-
Chương 47
Ôm tiểu hồ ly cẩn thận từng li từng tí bay cách với Thái Hư Huyễn Cảnh ba mươi thước, Hạ Lăng Vân nghiêm túc nói: "Tuyết Hoa, ngươi nhắm mắt lại cẩn thận cảm ứng, xem có thể cảm ứng thêm được gì."
Tu sĩ ra khỏi huyễn cảnh, chưa từng có một người nào truyền tin tức ra bên ngoài, trừ phi có người từ Thái Hư Huyễn Cảnh đi theo ra. Trước mắt giới tu tiên đối với tin tức về Thái Hư Huyễn Cảnh chỉ là miêu tả của sáu vị tu sĩ đã từng đi ra ghi lại, ảo cảnh bên trong người ngoài không cách nào có thể tưởng tượng được, cho nên, sáu vị tu sĩ kia sau khi ra mới có thể tu luyện tới cảnh giới bạch nhật phi thăng.
Tuyết Hoa biết rõ Hạ Lăng Vân lo lắng cho bạn tốt của mình, toàn thân buông lỏng, nhắm mắt ngưng thần chậm rãi cảm ứng sự biến hóa của huyễn cảnh.
Rất lạnh, rất lạnh, xung quanh không có một chút hỏa linh khí nào, chỗ đó gần như là một thế giới băng.
"Hắn" đỡ một nam tử bị thương gian nan chạy trong băng tuyết, không biết đâu là điểm cuối.
Đi tới đi tới, đột nhiên "Hắn" ngã sấp xuống, hai tay ôm chặt lấy nam tử bị thương lăn mình trên sườn núi, cứ thế lăn...
Một hồi quay cuồng chóng mặt...
Lấy một miếng ngọc bội hỏa linh thạch trong không gian trữ vật trước ngực, "Hắn" hấp thu linh khí trong hỏa linh thạch chuyển hóa thành linh lực, sau đó nắm lấy tay của nam tử bị thương, đem nhiệt lượng từng chút từng chút chuyển qua.
"Nhị sư huynh..." "Hắn" gọi, "Huynh tỉnh lại, kiên trì, chúng ta nhất định còn sống đi ra ngoài!" Giọng nói của "Hắn" khàn khàn, nhưng lúc này có thể nghe ra làm thanh âm của nữ tử.
Nam nhân bị thương hôn mê phun ra một ngụm máu, chậm rãi mở mắt, "Quân Hoa, đừng lãng phí hỏa linh thạch, ta không thể liên lụy muội, chính muội hãy tự ra ngoài." Nói xong, hắn lấy một vài viên hỏa linh thạch nhỏ, "Vận may của muội gần đây rất tốt, những... thứ này có thể chống đỡ tới lúc muội rời khỏi huyễn cảnh."
Nàng, Quân Hoa kiên định nói: "Chúng ta cùng đi tìm sư phụ, sau đó cùng đi ra."
Quân Hoa, Lệ Quân Hoa! Chính là nữ nhân vật chính oan gia!
Tuyết Hoa kinh hãi, tâm thần bối rối, sau đó cảm giác đầu vô cùng đau. "Ah
đầu của ta
" Nàng kêu thảm một tiếng, sau đó cái gì cũng không biết.
Hạ Lăng Vân và Vân Hiên Chân Quân luôn chú ý tới Tuyết Hoa, phát hiện nàng kêu thảm thiết, sau đó thân thể run rẩy cuộn lại... biết rõ tinh thần của nàng bị thương tổn rồi.
Hạ Lăng Vân lập tức điều chỉnh tư thế ngồi xếp bằng trên không, sau đó đặt Tuyết Hoa đang hôn mê lên đùi mình, lấy một bình sứ cổ dài màu trắng, mở miệng nàng đút nàng thần dịch định linh hồn.
Cẩn thận dùng ngón tay vuốt vuốt nhẹ cổ nàng, giúp nàng uống linh dịch.
Đợi Tuyết Hoa uống xong thần dịch, hắn cất bình sứ rồi xoay người nói với Vân Hiên: "Vân Hiên, Tuyết Hoa cần tĩnh dưỡng." Tinh thần lực của Tuyết hoa bị tổn thương, phải tĩnh dưỡng thật tốt, nếu không cả linh hồn và tinh thần sẽ bị ảnh hưởng.
"Tiên Quân, người đi theo ta." Vân Hiên không dám chần chờ, dẫn Hạ Lăng Quân bay lên bờ, sau đó phân phó một tu sĩ đồng môn đứng trông coi, rồi dẫn Hạ Lăng Vân bay tới đảo Hỏa Vân ở góc Tây Bắc.
Lại là một mảng sương trắng, Tuyết Hoa ở dáng vẻ người cao giọng nói: "Là ngươi sao, nhân viên quản lí thứ n?"
Không có người trả lời, nàng tiếp tục gọi vài tiếng, không nghe thấy tiếng trả lời, liền nhìn trang phục của mình, phát hiện là xiêm y cổ đại mới bắt đầu xuyên thẳng qua làn sương trắng.
Sương trắng nhạt dần, nàng phát hiện mình đang đứng tại một chỗ trong sơn động. Sơn động này rất lạnh rất tối, bón vách tường có những quặng linh thạch thủy tinh thô trong suốt, mà phía trong sơn động còn có một hồ nước, bên cạnh hồ nước là một người đang nằm linh quang màu xanh tràn ngập bao quanh.
Người này... Là nữ nhân. Nàng ta là ai? Vì sao lại xuất hiện ở chỗ này? Trên người nàng... Có một loại cảm giác vô cùng thân thiết!
Tuyết Hoa không tự chủ được đi về phía nữ tử đó. Trên người nữ tử đó mặc một áo choàng trắng, tóc trắng dài trải trên thân thể nàng.
Tuyết Hoa chậm rãi tới gần, bỗng nhiên nàng ta mở mắt nhìn về phía nàng.
Cô nương này tầm 25-26 tuổi, gương mặt tuyệt mĩ trắng nõn, con mắt hẹp dài khẽ nhíu lại ngưng tụ một tia thần khí.
"Hài tử, là con sao? Đây là... Dáng vẻ của con khi trưởng thành?
Nàng ta kinh hỉ tham lam nhìn Tuyết Hoa, thanh âm suy yếu nói, "Hài tử, xem ra con là, người xuyên không... Thời gian và mộng cảnh, cùng ta... gặp mặt rồi."
"Thời gian... Không còn nhiều rồi, ta không có cách nào... tâm sự nhiều với con." Thiếu phụ tuyệt mĩ nói, "Ta là, bát vĩ Thiên Hồ... Tuyết Cơ, ta sắp hết thọ trời, khụ khụ... Lại không có năng lực tấn cấp. Vì... muốn lưu lại huyết mạch, ta cường hành... Thụ thai sinh ra con, bây giờ... Thân thể đã đến cực hạn, sắp...sụp đổ..."
Nàng gian nan chỉ vào con vật nhỏ dưới làn tóc trắng của mình, nói: "Nó là hài tử mà ta...nghịch thiên sinh ra, chính là con."
"Hả? Là ta?" Tuyết Hoa kinh ngạc nói. Đó là một con hồ ly màu trắng mới sinh bộ lông vẫn còn thưa thớt.
"Khụ khụ." Thiếu phụ ho lên hai tiếng, yếu ớt nói, "Ta nghe nói... Thiên hồ nhất mạch cất dấu, thời gian xuyên không... cùng năng lực mộng cảnh, thấy con, ta đã tin tưởng. Hài tử, thật may con có thể... trưởng thành."
"Hài tử, ta dự cảm... Chính bản thân mình dừng lại ở cảnh giới bát phẩm, khụ khụ... Cho nên... cưỡng ép mình sinh ra con."
Tuyết Cơ thở gấp nói, "Con vốn sinh ra đã yếu, lại là... con của người và hồ, cho nên, khụ khụ... không kịp."
Vừa nói xong, linh quang xung quanh thân thể thiếu phụ nhanh chóng bay ra.
Đây là hiện tượng linh khí tiêu hao.
"Hài tử, phụ thân con gọi là... Hạo Linh... Lực lượng của ta, còn có máu thịt của ta... Đều...phong ấn... trong thân thể con tạo điều kiện cho con phát triển, nếu không... con sẽ không thể sống lâu..."
Nàng nói đứt quãng, linh quang lúc này không tản ra bên ngoài mà chậm rãi ngưng tụ.
"Dùng máu thịt của bát phẩm Thiên Hồ Tuyết Cơ làm vật tế, dùng ý chí linh hồn ra sức, phong ấn!" Tuyết Cơ đột nhiên cao giọng, linh quang màu xanh bùng phát đậm đặc.
Tuyết Hoa không chịu được nhắm mắt. Đợi đến lúc nàng mở mắt ra. Tuyết Cơ đã hoàn toàn biến mất, chỗ đó chỉ còn một tiểu hồ ly tuyết trắng bộ lông cũng dày hơn.
Hồ ly nhỏ trong chớp mắt biến lớn gấp đôi, nhưng nó vẫn còn rất nhỏ, liệu có năng lực tự sinh tồn một mình sao?
Tuyết Hoa hoài nghi, nếu như nàng là tiểu hồ ly, vậy tiểu hồ ly thật kia đã chết rồi, sau đó xuyên không tới trở thành Tuyết Hoa hiện tại.
Mẫu thân vĩ đại, mẫu thân thật đáng thương...
Nương...
Trong lòng Tuyết Hoa trào lên bi thương, nhịn không được rơi lệ. Nàng thừa nhận trong kiếp này sẽ làm hài tử của Bát vĩ thiên hồ Tuyết Cơ, nàng đau lòng vì tình thương của mẫu thân phong hoa tuyệt đại.
"Tuyết Hoa, Tuyết Hoa." Hạ Lăng Vân luôn ngồi bên giường, chờ đợi nàng tỉnh lại. Nghe được nàng khóc nức nở, trong miệng kêu nương, nhịn không được thấp giọng gọi nàng, vỗ nhẹ vào gương mặt nhỏ nhắn của nàng.
Mở con mắt tràn ngập lệ, Tuyết Hoa nghẹn ngào nói, "Ta mơ thấy nương ta, người chết rồi."
Nương của Tuyết Hoa? Người đó có thể là một lão hồ ly có tu vi rất cao, nếu không nó cũng không thể sinh ra Tuyết Hoa với thân thể nhỏ như vậy.
Hạ Lăng Vân đưa tay ôm nàng vào trong ngực, dịu dàng vuốt nhẹ bộ lông nàng, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi nằm mơ. Ngươi có thể nhớ rõ nương ngươi? Nàng là bạch hồ ly sao?" Hắn vẫn nghĩ rằng Tuyết Hoa có chủ nhân, xem ra không phải là có chủ nhân, mà là có nương.
"Nương ta, rất đẹp, người nói người gọi Tuyết Cơ, là Bát vĩ thiên hồ."
Tuyết Hoa chôn trong lồng ngực hắn nghẹn ngào nói, "Thọ trời của người đã hết, vì kéo dài huyết mạch thiên hồ mới nghịch thiên sinh con, sinh ra ta. Tiên Quân, ta vừa ra đời nương ta đã chết rồi."
Hạ Lăng Vân vốn nhìn quen sinh li tử biệt vuốt ve Tuyết Hoa, nhẹ nhàng khuyên nhủ, "Ngươi chính là tính mạng kéo dài của nương ngươi ở thế giới này, ngươi phải cố gắng tu luyện, trở thành cửu vĩ thiên hồ." Hóa ra tiểu hồ ly là thiên hồ, khó trách có linh tính như vậy.
Tuyết Hoa ngẩng đầu lên nói: "Tiên Quân, ta không phải là Thiên Hồ thuần túy."
Hồ ly lai tạp? Không có vấn đề gì.
Hạ Lăng Vân mỉm cười nói, "Ngươi là tiểu hồ ly Tuyết Hoa của ta." Hắn sẽ trợ giúp nàng, cùng nàng tu luyện.
Tuyết Hoa chân thành nói: "Cha ta là người. Ta là con của người và hồ ly."
"Người? Ngươi là hài tử của bát vĩ Thiên Hồ và nhân loại!" Dù Hạ Lăng Vân trải qua vô số mưa gió vô số chuyện kì là cổ quái, cũng không nhịn được bị chấn động.
Trong giới tu tiên ở đại lục Ngũ Nguyên, tu vi linh lực càng cao tuổi thọ càng dài, đồng thời, khả năng sinh con bị giảm xuống. Những... tu sĩ thế gia kia, cũng là phần lớn kết hôn khi ở phẩm giai nhị phẩm, mà bọn họ sau khi tu luyện tới hậu kì, cũng không thể sinh ra hài tử. Tu sĩ như thế, động vật tinh linh yêu quái cũng đồng dạng.
Thiên Hồ tu luyện ba ngàn năm mới có được thất vĩ, Cửu vĩ theien hồ phải tu vạn năm. Tuổi thọ của bát vĩ thiên hồ cũng sẽ ở tầm đó. Khó trách nàng nói là nghịch thiên sinh hài tử, bời vì theo tuổi thọ và tu vi của nàng, không có khả năng sinh ra hậu đại.
Hóa ra Tuyết Hoa là nửa người nửa hồ, cho nên hắn không có cách nào kí khế ước linh sủng với nàng. Bởi vì khế ước linh sủng chỉ tồn tại với tu sĩ nhân loại và tinh linh yêu quái không bị phụ thuộc, Tuyết Hoa lại không tính là người cũng không thể tính là tinh linh yêu quái.
"Tiên Quân, ngươi biết Hạo Linh không? Nương nói cho ta biết tên phụ thân." Tuyết Hoa nhẹ nhàng hỏi. Phụ thân, người là tu sĩ sao? Được bát vĩ thiên hồ để ý, chắc không phải là người bình thường.
Bát phẩm thiên hồ cho dù mượn giống sinh con cũng không nhìn trúng nam nhân bình thường. Hạo Linh... Hạo Linh... Hạo Linh tiên tôn? Tuội thọ ba nghìn đến vạn năm, bát vĩ thiên hồ và Hạo Linh tiên tôn...
Hạ Lăng Vân nhíu mày nhớ lại, sau đó kinh ngạc nói: "Thời gian không đúng!"
"Hả?" Tuyết Hoa kinh ngạc nói.
"Hạo Linh tiên tôn trở thành cửu phẩm tiên tôn vào hơn bảy ngàn ba trăm năm trước." Hạ Lăng Vân không dám tin nói, "Tuyết Hoa, nếu như Hạo Linh tiên tôn là phụ thân của ngươi, ngươi bây giờ cõ lẽ hơn bảy nghìn tuổi. Cho nên, phụ thân ngươi chắc không phải là người." Bởi vì cửu phẩm tiên tốn mấy ngàn mấy vạn năm mới xuất hiện một vị, cho nên mỗi người đều được các tu sĩ tu tiên giới ở đại lục Ngũ Nguyên ghi lại, thành đối tượng cho tất cả tu sĩ sùng bái.
Hơn bảy nghìn tuổi!
Tuyết Hoa bị dọa suýt chút nữa ngất. Nếu như Hạo Linh tiên tôn thật sự là phụ thân nàng, nàng đã là lão hồ ly tinh hơn bảy nghìn tuổi! Hạ Lăng Vân còn chưa tới chín trăm tuổi...
"Không biết nguyên nhân gì Hạo Linh tiên tôn không phi thăng, bảy ngàn hai trăm năm trước đã tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh. Người và hầu hết các tu sĩ tiến vào huyễn cảnh đều không đi ra."
Hạ Lăng Vân nói, "Tuyết Hoa, chắc phụ thân ngươi chỉ có danh tính trùng hợp với vị tiên tôn đó thôi."
"Ta không biết." Tuyết Hoa run rẩy lỗ tai, "Những chuyện này là do ta mơ thấy, ta vừa sinh ra, thân thể nương đã sắp không chịu được. Vì để ta sống sót, nương dùng thân thể và linh hồn làm ra một phong ấn, sau đó ta nhìn thấy tiểu hồ ly vừa sinh ra bộ lông còn tưa thớt chớp mắt biến thành tiểu hồ ly. Sau đó, thì người lay ta tỉnh lại."
"Trên người của ngươi quả thật có phong ấn, xem ra chuyện trong mộng là thật. Về việc phụ thân ngươi, chúng ta sẽ tìm hiểu." Nếu là tu sĩ nhân loại ưu tú, có lẽ sẽ có khả năng tra ra, nếu chỉ là người bình thường, sự theo tuổi của Tuyết Hoa có lẽ người nọ đã sớm vùi sâu vào đất vàng rồi.
Hạ Lăng Vân vuốt ve bộ lông của nàng nói: "Ngươi còn đau đầu không?" Bây giờ Tuyết Hoa nói chuyện càng ngày càng lưu loát, hắn và nàng gần như không có chướng ngại giao tiếp.
"Không đau nữa." Tuyết Hoa lắc đầu, nói, "Ta đói bụng."
"Không đau là tốt rồi." Hạ Lăng Vân nói, "Ngươi ngủ ba ngày, tất nhiên là đói bụng."
Lấy trái cây ra đưa tới miệng nàng, hắn nói: "Ngươi ăn trước, ta sẽ mang ngươi ra ngoài ăn hải sản. Người ở Hỏa Vân cung đang đợi ngươi tỉnh lại, hi vọng có thể hiểu rõ hơn chuyện ngươi cảm ứng ở Thái Hư Huyễn Cảnh."
"..." Tuyết Hoa chu chu miệng, nàng không muốn nói, không muốn để Hạ Lăng Quân khắc sâu ấn tượng với Lệ Quân Hoa, nhưng mà đây là Hỏa Vân Đảo người tiến vào là đồng môn của họ, nàng không thể không nói.
Vì cái cọng lông gì mà tinh thần lực của nàng lại cảm ứng được Lệ Quân Hoa? Nàng và nàng ta không có chút quan hệ huyết thống gì.
Nhân viên quản lí thứ n, ngươi ra đây, chúng ta nói chuyện.
Tu sĩ ra khỏi huyễn cảnh, chưa từng có một người nào truyền tin tức ra bên ngoài, trừ phi có người từ Thái Hư Huyễn Cảnh đi theo ra. Trước mắt giới tu tiên đối với tin tức về Thái Hư Huyễn Cảnh chỉ là miêu tả của sáu vị tu sĩ đã từng đi ra ghi lại, ảo cảnh bên trong người ngoài không cách nào có thể tưởng tượng được, cho nên, sáu vị tu sĩ kia sau khi ra mới có thể tu luyện tới cảnh giới bạch nhật phi thăng.
Tuyết Hoa biết rõ Hạ Lăng Vân lo lắng cho bạn tốt của mình, toàn thân buông lỏng, nhắm mắt ngưng thần chậm rãi cảm ứng sự biến hóa của huyễn cảnh.
Rất lạnh, rất lạnh, xung quanh không có một chút hỏa linh khí nào, chỗ đó gần như là một thế giới băng.
"Hắn" đỡ một nam tử bị thương gian nan chạy trong băng tuyết, không biết đâu là điểm cuối.
Đi tới đi tới, đột nhiên "Hắn" ngã sấp xuống, hai tay ôm chặt lấy nam tử bị thương lăn mình trên sườn núi, cứ thế lăn...
Một hồi quay cuồng chóng mặt...
Lấy một miếng ngọc bội hỏa linh thạch trong không gian trữ vật trước ngực, "Hắn" hấp thu linh khí trong hỏa linh thạch chuyển hóa thành linh lực, sau đó nắm lấy tay của nam tử bị thương, đem nhiệt lượng từng chút từng chút chuyển qua.
"Nhị sư huynh..." "Hắn" gọi, "Huynh tỉnh lại, kiên trì, chúng ta nhất định còn sống đi ra ngoài!" Giọng nói của "Hắn" khàn khàn, nhưng lúc này có thể nghe ra làm thanh âm của nữ tử.
Nam nhân bị thương hôn mê phun ra một ngụm máu, chậm rãi mở mắt, "Quân Hoa, đừng lãng phí hỏa linh thạch, ta không thể liên lụy muội, chính muội hãy tự ra ngoài." Nói xong, hắn lấy một vài viên hỏa linh thạch nhỏ, "Vận may của muội gần đây rất tốt, những... thứ này có thể chống đỡ tới lúc muội rời khỏi huyễn cảnh."
Nàng, Quân Hoa kiên định nói: "Chúng ta cùng đi tìm sư phụ, sau đó cùng đi ra."
Quân Hoa, Lệ Quân Hoa! Chính là nữ nhân vật chính oan gia!
Tuyết Hoa kinh hãi, tâm thần bối rối, sau đó cảm giác đầu vô cùng đau. "Ah
đầu của ta
" Nàng kêu thảm một tiếng, sau đó cái gì cũng không biết.
Hạ Lăng Vân và Vân Hiên Chân Quân luôn chú ý tới Tuyết Hoa, phát hiện nàng kêu thảm thiết, sau đó thân thể run rẩy cuộn lại... biết rõ tinh thần của nàng bị thương tổn rồi.
Hạ Lăng Vân lập tức điều chỉnh tư thế ngồi xếp bằng trên không, sau đó đặt Tuyết Hoa đang hôn mê lên đùi mình, lấy một bình sứ cổ dài màu trắng, mở miệng nàng đút nàng thần dịch định linh hồn.
Cẩn thận dùng ngón tay vuốt vuốt nhẹ cổ nàng, giúp nàng uống linh dịch.
Đợi Tuyết Hoa uống xong thần dịch, hắn cất bình sứ rồi xoay người nói với Vân Hiên: "Vân Hiên, Tuyết Hoa cần tĩnh dưỡng." Tinh thần lực của Tuyết hoa bị tổn thương, phải tĩnh dưỡng thật tốt, nếu không cả linh hồn và tinh thần sẽ bị ảnh hưởng.
"Tiên Quân, người đi theo ta." Vân Hiên không dám chần chờ, dẫn Hạ Lăng Quân bay lên bờ, sau đó phân phó một tu sĩ đồng môn đứng trông coi, rồi dẫn Hạ Lăng Vân bay tới đảo Hỏa Vân ở góc Tây Bắc.
Lại là một mảng sương trắng, Tuyết Hoa ở dáng vẻ người cao giọng nói: "Là ngươi sao, nhân viên quản lí thứ n?"
Không có người trả lời, nàng tiếp tục gọi vài tiếng, không nghe thấy tiếng trả lời, liền nhìn trang phục của mình, phát hiện là xiêm y cổ đại mới bắt đầu xuyên thẳng qua làn sương trắng.
Sương trắng nhạt dần, nàng phát hiện mình đang đứng tại một chỗ trong sơn động. Sơn động này rất lạnh rất tối, bón vách tường có những quặng linh thạch thủy tinh thô trong suốt, mà phía trong sơn động còn có một hồ nước, bên cạnh hồ nước là một người đang nằm linh quang màu xanh tràn ngập bao quanh.
Người này... Là nữ nhân. Nàng ta là ai? Vì sao lại xuất hiện ở chỗ này? Trên người nàng... Có một loại cảm giác vô cùng thân thiết!
Tuyết Hoa không tự chủ được đi về phía nữ tử đó. Trên người nữ tử đó mặc một áo choàng trắng, tóc trắng dài trải trên thân thể nàng.
Tuyết Hoa chậm rãi tới gần, bỗng nhiên nàng ta mở mắt nhìn về phía nàng.
Cô nương này tầm 25-26 tuổi, gương mặt tuyệt mĩ trắng nõn, con mắt hẹp dài khẽ nhíu lại ngưng tụ một tia thần khí.
"Hài tử, là con sao? Đây là... Dáng vẻ của con khi trưởng thành?
Nàng ta kinh hỉ tham lam nhìn Tuyết Hoa, thanh âm suy yếu nói, "Hài tử, xem ra con là, người xuyên không... Thời gian và mộng cảnh, cùng ta... gặp mặt rồi."
"Thời gian... Không còn nhiều rồi, ta không có cách nào... tâm sự nhiều với con." Thiếu phụ tuyệt mĩ nói, "Ta là, bát vĩ Thiên Hồ... Tuyết Cơ, ta sắp hết thọ trời, khụ khụ... Lại không có năng lực tấn cấp. Vì... muốn lưu lại huyết mạch, ta cường hành... Thụ thai sinh ra con, bây giờ... Thân thể đã đến cực hạn, sắp...sụp đổ..."
Nàng gian nan chỉ vào con vật nhỏ dưới làn tóc trắng của mình, nói: "Nó là hài tử mà ta...nghịch thiên sinh ra, chính là con."
"Hả? Là ta?" Tuyết Hoa kinh ngạc nói. Đó là một con hồ ly màu trắng mới sinh bộ lông vẫn còn thưa thớt.
"Khụ khụ." Thiếu phụ ho lên hai tiếng, yếu ớt nói, "Ta nghe nói... Thiên hồ nhất mạch cất dấu, thời gian xuyên không... cùng năng lực mộng cảnh, thấy con, ta đã tin tưởng. Hài tử, thật may con có thể... trưởng thành."
"Hài tử, ta dự cảm... Chính bản thân mình dừng lại ở cảnh giới bát phẩm, khụ khụ... Cho nên... cưỡng ép mình sinh ra con."
Tuyết Cơ thở gấp nói, "Con vốn sinh ra đã yếu, lại là... con của người và hồ, cho nên, khụ khụ... không kịp."
Vừa nói xong, linh quang xung quanh thân thể thiếu phụ nhanh chóng bay ra.
Đây là hiện tượng linh khí tiêu hao.
"Hài tử, phụ thân con gọi là... Hạo Linh... Lực lượng của ta, còn có máu thịt của ta... Đều...phong ấn... trong thân thể con tạo điều kiện cho con phát triển, nếu không... con sẽ không thể sống lâu..."
Nàng nói đứt quãng, linh quang lúc này không tản ra bên ngoài mà chậm rãi ngưng tụ.
"Dùng máu thịt của bát phẩm Thiên Hồ Tuyết Cơ làm vật tế, dùng ý chí linh hồn ra sức, phong ấn!" Tuyết Cơ đột nhiên cao giọng, linh quang màu xanh bùng phát đậm đặc.
Tuyết Hoa không chịu được nhắm mắt. Đợi đến lúc nàng mở mắt ra. Tuyết Cơ đã hoàn toàn biến mất, chỗ đó chỉ còn một tiểu hồ ly tuyết trắng bộ lông cũng dày hơn.
Hồ ly nhỏ trong chớp mắt biến lớn gấp đôi, nhưng nó vẫn còn rất nhỏ, liệu có năng lực tự sinh tồn một mình sao?
Tuyết Hoa hoài nghi, nếu như nàng là tiểu hồ ly, vậy tiểu hồ ly thật kia đã chết rồi, sau đó xuyên không tới trở thành Tuyết Hoa hiện tại.
Mẫu thân vĩ đại, mẫu thân thật đáng thương...
Nương...
Trong lòng Tuyết Hoa trào lên bi thương, nhịn không được rơi lệ. Nàng thừa nhận trong kiếp này sẽ làm hài tử của Bát vĩ thiên hồ Tuyết Cơ, nàng đau lòng vì tình thương của mẫu thân phong hoa tuyệt đại.
"Tuyết Hoa, Tuyết Hoa." Hạ Lăng Vân luôn ngồi bên giường, chờ đợi nàng tỉnh lại. Nghe được nàng khóc nức nở, trong miệng kêu nương, nhịn không được thấp giọng gọi nàng, vỗ nhẹ vào gương mặt nhỏ nhắn của nàng.
Mở con mắt tràn ngập lệ, Tuyết Hoa nghẹn ngào nói, "Ta mơ thấy nương ta, người chết rồi."
Nương của Tuyết Hoa? Người đó có thể là một lão hồ ly có tu vi rất cao, nếu không nó cũng không thể sinh ra Tuyết Hoa với thân thể nhỏ như vậy.
Hạ Lăng Vân đưa tay ôm nàng vào trong ngực, dịu dàng vuốt nhẹ bộ lông nàng, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi nằm mơ. Ngươi có thể nhớ rõ nương ngươi? Nàng là bạch hồ ly sao?" Hắn vẫn nghĩ rằng Tuyết Hoa có chủ nhân, xem ra không phải là có chủ nhân, mà là có nương.
"Nương ta, rất đẹp, người nói người gọi Tuyết Cơ, là Bát vĩ thiên hồ."
Tuyết Hoa chôn trong lồng ngực hắn nghẹn ngào nói, "Thọ trời của người đã hết, vì kéo dài huyết mạch thiên hồ mới nghịch thiên sinh con, sinh ra ta. Tiên Quân, ta vừa ra đời nương ta đã chết rồi."
Hạ Lăng Vân vốn nhìn quen sinh li tử biệt vuốt ve Tuyết Hoa, nhẹ nhàng khuyên nhủ, "Ngươi chính là tính mạng kéo dài của nương ngươi ở thế giới này, ngươi phải cố gắng tu luyện, trở thành cửu vĩ thiên hồ." Hóa ra tiểu hồ ly là thiên hồ, khó trách có linh tính như vậy.
Tuyết Hoa ngẩng đầu lên nói: "Tiên Quân, ta không phải là Thiên Hồ thuần túy."
Hồ ly lai tạp? Không có vấn đề gì.
Hạ Lăng Vân mỉm cười nói, "Ngươi là tiểu hồ ly Tuyết Hoa của ta." Hắn sẽ trợ giúp nàng, cùng nàng tu luyện.
Tuyết Hoa chân thành nói: "Cha ta là người. Ta là con của người và hồ ly."
"Người? Ngươi là hài tử của bát vĩ Thiên Hồ và nhân loại!" Dù Hạ Lăng Vân trải qua vô số mưa gió vô số chuyện kì là cổ quái, cũng không nhịn được bị chấn động.
Trong giới tu tiên ở đại lục Ngũ Nguyên, tu vi linh lực càng cao tuổi thọ càng dài, đồng thời, khả năng sinh con bị giảm xuống. Những... tu sĩ thế gia kia, cũng là phần lớn kết hôn khi ở phẩm giai nhị phẩm, mà bọn họ sau khi tu luyện tới hậu kì, cũng không thể sinh ra hài tử. Tu sĩ như thế, động vật tinh linh yêu quái cũng đồng dạng.
Thiên Hồ tu luyện ba ngàn năm mới có được thất vĩ, Cửu vĩ theien hồ phải tu vạn năm. Tuổi thọ của bát vĩ thiên hồ cũng sẽ ở tầm đó. Khó trách nàng nói là nghịch thiên sinh hài tử, bời vì theo tuổi thọ và tu vi của nàng, không có khả năng sinh ra hậu đại.
Hóa ra Tuyết Hoa là nửa người nửa hồ, cho nên hắn không có cách nào kí khế ước linh sủng với nàng. Bởi vì khế ước linh sủng chỉ tồn tại với tu sĩ nhân loại và tinh linh yêu quái không bị phụ thuộc, Tuyết Hoa lại không tính là người cũng không thể tính là tinh linh yêu quái.
"Tiên Quân, ngươi biết Hạo Linh không? Nương nói cho ta biết tên phụ thân." Tuyết Hoa nhẹ nhàng hỏi. Phụ thân, người là tu sĩ sao? Được bát vĩ thiên hồ để ý, chắc không phải là người bình thường.
Bát phẩm thiên hồ cho dù mượn giống sinh con cũng không nhìn trúng nam nhân bình thường. Hạo Linh... Hạo Linh... Hạo Linh tiên tôn? Tuội thọ ba nghìn đến vạn năm, bát vĩ thiên hồ và Hạo Linh tiên tôn...
Hạ Lăng Vân nhíu mày nhớ lại, sau đó kinh ngạc nói: "Thời gian không đúng!"
"Hả?" Tuyết Hoa kinh ngạc nói.
"Hạo Linh tiên tôn trở thành cửu phẩm tiên tôn vào hơn bảy ngàn ba trăm năm trước." Hạ Lăng Vân không dám tin nói, "Tuyết Hoa, nếu như Hạo Linh tiên tôn là phụ thân của ngươi, ngươi bây giờ cõ lẽ hơn bảy nghìn tuổi. Cho nên, phụ thân ngươi chắc không phải là người." Bởi vì cửu phẩm tiên tốn mấy ngàn mấy vạn năm mới xuất hiện một vị, cho nên mỗi người đều được các tu sĩ tu tiên giới ở đại lục Ngũ Nguyên ghi lại, thành đối tượng cho tất cả tu sĩ sùng bái.
Hơn bảy nghìn tuổi!
Tuyết Hoa bị dọa suýt chút nữa ngất. Nếu như Hạo Linh tiên tôn thật sự là phụ thân nàng, nàng đã là lão hồ ly tinh hơn bảy nghìn tuổi! Hạ Lăng Vân còn chưa tới chín trăm tuổi...
"Không biết nguyên nhân gì Hạo Linh tiên tôn không phi thăng, bảy ngàn hai trăm năm trước đã tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh. Người và hầu hết các tu sĩ tiến vào huyễn cảnh đều không đi ra."
Hạ Lăng Vân nói, "Tuyết Hoa, chắc phụ thân ngươi chỉ có danh tính trùng hợp với vị tiên tôn đó thôi."
"Ta không biết." Tuyết Hoa run rẩy lỗ tai, "Những chuyện này là do ta mơ thấy, ta vừa sinh ra, thân thể nương đã sắp không chịu được. Vì để ta sống sót, nương dùng thân thể và linh hồn làm ra một phong ấn, sau đó ta nhìn thấy tiểu hồ ly vừa sinh ra bộ lông còn tưa thớt chớp mắt biến thành tiểu hồ ly. Sau đó, thì người lay ta tỉnh lại."
"Trên người của ngươi quả thật có phong ấn, xem ra chuyện trong mộng là thật. Về việc phụ thân ngươi, chúng ta sẽ tìm hiểu." Nếu là tu sĩ nhân loại ưu tú, có lẽ sẽ có khả năng tra ra, nếu chỉ là người bình thường, sự theo tuổi của Tuyết Hoa có lẽ người nọ đã sớm vùi sâu vào đất vàng rồi.
Hạ Lăng Vân vuốt ve bộ lông của nàng nói: "Ngươi còn đau đầu không?" Bây giờ Tuyết Hoa nói chuyện càng ngày càng lưu loát, hắn và nàng gần như không có chướng ngại giao tiếp.
"Không đau nữa." Tuyết Hoa lắc đầu, nói, "Ta đói bụng."
"Không đau là tốt rồi." Hạ Lăng Vân nói, "Ngươi ngủ ba ngày, tất nhiên là đói bụng."
Lấy trái cây ra đưa tới miệng nàng, hắn nói: "Ngươi ăn trước, ta sẽ mang ngươi ra ngoài ăn hải sản. Người ở Hỏa Vân cung đang đợi ngươi tỉnh lại, hi vọng có thể hiểu rõ hơn chuyện ngươi cảm ứng ở Thái Hư Huyễn Cảnh."
"..." Tuyết Hoa chu chu miệng, nàng không muốn nói, không muốn để Hạ Lăng Quân khắc sâu ấn tượng với Lệ Quân Hoa, nhưng mà đây là Hỏa Vân Đảo người tiến vào là đồng môn của họ, nàng không thể không nói.
Vì cái cọng lông gì mà tinh thần lực của nàng lại cảm ứng được Lệ Quân Hoa? Nàng và nàng ta không có chút quan hệ huyết thống gì.
Nhân viên quản lí thứ n, ngươi ra đây, chúng ta nói chuyện.
Bình luận facebook