Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Học kỳ cuối cùng của thời đại học tựa dòng nước chảy cứ thế trôi đi. Trong số các bạn học xung quanh Tô Vận Cẩm, những người chưa có việc làm đương nhiên là phải lần lượt kiếm tìm ngang dọc, ai đã tìm được việc thì sinh hoạt như heo vậy, ăn rồi lại ngủ, tỉnh dậy lại túm năm tụm ba chơi bài. Một số người thì nhất quyết đến thẳng đơn vị đã kí kết hợp đồng để thực tập. Tuy nói là trường vẫn sắp xếp lịch học cả kỳ như bình thường, thế nhưng phòng học mỗi giờ lên lớp đều đìu hiu vắng vẻ, đến việc bảo vệ khóa luận tốt nghiệp cuối cùng, giáo viên hướng dẫn cũng đành châm chước cho những cô cậu đã tìm được việc làm, chỉ cần không kém đến mức tệ hại thái quá thì đều giơ cao tay đánh khẽ cho qua hết. So sánh với nhau, nửa năm cuối cùng này của Trình Tranh bận rộn tối tăm hơn cô nhiều, trước nay anh vốn học hành cần mẫn, thiết kế tốt nghiệp làm sao có thể qua loa xong chuyện, tận đến trung tuần tháng Sáu mới xử lý xong xuôi hết thảy các lệ bộ liên quan đến trường lớp, trong thời gian này anh cũng ký kết suôn sẻ với một viện thiết kế kiến trúc đặt tại thành phố G. Viện thiết kế này vốn được sáng lập từ hồi thập niên 50 của thế kỷ trước, thuộc một doanh nghiệp xây dựng nhà nước quy mô lớn,cũng là viện thiết kế kiến trúc có thực lực vào loại mạnh nhất ở khu vực Tây Nam, đồng thời làm một trong sáu viện thiết kế kiến trúc tổng hợp danh tiếng lẫy lừng nhất cả nước. Trình Tranh không hề dựa dẫm vào điều kiện của bố mẹ mà có thể được một đơn vị như thế này tuyển dụng quả là một việc không dễ dàng. Nói là vậy, chứ trong lòng Tô Vận Cẩm hiểu rõ, bảo là không cần đến trợ lực của gia đình, thế nhưng dựa vào tình nghĩa bạn bè cùng đại học của vị viện trưởng viện thiết kế này với bố Trình Tranh, anh ở trong đơn vị cũng thuận lợi hơn người khác nhiều.
Hai người đã kết thúc khoảng thời gian bốn năm đại học như thế, bắt đầu nếm trải những tháng ngày thuộc về thế giới chỉ riêng hai người trong căn hộ nhỏ của Trình Tranh. Bố mẹ Trình Tranh vốn định đổi cho con trai một căn hộ rộng rãi hơn chút, nhưng một mặt Tô Vận Cẩm chủ trương đủ xài là ổn, mặt khác căn nhà cũ này nằm trong khu thương nghiệp phát đạt thuộc vành đai vàng của thành phố, lại cách nơi làm việc của cả hai người không xa lắm, vậy nên việc đổi nhà cứ bỏ qua là xong. Ông cậu Trình Tranh- Chương Tấn Manh- thông cảm cho cái tâm lý không ưa gò bó của những người trẻ tuổi, cũng không nài ép bắt thằng cháu chuyển về nhà mình ở, để mặc Trình Tranh tiêu diêu tự tại bên ngoài.
Khoảng thời gian ban đầu ngọt ngào hệt như truyện cổ tích, sáng sớm hai người ăn xong điểm tâm liền cùng nhau rời khỏi nhà đợi xe đi làm, buổi chiều sau khi tan sở lại hẹn hò cùng đi chợ mua đồ về nhà. Tô Vận Cẩm có bàn tay nấu nướng rất cừ, nuông chiều đến nỗi vị giác Trình Tranh càng lúc càng khắt khe đòi hỏi. Ăn cơm xong hai người hoặc thung thăng đi xem phim ở gần đó, hoặc dung dăng dung dẻ dạo chơi khắp nơi, có khi tựa vai nhau xem ti vi ở nhà, sau đó chia sẻ với nhau một buổi tối quấn quýt ngọt ngào. Khi ấy chẳng phải chỉ riêng Trình Tranh cảm thấy mãn nguyện vô cùng, đến cả Tô Vận Cẩm cũng tin rằng nàng Lọ Lem quả thực có thể gặp được hoàng tử, rồi tận hưởng hạnh phúc một đời.
Dù vậy, hai người tuy dây dưa suốt bao nhiêu năm, yêu nhau cũng được một khoảng thời gian, thế nhưng những tháng ngày được ở bên nhau thực sự lại chưa được mấy, đến giờ quấn quýt sớm chiều, cảm giác mới mẻ qua đi rồi, rất nhiều vấn đề trước đây chưa phát hiện ra hoặc cố tình lờ đi dần dà nổi lên.
Điểm đầu tiên, Trình Tranh ưa hoạt động, tuy rằng những việc chính như học hành, sự nghiệp thì anh đều vô cùng điềm tĩnh tập trung, nhưng khoảng thời gian còn lại thì anh lại không ham ru rú trong nhà hay những nơi quá ư yên ắng, đặc biệt là công việc ở viện thiết kế suốt ngày chúi mũi vào đủ loại giấy tờ bản vẽ, tinh thần căng thẳng. Sau giờ tan sở, anh vui thú cùng một nhóm bạn bè đồng nghiệp đến phòng tập, sân vận động để tập thể hình, chơi bóng hay tận hưởng cuộc sống về đêm vốn nổi tiếng ở thành phố này.
Tô Vận Cẩm thì hoàn toàn ngược lại, cô ưa tĩnh, sau khi tan sở về nhà, nếu có thể không ra ngoài thì sẽ không ra ngoài, bình thường quanh quẩn làm lụng việc nhà, nghe nhạc, thú vui lớn nhất là lên mạng chơi cờ vây, rất ít khi đàn đúm với bạn bè, chỉ thi thoảng lắm mới hội họp với Mạc Úc Hoa hay mấy cô bạn cùng ký túc xá hồi đại học, thậm chí đến cả thú vui của đại đa số chị em phụ nữ là dạo phố mua sắm đồ cô cũng chẳng mấy ham mê. Nhiều lần bị Trình Tranh lôi kéo đưa đẩy, Tô Vận Cẩm cũng theo anh đến các loại tiệm karaoke, quán bar chơi dăm lượt. Trước sau cô chỉ ngồi một chút là đã không tiêu hóa nổi cái chen chúc nhốn nháo của những nơi đó, lại cũng không nỡ làm Trình Tranh mất hứng đến giữa cuộc nằng nặc đòi về, cả buổi tối cứ gắng gượng như là chịu cực hình. Như thế, dăm lần bảy lượt, Trình Tranh cũng không làm khó cô, nhưng lại vẫn thích bám lấy cô chẳng rời. Lúc ban đầu anh còn cố gắng hết sức giảm bớt các hoạt động để hết giờ về nhà bầu bạn với cô, ti vi cũng chán rồi, trò chuyện mãi cũng ngấy, thế nên thường xuyên là Tô Vận Cẩm ngồi trước máy tính đăm đăm nhìn bàn cờ suy tính cam go, cứ như là lão tăng nhập định, Trình Tranh ngồi kèm một bên, cô lại không cho anh được tay chân chỉ trỏ, anh cứ như thể kiến bò trên chảo nóng, chẳng thể nào mà ngồi yên cho đặng.
Một vài lượt như thế, hai người dứt khoát ai làm việc nấy, không ép buộc nhau, phải làm gì thì làm, thế mà lại vui vẻ thư thái. Cũng may là Trình Tranh tuy ham chơi, nhưng lại rất biết chừng mực, ở cơ quan trước nay anh đều không khoe mẽ gia thế bản thân. Tuy thế, người nào tinh mắt đều có thể trông vào từ cử chỉ, lời ăn tiếng nói mà nhận ra ngay gia cảnh của anh không thường, thêm vào đó ngoại hình khí chất thảy đều xuất chúng, nếu không cố ý đụng chạm đến anh thì tính cách ấy cũng dễ hòa hợp. Bởi thế nên trong đám bạn bè đồng nghiệp, anh khá được hoan nghênh, trong tất cả các trường hợp thì chị em phụ nữ ưng ý Trình Tranh đều không phải là thiểu số. Với chuyện nam nữ, Trình Tranh trước nay đều có thái độ dứt khoát, chơi bời điên cuồng đến đâu cũng không đến mức đi quá giới hạn, hơn nữa lần này lần khác đều bày tỏ rõ ràng rằng bản thân là người đã có nơi có chốn. Mọi người cho dù luôn tỏ vẻ thắc mắc hoài nghi về sự tồn tại của “cô bạn gái chung sống bí mật” rất hiếm khi xuất hiện của Trình Tranh, nhưng trông thấy anh rành mạch kiên quyết, nên cũng đều ngầm thừa nhận nguyên tắc của anh.
Lúc Trình Tranh ở ngoài, Tô Vận Cẩm rất ít khi gọi điện thoại giục anh về nhà, trái lại anh chàng thì cứ như chim mỏi tìm về tổ, thấy giờ giấc không còn sớm sủa gì nữa là kịp thời thoát thân hồi gia. Thực ra không phải anh không có chút tiếc nuối nào, có những lúc trông thấy những bạn bè đồng nghiệp có vợ, có người yêu bị điện thoại ở nhà gọi đến giục giã đến phát rồ, trong lòng anh thậm chí còn nảy ra ít nhiều ngưỡng mộ, anh ngấm ngầm mong mỏi cô có thể biểu hiện ra dáng vẻ không thể rời xa anh. Thế nhưng bất kể anh về nhà muộn ra sao, cô cũng chỉ để một ngọn đèn sáng, hoặc là ngủ trước, hoặc làm việc khác, trước nay chưa từng cằn nhằn anh bao giờ.
Ngoài những khác biệt hoàn toàn về tính cách, việc nhà cũng trở thành một vấn đề. Trình Tranh vốn là quý tử ngậm chìa khóa vàng từ lúc chào đời, từ tấm bé người thân bạn bè chẳng ai là không nâng niu trong lòng bàn tay, đương nhiên mười ngón tay chẳng phải rớ nước lạnh bao giờ. Lúc anh còn ở nhà thì các thể loại việc vặt đều vứt cho người vú già, đến cả bốn năm lên Bắc Kinh học đại học, bố mẹ thương xót con trai một thân một mình ở ngoài, cũng sắm sanh nhà ở ngay gần trường cho anh, những việc lặt vặt trong sinh hoạt bình thường đều có người giúp việc theo giờ thu xếp hết. Lo lắng chu toàn là vậy, thế mà cứ cách ít lâu, người vú già bế ẵm anh từ nhỏ vẫn không yên tâm, lại lặn lội lên tận Bắc Kinh chăm chút cho anh. Bây giờ chung sống với Tô Vận Cẩm, đương nhiên là không bằng lòng để những người xa lạ vào phiền hà, thế nên tất cả việc nhà đều đổ lên người Tô Vận Cẩm, còn anh thì đến một đôi tất, cái bát, đôi đũa cũng không chịu tự mình động tay rửa, càng chẳng cần phải nói đến việc nấu cơm dọn dẹp thường ngày.
Còn Tô Vận Cẩm, gia cảnh đương nhiên còn xa mới bì được với anh, thế nhưng từ nhỏ ở nhà, nhất là khi bố còn sống, cô cũng là hạt minh châu trong bàn tay bố, rất ít khi phải lo liệu việc trong việc ngoài như bây giờ. Lúc mới về sống với nhau, trước tiên là cô không chịu nổi cái ngờ nghệch chẳng biết gì việc nhà của Trình Tranh, lại thêm bản thân cô về mặt này đúng là cũng tháo vát thành thạo hơn anh thật, liền cứ thuận lẽ mà quấn vào người hết thảy mọi việc. Ngày này qua ngày khác, cô khó lòng tránh khỏi cảm thấy ít nhiều mỏi mệt, đặc biệt là những lúc đi làm về tương đối muộn, về đến nhà trông thấy anh cứ như đại thiếu gia thu lu trước máy tính chơi điện tử, hoặc dứt khoát ở lỳ cơ quan đến mức về nhà còn muộn hơn cả cô, vừa nhìn thấy liền mè nheo bụng đói. Cô còng lưng lau nhà, mệt đến nỗi không đứng thẳng nổi người, thế nhưng anh lại ngồi một chỗ chơi điện tử, đến nhấc chân cũng thấy ngại. Cứ mỗi lúc như thế, Tô Vận Cẩm đều vô cùng tức giận, cô không phiền lòng làm nhiều thêm một chút, nhưng rất khó chịu với cái vẻ nghênh ngang kiểu “ đại thiếu gia đương nhiên phải thế” của anh. Cái nhà này là của hai người, cô với anh bình đẳng, ban ngày cũng làm việc tám tiếng đồng hồ như nhau, dựa vào cái gì mà về đến nhà không cung phụng anh không được?
Cô cũng thử giận dỗi, không làm gì hết, cơm không nấu, quần áo không giặt, nhà cửa không dọn dẹp, xem anh làm thế nào. Ai ngờ anh cứng đầu cứng cổ trông phòng ốc lộn xộn một đống coi như nhìn mà không thấy, sofa chất đống đủ thứ đò thì dẹp sang một bên lấy chỗ ngồi, quần áo thì tích lại đến lúc không còn cái để thay nữa liền vứt xuống phòng giặt đồ của tổ dịch vụ, quần lót thì dứt khoát mặc một lần là bỏ, không có cơm ăn thì càng đơn giản, ở gần khu nhà có đầy rẫy nhà hàng khách sạn, một cú điện thoại là đồ ăn sẵn đưa đến tận cửa. Cuối cùng vẫn lại là Tô Vận Cẩm thực lòng nhìn không đặng nữa, chỉ đành chịu thua xuống nước, tiếp tục làm ô sin miễn phí cho anh, cuối cùng còn bị anh chế giễu vài câu.
Có lúc Trình Tranh cũng xót cô, có nói là phải gọi người giúp việc theo giờ. Tô Vận Cẩm trước sau vẫn cảm thấy không có nhu cầu đó, huống hồ cô biết rõ tính tình của anh, tuy bản thân không thích mó chân động tay, nhưng các tiểu tiết trong cuộc sống thì lại đòi hỏi rất cao, ví như các chất giặt tẩy thường ngày phải là đồ tốt hẳn, xống áo hơi có chút xộc xệch nhăn nhúm là quyết không ra khỏi cửa, người giúp việc theo giờ làm thế nào mà chăm chút từng li từng tí thế được. Cũng may bộ phận làm việc hiện thời của cô là phòng chăm sóc khách hàng của công ty, bình thường công việc đa phần chỉ là đón tiếp khách hàng, tư vấn, gọi điện thoại, nói chung là cũng khá nhàn nhã, chỉ cần không quá hẹp hòi với cái tâm tính dở dở ương ương của Trình Tranh thì cả việc công ty lẫn nhà cửa đều có thể tạm coi là ứng phó ổn thỏa, có điều va chạm giữa hai người là khó tránh khỏi.
Tô Vận Cẩm luôn bảo: “Trình Tranh, giặt đôi tất thôi mà cũng khó khăn thế ư?”
Trình Tranh lúc nào cũng ơ hờ đáp lại: “Nếu đã không khó, thế thì em đừng có vì mỗi việc này mà phải đôi co suốt với anh làm gì”.
Với những đôi trai gái trẻ tuổi, khi chung sống với nhau, cãi cọ vặt vãnh do những khác biệt về tính cách và thói quen gây ra cũng là việc hết sức bình thường. Thế nhưng, Trình Tranh là một người tính tình nóng nảy, càng ở trước mặt những người thân yêu, thói cả quẫy và trẻ con của anh càng bộc lộ chẳng ngại ngần. Tô Vận Cẩm thì tính tình ngoài nhu trong cương, là một người bề ngoài nễn nã bên trong cứng cỏi, miệng tuy không nói gì, nhưng những sự việc trong lòng thấy đúng thì rất ít khi nhượng bộ, cho dù có những lúc phải nhất thời nín nhịn anh, thế nhưng tích tụ trong lòng lâu dần, một khi đã bất mãn thì dễ bộc phát theo lối cực đoan hơn. Hai người chẳng ai nhường ai, sát cánh bên nhau mà chiến tranh lớn nhỏ liên miên không dứt, chỉ bởi tuổi trẻ tình nồng, bao nhiêu tranh cãi cùng xung khắc thông thường đều được hóa giải trong cái quấn quýt thân xác. Người xưa đã nói : Không phải oan gia không đụng đầu, có lẽ cũng chính là như thế.
Trước dịp Tết năm sau đó, tin hỉ của Thẩm Cư An và Chương Việt truyền tới. Chương Việt vui mừng hớn hở báo với Trình Tranh đầu tiên, nói đều là người trong nhà, thiếp mời không cần phải đưa nữa, để anh và Tô Vận Cẩm đúng ngày đúng giờ chủ động tới dự, cũng không quên nhờ hai người xắn tay đỡ đần chuẩn bị. Khác với Chương Việt vốn ở nước ngoài nhiều năm, Thẩm Cư An muốn theo đúng lễ tiết hơn nhiều, thiếp mời Tô Vận Cẩm là do anh đích thân đưa vào tận tay cô.
Đó là giờ nghỉ buổi chiều một ngày mùa đông, dưới ánh mặt trời rạng rỡ hiếm hoi, Tô Vận Cẩm và Thẩm Cư An hẹn nhau ở một nhà hàng nhỏ ngay gần công ty cô. Nhìn anh từ tốn đẩy tấm thiếp mời tinh xảo về phía mình, Tô Vận Cẩm bảo : “ Thực ra Chương Việt đã gọi điện, bọn em đều biết cả rồi”.
Thẩm Cư An nói: “Chương Việt nói là việc của Chương Việt, bây giờ anh lấy danh nghĩa của anh mời em, em biết mà, bạn bè thân thiết của anh đâu có nhiều”
Tô Vận Cẩm khẽ mỉm cười: “Bây giờ mà nói chúc mừng thì có phải là rất giả tạo không?”.
Thẩm Cư An thản nhiên nói: “Anh có nên tỏ ra ngại ngùng thêm chút không, thế mới phù hợp với mối quan hệ hiện giờ của chúng ta”.
Tô Vận Cẩm lại bật cười: “Nhận được thiếp mời đám cưới của người yêu cũ, thế nào cũng nên than thở một chút mới phải”.
“Quả thật nhiều việc trên đời này thật kỳ lạ”. Giọng anh vẫn cứ ấm áp ôn tồn hệt như ngày xưa.
“Bất kể thế nào cũng phải nói một câu chúc mừng, thật đấy, Cư An, chúc anh với Chương Việt hạnh phúc.”. Lúc Tô Vận Cẩm ngẩng đầu lên, trên gương mặt hiện vẻ chúc phúc thành thực
“Cảm ơn em.” Thẩm Cư An cười điềm đạm, khẽ xoay xoay ly nước lạnh trước mặt mình.
Tô Vận Cẩm giở ra xem bức thiệp in ảnh cưới của Thẩm Cư An với Chương Việt. Tấm thiếp đẹp đẽ màu hồng nhạt, thiết kế giản dị phóng khoáng, lại không mất đi phẩm vị, có thể thấy được là chủ nhân của nó đã bỏ rất nhiều tâm sức.
“Chắc là Chương Việt thiết kế nhỉ, con mắt của chị ấy trước nay vẫn rất ổn. Anh thật may mắn, Chương Việt là cô người yêu tốt hiếm có đấy.” Tô Vận Cẩm nói những lời này là thật lòng. Chương Việt tuy là tiểu thư con nhà giàu có, nhưng tính cách thẳng thắn khoáng đạt, lại là một người con gái nhanh nhẹn tinh tế khó sánh, ai có được cô ắt hẳn đều phải thấy vui mừng may mắn.
“Em nói đúng, cô ấy quả thật rất ổn.”, Thẩm Cư An chăm chú nhìn vào ly nước lạnh của mình, thời tiết này, những người gọi một ly nước lạnh làm đồ uống quả thực không nhiều. “Thực ra… cứ cho là cô ấy không ổn đến thế thì cũng có sao.” Giọng của anh vẫn điềm đạm như thế.
Trong mắt Tô Vận Cẩm lóe lên một tia kinh ngạc.
Thẩm Cư An cười cười bảo: “Người anh lấy là một cô gái tên “Chương Việt”, cô ấy có cái họ thế này, có một người bố thế này, thế là đủ rồi, những cái còn lại chẳng có gì ghê gớm hết”.
“Tại sao lại nói ra những lời này với em?” Tô Vận Cẩm đột nhiên phát hiện ra bản thân mình làm cách nào cũng không nặn ra nổi một nụ cười, Thẩm Cư An vẫn mang dáng vẻ tuấn tú nho nhã như xưa, con người ôn hòa tựa gió xuân ấm áp như thế này, vậy mà lời từ miệng nói ra lại lạnh lẽo hơn cả nước đá. “Em có một người bạn thân rất thích nói một câu, cầu nhân được nhân, vậy là hạnh phúc. Lựa chọn của anh em không đưa ra bình luận gì cả, thế nhưng, anh đừng làm tổn thương chị ấy”.
“Chẳng có ai đáng bị tổn thương cả”, anh chậm rãi uống một hớp nước, như thể hoàn toàn không cảm thấy vị lạnh. “Tin anh đi, hồi trước anh đã từng nói với em rồi, anh luôn biết rất rõ cái mình muốn là gì, Chương Việt cũng vậy. Anh mang đến cho cô ấy một người đàn ông mà cô ấy mong muốn, một mối tình mà cô ấy chờ đợi, cô ấy mang đến cho anh những thành tựu mà anh khao khát bấy nay, điều này đối với cả hai người bọn anh mà nói, chẳng phải cũng là cầu nhân được nhân đấy sao?”
Tô Vận Cẩm không tranh cãi với anh, cô nhìn anh, bỗng nhiên nhớ tới một câu trong Hồng Lâu Mộng: Dù không tình gì người cũng cảm. Ai có thể cự tuyệt nụ cười ấm áp của một người con trai như thế, lúc này cô cảm thấy tính khí trẻ con của Trình Tranh thực ra cũng không đến nỗi khó chịu đựng đến vậy.
“Tại sao lại phải kể với em những thứ này?”, Tô Vận Cẩm lặng lẽ thở dài.
“Đừng hiểu lầm, Vận Cẩm, anh không muốn cứu vãn cái gì hết. Anh nói với em những điều này vì anh cảm thấy trò chuyện cùng em rất dễ chịu, xét từ phương diện nào đó chúng mình rất giống nhau, đây có lẽ cũng là một nguyên nhân khiến anh luôn bị em thu hút.”
Tô Vận Cẩm đưa tay khẽ chạm vào bóng nắng in trên phiến cửa kính ngay bên cạnh, hồi lâu mới đáp lời: “Anh sai rồi, Cư An, chúng ta không hề giống nhau”.
“Thật sao?” anh mỉm cười, ý vị sâu xa.
Buổi chiều hôm ấy Tô Vận Cẩm về đến nhà, ánh mắt nhìn Trình Tranh cũng tự nhiên dịu dàng hơn nhiều, hai người vì thế càng thêm ngọt ngào, qua cơn ân ái nồng nàn, Tô Vận Cẩm đang mơ màng thiếp đi trong vòng tay Trình Tranh, bỗng nhiên cảm thấy một cơn mát lạnh ở tai, bất giác đưa tay lên rờ, thì ra là chiếc hoa tai.
Cô nửa tựa mình vào đầu giường, gỡ xuống xem kỹ. Hóa ra là đợt trước, lúc hai người dạo phố qua một tủ bày trang sức, cô vô tình nhìn thấy đôi hoa tai này, bày ở một góc không lấy gì làm bắt mắt lắm, phần bông tai là một chấm nhỏ màu xanh nhạt. Khi đó Trình Tranh thấy cô hứng thú, liền vội vàng bảo nhân viên ở quầy lấy ra. Hoa tai này làm bằng bạch kim, phía trên khảm một hạt hải lam ngọc nhỏ hình giọt nước, nhìn vào cực kỳ thanh nhã sang trọng. Hải lam ngọc vốn chẳng phải thứ gì đắt đỏ cho cam, có điều hai hạt lam ngọc khảm trên đôi hoa tai này thì độ tinh khiết cực cao, sắc u lam tựa như giọt lệ mỹ nhân ngư, gia công tinh xảo, lại làm ra từ bàn tay nghệ nhân nổi tiếng, thế nên Tô Vận Cẩm xem giá tiền trên nhãn hàng, vội vã bỏ xuống. Trình Tranh thì cứ nằng nặc mua bằng được, anh vẫn luôn muốn tặng cô đồ trang sức, tiếc rằng đối với mấy thứ đồ này cô chẳng mấy hứng thú, hiếm khi thấy cô thích đến thế, anh làm sao có thể bỏ qua.
Tô Vận Cẩm thấy anh khăng khăng, liền bày ra kế hoãn binh, chỉ bảo rằng: “Muốn mua cũng được thôi, chỉ được dùng tiền lương của anh,không được dùng tiền trong nhà. Thêm nữa, em lại không có lỗ tai, hoa tai này có mua cũng không đeo được”. Lúc đó anh chàng đành chịu thua. Tô Vận Cẩm cứ nghĩ qua một thời gian anh sẽ quên luôn việc này, ai ngờ anh chàng này tỉ mẩn tích cóp mấy tháng tiền lương thật, lại còn đến riêng xưởng để đặt làm một đôi hoa tai kiểu cặp nữa.
Tô Vận Cẩm cảm động trong lòng, cầm hoa tai đeo lên thật cẩn thận. Đôi bông tai màu lam nho nhỏ khẽ rung rinh bên tai cô, hài hòa khó nói nên lời với vẻ điềm đạm tĩnh lặng của cô.
“Từ nay về sau không cho em được bỏ nó xuống đâu”, Trình Tranh vùi đầu vào ngực cô dặn dò.
Tô Vận Cẩm khẽ vuốt mái tóc của anh, nghe thấy anh nói tiếp: “Càng không được bỏ rơi anh”.
Hai người đã kết thúc khoảng thời gian bốn năm đại học như thế, bắt đầu nếm trải những tháng ngày thuộc về thế giới chỉ riêng hai người trong căn hộ nhỏ của Trình Tranh. Bố mẹ Trình Tranh vốn định đổi cho con trai một căn hộ rộng rãi hơn chút, nhưng một mặt Tô Vận Cẩm chủ trương đủ xài là ổn, mặt khác căn nhà cũ này nằm trong khu thương nghiệp phát đạt thuộc vành đai vàng của thành phố, lại cách nơi làm việc của cả hai người không xa lắm, vậy nên việc đổi nhà cứ bỏ qua là xong. Ông cậu Trình Tranh- Chương Tấn Manh- thông cảm cho cái tâm lý không ưa gò bó của những người trẻ tuổi, cũng không nài ép bắt thằng cháu chuyển về nhà mình ở, để mặc Trình Tranh tiêu diêu tự tại bên ngoài.
Khoảng thời gian ban đầu ngọt ngào hệt như truyện cổ tích, sáng sớm hai người ăn xong điểm tâm liền cùng nhau rời khỏi nhà đợi xe đi làm, buổi chiều sau khi tan sở lại hẹn hò cùng đi chợ mua đồ về nhà. Tô Vận Cẩm có bàn tay nấu nướng rất cừ, nuông chiều đến nỗi vị giác Trình Tranh càng lúc càng khắt khe đòi hỏi. Ăn cơm xong hai người hoặc thung thăng đi xem phim ở gần đó, hoặc dung dăng dung dẻ dạo chơi khắp nơi, có khi tựa vai nhau xem ti vi ở nhà, sau đó chia sẻ với nhau một buổi tối quấn quýt ngọt ngào. Khi ấy chẳng phải chỉ riêng Trình Tranh cảm thấy mãn nguyện vô cùng, đến cả Tô Vận Cẩm cũng tin rằng nàng Lọ Lem quả thực có thể gặp được hoàng tử, rồi tận hưởng hạnh phúc một đời.
Dù vậy, hai người tuy dây dưa suốt bao nhiêu năm, yêu nhau cũng được một khoảng thời gian, thế nhưng những tháng ngày được ở bên nhau thực sự lại chưa được mấy, đến giờ quấn quýt sớm chiều, cảm giác mới mẻ qua đi rồi, rất nhiều vấn đề trước đây chưa phát hiện ra hoặc cố tình lờ đi dần dà nổi lên.
Điểm đầu tiên, Trình Tranh ưa hoạt động, tuy rằng những việc chính như học hành, sự nghiệp thì anh đều vô cùng điềm tĩnh tập trung, nhưng khoảng thời gian còn lại thì anh lại không ham ru rú trong nhà hay những nơi quá ư yên ắng, đặc biệt là công việc ở viện thiết kế suốt ngày chúi mũi vào đủ loại giấy tờ bản vẽ, tinh thần căng thẳng. Sau giờ tan sở, anh vui thú cùng một nhóm bạn bè đồng nghiệp đến phòng tập, sân vận động để tập thể hình, chơi bóng hay tận hưởng cuộc sống về đêm vốn nổi tiếng ở thành phố này.
Tô Vận Cẩm thì hoàn toàn ngược lại, cô ưa tĩnh, sau khi tan sở về nhà, nếu có thể không ra ngoài thì sẽ không ra ngoài, bình thường quanh quẩn làm lụng việc nhà, nghe nhạc, thú vui lớn nhất là lên mạng chơi cờ vây, rất ít khi đàn đúm với bạn bè, chỉ thi thoảng lắm mới hội họp với Mạc Úc Hoa hay mấy cô bạn cùng ký túc xá hồi đại học, thậm chí đến cả thú vui của đại đa số chị em phụ nữ là dạo phố mua sắm đồ cô cũng chẳng mấy ham mê. Nhiều lần bị Trình Tranh lôi kéo đưa đẩy, Tô Vận Cẩm cũng theo anh đến các loại tiệm karaoke, quán bar chơi dăm lượt. Trước sau cô chỉ ngồi một chút là đã không tiêu hóa nổi cái chen chúc nhốn nháo của những nơi đó, lại cũng không nỡ làm Trình Tranh mất hứng đến giữa cuộc nằng nặc đòi về, cả buổi tối cứ gắng gượng như là chịu cực hình. Như thế, dăm lần bảy lượt, Trình Tranh cũng không làm khó cô, nhưng lại vẫn thích bám lấy cô chẳng rời. Lúc ban đầu anh còn cố gắng hết sức giảm bớt các hoạt động để hết giờ về nhà bầu bạn với cô, ti vi cũng chán rồi, trò chuyện mãi cũng ngấy, thế nên thường xuyên là Tô Vận Cẩm ngồi trước máy tính đăm đăm nhìn bàn cờ suy tính cam go, cứ như là lão tăng nhập định, Trình Tranh ngồi kèm một bên, cô lại không cho anh được tay chân chỉ trỏ, anh cứ như thể kiến bò trên chảo nóng, chẳng thể nào mà ngồi yên cho đặng.
Một vài lượt như thế, hai người dứt khoát ai làm việc nấy, không ép buộc nhau, phải làm gì thì làm, thế mà lại vui vẻ thư thái. Cũng may là Trình Tranh tuy ham chơi, nhưng lại rất biết chừng mực, ở cơ quan trước nay anh đều không khoe mẽ gia thế bản thân. Tuy thế, người nào tinh mắt đều có thể trông vào từ cử chỉ, lời ăn tiếng nói mà nhận ra ngay gia cảnh của anh không thường, thêm vào đó ngoại hình khí chất thảy đều xuất chúng, nếu không cố ý đụng chạm đến anh thì tính cách ấy cũng dễ hòa hợp. Bởi thế nên trong đám bạn bè đồng nghiệp, anh khá được hoan nghênh, trong tất cả các trường hợp thì chị em phụ nữ ưng ý Trình Tranh đều không phải là thiểu số. Với chuyện nam nữ, Trình Tranh trước nay đều có thái độ dứt khoát, chơi bời điên cuồng đến đâu cũng không đến mức đi quá giới hạn, hơn nữa lần này lần khác đều bày tỏ rõ ràng rằng bản thân là người đã có nơi có chốn. Mọi người cho dù luôn tỏ vẻ thắc mắc hoài nghi về sự tồn tại của “cô bạn gái chung sống bí mật” rất hiếm khi xuất hiện của Trình Tranh, nhưng trông thấy anh rành mạch kiên quyết, nên cũng đều ngầm thừa nhận nguyên tắc của anh.
Lúc Trình Tranh ở ngoài, Tô Vận Cẩm rất ít khi gọi điện thoại giục anh về nhà, trái lại anh chàng thì cứ như chim mỏi tìm về tổ, thấy giờ giấc không còn sớm sủa gì nữa là kịp thời thoát thân hồi gia. Thực ra không phải anh không có chút tiếc nuối nào, có những lúc trông thấy những bạn bè đồng nghiệp có vợ, có người yêu bị điện thoại ở nhà gọi đến giục giã đến phát rồ, trong lòng anh thậm chí còn nảy ra ít nhiều ngưỡng mộ, anh ngấm ngầm mong mỏi cô có thể biểu hiện ra dáng vẻ không thể rời xa anh. Thế nhưng bất kể anh về nhà muộn ra sao, cô cũng chỉ để một ngọn đèn sáng, hoặc là ngủ trước, hoặc làm việc khác, trước nay chưa từng cằn nhằn anh bao giờ.
Ngoài những khác biệt hoàn toàn về tính cách, việc nhà cũng trở thành một vấn đề. Trình Tranh vốn là quý tử ngậm chìa khóa vàng từ lúc chào đời, từ tấm bé người thân bạn bè chẳng ai là không nâng niu trong lòng bàn tay, đương nhiên mười ngón tay chẳng phải rớ nước lạnh bao giờ. Lúc anh còn ở nhà thì các thể loại việc vặt đều vứt cho người vú già, đến cả bốn năm lên Bắc Kinh học đại học, bố mẹ thương xót con trai một thân một mình ở ngoài, cũng sắm sanh nhà ở ngay gần trường cho anh, những việc lặt vặt trong sinh hoạt bình thường đều có người giúp việc theo giờ thu xếp hết. Lo lắng chu toàn là vậy, thế mà cứ cách ít lâu, người vú già bế ẵm anh từ nhỏ vẫn không yên tâm, lại lặn lội lên tận Bắc Kinh chăm chút cho anh. Bây giờ chung sống với Tô Vận Cẩm, đương nhiên là không bằng lòng để những người xa lạ vào phiền hà, thế nên tất cả việc nhà đều đổ lên người Tô Vận Cẩm, còn anh thì đến một đôi tất, cái bát, đôi đũa cũng không chịu tự mình động tay rửa, càng chẳng cần phải nói đến việc nấu cơm dọn dẹp thường ngày.
Còn Tô Vận Cẩm, gia cảnh đương nhiên còn xa mới bì được với anh, thế nhưng từ nhỏ ở nhà, nhất là khi bố còn sống, cô cũng là hạt minh châu trong bàn tay bố, rất ít khi phải lo liệu việc trong việc ngoài như bây giờ. Lúc mới về sống với nhau, trước tiên là cô không chịu nổi cái ngờ nghệch chẳng biết gì việc nhà của Trình Tranh, lại thêm bản thân cô về mặt này đúng là cũng tháo vát thành thạo hơn anh thật, liền cứ thuận lẽ mà quấn vào người hết thảy mọi việc. Ngày này qua ngày khác, cô khó lòng tránh khỏi cảm thấy ít nhiều mỏi mệt, đặc biệt là những lúc đi làm về tương đối muộn, về đến nhà trông thấy anh cứ như đại thiếu gia thu lu trước máy tính chơi điện tử, hoặc dứt khoát ở lỳ cơ quan đến mức về nhà còn muộn hơn cả cô, vừa nhìn thấy liền mè nheo bụng đói. Cô còng lưng lau nhà, mệt đến nỗi không đứng thẳng nổi người, thế nhưng anh lại ngồi một chỗ chơi điện tử, đến nhấc chân cũng thấy ngại. Cứ mỗi lúc như thế, Tô Vận Cẩm đều vô cùng tức giận, cô không phiền lòng làm nhiều thêm một chút, nhưng rất khó chịu với cái vẻ nghênh ngang kiểu “ đại thiếu gia đương nhiên phải thế” của anh. Cái nhà này là của hai người, cô với anh bình đẳng, ban ngày cũng làm việc tám tiếng đồng hồ như nhau, dựa vào cái gì mà về đến nhà không cung phụng anh không được?
Cô cũng thử giận dỗi, không làm gì hết, cơm không nấu, quần áo không giặt, nhà cửa không dọn dẹp, xem anh làm thế nào. Ai ngờ anh cứng đầu cứng cổ trông phòng ốc lộn xộn một đống coi như nhìn mà không thấy, sofa chất đống đủ thứ đò thì dẹp sang một bên lấy chỗ ngồi, quần áo thì tích lại đến lúc không còn cái để thay nữa liền vứt xuống phòng giặt đồ của tổ dịch vụ, quần lót thì dứt khoát mặc một lần là bỏ, không có cơm ăn thì càng đơn giản, ở gần khu nhà có đầy rẫy nhà hàng khách sạn, một cú điện thoại là đồ ăn sẵn đưa đến tận cửa. Cuối cùng vẫn lại là Tô Vận Cẩm thực lòng nhìn không đặng nữa, chỉ đành chịu thua xuống nước, tiếp tục làm ô sin miễn phí cho anh, cuối cùng còn bị anh chế giễu vài câu.
Có lúc Trình Tranh cũng xót cô, có nói là phải gọi người giúp việc theo giờ. Tô Vận Cẩm trước sau vẫn cảm thấy không có nhu cầu đó, huống hồ cô biết rõ tính tình của anh, tuy bản thân không thích mó chân động tay, nhưng các tiểu tiết trong cuộc sống thì lại đòi hỏi rất cao, ví như các chất giặt tẩy thường ngày phải là đồ tốt hẳn, xống áo hơi có chút xộc xệch nhăn nhúm là quyết không ra khỏi cửa, người giúp việc theo giờ làm thế nào mà chăm chút từng li từng tí thế được. Cũng may bộ phận làm việc hiện thời của cô là phòng chăm sóc khách hàng của công ty, bình thường công việc đa phần chỉ là đón tiếp khách hàng, tư vấn, gọi điện thoại, nói chung là cũng khá nhàn nhã, chỉ cần không quá hẹp hòi với cái tâm tính dở dở ương ương của Trình Tranh thì cả việc công ty lẫn nhà cửa đều có thể tạm coi là ứng phó ổn thỏa, có điều va chạm giữa hai người là khó tránh khỏi.
Tô Vận Cẩm luôn bảo: “Trình Tranh, giặt đôi tất thôi mà cũng khó khăn thế ư?”
Trình Tranh lúc nào cũng ơ hờ đáp lại: “Nếu đã không khó, thế thì em đừng có vì mỗi việc này mà phải đôi co suốt với anh làm gì”.
Với những đôi trai gái trẻ tuổi, khi chung sống với nhau, cãi cọ vặt vãnh do những khác biệt về tính cách và thói quen gây ra cũng là việc hết sức bình thường. Thế nhưng, Trình Tranh là một người tính tình nóng nảy, càng ở trước mặt những người thân yêu, thói cả quẫy và trẻ con của anh càng bộc lộ chẳng ngại ngần. Tô Vận Cẩm thì tính tình ngoài nhu trong cương, là một người bề ngoài nễn nã bên trong cứng cỏi, miệng tuy không nói gì, nhưng những sự việc trong lòng thấy đúng thì rất ít khi nhượng bộ, cho dù có những lúc phải nhất thời nín nhịn anh, thế nhưng tích tụ trong lòng lâu dần, một khi đã bất mãn thì dễ bộc phát theo lối cực đoan hơn. Hai người chẳng ai nhường ai, sát cánh bên nhau mà chiến tranh lớn nhỏ liên miên không dứt, chỉ bởi tuổi trẻ tình nồng, bao nhiêu tranh cãi cùng xung khắc thông thường đều được hóa giải trong cái quấn quýt thân xác. Người xưa đã nói : Không phải oan gia không đụng đầu, có lẽ cũng chính là như thế.
Trước dịp Tết năm sau đó, tin hỉ của Thẩm Cư An và Chương Việt truyền tới. Chương Việt vui mừng hớn hở báo với Trình Tranh đầu tiên, nói đều là người trong nhà, thiếp mời không cần phải đưa nữa, để anh và Tô Vận Cẩm đúng ngày đúng giờ chủ động tới dự, cũng không quên nhờ hai người xắn tay đỡ đần chuẩn bị. Khác với Chương Việt vốn ở nước ngoài nhiều năm, Thẩm Cư An muốn theo đúng lễ tiết hơn nhiều, thiếp mời Tô Vận Cẩm là do anh đích thân đưa vào tận tay cô.
Đó là giờ nghỉ buổi chiều một ngày mùa đông, dưới ánh mặt trời rạng rỡ hiếm hoi, Tô Vận Cẩm và Thẩm Cư An hẹn nhau ở một nhà hàng nhỏ ngay gần công ty cô. Nhìn anh từ tốn đẩy tấm thiếp mời tinh xảo về phía mình, Tô Vận Cẩm bảo : “ Thực ra Chương Việt đã gọi điện, bọn em đều biết cả rồi”.
Thẩm Cư An nói: “Chương Việt nói là việc của Chương Việt, bây giờ anh lấy danh nghĩa của anh mời em, em biết mà, bạn bè thân thiết của anh đâu có nhiều”
Tô Vận Cẩm khẽ mỉm cười: “Bây giờ mà nói chúc mừng thì có phải là rất giả tạo không?”.
Thẩm Cư An thản nhiên nói: “Anh có nên tỏ ra ngại ngùng thêm chút không, thế mới phù hợp với mối quan hệ hiện giờ của chúng ta”.
Tô Vận Cẩm lại bật cười: “Nhận được thiếp mời đám cưới của người yêu cũ, thế nào cũng nên than thở một chút mới phải”.
“Quả thật nhiều việc trên đời này thật kỳ lạ”. Giọng anh vẫn cứ ấm áp ôn tồn hệt như ngày xưa.
“Bất kể thế nào cũng phải nói một câu chúc mừng, thật đấy, Cư An, chúc anh với Chương Việt hạnh phúc.”. Lúc Tô Vận Cẩm ngẩng đầu lên, trên gương mặt hiện vẻ chúc phúc thành thực
“Cảm ơn em.” Thẩm Cư An cười điềm đạm, khẽ xoay xoay ly nước lạnh trước mặt mình.
Tô Vận Cẩm giở ra xem bức thiệp in ảnh cưới của Thẩm Cư An với Chương Việt. Tấm thiếp đẹp đẽ màu hồng nhạt, thiết kế giản dị phóng khoáng, lại không mất đi phẩm vị, có thể thấy được là chủ nhân của nó đã bỏ rất nhiều tâm sức.
“Chắc là Chương Việt thiết kế nhỉ, con mắt của chị ấy trước nay vẫn rất ổn. Anh thật may mắn, Chương Việt là cô người yêu tốt hiếm có đấy.” Tô Vận Cẩm nói những lời này là thật lòng. Chương Việt tuy là tiểu thư con nhà giàu có, nhưng tính cách thẳng thắn khoáng đạt, lại là một người con gái nhanh nhẹn tinh tế khó sánh, ai có được cô ắt hẳn đều phải thấy vui mừng may mắn.
“Em nói đúng, cô ấy quả thật rất ổn.”, Thẩm Cư An chăm chú nhìn vào ly nước lạnh của mình, thời tiết này, những người gọi một ly nước lạnh làm đồ uống quả thực không nhiều. “Thực ra… cứ cho là cô ấy không ổn đến thế thì cũng có sao.” Giọng của anh vẫn điềm đạm như thế.
Trong mắt Tô Vận Cẩm lóe lên một tia kinh ngạc.
Thẩm Cư An cười cười bảo: “Người anh lấy là một cô gái tên “Chương Việt”, cô ấy có cái họ thế này, có một người bố thế này, thế là đủ rồi, những cái còn lại chẳng có gì ghê gớm hết”.
“Tại sao lại nói ra những lời này với em?” Tô Vận Cẩm đột nhiên phát hiện ra bản thân mình làm cách nào cũng không nặn ra nổi một nụ cười, Thẩm Cư An vẫn mang dáng vẻ tuấn tú nho nhã như xưa, con người ôn hòa tựa gió xuân ấm áp như thế này, vậy mà lời từ miệng nói ra lại lạnh lẽo hơn cả nước đá. “Em có một người bạn thân rất thích nói một câu, cầu nhân được nhân, vậy là hạnh phúc. Lựa chọn của anh em không đưa ra bình luận gì cả, thế nhưng, anh đừng làm tổn thương chị ấy”.
“Chẳng có ai đáng bị tổn thương cả”, anh chậm rãi uống một hớp nước, như thể hoàn toàn không cảm thấy vị lạnh. “Tin anh đi, hồi trước anh đã từng nói với em rồi, anh luôn biết rất rõ cái mình muốn là gì, Chương Việt cũng vậy. Anh mang đến cho cô ấy một người đàn ông mà cô ấy mong muốn, một mối tình mà cô ấy chờ đợi, cô ấy mang đến cho anh những thành tựu mà anh khao khát bấy nay, điều này đối với cả hai người bọn anh mà nói, chẳng phải cũng là cầu nhân được nhân đấy sao?”
Tô Vận Cẩm không tranh cãi với anh, cô nhìn anh, bỗng nhiên nhớ tới một câu trong Hồng Lâu Mộng: Dù không tình gì người cũng cảm. Ai có thể cự tuyệt nụ cười ấm áp của một người con trai như thế, lúc này cô cảm thấy tính khí trẻ con của Trình Tranh thực ra cũng không đến nỗi khó chịu đựng đến vậy.
“Tại sao lại phải kể với em những thứ này?”, Tô Vận Cẩm lặng lẽ thở dài.
“Đừng hiểu lầm, Vận Cẩm, anh không muốn cứu vãn cái gì hết. Anh nói với em những điều này vì anh cảm thấy trò chuyện cùng em rất dễ chịu, xét từ phương diện nào đó chúng mình rất giống nhau, đây có lẽ cũng là một nguyên nhân khiến anh luôn bị em thu hút.”
Tô Vận Cẩm đưa tay khẽ chạm vào bóng nắng in trên phiến cửa kính ngay bên cạnh, hồi lâu mới đáp lời: “Anh sai rồi, Cư An, chúng ta không hề giống nhau”.
“Thật sao?” anh mỉm cười, ý vị sâu xa.
Buổi chiều hôm ấy Tô Vận Cẩm về đến nhà, ánh mắt nhìn Trình Tranh cũng tự nhiên dịu dàng hơn nhiều, hai người vì thế càng thêm ngọt ngào, qua cơn ân ái nồng nàn, Tô Vận Cẩm đang mơ màng thiếp đi trong vòng tay Trình Tranh, bỗng nhiên cảm thấy một cơn mát lạnh ở tai, bất giác đưa tay lên rờ, thì ra là chiếc hoa tai.
Cô nửa tựa mình vào đầu giường, gỡ xuống xem kỹ. Hóa ra là đợt trước, lúc hai người dạo phố qua một tủ bày trang sức, cô vô tình nhìn thấy đôi hoa tai này, bày ở một góc không lấy gì làm bắt mắt lắm, phần bông tai là một chấm nhỏ màu xanh nhạt. Khi đó Trình Tranh thấy cô hứng thú, liền vội vàng bảo nhân viên ở quầy lấy ra. Hoa tai này làm bằng bạch kim, phía trên khảm một hạt hải lam ngọc nhỏ hình giọt nước, nhìn vào cực kỳ thanh nhã sang trọng. Hải lam ngọc vốn chẳng phải thứ gì đắt đỏ cho cam, có điều hai hạt lam ngọc khảm trên đôi hoa tai này thì độ tinh khiết cực cao, sắc u lam tựa như giọt lệ mỹ nhân ngư, gia công tinh xảo, lại làm ra từ bàn tay nghệ nhân nổi tiếng, thế nên Tô Vận Cẩm xem giá tiền trên nhãn hàng, vội vã bỏ xuống. Trình Tranh thì cứ nằng nặc mua bằng được, anh vẫn luôn muốn tặng cô đồ trang sức, tiếc rằng đối với mấy thứ đồ này cô chẳng mấy hứng thú, hiếm khi thấy cô thích đến thế, anh làm sao có thể bỏ qua.
Tô Vận Cẩm thấy anh khăng khăng, liền bày ra kế hoãn binh, chỉ bảo rằng: “Muốn mua cũng được thôi, chỉ được dùng tiền lương của anh,không được dùng tiền trong nhà. Thêm nữa, em lại không có lỗ tai, hoa tai này có mua cũng không đeo được”. Lúc đó anh chàng đành chịu thua. Tô Vận Cẩm cứ nghĩ qua một thời gian anh sẽ quên luôn việc này, ai ngờ anh chàng này tỉ mẩn tích cóp mấy tháng tiền lương thật, lại còn đến riêng xưởng để đặt làm một đôi hoa tai kiểu cặp nữa.
Tô Vận Cẩm cảm động trong lòng, cầm hoa tai đeo lên thật cẩn thận. Đôi bông tai màu lam nho nhỏ khẽ rung rinh bên tai cô, hài hòa khó nói nên lời với vẻ điềm đạm tĩnh lặng của cô.
“Từ nay về sau không cho em được bỏ nó xuống đâu”, Trình Tranh vùi đầu vào ngực cô dặn dò.
Tô Vận Cẩm khẽ vuốt mái tóc của anh, nghe thấy anh nói tiếp: “Càng không được bỏ rơi anh”.
Bình luận facebook