• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hóa ra anh là chàng trai năm ấy (11 Viewers)

  • Chương 76-80

Chương 351 Trận chiến cuối cùng!

“Mọi người có nguyện ý dùng quả Huyền cảnh vương tăng lên cấp S, sau đó cùng chúng tôi đi chiến đấu không? Tôi nói trước, trận đấu này đến cả tôi cũng không dám bảo đảm mình có thể sống sót quay về!” Hoàng Thừa Quốc nhìn bốn cường giả cấp A đỉnh phong của Long tổ, hỏi.

“Tổ trưởng, chúng tôi nguyện ý!” Ánh mắt của cả bốn cường giả cấp A đỉnh phong đều vô cùng kiên định. Bọn họ nhanh chóng nhận lấy quả Huyền cảnh vương, nuốt vào bụng, một lát sau, khí thế trên người nhanh chóng biến hóa, đã đạt tới cấp S!

“Dương Thiên, cậu có còn quả Huyền cảnh vương không? Liên minh châu Phi chúng tôi cũng có hai cường giả cấp A đỉnh phong!” Lugba nói.

Dương Thiên lắc đầu: “Quả Huyền cảnh vương rất khó kiếm, tôi cũng chỉ còn bốn quả đó mà thôi.”

Vẻ mặt Lugba vô cùng thất vọng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Dương Thiên nghĩ thầm trong lòng, đối với nhóm người Hoàng Thừa Quốc thì hắn nhất định sẽ đưa quả Huyền cảnh vương ra. Nhưng đối với nhóm người liên minh châu Phi thì hắn sẽ không làm thế.

“Được rồi! Nếu như mọi người đã tụ tập đông đủ thì chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi! Triệu Phong Cực, các cậu quan sát tình hình dưới đáy biển, có gì thì lập tức báo cáo cho chúng tôi! Mạng sống của chúng tôi giao hết cho các cậu đấy!” Long Kinh Thiên nhìn về phía nhóm người Triệu Phong Cực, dặn dò.

“Long tiền bối yên tâm, chúng tôi sẽ tập trung chú ý!” Triệu Phong Cực nghiêm túc nói: “Nếu như xảy ra sai lầm, Triệu Phong Cực này xin lấy cái chết để chuộc tội!”

“Xuất phát!”

Hơn mười cường giả cấp S bay lên không trung, đứng trên lưng con chim ưng khổng lồ.

Sau đó, chim ưng khổng lồ kêu lên một tiếng, nhanh chóng bay về phía xa.

Thái Bình Dương rộng lớn, sâu không lường được, nhìn không thấy chân trời, hai bên là hai quốc gia vĩ đại, Hoa Hạ và Hợp chủng quốc.

Hai quốc gia trước kia vẫn luôn trong mối quan hệ cạnh tranh, nhưng lúc này lại liên thủ lại với nhau, đối phó với thảm họa cự thú hải dương!

Ở một chỗ của Thái Bình Dương, Uy Đế và hơn hai mươi cường giả cấp S của Liên minh chúng thần lẳng lặng đứng chờ. Chỉ lát sau, phía chân trời xuất hiện một chấm đen. Sau đó, chấm đen này không ngừng biến lớn. Một con chim ưng khổng lồ đảo mắt đã bay tới trước mặt nhóm người Uy Đế.

Chim ưng tới gần, sau đó mười mấy vị cường giả xuất hiện, trên người tản ra dao động kinh người!

“Mọi người tới rồi đấy à!” Uy Đế nhìn nhóm người Long Kinh Thiên, ánh mắt lại nhìn về phía Dương Thiên, lạnh lùng hỏi.

Lúc này trong đội ngũ của Liên minh chúng thần cũng có mặt mấy cường giả của Liên minh châu Âu, chỉ là không còn Charlie nữa. Ông ta đã bị con lươn điện cấp S đỉnh phong kia đánh thành tro tàn!

“Mọi người đã tới đông đủ thì chúng ta hành động thôi!” Long Kinh Thiên nói thẳng.

Ở Hoa Hạ và Hợp chủng quốc, tất cả các chương trình đều dừng lại, chỉ còn tình cảnh ở hải vực Thái Bình Dương. Mọi người đều tập trung sự chú ý về phía này, ai cũng biết những chuyện này liên quan đến vận mệnh của mình! Kế hoạch thành công thì bọn họ có thể sống sót, một khi thất bại thì cự thú sẽ lên bờ, đến lúc đó không ai có thể sống được!

“Nhất định phải thắng đấy!” Mọi người đều âm thầm cầu nguyện.

“Long Kinh Thiên! Ông là cường giả số một của Hoa Hạ chúng ta! Nhất định phải giết chết toàn bộ đám cự thú đó đấy!”

“Dương Thiên, cậu nhất định có thể giết chết bọn chúng!”

“Uy Đế mạnh mẽ, là cường giả vô địch của Hợp chủng quốc chúng ta!”

...

Ai cũng đang âm thầm cầu phúc cho vị anh hùng trong lòng mình.

Trận chiến chuẩn bị nổ ra rồi!

“Chú ý, chú ý, những con cự thú đó hiện đang cách mọi người khoảng 50 hải lý. Tất cả các cường giả đều đeo tai nghe, có thể nghe được tin tức từ đất liền, hơn nữa trên điện thoại của bọn họ cũng bắt đầu hiện ra bóng dáng của những con cự thú và cả vị trí cụ thể của bọn chúng!

Đây là do nhóm người Triệu Phong Cực và các cường giả cấp A của liên minh chúng thần phối hợp với nhau để giám sát ra.

Trên màn hình, những con cự thú hải dương có mật độ dày đặc, nhìn qua vô cùng dọa người. Hơn nữa, dẫn đầu là bốn con cự thú, mỗi con đều đạt tới gần 300 mét, hơn mười con dài hơn 200 mét, gần một trăm con dài gần 200 mét. Ngoài ra, số lượng cự thú cấp S bình thường cũng nhiều không kể xiết!

Những tổ hợp cự thú hải dương xuất hiện cùng nhau, chiếm cứ cả một vùng biển rộng lớn, khiến mọi người nhìn da tê dại hết da đầu.

Tất cả mọi người đang xem truyền hình trực tiếp nhìn thấy dáng vẻ của những con cự thú hải dương này thì trong mắt ngập tràn sợ hãi.

Nhóm người Long Kinh Thiên và các cường giả cấp S của các quốc gia khác cộng lại cũng chưa tới năm mươi người. Nhưng số lượng cự thú hải dương đạt từ cấp S trở lên lại có tới mấy trăm, gấp sáu bảy lần nhóm người Long Kinh Thiên!

“Được rồi! Tất cả mọi người lặn xuống biển, một khi xuất hiện nguy hiểm thì phải lập tức rời lên bờ!” Long Kinh Thiên dặn dò mọi người, sau đó thực hiện theo kế hoạch.

Các vị cường giả cấp S gật đầu, sau đó tất cả đều nhảy xuống biển, hướng về phía những con cự thú kia.

Dương Thiên chờ ở dưới đáy biển, bởi vì có Long phượng nguyên châu nên hắn ở dưới biển cũng không có ảnh hưởng gì. Nhưng những cường giả cấp S khác khi xuống dưới nước thì thực lực lại giảm đi một nửa, khó có thể phát huy được thực lực hoàn chỉnh của bản thân.

“Gào!”

Cuối cùng, những con cự thú ở dưới biển cũng đã nhận ra nhóm người Dương Thiên. Bọn nó phẫn nộ gào lên, trực tiếp thay đổi lộ tuyến, đuổi theo nhóm người này!

“Đi thôi! Các cường giả cấp S nhanh chóng chạy trốn, những con cự thú này đã đuổi sát nút bọn họ.

“Rời khỏi mặt biển!” Các cường giả nhanh chóng bay vút lên không trung, rời khỏi mặt nước. Nhưng những con cự thú hải dương kia cũng lao vút lên theo. Bọn chúng đã đạt tới cấp S, có khả năng bay trên không.

Những con cự thú đông đúc và dày đặc, gần như bao phủ lấy toán bộ bầu trời. Bầu trời lập tức đen kịt một mảnh!
Chương 352 Hy sinh anh hùng! 1

Số lượng cự thú hải dương cấp S nhiều không kể xiết, chiếm cứ cả một vùng trời, khiến người ta sợ hãi.

Lực lượng này đủ để tiêu diệt bất cứ quốc gia này trên trái đất!

Dương Thiên cũng nhìn về phía bốn con cự thú kia, nhất là bốn con cự thú dài 300 mét dẫn đầu. Hắn biết thực lực của con cá voi khổng lồ này, hàng phòng ngự của nó rất khủng bố, hắn và Long Kinh Thiên liên thủ mà vẫn không cầm chân được nó!

“Mười phút nữa là bom hạt nhân sẽ được kích hoạt!” Giọng nói của Triệu Phong Cực đột nhiên truyền vào tai bọn họ.

Nói cách khác, trong vòng mười phút nữa, bọn họ phải dẫn dụ đám cự thú tiến vào khu vực đã chỉ định.

Dương Thiên ước lượng tốc độ của đám cự thú này một chút, sau đó nhíu mày, hắn phát hiện ra một vấn đề.

Tốc độ của những con cự thú này rất nhanh, gần như thoáng chốc đã đuổi sát nhóm cường giả cấp S này, chỉ còn cách khoảng 2km. Dựa vào tốc độ như thế này, cho dù dụ được bọn chúng đến vị trí bom hạt nhân thì cho dù đám cự thú có chết thì nhóm cường giả cũng khó mà chạy thoát được phạm vi công kích của bom hạt nhân.

Nhóm người Long Kinh Thiên hiển nhiên cũng phát hiện ra vấn đề này, gương mặt ai cũng nôn nóng.

“Năm phút nữa sẽ kích hoạt bom hạt nhân!” Giọng nói của Triệu Phong Cực lại vang lên.

Những người đang xem phát sóng trực tiếp trận chiến ở hải vực Thái Bình Dương đều lo lắng không thôi. Chỉ còn năm phút nữa là bom hạt nhân sẽ được kích hoạt, nhưng các anh hùng cấp S lúc này cách nhóm cự thú hải dương kia rất gần. Một khi bom hạt nhân kích nổ thì tất cả sẽ cùng chết.

Long Kinh Thiên nhíu mày, nói với mọi người: “Mọi người cũng thấy được tình huống trước mắt rồi, những con cự thú đó luôn theo sát chúng ta, chỉ còn năm phút nữa bom hạt nhân sẽ kích nổ. Trong vòng năm phút, chúng ta khó mà tấn công bọn chúng được. Thế nên, bây giờ chỉ có một cách, đó là cử một nhóm người tự nguyện hi sinh, hấp dẫn sự chú ý của nhóm cự thú hải dương đó, những người còn lại lập tức rời đến vị trí an toàn! Hơn nữa, nhất định phải là cường giả cấp S trung kỳ!”

Đây là cách tốt nhất để bảo toàn lực lượng của bọn họ.

Một vài cường giả cấp S lộ rõ vẻ khó xử, không có ai tình nguyện chết. Đi thu hút sự chú ý của đám cự thú kia chính là đi chịu chết!

Tất cả những người theo dõi trận chiến cũng mâu thuẫn vô cùng, bọn họ vừa mong muốn có ai đó tình nguyện đi thu hút sự chú ý của đám cự thú hải dương đó, sau đó dẫn bọn chúng vào khu vực bom hạt nhân để tiêu diệt bọn chúng. Nhưng bọn họ cũng không nỡ nhìn các vị anh hùng phải hi sinh. Đối mặt với sức mạnh của một trăm quả bom hạt nhân, cho dù là cường giả cấp S đỉnh phong cũng chắc chắn sẽ chết!

“Tôi sẽ ở lại thu hút sự chú ý của bọn chúng!” Đường Chính Lâm đột nhiên đứng ra nói. Người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng này lại là người đầu tiên đứng ra.

Dương Thiên nhìn Đường Chính Lâm một cái, trong lòng vô cùng phức tạp.

Hắn và Đường Chính Lâm có mâu thuẫn rất lớn, cháu trai Đường Chính Lâm gián tiếp chết trên tay hắn, hơn nữa Đường Chính Lâm cũng có không ít khuyết điểm. Nhưng lúc này, Đường Chính Lâm chính là một vị anh hùng thực sự của Hoa Hạ!

“Thượng tướng Đường!” Nhìn người đàn ông tóc bạc nửa đầu kia, mọi người không nhịn được mà rơi nước mắt.

“Tôi cũng ở lại!” Lugba cũng đứng ra, ánh mắt tràn đầy căm phẫn với đám cự thú này! Mopti đối với Lugba mà nói vừa là thầy vừa là bạn, hai người ở bên nhau mấy chục năm, cuối cùng Mopti lại chết trong tay đám cự thú đó! Cho dù Lugba có chết thì cũng không muốn đám cự thú này được dễ chịu.

“Tôi cũng ở lại!” Paulina của Liên minh châu Âu nói.

“Cả tôi nữa!” Một người của Liên minh chúng thần, Lôi Thần cầm một cây búa lớn, không chút do dự mà lựa chọn ở lại!

Bốn cường giả của bốn thế lực, ai cũng đều là cường giả cấp S trung kỳ!

“Thời gian chỉ còn hai phút!” Thời gian càng ngày càng rút ngắn, phòng tuyến tâm lý của mọi người cũng bị công kích không ngừng.

Không chỉ có nhóm người Long Kinh Thiên cảm thấy lo lắng, mà tất cả mọi người đang theo dõi qua màn hình cũng hồi hộp không kém. Trái tim ai cũng đập nhanh hơn, hai tay không tự chủ được mà siết chặt lại, ánh mắt lộ ra vẻ nôn nóng.

Chỉ còn hai phút nữa là số phận của mọi người sẽ được quyết định!

“Long tiền bối, hạ lệnh đi!” Các cường giả cấp S khác nhìn Long Kinh Thiên, nói.

Long Kinh Thiên tạm thời là lãnh đạo của nhóm cường giả.

Long Kinh Thiên cảm thấy vô cùng khó chịu, ông nhìn gương mặt cương nghị của Đường Chính Lâm và ba cường giả còn lại, ai cũng ra vẻ thấy chết không sờn thì cố nhịn cảm giác đau lòng, hạ lệnh: “Được! Bây giờ, Đường Chính Lâm, Lugba, Paulina, Lôi Thần ở lại, những người khác tùy thời mà chú ý. Chờ đến mười giây cuối cùng thì lập tức leo lên lưng con chim ưng khổng lồ của Dương Thiên, nhanh chóng rời đi!”

“Bom hạt nhân sẽ được kích hoạt sau một phút nữa!”

Thời gian bắt đầu rơi vào giai đoạn đếm ngược. Đám cự thú hải dương lúc này đã cách khu vực công kích của bom hạt nhân càng lúc càng gần. Mọi người cùng nhìn thời gian, chưa tới một phút nữa sẽ quyết định số phận của mọi người.

“Còn mười giây cuối cùng!”

Khi âm thanh này vang lên, Long Kinh Thiên quát lớn: “Mọi người lập tức rút lui!”

Sau đó, hơn bốn mươi cường giả cấp S bay lên trên lưng con chim ưng khổng lồ của Dương Thiên. Đại Ưng lập tức vỗ cánh bay đi, bốn người nhóm Đường Chính Lâm trực tiếp ở lại, xoay người đối mặt với nhóm cự thú hải dương đông đúc.
Chương 353 Hy sinh anh hùng! 2

“Bùm!”

Bọn họ không chút do dự, đồng loạt tung ra những đòn tấn công mạnh nhất của mình.

“Gào!!!”

Cá voi khổng lồ và những cự thú khác tức giận rống lên, nhìn về phía bốn con kiến nhỏ nhoi này! Bốn con kiến này dám ngang nhiên chặn đường bọn nó, trong mắt chúng nó toàn là sát ý.

“Sáu, năm, bốn, ba, hai, một!”

Chỉ trong vòng mười giây, cá voi khổng lồ và những cự thú hải dương khác đã cách nhóm người Đường Chính Lâm chưa tới mười mét. Thân thể to lớn của nó bao trùm lên cả bốn người.

Con cá voi khổng lồ há chiếc miệng rộng như bồn chứa máu của nó ra, cắn Đường Chính Lâm!

Vẻ mặt Đường Chính Lâm không hề sợ hãi, khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười đầy châm chọc.

“Cùng nhau hủy diệt đi!” Ánh mắt Đường Chính Lâm lộ ra vẻ điên cuồng, trực tiếp nổ tung dị năng của mình. Cường giả cấp S trung kỳ một khi nổ tung dị năng thì uy lực có thể ngang với cường giả cấp S đỉnh cấp. Miệng của con cá voi khổng lồ này có hệ phòng ngự yếu nhất, lập tức xuất hiện một khe nứt, máu chảy ròng ròng!

Tổ phó Long tổ, cường giả cấp S trung kỳ Đường Chính Lâm, đã tử vong vào lúc đó.

Gần như cùng lúc với Đường Chính Lâm tự bạo, những quả bom hạt nhân cũng lập tức lao về phía này, tốc độ nhanh đến chóng mặt. Ngay lập tức, những tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên!

“Bùm!” “Bùm!” “Bùm!”

Ánh sáng chói mắt bao phủ toàn bộ hải vực Thái bình dương, giống như mặt trời rơi xuống biển, vô cùng chói mắt. Tất cả mọi video đều trắng xóa chói mắt, không ai nhìn thấy gì cả. Cùng với tiếng động vang lên, mọi người trên đất liền cũng cảm nhận được mặt đất chấn động.

“Quác quác!”

Đại Ưng là cự thú cấp S đỉnh phong, tốc độ cực nhanh, chỉ mười giây đã bay xa được mấy chục km.

Tuy nhiên, một trăm quả bom hạt nhân vẫn có thể ảnh hưởng được đến đây. Nhóm cường giả cấp S đều cảm nhận được một luồng va chạm mãnh liệt, lục phủ ngũ tạng quay cuồng. Một số cường giả cấp S sơ kỳ còn không nhịn được mà phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt.

Bọn họ có thể cảm nhận được luồng dao động đó, nếu như cách khu vực trung tâm vụ nổ khoảng mười km thì chắc chắn sẽ chết!

“Chính Lâm!” Hoàng Thừa Quốc và Từ Ngọc Cường lão nhân đều lộ ra vẻ mặt đau đớn. Dưới tình huống như vậy, Đường Chính Lâm không có khả năng sống sót.

Các cường giả của Liên minh chúng thần, liên minh châu Âu, liên minh châu Phi cũng nhìn về phía xa, hai tay siết chặt lại.

“Đã chết rồi sao?” Mọi người đều chờ mong kết quả!

“Đã chết rồi sao?” Tất cả mọi người đều nóng lòng chờ đợi đáp án. Những quả bom hạt nhân đó đều là những quả bom hạt nhân có trọng tải lớn nhất của các quốc gia, lại còn có tận một trăm quả. Nếu như nổ ở trên đất liền thì sức công phá của một trăm quả bom hạt nhân này hoàn toàn có thể hủy diệt toàn bộ một quốc gia!

Long Kinh Thiên và những người khác đều nhìn không chớp mắt về phía này, trong mắt người nào cũng tràn đầy khát vọng.

Ở Hoa Hạ và Hợp chủng quốc, cho dù là người của Hoa Hạ, người của Hợp chủng quốc hay là những người may mắn sống sót của liên minh châu Âu và liên minh châu Phi, ai cũng chăm chú nhìn về phía xa, trông chờ kết quả!

“Nhất định phải thành công đấy!”

Cuối cùng, những luồng ánh sáng chói lọi kia đã hoàn toàn tan biến. trên mặt biển Thái bình dương, chỗ nào cũng là thi thể của cự thú hải dương, chất đống lên nhau, chiếm cứ cả một vùng hải vực rộng lớn. Có không ít cự thú bị vụ nổ này làm cho tan thành tro bụi.

“Cuối cùng bọn chúng cũng đã chết rồi!” Long Kinh Thiên và nhóm cường giả cấp S cuối cùng cũng dám thở phào một hơi, ánh mắt lộ ra vẻ tươi cười, nhưng ngay sau đó cả người lại ngập tràn bi thương. Bởi vì số người chết vì đám cự thú cấp S này quá nhiều! Toàn bộ dân số của thế giới đã giảm đi một nửa!

“Nhưng cuối cùng đám cự thú đó đã chết hết rồi! Tốt quá!”

“Uy lực của bom hạt nhân thật khủng khiếp! Cũng may là cho nổ ở trên Thái bình dương rộng lớn, nếu như nổ trên đất bằng thì không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào!”

“Nếu không phải để đối phó với đám cự thú hải dương này thì cũng không ai có ý định lôi đống bom hạt nhân đó ra dùng đâu!”

“Tiếc là nhóm thượng tướng Đường đã hy sinh rồi! Bọn họ hy sinh vì an toàn của tất cả con người chúng ta! Bọn họ mãi mãi là những anh hùng trên trái đất của chúng ta!”

...

Lúc này ai nấy cũng đều vô cùng phấn khích, phát tiết hết những kích động trong lòng mình! Trong trận chiến giữa con người và cự thú, con người vẫn là bên dành được chiến thắng cuối cùng!

Dương Thiên nhìn về phía mực nước biển, ánh mắt lộ ra vẻ phấn chấn. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt hắn hiện ra một tia kinh ngạc, lúc này, Tiểu Quang cũng cảm nhận được mười mấy luồng hơi thở nguy hiểm truyền tới từ dưới đáy đại dương. Hơi thở này nguy hiểm không gì sánh được, thậm chí còn dữ dội hơn so với nhóm cá voi khổng lồ lúc trước!

“Mọi người mau lui lại! Những con cự thú hải dương đó vẫn còn sống!” Dương Thiên vội vàng hét lên, sau đó, hắn mở di động ra. Những người khác nghĩ rằng đã thoát khỏi nguy hiểm nên rời khỏi Đại Ưng của Dương Thiên, lúc này đột nhiên nghe Dương Thiên nói thế thì trong thời gian ngắn chưa phục hồi tinh thần được.

Mặt nước biển của Thái bình dương đột nhiên truyền tới một trận dao động kịch liệt. Sau đó, mười mấy con cự thú bỗng nhiên xuất hiện, hung hăng tấn công nhóm cường giả cấp S vẫn còn đang sửng sốt chưa lấy lại tinh thần.
Chương 354 Vẫn chưa chết! 1

Đối mặt với mười mấy con cự thú này, những cường giả cấp S trung kỳ còn có thể miễn cưỡng chống cự, nhưng cường giả cấp S sơ kỳ thì hoàn toàn không có chút năng lực phản kháng nào. Bọn họ bị quái thú công kích thì lập tức mất đi tính mạng, không có cơ hội sống sót!

Chỉ mới vài giây mà hơn mười vị cường giả cấp S sơ kỳ đã tử vong! Lý Thiết và hai cường giả cấp S sơ kỳ khác của Long Tổ cũng bị cá voi khổng lồ cắn thành những mảnh nhỏ!

Biến cố thình lình xảy ra khiến cho tất cả mọi người đều phải kinh sợ. Thứ xuất hiện trước mặt nhóm người Dương Thiên chính là mười mấy con cự thú hải dương to lớn vô song.

Tổng cộng là mười bốn con, ngoài bốn con cự thú cấp S đỉnh phong lúc đầu thì còn mười con cự thú cấp S hậu kỳ!

Một trăm quả bom hạt nhân cũng chỉ có thể giết chết được những con cự thú dưới cấp S hậu kỳ.

Lúc này, thân thể của cá voi khổng lồ đã không giống như lúc trước. Màu sắc trên người nó biến thành màu xám, hơn nữa rất nhiều những khối phồng kỳ lạ nhô lên khỏi thân thể, nhất là phần đầu của nó bị biến dạng vặn vẹo quái dị vô cùng. Nhìn con cá voi khổng lồ lúc này vô cùng dữ tợn! Nhưng điều khiến mọi người sợ hãi hơn chính là bây giờ cá voi khổng lồ và ba con cự thú cấp S đỉnh phong vừa rồi đã dài tới 350 mét! Còn mười con cự thú hải dương cấp S hậu kỳ kia cũng dài gần 300 mét! Hơn nữa, trên người bọn chúng có đầy những vết thương lớn nhỏ, máu đang không ngừng chảy ra.

Những quả bom hạt nhân này không tiêu diệt được những con cự thú cấp cao này, khiến cho chúng nó biến dị, sau khi biến dị thì càng mạnh mẽ hơn, nhưng cũng khiến chúng nó bị thương.

Nhưng bây giờ số lượng cường giả cấp S chỉ còn khoảng 30 người, mặc dù số lượng nhìn có vẻ vượt trội hơn so với cự thú, nhưng thực lực thì lại hoàn toàn không phải đối thủ của bọn chúng!

Tình huống đột nhiên thay đổi thế này khiến cho tất cả mọi người đều lâm vào căng thẳng. Ai cũng nhìn đám cự thú hải dương kia, mặc dù chỉ có mười bốn con, nhưng con nào con nấy đều có khí thế kinh người! Ngay cả con có thực lực yếu nhất cũng gần xấp xỉ Long Kinh Thiên!

“Chuẩn bị chiến đấu!” Long Kinh Thiên không chút do dự, lạnh lùng ra lệnh cho mọi người.

Mặc dù một trăm quả bom hạt nhân không giết chết được mười bốn con cự thú này, nhưng số lượng mười bốn so với mấy trăm lúc vừa rồi thì cũng khá hơn rất nhiều. Hơn nữa, mười bốn con cự thú này còn bị thương nặng, bọn họ chưa chắc đã không thể chống lại được!

Thần kiếm Tử Vi trong tay Long Kinh Thiên lóe lên, một kiếm quang trực tiếp chém lên người con cá voi khổng lồ này. Nhưng mà, trên người con cá voi này chỉ xuất hiện một vết thương sâu chưa đến mười mét!

“Cái gì?” Những người khác nhìn thấy cảnh tượng này thì trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ. Thực lực của Long Kinh Thiên còn trên cả cấp S đỉnh phong, sức công kích phải gọi là nghịch thiên, thế mà chỉ gây ra được một chút thương tổn cho con cá voi khổng lồ này như vậy. Miệng vết thương mười mét so với thân hình đồ sộ của con cá voi này hoàn toàn không đáng nhắc tới!

“Gào!”

Con cá voi khổng lồ nhìn chằm chằm Long Kinh Thiên, vừa rồi bọn chúng suýt nữa đã mất mạng. May mà trong giây phút mấu chốt, chúng nó đã ra lệnh cho những con cự thú khác vây quanh chúng nó, thế nên những con cự thú kia đã chết hết, còn chúng nó vẫn còn sống.

Nhưng loại cảm giác tử vong này khiến cho bọn chúng vẫn còn kinh hãi, ánh mắt những con cự thú hải dương này tràn đầy sát khí. Chúng nó muốn tiêu diệt hết lũ kiến đã giết chết toàn bộ tộc quần của bọn chúng, sau đó sẽ hủy diệt cả nhà của những con kiến này. Thế thì trái đất này từ nay về sau sẽ là lãnh địa của bọn chúng!

Một chùm tia sáng từ trong miệng cá voi khổng lồ phun ra. Một cường giả cấp S không kịp trốn tránh, thân thể bị chùm tia sáng này đánh trúng, cả người lập tức tan biến không lưu lại chút dấu vết nào.

Hạ gục trong nháy mắt! Con cá voi khổng lồ này thực sự có thể hạ gục một cường giả cấp S sơ kỳ trong nháy mắt!

Trái tim mọi người như nhảy lên đến tận cổ họng. Bây giờ xem ra mặc dù chỉ còn mười bốn con cự thú nhưng thực lực của bọn chúng lại cao hơn nhóm người Dương Thiên rất nhiều!

“Tất cả mọi người tập trung tấn công! Chúng ta tấn công những con cự thú có thực lực yếu trước!” Long Kinh Thiên lớn tiếng chỉ huy.

Bây giờ, dựa vào sức lực của một người thì khó có thể tạo thành thương tổn cho những con cự thú hải dương này.

Các cường giả cấp S ổn định lại tâm trạng, sau đó tập trung liên thủ tấn công. Dương Thiên cũng vung đại đao màu đen lên, đao mang kết hợp với kiếm quang của Long Kinh Thiên, còn có quả cầu lửa, thủy đao... tất cả mọi loại công kích đều rơi trên người một con cự thú có kích thước gần 300 mét.

Dưới những đòn công kích liên tục, cuối cùng thân thể cự thú cũng bị đâm xuyên qua. Ánh mắt cự thú đầy vẻ sợ hãi, sau đó đôi mắt trở nên ảm đạm, thi thể khổng lồ trực tiếp chìm vào trong nước biển.

“Thành công!” Mọi người vui mừng không xiết, tất cả các cường giả liên thủ hoàn toàn có thể hạ gục được con cự thú hải dương cấp S kia.

Con cá voi khổng lồ và những con cự thú khác nhìn thấy đồng loại của mình bị giết chết thì ánh mắt lóe lên. Sau đó, bọn chúng bắt đầu giao lưu ý thức với nhau, cuối cùng, mười ba con cự thú hải dương bay lên, vây lấy nhóm người Long Kinh Thiên.

Nhóm người Long Kinh Thiên lập tức biến thành những con cừu non chờ bị giết thịt, đến cả cơ hội bỏ chạy cũng không có.
Chương 355 Vẫn chưa chết! 2

Những người trên đất liền đang đứng đều vô cùng căng thẳng. Ba mươi cường giả cấp S này chính là hy vọng lớn nhất của loài người, nếu như bọn họ bị giết chết thì trái đất sẽ không còn ai có thể ngăn cản đám cự thú hải dương này nữa. Đến lúc đó, tất cả bọn họ sẽ bị tiêu diệt!

“Tiểu Thiên!” Ở Huyện A, một đôi vợ chồng trung niên đang chăm chú nhìn vào màn hình tivi, ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng.

Bên cạnh họ còn có một cô bé khoảng chừng mười hai mười ba tuổi nữa, gương mặt nhỏ bé cũng căng thẳng không yên, ánh mắt gắt gao nhìn về phía Dương Thiên trên màn ảnh. Trên vai cô, một con rùa đen to bằng lòng bàn tay vẫn nằm yên không nhúc nhích, còn cả một con rắn đen nhỏ quấn quanh cổ tay cô, ánh mắt cũng không rời khỏi màn hình.

“Lão tam! Cậu nhất định phải tiêu diệt hết bọn chúng đấy!” Nhóm Trịnh Vân Long cũng căng thẳng quan sát tình hình trận đấu, âm thầm cầu nguyện cho Dương Thiên.

“Long tiền bối, cố lên!”

“Uy Đế, giết hết đám cự thú đó đi!”

...

Tất cả mọi người đều có chung một nguyện vọng như vậy.

Ở Long tổ cũng có một màn hình cực lớn, hình ảnh rõ ràng hơn bất cứ nơi nào khác, giống như bọn họ cũng có mặt ở đó vậy.

Tất cả mọi người của Long tổ đều tập trung một chỗ, quan sát trận chiến này. Trong một góc khuất, có một cô gái mặc trang phục màu đỏ nhìn chằm chằm bóng dáng của người thanh niên trên màn hình, bên cạnh cô, tổ trưởng tổ Chu Tước- Trần Lan đang nắm chặt lấy tay cô.

Ở nơi sâu nhất dưới đáy biển, nơi mà không ai chú ý tới, thi thể của những con cự thú bị bom hạt nhân tiêu diệt đang trôi hết về một phía. Ở nơi đó, nước biển quay cuồng, sương mù màu máu, tất cả đều là xác của những con cự thú cấp S, trông đáng sợ vô cùng!

Ba mươi cường giả cấp S bị mười ba con cự thú hải dương vây quanh. Đây là cuộc chiến đấu của các chủng tộc, bên nào chiến thắng cũng sẽ viết lại số phận của hành tinh này!

Nhưng vẻ mặt mọi người đều lộ rõ vẻ thấy chết không sờn. Hiện tại, chỉ có những cường giả cấp S bọn họ mới có năng lực ngăn chặn đám cự thú này.

Một khi nhóm cự thú hại dương này lên bờ thì trái đất sẽ không còn chút hi vọng sống nào nữa!

“Dương Thiên, Uy Đế, trong số mọi người thì thực lực của ba người chúng ta là mạnh nhất. Hơn nữa Dương Thiên còn có con chim ưng khổng lồ. Chúng ta công kích ở bên ngoài, để các cường giả khác đứng ở bên trong, mọi người liên thủ tấn công!” Long Kinh Thiên nhìn tình cảnh trước mắt, nhanh chóng nói chiến thuật.

Ba người bọn họ có thực lực mạnh nhất, hơn nữa còn có cả Đại Ưng, có thể miễn cưỡng chống lại một đòn của cự thú. Sau đó, hai mươi mấy cường giả cấp S phía sau sẽ liên thủ công kích lại, như thế thì mới có một tia hi vọng.

Mặc dù Uy Đế không nói gì nhưng cũng nhanh chóng đứng ra đằng trước. Lúc này, những người đứng trước chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ mất mạng như chơi, nhưng Uy Đế bá đạo lại không sợ hãi gì cả!

“Long tiền bối, tôi có cách này có thể đánh chết những con cự thú đó!” Ánh mắt Dương Thiên hơi lóe lên, nhìn về phía Long Kinh Thiên, trịnh trọng nói.

Dương Thiên nói xong thì lập tức vận chuyển Luyện thể quyết, sau đó, thân thể hắn vang lên những tiếng răng rắc, máu thịt trên người vặn vẹo không ngừng. Thân thể Dương Thiên bắt đầu không ngừng tăng trưởng, chỉ trong nháy mắt đã cao hơn mười mét.

Đây là dấu hiệu Luyện xương cảnh viên mãn. Khi cơ thể hắn cao mười mét thì thực lực cũng có thể phát huy một cách hoàn chỉnh, đây cũng là trạng thái mạnh nhất của Dương Thiên. Thực ra Dương Thiên vẫn có thể tiếp tục cao lên, nhưng nếu như cao hơn mười mét thì thực lực cũng sẽ giảm bớt một chút.

“Ôi trời ơi, Dương Thiên!” Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn Dương Thiên, trong mắt ngập tràn vẻ khiếp sợ. Dương Thiên lập tức biến thành một người khổng lồ, mặc dù không cao bằng những con cự thú hải dương kia, nhưng so với nhóm người Long Kinh Thiên thì đã khủng khiếp lắm rồi.

“Dương Thiên!” Long Kinh Thiên cũng khiếp sợ nhìn Dương Thiên.

“Long tiền bối, tôi sẽ ngăn cản công kích của đám cự thú ở phía trước, mọi người ở trên lưng Đại Ưng, hợp lực công kích những con cự thú đó!” Dương Thiên nói xong thì không chút do dự, xông về phía một con cự thú hải dương dài gần 300 mét.

Lúc này đại đao màu đen cũng biến dài ra hơn mười mét, phù hợp với thân thể của Dương thiên. Một đao bổ xuống càng thêm có uy lực, đao mang đáng sợ vô cùng!

Dương Thiên thế mà lại định lấy sức của một người chống lại đòn tấn công của cự thú! Nhóm người Long Kinh Thiên đứng sau cũng không ngừng tập kích hỗ trợ hắn!

“Tấn công!” Vẻ mặt Long Kinh Thiên vô cùng lo lắng, nhưng ngay sau đó đã nhanh chóng ổn định lại tâm trạng. Ông trở nên bình tĩnh, lập tức chỉ định một mục tiêu, sau đó đông đảo cường giả cấp S nhanh chóng công kích con cự thú hải dương dài gần 300 mét kia.

Con cự thú đó không có năng lực phản kháng, ánh mắt dần dần ảm đạm, rơi vào trong nước biển.

Cái xác này sau khi chìm vào trong nước biển thì giống như chịu phải một lực hấp dẫn nào đó, cả người bị nước biển kéo về một phía.

“Gào!”

Cá voi khổng lồ rít gào lên, trên người phát ra đủ loại ánh sáng, tấn công nhóm người Long Kinh Thiên.

Dương Thiên lại vung đại đao màu đen trong tay lên. Một thanh đại đao dài hơn mười mét phát ra luồng đao mang thật lớn, một đao đã hoàn toàn chặt đứt đòn công kích của nhóm cự thú!

Đại đao màu đen của Dương Thiên có lai lịch vô cùng thần bí, kiên cố không gì phá vỡ nổi, lại còn sắc bén vô dùng. Bên trong vẫn còn chín phong ấn nữa, cho dù mới chỉ giải được phong ấn đầu tiên nhưng thực lực đã vô cùng mạnh mẽ, cái gì cũng có thể chặt đứt!

Tốc độ của hắn và tốc độ của Đại Ưng cũng khiến cho những con cự thú hải dương khó có thể tấn công được nhóm người Long Kinh Thiên. Cho dù có thể công kích đến thì cũng sẽ bị đại đao màu đen của hắn chặt đứt!

Trong khoảng thời gian ngắn, nhóm người Dương Thiên đã hoàn toàn chiếm thế chủ động!

Đương nhiên cũng bởi vì ở đây chỉ có mười mấy con cự thú, chứ nếu số lượng là mấy trăm thì Dương Thiên cũng không thể làm được gì.
Chương 76: Làm thân

“Bà ngoại!”

Cửa xe vừa mới mở ra, Hứa Mộc Tình đã nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Sau khi nghe thấy tiếng gọi trong trẻo của Hứa Mộc Tình, bà cụ mới ngẩng đầu lên.

Đôi mắt vốn đã mờ đục của bà cụ lại bừng sáng ngay.

“Tình Tình, cháu cưng Tình Tình của bà về rồi!”

Bà cụ vội vàng đặt nan trúc sang một bên rồi đứng dậy, loạng choạng đi về phía Hứa Mộc Tình.

Hứa Mộc Tình mặc bộ đồ sạch sẽ, cũng không quan tâm đến việc trên người bà cụ dính nhiều bùn đất, cô mở rộng hai tay ôm bà cụ thật chặt.

Lý Hùng bước xuống xe, nhìn thấy cảnh tượng này, anh không khỏi nở nụ cười ấm áp.

Cả gia đình bọn họ nhanh chóng ngồi trong phòng khách trò chuyện.

Mẹ của Liễu Ngọc Phân sinh được một đôi trai gái.

Liễu Đông Thanh là con trưởng trong nhà.

Bởi vì nhà tương đối khó khăn nên Liễu Đông Thanh kết hôn muộn hơn em gái Liễu Ngọc Phân của mình.

Con gái của Liễu Đông Thanh, Liễu Noãn Noãn đang học cấp ba, sắp sửa đi thi đại học.

Liễu Ngọc Phân vừa mới ngồi xuống đã hỏi thăm Hà Nguyệt Cầm ngay.

“Chị dâu, sao trước cổng trường của anh em lại có biểu tình chứ?”

“Hình như khi nãy em thấy có nhiều thầy cô tham gia lắm, chuyện gì thế này?”

Hà Nguyệt Cầm thở dài.

Bà ấy nói với Liễu Ngọc Phân, mấy năm trước trường của Liễu Đông Thanh đã chuyển từ công thành tư.

Sau khi trở thành trường tư, số lượng học sinh ngày càng giảm.

Cuộc sống của mọi người mỗi lúc một khó khăn.

Cách đây không bao lâu, tập đoàn Tô thị trên tỉnh nhân lúc hiệu trưởng nhập viện, không biết đã dùng thủ đoạn gì để ép con trai của hiệu trưởng nhượng trường học lại cho tập đoàn bọn họ với giá rẻ mạt.

Tập đoàn Tô thị định biến trường học thành một khu chung cư thương mại.

Còn học sinh và thầy cô giáo trong trường thì bọn họ chẳng quan tâm.

Liễu Đông Thanh và một số thầy cô giáo trong trường treo băng rôn trước cổng để biểu tình.

Hứa Hiếu Dương không khỏi thở dài khi nghe thấy thế.

Ông ấy lắc đầu rồi nói: “Làm vậy không có ích gì đâu, nhà họ Tô là gia tộc đứng đầu ở Giang Châu”.

“Phạm vi kinh doanh của bọn họ rộng lắm”.

“Hơn nữa bọn họ có quen biết với người ở mọi tầng lớp”.

“Bọn họ biến trường học thành khu chung cư thương mại một cách rẩm rộ như vậy, điều đó chứng tỏ rằng đã đánh tiếng với người bên hệ thống pháp luật và thương mại xong rồi”.

“Chắc chắn anh vợ có đi biểu tình thì cũng chẳng đem lại hiệu quả gì cả”.

Lúc Hà Nguyệt Cầm nói chuyện, bà ấy nhìn ra chiếc ô tô trong sân.

Vốn dĩ bà ấy còn định nói gì đó, nhưng vẫn còn chưa kịp mở lời thì bà cụ đột nhiên kêu lên một tiếng.

Bà cụ chợt mất khống chế tiểu tiện trong lúc nói chuyện với Hứa Mộc Tình.

Liễu Ngọc Phân và Hà Nguyệt Cầm vội vàng dắt bà cụ vào nhà vệ sinh rửa ráy.

Hứa Mộc Tinh nói với đôi mắt đỏ ửng: “Bố, hình như càng lúc bà ngoại càng bệnh nặng rồi”.

Hứa Hiếu Dương lắc đầu: “Bà ngoại của con đã vất vả hơn nửa đời người, đến tuổi già lại mắc phải chứng bệnh này, ông trời không công bằng một chút nào!”

Lý Hùng kéo Hứa Hạo Nhiên sang một bên, anh hỏi khẽ: “Bà ngoại bị bệnh gì đấy?”

Hứa Hạo Nhiên sờ gáy, cậu ta lắc lắc đầu.

“Em cũng không biết rõ nữa, trước kia nghe ba nói hình như bà ngoại già rồi nên lú lẫn”.

Chẳng bao lâu sau, Liễu Ngọc Phân và Hứa Nguyệt Cầm lại dẫn bà cụ ra ngoài.

Bây giờ bà cụ đã thay một bộ đồ sạch sẽ.

“Ồ, chiếc ô tô ngoài sân là của nhà nào thế? Sao lại đậu ở đây?”

Vào lúc này, có tiếng nói chói tai của một người phụ nữ vang vọng bên ngoài sân.

Lý Hùng quay đầu nhìn về hướng ấy, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên mập mạp trang điểm đậm, ăn mặc lộng lẫy bước xuống từ chiếc Volkswagen.

“Em họ! Lâu rồi không gặp, sao sắc mặt em xấu thế? Còn ốm như que củi nữa?”

Người phụ nữ trung niên mập mạp là Liễu Hồng Hoa, con gái của cậu Liễu Ngọc Phân.

Bà ta lắc chiếc eo như thùng phi rồi đi đến trước mặt Liễu Ngọc Phân.

“Còn bộ đồ em đang mặc nữ kìa, nhìn là biết không phải hàng hiệu rồi”.

“Ai mà không biết còn nghĩ em là công nhân trong nhà máy nào đó chứ”.

Liễu Hồng Hoa không biết rằng bộ đồ Liễu Ngọc Phân đang mặc trên người có giá một trăm mấy chục ngàn!

Hứa Hạo Nhiên kéo Lý Hùng lại rồi thì thầm giới thiệu với anh: “Anh rể, người phụ nữ đang ghét này là con gái của ông cậu, từ nhỏ đã bắt nạt mẹ em!”

Liễu Hồng Hoa chỉ vào chiếc Mercedes-Benz ngoài cửa rồi hỏi Hà Nguyệt Cầm: “Chiếc xe ở ngoài sân là của Tiểu Hải nhà bên hả?”

“Mấy ngày trước chị nghe bọn họ nói mấy năm gần đây thằng nhóc Tiểu Hải làm ăn khấm khá lắm, đã trở thành ông chủ lớn rồi”.

Liễu Hồng Hoa vừa nói chuyện vừa nhìn Hứa Hiếu Dương, bà ta cười ‘ha ha ha’ vài tiếng trước.

“Chị nói này em rể! Không phải là chị muốn nói gì em, nhưng ít nhiều gì em cũng là người trong gia tộc lớn”.
Chương 77: Ra vẻ ta đây

“Lần này em về tham dự tiệc mừng thọ của bố chị mà không thể ăn mặc đẹp hơn chút hả?”

“Em nhìn xem em nhìn xem, em mặc bộ đồ gì thế này?”

“Vest không ra vest, đồ Tôn Trung Sơn cũng không ra đồ Tôn Trung Sơn, bây giờ làm gì có ông chủ nào ăn mặc chẳng ra cái giống gì thế này chứ”.

Hứa Hạo Nhiên muốn nhảy dựng lên nói lý với bà ta, Liễu Ngọc Phân lập tức kéo cậu ta lại, lắc lắc đầu với cậu ta.

Liễu Hồng Hoa lại nhìn Hứa Hạo Nhiên, bà ta lắc đầu tỏ vẻ khinh thường.

Thậm chí bà ta còn lười chẳng muốn lên tiếng, lập tức quay sang nhìn Hứa Mộc Tình.

“Tình Tình à, dì nghe người ta nói”.

“Bác cả của cháu giở trò sau lưng, kiếm một thằng điên đầu đường xó chợ về ở rể cho nhà cháu”.

“Cháu yên tâm đi, dì sẽ đứng về phía cháu mà”.

“Lần này ấy à, dì cố tình giúp cháu lựa chọn một người rất tốt”.

Vào lúc này, bà ta vẫy tay với chiếc xe Volkswagen.

Một thanh niên mập mạp ễnh bụng bự như bà bầu bước từ trên xe uống.

Dù người ấy mặc vest nhưng vì bụng quá lớn nên không tài nào gài nút áo được.

“Tình Tình à, cháu ở Đông Hải nên có thể chưa từng nghe nhắc đến nhà họ Tô ở trên tỉnh”.

“Để dì nói cho cháu nghe, nhà họ Tô là nhà giàu nhất ở Giang Châu đó”.

“Việc kinh doanh của bọn họ phân bố khắp mọi vùng đất trong tỉnh, một cọng lưng bứt trên chân của bọn họ cũng thô hơn eo của chúng ta nữa”.

Trong lúc bà ta nói chuyện, thanh niên mập mạp đã đứng sau lưng Liễu Hồng Hoa.

“Đây là cậu chủ của nhà họ Tô, mặc dù không phải là dòng chính nhưng ít nhiều gì người ta cũng mang họ Tô đấy”.

“Hơn nữa, cậu ấy cũng là phó trưởng phòng của bô phận nhân sự”.

“Cháu không biết lương một tháng của cậu ấy lên đến con số nào đâu”.

Liễu Hồng Hoa duỗi bàn tay mập mạp ra, giơ ba ngón tay.

Hứa Hạo Nhiên bật cười hỏi bà ta: “Dì à, dì nói một tháng anh này kiếm được ba triệu hả?”

“Ôi trời! Thằng lỏi con chưa hiểu đời này, nói bừa gì đó? Một tháng kiếm ba triệu, cháu nghĩ rằng cậu ấy là Gill Bates hả?”

“Là Bill Gates”, đột nhiên bà ngoại luôn cười với Lý Hùng cất tiếng nói.

Lý Hùng không khỏi giơ ngón cái cho bà ngoại.

Bà ngoại nở nụ cười hiền từ, bà cụ đưa bàn tay đầy vết chai của mình cầm lấy tay của Lý Hùng, rồi mới nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay của anh.

“Con rể ngoan, con rể ngoan”.

Hứa Hiếu Dương cười rồi nói: “Mẹ à, đây là Tiểu Hùng, cậu ấy là cháu rể của mẹ đó”.

Liễu Hồng Hoa vừa nghe thấy thế, cặp lông mày sắc như dao của bà ta dựng lên.

“Cái gì, đây chính là cái thằng vô công rỗi nghề đó đấy hả!?”

“Em rể, không phải là chị nói em. Nhưng sao em lại dẫn nó về đây kia chứ?”

“Hôm nay là sinh nhật của bố chị mà! Đợi lát nữa nó vào nhà chị, người nào không biết còn tưởng là ăn mày đến xin cơm!”

“Dì xem thường người khác thì cũng phải có giới hạn chứ!”

Hứa Mộc Tình nổi giận rồi!

Nãy giờ Liễu Hồng Hoa đã chửi gia đình cô hết một lượt.

Những chuyện ấy Hứa Mộc Tình có thể nhịn.

Chuyện duy nhất cô không thể nhịn là Liễu Hồng Hoa lại xem thường Lý Hùng!

“Ôi, sao cháu lại bảo vệ cho cái thằng ăn mày này?”

“Cô bé ngốc! Bên cạnh dì có ông chủ lớn mà cháu không thích, không ngờ cháu lại đối xử với dì như vậy vì thằng ăn mày này?”

“Cậu đây là người của nhà họ Tô, là gia tộc đứng đầu trên tỉnh đấy!”

“Két két!!”, vào lúc này, một chiếc Mercedes-Benz đen chạy đến.

Một người đàn ông trung niên bước từ trên xe xuống.

“Ồ, Tiểu Hải. Càng lúc cậu càng làm ăn phát đạt nhỉ, không ngờ lại mua hai chiếc Mercedes-Benz cùng một lúc”.

“Chắc chiếc Mercedes-Benz trắng này đắt hơn một chút nhỉ? Khi nãy tít từ đằng xa là tôi đã thấy nó tỏa sáng rồi”.

Nghe Liễu Hồng Hoa nói thế, Tiểu Hải cười cười rồi xua tay: “Chiếc Mercedes-Benz trắng này là hàng nhập khẩu đó, cháu làm gì có tiền mà mua”.

“Toàn bộ chiếc xe này đáng giá ít nhất là sáu bảy trăm ngàn”.

“Thế chiếc xe này của ai?”

Đến bây giờ, Lý Hùng mới đưa chìa khóa xe cho Hứa Hạo Nhiên.

Hứa Hạo Nhiên làm bộ làm tịch đi đến bên cạnh chiếc xe Mercedes-Benz, mở cửa ra rồi lại đóng cửa vào.

Liễu Hồng Hoa ngây người.

“Xe này là của nhà bọn cháu à?”

“Vâng!”, Hứa Hạo Nhiên ngẩng đầu lên.

“Hả phì! Chiếc xe này là mấy người thuê chứ gì, không có tiền mà bày đặt đóng giả giàu có làm chi!?”

Liễu Hồng Hoa làm bộ làm tịch: “Làm người ấy à, phải sống thành thật một chút! Không có tiền thì không có tiền, đừng có làm ra vẻ ta đây!”
Chương 78: Nghèo cả đời cũng là đáng

“Các người ấy à, nghèo cả đời cũng đáng lắm!”

Sau khi nói dứt lời, Liễu Hồng Hoa dẫn cậu chủ ‘bụng bự’ của nhà họ Tô rời khỏi nơi này.

Hơn hai giờ chiều, mọi người sửa soạn rồi chuẩn bị đến nhà ông cậu.

Lý Hùng thấy bà ngoại lấy chiếc ghế nhỏ ra ngồi ở trước cửa nhà, anh không khỏi cất tiếng hỏi: “Bà ngoại không đi sao?”

Hứa Hiếu Dương khẽ lắc đầu: “Ông cậu của con không cho bà đi, ông ta cảm thấy bà ngoại sẽ làm ông ta mất mặt”.

Tiệc mừng thọ của ông cậu được tổ chức tại nhà.

Hai mươi mấy chiếc bàn được bày sẵn, người đến mừng thọ rất đông.

Bởi vì không ở xa lắm, gia đình Lý Hùng đi bộ bằng con đường nhỏ.

Bọn họ vừa mới ngồi xuống một chiếc bàn trống, Liễu Hồng Hoa ở gần đó đột nhiên la lên.

“Ai cho mấy người ngồi ở đó!?”

“Không phải nơi này để cho chúng tôi ngồi sao!?”

Tiếng hét của Liễu Hồng Hoa khiến cho rất nhiều người bên cạnh ngoái đầu nhìn bà ta.

“Bàn đó là của lãnh đạo, các người chỉ xứng ngồi bàn này thôi!”

Bọn họ nhìn theo phương hướng mà Liễu Hồng Hoa chỉ, chiếc bàn ấy ở trong góc khuất nhất, kế bên là nhà vệ sinh.

Vào lúc này, còn có vài người đàn ông trung niên hói nửa đầu ngông nghênh đi đến.

Trong số bọn họ có chồng của Liễu Hồng Hoa.

Chồng của Liễu Hồng Hoa là lãnh đạo nhỏ trong một phòng ban.

Bình thường luôn tỏ ra xem thường gia đình Liễu Đông Thanh.

Chồng của Liễu Hồng Hoa hỏi với vẻ mặt khó chịu: “Sao thế, làm sao lại có thể để cho bọn họ ngồi ở vị trí của lãnh đạo?”

Liễu Hồng Hoa vội vàng nói: “Em sẽ kêu bọn họ đi ngay”.

Liễu Hồng Hoa quay người, bà ta quắc mắt quát lên với giọng lạnh lùng.

“Còn ngẩn người ra đó làm gì? Còn không mau đứng dậy cho tôi!”

Nghe thấy tiếng quát của Liễu Hồng Hoa, Hứa Hiếu Dương và Liễu Đông Thanh vội vàng đứng dậy.

Vào lúc ấy, Lý Hùng nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai của bọn họ.

Ấn hai người lớn ngồi xuống vị trí ban đầu.

Lý Hùng lạnh lùng nhìn Liễu Hồng Hoa: “Nếu như chúng tôi không đứng dậy thì sao?”

“Cái thằng ở rể này, cậu là cái thá gì mà dám ra vẻ ta đây với tôi hả!?”

“Tôi nói cho cậu biết, vốn dĩ không có vị trí của hai gia đình các cậu trong bữa tiệc ngày hôm nay đâu!”

“Nếu không phải thấy mấy người đáng thương thì đến nhà vệ sinh mấy người cũng không có tư cách ngồi nữa kìa!”

Liễu Hồng Hoa cầm rổ tre lên, bên trong có đựng bao lì xì của những người đến dự tiệc.

Bà ta lấy bao lì xì mỏng nhất.

Sau khi mở ra mới thấy bên trong chỉ có một tờ giấy đỏ.

“Mọi người nhìn đi, đây chính là bao lì xì mà nhà bọn họ đi đấy!”

“Bên trong không có tiền, chỉ có đúng một tờ giấy đỏ thôi!”

“Đám người này đến ăn chùa!”

Vào lúc này, bốn phía đều cười ồ lên.

“Có nhầm lẫn gì không đó? Tiệc mừng thọ 80 của người già mà lại tặng giấy đỏ hả!”

“Gia đình ai mà không có họ hàng nghèo kia chứ, thế nhưng tôi còn chưa nhìn thấy ai nghèo đến mức này! Keo kiệt đến mức này đâu!”

“Ha ha, nếu như là tôi thì tôi đã ôm mặt bỏ chạy rồi! Không còn bọn họ vẫn còn tiếp tục ngồi ở đây!”

Vốn dĩ ông cậu đang ngồi ở trên ghế cao, gương mặt ánh lên nụ cười, bây giờ lại chống gậy tức giận đi về phía bọn họ.

“Các người đi ngay cho tôi!”

“Tôi không có họ hàng như các người!”

Lý Hùng không hề biến sắc, anh nói hờ hững: “Đây là danh sách món quà tôi mang đến chúc thọ cho ông”.

“Danh sách món quà?”

Liễu Hồng Hoa cười lạnh.

Bà ta mở tờ giấy đỏ ra rồi nói lớn: “Không ngờ thằng ở rể này lại nói là danh sách món quà, để tôi đọc cho mọi người nghe!”

“Một trái đào mừng thọ vàng, một cặp vòng phỉ thủy, một chiếc Mercedes-Benz, tiền mặt 800 ngàn…”

“Ôi trời, tôi không đọc nổi nữa rồi, tôi thật sự không đọc nổi nữa rồi!”

“Trời ạ, từ trước đến nay tôi chưa từng nhìn thấy ai mặt dày như thế!”

Có rất nhiều người bên cạnh bắt đầu la lên.

“Cút đi!”

“Mất mặt quá, má, mất mặt thế chứ!”

“Nếu như tôi có loại họ hàng như thế này thì cả đời cũng sẽ không qua lại với họ nữa!”

Liễu Hồng Hoa trừng to mắt, vẻ bất mãn hằn lên trên gương mặt.
Chương 79: Khí phách

“Đào mừng thọ đâu? Phỉ thúy đâu? Cậu lấy ra cho tôi xem xem!”

Vào giờ phút này, có một chiếc xe từ đằng xa chạy lại, đậu trước mặt mọi người.

Trương Bằng Phi cầm trái đào mừng thọ to bằng mặt người từ trên xe xuống.

Trương Bằng Phi bước xuống xe, mọi người phát hiện rõ ràng khung xe nâng cao hơn một chút.

Có thể thấy được trái đào mừng thọ vàng này nặng đến mức nào!

Có một người bưng khay gỗ đi sau lưng Trương Bằng Phi, bên trên là một cặp vòng tay phỉ thúy.

Rồi sau đó, lại có thêm hai người vạm vỡ mặc vest đen đi xuống xe.

Mỗi người xách một chiếc vali trong tay.

Chiếc va li được mở ra trước mặt mọi người, bên trong đều là tiền giấy!

Tiền mặt 800 ngàn!

Thế còn xe Mercedes-Benz đâu?

Vào lúc mọi người vô cùng trông ngóng.

Một chiếc xe van đậu trước cửa nhà Liễu Đông Thanh.

Một đám lưu manh hùng hùng hổ hổ bước xuống xe.

“Bà già kia! Liễu Đông Thanh đang ở đâu?”

Bà ngoại lắc lắc đầu với bọn họ.

“Đại ca, có thể thằng đó nó trốn trong nhà rồi, chúng ta vào nhà tìm đi!”

Vài tên lưu manh muốn xông vào nhà, bà ngoại lập tức đứng dậy, giang rộng hai tay chắn trước cửa nhà.

“Không được phép vào trong”.

Giọng nói của bà ngoại không lớn nhưng đôi mắt của bà ngoại lại sáng ngời.

“Chúng ta đập chiếc Mercedes-Benz này đi, chắc chắn thằng đó sẽ ra khỏi nhà thôi!”

“Vâng!”

Một đám lưu manh lấy gậy sắt trong chiếc xe van ra, lúc bọn họ muốn đập xe, bà ngoại giang hai tay cản trước mặt chúng.

Gã lưu manh cầm đầu lập tức nổi giận, gã nắm cổ áo của bà ngoại: “Bà già! Bà thật sự cho rằng thằng này không dám đánh bà đúng không!?”

Bà ngoại bị gã lưu manh lắc lư.

Cơ thể gầy yếu của bà ngoại giống hệt như ngọn cỏ khô trong gió, dường có thể bị bọn chúng bẻ gãy bất kỳ lúc nào!

“Các người không thể đụng vào được!”

“Đây là xe của cháu gái tôi, không được đập nó!”

“Cút đi cho tôi!”

Gã lưu manh cầm đầu tức giận mắng bà ngoại rồi đẩy bà ngoại ra.

Lúc bà ngoại sắp ngã xuống đất, đột nhiên Lý Hùng vọt đến từ bên cạnh, vươn tay đỡ bà ngoại lại.

“Con rể ngoan, con về từ khi nào đó?”

Bà ngoại cười với Lý Hùng.

“Nhóc con, ở đây không có chuyện của mày! Mày mau biến đi cho tao!”

Lý Hùng chậm rãi quay người lại.

Vào giây phút gã lưu manh cầm đầu nhìn thẳng vào mắt Lý Hùng, đột nhiên hai chân gã mềm nhũn rồi ngồi phịch xuống đất.

“Cậu cậu cậu…”

Gã ấp a ấp úng!

Vẻ kinh ngạc hằn lên trên gương mặt!

Vào lúc này, Lý Nhị Ngưu nhanh chóng lái xe đến.

Năm người đàn ông vạm vỡ đầy hung hãn bước xuống xe.

“Ông chủ, phải giải quyết đám này thế nào?”

“Mỗi đứa giao ra một tay một chân, ném vào hồ phía sau nhà!”

“Vâng!”

Lý Nhị Ngưu và năm người đàn ông vạm vỡ lập tức xông lên như hổ dữ.

Mười mấy tên lưu manh bị đánh tơi bời như cừu con, chúng luôn miệng khóc than!

Lý Hùng mời bà ngoại lên chiếc Mercedes-Benz, anh đích thân lái xe đưa bà ngoại đến tiệc mừng thọ của ông cậu.

Vào bây giờ, ông cậu chống nạng đứng trước trái đào mừng thọ lớn.

Lão ta nhìn rồi lại nhìn, kích động đến mức chòm râu rung rung.

Bây giờ ông cậu chỉ mong có thể bưng trái đào mừng thọ vào nhà mình, cắm ba nén nhang mà thờ phụng!

Có điều, nghe nói vẫn còn một chiếc Mercedes-Benz.

Cho dù mình đã lớn tuổi không còn lái được nữa, thế thì ngồi lên vẫn oai phong lắm chứ!

Trong lòng ông cậu hớn hở và ngọt ngào vô cùng.

Chiếc Mercedes-Benz nhanh chóng trờ đến.

Lúc nhìn thấy chiếc Mercedes-Benz, ông cậu chỉ mong có thể nhào lên ngay.
Chương 80: Sinh nhật vui vẻ

Bình thường nhìn thấy chiếc xe Mercedes-Benz của lãnh đạo lớn hay đi, trong lòng lão ta vô cùng hâm mộ, thường cảm thấy mình cũng có thể ngồi trong chiếc xe ấy tỏ vẻ oai phong.

Không ngờ lại có một người cháu hiếu thảo tặng cho mình vào tiệc mừng thọ!

Ông cậu được con gái Liễu Hồng Hoa dìu đi nhanh qua đó.

Lý Hùng dừng xe lại.

Có điều, anh không đón ông cậu.

Mà là vòng ra sau xe, vươn tay mở cửa.

Rồi sau đó, một bà cụ có gương mặt tươi cười hiền hậu được Lý Hùng dìu xuống xe.

Vào lúc nhìn thấy bà ngoại, ông cậu lập tức la lớn: “Cậu dắt bà ta đến làm gì!?”

“Mau đưa bà ta đi cho ông!”

Vừa nhìn thấy bà ngoại đến tiệc mừng thọ của mình, ông cậu tức giận vô cùng.

“Bố, đừng giận nữa! Người ta tặng cho nhà mình nhiều đồ như thế rồi”.

“Bố, bố không dùng được cặp vòng phỉ thúy này, hay là cho con đi”.

Không biết cặp vòng phỉ thúy đã nằm trong tay Liễu Hồng Hoa từ lúc nào.

“Bỏ xuống!”

Lý Hùng lạnh lùng thốt ra hai chữ.

Ông cậu cười cười rồi nói: “Chiếc vòng ngọc này là quà mừng thọ mà cháu tặng cho ông, ông tặng lại cho con gái mình, để nó đeo”.

“Ai nói tôi tặng vòng ngọc cho ông?”

“Hả?”

Anh vừa mới dứt lời, tất cả khách khứa đều sững sờ.

Vào lúc này, Hứa Hạo Nhiên dẫn Hứa Hiếu Dương đến.

Hứa Hạo Nhiên dứt khoát giật lấy chiếc vòng ngọc từ tay Liễu Hồng Hoa.

“Dì, sợ là cặp vòng phỉ thúy này khó mà đeo vào móng heo của dì được nhỉ?”

Liễu Hồng Hoa thét lớn: “Không phải tặng bố tôi? Thế thì tặng ai?”

Liễu Ngọc Phân và Hà Nguyệt Cầm đứng hai bên trái phải, lấy vòng phỉ thúy đeo vào cổ tay gầy gò của bà ngoại.

Rất vừa vặn!

Rồi sau đó, nhóm người Lý Nhị Ngưu xếp thành một hàng.

Bọn họ giơ trái đào mừng thọ và tiền mừng lên bằng hai tay, đồng thanh nói lớn.

“Bà ngoại!”

“Sinh nhật vui vẻ!”

Vào giây phút đó, tất cả mọi khách khứa đến tham gia tiệc mừng thọ đều sững sờ.

“Chuyện gì thế này?”

“Sao vẫn còn một người được chúc thọ nữa?”

“Hóa ra danh sách quà mừng thọ không phải tặng cho ông cụ mà là tặng cho bà cụ!”

Đôi mắt Liễu Ngọc Phân đỏ ửng.

“Mẹ, sinh nhật vui vẻ!”

Liễu Ngọc Phân lấy chiếc khăn tay đỏ từ trong túi của mình ra.

Trong chiếc khăn tay đỏ có gói một chiếc nhẫn vàng.

Bà ấy đeo nhẫn vàng vào ngón tay sần sùi của bà ngoại.

Nước mắt lăn dọc theo gò má xinh đẹp của Hứa Mộc Tình, chậm rãi chảy xuống.

Hứa Mộc Tình nắm tay Lý Hùng thật chặt.

Cô mím đôi môi mỏng, ngẩng đầu lên nhìn Lý Hùng với những giọt nước mắt long lanh: “Làm sao anh biết hôm nay là sinh nhật của bà ngoại?”

Chiếc nhẫn vàng này được Liễu Ngọc Phân đặt làm từ số tiền mình vất vả tích lũy từ mấy hôm trước.

Lý Hùng nhìn thấy bà ấy làm vậy mới biết.

Sinh nhật của bà ngoại cùng ngày với ông cậu!

Bà ngoại và ông cậu là chị em sinh đôi.

Hai người bọn họ được sinh cách nhau không quá hai phút!

Ông cậu luôn xem thường bà ngoại, nhất là sau khi bà ngoại bị lẩm cẩm, hai gia đình gần như không qua lại với nhau nữa.

Mỗi năm đến ngày sinh nhật của ông cậu, Hứa Mộc Tình cảm thấy không vui cũng vì lý do này.

Lý Hùng lại thấy ai làm Hứa Mộc Tình không vui một ngày, anh phải khiến kẻ đó tức giận cả đời.

Ai thèm quan tâm lão ta là ông cậu hay là chú ông cái gì!

“Nếu như người ở nơi này không hoan nghênh chúng ta thì chúng ta về nhà tổ chức tiệc mừng thọ cho bà ngoại!”

Lý Hùng nói lớn, Hứa Hiếu Dương, hai gia đình Liễu Đông Thanh lập tức lên xe, chạy về phía nhà của Liễu Đông Thanh.

Lúc nhóm người Lý Hùng trở về, trong sân nhà Liễu Đông Thanh đã bày sẵn bốn bàn thức ăn.

Không ít hàng xóm có quan hệ khá tốt với bọn họ cũng đã ngồi ở đây chờ được một lúc!

“Bà ngoại!!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom