Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11: 11: Đông Thi Hiệu Tần
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tùy Tùy nói: "Không cần đa lễ."
Mỗi lần mở miệng là một lời nhã ngôn xinh đẹp.
Nam nhân trung niên vội vàng muốn phụng trà, Tùy Tùy nói: "Không cần, ta không thể ở lâu."
Nàng lấy một phong thư mỏng trong lòng ra: "Qua mấy ngày nữa Bắc Sầm sẽ đến kinh thành, ngươi thay ta đưa phong thư cho hắn."
Đoạn Bắc Sầm là dưỡng tử* của phụ thân nàng, đảm nhiệm chức Tư Mã hành quân trong phủ Tiết Độ Sứ, từng là phụ tá thân tín nhất của nàng, còn vừa là huynh vừa là bạn.
Phong thư không dán lại, thư từ qua lại giữa nàng và Đoạn Bắc Sầm luôn dùng mật văn**, thế gian chỉ có hai người bọn họ đọc hiểu.
(Ji: *Dưỡng tử - Con nuôi; **Mật văn - ký hiệu chữ bí mật)
Người nọ vội nhận thư: "Ti chức nhất định tự tay giao thư cho Đoạn Tư Mã."
Hắn ngừng một chút, dè dặt hỏi: "Chủ công, chuyện của Tiên Thái tử phải tiếp tục điều tra sao?"
Tùy Tùy nhìn ánh lửa lay động, lại có vẻ như nhìn nơi phương xa: "Qua vài ngày này đã.
Sắp tới đại hôn của Thái tử, cung thành giới nghiêm, lúc này đừng hành động thiếu suy nghĩ."
"Ti chức tuân mệnh." Người trung niên kính cẩn cúi đầu.
Tùy Tùy nói: "Ngươi vất vả rồi."
Dứt lời nàng tùy tiện lấy một hộp lưu ly nhỏ màu hồng phấn trên bàn của hắn, vén rèm nỉ bước ra ngoài.
Thiếu niên tiểu nhị kia vẫn cung kính đứng ngoài cửa.
Tùy Tùy nhìn hắn một cái, cười nói: "Ngươi tên gì?"
Thiếu niên không ngờ nàng sẽ nói chuyện với hắn, nhất thời thụ sủng nhược kinh, nói năng lộn xộn: "Ti...!Tiểu nhân tên là Điền Tuấn."
Tùy Tùy mỉm cười, vỗ lên vai hắn: "Được rồi, lần sau mua phấn má hồng còn đến tìm ngươi."
Dứt lời vén rèm nỉ ra ngoài.
Thiếu niên kia đi theo hai bước, nhìn bóng dáng Tùy Tùy biến mất ở lối vào thang lầu, bất ngờ hồi phục tinh thần, tim đập như nổi trống, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Hắn vẫn là lần đầu tiên gặp được Tiêu tướng quân thật sự, tuy rằng nàng mang mũ sa rèm không rõ chân dung nhưng riêng về khí thế cũng đủ khiếp người, không nghĩ tới thái độ lại bình dị gần gũi như thế.
Hắn ngẩn ngơ xoa lên vai bên phải vừa rồi được nàng vỗ, trái tim đột nhiên đập thình thịch đến cuống họng.
Tiêu tướng quân thế mà tự tay vỗ vai hắn! Dùng tay trái nữa! Bàn tay trái đó là bách bộ xuyên dương* trong truyền thuyết, có thể lấy thủ cấp địch trong vạn quân! Điều này nói ra ai mà tin được chứ!
(Ji: *gốc 百步穿杨 - Bách Bộ Xuyên Dương - thiện xạ như thần, bách phát bách trúng)
...
Tùy Tùy xuống lầu, lại chọn thêm một hộp phấn mặt bình thường rồi ra khỏi cửa tiệm son phấn.
Cửa tiệm nằm sâu trong phố hẻm, hai người đi hướng về phía đầu hẻm, thình lình có một cơn gió lùa đến trước mặt, xốc mũ sa rèm của Tùy Tùy lên.
Tiểu Đồng kinh hô một tiếng rồi chạy theo nhặt lấy.
Đúng lúc này có một thiếu nữ mặc bộ váy hoàng sam thạch lựu* dẫn theo tỳ nữ đi tới trước mặt, nhìn nàng trực diện.
(Yu: hoàng sam thạch lựu - váy lựu là một loại váy thường có màu đỏ tươi như hạt lựu, rất được các thiếu nữ thời nhà Đường ưa chuộng vì nó có thể tôn lên dáng vẻ uyển chuyển => hoàng sam thạch lựu là váy vàng như có pha màu đỏ)
Thiếu nữ kia ngẩn ra, dừng bước chân rồi nhìn chăm chăm vào nàng không chớp mắt.
Một lát sau, có lẽ đã nhận ra bản thân thất thố, khinh thường thốt lên một tiếng "ai nha", bước nhanh lướt qua người nàng.
Tùy Tùy quay đầu lại nhìn thiếu nữ kia, chỉ thấy nàng đội mũ sa rèm, khoác trên người áo choàng bằng tơ lụa màu bạc mềm mại, nhìn vóc dáng chẳng qua chỉ mười bốn mười lăm tuổi, xiêm y màu vàng quả hạnh kia trông không hề đau mắt, thực ra chính là Trọng Liên Lăng sản xuất từ đất Thục, cống phẩm thượng dùng.
Nhìn sang nô tỳ thanh y kia, trên tóc cài trâm bạc khảm đá thông cùng hoa tường vi, xiêm y cũng được làm từ lụa hoa xanh ngọc bích tốt nhất, bên hông đeo túi thơm màu bạc, vừa nhìn đã biết là tỳ nữ thuộc nhà cao cửa rộng.
Nhà như thế, cho dù ở Trường An cũng không tìm được mười hộ, không phải hoàng thân quốc thích cũng là trọng thần đắc lực.
Chẳng lẽ đã nhận ra nàng sao? Tùy Tùy lập tức phủ định suy nghĩ này.
Mười năm rồi nàng chưa hề quay lại Trường An, dù lúc còn nhỏ nàng ta từng gặp nàng, nhưng cũng không có khả năng nhận ra.
Vậy đó là người quen của Nguyễn Nguyệt Vi rồi.
Nàng không để việc này trong lòng, ngược lại Tiểu Đồng lặng lẽ kéo tay áo của nàng, nhỏ giọng nói: "Cô nương, tiểu cô nương phía sau chúng ta quay đầu nhìn người vài lần.
Người từng gặp nàng ta sao?"
Tùy Tùy cười nói: "Ta vừa đến Trường An, lần đầu tiên ra ngoài, sao có thể quen người ta chứ."
Tiểu Đồng cau mày minh tư khổ tưởng*: "Nô tỳ thấy xiêm y của tỳ nữ kia hơi quen, hình như đã gặp ở đâu..."
(Ji: *Minh Tư Khổ Tưởng - 冥思苦想 - vắt óc suy nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại)
"Đúng rồi!" Hai mắt nàng sáng rực, "Nô tỳ nhớ rồi, đó là người của Trương phủ! Nắm trước nô tỳ trong phủ bọn họ tới đưa lễ, cũng mặc loại xiêm y lụa hoa này."
Trương gia hiển hách trong thành Trường An chỉ có một, đó là hữu tướng đương triều Trương Thu Hồ.
Trương Thu Hồ xuất thân thanh bần*, năm nhược quán** đã đỗ tiến sĩ trong khoa cử, từ đó như thanh vân trực thượng***, hơn bốn mươi tuổi thuận lợi lên chức Tể Tướng.
(Ji: *thanh bần - 寒素 - gia cảnh nghèo khó
**nhược quán - tuổi trưởng thành, cách gọi thanh niên qua 20 tuổi thời xưa
***Thanh Vân Trực Thượng - 青云直上 - lên thẳng mây xanh, ẩn dụ chỉ người có sự nghiệp suôn sẻ và nhanh chóng vươn lên vị trí cao)
Tiểu cô nương mặc áo vàng hơi đỏ mới vừa rồi kia, tám phần chính là thiên kim của Trương gia.
Tùy Tùy giả vờ không biết: "Trương phủ?"
Tiểu Đồng nói: "Hữu tướng đương triều Trương công, cô nương chưa từng nghe qua sao?"
Tùy Tùy lắc đầu.
Tiểu Đồng giải thích một chút về xuất thân cùng quá trình phát tài của Trương hữu tướng, nói thêm: "Trương phủ chỉ có một phòng, người nhà đơn giản, người vừa rồi hơn phân nửa chính là tiểu cô nương của phu nhân nguyên phối Trương hữu tướng.
Đích thứ trong Trương gia khoảng bảy tám nhi tử, nhưng chỉ có một nữ nhi, xem như nhãn châu tử*."
Nàng ngừng một chút, rồi nói tiếp: "Vị Trương tiểu thư kia là một mỹ nhân, tài năng lại xuất chúng, cùng Tam cô nương Ninh Viễn Hầu phủ xưng là song xu** Trường An, nghe nói hai người còn là thủ mạt giao***."
(Ji: *Nhãn châu tử - 眼珠子 - ẩn dụ người/vật được yêu quý #Baidu
**Xu - 姝 - chỉ nữ nhân xinh đẹp
***Thủ Mạt Giao - chỉ tình bạn thân thiết của nữ tử)
Tùy Tùy như đang suy tư gì đó, nàng gật đầu: "Thì ra là thế."
Nàng đoán không sai, quả nhiên là người quen của Nguyễn Nguyệt Vi.
Tiểu Đồng nói tiếp: "Tam cô nương Ninh Viễn Hầu phủ được công nhận là đệ nhất mỹ nhân thành Trường An, đáng tiếc nô tỳ chưa từng gặp, cũng không biết rốt cuộc đẹp đến mức nào."
Nàng nói xong mới nhớ tới Tề Vương điện hạ một lòng si mê với Nguyễn tam nương, lập tức có chút chột dạ, lấy khóe mắt ngó sang bên mặt của Tùy Tùy, thấy vẻ mặt nàng bình thường cũng không sinh nghi, thầm thở dài nhẹ nhõm.
Một cái liếc nhìn này lại không thể nén nổi bị hấp dẫn ngưng tụ trên khuôn mặt kia, tuy rằng bị che bởi sa rèm, mờ mờ ảo ảo cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ tú mỹ.
Gương mặt đó quả thật rất khó miêu tả cũng rất khó vẽ ra, một nữ tử như nàng còn không kiềm được nhìn lén vài lần.
Không biết vị Nguyễn cô nương kia so với vị này như thế nào, dù sao nàng cũng không tưởng tượng ra.
Nội viện Ninh Viễn Hầu phủ.
Nguyễn Nguyệt Vi đang ngồi bên cửa sổ trước hiên, trên bàn vẽ trước mặt bày giấy đay mảnh màu trắng, trong tay cầm bút bạch ngọc, những ngón tay tựa như hành lá mùa xuân kia trơn bóng giống hệt ngọc thạch, liếc mắt toàn bộ vẫn không thể phân biệt được.
Nhưng nàng chỉ là đang hơi nhíu mày, nhìn cảnh hoa ngoài cửa sổ đến xuất thần, tựa hồ đã quên cách đặt bút thế nào.
Từ trong đình xa xa nhìn lại, hệt như một bức tranh mỹ nữ với lối vẽ tỉ mỉ.
Trương Thanh Khỉ theo tỳ nữ Hầu phủ đến giữa đình liền thấy nữ tử bên cửa sổ đang đặt bút xuống, giương mắt nhìn nàng.
Tiếp đó một âm thanh thánh thót của ngọc bội vang lên, mỹ nhân cử động, vẫn tựa như một bức vẽ chuyển động.
Mỹ nhân vén mành đi ra, nhấc váy hoa Úc Kim* hướng xuống bậc thềm: "Sao giờ mới đến, ta mong muội nửa ngày rồi."
(Ji: *Úc Kim - Hoa tulip ngày nay)
Trương Thanh Khỉ cười giảo hoạt, trên gương mặt ngây thơ xuất hiện đôi má lúm đồng tiền thật sâu, cực kỳ xinh xắn.
Nàng chỉ vào hộp gỗ tử đàn được tỳ nữ ôm trong tay: "Tỷ tỷ đừng trách, chẳng phải muội muội ngại tay không tới cửa sao, đặc biệt đi đường vòng một chuyến đến chợ Đông đấy."
Cái hộp vuông kia ước chừng khoảng hai lòng bàn tay, trên nắp có hoa văn bằng vàng bạc tinh xảo được dán phẳng, giá trị một hộp ít nhất cũng mười lượng, cũng chỉ có thiên kim đích xuất của Trương gia chúng tinh phủng nguyệt* mới có thể tùy tiện lấy tặng người.
(Ji: *Chúng Tinh Phủng Nguyệt - 众星捧月 - ẩn dụ chỉ việc được mọi người yêu quý, tôn trọng và ủng hộ)
Ninh Viễn Hầu phủ nghe thì hiển hách, kỳ thật ở trong triều không hề có thực quyền, toàn phủ trên dưới mấy trăm miệng ăn, chi phí ăn mặc đều không thể làm mất thể diện của Hầu phủ, không thể tránh khỏi có chút lấy trứng chọi đá, dù thân phận của Nguyễn Nguyệt Vi như thế cũng phải tính kế sinh nhai.
Nàng không khỏi sờ vào ngọc trâm cài trên tóc, cây trâm này vẫn là thứ được Hiền phi thưởng cho lúc vào cung năm ngoái.
Nguyễn Nguyệt Vi lấy lại bình tĩnh, mỉm cười tiến tới kéo tay Trương Thanh Khỉ, nói dỗi: "Ta thấy muội lấy ta làm bè*, thừa cơ đi dạo ở thị phường thì có."
(Ji: *Làm bè - ý nói lấy cớ để làm chuyện gì đó)
Trương Thanh Khỉ bị vạch trần tâm tư cũng không giận, vui vẻ nói: "Tỷ tỷ hiểu ta nhất."
Nàng phiền muộn thở dài: "Ai bảo mẫu thân của ta quản quá chặt, ngay cả thị phường cũng không được đi, cũng chỉ mượn cớ đến nhà tỷ tỷ mới được nới lỏng cho ra ngoài."
Trương phu nhân Lư thị xuất thân từ Lư thị ở Phạm Dương, tuy chỉ là thứ nữ nhưng chung quy vẫn là trâm anh thế gia, việc giáo dưỡng nữ nhi cũng sánh ngang với khuê tú thế gia.
"Cũng là muội quá ham chơi." Nguyễn Nguyệt Vi kéo tay nàng, dẫn nàng vào phòng, "Phu nhân suy nghĩ cho muội, sang năm muội đã cập kê rồi, đã là đại cô nương, cứ ra ngoài du xuân cũng không tốt đâu."
Trương Thanh Khỉ làm bộ che lỗ tai, lắc đầu nói: "Tỷ tỷ tốt à, tỷ cũng đừng càm ràm ta."
Nguyễn Nguyệt Vi: "Ta xem muội như muội muội ruột thịt mới đối xử chân thành đấy."
Nói rồi phân phó tỳ nữ bưng trà thơm, hoa quả tươi cùng bánh ngọt nhỏ mịn đến.
"Đúng rồi tỷ tỷ." Trương Thanh Khỉ bỗng khẽ vỗ trán một cái, "Hôm nay ta nhìn thấy một nữ lang ở chợ Tây, dáng vẻ đặc biệt giống tỷ đấy!"
Nàng nói chuyện luôn khoa đại kì từ*, Nguyễn Nguyệt Vi không để bụng, bưng chén trà nhỏ bằng sứ Long Tuyền hoa văn cánh sen lên, hớp một ngụm trà thơm: "Trên đời nhiều người như vậy, người có vài phần tương tự ta cũng không kỳ lạ."
(Ji: *Khoa Đại Kỳ Từ - 夸大其词 - nói ngoa, thổi phồng, phóng đại lên)
Nhưng nét cười nơi khóe miệng lại nhạt đi.
Trương Thanh Khỉ không chú ý tới, mặt mày chỉ mải hớn hở nói: "Tỷ tỷ đừng không tin, nàng ấy với tỷ ít cũng bảy phần tương tự."
Nàng nhớ lại rồi nói tiếp, "Nhưng khóe mắt dài hơn tỷ một chút, mũi thẳng hơn tỷ một chút, miệng nhỏ hơn tỷ một chút."
Nàng đứng lên, khoa tay múa chân ở giữa eo: "Vòng eo đó thoạt nhìn còn mảnh hơn tỷ..."
Mắt nàng đảo quanh, đỏ mặt nói: "Cũng có thể do đường cong lả lướt đi.
Tóm lại nơi nên mảnh khảnh thì mảnh khảnh, nơi nên đẫy đà thì đẫy đà.
Không biết lớn lên như thế nào, nằm mơ ta cũng muốn được trưởng thành như thế."
Sắc mặt Nguyễn Nguyệt Vi ngày càng mất tự nhiên, Trương Thanh Khỉ không hề phát hiện ra, tiện tay lấy miếng mứt quả hồng, đầu lưỡi liếm lên miếng hồng khô, nở nụ cười còn ngọt ngào hơn cả mứt hồng.
"Trong thành Trường An lại có một nữ lang như vậy, cũng không biết là khuê tú nhà ai."
Trương Thanh Khỉ lắc đầu: "Ta nghe nàng nói tiếng phổ thông không được tốt lắm, chắc là người xứ khác, nhìn cử chỉ cũng không giống tiểu thư khuê các."
Nàng nhíu mày: "Nhưng mà sau đó ta thấy nàng lên một chiếc xe ngựa, còn có hai người hầu cường tráng đi theo, cũng không giống tiểu môn tiểu hộ."
Nguyễn Nguyệt Vi từ nhỏ đã lớn lên trong cung, khác với Trương Thanh Khỉ không rành thế sự, vừa nghe nàng miêu tả liền mơ hồ đoán được nàng ta hơn phân nửa là cơ thiếp hoặc ngoại trạch của cao môn nào đó rồi."
Nghe nói có người lớn lên giống nàng, Nguyễn Nguyệt Vi đã không vui, nghe ý tứ kia của Trương Thanh Khỉ, nữ tử này so với nàng còn hơn hẳn một bậc, thành ra không vui gấp bội.
Đoán được thân phận ti tiện của nàng ta, Nguyễn Nguyệt Vi nổi lên một trận ghê tởm.
Đánh đồng với hạng nữ tử lấy sắc hầu hạ người này, đối với một tiểu thư khuê các như nàng mà nói thì chẳng khác nào bôi nhọ, khinh nhờn.
Nhưng nàng không thể nói thẳng với Trương Thanh Khỉ, chỉ là sắc mặt hơi lạnh lẽo không nói tiếng nào.
Trương Thanh Khỉ không giỏi nhìn mặt đoán ý, nhưng làm bạn với Nguyễn Nguyệt Vi đã nhiều năm, thấy nàng sau một hồi lâu không nói lời nào, liền biết bản thân đã nói sai gì rồi, nói tránh đi: "Đúng rồi tỷ tỷ, tỷ mở hộp ra xem thử đi.
Đây là phấn hương mùa xuân mới ra của cửa hàng son phấn Thường gia đấy, vẫn chưa bày bán trong tiệm đâu, toàn kinh thành chỉ có một hộp, tỷ xem có vừa ý không."
Xem ảnh 1
Nhưng Nguyễn Nguyệt Vi không mở nắp ra, bàn tay thon dài ấn trên hộp, ngữ trọng tâm trưởng* nói với Trương Thanh Khỉ: "Tào đại gia có câu Gột rửa bụi bẩn, phục sức sạch sẽ, tắm gội theo giờ, thân không ô nhục, mới là phụ dung, tô son điểm phấn, lấy tư sắc mà theo đuổi, rơi xuống thấp kém..."
(Ji: *Ngữ Trọng Tâm Trưởng - 语重心长 - lời nói chân thành, trịnh trọng nghiêm túc)
Trương Thanh Khỉ không phục mà vểnh miệng lên, rõ ràng giữa những cô nương mà bọn họ chơi chung thường ngày, Nguyễn Nguyệt Vi là người để ý đến dung mạo nhất, thà đói bụng cũng phải giữ được vòng eo thon dùng một tay có thể ôm hết, nàng cũng biết nàng ta yêu cái đẹp nên lúc này mới vội vàng đem phấn hương mà bản thân còn luyến tiếc đến cho nàng ta.
Một mảnh chân tình ngược lại đổi lấy một bài giáo huấn quan miện đường hoàng*, dù là ai cũng sẽ không vui.
(Ji: *Quan Miện Đường Hoàng - 冠冕堂皇 - mô tả cố ý ra vẻ trang nghiêm hoặc ngay thẳng, thực tế không hề như vậy)
Nguyễn Nguyệt Vi thấy mình cũng hơi quá đáng, nắm lấy tay bạn tốt nói: "Muội đừng giận ta, ta thân thiết với muội còn hơn tỷ muội trong nhà nên mới nói thẳng như vậy."
Nàng ngừng một chút, thở dài, vành mắt dần đỏ lên: "Cũng không biết sau này còn có thể thường xuyên trò chuyện thân mật như hôm nay không..."
Trương Thanh Khỉ nghe nàng nói rất chân thành, lập tức ném chuyện không vui lúc nãy ra sau đầu: "Ta nói tỷ tỷ như thế nào lại thay đổi, thì ra là làm Thái tử phi nương nương, chờ không kịp muốn làm gương tốt, lời nói cũng gương mẫu rồi..."
Hai má Nguyễn Nguyệt Vi đỏ lên, cắn môi hờn dỗi: "Nha đầu khéo mồm khéo miệng này! Quay đầu ta sẽ nói cho lệnh đường*, đảm bảo sẽ phạt muội chép [Nữ giới] một trăm lần..."
(Ji: Lệnh đường - 令堂 - cách gọi mẫu thân của người khác một cách kính trọng)
"Tỷ tỷ tốt tha cho ta đi." Trương Thanh Khỉ xin tha, "Tào đại gia có tỷ làm truyền nhân là đủ rồi..."
Hai người lại cười đùa, Trương Thanh Khỉ liền ném chuyện ngẫu nhiên gặp được nữ tử trước cửa tiệm son phấn ra sau đầu.
Nhưng trong lòng Nguyễn Nguyệt Vi lại mơ hồ bất an, phảng phất có một tầng mây đen nhàn nhạt.
...
Tùy Tùy không biết thế thân là mình đã treo một cái tên ở chỗ chính chủ.
Cuộc sống ở Sơn Trì viện như hồ nước trong vườn không gợn sóng.
Cao ma ma đụng phải bức tường Nam* mấy lần, cuối cùng đem cất cuốn [Nữ giới] về đáy hòm, đổi sang giảng [Thiên Tự Văn] cho Tùy Tùy.
(Ji: *bức tường Nam - 南墙 - ám chỉ hành động cứng đầu
Cổng của các tòa nhà Trung Quốc thường mở về hướng Nam, ngày xưa ngoài cổng có những bức tường che bóng của người có địa vị, quyền thế, khi đi ra phải rẽ trái hoặc rẽ phải, nếu đi thẳng sẽ bị va vào bức tường phía nam.
#Baidu)
Ngoại trừ học biết mặt chữ, Cao ma ma còn tốn nhiều sức lực để uốn nắn phong thái và khẩu âm của nàng.
Nhưng chung quy những thứ này không phải một sớm một chiều có thể thay đổi được, đến tiểu thư khuê các chưa hiểu chuyện còn nhờ đến mẫu thân dạy dỗ quy củ lễ nghi, giơ tay nhấc chân phải đoan trang ưu nhã, muôn vàn dáng vẻ, nào có chuyện chỉ mấy ngày có thể học được chứ.
Cứng rắn bẻ lại "bước sen nhẹ nhàng", "cười không lộ răng" cũng chỉ là Đông Thi Hiệu Tần*, nói không được Kiều Nhu Tạo Tác**.
Cao ma ma nhìn đau cả mắt, nào dám để Tề Vương điện hạ nhìn, chi bằng để nàng giữ dáng vẻ vốn có, tuy rằng bước chân có hơi lớn, giơ tay nhấc chân không câu nệ tiểu tiết, động tác có chút khí chất nam tử, ngược lại trông thuận mắt hơn nhiều.
(Ji: *Đông Thi Hiệu Tần - 东施效颦 - học đòi vụng về, bắt chước bừa bãi
Dựa theo tích: Nàng Tây Thi xinh đẹp mỗi lần nhăn mặt vì cơn bệnh bẩm sinh giày vò, lại càng xinh đẹp hơn.
Nàng Đông Thi xấu xí thấy thế, cũng bắt chước làm điệu bộ nhăn mặt như Tây Thi, không ngờ lại càng xấu xí hơn, ai trông thấy nàng cũng vội vã lánh xa.
**Kiều Nhu Tạo Tác - 矫揉造作 - uốn éo kiểu cách)
Còn việc sửa lại khẩu âm càng khó hơn, lúc Cao ma ma ở trong cung Thái Hậu cũng từng gặp cung nhân đến từ trời Nam biển Bắc, nhưng chưa từng thấy người nào ngốc hơn Tùy Tùy, sửa một âm nửa ngày, qua một đêm lại chứng nào tật nấy.
Vài lần như thế, Cao ma ma liền có chút thoái chí nản lòng, cam chịu nói: "Trước mặt điện hạ, cô nương vẫn nên ít mở miệng đi."
Cao ma ma lao tâm lao lực, tự giày vò nửa cái mạng già của mình, tiến triển bên phía Lộc Tùy Tùy vẫn chậm chạp.
Một đêm bà nằm trằn trọc trên giường, nghĩ mãi không ra, bỗng tia sáng chợt lóe lên trong đầu, lại giác ngộ ra.
Tề Vương điện hạ bảo bà tới dạy dỗ Lộc Tùy Tùy, chẳng lẽ thật sự muốn bà biến nữ thợ săn thành tiểu thư khuê các - vả lại có thể so được với tiểu thư khuê các như Nguyễn Nguyệt Vi sao?
Tuy Cao ma ma không thích nàng ta nhưng cũng không thể không công nhận ngoại hình tài hoa cùng mọi thứ đều vượt trội của nàng ta.
Cầm kỳ thư họa đều tinh thông, làm văn chương cũng từng được đại học sĩ Hàn Lâm Viện khen ngợi, một tay đan thanh* cũng được theo học danh gia đương thời, cầm nghệ còn được chân truyền từ Thái Hậu.
(Ji: *đan thanh - sở trường hội họa, nét vẽ)
Đừng nói bản thân Cao ma ma có kiến thức hời hợt, nhưng bà có thể dạy, còn lấy thiên tư đó của Lộc Tùy Tùy, chỉ sợ học đến bảy tám chục tuổi vẫn vẽ hổ thành chó thôi.
Suy cho cùng, điện hạ cũng chỉ muốn một thứ thay thế, giải quyết cái khổ gọi là cầu mà không được, cũng như tượng gỗ mỹ nhân được nhào nặn, vẽ một dáng vẻ tương tự, hà tất bà phải bỏ gần tìm xa, tự làm khó bản thân chứ?
Cao ma ma quyết định chủ ý sẽ không để tâm vào những chuyện vụn vặt nữa.
Hôm sau, bà cho người đến kho Tề Vương phủ lấy một ít lăng la trù đoạn*, tìm thợ may đến đo đạc may áo cho Tùy Tùy.
(Ji: *Lăng La Trù Đoạn - 绫罗绸缎 - tất cả các loại lụa tinh xảo #baidu)
Bà nhìn Nguyễn Nguyệt Vi mười mấy năm, rất hiểu rõ sở thích mặc đồ trang điểm của nàng ta, xiêm y của tiểu cô nương này tuy trông rất trang nhã, thật ra tốn nhiều tâm tư hơn người khác.
Thái Hậu quyết tâm gả nàng ta vào Đông Cung, vật liệu tốt nào cũng tăng cường cho nàng ta.
Mời tú nương may vá bên ngoài tất nhiên không thể so với năng công xảo tượng* của Lăng Cẩm Phường trong cung, những tơ lụa cống phẩm ngự thưởng trong Vương phủ cũng không thể lấy ra dùng cho ngoại trạch, chỉ đành chọn vật liệu có tính chất màu sắc gần giống.
Nhưng nữ thợ săn này có phẩm chất trời ban, khoác một cái bao tải cũng không thể giấu được quốc sắc**, mặc những xiêm y trang nhã đó, búi tóc Uy Đọa Kế, cài trâm ngọc khảm hoa cùng lược ngọc liền tựa như tiên nga Nguyệt Cung trong truyền thuyết.
(Ji: *Năng Công Xảo Tượng - 能工巧匠 - người thợ lành nghề, khéo léo
**Quốc sắc - lấy từ câu Quốc sắc thiên hương, chỉ người con gái đẹp
Xem ảnh 2
Cao ma ma cầm phấn mặt, nửa ngày vẫn không tìm được nơi để thoa, thật sự là "Lại ngại son phấn sẽ vấy bẩn nhan sắc".
Bà chỉ có thể dựa vào dáng vẻ của Nguyễn Nguyệt Vi trong trí nhớ mà kéo đuôi lông mày của nàng xuống, rồi dùng phấn đánh cho đuôi mắt của nàng ngắn một chút.
Phỏng theo bộ dạng Nguyễn Nguyệt Vi như vậy được rồi, nhìn từ xa cơ hồ có thể đánh tráo thật giả - chỉ là không thể mở miệng.
Tiếng phổ thông của nàng không được tốt, hơn nữa âm sắc thật sự khác với Nguyễn Nguyệt Vi.
Cao ma ma đã tận lực, chỉ có thể an ủi bản thân như vậy đã tạm được rồi, trước mặt điện hạ ít nhất có thể bàn giao cho qua rồi.
Sắp tới đại hôn Thái tử, sứ thần Chư quốc lục tục đến kinh thành, các phủ Tiết độ sứ cũng phái liêu thuộc* tới chúc mừng.
Tề Vương thân là đệ đệ ruột của Thái tử, cũng không thể đứng ngoài không lo, làm gì còn lo lắng cho một thế thân.
Đảo mắt qua hơn một tháng, cuối cùng đã đến ngày lành đại hôn của Thái tử.
(Ji: *liêu thuộc - quan lại cấp dưới)
—
Bài thơ của Trương Hổ:
虢国夫人承主恩,平明骑马入宫门。
却嫌脂粉污颜色,淡扫蛾眉朝至尊。(Baidu)
Tạm dịch:
Phu nhân nước Quắc nhận chủ ân, bình minh cưỡi ngựa vào cửa cung
Lại ngại son phấn vấy bẩn nhan sắc, quét nhẹ mày ngài chầu hoàng đế.
(Ji: Quắc - tên một nước vào thời Chu, nay thuộc vùng Thiểm Tây, Hà Nam, Trung Quốc).
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tùy Tùy nói: "Không cần đa lễ."
Mỗi lần mở miệng là một lời nhã ngôn xinh đẹp.
Nam nhân trung niên vội vàng muốn phụng trà, Tùy Tùy nói: "Không cần, ta không thể ở lâu."
Nàng lấy một phong thư mỏng trong lòng ra: "Qua mấy ngày nữa Bắc Sầm sẽ đến kinh thành, ngươi thay ta đưa phong thư cho hắn."
Đoạn Bắc Sầm là dưỡng tử* của phụ thân nàng, đảm nhiệm chức Tư Mã hành quân trong phủ Tiết Độ Sứ, từng là phụ tá thân tín nhất của nàng, còn vừa là huynh vừa là bạn.
Phong thư không dán lại, thư từ qua lại giữa nàng và Đoạn Bắc Sầm luôn dùng mật văn**, thế gian chỉ có hai người bọn họ đọc hiểu.
(Ji: *Dưỡng tử - Con nuôi; **Mật văn - ký hiệu chữ bí mật)
Người nọ vội nhận thư: "Ti chức nhất định tự tay giao thư cho Đoạn Tư Mã."
Hắn ngừng một chút, dè dặt hỏi: "Chủ công, chuyện của Tiên Thái tử phải tiếp tục điều tra sao?"
Tùy Tùy nhìn ánh lửa lay động, lại có vẻ như nhìn nơi phương xa: "Qua vài ngày này đã.
Sắp tới đại hôn của Thái tử, cung thành giới nghiêm, lúc này đừng hành động thiếu suy nghĩ."
"Ti chức tuân mệnh." Người trung niên kính cẩn cúi đầu.
Tùy Tùy nói: "Ngươi vất vả rồi."
Dứt lời nàng tùy tiện lấy một hộp lưu ly nhỏ màu hồng phấn trên bàn của hắn, vén rèm nỉ bước ra ngoài.
Thiếu niên tiểu nhị kia vẫn cung kính đứng ngoài cửa.
Tùy Tùy nhìn hắn một cái, cười nói: "Ngươi tên gì?"
Thiếu niên không ngờ nàng sẽ nói chuyện với hắn, nhất thời thụ sủng nhược kinh, nói năng lộn xộn: "Ti...!Tiểu nhân tên là Điền Tuấn."
Tùy Tùy mỉm cười, vỗ lên vai hắn: "Được rồi, lần sau mua phấn má hồng còn đến tìm ngươi."
Dứt lời vén rèm nỉ ra ngoài.
Thiếu niên kia đi theo hai bước, nhìn bóng dáng Tùy Tùy biến mất ở lối vào thang lầu, bất ngờ hồi phục tinh thần, tim đập như nổi trống, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Hắn vẫn là lần đầu tiên gặp được Tiêu tướng quân thật sự, tuy rằng nàng mang mũ sa rèm không rõ chân dung nhưng riêng về khí thế cũng đủ khiếp người, không nghĩ tới thái độ lại bình dị gần gũi như thế.
Hắn ngẩn ngơ xoa lên vai bên phải vừa rồi được nàng vỗ, trái tim đột nhiên đập thình thịch đến cuống họng.
Tiêu tướng quân thế mà tự tay vỗ vai hắn! Dùng tay trái nữa! Bàn tay trái đó là bách bộ xuyên dương* trong truyền thuyết, có thể lấy thủ cấp địch trong vạn quân! Điều này nói ra ai mà tin được chứ!
(Ji: *gốc 百步穿杨 - Bách Bộ Xuyên Dương - thiện xạ như thần, bách phát bách trúng)
...
Tùy Tùy xuống lầu, lại chọn thêm một hộp phấn mặt bình thường rồi ra khỏi cửa tiệm son phấn.
Cửa tiệm nằm sâu trong phố hẻm, hai người đi hướng về phía đầu hẻm, thình lình có một cơn gió lùa đến trước mặt, xốc mũ sa rèm của Tùy Tùy lên.
Tiểu Đồng kinh hô một tiếng rồi chạy theo nhặt lấy.
Đúng lúc này có một thiếu nữ mặc bộ váy hoàng sam thạch lựu* dẫn theo tỳ nữ đi tới trước mặt, nhìn nàng trực diện.
(Yu: hoàng sam thạch lựu - váy lựu là một loại váy thường có màu đỏ tươi như hạt lựu, rất được các thiếu nữ thời nhà Đường ưa chuộng vì nó có thể tôn lên dáng vẻ uyển chuyển => hoàng sam thạch lựu là váy vàng như có pha màu đỏ)
Thiếu nữ kia ngẩn ra, dừng bước chân rồi nhìn chăm chăm vào nàng không chớp mắt.
Một lát sau, có lẽ đã nhận ra bản thân thất thố, khinh thường thốt lên một tiếng "ai nha", bước nhanh lướt qua người nàng.
Tùy Tùy quay đầu lại nhìn thiếu nữ kia, chỉ thấy nàng đội mũ sa rèm, khoác trên người áo choàng bằng tơ lụa màu bạc mềm mại, nhìn vóc dáng chẳng qua chỉ mười bốn mười lăm tuổi, xiêm y màu vàng quả hạnh kia trông không hề đau mắt, thực ra chính là Trọng Liên Lăng sản xuất từ đất Thục, cống phẩm thượng dùng.
Nhìn sang nô tỳ thanh y kia, trên tóc cài trâm bạc khảm đá thông cùng hoa tường vi, xiêm y cũng được làm từ lụa hoa xanh ngọc bích tốt nhất, bên hông đeo túi thơm màu bạc, vừa nhìn đã biết là tỳ nữ thuộc nhà cao cửa rộng.
Nhà như thế, cho dù ở Trường An cũng không tìm được mười hộ, không phải hoàng thân quốc thích cũng là trọng thần đắc lực.
Chẳng lẽ đã nhận ra nàng sao? Tùy Tùy lập tức phủ định suy nghĩ này.
Mười năm rồi nàng chưa hề quay lại Trường An, dù lúc còn nhỏ nàng ta từng gặp nàng, nhưng cũng không có khả năng nhận ra.
Vậy đó là người quen của Nguyễn Nguyệt Vi rồi.
Nàng không để việc này trong lòng, ngược lại Tiểu Đồng lặng lẽ kéo tay áo của nàng, nhỏ giọng nói: "Cô nương, tiểu cô nương phía sau chúng ta quay đầu nhìn người vài lần.
Người từng gặp nàng ta sao?"
Tùy Tùy cười nói: "Ta vừa đến Trường An, lần đầu tiên ra ngoài, sao có thể quen người ta chứ."
Tiểu Đồng cau mày minh tư khổ tưởng*: "Nô tỳ thấy xiêm y của tỳ nữ kia hơi quen, hình như đã gặp ở đâu..."
(Ji: *Minh Tư Khổ Tưởng - 冥思苦想 - vắt óc suy nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại)
"Đúng rồi!" Hai mắt nàng sáng rực, "Nô tỳ nhớ rồi, đó là người của Trương phủ! Nắm trước nô tỳ trong phủ bọn họ tới đưa lễ, cũng mặc loại xiêm y lụa hoa này."
Trương gia hiển hách trong thành Trường An chỉ có một, đó là hữu tướng đương triều Trương Thu Hồ.
Trương Thu Hồ xuất thân thanh bần*, năm nhược quán** đã đỗ tiến sĩ trong khoa cử, từ đó như thanh vân trực thượng***, hơn bốn mươi tuổi thuận lợi lên chức Tể Tướng.
(Ji: *thanh bần - 寒素 - gia cảnh nghèo khó
**nhược quán - tuổi trưởng thành, cách gọi thanh niên qua 20 tuổi thời xưa
***Thanh Vân Trực Thượng - 青云直上 - lên thẳng mây xanh, ẩn dụ chỉ người có sự nghiệp suôn sẻ và nhanh chóng vươn lên vị trí cao)
Tiểu cô nương mặc áo vàng hơi đỏ mới vừa rồi kia, tám phần chính là thiên kim của Trương gia.
Tùy Tùy giả vờ không biết: "Trương phủ?"
Tiểu Đồng nói: "Hữu tướng đương triều Trương công, cô nương chưa từng nghe qua sao?"
Tùy Tùy lắc đầu.
Tiểu Đồng giải thích một chút về xuất thân cùng quá trình phát tài của Trương hữu tướng, nói thêm: "Trương phủ chỉ có một phòng, người nhà đơn giản, người vừa rồi hơn phân nửa chính là tiểu cô nương của phu nhân nguyên phối Trương hữu tướng.
Đích thứ trong Trương gia khoảng bảy tám nhi tử, nhưng chỉ có một nữ nhi, xem như nhãn châu tử*."
Nàng ngừng một chút, rồi nói tiếp: "Vị Trương tiểu thư kia là một mỹ nhân, tài năng lại xuất chúng, cùng Tam cô nương Ninh Viễn Hầu phủ xưng là song xu** Trường An, nghe nói hai người còn là thủ mạt giao***."
(Ji: *Nhãn châu tử - 眼珠子 - ẩn dụ người/vật được yêu quý #Baidu
**Xu - 姝 - chỉ nữ nhân xinh đẹp
***Thủ Mạt Giao - chỉ tình bạn thân thiết của nữ tử)
Tùy Tùy như đang suy tư gì đó, nàng gật đầu: "Thì ra là thế."
Nàng đoán không sai, quả nhiên là người quen của Nguyễn Nguyệt Vi.
Tiểu Đồng nói tiếp: "Tam cô nương Ninh Viễn Hầu phủ được công nhận là đệ nhất mỹ nhân thành Trường An, đáng tiếc nô tỳ chưa từng gặp, cũng không biết rốt cuộc đẹp đến mức nào."
Nàng nói xong mới nhớ tới Tề Vương điện hạ một lòng si mê với Nguyễn tam nương, lập tức có chút chột dạ, lấy khóe mắt ngó sang bên mặt của Tùy Tùy, thấy vẻ mặt nàng bình thường cũng không sinh nghi, thầm thở dài nhẹ nhõm.
Một cái liếc nhìn này lại không thể nén nổi bị hấp dẫn ngưng tụ trên khuôn mặt kia, tuy rằng bị che bởi sa rèm, mờ mờ ảo ảo cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ tú mỹ.
Gương mặt đó quả thật rất khó miêu tả cũng rất khó vẽ ra, một nữ tử như nàng còn không kiềm được nhìn lén vài lần.
Không biết vị Nguyễn cô nương kia so với vị này như thế nào, dù sao nàng cũng không tưởng tượng ra.
Nội viện Ninh Viễn Hầu phủ.
Nguyễn Nguyệt Vi đang ngồi bên cửa sổ trước hiên, trên bàn vẽ trước mặt bày giấy đay mảnh màu trắng, trong tay cầm bút bạch ngọc, những ngón tay tựa như hành lá mùa xuân kia trơn bóng giống hệt ngọc thạch, liếc mắt toàn bộ vẫn không thể phân biệt được.
Nhưng nàng chỉ là đang hơi nhíu mày, nhìn cảnh hoa ngoài cửa sổ đến xuất thần, tựa hồ đã quên cách đặt bút thế nào.
Từ trong đình xa xa nhìn lại, hệt như một bức tranh mỹ nữ với lối vẽ tỉ mỉ.
Trương Thanh Khỉ theo tỳ nữ Hầu phủ đến giữa đình liền thấy nữ tử bên cửa sổ đang đặt bút xuống, giương mắt nhìn nàng.
Tiếp đó một âm thanh thánh thót của ngọc bội vang lên, mỹ nhân cử động, vẫn tựa như một bức vẽ chuyển động.
Mỹ nhân vén mành đi ra, nhấc váy hoa Úc Kim* hướng xuống bậc thềm: "Sao giờ mới đến, ta mong muội nửa ngày rồi."
(Ji: *Úc Kim - Hoa tulip ngày nay)
Trương Thanh Khỉ cười giảo hoạt, trên gương mặt ngây thơ xuất hiện đôi má lúm đồng tiền thật sâu, cực kỳ xinh xắn.
Nàng chỉ vào hộp gỗ tử đàn được tỳ nữ ôm trong tay: "Tỷ tỷ đừng trách, chẳng phải muội muội ngại tay không tới cửa sao, đặc biệt đi đường vòng một chuyến đến chợ Đông đấy."
Cái hộp vuông kia ước chừng khoảng hai lòng bàn tay, trên nắp có hoa văn bằng vàng bạc tinh xảo được dán phẳng, giá trị một hộp ít nhất cũng mười lượng, cũng chỉ có thiên kim đích xuất của Trương gia chúng tinh phủng nguyệt* mới có thể tùy tiện lấy tặng người.
(Ji: *Chúng Tinh Phủng Nguyệt - 众星捧月 - ẩn dụ chỉ việc được mọi người yêu quý, tôn trọng và ủng hộ)
Ninh Viễn Hầu phủ nghe thì hiển hách, kỳ thật ở trong triều không hề có thực quyền, toàn phủ trên dưới mấy trăm miệng ăn, chi phí ăn mặc đều không thể làm mất thể diện của Hầu phủ, không thể tránh khỏi có chút lấy trứng chọi đá, dù thân phận của Nguyễn Nguyệt Vi như thế cũng phải tính kế sinh nhai.
Nàng không khỏi sờ vào ngọc trâm cài trên tóc, cây trâm này vẫn là thứ được Hiền phi thưởng cho lúc vào cung năm ngoái.
Nguyễn Nguyệt Vi lấy lại bình tĩnh, mỉm cười tiến tới kéo tay Trương Thanh Khỉ, nói dỗi: "Ta thấy muội lấy ta làm bè*, thừa cơ đi dạo ở thị phường thì có."
(Ji: *Làm bè - ý nói lấy cớ để làm chuyện gì đó)
Trương Thanh Khỉ bị vạch trần tâm tư cũng không giận, vui vẻ nói: "Tỷ tỷ hiểu ta nhất."
Nàng phiền muộn thở dài: "Ai bảo mẫu thân của ta quản quá chặt, ngay cả thị phường cũng không được đi, cũng chỉ mượn cớ đến nhà tỷ tỷ mới được nới lỏng cho ra ngoài."
Trương phu nhân Lư thị xuất thân từ Lư thị ở Phạm Dương, tuy chỉ là thứ nữ nhưng chung quy vẫn là trâm anh thế gia, việc giáo dưỡng nữ nhi cũng sánh ngang với khuê tú thế gia.
"Cũng là muội quá ham chơi." Nguyễn Nguyệt Vi kéo tay nàng, dẫn nàng vào phòng, "Phu nhân suy nghĩ cho muội, sang năm muội đã cập kê rồi, đã là đại cô nương, cứ ra ngoài du xuân cũng không tốt đâu."
Trương Thanh Khỉ làm bộ che lỗ tai, lắc đầu nói: "Tỷ tỷ tốt à, tỷ cũng đừng càm ràm ta."
Nguyễn Nguyệt Vi: "Ta xem muội như muội muội ruột thịt mới đối xử chân thành đấy."
Nói rồi phân phó tỳ nữ bưng trà thơm, hoa quả tươi cùng bánh ngọt nhỏ mịn đến.
"Đúng rồi tỷ tỷ." Trương Thanh Khỉ bỗng khẽ vỗ trán một cái, "Hôm nay ta nhìn thấy một nữ lang ở chợ Tây, dáng vẻ đặc biệt giống tỷ đấy!"
Nàng nói chuyện luôn khoa đại kì từ*, Nguyễn Nguyệt Vi không để bụng, bưng chén trà nhỏ bằng sứ Long Tuyền hoa văn cánh sen lên, hớp một ngụm trà thơm: "Trên đời nhiều người như vậy, người có vài phần tương tự ta cũng không kỳ lạ."
(Ji: *Khoa Đại Kỳ Từ - 夸大其词 - nói ngoa, thổi phồng, phóng đại lên)
Nhưng nét cười nơi khóe miệng lại nhạt đi.
Trương Thanh Khỉ không chú ý tới, mặt mày chỉ mải hớn hở nói: "Tỷ tỷ đừng không tin, nàng ấy với tỷ ít cũng bảy phần tương tự."
Nàng nhớ lại rồi nói tiếp, "Nhưng khóe mắt dài hơn tỷ một chút, mũi thẳng hơn tỷ một chút, miệng nhỏ hơn tỷ một chút."
Nàng đứng lên, khoa tay múa chân ở giữa eo: "Vòng eo đó thoạt nhìn còn mảnh hơn tỷ..."
Mắt nàng đảo quanh, đỏ mặt nói: "Cũng có thể do đường cong lả lướt đi.
Tóm lại nơi nên mảnh khảnh thì mảnh khảnh, nơi nên đẫy đà thì đẫy đà.
Không biết lớn lên như thế nào, nằm mơ ta cũng muốn được trưởng thành như thế."
Sắc mặt Nguyễn Nguyệt Vi ngày càng mất tự nhiên, Trương Thanh Khỉ không hề phát hiện ra, tiện tay lấy miếng mứt quả hồng, đầu lưỡi liếm lên miếng hồng khô, nở nụ cười còn ngọt ngào hơn cả mứt hồng.
"Trong thành Trường An lại có một nữ lang như vậy, cũng không biết là khuê tú nhà ai."
Trương Thanh Khỉ lắc đầu: "Ta nghe nàng nói tiếng phổ thông không được tốt lắm, chắc là người xứ khác, nhìn cử chỉ cũng không giống tiểu thư khuê các."
Nàng nhíu mày: "Nhưng mà sau đó ta thấy nàng lên một chiếc xe ngựa, còn có hai người hầu cường tráng đi theo, cũng không giống tiểu môn tiểu hộ."
Nguyễn Nguyệt Vi từ nhỏ đã lớn lên trong cung, khác với Trương Thanh Khỉ không rành thế sự, vừa nghe nàng miêu tả liền mơ hồ đoán được nàng ta hơn phân nửa là cơ thiếp hoặc ngoại trạch của cao môn nào đó rồi."
Nghe nói có người lớn lên giống nàng, Nguyễn Nguyệt Vi đã không vui, nghe ý tứ kia của Trương Thanh Khỉ, nữ tử này so với nàng còn hơn hẳn một bậc, thành ra không vui gấp bội.
Đoán được thân phận ti tiện của nàng ta, Nguyễn Nguyệt Vi nổi lên một trận ghê tởm.
Đánh đồng với hạng nữ tử lấy sắc hầu hạ người này, đối với một tiểu thư khuê các như nàng mà nói thì chẳng khác nào bôi nhọ, khinh nhờn.
Nhưng nàng không thể nói thẳng với Trương Thanh Khỉ, chỉ là sắc mặt hơi lạnh lẽo không nói tiếng nào.
Trương Thanh Khỉ không giỏi nhìn mặt đoán ý, nhưng làm bạn với Nguyễn Nguyệt Vi đã nhiều năm, thấy nàng sau một hồi lâu không nói lời nào, liền biết bản thân đã nói sai gì rồi, nói tránh đi: "Đúng rồi tỷ tỷ, tỷ mở hộp ra xem thử đi.
Đây là phấn hương mùa xuân mới ra của cửa hàng son phấn Thường gia đấy, vẫn chưa bày bán trong tiệm đâu, toàn kinh thành chỉ có một hộp, tỷ xem có vừa ý không."
Xem ảnh 1
Nhưng Nguyễn Nguyệt Vi không mở nắp ra, bàn tay thon dài ấn trên hộp, ngữ trọng tâm trưởng* nói với Trương Thanh Khỉ: "Tào đại gia có câu Gột rửa bụi bẩn, phục sức sạch sẽ, tắm gội theo giờ, thân không ô nhục, mới là phụ dung, tô son điểm phấn, lấy tư sắc mà theo đuổi, rơi xuống thấp kém..."
(Ji: *Ngữ Trọng Tâm Trưởng - 语重心长 - lời nói chân thành, trịnh trọng nghiêm túc)
Trương Thanh Khỉ không phục mà vểnh miệng lên, rõ ràng giữa những cô nương mà bọn họ chơi chung thường ngày, Nguyễn Nguyệt Vi là người để ý đến dung mạo nhất, thà đói bụng cũng phải giữ được vòng eo thon dùng một tay có thể ôm hết, nàng cũng biết nàng ta yêu cái đẹp nên lúc này mới vội vàng đem phấn hương mà bản thân còn luyến tiếc đến cho nàng ta.
Một mảnh chân tình ngược lại đổi lấy một bài giáo huấn quan miện đường hoàng*, dù là ai cũng sẽ không vui.
(Ji: *Quan Miện Đường Hoàng - 冠冕堂皇 - mô tả cố ý ra vẻ trang nghiêm hoặc ngay thẳng, thực tế không hề như vậy)
Nguyễn Nguyệt Vi thấy mình cũng hơi quá đáng, nắm lấy tay bạn tốt nói: "Muội đừng giận ta, ta thân thiết với muội còn hơn tỷ muội trong nhà nên mới nói thẳng như vậy."
Nàng ngừng một chút, thở dài, vành mắt dần đỏ lên: "Cũng không biết sau này còn có thể thường xuyên trò chuyện thân mật như hôm nay không..."
Trương Thanh Khỉ nghe nàng nói rất chân thành, lập tức ném chuyện không vui lúc nãy ra sau đầu: "Ta nói tỷ tỷ như thế nào lại thay đổi, thì ra là làm Thái tử phi nương nương, chờ không kịp muốn làm gương tốt, lời nói cũng gương mẫu rồi..."
Hai má Nguyễn Nguyệt Vi đỏ lên, cắn môi hờn dỗi: "Nha đầu khéo mồm khéo miệng này! Quay đầu ta sẽ nói cho lệnh đường*, đảm bảo sẽ phạt muội chép [Nữ giới] một trăm lần..."
(Ji: Lệnh đường - 令堂 - cách gọi mẫu thân của người khác một cách kính trọng)
"Tỷ tỷ tốt tha cho ta đi." Trương Thanh Khỉ xin tha, "Tào đại gia có tỷ làm truyền nhân là đủ rồi..."
Hai người lại cười đùa, Trương Thanh Khỉ liền ném chuyện ngẫu nhiên gặp được nữ tử trước cửa tiệm son phấn ra sau đầu.
Nhưng trong lòng Nguyễn Nguyệt Vi lại mơ hồ bất an, phảng phất có một tầng mây đen nhàn nhạt.
...
Tùy Tùy không biết thế thân là mình đã treo một cái tên ở chỗ chính chủ.
Cuộc sống ở Sơn Trì viện như hồ nước trong vườn không gợn sóng.
Cao ma ma đụng phải bức tường Nam* mấy lần, cuối cùng đem cất cuốn [Nữ giới] về đáy hòm, đổi sang giảng [Thiên Tự Văn] cho Tùy Tùy.
(Ji: *bức tường Nam - 南墙 - ám chỉ hành động cứng đầu
Cổng của các tòa nhà Trung Quốc thường mở về hướng Nam, ngày xưa ngoài cổng có những bức tường che bóng của người có địa vị, quyền thế, khi đi ra phải rẽ trái hoặc rẽ phải, nếu đi thẳng sẽ bị va vào bức tường phía nam.
#Baidu)
Ngoại trừ học biết mặt chữ, Cao ma ma còn tốn nhiều sức lực để uốn nắn phong thái và khẩu âm của nàng.
Nhưng chung quy những thứ này không phải một sớm một chiều có thể thay đổi được, đến tiểu thư khuê các chưa hiểu chuyện còn nhờ đến mẫu thân dạy dỗ quy củ lễ nghi, giơ tay nhấc chân phải đoan trang ưu nhã, muôn vàn dáng vẻ, nào có chuyện chỉ mấy ngày có thể học được chứ.
Cứng rắn bẻ lại "bước sen nhẹ nhàng", "cười không lộ răng" cũng chỉ là Đông Thi Hiệu Tần*, nói không được Kiều Nhu Tạo Tác**.
Cao ma ma nhìn đau cả mắt, nào dám để Tề Vương điện hạ nhìn, chi bằng để nàng giữ dáng vẻ vốn có, tuy rằng bước chân có hơi lớn, giơ tay nhấc chân không câu nệ tiểu tiết, động tác có chút khí chất nam tử, ngược lại trông thuận mắt hơn nhiều.
(Ji: *Đông Thi Hiệu Tần - 东施效颦 - học đòi vụng về, bắt chước bừa bãi
Dựa theo tích: Nàng Tây Thi xinh đẹp mỗi lần nhăn mặt vì cơn bệnh bẩm sinh giày vò, lại càng xinh đẹp hơn.
Nàng Đông Thi xấu xí thấy thế, cũng bắt chước làm điệu bộ nhăn mặt như Tây Thi, không ngờ lại càng xấu xí hơn, ai trông thấy nàng cũng vội vã lánh xa.
**Kiều Nhu Tạo Tác - 矫揉造作 - uốn éo kiểu cách)
Còn việc sửa lại khẩu âm càng khó hơn, lúc Cao ma ma ở trong cung Thái Hậu cũng từng gặp cung nhân đến từ trời Nam biển Bắc, nhưng chưa từng thấy người nào ngốc hơn Tùy Tùy, sửa một âm nửa ngày, qua một đêm lại chứng nào tật nấy.
Vài lần như thế, Cao ma ma liền có chút thoái chí nản lòng, cam chịu nói: "Trước mặt điện hạ, cô nương vẫn nên ít mở miệng đi."
Cao ma ma lao tâm lao lực, tự giày vò nửa cái mạng già của mình, tiến triển bên phía Lộc Tùy Tùy vẫn chậm chạp.
Một đêm bà nằm trằn trọc trên giường, nghĩ mãi không ra, bỗng tia sáng chợt lóe lên trong đầu, lại giác ngộ ra.
Tề Vương điện hạ bảo bà tới dạy dỗ Lộc Tùy Tùy, chẳng lẽ thật sự muốn bà biến nữ thợ săn thành tiểu thư khuê các - vả lại có thể so được với tiểu thư khuê các như Nguyễn Nguyệt Vi sao?
Tuy Cao ma ma không thích nàng ta nhưng cũng không thể không công nhận ngoại hình tài hoa cùng mọi thứ đều vượt trội của nàng ta.
Cầm kỳ thư họa đều tinh thông, làm văn chương cũng từng được đại học sĩ Hàn Lâm Viện khen ngợi, một tay đan thanh* cũng được theo học danh gia đương thời, cầm nghệ còn được chân truyền từ Thái Hậu.
(Ji: *đan thanh - sở trường hội họa, nét vẽ)
Đừng nói bản thân Cao ma ma có kiến thức hời hợt, nhưng bà có thể dạy, còn lấy thiên tư đó của Lộc Tùy Tùy, chỉ sợ học đến bảy tám chục tuổi vẫn vẽ hổ thành chó thôi.
Suy cho cùng, điện hạ cũng chỉ muốn một thứ thay thế, giải quyết cái khổ gọi là cầu mà không được, cũng như tượng gỗ mỹ nhân được nhào nặn, vẽ một dáng vẻ tương tự, hà tất bà phải bỏ gần tìm xa, tự làm khó bản thân chứ?
Cao ma ma quyết định chủ ý sẽ không để tâm vào những chuyện vụn vặt nữa.
Hôm sau, bà cho người đến kho Tề Vương phủ lấy một ít lăng la trù đoạn*, tìm thợ may đến đo đạc may áo cho Tùy Tùy.
(Ji: *Lăng La Trù Đoạn - 绫罗绸缎 - tất cả các loại lụa tinh xảo #baidu)
Bà nhìn Nguyễn Nguyệt Vi mười mấy năm, rất hiểu rõ sở thích mặc đồ trang điểm của nàng ta, xiêm y của tiểu cô nương này tuy trông rất trang nhã, thật ra tốn nhiều tâm tư hơn người khác.
Thái Hậu quyết tâm gả nàng ta vào Đông Cung, vật liệu tốt nào cũng tăng cường cho nàng ta.
Mời tú nương may vá bên ngoài tất nhiên không thể so với năng công xảo tượng* của Lăng Cẩm Phường trong cung, những tơ lụa cống phẩm ngự thưởng trong Vương phủ cũng không thể lấy ra dùng cho ngoại trạch, chỉ đành chọn vật liệu có tính chất màu sắc gần giống.
Nhưng nữ thợ săn này có phẩm chất trời ban, khoác một cái bao tải cũng không thể giấu được quốc sắc**, mặc những xiêm y trang nhã đó, búi tóc Uy Đọa Kế, cài trâm ngọc khảm hoa cùng lược ngọc liền tựa như tiên nga Nguyệt Cung trong truyền thuyết.
(Ji: *Năng Công Xảo Tượng - 能工巧匠 - người thợ lành nghề, khéo léo
**Quốc sắc - lấy từ câu Quốc sắc thiên hương, chỉ người con gái đẹp
Xem ảnh 2
Cao ma ma cầm phấn mặt, nửa ngày vẫn không tìm được nơi để thoa, thật sự là "Lại ngại son phấn sẽ vấy bẩn nhan sắc".
Bà chỉ có thể dựa vào dáng vẻ của Nguyễn Nguyệt Vi trong trí nhớ mà kéo đuôi lông mày của nàng xuống, rồi dùng phấn đánh cho đuôi mắt của nàng ngắn một chút.
Phỏng theo bộ dạng Nguyễn Nguyệt Vi như vậy được rồi, nhìn từ xa cơ hồ có thể đánh tráo thật giả - chỉ là không thể mở miệng.
Tiếng phổ thông của nàng không được tốt, hơn nữa âm sắc thật sự khác với Nguyễn Nguyệt Vi.
Cao ma ma đã tận lực, chỉ có thể an ủi bản thân như vậy đã tạm được rồi, trước mặt điện hạ ít nhất có thể bàn giao cho qua rồi.
Sắp tới đại hôn Thái tử, sứ thần Chư quốc lục tục đến kinh thành, các phủ Tiết độ sứ cũng phái liêu thuộc* tới chúc mừng.
Tề Vương thân là đệ đệ ruột của Thái tử, cũng không thể đứng ngoài không lo, làm gì còn lo lắng cho một thế thân.
Đảo mắt qua hơn một tháng, cuối cùng đã đến ngày lành đại hôn của Thái tử.
(Ji: *liêu thuộc - quan lại cấp dưới)
—
Bài thơ của Trương Hổ:
虢国夫人承主恩,平明骑马入宫门。
却嫌脂粉污颜色,淡扫蛾眉朝至尊。(Baidu)
Tạm dịch:
Phu nhân nước Quắc nhận chủ ân, bình minh cưỡi ngựa vào cửa cung
Lại ngại son phấn vấy bẩn nhan sắc, quét nhẹ mày ngài chầu hoàng đế.
(Ji: Quắc - tên một nước vào thời Chu, nay thuộc vùng Thiểm Tây, Hà Nam, Trung Quốc).
Bình luận facebook