-
Chương 13: Đôi mắt sáng trong mộc công tử
Không nghĩ đến bọn họ đúng là lấy sự nghiệp chuyển phát nhanh nhanh chóng chóng thiết lập nên.
Tôi vô trách nhiệm đem vấn đề thu hút khách hàng ném cho Nhiếp Thu Viễn, anh ấy làm CEO đương nhiên lại quăng vấn đề nan giải ấy cho bốn Đường chủ làm đại diện.
Cách của anh ấy là, để bốn đường chủ tự sáng tạo cách thức, tự cạnh tranh với nhau. Mọi người đều là dân giang hồ, trong lòng đương nhiên có sẵn ý chí không chịu khuất phục, đột nhiên cũng trở nên sáng tạo vô hạn.
Cuối cùng, Thân Thông Đường dưới sự dẫn dắt của Lạc Đại Xuân chọn phương thức thu phí theo đảm bảo định mức hàng hóa, trở thành phân bộ ‘chuyển phát’ hàng đầu của Trung tâm hậu cần Bát Tử Sơn.
Cũng đúng, loại tiêu cục có bối cảnh hắc đạo thế này, hàng hóa đều được đảm bảo chất lượng số lượng thì ai còn dám khất nợ phí chuyển phát đây?
Trong khoảng thời gian này, Nhiếp Thu Viễn cũng đến thăm tôi hai lần, lơ đãng hỏi sáng tạo này của tôi từ đâu mà có. Tôi nhọc nhằn nhồi nhét bao nhiêu là tri thức, đa sớ đều là kỹ năng sinh tồn. Bây giờ hỏi tôi về kinh tế học? Chuyện này khiến tôi thật ảo não.
Tôi đâu còn cách nào khác đem kiến thức ít ỏi, nửa vời về ngành hậu cần để nói cho anh ấy nghe. Những kiến thức căn bản này đều là mấy kinh nghiệm trực quan tôi rút ra được khi mua sắm.
Vậy mà chỉ chút kiến thức tả tơi ấy lại khiến anh ấy nhìn tôi đã thêm vài phần thưởng thứcị. Aizza, khi nào thì anh chuyển từ làm giặc cỏ sang làm trinh thám đây? Như vậy nhất định anh chẳng sớm thì muộn sẽ mê mệt tôi thôi!
Khi chuyện làm ăn của Bát Tử Sơn đi vào quỹ đạo cũng đã qua một tháng, tôi cũng đã khỏe hơn, cũng từ từ quen thuộc hoàn cảnh hơn. Vì vậy, tôi bắt đầu lén lút sử dụng ‘bàn tay vàng’ của mình.
Đó cũng là do ở lâu, tự mình trải nghiệm mới biết việc sinh hoạt ở cổ đại thật sự không tiện!!!
Đều là mấy vấn đề hết sức thực tế. Ví như sau khi đi nhà cầu xong, dùng gì chùi đít thì căn cứ vào các nơi đó có gì mà ‘tuyển dụng’ như nước, vải, lá cây, lõi ngô, cục đất, thanh trúc, có gì xài nấy! Đáng sợ nhất là trong đầu tôi liên tưởng ngay đến nam thần cũng phải xài mấy thứ này thì thật vỡ mộng.
Cũng may tôi đã sớm chuẩn bị. Việc sản xuất giấy vệ sinh theo đúng công nghệ hiện đại là phải xài đến cơ khí bằng không giấy sẽ bị nhăn, cũng khó bảo toàn được độ mềm mại. Nhưng chỉ có loại người chấp nhất như tôi đây mơi dám ép buộc bạn học đáng thương nào đó ngành công nghiệp nhẹ ở đại học Lâm nghiệp giúp tôi nghiên cứu phương pháp chế tác giấy vệ sinh thủ công.
Cho dù chất lượng không được tốt cho lắm, chỉ cần mềm là được thôi!
Tôi lặng lẽ bán công nghệ độc quyền này cho Lạc Đại Xuân. Cái gọi là bán chính là thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Anh ta nhìn tôi bằng một đôi mắt khác xưa, phảng phất như nhìn một đống vàng. Từ đây, Thân Thông Đường đã dẫn trước công trạng, không chỉ đưa chuyển phát mà còn bán giấy vệ sinh.
Những thứ khác thfi tôi độc hưởng. Ví dụ với tư liệu đã chuẩn bị trước, tôi thành công làm bộ đồ lót bằng thủ công cho phái nữ, khiến ngực thêm chút đầy đặn. Diệp Lưu Huỳnh vóc dáng khá tuyệt, nhưng thêm vào cái trang bị thần thánh kia thì như hổ mọc thêm cánh. Chứ mặc mấy quần áo phụ nữ thời cổ đại chẳng có chút xíu nào đường cong, chính tôi còn thấy mất hồn.
Tôi quả thật là một người tỉ mỉ, phòng ngừa chu đáo, chỗ nào cũng có thể có cơm ăn!
Đáng tiếc một người có năng lực như tôi vẫn là khó thoát được vận mệnh cẩu huyết.
Ngày hôm nay, Thân Thông Đường nhận được vụ làm ăn lớn, vận chuyển hàng hóa khá quý, rất quan trọng. Vì vậy, Lạc Đại Xuân cùng Nhiếp Thu Viễn đích thân đi áp tiêu. Nhiếp Thu Viễn không hiểu trúng phải gió gì mà lại nói: “Vết thương của Lưu Huỳnh cũng đã đỡ nhiều, đưa muội ấy đi theo giải sầu!”
Cho em xin, bởi vì lần áp tiêu này nguy hiểm nên mới rủ anh đi cùng, giờ trong tình huống này anh lại muốn đưa em theo giải sầu sao hả? Hay là đưa em đi làm bia ngắm?!
Nhưng nam thần đã mở miệng ước hẹn, làm sao tôi có thể từ chối. Chỉ cần được ở bên anh ấy làm gì cũng được! Trên gương mặt của tôi lộ ra biểu cảm hồn nhiên mà mừng rỡ, vui vẻ nhận lời.
Kết quả xe ngựa của chúng tôi không bị cướp, mà đụng phải người.
Bộ phim nào chẳng có mấy đoạn tai nạn xe cộ chen vào, hơn nữa, va chạm nhất định sẽ liên quan đến mạng người. Trong lòng tôi hơi hồi hộp, cảm thấy đây là số kiếp khó tránh
Kết quả, người chúng tôi đụng phải là một đại soái ca.
Đại soái ca ngã sấp úp mặt xuống đất nên hơi chật vật, lúc bò dậy, từ trán đến chóp mũi xuống cằm đều bị trầy xướt như bị bút lông vẽ nguệch ngoạc trên mặt. Cho dù là như vậy, gương mặt ấy vẫn soái ngây người, da dẻ trắng nõn, cặp mắt như biết nói, khí chất có mấy phấn giống như Nhiếp Thu Viễn.
Soái ca này lớn hơn Nhiếp Th Viễn tầm tám tuổi, trông chín chắn, trên người có tỏa ra khí chất ẩn nhẫn cùng nội hàm. Nhiếp Thu Viễn cũng là người nội hàm, nhưng riêng vị công tử này thì tôi đoán không ra, không biết ‘liễm’ trong đó cuối cùng là cái gì.
Lạc Đại Xuân phóng xuống, nâng hắn dậy: “Công tử không sao chứ? Xưng hô với công tử thế nào, nhà ở đâu? Chúng tôi đưa công tử về.”
Soái ca tính khí tốt vô cùng, hoàn toàn không trách chúng tôi. Hắn dùng ống tay áo phủi bụi nơi mặt vết thương, đáp: “Không sao, vừa nãy là do tôi phân thần, không chú ý. Tiểu đệ họ Mộc, tên Mộc Tử Long.”
Người ở Bát Tử Sơn, mặc dù là giặc nhưng được dạy dỗ khá tốt. Lạc Đại Xuân đỡ Mộc công tử dậy, không chút do dự mà nói: “Tử Long huynh đệ, đi, ta dẫn ngươi đi đến lang trung.”
Tử Long kinh ngạc, gương mặt nở nụ cười nhã nhặn, đáp: “Một đại nam nhân, chỉ ngã một cú thôi, làm chi phải đến uốn éo kiểu cách như vậy đâu!”
Lạc Đại Xuân bỗng nhiên thấy hắn rất hợp ý, dù sao mục đích áp tiêu lần này cũng là thành phố này, cho nên anh ta rủ Mộc công tử đến quán rượu uống vài chén sau khi hoàn tất công việc.
Trong suốt quá trình này, Nhiếp Thu Viễn không nói nửa lời nhưng anh ấy cũng không phản đối. Anh ấy cùng Lạc Đại Xuân luôn luôn là tâm ý tương thông, trao đổi bằng ánh mắt.
Nhưng khi tôi nghe đến cái tên Mộc công tử, trong lòng không hiểu sao hơi có chút dao động.
Là tôi xem phim truyền hình hơi nhiều, tâm tư thường suy nghĩ theo chiều hướng trùng hợp ngẫu nhiên, huyền diệu nhất, cũng không biết đối với trinh thám, cuối cùng đây là chuyện tốt hay xấu. Nói tóm lại, người hiện đại thường hay có mấy nick trên mạng, ví dụ họ Lý sẽ mở ra nick là Mộc Tử X, Mộc Tử XX, Mộc Tử XXX. Thời Đường, ho Lý là họ của hoàng tộc. Còn Long thì sao?
Tôi cho rằng, tên của người ta chắc hẳn là ‘Lý Long’, chứ không phải là chữ tách ra là “Mộc” và “Tử Long”. Lạc Đại Xuân, anh không nên tha theo nửa dưới của họ nhà người ta chứ, kỳ cục lắm nha.
*Ý đoạn này là:
Anh ta giới thiệu tên mình là 木子龙: Mộc Tử Long
Theo như Diệp Chân Chân suy đoán,có lẽ tên thật anh ta là 李龙: Lý Long,anh ta tách họ Lý = 李 – bao gồm chữ 木- Mộc bên trên và chữ 子-Tử bên dưới, ghép với 龙: Long, tạo thạnh nick name ra giang hồ là: Mộc Tử Long.
Tuyệt đối không thể đắc tội với người này, không biết chừng còn thuộc dòng dõi hoàng thất! Aizza, trí tưởng tượng của tôi thật là phong phú.
Tôi bấm bấm tính tính toán toán, bây giờ là ngày mười mấy tháng 6 năm 626, Lý Uyên cầm quyền, chẳng mấy chốc sẽ là Lý Thế Dân. Sự biến Huyền Vũ Môn là ngày mùng 4 tháng 6, vậy đám hoàng tộc còn đang bận giết nhau và bị giết ở thành Trường An, nào có thời gian lưu lạc trong huyện nhỏ này!
Một đám đàn ông ăn uống ầm ầm, chỉ chốc lát đã kề vai sát cánh. Nhiếp Thu Viễn là người hướng nội đâu có màng mấy chuyện này, tôi dĩ nhiên cũng chẳng quan tâm. Nhưng Mộc công tử kia quả đúng là người bình dị gần gũi. Ngay khi gặp hắn, tôi cảm giác trên người hắn có mang theo một đoàn khí áp thấp, có vẻ như tâm tình không được tốt lắm. Mà hiện tại, hắn cũng dần dần thấy vui vẻ hơn.
“Tử Long đại ca”, Lạc Đại Xuân khá thích hắn, bắt đầu xưng huynh gọi đệ, “Nếu không chê vậy hãy đến Bát Tử Sơn của đệ qua mấy ngày, huynh đệ chậm rãi trò chuyện, có được hay không?”
Ngay lập tức, kể từ ngày này trở đi, Bát Tử Sơn có thêm một anh chàng soái ca thành thục với đôi mắt sáng - Mộc công tử.
Tôi vô trách nhiệm đem vấn đề thu hút khách hàng ném cho Nhiếp Thu Viễn, anh ấy làm CEO đương nhiên lại quăng vấn đề nan giải ấy cho bốn Đường chủ làm đại diện.
Cách của anh ấy là, để bốn đường chủ tự sáng tạo cách thức, tự cạnh tranh với nhau. Mọi người đều là dân giang hồ, trong lòng đương nhiên có sẵn ý chí không chịu khuất phục, đột nhiên cũng trở nên sáng tạo vô hạn.
Cuối cùng, Thân Thông Đường dưới sự dẫn dắt của Lạc Đại Xuân chọn phương thức thu phí theo đảm bảo định mức hàng hóa, trở thành phân bộ ‘chuyển phát’ hàng đầu của Trung tâm hậu cần Bát Tử Sơn.
Cũng đúng, loại tiêu cục có bối cảnh hắc đạo thế này, hàng hóa đều được đảm bảo chất lượng số lượng thì ai còn dám khất nợ phí chuyển phát đây?
Trong khoảng thời gian này, Nhiếp Thu Viễn cũng đến thăm tôi hai lần, lơ đãng hỏi sáng tạo này của tôi từ đâu mà có. Tôi nhọc nhằn nhồi nhét bao nhiêu là tri thức, đa sớ đều là kỹ năng sinh tồn. Bây giờ hỏi tôi về kinh tế học? Chuyện này khiến tôi thật ảo não.
Tôi đâu còn cách nào khác đem kiến thức ít ỏi, nửa vời về ngành hậu cần để nói cho anh ấy nghe. Những kiến thức căn bản này đều là mấy kinh nghiệm trực quan tôi rút ra được khi mua sắm.
Vậy mà chỉ chút kiến thức tả tơi ấy lại khiến anh ấy nhìn tôi đã thêm vài phần thưởng thứcị. Aizza, khi nào thì anh chuyển từ làm giặc cỏ sang làm trinh thám đây? Như vậy nhất định anh chẳng sớm thì muộn sẽ mê mệt tôi thôi!
Khi chuyện làm ăn của Bát Tử Sơn đi vào quỹ đạo cũng đã qua một tháng, tôi cũng đã khỏe hơn, cũng từ từ quen thuộc hoàn cảnh hơn. Vì vậy, tôi bắt đầu lén lút sử dụng ‘bàn tay vàng’ của mình.
Đó cũng là do ở lâu, tự mình trải nghiệm mới biết việc sinh hoạt ở cổ đại thật sự không tiện!!!
Đều là mấy vấn đề hết sức thực tế. Ví như sau khi đi nhà cầu xong, dùng gì chùi đít thì căn cứ vào các nơi đó có gì mà ‘tuyển dụng’ như nước, vải, lá cây, lõi ngô, cục đất, thanh trúc, có gì xài nấy! Đáng sợ nhất là trong đầu tôi liên tưởng ngay đến nam thần cũng phải xài mấy thứ này thì thật vỡ mộng.
Cũng may tôi đã sớm chuẩn bị. Việc sản xuất giấy vệ sinh theo đúng công nghệ hiện đại là phải xài đến cơ khí bằng không giấy sẽ bị nhăn, cũng khó bảo toàn được độ mềm mại. Nhưng chỉ có loại người chấp nhất như tôi đây mơi dám ép buộc bạn học đáng thương nào đó ngành công nghiệp nhẹ ở đại học Lâm nghiệp giúp tôi nghiên cứu phương pháp chế tác giấy vệ sinh thủ công.
Cho dù chất lượng không được tốt cho lắm, chỉ cần mềm là được thôi!
Tôi lặng lẽ bán công nghệ độc quyền này cho Lạc Đại Xuân. Cái gọi là bán chính là thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Anh ta nhìn tôi bằng một đôi mắt khác xưa, phảng phất như nhìn một đống vàng. Từ đây, Thân Thông Đường đã dẫn trước công trạng, không chỉ đưa chuyển phát mà còn bán giấy vệ sinh.
Những thứ khác thfi tôi độc hưởng. Ví dụ với tư liệu đã chuẩn bị trước, tôi thành công làm bộ đồ lót bằng thủ công cho phái nữ, khiến ngực thêm chút đầy đặn. Diệp Lưu Huỳnh vóc dáng khá tuyệt, nhưng thêm vào cái trang bị thần thánh kia thì như hổ mọc thêm cánh. Chứ mặc mấy quần áo phụ nữ thời cổ đại chẳng có chút xíu nào đường cong, chính tôi còn thấy mất hồn.
Tôi quả thật là một người tỉ mỉ, phòng ngừa chu đáo, chỗ nào cũng có thể có cơm ăn!
Đáng tiếc một người có năng lực như tôi vẫn là khó thoát được vận mệnh cẩu huyết.
Ngày hôm nay, Thân Thông Đường nhận được vụ làm ăn lớn, vận chuyển hàng hóa khá quý, rất quan trọng. Vì vậy, Lạc Đại Xuân cùng Nhiếp Thu Viễn đích thân đi áp tiêu. Nhiếp Thu Viễn không hiểu trúng phải gió gì mà lại nói: “Vết thương của Lưu Huỳnh cũng đã đỡ nhiều, đưa muội ấy đi theo giải sầu!”
Cho em xin, bởi vì lần áp tiêu này nguy hiểm nên mới rủ anh đi cùng, giờ trong tình huống này anh lại muốn đưa em theo giải sầu sao hả? Hay là đưa em đi làm bia ngắm?!
Nhưng nam thần đã mở miệng ước hẹn, làm sao tôi có thể từ chối. Chỉ cần được ở bên anh ấy làm gì cũng được! Trên gương mặt của tôi lộ ra biểu cảm hồn nhiên mà mừng rỡ, vui vẻ nhận lời.
Kết quả xe ngựa của chúng tôi không bị cướp, mà đụng phải người.
Bộ phim nào chẳng có mấy đoạn tai nạn xe cộ chen vào, hơn nữa, va chạm nhất định sẽ liên quan đến mạng người. Trong lòng tôi hơi hồi hộp, cảm thấy đây là số kiếp khó tránh
Kết quả, người chúng tôi đụng phải là một đại soái ca.
Đại soái ca ngã sấp úp mặt xuống đất nên hơi chật vật, lúc bò dậy, từ trán đến chóp mũi xuống cằm đều bị trầy xướt như bị bút lông vẽ nguệch ngoạc trên mặt. Cho dù là như vậy, gương mặt ấy vẫn soái ngây người, da dẻ trắng nõn, cặp mắt như biết nói, khí chất có mấy phấn giống như Nhiếp Thu Viễn.
Soái ca này lớn hơn Nhiếp Th Viễn tầm tám tuổi, trông chín chắn, trên người có tỏa ra khí chất ẩn nhẫn cùng nội hàm. Nhiếp Thu Viễn cũng là người nội hàm, nhưng riêng vị công tử này thì tôi đoán không ra, không biết ‘liễm’ trong đó cuối cùng là cái gì.
Lạc Đại Xuân phóng xuống, nâng hắn dậy: “Công tử không sao chứ? Xưng hô với công tử thế nào, nhà ở đâu? Chúng tôi đưa công tử về.”
Soái ca tính khí tốt vô cùng, hoàn toàn không trách chúng tôi. Hắn dùng ống tay áo phủi bụi nơi mặt vết thương, đáp: “Không sao, vừa nãy là do tôi phân thần, không chú ý. Tiểu đệ họ Mộc, tên Mộc Tử Long.”
Người ở Bát Tử Sơn, mặc dù là giặc nhưng được dạy dỗ khá tốt. Lạc Đại Xuân đỡ Mộc công tử dậy, không chút do dự mà nói: “Tử Long huynh đệ, đi, ta dẫn ngươi đi đến lang trung.”
Tử Long kinh ngạc, gương mặt nở nụ cười nhã nhặn, đáp: “Một đại nam nhân, chỉ ngã một cú thôi, làm chi phải đến uốn éo kiểu cách như vậy đâu!”
Lạc Đại Xuân bỗng nhiên thấy hắn rất hợp ý, dù sao mục đích áp tiêu lần này cũng là thành phố này, cho nên anh ta rủ Mộc công tử đến quán rượu uống vài chén sau khi hoàn tất công việc.
Trong suốt quá trình này, Nhiếp Thu Viễn không nói nửa lời nhưng anh ấy cũng không phản đối. Anh ấy cùng Lạc Đại Xuân luôn luôn là tâm ý tương thông, trao đổi bằng ánh mắt.
Nhưng khi tôi nghe đến cái tên Mộc công tử, trong lòng không hiểu sao hơi có chút dao động.
Là tôi xem phim truyền hình hơi nhiều, tâm tư thường suy nghĩ theo chiều hướng trùng hợp ngẫu nhiên, huyền diệu nhất, cũng không biết đối với trinh thám, cuối cùng đây là chuyện tốt hay xấu. Nói tóm lại, người hiện đại thường hay có mấy nick trên mạng, ví dụ họ Lý sẽ mở ra nick là Mộc Tử X, Mộc Tử XX, Mộc Tử XXX. Thời Đường, ho Lý là họ của hoàng tộc. Còn Long thì sao?
Tôi cho rằng, tên của người ta chắc hẳn là ‘Lý Long’, chứ không phải là chữ tách ra là “Mộc” và “Tử Long”. Lạc Đại Xuân, anh không nên tha theo nửa dưới của họ nhà người ta chứ, kỳ cục lắm nha.
*Ý đoạn này là:
Anh ta giới thiệu tên mình là 木子龙: Mộc Tử Long
Theo như Diệp Chân Chân suy đoán,có lẽ tên thật anh ta là 李龙: Lý Long,anh ta tách họ Lý = 李 – bao gồm chữ 木- Mộc bên trên và chữ 子-Tử bên dưới, ghép với 龙: Long, tạo thạnh nick name ra giang hồ là: Mộc Tử Long.
Tuyệt đối không thể đắc tội với người này, không biết chừng còn thuộc dòng dõi hoàng thất! Aizza, trí tưởng tượng của tôi thật là phong phú.
Tôi bấm bấm tính tính toán toán, bây giờ là ngày mười mấy tháng 6 năm 626, Lý Uyên cầm quyền, chẳng mấy chốc sẽ là Lý Thế Dân. Sự biến Huyền Vũ Môn là ngày mùng 4 tháng 6, vậy đám hoàng tộc còn đang bận giết nhau và bị giết ở thành Trường An, nào có thời gian lưu lạc trong huyện nhỏ này!
Một đám đàn ông ăn uống ầm ầm, chỉ chốc lát đã kề vai sát cánh. Nhiếp Thu Viễn là người hướng nội đâu có màng mấy chuyện này, tôi dĩ nhiên cũng chẳng quan tâm. Nhưng Mộc công tử kia quả đúng là người bình dị gần gũi. Ngay khi gặp hắn, tôi cảm giác trên người hắn có mang theo một đoàn khí áp thấp, có vẻ như tâm tình không được tốt lắm. Mà hiện tại, hắn cũng dần dần thấy vui vẻ hơn.
“Tử Long đại ca”, Lạc Đại Xuân khá thích hắn, bắt đầu xưng huynh gọi đệ, “Nếu không chê vậy hãy đến Bát Tử Sơn của đệ qua mấy ngày, huynh đệ chậm rãi trò chuyện, có được hay không?”
Ngay lập tức, kể từ ngày này trở đi, Bát Tử Sơn có thêm một anh chàng soái ca thành thục với đôi mắt sáng - Mộc công tử.