Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118
Khi nãy do Trình Hạ Linh nài nỉ nhiều quá, Uyển Đình mới chịu cùng với con gái quay về Lí Cung Nam với bà.. Thật ra có rất nhiều điều để nói, bà với ông vẫn nợ cô một lời xin lỗi đàng hoàng?
Trên xe bà không ngừng suy nghĩ việc, đứa bé này gọi tiểu Đình là mẹ, không phải họ chính là mẹ con chứ? Nói vậy không lẽ rằng tiểu Đình đã tái hôn rồi.
- Ta vẫn không tin được điều kì diệu là có thể xuất hiện ở trên đời. Ba năm đã qua, con vẫn sống tốt chứ? _ Ông Lãnh Hiên uống một ngụm trà từ tốn nói ra.
- Con đã ngồi ở đây, đương nhiên là tốt rồi ạ.. Khoảng thời gian đó, là quá dài, để con thấu hiểu hết mọi chuyện. _ Cô dịu dàng nói, nhưng ý tứ trong câu rất rõ ràng. Người trên thường trường lâu năm như trưởng bối Âu, đương nhiên sẽ hiểu. Không ngờ rằng sau ngần ấy.. thì cô vẫn có thể bước chân tới Âu Gia
- Lúc đó, ta nợ con một mạng. Lúc hôn mê không hề nghĩ rằng thằng nhóc kia lại có thể đối xử với con như vậy! _ Bà thật sự áy náy mà nói, tiểu Đình từ lâu đã như con gái của bà, không ngờ mọi chuyện biến thành cục diện như vậy?
- Dẫu có sao đi nữa, bác cũng đừng nói vậy. Thời gian, mãi mãi không thể một lần nữa quay trở lại thời điểm đó! Đối với kết quả như vậy, hiện tại con cũng thấy rất an lòng. _ Uyển Đình nói xong liền xoa đầu Tư Dĩnh, đương nhiên để cho ông bà thấy được rằng cô vẫn tốt..
- Đứa trẻ này, là con của con sao? _ Âu Dương Lãnh Hiên ôn tồn nói, nếu như cô đã tái hôn, ông cũng nên chúc phúc chứ. Khoảng thời gian thanh xuân của cô đã dành cho đứa con trời đánh kia, mãi mãi không thể vãn hồi được nữa!
- Tiểu Dĩnh là con gái đầu lòng, con rất thương con bé. Ba của tiểu Dĩnh chính là người đã cứu con ba năm trước, con cũng được anh ấy cầu hôn rồi, khi nào kết hôn, con chắc chắn sẽ mời hai bác.
Từng câu từng chữ nhấn mạnh thế rồi chắc chắn ông bà cũng phần nào hiểu.
- Ta.. thôi được rồi, trời không có sớm nữa, hai mẹ con ở lại ăn cơm đi rồi về. Chuyện năm đó, thật lòng xin lỗi con!
Trình Hạ Linh không biết nói gì chỉ có thể mời cô ở lại cùng dùng chung một bữa cơm. Nhưng không ngờ đến Uyển Đình lại từ chối: " Thật tiếc quá.. Hiện tại anh ấy đã nấu ăn ở nhà rồi. Chỉ khi khác con mới cùng hai bác dùng bữa "
- Tuần sau con không được từ chối đó.
Nghe như vậy Uyển Đình cũng gật đầu đồng ý. Hôm nay anh hai đã ở nhà nấu sẵn rồi không thể ăn cơm ở bên ngoài.
Ông bà tiễn cô ra ngoài cổng ra về, lúc đó Vũ Thần cũng vừa về đến. Anh thật không giấu được vẻ kinh ngạc, cô đến đây thăm ba mẹ anh thật sao? Nhưng ngược lại, cô vừa nhìn thấy anh thì vẻ mặt lại lạnh nhạt, tỏ ra vẻ chán ghét ở đỉnh điểm, sao giống oan gia ngõ hẹp.
- Uyển Đình, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Trái lại với sự nhiệt tình của Vũ Thần, khuôn mặt cô vẫn lạnh lùng như vậy..
- Tiểu Đình muốn đưa tiểu Dĩnh về lại nhà, nhưng mà bây giờ tan tầm lại hơi khó bắt xe. Vũ Thần, con chở về dùm..
Ông Lãnh Hiên còn chưa nói xong liền bị cô ngăn lại: " Con không sao đâu, xe cũng không khó bắt đến vậy... Thật sự không dám phiền đến chủ tịch Âu ạ! "
Trước sự từ chối của cô, bà không nói gì nhiều, chỉ trực tiếp bế tiểu Dĩnh lên rồi nắm tay cô kéo đến xe của anh. Lại nói rất thuyết phục: " Con xem, con bé đã mệt lắm rồi. Đợi xe thì biết bao giờ, Vũ Thần chở về dùm một chút, không sao cả. Nó dám làm gì con ta liền đánh chết nó. " _ Tôn Uyển Đình cuối cùng ở đó không nỡ từ chối nữa cũng đồng ý.
Trong lòng Âu Dương Vũ Thần với hai người kia thì vui như pháo nổ, lần này lại ăn ý đến như vậy. Không thể để con bé có đường lui, cứ trực tiếp chơi tới?
- Âu Tổng, hôm nay phiền anh! Con bị say xe, ngồi phía sau vẫn nên tốt hơn.
Anh liền nhíu mày, cô từ bao giờ lại có thể bịa ra chuyện này vậy? Nhưng mà không sao, nếu có cơ hội cùng với cô ở nơi riêng tư như vậy tiếp xúc là nhiều hơn một chút, anh cũng mãn nguyện!
Chiếc xe rất nhanh đã lăn bánh rời đi.
Ông bà Âu vẫn đứng đó nhìn theo, lần này ai mà ngờ đến tiểu Đình vạch đến rõ ràng mọi khoảng cách như vậy đâu.
- Ông xem tiểu Đình đã thay đổi nhiều như vậy. Chẳng lẽ.. _ Bà u sầu mà nói.
- Chuyện cũ rồi, nhắc lại cũng mất hay đi. Nhưng mà bà có thấy, tiểu Dĩnh rất quen mắt hay không? Cứ như là từng gặp qua ở đâu rồi vậy. _ Lãnh Hiên nói ra, nãy giờ ông suy nghĩ khá nhiều mà vẫn chưa nghĩ ra được đứa bé giống ai
- ----------
[ Tác giả: @seunghyunttop ]
Vote: SE or HE? Ban đầu định HE, mà mọi người làm mình phân vân quá đi.
Trên xe bà không ngừng suy nghĩ việc, đứa bé này gọi tiểu Đình là mẹ, không phải họ chính là mẹ con chứ? Nói vậy không lẽ rằng tiểu Đình đã tái hôn rồi.
- Ta vẫn không tin được điều kì diệu là có thể xuất hiện ở trên đời. Ba năm đã qua, con vẫn sống tốt chứ? _ Ông Lãnh Hiên uống một ngụm trà từ tốn nói ra.
- Con đã ngồi ở đây, đương nhiên là tốt rồi ạ.. Khoảng thời gian đó, là quá dài, để con thấu hiểu hết mọi chuyện. _ Cô dịu dàng nói, nhưng ý tứ trong câu rất rõ ràng. Người trên thường trường lâu năm như trưởng bối Âu, đương nhiên sẽ hiểu. Không ngờ rằng sau ngần ấy.. thì cô vẫn có thể bước chân tới Âu Gia
- Lúc đó, ta nợ con một mạng. Lúc hôn mê không hề nghĩ rằng thằng nhóc kia lại có thể đối xử với con như vậy! _ Bà thật sự áy náy mà nói, tiểu Đình từ lâu đã như con gái của bà, không ngờ mọi chuyện biến thành cục diện như vậy?
- Dẫu có sao đi nữa, bác cũng đừng nói vậy. Thời gian, mãi mãi không thể một lần nữa quay trở lại thời điểm đó! Đối với kết quả như vậy, hiện tại con cũng thấy rất an lòng. _ Uyển Đình nói xong liền xoa đầu Tư Dĩnh, đương nhiên để cho ông bà thấy được rằng cô vẫn tốt..
- Đứa trẻ này, là con của con sao? _ Âu Dương Lãnh Hiên ôn tồn nói, nếu như cô đã tái hôn, ông cũng nên chúc phúc chứ. Khoảng thời gian thanh xuân của cô đã dành cho đứa con trời đánh kia, mãi mãi không thể vãn hồi được nữa!
- Tiểu Dĩnh là con gái đầu lòng, con rất thương con bé. Ba của tiểu Dĩnh chính là người đã cứu con ba năm trước, con cũng được anh ấy cầu hôn rồi, khi nào kết hôn, con chắc chắn sẽ mời hai bác.
Từng câu từng chữ nhấn mạnh thế rồi chắc chắn ông bà cũng phần nào hiểu.
- Ta.. thôi được rồi, trời không có sớm nữa, hai mẹ con ở lại ăn cơm đi rồi về. Chuyện năm đó, thật lòng xin lỗi con!
Trình Hạ Linh không biết nói gì chỉ có thể mời cô ở lại cùng dùng chung một bữa cơm. Nhưng không ngờ đến Uyển Đình lại từ chối: " Thật tiếc quá.. Hiện tại anh ấy đã nấu ăn ở nhà rồi. Chỉ khi khác con mới cùng hai bác dùng bữa "
- Tuần sau con không được từ chối đó.
Nghe như vậy Uyển Đình cũng gật đầu đồng ý. Hôm nay anh hai đã ở nhà nấu sẵn rồi không thể ăn cơm ở bên ngoài.
Ông bà tiễn cô ra ngoài cổng ra về, lúc đó Vũ Thần cũng vừa về đến. Anh thật không giấu được vẻ kinh ngạc, cô đến đây thăm ba mẹ anh thật sao? Nhưng ngược lại, cô vừa nhìn thấy anh thì vẻ mặt lại lạnh nhạt, tỏ ra vẻ chán ghét ở đỉnh điểm, sao giống oan gia ngõ hẹp.
- Uyển Đình, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Trái lại với sự nhiệt tình của Vũ Thần, khuôn mặt cô vẫn lạnh lùng như vậy..
- Tiểu Đình muốn đưa tiểu Dĩnh về lại nhà, nhưng mà bây giờ tan tầm lại hơi khó bắt xe. Vũ Thần, con chở về dùm..
Ông Lãnh Hiên còn chưa nói xong liền bị cô ngăn lại: " Con không sao đâu, xe cũng không khó bắt đến vậy... Thật sự không dám phiền đến chủ tịch Âu ạ! "
Trước sự từ chối của cô, bà không nói gì nhiều, chỉ trực tiếp bế tiểu Dĩnh lên rồi nắm tay cô kéo đến xe của anh. Lại nói rất thuyết phục: " Con xem, con bé đã mệt lắm rồi. Đợi xe thì biết bao giờ, Vũ Thần chở về dùm một chút, không sao cả. Nó dám làm gì con ta liền đánh chết nó. " _ Tôn Uyển Đình cuối cùng ở đó không nỡ từ chối nữa cũng đồng ý.
Trong lòng Âu Dương Vũ Thần với hai người kia thì vui như pháo nổ, lần này lại ăn ý đến như vậy. Không thể để con bé có đường lui, cứ trực tiếp chơi tới?
- Âu Tổng, hôm nay phiền anh! Con bị say xe, ngồi phía sau vẫn nên tốt hơn.
Anh liền nhíu mày, cô từ bao giờ lại có thể bịa ra chuyện này vậy? Nhưng mà không sao, nếu có cơ hội cùng với cô ở nơi riêng tư như vậy tiếp xúc là nhiều hơn một chút, anh cũng mãn nguyện!
Chiếc xe rất nhanh đã lăn bánh rời đi.
Ông bà Âu vẫn đứng đó nhìn theo, lần này ai mà ngờ đến tiểu Đình vạch đến rõ ràng mọi khoảng cách như vậy đâu.
- Ông xem tiểu Đình đã thay đổi nhiều như vậy. Chẳng lẽ.. _ Bà u sầu mà nói.
- Chuyện cũ rồi, nhắc lại cũng mất hay đi. Nhưng mà bà có thấy, tiểu Dĩnh rất quen mắt hay không? Cứ như là từng gặp qua ở đâu rồi vậy. _ Lãnh Hiên nói ra, nãy giờ ông suy nghĩ khá nhiều mà vẫn chưa nghĩ ra được đứa bé giống ai
- ----------
[ Tác giả: @seunghyunttop ]
Vote: SE or HE? Ban đầu định HE, mà mọi người làm mình phân vân quá đi.
Bình luận facebook