-
Chương 8: Đại soái ca u dạ công tử
êm không hoàn toàn yên tĩnh.
Vốn vì muốn tránh câu hỏi sắc bén của Nhiếp Thu Viễn mà tôi làm bộ ngất đi. Sau đó tôi cũng chẳng biết anh đã rời đi khi nào, bởi vì tôi diễn giả thành thật, ngủ lúc nào không hay.
Muốn làm nữ chiến sĩ xinh đẹp trong tương lai mà tôi lại ngủ sâu như vậy quả thật chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Nói gì thì nói trong lúc ngủ tôi vẫn cảm giác có gì đó khác thường, giống như bên giường luôn có một ai đó. Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi nghĩ, hay là ‘anh trai’ tôi ở bên cạnh canh giữ tôi suốt đêm?
Chậm rãi mở mắt, tôi nhìn thấy một bóng dáng màu xanh đen ngồi ở bên giường.
Màu xanh ấy, tôi đoán ở cổ đại này hẳn là rất thời thượng. Hồi còn ở trường học về màu sắc, chúng tôi đều gọi màu xanh này là midnight blue – màu xanh của đêm, xanh và đen xen lẫn với nhau tạo nên một sự dụ hoặc thần bí khó tả.
Hắn chẳng những mặc màu xanh đen thời thượng, kiểu dáng và hoa văn thêu cũng đều thời thượng, hoa lệ vô cùng. Tôi nhìn thấy là một bóng lưng, một mái tóc đen bóng được buộc lên cao, giống với kiếm khách trong truyện tranh ấy.
Mà kiếm của hắn thì để bên cạnh gối đầu của tôi.
Có thể vì phát hiện tôi tỉnh nên hắn quay đầu lại.
Tôi muốn hét lên, nhưng miệng chưa kịp mở đã bị vị khách ‘không mời mà đến’ này chặn lại.
Tôi vặn vẹo thân mình, người ấy đưa một ngón trỏ thon dài xinh đẹp đặt lên môi, miệng nhếch lên một đường cong hoàn mỹ, rồi ‘suỵt’ một tiếng.
Dáng vẻ đó, thần bí mà dụ hoặc. Nhất thời tôi nhìn đến ngây ngốc, đần người ra tại chỗ.
Người ngồi bên giường tôi là một anh chàng trẻ tuổi, đeo một cái mặt nạ hoa lệ, che đi nửa trên khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh giống như trong ca kịch. Đường cong cằm tuyệt mĩ, môi luôn mỉm cười cực kỳ mê người.
Nếu tháo mặt nạ xuống, hắn tuyệt đối tuyệt đối là cực phẩm đại soái ca!
Áo gấm đi đêm, là tư tưởng, hay là phong cách đây? Con người hoa mỹ trong đêm tối này bỗng dưng khiến tôi nhớ đến một cái tên.
“Huynh là U Dạ Công Tử?”
Khóe miệng người nọ mấp máy, miệng không hề mở ra nhưng lại vang lên một giọng nói trầm thấp khiêu gợi: “Là ta. Ta muốn đến nói lời cảm tạ cô nương.”
Đây là phúc ngữ thuật?
*phúc ngữ thuật: nói tiếng bụng
“Hôm nay cô nương đã nghĩ cách giúp ta thoát tội, ta thực sự rất cảm kích.” Người nọ vẫn ngậm miệng mà nói chuyện, tay phải vung nhẹ một cái, giữa những ngón tay trắng nõn bỗng nhiên xuất hiện một bông hoa hồng đỏ tươi, hắn nhẹ nhàng đặt bông hoa lên mớ tóc hỗn độn xõa trên gối đầu của tôi.
Màn biểu diễn sến súa này nhất thời khiến tôi nghi ngờ, có phải hắn cũng xuyên không đến đây hay không?!
“Cô nương tên là gì?” Thì ra phúc ngữ cũng có thể êm tai đến vậy.
“Nhiếp Lưu Huỳnh.”
“Không phải tên này, ta muốn hỏi tên thật của cô.” U Dạ Công Tử nói.
Tôi lắp bắp kinh hãi, không khỏi giương mắt nhìn về phía hắn. Nhưng ánh mắt đằng sau mặt nạ của hắn nghiêm túc đến dị thường, dường như có thể nhìn thấu tôi hết thảy.
“Diệp Chân Chân.” Tôi nói.
“Quả nhiên là như vậy.” Soái ca mặc hoa phục kỳ quái đã nói một câu không đầu không đuôi.
*-*-*-*
Ha…!!! Tôi thật sự chịu không nổi.
Chào mọi người, tôi là Vi khuẩn tác giả. Xấu hổ quá, thật sự tôi chịu không nổi nữa, cho hai người kia lăn sang một bên đi, tôi muốn chen vào nói hai câu! Nếu không người hộc máu sẽ không phải là bạn học Diệp Chân Chân đâu, Vi khuẩn tác giả nhất định sẽ hộc máu mà chết trước.
Kịch bản cẩu huyết đến mấy cũng không thể đến mức này được chứ!!!
U Dạ Công Tử có mắt thánh hay sao mà những chuyện xảy ra trong trại ngày hôm nay anh ta đều biết hết cả vậy, hơn nữa, dõng dạc nói ra như vậy àm không sợ bị bại lộ thân phận sao?
Không đưa thư báo trước, cứ lượn tới lượn lui ở trong trại (hơn nữa đến trình độ không bị ai phát hiện) không phải chứng minh anh là người trong trại hay sao?
“Muội tên là gì?” Loại vấn đề này, không phải là vì lúc nãy Chân Chân giả chết mà không có được đáp án nên giờ chạy đến hỏi thôi?
Xin nhờ, có cần ngu ngốc như vậy không hả? Ai cũng có thể nhìn ra, U Dạ Công Tử chính là Nhiếp Thu Viễn có được không?
Hơn nữa, vì cho đẹp nên mặt nạ chỉ đeo có một nửa, ánh mắt và miệng đều lộ hết ra ngoài rồi còn gì, là ai cũng có thể nhận ra cả thôi, nhưng mà người trong thiên hạ này đều nhận không ra?!!!!!!!! Diệp Chân Chân, luôn tự xưng xuất thân hệ hình sự trinh thám, đối với nhận diện khuôn mặt có độ nhạy cực cao mà lại không thể nhận ra???
Kiếm lại tùy tiện đặt ở bên gối đầu? Kiếm của hai người đều giống nhau…. Chừng đó chi tiết rành rành ra như thế mà bạn Chân Chân đều ngoảnh mặt làm ngơ?
Mẹ, ai ném dép đó?!
Diệp Chân Chân: Cho tôi xin, đây đều là do cô viết có được không? Là tự cô thiết kế ra đó, giờ lại dám chê tôi đần độn?! Lão nương biết võ đấy, cô còn muốn sống không đây??
Vi khuẩn Tác giả: Hả? Là do tôi viết sao? Ách… Đúng vậy! Được rồi, hai người cứ tiếp tục đi thôi.
*-*-*-*
“Thực cô độc phải không? Sợ hãi sao?” Anh chàng hoa phục thần bí này tỏ vẻ nhìn thấu tất cả. Hình như hắn đã cảm nhận được chân tướng kinh hoàng: Cơ thể cùng linh hồn tôi vốn không phải là một.
Trong phút chốc, tôi xúc động đến phát khóc.
Loại đàn ông như ‘Hoa Hồ Điệp’ này khiến tôi thấy chán ghét, cảm thấy bọn họ không đáng tin cậy.
Nhưng mà U Dạ Công Tử lại khác, trên người hắn không biết tại sao lại mang theo hơi thở rất ấm áp, khiến tôi bất tri bất giác bị hãm vào – đó là sự thấu hiểu.
Khoảnh khắc ấy, tôi cho rằng cho dù có kể hết với anh, dùng thân phận của Diệp Chân Chân để đối mặt với anh, cũng không hẳn đã là việc xấu.
Dù sao hai chúng tôi cũng là người xa lạ.
Con người thời hiện đại bị bao bọc bởi rừng rậm bê tông cốt thép, bị khói bụi lẩn khuất trong không khí ép tới không thở nổi, họ luôn có dục vọng muốn chạy trốn. Phương thức ‘chạy trốn’ của một số người chính là đến quán bar, lên mạng chém gió, thậm chí đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, cùng những người xa lạ tâm sự, lưu luyến cùng bộc bạch cảm xúc. Đến ngày hôm sau, đường ai nấy đi.
Khi tỉnh cùng nhau vui vẻ, sau khi say thì giải tán. Bởi vì đều là người lạ, cho nên hiểu nhau.
Đương nhiên, tôi cũng không phải muốn phát sinh ‘tình một đêm’ gì đó cùng hắn, tôi tuyệt đối không hề có ý đó nha!!!!!!
Nhưng ngay lập tức U Dạ Công Tử đã đánh nát một nửa ảo tưởng lãng mạn của tôi về một ‘người bạn xa lạ’ ấy. Môi hắn cong lên, nở nụ cười thật mê người: “Không cần sợ, từ nay về sau ta sẽ ở bên cạnh bảo vệ muội.”
“Hả? Vì sao????” Tôi cực kỳ khó hiểu. Vốn chuyện cũng chẳng phải vì hắn đâu, sớm hay muộn thì Nhiếp Thu Viễn cũng sẽ điều tra ra thôi. Hắn đâu cần vì môt việc nhỏ như vậy mà chạy đến “hiến thân” chứ?!!!
“Bởi vì muội rất thú vị.” U Dạ Công Tử cười nhẹ hai tiếng, “Dù sao thì cũng thuận tiện mà.”
Thuận tiện sao, không biết đến cùng hắn muốn làm gì đây.
Cẩm y đạo tặc cầm lấy một bàn tay tôi rồi nhét vào một thứ gì đó. Tôi cầm lên quan sát thì thấy là một thanh chủy thủ có vỏ, không dài không ngắn . Chuôi hay vỏ chủy thủ đều chạm khắc tinh xảo, khảm đủ thứ đá quý, cực kỳ phối hợp với hình tượng Hoa Hồ Điệp.
*chủy thủ: dao găm, đoản kiếm.
“Cầm đi, dùng để bảo hộ chính mình. Nhưng khi nào muội muốn ta xuất hiện thì chỉ cần hướng lên trời đọc tên ta ba lần, ta sẽ đến tìm muội. Nhất định phải đọc ra tiếng nha!”
Lời thoại trong phim hoạt hình này khiến tôi không nhịn được mà “phốc” một tiếng bật cười, cười đến lăn lộn trên giường, khí phách thục nữ gì gì đó đều đã bị quăng đến tận chín tầng mây.
Hắn nhìn tôi, ngây người một lát rồi cũng nhịn không được mà nở nụ cười. Hai chúng tôi cười rất lớn, ấy vậy mà chung quanh chẳng có ai nghe thấy.
Nhiếp Thu Viễn khẳng định đã ngủ say như chết.
“Ta không cần.” Tôi trả thanh chủy thủ lại cho hắn, thế này tôi mới phát hiện mình vẫn nằm lăn trên giường, tôi lồm cồm bò dậy, “Tôi không thích mang theo đao.”
“Vì sao?” Soái ca mặc áo xanh đen lên tiếng hỏi.
“Huynh chưa nghe nói qua sao? … Đao thượng tam xích hữu thần minh.” Một lát sau tôi mới trả lời vấn đề của hắn. Khi nói đến đề tài này, tâm tình của tôi bỗng trở nên ủ rũ, buồn thiu.
* Đao thượng tam xích hữu thần minh: trên đao ba thước có thần linh. Thật ra thì không có câu nói này đâu, Chân Chân đạo văn đấy, câu “Đầu đỉnh tam xích hữu thần minh” của vị quan Diệp Tồn Nhân thời nhà Thanh. Ý của Chân Chân là dao cũng có linh tính, ‘chơi dao có ngày đứt tay’, hại mình hại người.
Lazy: Chân Chân à, cô có cần khoe khoang vốn từ nghèo nàn của mình như vậy không?? Mấy người trước cô cứ dùng ‘không biết phải lấy từ gì để hình dung’ rồi bắt chúng tôi phải tưởng tượng người này người nọ, sao đến bạn Dạ của tôi thì cô dùng đúng hai từ “xinh đẹp” và “hoa mỹ” để tả vậy, sao tôi cứ thấy cô miêu tả cứ như Tây Thi, Điêu Thuyền chứ có phải tả soái ca đâu tôi công nhận, Dạ của tôi đẹp thua một người, bằng một người và trên vạn người, nhưng mà cô cũng nên tả anh ấy manly một chút chứ!!!!
P.s: Haha cuối cùng thì U Dạ Công Tử cũng lên sàn diễn *tung bông*. Các bạn đừng ngạc nhiên bạn Dạ chuyển xưng hô sang “muội” tỉnh rụi như vậy, đến thanh chủy thủ vô cùng ý nghĩa, là di vật dòng họ nhà ảnh truyền lại mà ảnh còn tặng cho bạn Chân Chân ngay sau mấy câu nói thì đủ thấy độ “nhận người thân” của ảnh đến mức nào rồi
Vốn vì muốn tránh câu hỏi sắc bén của Nhiếp Thu Viễn mà tôi làm bộ ngất đi. Sau đó tôi cũng chẳng biết anh đã rời đi khi nào, bởi vì tôi diễn giả thành thật, ngủ lúc nào không hay.
Muốn làm nữ chiến sĩ xinh đẹp trong tương lai mà tôi lại ngủ sâu như vậy quả thật chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Nói gì thì nói trong lúc ngủ tôi vẫn cảm giác có gì đó khác thường, giống như bên giường luôn có một ai đó. Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi nghĩ, hay là ‘anh trai’ tôi ở bên cạnh canh giữ tôi suốt đêm?
Chậm rãi mở mắt, tôi nhìn thấy một bóng dáng màu xanh đen ngồi ở bên giường.
Màu xanh ấy, tôi đoán ở cổ đại này hẳn là rất thời thượng. Hồi còn ở trường học về màu sắc, chúng tôi đều gọi màu xanh này là midnight blue – màu xanh của đêm, xanh và đen xen lẫn với nhau tạo nên một sự dụ hoặc thần bí khó tả.
Hắn chẳng những mặc màu xanh đen thời thượng, kiểu dáng và hoa văn thêu cũng đều thời thượng, hoa lệ vô cùng. Tôi nhìn thấy là một bóng lưng, một mái tóc đen bóng được buộc lên cao, giống với kiếm khách trong truyện tranh ấy.
Mà kiếm của hắn thì để bên cạnh gối đầu của tôi.
Có thể vì phát hiện tôi tỉnh nên hắn quay đầu lại.
Tôi muốn hét lên, nhưng miệng chưa kịp mở đã bị vị khách ‘không mời mà đến’ này chặn lại.
Tôi vặn vẹo thân mình, người ấy đưa một ngón trỏ thon dài xinh đẹp đặt lên môi, miệng nhếch lên một đường cong hoàn mỹ, rồi ‘suỵt’ một tiếng.
Dáng vẻ đó, thần bí mà dụ hoặc. Nhất thời tôi nhìn đến ngây ngốc, đần người ra tại chỗ.
Người ngồi bên giường tôi là một anh chàng trẻ tuổi, đeo một cái mặt nạ hoa lệ, che đi nửa trên khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh giống như trong ca kịch. Đường cong cằm tuyệt mĩ, môi luôn mỉm cười cực kỳ mê người.
Nếu tháo mặt nạ xuống, hắn tuyệt đối tuyệt đối là cực phẩm đại soái ca!
Áo gấm đi đêm, là tư tưởng, hay là phong cách đây? Con người hoa mỹ trong đêm tối này bỗng dưng khiến tôi nhớ đến một cái tên.
“Huynh là U Dạ Công Tử?”
Khóe miệng người nọ mấp máy, miệng không hề mở ra nhưng lại vang lên một giọng nói trầm thấp khiêu gợi: “Là ta. Ta muốn đến nói lời cảm tạ cô nương.”
Đây là phúc ngữ thuật?
*phúc ngữ thuật: nói tiếng bụng
“Hôm nay cô nương đã nghĩ cách giúp ta thoát tội, ta thực sự rất cảm kích.” Người nọ vẫn ngậm miệng mà nói chuyện, tay phải vung nhẹ một cái, giữa những ngón tay trắng nõn bỗng nhiên xuất hiện một bông hoa hồng đỏ tươi, hắn nhẹ nhàng đặt bông hoa lên mớ tóc hỗn độn xõa trên gối đầu của tôi.
Màn biểu diễn sến súa này nhất thời khiến tôi nghi ngờ, có phải hắn cũng xuyên không đến đây hay không?!
“Cô nương tên là gì?” Thì ra phúc ngữ cũng có thể êm tai đến vậy.
“Nhiếp Lưu Huỳnh.”
“Không phải tên này, ta muốn hỏi tên thật của cô.” U Dạ Công Tử nói.
Tôi lắp bắp kinh hãi, không khỏi giương mắt nhìn về phía hắn. Nhưng ánh mắt đằng sau mặt nạ của hắn nghiêm túc đến dị thường, dường như có thể nhìn thấu tôi hết thảy.
“Diệp Chân Chân.” Tôi nói.
“Quả nhiên là như vậy.” Soái ca mặc hoa phục kỳ quái đã nói một câu không đầu không đuôi.
*-*-*-*
Ha…!!! Tôi thật sự chịu không nổi.
Chào mọi người, tôi là Vi khuẩn tác giả. Xấu hổ quá, thật sự tôi chịu không nổi nữa, cho hai người kia lăn sang một bên đi, tôi muốn chen vào nói hai câu! Nếu không người hộc máu sẽ không phải là bạn học Diệp Chân Chân đâu, Vi khuẩn tác giả nhất định sẽ hộc máu mà chết trước.
Kịch bản cẩu huyết đến mấy cũng không thể đến mức này được chứ!!!
U Dạ Công Tử có mắt thánh hay sao mà những chuyện xảy ra trong trại ngày hôm nay anh ta đều biết hết cả vậy, hơn nữa, dõng dạc nói ra như vậy àm không sợ bị bại lộ thân phận sao?
Không đưa thư báo trước, cứ lượn tới lượn lui ở trong trại (hơn nữa đến trình độ không bị ai phát hiện) không phải chứng minh anh là người trong trại hay sao?
“Muội tên là gì?” Loại vấn đề này, không phải là vì lúc nãy Chân Chân giả chết mà không có được đáp án nên giờ chạy đến hỏi thôi?
Xin nhờ, có cần ngu ngốc như vậy không hả? Ai cũng có thể nhìn ra, U Dạ Công Tử chính là Nhiếp Thu Viễn có được không?
Hơn nữa, vì cho đẹp nên mặt nạ chỉ đeo có một nửa, ánh mắt và miệng đều lộ hết ra ngoài rồi còn gì, là ai cũng có thể nhận ra cả thôi, nhưng mà người trong thiên hạ này đều nhận không ra?!!!!!!!! Diệp Chân Chân, luôn tự xưng xuất thân hệ hình sự trinh thám, đối với nhận diện khuôn mặt có độ nhạy cực cao mà lại không thể nhận ra???
Kiếm lại tùy tiện đặt ở bên gối đầu? Kiếm của hai người đều giống nhau…. Chừng đó chi tiết rành rành ra như thế mà bạn Chân Chân đều ngoảnh mặt làm ngơ?
Mẹ, ai ném dép đó?!
Diệp Chân Chân: Cho tôi xin, đây đều là do cô viết có được không? Là tự cô thiết kế ra đó, giờ lại dám chê tôi đần độn?! Lão nương biết võ đấy, cô còn muốn sống không đây??
Vi khuẩn Tác giả: Hả? Là do tôi viết sao? Ách… Đúng vậy! Được rồi, hai người cứ tiếp tục đi thôi.
*-*-*-*
“Thực cô độc phải không? Sợ hãi sao?” Anh chàng hoa phục thần bí này tỏ vẻ nhìn thấu tất cả. Hình như hắn đã cảm nhận được chân tướng kinh hoàng: Cơ thể cùng linh hồn tôi vốn không phải là một.
Trong phút chốc, tôi xúc động đến phát khóc.
Loại đàn ông như ‘Hoa Hồ Điệp’ này khiến tôi thấy chán ghét, cảm thấy bọn họ không đáng tin cậy.
Nhưng mà U Dạ Công Tử lại khác, trên người hắn không biết tại sao lại mang theo hơi thở rất ấm áp, khiến tôi bất tri bất giác bị hãm vào – đó là sự thấu hiểu.
Khoảnh khắc ấy, tôi cho rằng cho dù có kể hết với anh, dùng thân phận của Diệp Chân Chân để đối mặt với anh, cũng không hẳn đã là việc xấu.
Dù sao hai chúng tôi cũng là người xa lạ.
Con người thời hiện đại bị bao bọc bởi rừng rậm bê tông cốt thép, bị khói bụi lẩn khuất trong không khí ép tới không thở nổi, họ luôn có dục vọng muốn chạy trốn. Phương thức ‘chạy trốn’ của một số người chính là đến quán bar, lên mạng chém gió, thậm chí đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, cùng những người xa lạ tâm sự, lưu luyến cùng bộc bạch cảm xúc. Đến ngày hôm sau, đường ai nấy đi.
Khi tỉnh cùng nhau vui vẻ, sau khi say thì giải tán. Bởi vì đều là người lạ, cho nên hiểu nhau.
Đương nhiên, tôi cũng không phải muốn phát sinh ‘tình một đêm’ gì đó cùng hắn, tôi tuyệt đối không hề có ý đó nha!!!!!!
Nhưng ngay lập tức U Dạ Công Tử đã đánh nát một nửa ảo tưởng lãng mạn của tôi về một ‘người bạn xa lạ’ ấy. Môi hắn cong lên, nở nụ cười thật mê người: “Không cần sợ, từ nay về sau ta sẽ ở bên cạnh bảo vệ muội.”
“Hả? Vì sao????” Tôi cực kỳ khó hiểu. Vốn chuyện cũng chẳng phải vì hắn đâu, sớm hay muộn thì Nhiếp Thu Viễn cũng sẽ điều tra ra thôi. Hắn đâu cần vì môt việc nhỏ như vậy mà chạy đến “hiến thân” chứ?!!!
“Bởi vì muội rất thú vị.” U Dạ Công Tử cười nhẹ hai tiếng, “Dù sao thì cũng thuận tiện mà.”
Thuận tiện sao, không biết đến cùng hắn muốn làm gì đây.
Cẩm y đạo tặc cầm lấy một bàn tay tôi rồi nhét vào một thứ gì đó. Tôi cầm lên quan sát thì thấy là một thanh chủy thủ có vỏ, không dài không ngắn . Chuôi hay vỏ chủy thủ đều chạm khắc tinh xảo, khảm đủ thứ đá quý, cực kỳ phối hợp với hình tượng Hoa Hồ Điệp.
*chủy thủ: dao găm, đoản kiếm.
“Cầm đi, dùng để bảo hộ chính mình. Nhưng khi nào muội muốn ta xuất hiện thì chỉ cần hướng lên trời đọc tên ta ba lần, ta sẽ đến tìm muội. Nhất định phải đọc ra tiếng nha!”
Lời thoại trong phim hoạt hình này khiến tôi không nhịn được mà “phốc” một tiếng bật cười, cười đến lăn lộn trên giường, khí phách thục nữ gì gì đó đều đã bị quăng đến tận chín tầng mây.
Hắn nhìn tôi, ngây người một lát rồi cũng nhịn không được mà nở nụ cười. Hai chúng tôi cười rất lớn, ấy vậy mà chung quanh chẳng có ai nghe thấy.
Nhiếp Thu Viễn khẳng định đã ngủ say như chết.
“Ta không cần.” Tôi trả thanh chủy thủ lại cho hắn, thế này tôi mới phát hiện mình vẫn nằm lăn trên giường, tôi lồm cồm bò dậy, “Tôi không thích mang theo đao.”
“Vì sao?” Soái ca mặc áo xanh đen lên tiếng hỏi.
“Huynh chưa nghe nói qua sao? … Đao thượng tam xích hữu thần minh.” Một lát sau tôi mới trả lời vấn đề của hắn. Khi nói đến đề tài này, tâm tình của tôi bỗng trở nên ủ rũ, buồn thiu.
* Đao thượng tam xích hữu thần minh: trên đao ba thước có thần linh. Thật ra thì không có câu nói này đâu, Chân Chân đạo văn đấy, câu “Đầu đỉnh tam xích hữu thần minh” của vị quan Diệp Tồn Nhân thời nhà Thanh. Ý của Chân Chân là dao cũng có linh tính, ‘chơi dao có ngày đứt tay’, hại mình hại người.
Lazy: Chân Chân à, cô có cần khoe khoang vốn từ nghèo nàn của mình như vậy không?? Mấy người trước cô cứ dùng ‘không biết phải lấy từ gì để hình dung’ rồi bắt chúng tôi phải tưởng tượng người này người nọ, sao đến bạn Dạ của tôi thì cô dùng đúng hai từ “xinh đẹp” và “hoa mỹ” để tả vậy, sao tôi cứ thấy cô miêu tả cứ như Tây Thi, Điêu Thuyền chứ có phải tả soái ca đâu tôi công nhận, Dạ của tôi đẹp thua một người, bằng một người và trên vạn người, nhưng mà cô cũng nên tả anh ấy manly một chút chứ!!!!
P.s: Haha cuối cùng thì U Dạ Công Tử cũng lên sàn diễn *tung bông*. Các bạn đừng ngạc nhiên bạn Dạ chuyển xưng hô sang “muội” tỉnh rụi như vậy, đến thanh chủy thủ vô cùng ý nghĩa, là di vật dòng họ nhà ảnh truyền lại mà ảnh còn tặng cho bạn Chân Chân ngay sau mấy câu nói thì đủ thấy độ “nhận người thân” của ảnh đến mức nào rồi
Bình luận facebook