• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hóa đơn tam khúc (5 Viewers)

  • Chap-70

Phần 2. Hóa đơn chương 7




Nếu lúc nào về Hà nội thì báo anh tiếng. Đéo hiểu báo làm gì. Bọn tao ở trọ cách công trường 2km, ông thủ kho và 3 ông kỹ sư được Sếp thue cho 1 cái nhà 2 tầng với giá rẻ bèo, có 2 triệu 1 tháng. Ông thủ kho thì kiêm luôn cơm nước, tiền ăn uống Sếp nuôi. Còn hoạt động khác thì tự túc. tối có chỉ huy trưởng mới ông thủ kho làm nồi canh cá chép om dưa, 5 ông con giao lưu. Tao cũng tranh thủ làm quen với mọi người, đại khái tao xuống thời gian ngắn thôi, chả chỉ huy chỉ ho gì đâu, công việc thi công thì các anh em cứ chủ động triển khai. Có thêm việc là nhờ anh em bóc khối lượng cho tao, phải bóc chính xác. Cùng dân công trình với nhau nên anh em đều hào sảng, cơm no rượu say ông cứng tuổi 83 kia đứng dậy mời hôm nay anh em mời Sếp đi hát. Tao có chén rượu vào cộng với cùng ở công trường nên đéo ngại nói tục bậy đứng dậy bảo luôn: - Em mới xuống, hôm nay mời chú với 3 anh em đi hát. Chọn quán nào có gái đẹp hộ em. Gọi taxi đi. Các anh nói Sếp Sếp làm em đéo vui. Cùng nhau cười cười vài hồi. 5 thằng đi 1 cái taxi lên 1 quán đéo gì cách đó tầm 5km vì tao thấy ông thủ kho trả 50k nên tao đoán vậy. Vào quán hát gọi 5 em, ông thủ kho bảo ở đây vùng quê, tính 80k/1 em/1 tiếng. 5 em là 400k, thêm tiền hát 200k 1 tiếng là 600k 1 tiếng.



Tao bảo đéo thành vấn đề, mọi người cứ thoải mái đi, tao đéo phải đại gia gì nhưng cho là hết 3-4 triệu buổi hát hôm nay cũng ko phải vấn đề lớn, mấy khi được vui.



Gái quê, đúng hơn là gái quê miền tây, nhan sắc khá, hát nhạc vàng hay. Tao lên song ca liên khúc lại nhớ người yêu với 1 em. Cái gì mà vì sao em nhớ anh thế này rồi buổi chiều vừa gặp nhau đây mà đêm đã nhớ như vầy... Có vẻ giống em Hóa Đơn vãi. Vừa nghĩ đến thì em nó gọi điện, dại đéo gì mà nghe máy giờ này. Để im lặng thôi. Hát hò khoảng 2 tiếng, nốc đủ bia thì về. Ông 83 ra tranh thanh toán nhưng tao đéo nghe, tao nhất quyết thanh toán, đâu hết chưa đầy 2 triệu. Cả tiền bo trong 31 quán cho 5 em mỗi em 100 thì mới có hơn 2 triệu. Ko có gì. Hôm sau tao hẹn giờ dậy sớm. Đây là ở công trường chứ đéo phải Hà Nội, tao cũng ý thức được điều này nên phải dậy sớm. 6h đã dậy. Thấy anh em cũng dậy cả rồi, đéo biết là thói quen hay là do có tao xuống nên thế. Ở đây ăn sáng anh em tự túc, công ty chỉ nuôi cơm trưa, tối. Tao ngấy ngá chưa muốn ăn, làm điếu thuốc với chén chè ông thủ kho pha sẵn. 7h anh em đi ăn sáng về rồi túc tắc lên công trường. Lên công trường thì có nhóm công nhân đã đến, có người chưa đến, rồi có người có đồ đồng phục, có người không. Tao bảo ông thủ kho liên lạc với 2 ông cai thầu, yêu cầu công nhân chưa làm việc, tất cả tập trung trước cửa container của bọn tao. Sau một hồi thì đến hơn 7 rưỡi mới tập hợp đủ, tầm 1/3 là ko có đồ bảo hộ. Ông cai bảo hôm qua họ về trước nên chưa kịp phát, tao yêu cầu ông cai phát luôn và yêu cầu mọi người mặc luôn. Khi 100% đủ đồ đồng phục bảo hộ tao mới thông báo, tao là chỉ huy trưởng ở đây, từ hôm nay yêu cầu 100% phải mặc đồng phục và bảo hộ, nếu ông nào ko mặc thì sẽ yêu cầu ra khỏi công trường. Nếu ko rời thì sẽ liên hệ với bảo vệ của thầu chính cưỡng chế. Tao cũng giải thích đây là vì an toàn của chính mọi người rồi tao thuyết giảng 1 hồi về an toàn lao động. Khi tao đang giảng bài thì thấy xe của thằng giám đốc dự án người hàn lên công trường, lão vào văn phòng cât túi rồi ra ngoài đứng hút thuốc và nhìn về phía bọn tao. Thấy vậy tao khoa chân mua tay càng ác, lúc sau thấy ông ấy gọi em phiên dịch ra, chắc là hỏi chuyện chỗ bọn tao rồi. Tao bảo mọi người hô khẩu hiệu an toàn thật to, vài lần đầu hô thưa thớt và bé, tao yêu cầu khi nào hô to rõ ràng thì mới được đi làm, 2 lão cai sốt ruột vì tiền hắn trả là trả theo công, cứ đứng đây mất cả tiếng thì mất bao nhiêu công nên cũng hô hào mọi người hô to lên và chính các ngài cũng hô to nhất. Sau khi tất cả mấy mươi con người hô: An toàn, an toàn, an toàn rầm 1 góc công trường thì ok, nhìn về phía kia vẫn thấy lão giám đốc người Hàn và em công trường đứng đó nhìn ra đây. Như vậy là tao đã có bước đầu thành công theo kế hoạch. Vào văn phòng công trường, giao cho anh em bóc ít khối lượng, tao cũng ngồi làm. Đến gần trưa tao đi 1 vòng công trường xem tình hình tuân thủ an toàn thế nào thì thấy vẫn ok. Đúng lúc đó gặp ông giám đốc hàn và em phiên dịch cũng đi thăm công trường. Tao chủ động lại chảo. Hắn chào lại và hỏi mày mới xuống à, thông qua phiên dịch. Hỏi thăm khách sáo vài câu thì tao nói nửa việt nửa anh, em người hàn đéo dịch được. Lão giám đốc Hàn nói lại bằng tiếng Anh bảo là mày có thể nói tiếng anh trực tiếp với tao cũng được. Vậy là trao đổi bằng tiếng Anh. Cũng chỉ là ba chuyện tào lao kiểu mày thấy cuộc sống ở Việt Nam thế nào, mày sinh hoạt thế nào, ... Tóm được thông tin là lão sáng đi tối về Hà Nội. Kêu buồn vì sang đây chưa quen ai, suốt ngày ở nhà, hắn được công ty thuê cho 1 căn chung cư đéo gì chỗ Trung Hòa ấy. Tao nhân cơ hội bảo, sau tao cũng về Hà Nội, tao sẽ mời mày đi uống rượu, lão ok và đưa danh thiếp cho tao.



Qua vài ngày tình hình đã ổn, duy trì sáng sớm tập trung hàng lối hô hào an toàn om sỏi. Bọn thầu nhà xưởng và bọn tổng thầu còn ngạc nhiên với bọn tao. Tao cứ căn tầm giám đốc người Hàn đến là cho hô an toàn. Ngày lượn công trường 2 lần, gặp lão đứng hút thuốc chém gió đôi ba câu. Đến thứ 5 thì Sếp xuống. Bọn tao đang ngồi bóc khối lượng trong container thì em Hóa Đơn mở cửa và ú òa, ngạc nhiên chưa... . Em Hóa Đơn mặc bộ zíp ngắn ngang đùi, áo sơ mi trắng. Bộ công sở quen thuộc. Nói chung về ăn mặc thì tao ko chê được em ở điểm nào, kiểu con nhà giàu mặc đéo gì cũng đẹp ấy. Em ấy xuống công trường đảm bảo thu hút mọi ánh mắt 32 công nhân, cái môi trường công trình ít gái, gái đẹp lại càng hiếm. Nên cứ khi nào có gái đẹp đi vào công trường là tiếng huýt sáo, la ó rần rần. Bằng chứng xác thực nhất là khi em nó ú òa. 3 thằng mọi kỹ sư kia nhìn em nó ko chớp mắt, nhìn từ đầu đến chân rồi từ chân lên đầu rồi lại tập trung vào quả đùi thon, trắng nõn của em, mặc dù mấy tay này cũng biết em Hóa Đơn và gặp nhiều lần ở văn phòng rồi. Tao cũng hơi sững sờ 1 chút và hỏi: - Em xuống đây làm gì thế? - Em xuống thăm anh, à thăm các anh...hihi. Đm hi hi cái loằn, đéo hiểu sao nhìn ánh mắt của 3 thằng mọi kỹ sư này hau háu nhìn em nó tao lại thấy có 1 chút khó chịu, kiểu hơi ghen ghen. Sếp mò vào, cắt đứt dòng tưởng tượng dâm đãng của 3 thằng kia, mấy anh em đứng dậy chào Sếp. Hỏi han vài câu được biết Sếp xuống thăm công trường, em Hóa Đơn xin đi theo cho biết với lại Sếp cũng thích có thư ký đi cùng để gặp tổng thầu cho oách nên cho nó đi. Sếp bảo anh mua ít cafe cho anh em, tiện lên biếu đội trên tổng thầu thùng luôn. Lão này biết ăn nói lươn lẹo từ lúc nào thế nhỉ, phải là mua biếu tổng thầu thùng cafe thì tiện cho anh em vài gói mới đúng chứ, thôi cho thì xin, cũng khách sáo cám ơn cám lợn tí.



Sếp bảo lên gặp tổng thầu cùng anh, thế là trở thành thằng bốc vác. Đúng ra việc vác thùng cafe là của em Hóa Đơn vì củng chẳng nặng nhọc gì, tuy nhiên đéo ai làm thế nên tao nhận vác, chả nhẽ để Sếp vác. Em nhe răng cười và nháy mắt với tao đầy tình ý. Đm đúng là yêu nữ thật rồi. Lên ăn phòng tổng thầu, tao đoán trước là mấy thằng mọi kỹ sư sẽ lại xăm soi vào cặp đùi trắng em Hóa Đơn, cấm có sai.



Thôi kệ mẹ, tao với Sếp rủ ông Hàn ra ngoài hút thuốc, em phiên dịch có vẻ khó chịu với mấy thằng có mới nới cũ kia nên cũng ngủng ngoẳng đi theo. Hỏi han mấy câu thì ông Hàn có khen tao trước Sếp, em phiên dịch có dịch lại cho Sếp nghe là ông Hàn khen tao làm việc tốt, thông minh, có tính kỷ luật cao. Ông ấy rất thích người như thế. Ô hay, những cái này còn phải nói à, Sếp tao mời tao về chứ có phải tuyển về đéo đâu. Tuy nhiên vẫn phải nhã nhặn cảm ơn, rằng thì là tôi phải học ông nhiều, tôi muốn phải lên tầm giám đốc dự án như ông... Lão Hàn cười khà khà bảo mày còn trẻ, bằng tuổi con gái tao thôi, cố lên. Té ra lão có con gái, tao tập trung hỏi luôn về gái, hắn như kiểu gợi nỗi nhớ nhà kể 1 thôi 1 hồi. Chốt lại là mày muốn làm con rể tao không, tất cả cùng cười khà khà vui vẻ đi vào. Trong văn phòng thì em Hóa Đơn đang đóng vai e thẹn thỏ thẻ, các anh thi nhau hỏi, em trả lời khẽ khọt nhẹ nhàng lắm. Tao nghe loáng thoáng có thằng hỏi em có ng yêu chưa, thấy em trả lời là rồi ạ. Tao cũng hài lòng và ấm lòng ra phết, mặc dù đéo biết em ấy rồi ạ là tao hay là thằng lồn nào nhưng ít nhất nó ko đong đưa kiểu em thì có ai yêu với lại em đang tìm mãi ko thấy đây nè. Trưa Sếp bảo mọi người ra nhà hàng ăn, tao lên xe đi cùng Sếp còn mấy anh em đi xe máy. Trên xe cùng hỏi han ăn ở công trình có vấn đề gì ko, em Hóa Đơn thì ngó ngang ngó dọc bảo anh xuống công trường có vài hôm mà đã đen hơn 1 chút rồi. Tao bảo thế ăn thua gì, có chỗ còn đen hơn ấy. Nó nhéo tao phát. Hôm nay đơn thuần là Sếp xuống thăm công trường thôi nên hắn bảo ăn xong, nước nôi xong thì về luôn. Tao bảo cứ từ từ, anh về nhà trọ nghỉ ngơi xong thì về cho đỡ mệt, trưa nắng thế này đi lại cho vất. Hắn gật gù, 3 bọn tao về nhà trọ còn 4 anh em kia ra công trường luôn. Nhà trọ này mấy anh em kia ở cũng ý thức cao nên khá sạch sẽ, nhà 2 tầng có 3 phòng ngủ, thông thường thì 4 ông chia nhau 33 2 phòng, từ hôm tao xuống thì tao nằm 1 mình 1 phòng còn lại. Pha ấm chè, hút điếu thuốc tao chỉ Sếp vào phòng tầng 1 là phòng của ông thủ kho và lão kỹ sư 83 bảo anh vào ngả lưng tí đi. Em Hóa Đơn thì tao bảo lên phòng của anh mà nghỉ, anh ra công trường luôn. Khi nào về thì cứ kéo cửa xếp lại, ko phải khóa. Nó bảo anh dẫn em lên chứ em biết phòng của anh là phòng nào... Thế là ý đéo gì, nhà bé con con chứ có phải chung cư đâu mà. Thôi thì dù sao em cũng bõ công xuống đây, chắc là để thăm tao là chủ yếu chứ mấy thằng kia thì thăm nom đéo gì. Tao đưa lên phòng, bật điều hòa đàng hoàng rồi bảo chăn với gối vẫn có mùi cơ thể anh đấy, ôm mà tưởng tượng nhé. Em nó lại nhéo phát nhưng đéo bỏ tay ra, nó nói nhỏ em nhớ anh, nhìn tao mà mắt nó rưng rưng ra ấy. Nó nói tiếp xa anh mấy hôm em mới thấy nhớ anh nhiều thế nào, rằng ngày nào lên văn phòng cũng nhìn chỗ ngồi của anh, mấy hôm anh ko ở văn phòng không khí trầm lắng lắm...Tao không nói gì, ôm nó, tao cảm nhận thấy sự chân tình. Nó nói tiếp: - Có lẽ em yêu anh thật rồi. Em Hóa Đơn là mẫu người hiện đại, sống đơn giản, cư xử hồn nhiên. Tao thực sự cũng có quý mến em tuy nhiên hôm chịch em thì thấy em có vài hình xăm bé bé chỗ bụng, bẹn. Tao thì dị ứng với dân chơi, bình thường thì qua cách trang điểm, ăn mặc rồi mua sắm các thứ tao cũng đoán đoán em dân chơi rồi, sau biết là nhà em giàu, ở 1 mình 1 căn chung cư tao lại càng nghĩ hơn, việc tiêu tiền hay sang chảnh đéo bàn nhưng tao sợ nhất đụng vào dân bar sàn bay lắc, dù chỉ để vui tao cũng dị ứng. Ôm em, trong đầu suy nghĩ miên man mà tay thế đéo nào đã đang xoa mông rồi. Tao hỏi em có hay đi bar ko, nó trả lời sao anh hỏi thế, trước thì em cũng hay đi cỡ tháng 1-2 lần. Mấy tháng nay chưa đi lần nào vì có rủ vài lần nhưng mấy con bạn nó bận, hôm đứa nọ bận hôm thì đứa kia bận nên ko đi được. Có vẻ tao bóp mông nó hơi đau nên nó thôi ko ôm lưng nữa, đưa tay choàng lên cổ tao, mặt ngước nhìn hỏi: - Anh thích đi bar ko, cuối tuần về đi nhé, em rủ mấy đứa bạn để giới thiệu anh luôn? Ơ hay, con này, cho là mày yêu tao thì tao đã bảo yêu mày đéo đâu mà giới thiệu. Tao trả lời là trước có đi 1 vài lần nhưng ko thấy hợp nên ko đi lần nào nữa.



Nó kể có nhiều bar nhiều phong cách khác nhau mà, cuối tuần em dẫn anh đi đảm bảo vui. Tao bảo cơ bản anh ko thích sự ồn ào, với lại anh ko có tiền, đưa em đi cộng mấy đứa bạn em nữa lõm mẹ của anh nửa tháng lương thì vỡ mồm. Nó cười hì hi bảo em mời anh được mà. Tao lại chai mặt trả lời của mời lần này là của nợ, anh lại phải mời em lần sau, chung quy là vẫn tốn tiền. Nó nũng nịu bảo em mời anh cả đời cũng được. Vkl say tình nói láo là đây. Cho là nhà mày giàu, rất giàu đi nữa thì định ăn bám bố mẹ cả đời chắc, giống như Vợ Sếp, nhà đại gia mà 2 vợ chồng tất tả cũng chỉ có con atis, vợ vẫn đi xe máy. Nếu thật nhiều tiền thì phải khác tí chứ. Thấy tao im ko nói gì em Hóa Đơn lại bảo. Lương em chỉ = 1/3 của anh em cũng biết, nhưng bố mẹ em đầy tiền, tháng nào em chả xin. Nghĩ bụng đương nhiên là tao biết cái đó rồi, lương mày đéo đủ tiền son phấn, nhưng ý tao là ko thể ăn bám cả đời. Nghĩ vậy thôi nhưng đéo nói ra làm gì. Có phải vợ đéo đâu mà đi tính hộ nó.



Kệ mẹ. Xoa xoa bóp bóp, hôn hôn hít hít tì thấy nàng cứ đê mê tao bảo làm tí nhé.



Ẻm ko nói gì, tao cởi vài cúc áo, luồn tay vào ngực em mà xoa, bóp. Công nhận sướng, mịn màng, thơm thịt. Nhưng tao chỉ dừng lại ở đó và bảo để cuối tuần anh 34 về, giờ thời gian ngắn quá. Lúc này em mới mở mắt nụng nịu cố hôn chụt tao phát nữa. Nói thật là cũng máu lắm đấy nhưng đang buổi trưa, người ngợm ở công trường về ko được sạch sẽ cho lắm, thêm nữa là vội vàng ko sướng. Tao thích chịch xong phải được nằm mân mê ôm ấp đến khi nào chán mới thôi cơ. Qua 1 hồi dâm dục thì cũng tỉnh người, tao đóng cúc áo lại cho em ko quên bóp bóp thêm vài cái nữa. Phải nói lại là công nhận em thơm thịt. Tao bảo em nằm nghỉ đi để tao ra công trường nhưng nó đéo nghe, bảo anh ở đây nói chuyện với em khi nào Sếp về thì anh mới được đi. Ừ thì chiều mày tí. Em ấy ton hót kể chuyện về mấy đứa bạn em, đều chưa có người yêu, mấy đứa hay đi cùng nhau, đi mua quần áo hay đi siêu thị đều rủ nhau.



Tao buột miệng hỏi thế bọn đấy đều nhà giàu như em à, nó bảo hồn nhiên, Vầng, đều là bạn cùng quê Hạ Long, có đứa nhà còn giàu hơn nhiều. Vcl, đất Hạ Long nhiều người giàu hay là bọn giàu nó chơi với nhau. Em còn mở điện thoại cho em ảnh, facebook mấy đứa bạn. Công nhận, toàn em ngon. Xem xong tao bảo thôi bar thì anh không thích đi nhưng lúc nào em rủ hội bạn em đến nhà em chơi thì anh qua, nhớ dặn các nàng ăn mặc sexy vào nhé. Em lại nhéo tao phát bảo vớ vẩn, sexy để làm gì rồi lẩm bẩm thôi em chả dại xong lại tin bạn mất bồ thì toi. Đm hình như mặc nhiên nó nghĩ tao đã là ng yêu của nó thì phải. Tao cũng đéo thèm phân bua nữa làm gì. Một lúc thì Sếp cũng dậy, gọi om sòm tên em Hóa Đơn bảo về. Em Hóa Đơn mò xuống bảo tao vẫn đang ngủ, thì phải, nãy tao dặn là cứ kéo cửa rồi về. Cũng tinh ý phết, dẫu sau thì mối quan hệ của bọn tao cũng chỉ bọn tao biết, để Sếp biết thực ra là không hay.



Nghe tiếng kéo cửa, nổ xe, các vị đã về Hà Nội. Lúc này đã là 3h chiều. Lười ko muốn ra công trường nữa nên tao gọi cho ông thủ kho bảo hôm nay cháu đi chợ nấu cơm cho. Lâu lắm rồi tao ko nấu cơm, chắc phải tính bằng năm. Xách xe ra chợ, sớm quá đéo bán gì, hỏi qua các bà thì bảo tầm 4h trở đi mới họp. Tạt vào quán cafe ngồi cho mát, gặp ngay 1 ông kỹ sư tổng thầu với bà phiên dịch đang ngồi, tao vào ngồi cùng luôn. Hỏi chuyện vài câu thì bà phiên dịch sinh năm 81, đi xuất khẩu lao động 8 năm. Mới về nước và cũng mới đi làm phiên dịch. Quê ở Hưng Yên. Nhìn kiểu người thì bà này thuộc dạng cặp bồ với hàn thì đúng hơn lao động đéo gì. Thấy móng chân móng tay sơn đủ màu, mắt môi xăm tỉa tót cẩn thận. Ngực tấn công mông phòng thủ. Nhìn đầy nét cáo già. Hỏi chị có chồng chưa thì bảo có rồi nhưng bỏ rồi, có 1 đứa con 6 tuổi đang ở quê với ông bà ngoại. Giờ đang thuê trọ 1 mình ở Hà Nội, ở cũng khu Trung Hòa thì phải, đi theo Hàn nên cũng sáng đi tối về.



Thằng kỹ sư kia thì tao đéo quan tâm, hỏi vài ba câu nhưng đéo nhớ nó trả lời thế nào. 2 đứa chắc là tay Hàn sai đi mua cái đéo gì đó nên té tạt cafe cafao câu giờ.



Tao xin số điện thoại 2 người. Hơn 4h tao nhấc đít đi chợ, chợ vùng quê nhưng cũng nhiều đồ ăn phết mà toàn thực phẩm tao ko biết chế biến. Thôi thì cứ nấu lẩu là dễ nhất. Tao mua 2 con vịt, ít sấu, rau cỏ, đậu, lạc.... Tối làm món vịt om sấu, đây là món tủ của tao, vịt om sấu nhưng để trên nồi nhúng rau như ăn lẩu. Tối về mấy anh em chú cháu ăn uống húp sùm sụp khen ngon, đéo biết khen thật hay khen lấy lệ nhưng tao đoán là khen thật vì đây là món tủ của tao mà. Uống rượu giữ sức vì mai vẫn đi làm nên 5 người hết có 1 lít. Vừa mồm. Xong xuôi mấy thằng ku kỹ sư trẻ rủ đi trà cháo nhưng thôi, tao lên phòng. Lướt facebook ngắm ảnh bạn của em Hóa Đơn, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, con nào cũng sang chảnh, người ngon, ảnh bikini các thứ đủ cả. Nếu mà được 3-4 đứa này cùng em Hóa Đơn trần chuồng 35 lăn lộn thì sướng biết mấy, dâm đãng nghĩ vậy cho vui thôi chứ tao ko phải thể loại thác loạn thế. Lúc này quãng gần 9h tối. Có điện thoại, Vợ Sếp gọi. Giọng hơi gấp gáp hỏi Sếp về chưa, hôm nay bảo đi công trường mà giờ vẫn chưa thấy về đến nhà.



Gọi điện thấy tắt máy. Tao bảo về từ 3h chiều rồi mà. Cứ bình tĩnh để tao thử gọi.



Tao tắt máy và gọi cho Sếp, thuê bao... Tao gọi cho em Hóa Đơn hỏi có về cùng Sếp ko và đang ở đâu, em Hóa Đơn bảo có, đang đi ăn tiếp khách cùng Sếp. Ơ hay, từ lúc đéo nào em là người đi tiếp khách thế ko biết, tao bảo sao em lại đi tiếp khách là thế đéo nào, giọng hơi khó chịu 1 chút. Em bảo là chị phiên dịch của lão Hàn gọi cho Sếp bảo lão Hàn muốn mời Sếp và tao đi uống rượu. Thế là Sếp bảo em đi cùng cho vui, có em với Sếp với lão Hàn với chị phiên dịch thôi, ông người Hàn cứ hỏi anh đâu, muốn uống rượu với anh. Chắc tưởng anh ở Hà Nội. Anh ghen hay sao thế, hihi. Lại hihi cái loằn, tao chỉ ko thích lẫn lộn công việc như vậy, kế toán là kế toán, tiếp khách là tiếp khách. Tao bảo lần sau em đừng đi tiếp khách kiểu này nữa, anh ko thích. Em bảo vâng nhưng cố giải thích thêm là có chị phiên dịch bên tổng thầu cũng đi mà, ý nó giải thích là có cả phụ nữ đi nên ko lo kiểu vớ vẩn.



Biết thế đéo nào được, đi với con phiên dịch đó còn đáng lo hơn, với lại độ dâm dê của bọn Hàn lồn thì tao biết rồi, mấy thằng Hàn sang đây chúa dê gái. Tay giám đốc Hàn thì già già cũng có vẻ lịch sự nhưng đéo biết đường nào mà lần. Tao bảo em tóm lại là lần sau đi ăn kiểu đó ko được đi, trừ khi có mặt anh. Tao biết tính cách Sếp tao, hắn ko phải người đê tiện cũng ko phải kiểu lấy nhân viên làm mồi nhử. Rủ em Hóa Đơn đi có khi chỉ là rủ vui hoặc có người đi cùng cho có tí thể diện thôi, nếu tao ở Hà Nội thì chắc chỉ rủ tao đi cùng thôi. Tao gọi lại cho Vợ Sếp bảo Sếp đi ăn với tổng thầu, chắc máy hết pin. Việc phát sinh theo mong muốn từ phía đối tác nên ko kịp báo với chị. Chị cứ yên tâm. Bà ấy ok rồi cũng chuyện dăm ba câu, đại khái là cũng như em Hóa Đơn bảo lúc chiều là mấy hôm vắng tao văn phòng kém vui. Tuy nhiên đéo nói là nhớ tao như em Hóa Đơn, bà này kín kẽ. nói như thế tức là cũng có ý là nhớ tao rồi. Tuy nhiên nhớ có nhiều hình thức lắm, có thể là nhớ thương, có thể đơn thuần là nhớ vì thấy thiếu... Tao cũng ko ảo tưởng sức mạnh làm gì nữa nói bâng quơ hết tuần thì em lại về Hà Nội, chị dặn chúng nó ko được gầy đi tí nào, nếu gầy chỗ nào là em vỗ cho sưng lên, cả chị cũng thế nhé. Tắt vội máy.




Hehe Làm một cuộc nữa gọi cho bà phiên dịch cho chắc, thì đúng là đang đi đớp với nhau thật. Bà giải thích là có lúc nào đấy em nói chuyện với ôn Hàn là về Hà Nội em mời ống ấy đi uống rượu nên hôm nay ông ấy bảo chị gọi cho bên công ty em rủ đi uống rượu. Chị gọi cho giám đốc bên mày, đéo thấy mày đâu ông ấy cáu ầm lên là nó ở công trường sao ko bảo tao để tao hẹn hôm khác. Hóa ra là muốn uống rượu với mày. Chị hiểu nhầm mẹ mất, xin lỗi mãi. Ra là thế. Tao bảo chị nói giúp em là tối chủ nhật em mời lão đi nhậu nhé. Giai đoạn này phải tiếp cận tay Hàn này càng nhiều càng tốt, ghi điểm càng nhiều càng tốt sẽ là lợi thế lớn trong đợt đấu thầu sắp tới. Yên tâm mọi chuyện thì đi ngủ. Trong cơn mơ mơ màng màng thế đéo nào lại mơ là mình loằng ngoằng chịch bà phiên dịch tổng thầu, xong em Hóa Đơn biết được giận dỗi các kiểu. Đúng là giấc mơ, cái đéo gì cũng có thể xảy ra trong giấc mơ. Sáng hôm sau. Ra công trường theo giờ thường lệ, đã thấy lố nhố các ông công nhân tập trung trước cửa phòng rồi. Tao gọi tay kỹ sư 83 ra bảo hôm nay anh lên phổ biến an toàn đi. Hắn gãi đầu bảo anh chưa làm bao giờ. Tao bảo thì giờ làm, các hôm em nói thế nào thì anh nói thế, đại khái là yêu cầu tuân thủ đồ bảo hộ rồi 36 thì bốc phét vài vụ tai nạn nghiêm trọng đã xảy ra do thiếu đồ bảo hộ. Hắn gật gù.



Tập hợp đủ công nhân, tay kỹ sư 83 bước lên, nét mặt nghiêm khắc tuyên bố hôm nay tôi sẽ đào tạo an toàn. Hắn khoa chân múa tay, chém gió vút trời, bốc phét bao vụ tai nạn, giọng hắn làm công trường quen nên to, rõ, cứ sang sảng. Lão này đúng là có năng khiếu, chém gió đâu ra đấy, giọng lên cao xuống thấp theo từng đoạn chuyện, đội công nhân ở dưới nghe mà im phăng phắc. Đm. thế là có người tay thế tao rồi. Kết thúc bằng hô khẩu hiệu an toàn. Xong hắn vào hỏi tao anh nói thế có được ko, tao nhìn hắn đầy nể phục và nói từ mai anh thay em nhé, đằng nào hết tuần em cũng về hà nội. Anh duy trì việc này hằng sáng giúp em, cho đến khi nào xong công trình. Hắn cười cười bảo Sếp giao việc thì anh làm thôi. Công trường bọn tao ko có ngày thứ 7 chủ nhật, mưa thì nghỉ, chứ ko không có ngày nghỉ. Ai có việc bận cần nghỉ thì báo để cho nghỉ phép, cũng ko giới hạn ngày phép, công trường là thế, đặc biệt nhà thầu nhỏ như công ty tao thì càng chả có quy củ gì ở công trường cả.



Với các cty lớn thì vẫn có lịch làm việc, lịch nghỉ thứ 7 chủ nhật, tất nhiên ngày t7 chủ nhật phải sắp xêp người trực để đảm bảo có người kiểm soát công việc. Sáng chủ nhật, vẫn hẹn giờ và dậy sớm như bình thường, nay thấy đói công với nghĩ đến tối phải mời lão Hàn đi uống rượu nên lê đi ăn bát cháo. Ở quê, bát cháo ngon hơn, đầy đặn hơn và rẻ hơn Hà Nội. Ra công trường xong gọi điện cho Sếp bảo em hẹn tay giám đốc dự án Hàn đi nhậu tối nay, anh đi cùng được ko ạ, giai đoạn này cần tiếp xúc nhiều để ghi điểm anh ạ. Sếp ok ngay bảo thế tầm đầu giờ chiều anh xuống đón. Tao bảo thôi khỏi em đi xe khách xe bus về cho tiện. Lão người Hàn này chủ nhật là nghỉ, ko xuống công trường. Tao lại gọi điện cho bà phiên dịch bảo hôm trước em nhờ chị hẹn lão Hàn tối nay đi nhậu, chị check giúp em xem tối ông ấy rảnh ko. Mụ này vẫn còn ngáp ngủ trả lời hồn nhiên ơ thế à, chị tưởng em đùa. Đm con dâm tiện này, đùa là đùa thế đéo nào. Nhưng đang nhờ nó nên vẫn phải ngọt nhạt, em mời thật mà, chị hỏi giúp em. Nó ok rồi tắt máy. Chục phút sau thấy gọi lại bảo lão Hàn ok, còn cố hỏi chị có được mời ko, mẹ đúng mà mặt dày. Tất nhiên là có chứ ạ, ko có chị ăn nhậu mất ngon, cho rằng ngon mồm nhưng ko ngon mắt...



Mẹ nhà cậu nói thế là ý gì, hihi. Vcl hihi, em Hóa Đơn cười hihi còn thấy đáng yêu chứ mụ 3 mấy tuổi rồi còn hihi cl gì, có ư ư thì đúng hơn. Sau một tuần ăn chơi ở công trường thì cũng bóc xong khối lượng, 2 chàng kỹ sư trẻ bóc rất hung hăng bảo là lâu lắm rồi em mới làm khối lượng. Ừ bọn mày trẻ, mới đi làm nên chưa ngại tính, chứ đi làm thêm vài năm nữa là ngại cái món làm công nhân cad với công nhân excel lắm. Có khối lượng rồi sang tuần chỉ cần cân nhắc biện pháp thi công và áp giá vào là xong, thoải mái kịp hẹn 20 ngày của tổng thầu. Thấy nhẹ nhõm, đội mũ bảo hộ lượn vòng công trường, mấy ông công nhân thấy tao đi vội vội chỉnh trang đội lại mũ bảo hộ. Nhìn sang bên bọn thầu nhà xưởng chính vẫn là 1 mớ hỗn tạp, đầu trần nón lá. So sánh với bên này đồng phục, mũ vàng đầy đủ đúng là khác biệt, đương nhiên sự khác biệt này lão giám đốc dự án người Hàn phải nhìn thấy. Đến trưa tao chào anh em, ông thủ kho. Dặn dò lão 83 nghiêm túc duy trì việc đồng phục và đồ bảo hộ lao động, nếu ông nào ko có kiên quyết yêu cầu ra khỏi vị trí làm việc, khi nào phải đủ đồ mới được làm việc tiếp. Thằng ku kỹ sư trẻ chở ra đang đường lớn bắt xe khách về mỹ đình. Chờ một lúc thì cũng có xe, may mắn là còn chỗ ngồi.



Tay lơ xe thu vé 50k. Bảo đéo gì đắt thế, bình thường tao đi có 4 chục, hắn gật đầu ừ thì 4 chục, thế nào đẹp trai mà keo kiệt thế. Tao bảo đéo phải keo kiệt mà là tiền 37 bỏ ra phải đúng với giá trị đem lại. Tay lơ xe bảo thôi bố ngồi chỗ cho con nhờ. Ừ thì bố ngồi.



Chỗ ngồi tao cạnh 1 nữ chắc là sinh viên, tay ôm balo để lên đùi, mặt bịt khẩu trang che nửa mặt phía dưới, đội cái mũ lưỡi trai úp sụp che nốt nửa mặt phía trên.



Mặc cái áo phông trắng kiểu tay rộng, quần jean màu đen, đi giày trắng. Đang tựa đầu vào ghế, tao đoán là đang ngủ. Tao ngồi xuống nhẹ nhàng, cũng để ba lô quần áo lên đùi, rút điện thoại ra đọc vài tin tức. Độ 5 phút sau bỗng thấy em ngồi cạnh cất lời, giọng khàn khàn như đang đau họng bảo: - Nãy anh nói tiền bỏ ra phải đúng với giá trị đem lại thế nhưng có những giá trị không định lượng được thì tính tiền thế nào. Tao hơi sửng sốt, khi nãy là buột miệng nói vui thôi chứ có thâm nho gì đâu. Nhưng nhanh nhạy chính là điểm mạnh của tao, tao trả lời luôn: - Chẳng có cái gì là ko định lượng được cả, chỉ khác nhau ở đơn vị thôi. Còn thứ nào mà ko thể định lượng thì nó quá mơ hồ, cái đó thì ko thể dùng tiền mua được nên cũng ko cần phải tính tiền. Nghĩ vụng thích xoắn với anh à, hehe. Im lặng 1 lúc em ấy lại hỏi: - Vậy anh dựa vào cái gì mà tính giá trị đoạn đường từ đây về hà nội là 50k hay 40k. Tao trả lời: - Cái đó thì anh đâu có tính mà nhà xe họ tự tính, giá thông thường là 40k chính là do nhà xe đưa ra, anh cứ coi như đó là giá trị đúng, vậy thôi.



- Nếu nó ko đúng thì sao - Không đúng thì hoặc nhà xe thiệt hoặc là hành khách thiệt. Nhà xe thì ko bao giờ thiệt rồi, giá đó được mọi người đã chấp nhận rồi nên coi nó là đúng Con bé kéo mũ ra nhìn tao, tao cũng nhìn lại. 1 đôi mắt đẹp, to, long lanh, mi dài, cong, con bé nhìn tao như kiểu sinh vật lạ. Định mệnh, biết thế tao cạo râu trước khi về cho đẹp trai, đăng này tao định tối về tắm giặt mới cạo râu 1 thể. Con bé hỏi anh là kỹ sư xây dựng à. Tao ngớ người, con ranh này chắc chỉ 19 20 tuổi là cùng mà cũng bày đặt phán đoán như ai, mà đoán chuẩn phết. Hỏi lại nó là sao em biết, nó trả lời nhìn anh đầy nét phong trần bụi bặm. Mẹ nó, liệu có phải nó chê mình bẩn, hôi ko nhỉ.



Đấy, làm quen gái nhiều khi chỉ bắt đầu từ như vậy, vậy là có bạn chuyện trò về đến Mỹ Đình. Hỏi thông tin thì nắm được em đanghọc đh ngoại ngữ của trường quốc gia, khoa pháp. Thế là gần chỗ tao trọ, tao cũng bảo tao trọ gần đó, tao xin số điện thoại bảo khi nào rảnh qua anh chơi. em cho số, tao nháy sang, em rút điện thoại ra bảo ok rồi. Cũng là iPhone đời mới nhất. Vl giờ sinh viên mà giàu thế nhỉ.



Về đến bến xe thì thấy em Hóa Đơn gọi điện hỏi về chưa, bảo đang ở Mỹ Đình rồi, nó bảo đi xe khách à để nó ra đón. Đón đéo gì, đứa ở Trung hòa chạy ra đón để đưa từ bến xe Mỹ Đình về gần trường quốc gia có mà dở. Tao bảo thôi, anh đi xe ôm về. Con bé đéo nghe bảo em ra đón, thôi được, tao chờ. Làm hết nửa cốc nhân trần với đôi điếu thuốc thì em cũng ra, cưỡi SH đen, quần sooc jean ngắn nhưng trùm cái áo chống nắng to tổ bố nên chỉ lấp ló tí đùi, còn lại đậm chất ninja. Tao leo lên xe, ngồi sau luôn hỏi mũ đâu thì nó bảo ko phải mũ, đi có tí mà trưa nắng thế này ko có cảnh sát đâu. Nghĩ trong đầu con này sau mà thành người yêu thì phải 38 đào tạo lại nhiều, đội mũ ko phải để đối phó công an mà để tạo thói quen an toàn cho chính bản thân. Em chở tao về, xong tự tin đi cùng lên phòng tao mà ko cần tao mời. Vào phòng em đảo mắt nhìn quanh 1 lượt. Sạch sẽ, gọn gàng. May là tao mới dọn dẹp hôm chủ nhật tuần trước. Em trầm trồ bảo ko ngờ anh gọn gàng thế, em cứ tưởng tượng phòng anh phải bừa bộn, ám mùi khói thuốc. Mẹ nó coi thường mình thế là cùng. Nó cởi áo ninja, lộ rõ cặp đùi trắng, nay nó mặc cái áo 2 dây hở mẹ nửa vú, tao hỏi em ăn mặc thế này lúc ở nhà à, nó thản nhiên trả lời, vâng, ở nhà với đi chợ thì mặc thế cho mát. Tao nhìn ngực nó chằm chằm, hơi hơi rạo rực. Bảo nó ngồi chơi, trong tủ lạnh chỉ có nước mát chứ chả có gì, có uống cafe thì tự cắm nước mà pha, cafe để trên giá sách. Tao đi tắm, vừa tắm vừa huýt sáo véo von. Quên mẹ ko lấy khăn tắm, bảo em lấy hộ anh khăn tắm trong tủ đồ. Nó mở tủ bảo tí nữa đi siêu thị nhé để nó mua tặng tao mấy bộ quần áo. Nó đưa khăn tắm, tao hé cửa thò tay ra khua khua đéo thấy đâu, nó ú òa đẩy mẹ cánh cửa vào cười sằng sặc. Đm, lộ hết hàng rồi còn đâu, tao giật mình đẩy cửa lại bảo em vô duyên thế. Mẹ nó cứ cười khinh khích cuối cùng cũng chịu đưa khăn tắm cho tao. Tao hùng hổ bước ra bảo nào muốn gì, nó bảo em có muốn gì đâu, tỉnh bơ như 1 con người khác. Tao bảo tối a mời lão Hàn đi ăn, lão Hàn cũng ở chỗ Trung Hòa, em biết quán nào ngon lịch sự tí thì bảo anh. Nó nhăn nhở cười bảo có cho em đi ko, cho em đi cùng thì em dẫn đi, đèo mẹ. Hay ho gì mà đi. Tao chợt nhìn xuống nó, nó đang ngồi trên đệm, co gối lên, tay cầm điện thoại bấm bấm vuốt vuốt, lộ rõ khe ngực trắng, đùi trắng. Nó ngước lên nhìn tao thấy tao đang xăm soi, nó lại cúi xuống nhìn ngực nó. Giống hệt cái kiểu đêm hôm nào Vợ Sếp phát hiện thấy tao đang nhìn ngực bà. Nhưng cách hành xử thì khác, nó ko che đậy, mà đặt điện thoại xuống bảo em nhớ anh... Tao ko có giường mà trải thẳng đệm xuống đất nên ko có tiếng cọt kẹt, chỉ có tiếng thở dốc, tiếng bành bạch và tiếng rên rỉ trong khoái lạc, quần áo, dây dợ, ren rủng lung tung khắp phòng... Một hồi thì cũng xong, em Hóa Đơn mặt ửng hồng gối đầu vào cánh tay tao, tay em vẫn xoa xoa ngực rồi xoa xoa bụng rồi xoa thằng nhỏ của tao. Tao hỏi em có biện pháp phòng tránh gì ko, em ấy bảo việc gì phải phòng tránh, em đang muốn trói buộc anh đây. Mẹ nó, đùa cũng vừa phải thôi chứ. Tính ra mới quen nhau được 2 tháng, đã hiểu gì về nhau đâu. Biết là nó nói đùa nhưng tao vẫn phải dặn em nên cẩn thận nhé, việc gì cũng phải có kế hoạch, nó cười hihi bảo anh yên tâm. Em tự biết phải làm thế nào. À ừ, dân chơi, 22 23 tuổi đầu rồi, kiểu đéo chả địt nhau hàng trăm lần rồi còn gì. Thôi kệ mẹ mày vậy.



Nằm ve vuốt nhau chán chê thì bảo em có đi thì về thay quần áo, định mặc thế này chắc. Em ấy thấy tao nói vậy tức là cho nó đi cùng nên mừng ra mặt, vâng vâng dạ dạ. Tao thay đồ rồi chở em về nhà em. Em bảo chờ em tắm đã, xác định là nó tắm với trang điểm phải mất 1 tiếng nên tao xuống dưới ngồi trà đá hút thuốc cho lành, Thang máy đang đi thì dừng lại ở tầng 6 có người gọi thang. Thật là ngạc nhiên, người chờ bên ngoài chính là mụ phiên dịch của lão Hàn.... . Mụ mặc cái áo thun 2 dây, quần ngố rộng như kiểu để đi tập thể dục ấy. Lồ lộ bộ ngực to vĩ đại, khe sâu hun hút. Thấy tao bà cũng ngạc nhiên hỏi: - Ơ cậu đi đâu qua đây? - Em sang đứa bạn chơi, chị đi đâu đấy? - Nhà chị ở đây, à chị thuê nhà ở đây 39 - Chị ở tầng 6 à? - Ừ chị ở tầng 6, bạn cậu tầng mấy.



- Bạn em tầng 12, chị đi thể dục à? - Ừ chị đi tập tí - Ơ em hẹn tối nay ăn với bác giám đốc mà, giờ chị đi tập đến bao giờ mới đi ăn? - Ơ thế mời cả chị à, chị tưởng cậu nói đùa.



- Em thật chứ đùa gì, chị chuẩn bị đi, hơn 5h rồi, tầm 6 rưỡi ăn cho sớm. Nói vài câu thì thang đã xuống tầng 1, mụ toe toét cười thế thôi hôm nay chị ko tập nữa, để chị lên tắm giặt thay đồ. Có gì alo nhé. Hớt ha hớt hải lại vào thang máy đi lên.



Mẹ mụ dở người. Hà Nội công nhận nhiều quán trà đá, có lẽ đứng bất kỳ chỗ nào thì phạm vi đường kính 100m quanh đó sẽ có quán trà đá. Tao kiếm 1 quán gần đấy ngồi ngâm nghê điếu thuốc nhìn phố phường. Khu này nhớ ngày trước toàn rừng ổi với ruộng rau muống thì phải, thế đéo nào giờ san sát toàn nhà cao tầng. Mỗi tòa này dân số có khi bằng cả 1 làng, thậm chí cả 1 xã ở quê tao. Đến lúc giờ đi làm lượng khổng lồ đó ùa xuống đường. Không tắc mới là lạ, tắc đường ở Hà nội vì thiếu quy hoạch và đéo đồng bộ hạ tầng, cứ đổ tội cho xe máy với ô tô là bố láo.





Đăng bởi:
Miêu tiểu miêu
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom