Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1509
Dịch: black
Hư ảnh của Kiếm đỉnh văn mình chi chủ ngang nhiên xuất kiếm.
Một kiếm này của hắn, tương đối kinh khủng.
mỗi người đều có chiêu thức cực hạn.
Nói như vậy, chiêu thức cực hạn của văn mình chi chủ càng nhiều, về mặt thực lực thì lại càng mạnh.
Mà chiêu thức cực hạn của Kiếm đỉnh văn mình chi chủ cũng chỉ là con số bình thường, ba mươi mốt chiêu.
Nhưng mỗi chiêu thức cực hạn của hắn đều mang cảm giác đứng trên đỉnh.
Hơn nữa, ba mươi mốt chiêu thức cực hạn này lại là dùng một loại phương thức vô cùng đặc biệt chia ra.
Mười, tám, sáu, bốn, hai, một.
Thế cuối cùng, thành đỉnh núi cao nhất. đây chính là chiêu thức của Kiếm đỉnh văn mình chi chủ.
Ba mươi mốt chiêu thức cực hạn của hắn, dưới tác dụng của đỉnh hắn, lại có uy lực cực lớn. chiêu này nhưng mà còn lợi hại hơn những chiêu thức bình thường văn mình chi chủ rất nhiều. không trách được Kiếm đỉnh văn mình chi chủ có tự tin như vậy.
Hắn cũng cho rằng Lục Nguyên không thể chống lại được bao nhiêu chiêu trong tay hắn.
Kiếm đỉnh văn mình chi chủ dùng vô thượng thức đánh thẳng tới Lục Nguyên:
- Hậu bối, đây chính là Đỉnh chi tuyệt kỹ của ta. Pháp lực của ta bảy mươi lăm ba một lái đến đỉnh, chiêu thức có thể mười tám tư hai một lái đến đỉnh.
Kiếm đỉnh văn mình chi chủ lấy vô thượng chi thượng, tuyệt đỉnh chi thế oanh oanh ùng ùng đánh tới.
Đỉnh!
Kiếm chi đỉnh!
Đồng thời cũng là thế giới chi đỉnh!
Đính xử bất thắng hàn!
Tịch mịch!
Lục Nguyên mãnh nhiên vung tay, xuất kiếm. không sai, nếu nói về phương diện khác phải tôn xưng bị Kiếm đỉnh văn mình chi chủ một câu tiền bối, nhưng về mặt kiếm đạo thì cũng không nhất thiết phải như vậy.
Kiếm đạo không khách khí, nếu trong kiếm đạo mà khách khí, thì đối với Kiếm đỉnh văn mình chi chủ liền thành kiếm giả mang ô nhục lớn nhất đời.
- Tiền bối, đón kiếm.
Lục Nguyên oanh ùng đánh ra chiêu thức cực hạn, đột nhiên đánh ra ngoài.
Kiếm đỉnh văn mình chi chủ đầu tiên là ngạc nhiê, sau đó mang một nửa vui mừng:
- Tốt, chưa từng thấy qua chiêu thức cực hạn như vậy, chính là kiếm cổ năm đó cũng không làm được. không thể ngờ được lại thấy được một chiêu thức cực hạn như vậy của một hậu bối. đánh đi!
Kiếm đỉnh văn mình chi chủ đột nhiên mạnh mẽ đánh lại một chiêu.
Kiếm đỉnh văn mình chi chủ cùng kiếm của Lục Nguyên, một lần liên tiếp một lần đánh vào nhau.
Kiếm của hai người, đều ở tư thế mạnh mẽ nhất sống mái với nhau, không hề có ai nương tay.
Kiếm đạo đối kiếm đạo.
Kiếm cường đối kiếm cường.
Nhất thức nhất thức đối bính.
Ba chiêu, năm chiêu, mười chiêu.
Mười lăm chiêu, hai mươi chiêu.
Rất sảng khoái.
Lục Nguyên chưa từng gặp phải đối thủ kiếm đạo cường đại như vậy. kiếm đỉnh văn mình chi chủ xác thật đạt đến một trình độ nhất định, trong đó có rất nhiều ưu điểm đáng để Lục Nguyên học tập.
Hơn nữa hư ảnh của Kiếm đỉnh văn mình chi chủ mặc dù về chiêu thức cực hạn không bằng Lục Nguyên, nhưng cũng có một cường đại sát chiêu với một chút uy lực kỳ qúai, làm cho Lục Nguyên mấy lần gặp nạn.
Đã nghiền! Thật là đã nghiền a!
- Ha ha ha ha, thật là sảng khoái. Ta muốn bây giờ có thể rảnh rổi uống rượu, vừa uống vừa chiến đấu, thế thì đúng là càng thoải mái mà.
Lục Nguyên đánh thấy vô cùng thoải mái, vô cùng thú vị, đột nhiên lúc này đột nhiên cảm nhận được mình đúng thật là vô cùng hứng thú về kiếm pháp.
Thật ra thì cùng pháp thuật gì tranh đấu, nào là đao kiếm tranh hung, Lục Nguyên đều là cảm thấy vô vị.
Chỉ có kiếm đạo, mới là cái chân chính mạnh mẽ hấp dẫn Lục Nguyên.
Cho nên bây giờ Lục Nguyên mới là chính mình, cảm thấy vô cùng thoải mái.
- Thương!
Một kiếm này của Lục Nguyên, xuyên qua những chiêu chống đỡ của Kiếm đỉnh văn mình chi chủ, đâm thẳng vào tim của Kiếm đỉnh văn mình chi chủ.
- Không tồi.
Kiếm đỉnh văn mình chi chủ cười dài:
- Không ngờ là hậu bối lại xuất hiện một nhân vật như thế, thật đáng giá được phù tam đại bạch.
Lục Nguyên ném một lọ rượu còn chưa mở sang, kiếm đỉnh văn mình chi chủ đón lấy, mở nút, uống ừng ừng đầy thống khoái.
- Rượu thật đúng là đồ tốt mà, nhớ năm đó ta còn là một người mê rượu.
Kiếm đỉnh văn mình chi chủ cười ha ha:
- Xem ra năm đó đấu thiên cũng không tính là thất bại, giao lại kiếm đạo cho ngươi, ta cũng yên tâm.
Hư ảnh của hắn ta dần dần hóa thành một màn ánh sáng, tan dần trong không khí.
Nhân vật này chính là người năm xưa đứng đầu kiếm đạo, rốt cục cũng hoàn toàn tiêu tán, nhưng, hắn cũng đã không còn bất cứ điều gì tiếc nuối.
Đối với hắn mà nói, đời người chỉ cần trải qua vui vẻ, thoải mái, tự tại, thì cần gì đi quan tâm vĩnh hằng hay không vĩnh hằng.
Mà đối với Lục Nguyên mà nói, thật ra thì cũng là như thế, trong Vĩnh hằng tinh vực cũng có rất nhiều người đang theo đuổi vĩnh hằng, nhưng Lục Nguyên cũng không hề theo đuổi vĩnh hằng. bản thân hắn chỉ muốn cuộc sống tiêu dao, tự tại. hơn nữa cũng chỉ cần bảo vệ được người mà bản thân muốn bảo về.
Chỉ cần như vậy thôi cũng đủ. Hết lần này tới lần khác, còn tên Hoang Cổ này tồn tại, bản thân mình không trở nên mạnh hơn thì không có cách nào bảo vệ người mình muốn bảo vệ.
Người mà ngay cả đệ tử của mình cũng có thể hại được, nhân vật lòng dạ ác độc sắc bén như thế, không có cách nào hình dung nổi.
Quang ảnh biến mất, trên hư không hiện ra một đồ vật đang bồng bềnh trôi nổi.
Một đồ vật tản ra hơi thở mãnh liệt của thần vật cao đẳng. so với hơi thở của thần vật lấy được trong tay của Hoang Chi Tử còn mạnh hơn nhiều lần.
Nếu có được thần vật cao cấp này, hơn nữa cùng với thần vật cấp cao của Hoang Chi Tử, về mặt cơ bản là có thể làm cho pháp lực của bản thân mình có thể tăng lên tới mười hai kỷ nguyên.
Hiện tại tăng lên mười hai kỷ nguyên rất quan trọng, cho nên Lục Nguyên trong lúc nhất thời cũng không quá quan tâm tới những phẩn thường khác. Trước hết đạt được tới mười hai kỷ nguyên rồi tính tiếp.
Lục Nguyên trong nháy mắt lấy ra thần vật của Hoang Chi Tử kia, cùng với thần vật cấp cao lấy được từ Kiếm đỉnh văn mình chi chủ, hai món thật vật cấp cao hội hợp lại cùng một chỗ, toàn bộ đưa vào trong miệng.
Thật ra mà nói, đúng là thần vật cao cấp, cùng với thần vật cấp trung, thần vật cấp sơ, mặc dù tác dụng rất khổng lồ, có thể làm cho thực lực của mình tăng lên, dùng rất tốt.
Nhưng nếu nói về vị của chúng thì đúng là ngay cả sợi củ cải cũng không bằng, chứ đừng nói là so sánh với những thức ăn ngon như canh cá thịt hầm.
Ông trời lúc sáng tạo ra những thử trân quý như Chư tiên thần vật này sao không để ý thêm vào cho chúng một chút mỹ vị. thật đúng là quá lãng phí mà.
Dĩ nhiên, có thể nói, toàn bộ trung ương thiên triều, không đúng, là vô số kỷ nguyên cho tới nay, cũng chỉ có người như Lục Nguyên mới thấy chán mà nghĩ tới chuyện như vậy.
Nếu là những người bình thường khác, tuyệt đối sẽ không bao giờ nghĩ tới những chuyện như thế.
Lục Nguyên thu hồi lại suy nghĩ, lúc này cho dù có muốn không tập trung tư tưởng cũng không được. bởi vì sau khi nuốt hai thần vật cấp cao vào trong bụng, vô số khí lưu cực kỳ cuồng loạn nổ ra trong người.
>
Hư ảnh của Kiếm đỉnh văn mình chi chủ ngang nhiên xuất kiếm.
Một kiếm này của hắn, tương đối kinh khủng.
mỗi người đều có chiêu thức cực hạn.
Nói như vậy, chiêu thức cực hạn của văn mình chi chủ càng nhiều, về mặt thực lực thì lại càng mạnh.
Mà chiêu thức cực hạn của Kiếm đỉnh văn mình chi chủ cũng chỉ là con số bình thường, ba mươi mốt chiêu.
Nhưng mỗi chiêu thức cực hạn của hắn đều mang cảm giác đứng trên đỉnh.
Hơn nữa, ba mươi mốt chiêu thức cực hạn này lại là dùng một loại phương thức vô cùng đặc biệt chia ra.
Mười, tám, sáu, bốn, hai, một.
Thế cuối cùng, thành đỉnh núi cao nhất. đây chính là chiêu thức của Kiếm đỉnh văn mình chi chủ.
Ba mươi mốt chiêu thức cực hạn của hắn, dưới tác dụng của đỉnh hắn, lại có uy lực cực lớn. chiêu này nhưng mà còn lợi hại hơn những chiêu thức bình thường văn mình chi chủ rất nhiều. không trách được Kiếm đỉnh văn mình chi chủ có tự tin như vậy.
Hắn cũng cho rằng Lục Nguyên không thể chống lại được bao nhiêu chiêu trong tay hắn.
Kiếm đỉnh văn mình chi chủ dùng vô thượng thức đánh thẳng tới Lục Nguyên:
- Hậu bối, đây chính là Đỉnh chi tuyệt kỹ của ta. Pháp lực của ta bảy mươi lăm ba một lái đến đỉnh, chiêu thức có thể mười tám tư hai một lái đến đỉnh.
Kiếm đỉnh văn mình chi chủ lấy vô thượng chi thượng, tuyệt đỉnh chi thế oanh oanh ùng ùng đánh tới.
Đỉnh!
Kiếm chi đỉnh!
Đồng thời cũng là thế giới chi đỉnh!
Đính xử bất thắng hàn!
Tịch mịch!
Lục Nguyên mãnh nhiên vung tay, xuất kiếm. không sai, nếu nói về phương diện khác phải tôn xưng bị Kiếm đỉnh văn mình chi chủ một câu tiền bối, nhưng về mặt kiếm đạo thì cũng không nhất thiết phải như vậy.
Kiếm đạo không khách khí, nếu trong kiếm đạo mà khách khí, thì đối với Kiếm đỉnh văn mình chi chủ liền thành kiếm giả mang ô nhục lớn nhất đời.
- Tiền bối, đón kiếm.
Lục Nguyên oanh ùng đánh ra chiêu thức cực hạn, đột nhiên đánh ra ngoài.
Kiếm đỉnh văn mình chi chủ đầu tiên là ngạc nhiê, sau đó mang một nửa vui mừng:
- Tốt, chưa từng thấy qua chiêu thức cực hạn như vậy, chính là kiếm cổ năm đó cũng không làm được. không thể ngờ được lại thấy được một chiêu thức cực hạn như vậy của một hậu bối. đánh đi!
Kiếm đỉnh văn mình chi chủ đột nhiên mạnh mẽ đánh lại một chiêu.
Kiếm đỉnh văn mình chi chủ cùng kiếm của Lục Nguyên, một lần liên tiếp một lần đánh vào nhau.
Kiếm của hai người, đều ở tư thế mạnh mẽ nhất sống mái với nhau, không hề có ai nương tay.
Kiếm đạo đối kiếm đạo.
Kiếm cường đối kiếm cường.
Nhất thức nhất thức đối bính.
Ba chiêu, năm chiêu, mười chiêu.
Mười lăm chiêu, hai mươi chiêu.
Rất sảng khoái.
Lục Nguyên chưa từng gặp phải đối thủ kiếm đạo cường đại như vậy. kiếm đỉnh văn mình chi chủ xác thật đạt đến một trình độ nhất định, trong đó có rất nhiều ưu điểm đáng để Lục Nguyên học tập.
Hơn nữa hư ảnh của Kiếm đỉnh văn mình chi chủ mặc dù về chiêu thức cực hạn không bằng Lục Nguyên, nhưng cũng có một cường đại sát chiêu với một chút uy lực kỳ qúai, làm cho Lục Nguyên mấy lần gặp nạn.
Đã nghiền! Thật là đã nghiền a!
- Ha ha ha ha, thật là sảng khoái. Ta muốn bây giờ có thể rảnh rổi uống rượu, vừa uống vừa chiến đấu, thế thì đúng là càng thoải mái mà.
Lục Nguyên đánh thấy vô cùng thoải mái, vô cùng thú vị, đột nhiên lúc này đột nhiên cảm nhận được mình đúng thật là vô cùng hứng thú về kiếm pháp.
Thật ra thì cùng pháp thuật gì tranh đấu, nào là đao kiếm tranh hung, Lục Nguyên đều là cảm thấy vô vị.
Chỉ có kiếm đạo, mới là cái chân chính mạnh mẽ hấp dẫn Lục Nguyên.
Cho nên bây giờ Lục Nguyên mới là chính mình, cảm thấy vô cùng thoải mái.
- Thương!
Một kiếm này của Lục Nguyên, xuyên qua những chiêu chống đỡ của Kiếm đỉnh văn mình chi chủ, đâm thẳng vào tim của Kiếm đỉnh văn mình chi chủ.
- Không tồi.
Kiếm đỉnh văn mình chi chủ cười dài:
- Không ngờ là hậu bối lại xuất hiện một nhân vật như thế, thật đáng giá được phù tam đại bạch.
Lục Nguyên ném một lọ rượu còn chưa mở sang, kiếm đỉnh văn mình chi chủ đón lấy, mở nút, uống ừng ừng đầy thống khoái.
- Rượu thật đúng là đồ tốt mà, nhớ năm đó ta còn là một người mê rượu.
Kiếm đỉnh văn mình chi chủ cười ha ha:
- Xem ra năm đó đấu thiên cũng không tính là thất bại, giao lại kiếm đạo cho ngươi, ta cũng yên tâm.
Hư ảnh của hắn ta dần dần hóa thành một màn ánh sáng, tan dần trong không khí.
Nhân vật này chính là người năm xưa đứng đầu kiếm đạo, rốt cục cũng hoàn toàn tiêu tán, nhưng, hắn cũng đã không còn bất cứ điều gì tiếc nuối.
Đối với hắn mà nói, đời người chỉ cần trải qua vui vẻ, thoải mái, tự tại, thì cần gì đi quan tâm vĩnh hằng hay không vĩnh hằng.
Mà đối với Lục Nguyên mà nói, thật ra thì cũng là như thế, trong Vĩnh hằng tinh vực cũng có rất nhiều người đang theo đuổi vĩnh hằng, nhưng Lục Nguyên cũng không hề theo đuổi vĩnh hằng. bản thân hắn chỉ muốn cuộc sống tiêu dao, tự tại. hơn nữa cũng chỉ cần bảo vệ được người mà bản thân muốn bảo về.
Chỉ cần như vậy thôi cũng đủ. Hết lần này tới lần khác, còn tên Hoang Cổ này tồn tại, bản thân mình không trở nên mạnh hơn thì không có cách nào bảo vệ người mình muốn bảo vệ.
Người mà ngay cả đệ tử của mình cũng có thể hại được, nhân vật lòng dạ ác độc sắc bén như thế, không có cách nào hình dung nổi.
Quang ảnh biến mất, trên hư không hiện ra một đồ vật đang bồng bềnh trôi nổi.
Một đồ vật tản ra hơi thở mãnh liệt của thần vật cao đẳng. so với hơi thở của thần vật lấy được trong tay của Hoang Chi Tử còn mạnh hơn nhiều lần.
Nếu có được thần vật cao cấp này, hơn nữa cùng với thần vật cấp cao của Hoang Chi Tử, về mặt cơ bản là có thể làm cho pháp lực của bản thân mình có thể tăng lên tới mười hai kỷ nguyên.
Hiện tại tăng lên mười hai kỷ nguyên rất quan trọng, cho nên Lục Nguyên trong lúc nhất thời cũng không quá quan tâm tới những phẩn thường khác. Trước hết đạt được tới mười hai kỷ nguyên rồi tính tiếp.
Lục Nguyên trong nháy mắt lấy ra thần vật của Hoang Chi Tử kia, cùng với thần vật cấp cao lấy được từ Kiếm đỉnh văn mình chi chủ, hai món thật vật cấp cao hội hợp lại cùng một chỗ, toàn bộ đưa vào trong miệng.
Thật ra mà nói, đúng là thần vật cao cấp, cùng với thần vật cấp trung, thần vật cấp sơ, mặc dù tác dụng rất khổng lồ, có thể làm cho thực lực của mình tăng lên, dùng rất tốt.
Nhưng nếu nói về vị của chúng thì đúng là ngay cả sợi củ cải cũng không bằng, chứ đừng nói là so sánh với những thức ăn ngon như canh cá thịt hầm.
Ông trời lúc sáng tạo ra những thử trân quý như Chư tiên thần vật này sao không để ý thêm vào cho chúng một chút mỹ vị. thật đúng là quá lãng phí mà.
Dĩ nhiên, có thể nói, toàn bộ trung ương thiên triều, không đúng, là vô số kỷ nguyên cho tới nay, cũng chỉ có người như Lục Nguyên mới thấy chán mà nghĩ tới chuyện như vậy.
Nếu là những người bình thường khác, tuyệt đối sẽ không bao giờ nghĩ tới những chuyện như thế.
Lục Nguyên thu hồi lại suy nghĩ, lúc này cho dù có muốn không tập trung tư tưởng cũng không được. bởi vì sau khi nuốt hai thần vật cấp cao vào trong bụng, vô số khí lưu cực kỳ cuồng loạn nổ ra trong người.
>
Bình luận facebook