• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hóa đơn tam khúc (2 Viewers)

  • Chap-100

Phần 3. Hậu Hóa đơn chương 10




Như đã hẹn, sáng hôm sau dậy sớm, tắm táp đàng hoàng, ăn mặc tử tế rồi đi ra bến xe chờ đón Vĩnh Yên. Hình như đến hơn sớm, mới hơn 7h. Ngồi vắt chân trên yên xe lướt điện thoại, giống như các ông xe ôm khác, đang đọc báo thì có tiếng hỏi chạy xe ko anh. Tao ko nghĩ là hỏi tao vì nhìn tao có giống xe ôm đéo đâu và tao cũng ko nghĩ mình là xe ôm, vẫn chăm chú đọc báo tiếp, lại nghe nói ơ anh này, anh có chạy xe ko. Lúc này mới ngẩng đầu lên định bảo ko, thì miệng thế beep nào lại nói thành có, vì người hỏi là 1 cô gái, ăn mặc như gái ngân hàng, xinh, trắng. Tao hỏi em về đâu, ẻm kêu về nguyễn chí thanh, bao tiền anh.



Tao bảo cho xin 5 chục, ẻm kêu gì đắt vậy, em đi thường 3 chục thôi. Tao cười nói em nhìn anh có khác những ông xe ôm kia ko, ẻm gật, ẻm nói nhìn anh sạch sẽ nên em mới hỏi. Tao bảo thế thì thêm 2 chục có đáng ko. Ẻm phì cười hỏi tóm lại 30k có đi ko, chà, xem ra vẻ cứng đấy, tao bảo anh cho em 30k rồi ra kia đi người khác nhé, còn anh thì đúng 5 chục, ko kém một xu, từ lúc anh mặc cái áo mới này là chưa chở khách nào đâu. Cô bé lại phì cười, anh thú vị đấy, nhìn thế này sao lại đi làm xe ôm nhỉ. Đúng lúc đó thì vĩnh yên gọi, ẻm bảo em đứng ở cổng, tao ok ok rồi tắt máy nhưng vẫn giả vờ nói, à về Trung hòa hả, 100k nhé, được, chở tận nhà luôn. Em gái xinh trắng đứng tròn mắt lẩm bẩm, về trung hòa 100k có mà đắt gấp đôi đi taxi. Tao hiha bảo em ko đi thì thôi, anh ra đón khách đây. Tao phóng vù xe đi ra chỗ cổng. Thấy vĩnh yên đứng ở cổng đang ngó ngó nghiêng nghiêng, ẻm mặc quần jean trắng, có rách rách chỗ đùi, áo sơ mi kẻ, đeo túi LV đéo biết thật hay giả, đeo kính trắng, nhìn ra dáng tín đồ thời trang phết. Gặp nhau, ẻm toe miệng cười, tao bảo ko phải mũ bảo hiểm nhé, vĩnh yên kêu thế thì công an bắt cho giống lần trước đấy. Nhắc đến chuyện công an bắt, kỷ niệm xưa sống lại, thấy trong lòng xốn xang… Hỏi Vĩnh yên tập huấn ở đâu, mấy giờ, ẻm kêu theo lịch thì là 8h30 ở khách sạn beep gì đó. Tao bảo thế đi ăn sáng đã chứ, ẻm bảo ăn rồi, ngồi café tí thôi. Ừ thì café, đm sáng chưa kịp ăn gì mà giờ café cồn ruột chết, nhưng ẻm thích thì phải chiều chứ biết sao. Vào quán ngồi gọi 2 cốc café nâu, Vĩnh yên hỏi sao hôm đấy lại bỏ về như thế, em cứ tưởng 2 người hú hí nhau nên ko dám phiền, sáng dậy em đi ra ngoài tí thấy hóa đơn nhắn tin là tôi về đây, sau này gặp lại, ở nhà trông anh giúp tôi. Em gọi là thì nó đã tắt máy. Tao xua tay bảo thôi, ko nhắc lại chuyện đã qua. Tào lao chém gió lăng nhăng tí thì hết giờ, vĩnh yên bảo chở ẻm đến chỗ tập huấn, còn nói trưa ăn cơm ở khách sạn, tối ở lại hà nội, anh rảnh thì tối gặp. Kiểu vừa nói vừa như ra lệnh ấy, ghét vãi. Thôi, coi như bạn bè giúp nhau vậy.



Tao gọi điện cho Hoa, ẻm bảo sao giờ này mới gọi, biết mấy giờ ko, làm ng ta ngóng từ sáng. Vkl, mới hơn 9h thôi mà, Hoa bảo đi xem phim đi, tao nói đang cúm đi xem để lây cho cả rạp à, ẻm kêu khỏi rồi mà. Tao cương quyết không, mới ốm dậy hạn chế đến nơi đông người, Hoa hỏi thế đi đâu giờ, tao bảo thôi cứ qua anh rồi tính, Hoa dường như hiểu ý kêu đồ gian manh, đón em đi. Đáng yêu VL. Tao đến đón, hoa mời vào nhà, nói chung là đã mua được nhà thế này thì chắc ko hề đơn giản, lúc đó tao tính cả đời tao làm chắc cũng đéo có dư ra mấy chục tỷ để có quả nhà như này. Gặp bố mẹ ẻm, tao chào hỏi lịch sự, 2 vị đáp lại có chút gì đó thờ ơ. Ông bố Hoa hỏi vài câu về công việc, quê quán, gia thế, tao thật thà trả lời hết cả. Trong giọng điệu của lão sau đó, tao cảm thấy có gì khinh thường thì phải. Hoa thay đồ rồi xống nhà kêu con đi chơi, ông bố bảo ơ đi xe máy à, hoa bảo vâng, ổng nói vừa ốm dậy, đi xe máy gió máy lại ốm thì khổ, thôi ở nhà đi. Đm, tao hiểu ý mà, có gì mà ko hiểu. Tao đứng dậy nói hay thôi em ở nhà nghỉ ngơi đi, hôm khác gặp, tao xin phép ra về, 2 vị cũng chỉ ừ một tiếng nhàn nhạt.



Đây là lần đầu tiên tao có cảm giác bị coi thường như thế. Mẹ kiếp, đéo thể nghĩ rằng mình đến và đi như một thằng ngớ ngẩn vậy, tức nghẹn cổ, phóng thẳng xe 1 mạch về nhà. Hoa gọi điện bảo em xin lỗi, bố mẹ em chắc lo xa quá.



Tao bảo ko sao đâu, bố mẹ em lo em vớ phải 1 thằng ko cùng đẳng cấp với em phải ko. Hoa kêu ơ, ko, ý em là bố mẹ em lo em ốm lại ấy mà. Tao cười chua chát, tao bảo em hỏi lại bố mẹ em đi nhé. Tắt máy luôn Không rõ Hoa nói chuyện gì với bố mẹ ẻm mà nửa tiếng sau thấy hoa gọi lại, nghe thấy tiếng sụt sịt. Tao bảo thôi được rồi, anh với em gia cảnh chênh lệch, chắc bố mẹ em ko đồng ý và vừa quạt em một hồi phải ko, Hoa lí nhí nói ko phải đâu, anh đừng nghĩ linh tinh, có thể là bố mẹ em bận nhiều chuyện công việc nên căng thẳng, tao ko quan tâm lắm nữa. Nói thêm vài câu thì thôi, đại khái rằng tao ko bao giờ có tư tưởng gì để làm hoen ố tình yêu, Hoa vâng vâng dạ dạ bảo em hiểu anh, còn hẹn tối đi chơi nhé. Chán vl.



Những người tao từng yêu ít nhất cũng co vĩnh yên, hóa đơn, em vợ sếp đều con nhà gia thế khủng, nói về độ giàu thì so với Hoa chưa chắc đã kém, tao cũng gặp qua phụ huynh các ẻm rồi, họ đều dành cho tao một sự tôn trọng nhất định, chưa nói đến việc còn ngồi đàm đạo hợp tình hợp ý với bố hóa đơn. Chẹp miệng bảo thôi buồi nghĩ nữa, sang phòng Hoa Xanh và Buồn thì thấy mỗi hoa xanh ở nhà, hỏi buồn đâu, xanh kêu vẫn đi làm sáng thứ 7. Ẻm hỏi nhìn anh như mất sổ gạo thế, tao đéo trả lời bảo đi nhậu đi, xanh hỏi có chuyện gì, tao bảo có đi ko, xanh kêu không, à mà có. Tao chở xanh ra quán, gọi đồ ăn, 2 anh em ngồi cụng ly như người lớn. Tao kể sơ sơ cho xanh nghe chuyện xảy ra, xanh cười bảo thế có gì mà chán, cái đó là bình thường, cha mẹ nào chả mong con cái được hạnh phúc, đặc biệt là con gái, xuất giá tòng phu, lấy được chồng có điều kiện thì chả tốt hơn sao. Đm, có lẽ tao tâm sự nhầm người, con Xanh này đang bú chim Hàn cũng chỉ vì tiền đây mà. Tao cáu, tao hỏi thế cứ nhiều tiền là hạnh phúc chăng, xanh bảo chưa chắc, nhưng dẫu sao giàu mà khổ vẫn hơn là nghèo và khổ. Nó nói thế, tao cứng họng, đúng, rất là đúng… Đéo nói về chuyện giàu nghèo nữa, 2 đứa uống hết 1 chai vodka nhỏ thì về, tao thấy dở mồm nhưng hoa xanh kêu ko uống nữa nên thôi. Về phòng tao bật nhạc thểu não nằm nghe, toàn mấy lời sến xẩm, người ta cho em gấm lụa, còn anh trao em nhẫn cỏ, đường em đi nào trách em gì…Như lồn, tao cũng đéo phải nghèo, so với cùng trang lứa tao kiếm chác cũng khá khá, ít nhất là hơn mặt bằng chung. Đương nhiên so với nhà Hoa thì chỉ bằng muỗi, nhưng cũng có ham hố đéo gì đâu, Cố gắng thêm tí cũng đủ mua cái chung cư, có lấy nhau thì cũng đéo bao giờ để vợ phải khổ. Thế mà địt mẹ, cái câu nói đi xe máy làm ốm lại cứ văng vẳng bên tai. Rượu trong người dở dở ương ương, nhạc rên rỉ bài ca oán trách, bỗng thấy tâm trạng hỗn loạn, thấy mình vật vưởng, bơ vơ, cô đơn đến lạ.



Tao gọi vĩnh yên, ẻm bảo đang ngồi chém gió với các chị đi học cùng, sao thế.



Tao bảo chán, em qua anh đi, vĩnh yên kêu ơ em đang bận mà, chiều về em qua. Tao hơi gắt 1 chút là giờ qua luôn, hoặc ko thì thôi. Vĩnh yên hỏi ơ ơ anh sao thế, rồi, em qua luôn, anh đọc địa chỉ đi. Tao tắt máy, nhắn tin địa chỉ và rồi liu thiu ngủ mất Ko biết bao lâu thì có chuông điện thoại, Vĩnh yên qua rồi. Tao uể oải dậy xuống đón. Thấy vẻ mặt tao, vĩnh yên cứ xét nét ko dám hỏi. Lên phòng, ẻm ngó nghiêng nhìn ngắm rồi nói vẫn kiểu bố trí tối giản như ngày xưa nhỉ, tao cười nhạt. Thấy chưa đã mắt, tao bảo anh ngủ tiếp đây, vĩnh yên quay ngoắt lại kêu anh gọi em qua đây gấp thế để trông anh ngủ à, muốn chết thì nói một tiếng luôn cho nhanh. Tao phì cười đành dậy rửa mặt rửa mày. Tỉnh táo xong ra lại đéo biết nói gì, vĩnh yên hỏi có chuyện gì thế kể em xem nào. Tao phân vân, nhìn thẳng mắt vĩnh yên, xem trong đôi mắt ấy còn nét gì của ngày xưa ko, vĩnh yên hơi ửng đỏ mắt hỏi nhìn gì em, tao nói nịnh nọt câu là càng ngày càng xinh nhỉ. Vĩnh yên cười sướng, nhéo má tao kêu mấy năm rồi vẫn ko có câu nào tán tỉnh hay hơn à.



Cứ thế ngồi ôn chuyện cũ, cảm giác như sống lại ký ức, thấy vui vui, tâm trạng cũng được giải tỏa. Hỏi vĩnh yên có ng yêu chưa, ẻm kêu chưa, vĩnh yên hỏi lại anh thì sao, tao bảo cũng thế. Vĩnh yên cười tỏa nắng bảo thế hay là yêu nhau đi anh. Đm, biết là nói đùa nhưng cũng chột dạ phết. Lấy bình tĩnh đùa là rằng rồi em cũng bỏ anh như hóa đơn chứ gì. Vĩnh yên ko cười nữa mà nói, đừng so sánh em với hóa đơn. Tao biết mình lỡ lời, thế đéo nào càng ngày mồm miệng càng kém đi thế này. Tao phải lảng sang chuyện khác, tao hỏi vĩnh yên là nhà em có giàu ko. Vĩnh yên bảo luôn là ko biết giàu ko, bố mẹ em làm gì anh biết thừa còn hỏi. Tao hỏi tiếp thế so với nhà hóa đơn thì sao. Vĩnh yên nhíu mày, đã bảo ko so với hóa đơn nữa mà. Đm, đéo hiểu sao cái hình ảnh vĩnh yên gắn liền với hóa đơn ko dứt nổi trong đầu. Tao bảo ờ quên, xin lỗi em êu, à thế bố mẹ em có tuyển con rể môn đăng hộ đối ko. Vĩnh yên cười xòa kêu thời nào rồi mà còn như thế nữa. Tao dừng lại, ngẫm nghĩ cái câu hoa xanh bảo giàu khổ còn hơn nghèo khổ, thế giàu khổ với nghèo mà vui thì sao, đã ai từng so sánh vấn đề này chưa, mà thôi, nghĩ ngợi làm đéo gì cái vấn đề củ cặc này nhỉ, tao ko nghèo, tự lập, ko xin xỏ dựa dẫm ai, tao thấy ổn.



Nói chuyện với vĩnh yên cả tiếng đồng hồ, thấy cái tự tin đã quay trở lại, tao bảo bông đùa hỏi tối em ngủ đâu nhỉ. Vĩnh yên lườm mắt kêu ý anh là gì, em về thôi, sáng mai lại xuống. VL, đi lại thế chết vất, chưa kịp nói gì thì vĩnh yên lại bảo à mầ còn tùy thuộc xem có ai giữ tôi ở lại ko đây. Tao đưa tay lên véo má em nhanh 1 cái bảo chó nó giữ, ẻm kêu á 1 tiếng rồi bảo anh làm chó ý…Thêm lúc nữa thì vĩnh yên kêu hẹn mấy người bạn cùng cơ quan đi tập huấn ăn tối rồi, tối ngủ khách sạn, rủ tao tối đi ăn cùng cho vui, tao bảo ko, vào đấy ko quen ai, lạc lõng.



Hơn 3h thì vĩnh yên lượn, tao tiễn ra tận đầu ngõ chờ em bắt taxi xong mới lếch thếch đi bộ về. Thứ 7 nhàm chán, lại theo thói quen gọi điện rủ mấy bạn nhậu cho vui. Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí. Ko thằng nào rảnh, thật là vl, lụi hụi nằm nhà lướt fb ngắm gái hết buổi chiều. Tắm giặt xong thì vĩnh yên nhắn tin là anh ơi đi ăn cùng em, mấy đứa cùng cơ quan ai cũng có hàng xách tay, mỗi em một mình, tủi quá, huhu. Tao nhắn lại là huhu cái beep, em cứ ngồi mình cho độc đáo. Vinh yên phản hồi luôn là túm lại anh có đi không, đừng nói nhiều. Ơ, mẹ con này, bắt chước phong cách ra lệnh của hóa đơn à. Tao trả lời không đi đâu, anh bận phải đi có việc bây giờ. Ẻm ko nhắn lại gì nữa.



Ở một mình thoải mái nhưng nhiều lúc như thế này cũng chán, muốn có tri nhân đối ẩm mà cũng đéo có ai. Định ra nhai suất cơm bụi cho đầy bụng thì có điện thoại, giọng nam giới ồm ồm quát tháo, đm mày có phải thằng X ko, tao bình tĩnh bảo đúng rồi, ai đấy… Giọng vẫn thét lác kêu đm mày chết với tao, mày đang ở đâu. Tao cố nhận giọng như đéo nhớ giọng ai, tao hỏi ông là ai, có việc gì, thanh niên kia bảo có phải mày vẫn qua lại với Luật ko, mày chết với bố. Tao hơi chột dạ, đm, đúng là đợt trước có gặp Luật, thậm chí là cùng công ty với Lee, nhưng từ khi bị mấy thằng hàn lồn nó đuổi mẹ việc nhảy sang bên này thì có liên hệ đéo gì với Luật nữa đâu, có lần đi ăn ở nhà hàng của Luật thì gặp, sau đó cũng đéo liên hệ gì bao giờ mà. Tao trả lời có liên hệ từ lâu, nhưng ông là ai, có chuyện gì. Thằng kia đéo nói vẫn một mực bảo mày cho địa chỉ đi tao qua nói chuyện. VL, tao chửi lại luôn bảo địt mẹ mày, qua mẹ mày luôn đi, bố đang ở xxx, cầu giấy. Tất nhiên là địa chỉ tao đọc láo ra chứ ngu đéo đâu cho địa chỉ thật. Thằng kia bảo được rồi, mày ở yên đấy rồi tắt máy.



Đéo biết thằng dẩm lồn nào, như lần trước tao nắm thông tin thì thằng chồng Luật ở mỹ mà, chính là thằng tao từng gặp 1 lần trong bệnh viện, thằng đấy nhã nhặn, tử tế chứ đéo ăn nói kiểu này, hơn nữa Luật cũng chia tay mẹ nó rồi còn đâu. Ngẫm mãi đéo biết thằng nào, thôi kệ cụ nó, nếu là thật thì cứ qua địa chỉ ảo ấy mà hóng, có cặc mà biết bố ở đâu. 5p sau thấy số đấy gọi lại, giọng ồm ồm kêu thằng chó, lừa tao à, tao qua địa chỉ ấy rồi là cửa hàng tạp hóa mà. Tao cười rồi bảo, ừ, vào hàng tạp hóa mà mua băng vệ sinh bịt cái mồm lồn của mày lại đi, tao ko phải để cho mày hạch họe hiểu chưa. Bên kia phá ra cười, rồi mới nói giọng thật, đmm đang ở đâu, bố vừa về đến nội bài đây. Ơ, thằng Thông lồn, đm thằng bạn. Tao hỏi xác nhận lại rằng vl, thật hay trêu, nó bảo thật chứ trêu gì, ở đâu tao đi taxi qua, tao bị đuổi việc về ăn bám mày đây… Thằng chiến hữu tri kỷ cả đời sinh viên, phiêu bạt trong miền nam dựng cầu mở đường, cũng lâu rồi ko liên lạc, lần gần đây nhất nó về là tết năm xưa, trong ấy thấy bảo cũng kiếm được lắm. Tao cho địa chỉ, may quá, buồn ngủ lại gặp chiếu manh, đang lúc thèm rượu lại gặp anh Thông lồn Gần 8h thằng Thông mới qua, tay bắt mặt mừng nhưng ko ôm hôn gì hết. Bảo nó đi tắm rồi đi ăn, nó kêu tắm táp đéo gì, đi luôn. Chờ thang máy, nó cố nhòm vào trong phòng hàng xóm của tao, gặp nay Hoa xanh và Buồn đang uốn éo làm đéo gì ko biết, thằng bạn trố mắt nhìn trân trân. Tao bảo trong đó thiếu gái à, nó kêu ko thiếu nhưng mà đéo bằng hàng hà nội. Tao cười, thế để tao rủ bọn nó đi luôn, toàn hàng của tao cả thôi. Tao chém gió vậy nhưng thằng thông cũng tin sái cổ, có lẽ nó cũng biết rõ quá về tao từ trước nên nghĩ 2 em này nằm trong tay tao cũng ko có gì là khó hiểu. Nó bảo ừ, rủ đi cho vui. Đm, tao ko thể để mất thể diện với lời nói, lò mò vào phòng bảo 2 nàng ăn gì chưa, Xanh nói đừng rủ bọn em đi ăn nhé, lại giống lần trước thì tụt hết cả nứng. Tao bảo ko, lần này bằng tất cả sự sĩ diện đang có, anh mời 2 em đi thật. Xanh quay sang nhìn buồn rồi lại nhìn tao rồi lại nhìn buồn, vẻ như nghi ngờ lắm. Buồn lúc này mới nói ừ đi, mấy khi được anh mời, chờ bọn em tí, đi ra ngoài cho bọn em thay đồ. Tao liếm mép dâm dật bảo thôi ko phải thay, cứ thế này đi cũng được, chưa kịp ngó tí nào thì xanh nó đẩy mẹ ra. Lại ra đứng cùng thằng thông đã giữ thang, tao bảo thả thang ra, chờ nó thay quần áo ko dưới 10p đâu 2 thằng đứng châm thuốc hút hỏi chuyện ba lăng nhăng, thằng thông kêu hết việc nửa tháng nay rồi, chán nên quyết phát là về luôn, định giờ sớm về quê nhưng máy bay delay thành ra muộn quá, nó hỏi tao vẫn liên lạc với Luật thật à, tao bảo chuyện dài tối về kể sau. Hỏi nó định thế nào, nó kêu chắc là về luôn, chán đi rồi, xem có việc gì ở hà nội giới thiệu cho nó. Tao gật đầu, từ từ tính, đi mấy năm đang nhiều tiền, tiêu cho hết đi đã, thằng bạn cười như phá mả.



4 đứa đi ăn uống, tao giới thiệu thằng bạn, vẫn là hoa xanh mồm mép, khen trai công trình bọn anh nhìn phong trần quyến rũ thật, gặp bố Thông đò đưa, đến nửa bữa 2 đứa mời riêng nhau toàn nói lời ong bướm, đm, đúng là cẩu nam nữ mà. Uống đủ đủ phê rồi về, về đến nhà cũng gần 10h, tao bảo lên trân sân thượng ngồi cho thoáng, thế là cả 4 đứa lúc nhúc trèo lên. Toàn câu chuyện vớ vẩn, ngồi nửa tiếng thì buồn kêu buồn ngủ, xuống trước, tao nghe ngóng tình hình ngồi thêm 5 phút cũng xuống theo, để không gian xem đôi trai gái chó má kia định làm gì nhau trên đấy.



Xuống phòng, sờ túi đéo thấy điện thoại đâu, nhớ ra là khi nãy quên ko cầm điện thoại đi, vẫn để ở bàn máy tính, lại với điện thoại xem, 4 cuộc gọi nhỡ của Hoa, 5 cuộc gọi nhỡ của vĩnh yên… Thằng Thông ko rõ có la liếm được gì ko mà gần tiếng sau mới xuống, tao đang thiu thiu ngủ thì bị tiếng động của thằng beep làm tỉnh giấc, thằng bạn vào phòng nằm lăn ra giường châm thuốc hút, tao bảo với gạt tàn đi cu, nó cười kêu gớm mặt, sạch sẽ từ bao giờ thế. Nói vậy nhưng nó vẫn ra với gạt tàn đặt xuống giường rồi hỏi, có café ko, tao chỉ chỗ để, cu cậu tự đi ra lọ mọ tìm, cắm nước.



Đêm là khoảng lặng ít ỏi của không gian nơi phố thị, sự tĩnh lặng này là bởi hoạt động của con người đứt đoạn, tạm nghỉ sau ngày dài ồn ã. Khi phần thân thể không hoạt động thì đầu óc hoặc sẽ nghỉ ngơi theo hoặc sẽ vận động mạnh mẽ gấp bội. Tao nằm nhớ về Vĩnh Yên, về Hoa, về cái sự giàu nghèo. Mùi café thơm lừng chen ngang dòng suy nghĩ, thằng Thông hớp ngụm rồi chẹp miệng kêu ngon, đm thằng cặc, ở trong đó đất café mà uống cốc café tan cũng tấm tắc khen ngon được. Nó lững thững cầm 2 cốc café đến đưa cho tao 1 cốc kêu em Hoa Xanh nhìn ngọt nước quá nhỉ, tao bảo ừ, ngọt, nhưng bọn chim ngắn nó xơi rồi, thằng Thông tặc lưỡi ra chiều nuối tiếc lắm. Giờ nó mới đi quanh quẩn ngó phòng hết góc nọ đến góc kia xong hỏi Ông ở đây lâu chưa, tao bảo cũng vài năm rồi, nó lại hỏi tiếp câu sau chả liên quan gì đến câu trước, ông với Luật thế nào rồi. Tao châm điếu thuốc, kể vắn tắt lại chuyện xưa, thằng bạn nghe xong lại tặc lưỡi kêu đáng tiếc thật, trách ai vô tình quên người chạy theo duyên mới. Tao phì cười, thằng beep này vào làm trong miền nam nhiều giờ cũng biết vài câu nhạc vàng rồi đây.




2 thằng nhâm nhi café, thuốc lá hàn huyên chuyện cũ, nó kể chuyện nắng gió miền Tây, tao kể chuyện ân tình xứ Bắc bộ của vĩnh yên, hóa đơn. Thời gian thì ít, chuyện thì dài, mãi đến lúc 2 thằng cùng im lặng ngủ lúc nào ko hay. Sáng hôm sau hơn 8h mới dậy, thằng Thông kêu về quê nghỉ ngơi ít hôm rồi mới xuống HN kiếm việc mới, dặn dò tao hỏi giúp vài chỗ. Cũng ko giữ nó làm gì một là để nó về thăm bố thăm mẹ nó, hai là đằng nào nó chẳng về hẳn rồi, thiếu gì thời gian gặp. Chở thằng bạn ra Mỹ Đình, đưa tiễn đàng hoàng rồi mới về, định gọi vĩnh yên những thấy ngại ngại, nghĩ đến Hoa, cũng thấy thế, quyết định đéo gọi cho ai nữa. Đi lang thang.



Có những lúc cô đơn đến lạ, long dong một mình ngắm phố phường tấp nập, lượn vài vòng thì đã trưa. Ghé vào quán cơm văn phòng chỗ ngày trước hay đi ăn cùng đội kế toán cũ, ko có gì đổi khác, vẫn chừng ấy tiền một suất, và suất ăn hình như vẫn y như cũ. Nhá hết cơm vẫn ngồi chần chừ chưa muốn đứng dậy, gọi thêm ly nước cho đỡ ngại. Châm điếu thuốc nhìn qua ô cửa kính ngắm người qua lại, thấy có gì đó buồn buồn hiu hắt. Tâm trạng dường như đang ngóng chờ một cuộc điện thoại từ ai đó, tí tí lại đưa điện thoại lên nhìn màn hình, thấy mình thật buồn cười, ngớ ngẩn. Lại mò vào facebook ngó nghiêng, rảnh rỗi mò tìm facebook của Hà Đông, của em vợ sếp, nhưng đéo thấy, chắc chúng nó cũng bỏ hoặc thay fb rồi. Thời gian mà, thời gian xóa nhòa tất cả.



Ngày hôm đó trôi đi chậm rãi, hiếm hoi lắm mới có chủ nhật rảnh rỗi đến chán nản như thế. Đến tối cũng ko có cuộc điện thoại nào như ngóng đợi, chán đời đéo thèm để ý đến nữa. Tắm giặt xong sang phòng hỏi Hoa Xanh tối qua làm gì trên tầng lâu thế, ẻm kêu bạn anh kể chuyện miền Tây em thấy thích thú thì ngồi nghe thôi, đm, khen cho con tiện nhân nhà ngươi nói dối ko chớp mắt. Nhưng tao cũng chả để ý làm gì, cái kiểu thả thính thả bả của Hoa Xanh tao ko lạ nữa.



Tao bảo 2 em nấu cơm cho anh ăn ké bữa, 2 đứa nó trợn tròn mắt kêu bên em có nấu bao giờ đâu, à ý anh là bọn em phải mời lại anh đi ăn chứ gì, đúng là ki bo. Tao lắc đầu ngao ngán, bọn này định lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử đây mà, tao bảo luôn, hôm nay anh lại mời bọn em đi ăn được ko. Xanh cười hihi kêu ko được, hôm nay để em mời, ko lại bị anh đánh giá ăn trực ngại lắm.



Tao gật đầu, giơ ngón tay cái lên rồi đi về phòng ngồi bàn cạnh cửa sổ hút thuốc được tí thì thấy Buồn đi sang, Buồn hỏi nhìn anh có vẻ tâm trạng, sao thế anh.



Tao ngoái đầu ra nhìn bảo ko có gì đâu, em ko thay quần áo trang điểm các thứ hử, Buồn bảo thôi, lười lắm, tao gật đầu ừ, em để mộc vẫn xinh đẹp mà. Buồn cười nhẹ. Đúng lúc đó có điện thoại, tao cầm máy, là Hoa gọi, Hoa hỏi sao cả ngày mất tích thế, tao bảo mệt, nằm ngủ cả ngày. Hoa kêu dậy đi, em qua rồi đi ăn, em muốn nói chuyện với anh… Thật vl, tao ngó sang Buồn, ánh mắt tao có vẻ gì đó ngơ ngác pha lẫn ngượng ngịu thì phải. Buồn hỏi sao thế anh, tao nói nhỏ anh lại phải đi có việc bây giờ, lỡ hẹn với 2 em lần nữa rồi. Buồn khẽ thở dài, ánh mắt thất vọng, tao gượng cười hiha bảo may quá bọn em ko phải trả tiền cho anh, anh ăn khỏe lắm. Buồn trả lời nhạt nhẽo là vâng, thôi anh đi đi. Tao thấy áy náy thật.



Hoa qua đón, 2 đứa lượn vòng vòng, Hoa ngồi sau vẫn ôm eo, tì sát ngực, nhưng tao cảm giác ko còn ấm áp lắm nữa, 2 đứa ko nói gì, tao đưa Hoa đến quán nem rán bánh xèo gì đó, chính là quán hôm đầu tiên gặp nhau, lúc dừng xe Hoa mới hỏi ơ quán này quen quen, hình như hôm đầu tiên gặp nhau mình ra quán này ăn sau khi anh hát thì phải. Tao gật đầu, vậy là ẻm vẫn còn nhớ.



Gọi mấy đồ linh tinh, Hoa ngồi cạnh tao, cười cười nói nói như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng dáng vẻ giống đang diễn, đang gượng. Ngồi 15p tao thấy hơi khó chịu vì diễn viên này tao bèn nói em đừng diễn nữa, em định nói gì nói đi em. Hoa tắt ngay nụ cười, chọc chọc miếng nem đưa lên miệng tao, tao há mồm đớp ngay. Hoa cười nhẹ, lần này nụ cười thật tâm hơn. Hoa nói ẻm có 1 chị gái, ngày trước yêu 1 anh thạc sĩ tiến sĩ gì đó, nói chung là có danh nhưng ko phận, điều kiện kinh tế cũng bình thường, bố mẹ em cũng khuyên bảo chị nhưng ko được, hồi đó bố mẹ em ko cấm. 2 anh chị cưới nhau sống êm ấm được hơn 1 năm, lúc có bé ra đời, cãi vã bắt đầu xuất hiện, chị về nhà than là cuộc sống kinh tế khó khăn nên nhiều lúc mệt mỏi, bố mẹ em bảo đã nói rồi ko nghe, chị đành cắn răng chịu. Rồi kinh tế nhà em gặp vấn đề, ông anh rể thì làm nhà nước, lương ba cọc ba đồng, chị em bế con về nhà em ở, chồng chị ấy tự ái, chán nản, xung phong đi công tác mãi tận miền nam. Rồi kinh tế đi xuống, bố mẹ về nói chị là do chị lấy thằng kia làm vận đen, chị đau lòng lại bế con về nhà nội, giờ chồng nơi, vợ nơi, gia đình ko lấy gì làm hạnh phúc. Tao nghe câu chuyện cũng thấy phiền lòng, trường hợp này tao gặp cũng ko ít, khi yêu và khi cưới là 1 cuộc sống hoàn toàn khác biệt, tình yêu chỉ toàn màu nắng vì có phải lo nghĩ gì, chỉ nhớ nhung, chịch choạc sướng người. Lập gia đình rồi, lúc ốm đau, lúc chậm lương, tiền điện, tiền nước, bỉm, sữa, trăm thứ phải lo, càng mấy tay học cao lại sĩ diện tự ái nhiều, đéo ai nhún nhường ai, cái kết chia tay là có thể dự báo được.



Tao hỏi Hoa đấy là lý do bố mẹ em ko thích anh phải ko. Hoa ko trả lời, im lặng một lúc Hoa mới nói, em đã khen anh với bố mẹ em hết lời rồi, anh yên tâm, em thấy anh giỏi giang mà, tương lai anh sáng là cái chắc. Tao cười, tao bảo thôi em ạ, anh ko tự ti đâu, nhưng đúng là mình có chênh lệch thật, với lại cái kiểu khinh khỉnh của bố mẹ em, anh ko chấp nhận được. Hoa ngước mắt lên nhìn tao chằm chằm, long lanh, khóe mắt bắt đầu rưng rưng vài giọt lệ. Tao ko nhìn vào ánh mắt đấy nữa, khóc làm chi cho phai má hồng. Hai đứa im lặng thêm một lúc, tao đứng dậy trả tiền rồi bảo Hoa về, Hoa ko chịu lên xe, phụng phịu kêu em ko muốn về. Tao ngĩ bụng chả nhẽ lôi mẹ vào khách sạn giờ, nhưng thôi, ko có hứng. Nịnh nọt ẻm vài câu cho ẻm lên đi đỡ xấu hổ chỗ đông người, hỏi thích đi đâu giờ, Hoa bảo đi đâu thì đi, em ko muốn về nhà, suốt ngày bố mẹ ca cẩm. Tao buột miệng hỏi, thế em trông đợi gì tình yêu này nữa...



Thứ 2 bắt đầu bận rộn, sau khi báo cáo giám đốc và được phê duyệt nhà thầu, bắt đầu tiến hành lập kế hoạch triển khai, dự kiến khoảng 5 tháng sẽ hoàn thành. Buổi chiều tay giám đốc nhà thầu gọi điện bảo tối mời tao và sếp đi ăn, tao bảo thôi để cuối tuần cho thoải mái, giờ đang nhiều việc. Nghe giọng lão có vẻ khách sáo lắm, tao thừa hiểu giờ là lúc lão đang cần tao hỗ trợ về mặt kỹ thuật mà. Sang đến thứ 5 thì nhà thầu đã chuyển container lên để làm văn phòng công trường, xem ra có vẻ cũng chuyên nghiệp ra phết. Thứ 6 lão giám đốc lại gọi điện rủ đi ăn, tao kiếu bận về quê, mà cũng là về quê thật. Chiều ngồi ngáp chờ hết giờ để về quê thì sếp lại gọi điện, sếp bảo xem lại khối lượng phần nào giảm trừ được để giảm trừ cho nhà thầu vì nhà thầu đang kêu khó khăn. Đm, nói thì nhẹ nhàng lắm nhưng nói luôn là xem phần khối lượng khống mà có trong báo giá nhưng đéo thi công thì là bao nhiêu, tương ứng bao nhiêu tiền.



Chắc sếp muốn tao tách ra để so sánh với khối lượng nhà thầu tự tách đây mà.



Tao báo về quê, sếp bảo thì mang máy tính về quê làm đi, để sang tuần còn thống nhất với nhà thầu.



Đm, cũng cay đấy nhưng sếp giao thì phải làm, tao biết rõ những phần nào là ko phải thực hiện rồi, những cái này còn kéo theo thủ tục khi nghiệm thu nữa, trong bụng hi vọng là sếp hiểu và rơi vãi lộc lá cho hợp lý. Ngồi trao đổi với sếp thêm lúc nữa thì về, quá giờ lâu mẹ nó rồi. Sếp thủng thẳng bảo à anh bảo nhà thầu đưa chú về quê, lúc nào xuống thì gọi nó đón nhé. Vừa ra đến nhà xe thì nhà thầu gọi, đúng là nó đón thật.



Cảm giác đi ô tô có ng lái về quê thật thoải mái, tuy nhiên dừng ở đầu ngõ thôi, mời bác tài vào uống nước nhưng lão bảo bận phải về HN luôn. Đi bộ vào nhà, thầy u hỏi sao về muộn thế, tao bảo đi xe bus đợi hơi lâu. Thầy u vẫn chờ cơm, ăn vội vài bát xong đi tắm giặt, hẹn thằng mấy thằng bạn tụ tập. Lúc sau thằng Thông qua đón, đéo có chương trình gì bèn tụ tập sắp xếp lại sự công bằng của anh em kỹ sư, phân chia lại cuộc sống của các tầng lớp xã hội, nói ngắn gọn là ngồi đánh bài. Dù ko thích nhưng tao vốn chưa bao giờ ngại khoản này, tự tin chiếm 100% chiến thắng, sau cuộc chia tiền tao vớ một thằng nữa vớ bẫm, thương thay thằng Thông lõm hơn 4 củ. Tao vỗ vai động viên nó là thôi, đen bạc đỏ tình mày ạ, nó ẳng luôn câu là đỏ đỏ cái lồn.





Đăng bởi:
Miêu tiểu miêu
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom