
Chẳng qua ngươi cứu sư đệ ta một mạng, nếu vừa rồi ngươi thất thủ thì ta sẽ cứu."
Đường Lệ Từ mặt mày tái nhợt, khẽ mỉm cười: "Lẽ nào Thành huynh chính là sư huynh của Cổ thiếu hiệp...!Sương Kiếm Thê Hàn Thành Ôn Bào?"
Người áo đen nhàn nhạt đáp: "Đúng là ta, ngươi còn đứng được không?"
Đường Lệ Từ vịn thân cây mai đứng dậy, mỉm cười: "Nghe danh Thành huynh kiếm thuật tuyệt luân, ghét ác như thù, hôm nay được gặp quả nhiên phong thái hào hùng."
Thành Ôn Bào lạnh lùng nói: "Ngươi xúi sư đệ ta làm xằng làm bậy, giết Kiếm Vương Dư Khấp Phượng, chọc vào bao nhiêu phiền phức.
Nếu vừa rồi không thấy ngươi liều mạng để nó trốn đi thì ta đã chém đứt một tay một chân của ngươi rồi.
Lải nhải ít thôi, đi với ta!"
Đường Lệ Từ nặng nề thở hắt ra một hơi: "Thành huynh quả nhiên..
khí phách xuất chúng...Ưm..." Tay trái y ấn vào bụng đã vò y phục thành nắm, vạt áo chỗ bụng không biết từ bao giờ đã thấm ra một vệt máu lớn.
"Tách", một giọt máu tươi nhỏ ra từ vạt áo, rơi xuống hoa mai rụng trên nền đất.
Thành Ôn Bào ngẩn người, đưa tay ra đỡ y.
Tay phải Đường Lệ Từ mò vào trong ngực, lấy ra một bình thuốc màu xám, cắn mở nắp bình, nuốt một viên thuốc màu trắng rồi vứt cái bình rỗng đi, phất tay đẩy hắn ra, mỉm cười nói: "Đi thôi."
Y xoay người đi trước, máu vẫn tí tách nhỏ xuống từ vạt áo, y không để ý giẫm lên mà đi.
Giẫm lên vết máu của chính mình, không chỉ bề ngoài mà sâu trong nội tâm y cũng thật sự không hề để ý.
Hơn nữa thân thể trọng thương cũng không chịu cho người ta đỡ, lòng dạ ác độc, cốt cách cao ngạo, võ công không tồi, tài trí tuyệt luân, đúng là một nhân vật có thể khiến Khê Đàm bội phục.
Thành Ôn Bào đi sau lưng Đường Lệ Từ, trong đầu lóe lên ý nghĩ giết người.
Chính loại người này mới có thể chọc vào tổ ong vò vẽ to nhất thiên hạ, không chừng sẽ kéo Khê Đàm vào nguy hiểm không lường trước được...!Người này tuy đứng về phe bạch đạo nhưng tác phong làm việc rất tà, nếu một ngày y lầm đường lạc lối thì nhất định phải giết đi!
Từ Loạn Mai Cương đi về phía đông khoảng tám dặm có một ngôi miếu đổ nát.
Sao sáng lấp lánh, trăng đêm tĩnh mịch.
Bên ngoài ngôi miếu đổ nát là mấy cây đại thụ, cành khô già cỗi cao ngút trời, như cánh tay chỉ vào mây.
Thẩm Lang Hồn đưa Tiêu Kỳ Lan đến nơi này ẩn nấp, chẳng bao lâu sau Trì Vân cũng đưa thượng sư Phổ Châu và Cổ Khê Đàm đến tụ họp, giải huyệt đạo cho hai người, Thượng sư Phổ Châu thi lễ với Trì Vân cảm ơn hắn cứu giúp, sau đó ngồi một bên tĩnh tọa.
Tuy sát khí trên người hòa thượng này rất nặng, nhưng hắn không phải hạng người không hiểu thời thế.
Giờ chân khí đã hao tổn, vừa rồi nếu hắn ra tay có thể đánh gục Mai Hoa Dịch Số, nhưng chắc chắn sẽ bị chân khí của ba người kia chấn động, chết ngay tại chỗ.
Hắn vẫn biết vậy, chẳng qua không muốn thấy Đường Lệ Từ chịu khổ vì mình đó thôi.
Cổ Khê Đàm lại không bình tĩnh được như thượng sư Phổ Châu.
Tận mắt thấy Đường Lệ Từ bây giờ không rõ sống chết ra sao, hắn làm sao có thể để người ta bị mình liên lụy mà chết, nên cứ thấp thỏm không yên muốn quay về cứu người.
Trì Vân kéo ghế ra ngồi chặn trước cửa ngôi miếu hoang, hai tay ném qua ném lại một thanh trường kiếm, chính là thanh kiếm treo trong phòng thượng sư Phổ Châu ở Loạn Mai Cương, lạnh lùng nói: "Ai muốn quay lại thì bước qua xác ta đã."
Phụng Phụng đang được Chung Xuân Kế ôm trong lòng dường như bị dọa sợ, đôi mắt to tròn đang ầng ậng nước muốn khóc, nghe giọng nói hung tợn của Trì Vân thì lập tức khóc òa lên: "Oa oa oa oa..."
Trong phòng ồn ào hỗn loạn, Thẩm Lang Hồn lặng lẽ ngồi yên tĩnh tọa điều tức.
Từ nãy đến giờ, chân lực hắn đã khôi phục được ba tầng, không còn cạn kiệt sức lực chống địch như ban nãy.
"Một đám ô hợp, mới dính tí mưu kế vặt vãnh mà đã thua tơi bời hoa lá, còn ngông cuồng vọng tưởng trừ ác cứu người.
Đến bản thân mình còn không cứu được thì cứu nổi ai?" Bên ngoài có tiếng nói lạnh như băng, hai người đi vào trong miếu, Trì Vân cầm kiếm chỉ vào ngực Đường Lệ Từ lạnh lùng hỏi: "Còn chưa chết hả?"
Vết máu trên áo Đường Lệ Từ đã khô, sắc mặt y cũng hồng hào trở lại, đưa ngón tay lên đẩy thanh kiếm ra: "Ngươi thất vọng lắm à? Còn không ngồi xuống điều tức cho tử tế, ta không muốn cứu ngươi thêm lần nữa đâu.
Đúng là chủ tớ đảo lộn, đi ngược luân thường."
Trì Vân xì một tiếng, ném kiếm xuống đất: "Lão tử vốn định cứu ngươi, nếu ngươi không tự dưng ám toán ta thì làm sao rơi vào cảnh này?"
Đường Lệ Từ quay sang nhìn mọi người, không thèm nhìn hắn nữa, mỉm cười nói: "Mọi người không sao là tốt, vết thương của Tiêu đại hiệp thế nào rồi?"
Trì Vân nghiến răng nghiến lợi, nhưng Đường Lệ Từ đang tươi cười hỏi thăm vết thương của người khác, hắn cũng không thể nhảy dựng lên mà chửi y một tràng được.
"Chân khí đã thông, người cũng tỉnh táo, còn chưa nói chuyện được." Thẩm Lang Hồn hờ hững đáp, "Phải tìm một nơi thanh tĩnh để mở ngực hắn ra, chữa mấy cái xương nát vụn."
Thành Ôn Bào đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn Cổ Khê Đàm: "Không lượng sức mình, làm xằng làm bậy!"
Cổ Khê Đàm lộ rõ vẻ xấu hổ.
Hắn xưa nay vẫn luôn kính sợ vị đại sư huynh này, huống hồ danh tiếng của Thành Ôn Bào rõ ràng hơn xa hắn, sư huynh đã dạy bảo, sư đệ làm sao dám bỏ ngoài tai?
"Về núi Thanh Sơn luyện kiếm với ta." Thành Ôn Bào nói, "Kiếm pháp sư môn còn chưa học được một nửa, lăn lộn trên giang hồ thì cũng thôi đi, còn dám chọc vào Dư Khấp Phượng, hớn hở đi theo nổ banh nhà người ta.
Ngươi cho là kiếm hội Trung Nguyên toàn một đám mắt mù tai điếc miệng câm, để ngươi tha hồ bắt nạt đúng không? Chết đến chân rồi còn dám tự xưng là hành hiệp trượng nghĩa, nực cười!"
Hắn tuôn một tràng bằng giọng âm u đáng sợ, khiến Cổ Khê Đàm chấn động tâm can: "Đại sư huynh, ta..."
Bóng dáng Thành Ôn Bào chợt vút qua, bất ngờ tóm vào vị trí ba phân bên dưới vai trái của Cổ Khê Đàm, đó là nơi phòng bị yếu nhất trên ngươi hắn.
Thành Ôn Bào tuy vóc dáng thon gầy, mặt mũi trắng nhợt, nhìn không cường tráng vạm vỡ, nhưng hắn vác Cổ Khê Đàm lên nhẹ như lông hồng, hờ hững nói với mọi người, "Các vị, mời." Nói đoạn lách người mà đi, khinh công tuyệt diệu hiếm có trên đời.
"Công phu tốt!" Thẩm Lang Hồn thản nhiên bình luận.
Trì Vân ngồi bên cạnh thờ ơ nói: "Công phu tốt thật đấy nhưng làm màu quá, ngứa hết cả mắt."
Thành Ôn Bào tới lui như gió, Chung Xuân Kế còn chưa kịp nói gì thì hắn đã đi mất, lúc này chỉ biết thở dài, "Cao thủ trên giang hồ hầu như ai cũng trái tính trái nết." Trong lòng nàng thầm nghĩ, tính nết Trì Vân e là còn quái gở hơn hắn nhiều.
Chợt thấy trên áo Đường Lệ Từ có vệt máu, nàng hoảng hốt hỏi, "Ngươi bị thương à?"
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn vào vết máu trên áo y, Đường Lệ Từ cười khẽ: "Không đáng lo, thân thể các vị thế nào rồi?" Thượng sư Phổ Châu đáp: "Không sao."
Phụng Phụng thấy y trở lại thì nín khóc, vui mừng hớn hở, hai tay quơ quơ muốn nhào vào lòng y.
Đường Lệ Từ bế Phụng Phụng lên, "Hôm nay mọi người mệt mỏi rồi, tuy Phong Lưu Đi3m đã bỏ chạy, nhưng e rằng vẫn có kẻ khác bám theo.
Nếu chúng ta chia nhau rời khỏi đây chỉ sợ sẽ bị đánh tỉa từng người, còn nếu hành động cùng nhau thì tung tích rõ ràng quá, cũng không tránh được kết cục đuổi giết liên miên như hôm nay, cho đến khi chết không còn một ai." Y quay sang nhìn thượng sư Phổ Châu: "Đại sư nghĩ nên làm thế nào?" Thượng sư Phổ Châu tóc đen bay phơ phất, "Ta có thể tự lo cho mình, nên ta sẽ đi."
Đường Lệ Từ mỉm cười: "Vậy là người mạnh rời đi, số còn lại nương tựa vào nhau.
Đại sư tu hành khổ cực, ta cũng không tiện giữ chân, nhưng nếu phải đi thì cũng nên chờ độc thương khỏi hẳn đã, như thế an toàn hơn."
Thượng sư Phổ Châu thi lễ với y: "Không cần, hẹn ngày gặp lại." Tăng bào tung bay, tóc đen phơ phất, vị hòa thượng nghiêm nghị mang sát khí này xoay người rời đi.
Gian nhà cũ ở Loạn Mai Cương và những bạn bè cùng chung kiếp nạn, đối với hắn cũng chỉ như lá rụng sau lưng, chẳng ngăn được bước chân hắn tiến về phía trước, lại càng không lưu lại chút dấu vết nào trong lòng.
"Vị đại sư này có vài phần giống ngươi đấy." Đường Lệ Từ nhìn thượng sư Phổ Châu rời đi, quay sang nhìn Trì Vân.
Trì Vân giận dữ nói: "Giống chỗ quái nào?" Thẩm Lang Hồn thản nhiên đáp, "Cũng có cá tính y như ngươi vậy."
Trì Vân ngẩn ra, Chung Xuân Kế không nhịn được cười.
Luận về làm theo ý mình, thượng sư Phổ Châu và Trì Vân kẻ tám lạng người nửa cân, đúng là có mấy phần tương tự.
Đường Lệ Từ nói, "Nếu Chung cô nương đã chọn đi cùng chúng ta, thì ta có chuyện muốn bàn với cô."
"Chuyện gì vậy?" Nàng đáp, "Chung Xuân Kế biết gì nói nấy."
Đường Lệ Từ khẽ cười: "Ta nghe nói cô nương đến từ Miêu Nha Phong, chẳng hay cô nương có biết Bích Lạc Cung nằm ở đâu không?"
Nàng giật mình hỏi lại: "Bích Lạc Cung? Đường công tử lẽ nào muốn đến Bích Lạc Cung?"
Đường Lệ Từ mỉm cười, "Chúng ta chọc phải sát tinh Phong Lưu Đi3m, lại đắc tội kiếm hội Trung Nguyên đứng đầu phe bạch đạo trên giang hồ.
Tuy các vị đều là những người không sợ sóng gió, nhưng cứ chém chém giết giết mãi rồi ai cũng mệt mỏi, nếu không muốn sống những ngày bôn ba mệt mỏi nữa thì chỉ còn cách giá họa cho gió đông."
Chung Xuân Kế hoảng hốt: "Giá họa cho gió đông, lẽ nào ngươi muốn giá họa cho Bích Lạc Cung? Làm sao có thể?"
Đường Lệ Từ cười cười: "Không, ta chỉ muốn mượn uy danh của Bích Lạc Cung để sống thêm mấy ngày yên ổn."
Trì Vân cau mày, "Ngươi muốn đưa mọi người lên Miêu Nha Phong? Với sự thần bí và những truyền thuyết về Bích Lạc Cung, Phong Lưu Đi3m và kiếm hội Trung Nguyên đương nhiên không dám tùy tiện mò lên Miêu Nha Phong gây rối.
Nhưng Uyển Úc Nguyệt Đán là người thế nào, làm sao hắn chịu để ngươi mang theo cục phiền toái to bự mò lên Bích Lạc Cung của hắn? Đúng là kẻ ngốc nằm mơ!"
"Nay giang hồ chia làm mấy phần, Tế Huyết Hội đã tan, Giang Nam Sơn Trang lui về ở ẩn, các hiệp khách chính đạo như Bạch Phát, Phù Vân, Thiên Nhãn thì không rõ hành tung, các đại môn phái cũng không còn người nào xuất chúng.
Kiếm hội Trung Nguyên như mặt trời ban trưa, Phong Lưu Đi3m như con sóng ngầm, thực lực khó lường, còn lại ta, ngươi và Vạn Khiếu Trai cũng miễn cưỡng coi như một phần." Đường Lệ Từ hòa nhã nói, "Ngoài ra còn có Thập Tam Sát Thủ Lâu và các thế lực du mục ngoài biên ải nữa.
Nhưng bàn về thực lực tiếng tăm địa vị, có thể kháng cự lại sức mạnh từ các phe phái, đứng độc lập bên ngoài giang hồ thì chỉ có Bích Lạc Cung.
Bích Lạc Cung nghiêng về phe nào thì phe đó sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối về danh vọng, thực lực và thậm chí là đạo nghĩa.
Nếu Bích Lạc Cung đã quan trọng như thế..." Y khẽ phất ống tay áo: "Uyển Úc Nguyệt Đán chắc chắn phải hiểu, ngươi không chọc vào giang hồ thì giang hồ cũng sẽ chọc vào ngươi, hôm nay dù ta không tìm đến cửa thì cũng có kẻ khác tìm đến.
Chung quy Bích Lạc Cung sẽ cho ai mượn sức, thì phải xem Uyển Úc Nguyệt Đán thành công đến mức nào."
Mọi người trố mắt nhìn nhau, Chung Xuân Kế không nhịn nổi mà ho nhẹ một tiếng, "Nói thì nói vậy, nhưng mà hắn...hắn..."
Đường Lệ Từ mỉm cười hỏi: "Hắn làm sao?"
Chung Xuân Kế hơi chấn động, bỗng giật mình nhận ra vừa rồi y nói vậy có khi là để đợi câu này của nàng, "Hắn...!Uyển Úc Nguyệt Đán không muốn can thiệp vào giang hồ nữa, hắn không muốn đưa Bích Lạc Cung vào nguy hiểm."
Đường Lệ Từ khẽ mỉm cười, "Vậy nếu ta có thể đưa cho hắn một phương án không mạo hiểm thì sao? Hoặc là ta ra cái giá đủ để hắn quay lại giang hồ chẳng hạn?"
Mọi người lại càng trố mắt nghẹn họng, Chung Xuân Kế nhìn y bằng ánh mắt không hiểu nổi, trong lòng hoàn toàn không tin.
Nguyệt Đán không thiếu danh lợi quyền thế, cho dù Đường Lệ Từ có đem mấy chục triệu lượng vàng ra đổi, chỉ e cũng không đổi được câu đồng ý của Uyển Úc Nguyệt Đán.
Mà ngoài tiền ra thì Đường Lệ Từ còn gì nữa đâu?
Trì Vân và Thẩm Lang Hồn nhìn nhau, Thẩm Lang Hồn lạnh nhạt nói: "Lên Miêu Nha Phong!".
Bình luận facebook