• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hồ nữ (2 Viewers)

  • Chương 17

Theo truyền thuyết Thượng Cổ, Nữ thần sáng thế từng tắm rửa ở hồ tắm trên Thiên Trụ Sơn, cho nên về sau người ta gọi hồ nước giữa dãy núi xanh ngát là hồ Nữ Thần. Xung quanh hồ linh khí Thiên địa tràn đầy, dựa theo đánh giá của các tu sĩ, đó là nơi vô cùng thích hợp để tu luyện, nhất là tu sĩ có ba loại linh căn Thủy, Thổ, Mộc.
Thiên Linh Môn chiếm giữ lấy hồ Nữ Thần, mỗi ngày đều có đệ tử tới bên hồ tu luyện, chỉ hận không thể nhảy vào trong hồ Nữ Thần để nhanh chóng bay lên cảnh giới.
"Ta là Hạ Lăng Vân." Hạ Lăng Vân cao giọng nói, giọng nói như nước suối chảy trong núi quanh quẩn trên mặt hồ.
Hắn tự giới thiệu lập tức giải trừ sự đề phòng của các tu sĩ ở đây, mọi người nhao nhao chắp tay hành lễ nói: "Tham kiến Hạ trưởng lão." Hạ trưởng lão mang theo đệ tử đi ra ngoài lịch lãm, đã ba năm chưa trở về rồi.
Hạ Lăng Phong ôm Tuyết Hoa chậm rãi đáp xuống một thạch mộc nhìn thoáng có vẻ hùng vĩ cổ xưa, sau đó đi tới cánh cửa cao gần ba mét.
"Hạ sư thúc, người đã trở về rồi." Năm nam nữ tu sĩ tuổi tác không đồng đều ở bên trong nhanh chóng bước ra, hành lễ với Hạ Lăng Vân.
"Chư vị sư điệt miễn lễ." Hạ Lăng Vân bình tĩnh gật đầu. Trên Thiên Linh Môn có ba vị trưởng lão, thủ tịch là sư thúc của hắn, thứ tịch là hắn, sau cùng là sư đệ hắn. Sư thúc đã bế quan gần 170 năm, bây giờ hắn chính là một trong những người cai quản Thiên Linh Môn.
"Sư thúc lặn lội đường xa khổ cực, người mau chóng vào nghỉ." Một tu sĩ đứng ở trung tâm gương mặt trắng trẻo nói, bốn tu sĩ đi sau hắn lập tức nghiêng người tránh ra, mời Lăng Vân Tiên Quân đi đầu.


Vẻ mặt Hạ Lăng Vân bình tĩnh bước đi trước, vào tới đại điện rộng rãi thì ngồi vào ghế bên trái chỗ chủ vị.
Tu sĩ trung niên mặt trắng ngồi cạnh hắn, đồng thời ra hiệu cho mọi người đều ngồi xuống.
Không chờ đệ tử bưng trà đi lên, tu sĩ trung niên mặt trắng đã dò hỏi: "Sư thúc, Thanh viễn sư đệ đâu? Tiểu hồ ly kia là linh sủng người mới thu?"
Hắn là chưởng môn nhân của Thiên Linh Môn Hàn Tu, trước đó là hắn phát hiện ra Cảnh Thanh Viễn, ôm vào núi với ý định thu làm đệ tử, không nghĩ tới Lăng Vân sư thúc bế quan hơn hai mươi năm lại đột nhiên xuất quan, nhìn trúng Cảnh Thanh Viễn, liền thu làm đệ tử, vì vậy đồ đệ mà hắn dự định bỗng trở thành sư đệ của hắn.
Tiểu sư đệ Thanh Viễn được Lăng Vân sư thúc dốc lòng dạy bảo, tốc độ tu luyện thần tốc, mười ba tuổi đã bước vào "Đạo" cấp bậc nhất phẩm tu sĩ, ba mươi sáu tuổi trở thành nhị phẩm tu sĩ, bảy mươi chín tuổi đã lên tam phẩm tu sĩ, trở thành thiên tài có tốc độ tu hành nhanh nhất trong lịch sử của Thiên Linh Môn. Lần này thầy trò hai người ra ngoài rèn luyện lịch lãm chủ yếu là vì sư đệ Thanh Viễn muốn tìm một linh sủng vừa ý.
"Thanh nhi đã kí khế ước với Linh Lang Vương rất có tiềm lực, bây giờ đang chính thức tiến hành lịch lãm."
Hạ Lăng Vân sờ sờ lỗ tai của tiểu hồ ly đang ngoan ngoãn nằm trong ngực, mỉm cười nói, "Ta cũng tâm huyết dâng trào nuôi một tiểu hồ ly xinh đẹp đáng yêu, thông minh nghe lời." Hắn không nói "Ký".
Khó có linh thú được trưởng lão sư thúc nhìn trúng.
Năm tên tu sĩ nhất phẩm cấp thấp đã ở giai đoạn "Thực" không chú ý tới huyền cơ trong lời của hắn, đều nghĩ rằng đó là linh sủng mà trưởng lão đã kí, nhao nhao chúc mừng, còn nói tiểu hồ ly này vận khí tốt, được một thất phẩm Tiên Quân nhìn trúng, tương lai phúc trạch kéo dài.
Hạ Lăng Vân cũng không nói ra, mỉm cười tiếp nhận lời chúc mừng của mọi người.
"Thanh Hoa, ba năm nay ta đã đào không ít cỏ cây linh tính, bắt mấy con linh thú. Ngày mai ngươi đi tới dược lư, mang theo vài người kiểm tra và xử lí." Hạ Lăng Vân nói với một gã tu sĩ gương mặt thanh lệ.
Thanh Hoa lập tức chắp tay nói, "Vâng, sư thúc." Sư thúc là Tiên Quân, có thể phóng ý thức ra ngoài tìm kiếm thảo dược có linh khí, chỉ cần người rời núi một chuyến, cam đoan thu hoạch đầy kho.
"Ta cần các loại đan dược cao cấp dành cho linh sủng, ngươi cũng chuẩn bị tốt giúp ta." Hạ Lăng Vân dặn dò.
Bởi vì am hiểu luyện đan mà Thanh Hoa được quản lí dược lư, lúc này vội vàng nói: "Vâng, sư thúc." Trưởng lão sư thúc muốn dùng dược, dược ở đan phòng có bao nhiêu sẽ cung cấp bấy nhiêu, nếu không có nguyên liệu thì sẽ viết tên nguyên liệu đan dược còn thiếu, thỉnh người ra ngoài hái thuốc.
"Tiểu tử này gọi là Tuyết Hoa, là ta phát hiện ra ở sâu trong dãy núi Hằng Cổ, là tiểu hồ ly giống cái, trước mắt có được tu vi nhị phẩm linh lực. Ta không biết chủng loại của nó, cũng không nhìn ra tuổi tác, các ngươi giúp ta nhìn xem."
Hạ Lăng Vân nói xong, để tiểu hồ ly vẫn im lặng nằm trong tay lên trên mặt bàn.
Ý của hắn là gì, hắn muốn mấy người này sờ tới sờ lui trên người nàng? Không cho phép!
Tuyết Hoa lập tức ngồi xổm, dùng cái đuôi to che khuất bụng mình, nhe răng trợn mắt thấp giọng gầm rú, phát ra uy hiếp cảnh cáo.
Sư thúc vừa mới rồi còn nói tiểu hồ ly ngoan ngoãn, nhìn xem rõ ràng rất hung hãn.
Năm tên tu sĩ vừa muốn vây quanh quan sát ngoảnh mặt nhìn nhau mỉm cười. Cũng chỉ có chủ nhân mới cảm thấy linh sủng của mình là tốt.
"Tuyết Hoa, nghe lời, bọn họ đều là sư điệt của ta, sẽ không làm tổn thương ngươi." Hạ Lăng Vân thò tay vuốt vè từng cọng lông đang xù lên của tiểu hồ ly.
"Hồ ly bởi vì có bộ lông trắng nên rất khó sinh tồn trong rừng, đồng thời, có thể do màu xanh của rừng nên hồ ly sẽ vô cùng lợi hại. Sư thúc, hàm răng của nó đầy đủ sắc bén, thoạt nhìn không giống như là mới sinh."
Hàn Tu chưởng môn cũng có linh sủng hồ ly nói, "Có tu vi nhị phẩm linh lực, con hồ ly này dù thế nào cũng là có thiên phú tu luyện, tuổi cũng có thể từ trăm năm trở lên."
Bách niên hồ ly?
Ánh mắt Tuyết Hoa có chút 囧囧 nhìn Hàn Tu chưởng môn đang nói.
"Sư phụ, người lật nó ra để cho đệ tử xem bụng của nó. Con hồ ly cái này có lẽ đã phát dục, sinh mấy ổ tiểu hồ ly." Hàn Tu Chưởng môn nói. Tinh linh yêu quái tu luyện cũng giống tu sĩ, tuổi thọ kéo dài năng lực sinh dục càng nhỏ, hắn nuôi linh hồ đã 600 năm tuổi, mỗi năm vào mùa xuân sẽ đi tìm linh hồ giống cái của sư đệ Lưu Thanh Bình, nhưng cho đến bây giờ hai linh hồ còn chưa sinh ra được một tiểu hồ ly.
Lão mẫu hồ ly? Các ngươi muốn xem bụng ta, tuyệt đối không cho phép!
Tuyết Hoa lập tức giương nanh múa vuốt..., ai dám kéo đuôi nàng ra để kiểm tra bụng, nàng sẽ cắn, cắn ngay!
Hạ Lăng Vân thấy tiểu hồ ly phản ứng kịch liệt như vậy, biết rõ nó không vui, đành phải nói: "Tu sư điệt, ta thấy tiểu linh hồ này đặc biệt thông minh, biết xấu hổ, không chịu để người khác tùy tiện sờ mó thân thể."
Năm tu sĩ đang vây quanh quan sát tiểu hồ ly tuyết trắng lập tức hai mặt nhìn nhau, bọn hắn chưa từng nghe nói có linh thú biết xấu hổ, chẳng lẽ là do trưởng lão sư thúc dạy sao? Trưởng lão không hổ là trưởng lão, không chỉ am hiểu dạy bảo đồ đệ mà còn có thể dạy bảo linh sủng.
Chưởng môn Hàn Tu vội chỉ điểm: "Sư thúc người có thể sờ bụng và ngực của nó, nếu như bụng nói nông rộng còn sụp xuống, vậy là đã từng mang tiểu hồ ly, nếu như ngực chảy xuống, nghĩa là đã từng cho tiểu hồ ly bú sữa đấy." Đây là cách phân biệt rõ ràng nhất những động vật giống cái nuôi con bao đời nay.
Đã từng vài lần tắm rửa cho tiểu hồ ly Hạ Lăng Vân lập tức nói: "Hai điều ngươi vừa nói nó đều không có. Có lẽ chỉ là giống cái chưa phát dục, hoặc chưa từng giao phối thụ thai tiểu hồ ly."
"Chẳng lẽ quanh linh hồ này không có hồ ly giống đực? Chuyện này ở bên ngoài thiên nhiên gần như là không thể nào!" Chưởng môn Hàn Tu lập tức kinh ngạc. Trừ phi con hồ ly này chưa trưởng thành, nhưng mà nó đã tu luyện đến nhất phẩm rồi sao còn chưa trưởng thành?
"Chưởng môn sư huynh, có một loại linh hồ thời kì trưởng thành vô cùng dài." Trung niên tu sĩ đột nhiên nói.
"Cửu vĩ thiên hồ? Vũ Đình, đó là hồ ly thần bí trong truyền thuyết Thượng Cổ" Chưởng môn Hàn Tu nói, "Truyền thuyết Cửu vĩ thiên hồ sinh ra giống hồ ly bình thường, chỉ có một đầu một đuôi, sau khi tu hành dần dần xuất hiện tám cái đuôi nữa."
Hắn nhớ lại một chút nói: "Cửu phẩm thiên hồ có chín cái đuôi, bát phẩm thiên hồ tám cái duôi. Tiểu linh hồ này có được nhị phẩm tu vi linh lực, nó chỉ có một đầu một đuôi, rõ ràng không phải là Cửu vĩ thiên hồ." Tất cả các sinh vật tu luyện đều rất gian khổ, truyền thuyết thiên hồ phải tu luyện ba nghìn năm mới có được bảy đuôi, tu vạn năm mới được chín đuôi.
"Không nhìn rõ nó thuộc hồ ly loại nào, nhưng có lẽ tuổi thọ rất dài." Hạ Lăng Vân nói.
"Tu sư điệt, ngươi gọi linh sủng của ngươi ra, xem có nhận ra được chủng loại của tiểu hồ ly." Hắn nói, hi vọng tiểu hồ ly của mình có thể nhận thức đồng loại.
"Dạ, sư thúc. Hồng Linh gần đây rất đi tới sườn núi Thanh Phong giương oai, để con triều hồi nó." Chưởng môn Hàn Tu nói.
Lùi ra phía sau vài bước, miệng hắn lẩm bẩm.
Tuyết Hoa dựng lỗ tai lắng nghe, nghe được tiếng hắn niệm, "Hồng Linh, ngươi mau tới đây." Cắt, cái này căn bản không phải là chú ngữ nha, chỉ là một câu gọi đơn giản, sao hắn phải tỏ bẻ thần bí như vậy?
Trước mặt chưởng môn Hàn Tu xuất hiện một đạo không gian màu đỏ vặn vẹo, một con hồ ly toàn thân đỏ bừng từ không gian nhào tới.
"Chủ nhân người tìm ta." Trên lông vẫn còn dính mấy cây cỏ miệng nói liên tục, "Oa, có mùi hồ ly." Nó hướng về phía Tuyết Hoa hít hít, nói: "Nhưng cũng chỉ là loại hồ ly hoang dã. Lông trắng, mới được nhị phẩm tu vi."
Nó, nói tiếng người!
Tuyết Hoa nghẹn họng trân trối nhìn nó.
"Là hồ ly giống cái xinh đẹp nhỏ nhắn." Con hồ ly lông đỏ đột nhiên vọt tới trước mặt Tuyết Hoa, đưa mặt ra nói: "Mùa xuân sang năm chúng ta giao phối được không? Tu vi ngươi còn rất thấp, nói không chừng có thể thay ta sinh một ổ tiểu hồ ly có linh căn."
Nói hươu nói vượn!
Tuyết Hoa không hề do dự mà duỗi móng vuốt ra hướng về phía mặt con hồ ly lông đỏ hung hăng cho nó một trảo.
"Ngao-" không có phòng bị đồng loại, linh hồ cấp thấp thực lực cách xa nó lại chủ động công kích, hồ ly lông đỏ lập tức bị chộp lấy, máu tươi chảy ròng ròng.
"NGAO..OOO~~" Hồ ly lông đỏ theo bản năng phản kích.
"Làm càn!" Một cỗ uy áp cường hãn lập tức xông ra áp chế khiến hồ ly lông đổ phải nằm rạp trên mặt đất không thể nhúc nhích.
"Hồng Linh, sao ngươi có thể nói những lời như vậy với tiểu hồ ly của trưởng lão?" Mặt già của chưởng môn Hàn Tu lập tức đỏ lên, vội vàng nói với Hạ Lăng Vân, "Sư thúc, gần đây Hồng Linh hiếu động, hôm nay vô ý mạo phạm người, xin người tha thứ cho nó. Con sẽ quản giáo nó cẩn thận." Đối với việc ý niệm tương thông với linh sủng, những tu sĩ không thể sinh con đều coi linh sủng như con cái mà đối đãi.
"Đừng lãng phí Linh hồ huyết ngũ phẩm." Thanh Hoa lanh tay lẹ mắt lấy trong không gian một bình cổ dài, sử dụng pháp thuật hệ thủy, hút máu tươi của hồ ly lông đỏ vào trong bình cổ dài.
"Tu sư điệt, ta không nghĩ tiểu hồ ly linh hoạt năm đó bị ngươi nuôi dưỡng giống như một hoa hoa công tử." Hạ Lăng Vân lạnh lùng nói. Thấy tiểu hồng linh nói hươu nói vượn, hắn có một loại cảm giác con gái bị người ta đùa giỡn, không cần nghĩ ngợi phát ra uy áp ép cho nó nằm rạp xuống mặt đất không thể nhúc nhích.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom