-
Chương 11: Lễ tang vui vẻ
Tôi qua được một ngày, hai ngày, chớp mắt đã hết một tuần. Nè, một tuần là bảy ngày. Mấy người ở đây không có khái niệm ngày nghỉ cuối tuần.
Vì vậy, bọn họ mỗi ngày đều khá bận rộn. Trại chủ đột ngột qua đời, đương nhiên đám ‘Quần Long Vô Thủ’ trong trại cũng có chút hỗn loạn.
*Quần long vô thủ: rồng mất đầu
Xem ra người ‘cha’ này của tôi là một nhân vật không phải tầm thường, không phải là kẻ được người khác cho đi tàu bay giấy, mà thật sự tự một mình ông đứng ra điều hành mọi chuyện; nếu không phải vậy sự việc đâu có lu xu bu như bây giờ. Tuy nhiên, hỗn loạn chỉ tồn tại trong một hai ngày, Nhiếp Thu Viễn đã chế ngự mọi chuyện trong trại.
Có người nói anh ấy không có ý muốn nắm quyền trại chủ, trước đây cũng không mưu tính làm công việc tương tự. Nhưng bây giờ cần một người làm chủ, mà bản lĩnh của anh mạnh nhất, đánh nhau cũng lợi hại nhất, vì vậy tạm thời giải quyết sự vụ trong trại.
Không làm trại chủ cũng chẳng sao, bởi Nhiếp Thu Viễn được số mệnh an bài làm trụ cột quốc gia, không phải là giặc cỏ cơ mà. Tuy thế giới này dưới con mắt của tôi là một đám ma quỷ chạy lộn tùng phèo, có điều tôi vẫn tin tưởng bản lĩnh của nam thần, sức mạnh của fan cuồng là vô hạn!
Mấy ngày nay Nhiếp Thu Viễn đã giải quyết mọi chuyện trong trại được rõ ràng, ngăn nắp. Tuy tôi không biết anh ấy đang xử lý chuyện gì nhưng mỗi ngày nhìn một thân ảnh người đàn ông áo đen bó sát cùng mái tóc dài bay bay bận rộn đi đi lại lại, trong lòng tôi tràn ngập ngưỡng mộ.
Tôi cảm thấy anh ấy rất đẹp, mỗi động tác đều rất tiêu sái. Có lúc, tôi từ đàng xa ngắm anh ấy, loại cảm giác ấy, giống như một nữ sinh ngây ngốc ngồi ở sân trường nhìn nam sinh mình thích chơi bóng rổ. Nam sinh ấy rất nghiêm túc và thận trọng, cực kỳ chăm chú. Khi anh ấy cởi chiếc áo ba lỗ thấm đầy mồ hôi, trên người anh ta lại tỏa ra hương thơm thoang thoảng, đó là hương vị của tuổi thanh xuân cuồng nhiệt, khiến nhịp tim của các fan nữ tăng dần 4 - 8 - 16 – 32.
Trong sân trường tôi xưa đến giờ không nhìn tới mấy tên nam sinh ấy, bây giờ coi như đã được bù đắp.
Trong thời gian này ngoại trừ tham gia lễ tang, tôi chẳng có việc gì để làm, tôi là người bệnh. Vết thương của tôi quả thực rất nghiêm trọng, nhưng thần kỳ ở điểm, tôi hồi phục khá nhanh, thậm chí còn không có cảm giác đau đớn.
Chúng tôi mặc dù là giặc cỏ, việc tang lễ so với đám đông quần chúng thường đơn giản hơn một xíu, không rườm rà quy củ, nhưng những quy trình cơ bản vẫn phải tuân theo. Tắm rửa, trang điểm cho người chết, mặc áo liệm, thắp hương, đốt giấy tiền vàng bạc, báo tang, đình cửu ba ngày, con trai con gái để tang, ở trước linh đường khóc lóc kêu gào.
Khóc lóc kêu gào chỉ có phụ nữ chúng tôi. Nhiếp Thu Viễn là đàn ông giang hồ, trong lòng dù có đau khổ cách mấy cũng đâu dễ dàng rơi lệ. Tôi khóc rất thương tâm, nước mắt rơi lã chã. Tôi đã từng nhìn vào gương luyện tập vụ này khá nhiều lần, thân thể này, gương mặt xinh đẹp này khiến tôi cực lỳ hài lòng, vừa cất tiếng khóc, nước mắt đã như mưa. Đến khi khóc đến không còn sức lực, Nhiếp Thu Viễn đã bước đến đỡ tôi.
Trên mặt anh ấy không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, giống như thâm tàng bất lộ.
Trong thời gian này U Dạ Công Tử cũng có đến thăm tôi một lần (Lời tác giả: Thật sự là nhớ chịu không nổi). Trong lúc tôi đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, hắn như ánh trăng chiếu đến, lặng yên không chút tiếng động xuất hiện ở trước đầu giường của tôi.
“Này, người kia có phải cha muội đâu?”, hắn bắt đầu khiêu chiến, lời nói mang theo hàm ý chọc ghẹo, “Mà lại có thể khóc được thành như vậy, diễn kịch thôi mà làm y như thật đó?!”
“Mắc mớ gì đến huynh!”, tôi thô lỗ trả lời. Người này rõ ràng suốt đêm chỉ rình rập trong trại, chẳng lẽ ở nơi đây có bảo bối hắn đang mơ ước? Có điều chỉ cần hắn không ăn trộm đồ của Nhiếp Thu Viễn là được, còn mấy cái khác chẳng liên quan đến tôi.
“Rốt cục muội đến đây làm gì?”, hắn vừa hỏi vừa gõ gõ đầu của tôi, tôi dùng tay gạt mạnh tay của hắn. Tôi cảm giác đây là động tác quen thuộc của hắn, nhưng tôi thì không chịu đựng được.
“Đến tìm người yêu!”, tôi nói thẳng. Không hiểu sao tôi cho rằng có người chia sẻ tâm sự cũng tốt. Người này tuy rằng có hơi thần kinh nhưng trực giác nói cho tôi biết hắn không gây nguy hiểm gì.
“Ồ?”, trên gương mặt của anh nở nụ cười giản xảo, “Là ai a?”
“Tất nhiên không phải là huynh”, tôi đáp lời. Đề tài này lại khiến tôi nghĩ đến cái quan hệ huynh muội chó chết kia, vì vậy tôi trùm chăn kín đầu, không thèm để ý đến hắn.
Cũng có thể, U Dạ Công Tử thật sự là phúc tinh của tôi. Ngay khi hắn nhắc đến đề tài này tôi đã gặp được chuyện ‘đại hỉ sự’. Việc vui mừng quá lớn đủ khiến tôi cả đời không cần ăn uống cũng được.
Ngày hôm sau là ngày đưa tang cha của tôi.
Tôi mặc trên người một chiếc váy trắng, tóc tai rũ rượi, gào thét “cha, cha” trước linh đường.
Tôi không có ký ức, ai là cha tôi cũng không nhớ ra được. Tôi khóc đến mức cực kỳ bi thương, ngoại trừ người trong bóng tối là U Dạ Công Tử kia ra, thì không ai không cảm thấy không thích hợp. Xem ra người ‘cha’ này quả thực rất thương tôi, nghĩ đến đây, tôi có chút thương tâm.
Sau khi phúng, người chết được mang sang nhà lớn, cũng chính là lúc nhập quan, tiếp theo bắt đầu tang lễ. Người chủ trì lễ tang là người trong trại, hắn thần thần bí bí đứng trước mặt tôi, đưa một chiếc khăn tay cho tôi rồi hạ giọng nói: “Diệp tiểu thư! Xin nén bi thương!”
Tôi giật bắn mình, cặp mắt sững sờ như không thể nào tin được nhìn vào hắn. Hắn, làm sao biết ta họ Diệp!
Tôi tỉ mỉ đánh giá hắn, tướng mạo bình thường, trên mặt có vẻ đau khổ, tôi liều mạng lôi lại trí nhớ từ cái thời sinh viên đại học, quan hệ xã hội của tôi cũng không phức tạp, quen biết không nhiều. Đối với người này tôi không có ấn tượng.
Nghĩ lại, trong đầu tôi chim chóc bay loạn xạ, sau khi xuyên không, não bị thiếu bớt mấy nếp nhăn rồi sao? Nếu biết tôi, vậy kiếp trước phải là người quen, hắn nhất định cũng xuyên không đến đây, vì vậy, nhất định hiện tại hắn cũng mượn thể xác người khác, Làm sao ta có thể nhận ra được tướng mạo của hắn đây.
Người này, rốt cục là ai?
Tuy nhiên cái này đâu làm khó được chỉ số thông minh của tôi, tôi nhỏ giọng, nheo mắt, quay sang nhìn người đàn ông nói một câu như ám hiệu: “2014, Đại học công an XX, năm thứ 3 …”
Người đàn ông không có hưng phấn đáp trả ám hiệu của tôi như dự tính, ngược lại, hắn cứ nhìn chằm chằm tôi như nhìn người ngoài hành tinh vậy, phải một lát sau, vẻ mặt hắn mới biến thành khiếp sợ"
“Diệp đại tiểu thư, người nhất định phải bảo trọng thân thể, thiết không gì bằng bi thương! Trại chủ dưới gối không có con trai, tiểu thư là huyết mạch duy nhất của trại chủ, vạn mong lấy quý thể làm trọng.”
Vốn dĩ hắn cho rằng ta quá thương tâm dẫn đến bệnh tâm thần.
Khoan khoan, chờ một chút! Lời của hắn có ý gì?!
"Không có con trai Vậy thì, Nhiếp Thu Viễn là con ai?"
Tôi quả thực không còn tin vào lỗ tai của mình, thậm chí chưa kịp vui mừng. Sửng sốt trong chốc lát, tôi xoay người ra sau hỏi Tiểu Hồng: “Ta, rốt cục tên là gì?”
“Tiểu thư, tục danh của người là Diệp Lưu Huỳnh a!”
“Diệp … Không phải là Nhiếp Lưu Huỳnh sao?”
“Nhiếp là họ của thiếu chủ ạ. Thiếu chủ là nghĩa tử của trại chủ, không cần đổi họ, xem ra mọi chuyện tiểu thư đã quên hết rồi!”, Tiểu Hồng vừa nói, vừa chỉ tay vào bài vị trên linh đường, “Người nhìn xem, tục danh của trại chủ không phải viết rõ rõ ràng ràng sao!”
Tôi lúc này mới nhớ ra, mấy ngày nay, tôi cũng không chú ý đến chuyện tôi và ‘người cha’ này cuối cùng tên là gì.
Trên bài vị ghi rõ “Bát Tử Sơn Hắc Phong Trại Thánh Võ Đại Trại Chủ Diệp Thanh”. Tôi thật sự bất hiếu!
Người cha già kính yêu, đây gọi là hiển linh sao!
Nhiếp Lưu Huỳnh …. Hóa ra Nhiếp Thu Viễn nói ngọng à!
*叶- Yè – Diệp ... 聂-Niè – Nhiếp
Cảm giác vui sướng, mừng đến phát điên dần dần lan toả nơi đáy lòng tôi mà không cách nào kiềm chế. Oh my god, cuộc đời hạnh phúc chỉ cầh nhiêu đây là đủ. Cứ nghĩ xem, một thứ gì đó vồn cần cả đời để theo đuổi, vậy mà chỉ sau một đêm tỉnh dậy lại phát hiện giải quyết nó lại dễ dàng như ăn bánh mà thôi, cảm giác nhặt được một cục tiền từ trên trời rơi xuống này quả thực là 'quá sung sướng'.
Nhưng dù sao tôi cũng có tố chất sẵn có. Tôi vẫn chuyên nghiệp vì 'người cha' này trình diễn tiếp màn phúng điếu đầy bi thương, tuy rằng bài ca phúng điếu ấy trong lòng tôi đã tăng nhanh vài nhịp, xuất hiện loại hiệu quả hùng tráng như các bài nhạc diễn tấu trong đám tang mấy ông tướng tai to mặt lớn vậy.
Này người cha già kính yêu, cám ơn ông đã không để ‘nam thần’ mà tôi ngày đêm mong ngóng được kết hôn trở thành anh em. Lạy thánh Alla, A di đà Phật! Từ đây về sau, ông chính là cha đẻ của tôi! Ông nhất định sẽ lên Thiên Đường.
Tôi lén nhìn sang Nhiếp Thu Viễn, anh ấy tức cảnh sinh tình, vẻ mặt cũng tràn đầy đau thương. Người đàn ông có tình có nghĩa thế này, làm sao không khiến người khác ái mộ đây. Hơn nữa hiện tại tôi có tư cách yêu anh ấy! Tôi muốn trước mặt anh ấy biểu hiện một chút, bằng trí tuệ và gương mặt xinh đẹp này của tôi, một ngày nào đó tôi có thể bắt được anh ấy!
Tôi thầm nghĩ, Nhiếp Thu Viễn hình như cũng không phát giác ra chuyện gì, anh ấy thậm chí chưa từng nhìn tôi lấy một cái.
Vì vậy, bọn họ mỗi ngày đều khá bận rộn. Trại chủ đột ngột qua đời, đương nhiên đám ‘Quần Long Vô Thủ’ trong trại cũng có chút hỗn loạn.
*Quần long vô thủ: rồng mất đầu
Xem ra người ‘cha’ này của tôi là một nhân vật không phải tầm thường, không phải là kẻ được người khác cho đi tàu bay giấy, mà thật sự tự một mình ông đứng ra điều hành mọi chuyện; nếu không phải vậy sự việc đâu có lu xu bu như bây giờ. Tuy nhiên, hỗn loạn chỉ tồn tại trong một hai ngày, Nhiếp Thu Viễn đã chế ngự mọi chuyện trong trại.
Có người nói anh ấy không có ý muốn nắm quyền trại chủ, trước đây cũng không mưu tính làm công việc tương tự. Nhưng bây giờ cần một người làm chủ, mà bản lĩnh của anh mạnh nhất, đánh nhau cũng lợi hại nhất, vì vậy tạm thời giải quyết sự vụ trong trại.
Không làm trại chủ cũng chẳng sao, bởi Nhiếp Thu Viễn được số mệnh an bài làm trụ cột quốc gia, không phải là giặc cỏ cơ mà. Tuy thế giới này dưới con mắt của tôi là một đám ma quỷ chạy lộn tùng phèo, có điều tôi vẫn tin tưởng bản lĩnh của nam thần, sức mạnh của fan cuồng là vô hạn!
Mấy ngày nay Nhiếp Thu Viễn đã giải quyết mọi chuyện trong trại được rõ ràng, ngăn nắp. Tuy tôi không biết anh ấy đang xử lý chuyện gì nhưng mỗi ngày nhìn một thân ảnh người đàn ông áo đen bó sát cùng mái tóc dài bay bay bận rộn đi đi lại lại, trong lòng tôi tràn ngập ngưỡng mộ.
Tôi cảm thấy anh ấy rất đẹp, mỗi động tác đều rất tiêu sái. Có lúc, tôi từ đàng xa ngắm anh ấy, loại cảm giác ấy, giống như một nữ sinh ngây ngốc ngồi ở sân trường nhìn nam sinh mình thích chơi bóng rổ. Nam sinh ấy rất nghiêm túc và thận trọng, cực kỳ chăm chú. Khi anh ấy cởi chiếc áo ba lỗ thấm đầy mồ hôi, trên người anh ta lại tỏa ra hương thơm thoang thoảng, đó là hương vị của tuổi thanh xuân cuồng nhiệt, khiến nhịp tim của các fan nữ tăng dần 4 - 8 - 16 – 32.
Trong sân trường tôi xưa đến giờ không nhìn tới mấy tên nam sinh ấy, bây giờ coi như đã được bù đắp.
Trong thời gian này ngoại trừ tham gia lễ tang, tôi chẳng có việc gì để làm, tôi là người bệnh. Vết thương của tôi quả thực rất nghiêm trọng, nhưng thần kỳ ở điểm, tôi hồi phục khá nhanh, thậm chí còn không có cảm giác đau đớn.
Chúng tôi mặc dù là giặc cỏ, việc tang lễ so với đám đông quần chúng thường đơn giản hơn một xíu, không rườm rà quy củ, nhưng những quy trình cơ bản vẫn phải tuân theo. Tắm rửa, trang điểm cho người chết, mặc áo liệm, thắp hương, đốt giấy tiền vàng bạc, báo tang, đình cửu ba ngày, con trai con gái để tang, ở trước linh đường khóc lóc kêu gào.
Khóc lóc kêu gào chỉ có phụ nữ chúng tôi. Nhiếp Thu Viễn là đàn ông giang hồ, trong lòng dù có đau khổ cách mấy cũng đâu dễ dàng rơi lệ. Tôi khóc rất thương tâm, nước mắt rơi lã chã. Tôi đã từng nhìn vào gương luyện tập vụ này khá nhiều lần, thân thể này, gương mặt xinh đẹp này khiến tôi cực lỳ hài lòng, vừa cất tiếng khóc, nước mắt đã như mưa. Đến khi khóc đến không còn sức lực, Nhiếp Thu Viễn đã bước đến đỡ tôi.
Trên mặt anh ấy không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, giống như thâm tàng bất lộ.
Trong thời gian này U Dạ Công Tử cũng có đến thăm tôi một lần (Lời tác giả: Thật sự là nhớ chịu không nổi). Trong lúc tôi đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, hắn như ánh trăng chiếu đến, lặng yên không chút tiếng động xuất hiện ở trước đầu giường của tôi.
“Này, người kia có phải cha muội đâu?”, hắn bắt đầu khiêu chiến, lời nói mang theo hàm ý chọc ghẹo, “Mà lại có thể khóc được thành như vậy, diễn kịch thôi mà làm y như thật đó?!”
“Mắc mớ gì đến huynh!”, tôi thô lỗ trả lời. Người này rõ ràng suốt đêm chỉ rình rập trong trại, chẳng lẽ ở nơi đây có bảo bối hắn đang mơ ước? Có điều chỉ cần hắn không ăn trộm đồ của Nhiếp Thu Viễn là được, còn mấy cái khác chẳng liên quan đến tôi.
“Rốt cục muội đến đây làm gì?”, hắn vừa hỏi vừa gõ gõ đầu của tôi, tôi dùng tay gạt mạnh tay của hắn. Tôi cảm giác đây là động tác quen thuộc của hắn, nhưng tôi thì không chịu đựng được.
“Đến tìm người yêu!”, tôi nói thẳng. Không hiểu sao tôi cho rằng có người chia sẻ tâm sự cũng tốt. Người này tuy rằng có hơi thần kinh nhưng trực giác nói cho tôi biết hắn không gây nguy hiểm gì.
“Ồ?”, trên gương mặt của anh nở nụ cười giản xảo, “Là ai a?”
“Tất nhiên không phải là huynh”, tôi đáp lời. Đề tài này lại khiến tôi nghĩ đến cái quan hệ huynh muội chó chết kia, vì vậy tôi trùm chăn kín đầu, không thèm để ý đến hắn.
Cũng có thể, U Dạ Công Tử thật sự là phúc tinh của tôi. Ngay khi hắn nhắc đến đề tài này tôi đã gặp được chuyện ‘đại hỉ sự’. Việc vui mừng quá lớn đủ khiến tôi cả đời không cần ăn uống cũng được.
Ngày hôm sau là ngày đưa tang cha của tôi.
Tôi mặc trên người một chiếc váy trắng, tóc tai rũ rượi, gào thét “cha, cha” trước linh đường.
Tôi không có ký ức, ai là cha tôi cũng không nhớ ra được. Tôi khóc đến mức cực kỳ bi thương, ngoại trừ người trong bóng tối là U Dạ Công Tử kia ra, thì không ai không cảm thấy không thích hợp. Xem ra người ‘cha’ này quả thực rất thương tôi, nghĩ đến đây, tôi có chút thương tâm.
Sau khi phúng, người chết được mang sang nhà lớn, cũng chính là lúc nhập quan, tiếp theo bắt đầu tang lễ. Người chủ trì lễ tang là người trong trại, hắn thần thần bí bí đứng trước mặt tôi, đưa một chiếc khăn tay cho tôi rồi hạ giọng nói: “Diệp tiểu thư! Xin nén bi thương!”
Tôi giật bắn mình, cặp mắt sững sờ như không thể nào tin được nhìn vào hắn. Hắn, làm sao biết ta họ Diệp!
Tôi tỉ mỉ đánh giá hắn, tướng mạo bình thường, trên mặt có vẻ đau khổ, tôi liều mạng lôi lại trí nhớ từ cái thời sinh viên đại học, quan hệ xã hội của tôi cũng không phức tạp, quen biết không nhiều. Đối với người này tôi không có ấn tượng.
Nghĩ lại, trong đầu tôi chim chóc bay loạn xạ, sau khi xuyên không, não bị thiếu bớt mấy nếp nhăn rồi sao? Nếu biết tôi, vậy kiếp trước phải là người quen, hắn nhất định cũng xuyên không đến đây, vì vậy, nhất định hiện tại hắn cũng mượn thể xác người khác, Làm sao ta có thể nhận ra được tướng mạo của hắn đây.
Người này, rốt cục là ai?
Tuy nhiên cái này đâu làm khó được chỉ số thông minh của tôi, tôi nhỏ giọng, nheo mắt, quay sang nhìn người đàn ông nói một câu như ám hiệu: “2014, Đại học công an XX, năm thứ 3 …”
Người đàn ông không có hưng phấn đáp trả ám hiệu của tôi như dự tính, ngược lại, hắn cứ nhìn chằm chằm tôi như nhìn người ngoài hành tinh vậy, phải một lát sau, vẻ mặt hắn mới biến thành khiếp sợ"
“Diệp đại tiểu thư, người nhất định phải bảo trọng thân thể, thiết không gì bằng bi thương! Trại chủ dưới gối không có con trai, tiểu thư là huyết mạch duy nhất của trại chủ, vạn mong lấy quý thể làm trọng.”
Vốn dĩ hắn cho rằng ta quá thương tâm dẫn đến bệnh tâm thần.
Khoan khoan, chờ một chút! Lời của hắn có ý gì?!
"Không có con trai Vậy thì, Nhiếp Thu Viễn là con ai?"
Tôi quả thực không còn tin vào lỗ tai của mình, thậm chí chưa kịp vui mừng. Sửng sốt trong chốc lát, tôi xoay người ra sau hỏi Tiểu Hồng: “Ta, rốt cục tên là gì?”
“Tiểu thư, tục danh của người là Diệp Lưu Huỳnh a!”
“Diệp … Không phải là Nhiếp Lưu Huỳnh sao?”
“Nhiếp là họ của thiếu chủ ạ. Thiếu chủ là nghĩa tử của trại chủ, không cần đổi họ, xem ra mọi chuyện tiểu thư đã quên hết rồi!”, Tiểu Hồng vừa nói, vừa chỉ tay vào bài vị trên linh đường, “Người nhìn xem, tục danh của trại chủ không phải viết rõ rõ ràng ràng sao!”
Tôi lúc này mới nhớ ra, mấy ngày nay, tôi cũng không chú ý đến chuyện tôi và ‘người cha’ này cuối cùng tên là gì.
Trên bài vị ghi rõ “Bát Tử Sơn Hắc Phong Trại Thánh Võ Đại Trại Chủ Diệp Thanh”. Tôi thật sự bất hiếu!
Người cha già kính yêu, đây gọi là hiển linh sao!
Nhiếp Lưu Huỳnh …. Hóa ra Nhiếp Thu Viễn nói ngọng à!
*叶- Yè – Diệp ... 聂-Niè – Nhiếp
Cảm giác vui sướng, mừng đến phát điên dần dần lan toả nơi đáy lòng tôi mà không cách nào kiềm chế. Oh my god, cuộc đời hạnh phúc chỉ cầh nhiêu đây là đủ. Cứ nghĩ xem, một thứ gì đó vồn cần cả đời để theo đuổi, vậy mà chỉ sau một đêm tỉnh dậy lại phát hiện giải quyết nó lại dễ dàng như ăn bánh mà thôi, cảm giác nhặt được một cục tiền từ trên trời rơi xuống này quả thực là 'quá sung sướng'.
Nhưng dù sao tôi cũng có tố chất sẵn có. Tôi vẫn chuyên nghiệp vì 'người cha' này trình diễn tiếp màn phúng điếu đầy bi thương, tuy rằng bài ca phúng điếu ấy trong lòng tôi đã tăng nhanh vài nhịp, xuất hiện loại hiệu quả hùng tráng như các bài nhạc diễn tấu trong đám tang mấy ông tướng tai to mặt lớn vậy.
Này người cha già kính yêu, cám ơn ông đã không để ‘nam thần’ mà tôi ngày đêm mong ngóng được kết hôn trở thành anh em. Lạy thánh Alla, A di đà Phật! Từ đây về sau, ông chính là cha đẻ của tôi! Ông nhất định sẽ lên Thiên Đường.
Tôi lén nhìn sang Nhiếp Thu Viễn, anh ấy tức cảnh sinh tình, vẻ mặt cũng tràn đầy đau thương. Người đàn ông có tình có nghĩa thế này, làm sao không khiến người khác ái mộ đây. Hơn nữa hiện tại tôi có tư cách yêu anh ấy! Tôi muốn trước mặt anh ấy biểu hiện một chút, bằng trí tuệ và gương mặt xinh đẹp này của tôi, một ngày nào đó tôi có thể bắt được anh ấy!
Tôi thầm nghĩ, Nhiếp Thu Viễn hình như cũng không phát giác ra chuyện gì, anh ấy thậm chí chưa từng nhìn tôi lấy một cái.
Bình luận facebook