Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Tu La vô cùng tức giận.
Trong cuộc đời mấy chục năm qua của hắn, bất luận là ở thế giới dưới lòng đất, hay là thế giới trên mặt đất, đều chưa từng đụng phải chuyện phiền muộn như vậy, pháp lực của hắn, rõ ràng còn hơn Lục Nguyên không ít, luyện khí kỳ đệ lục trọng luyện khí thành cương, đối diện với luyện khí kỳ đệ ngũ trọng tiểu chu thiên không biết là mạnh hơn bao nhiêu lần.
Cuộc đời của Tu La từng trải qua rất nhiều cuộc chiến đấu, đối diện với nhân vật luyện khí kỳ đệ ngũ trọng, hắn thật sự không thèm để mắt, hắn vốn tưởng rằng trong 30 chiêu có thể giành được phần thắng, kết quả thật không ngờ, con người này lại quái dị như vậy, kiếm trong tay hắn giống như có thần tiên trợ giúp, bất luận Tu La công kích như thế nào, đều bị hắn chỉ ra chỗ sơ hở, nếu mình dốc sức liều mạng, bị chỉ ra chỗ sơ hở nhất, nhất định bản thân sẽ tiêu vong, còn đối phương nhiều nhất chỉ chịu tổn thương một chút.
Tu La hiện tại mới phát hiện, dưới chiêu thức của thiếu niên loài người này, ngay cả chiêu thức hoàn chỉnh, hắn cũng không thể nào sử dụng được.
Tu La muốn gào thét! Tại sao! Tại sao! Tại sao trên thế gian này lại có kiếm thuật quái dị như vậy!
Hắn chỉ muốn dùng một chiêu thức hoàn chỉnh mà thôi!
Nhưng dưới mũi kiếm của con người này, hắn muốn dùng một chiêu thức hoàn chỉnh cũng không thể được. Tu La thật sự thấy khốn đốn.
Tu La là kẻ vô cùng bi kịch, phải biết rằng, kiếm thuật của Lục Nguyên đã đạt tới cấp kiếm ý, ở Bắc Phong những người lĩnh ngộ được kiếm ý đều không quá 10 người! Mặc dù pháp lực của Tu La mạnh hơn Lục Nguyên một chút, nhưng kiếm thuật lại kém hơn Lục Nguyên rất nhiều, vừa rồi, Lục Nguyên lĩnh ngộ bất luận chiêu thức gì cũng có thể biến thành kiếm chiêu, nếu tiếp tục tỷ thí với Tu La, đương nhiên hắn có thể thắng Tu La dễ dàng, ép Tu La tới tình cảnh vô cùng chật vật.
——————
Lúc này, hai người Tích Trần và Tích Dịch đạo trưởng cũng cảm thấy vô cùng kinh hãi, trên đời này làm sao lại có thể có kiếm pháp đáng sợ như vậy, đây rốt cuộc là kiếm pháp gì, tùy ý một kiếm đã có thể chỉ ra sơ hở của đối thủ, khiến cho đối thủ có pháp lực mạnh hơn hắn, thậm chí không sử dụng được chiêu thức hoàn chỉnh.
Đây là kiếm pháp đáng sợ gì chứ! Chuyện này làm sao có thể xảy ra!
Hai vị Tích Trần và Tích Dịch đạo trưởng vốn là loại tán tu đại miếu không thu, tiểu miếu không nhận, mặc dù hai người bọn họ chưa từng nhìn thấy đại tràng diện, nhưng cũng ngẫu nhiên một lần được nhìn thấy vị trưởng lão của Thanh Thành tiên môn ra tay, lúc ấy hai người rất khắc sâu ấn tượng, nhưng lúc này bọn họ cảm thấy kiếm thuật của Lục Nguyên chỉ sợ còn ở trên vị trưởng lão của Thanh Thành tiên môn.
Hắn chỉ là một thiếu niên, làm sao kiếm thuật của hắn có thể vượt qua trưởng lão của Thanh Thành tiên môn được!
Hai vị đạo trưởng Tích Trần và Tích Dịch dù thế nào cũng không thể tin nổi, nhưng sự thật bày ra trước mắt, một kiếm tùy ý của Lục Nguyên có thể ép Tu La không thể không phòng thủ, tùy ý một kiếm, liền có thể chỉ ra sơ hở của đối thủ, kiếm pháp triển khai, có thể áp chế được Tu La vốn có pháp lực vượt qua hắn.
Thật sự là kiếm pháp rất đáng sợ!
Hai vị Tích Trần, Tích Dịch đạo trưởng vốn đã cảm thấy kiếm pháp của mình tương đối tinh diệu, kết quả khi đụng phải Tu La, bị Tu La chèn ép đến mức không có sức hoàn thủ. Chiêu thức của Tu La mới đáng sợ, lúc ấy ấn ký cực kỳ đáng sợ của Tu La đã khắc sâu trong lòng bọn họ, nhưng kết cục dưới mũi kiếm của Lục Nguyên, Tu La lại bị áp chế thành như vậy, vô cùng chật vật thảm hại.
Hơn nữa, nhị vị đạo trưởng còn nhìn thấy kiếm pháp của Lục Nguyên giống như thần tích.
Chiêu thức của hai người ở trước mặt Tu La chỉ là cặn bã. Còn chiêu thức của Tu La, dưới kiếm của Lục Nguyên cũng chỉ là cặn bã mà thôi.
Tích Trần và Tích Dịch đạo trưởng nhất tề cảm thấy, hai người bọn họ quả thật quá mức ngu si. Lúc mới đầu, hai người chỉ xem Lục Nguyên là một đệ tử có thực lực tương đối bình thường, còn nói những lời trào phúng mỉa mai. Lúc đó hai người bọn họ thật sự là chán sống, với thực lực của Lục Nguyên, muốn giết chết hai người quả thực hết sức đơn giản.
——————
Những người đứng xem trận chiến này, không phải chỉ có Tích Trần và Tích Dịch đạo trưởng, mà còn đám bộ khoái của huyện Đông Dã. Đám bộ khoái nhìn thấy nhị vị lão tiên trưởng Tích Trần, Tích Dịch mà bọn họ sùng bái bị quái vật có lân phiến đen kịt đánh cho thảm bại, đã không còn tự tin nào nữa.
Bọn họ muốn công kích, nhưng cung tên xưa nay rất ghê gớm, lại hoàn toàn không thể làm gì cơ thể của Tu La. Bọn họ rất muốn chạy trốn, chỉ là không hiểu sao đôi chân mềm nhũn, muốn chạy cũng không chạy được, nhìn thấy Tu La lao thẳng về phía Tích Trần đạo trưởng, trong lòng bọn họ đã nghĩ thầm, sau khi Tu La ăn xong hai vị đạo trưởng, chỉ sợ nó sẽ đến tìm mình, kết quả không ngờ, tiểu tiên trưởng trẻ tuổi nhất lại bất ngờ ra tay.
Hầu hết các bộ khoái đều cảm thấy vị tiểu tiên trưởng này còn quá trẻ.
Người trẻ tuổi thường làm việc không chắc chắn. Người trẻ tuổi như vậy, nhất định cũng không có bản lĩnh gì.
Hơn nữa, thời gian trước đây ở trong huyện nha, Tích Trần và Tích Dịch đạo trưởng, thường xuyên sử xuất thủ đoạn tiên gia. Còn vị tiểu tiên trưởng này bình thường đều có dáng vẻ biếng nhác, vì vậy mọi người đều cho rằng vị tiểu tiên trưởng này không có thực lực, đều cho rằng muốn trừ yêu ở núi Quảng Diệp, chỉ có thể dựa vào nhị vị lão tiên trưởng Tích Trần, Tích Dịch.
Nào ngờ đúng vào thời điểm mấu chốt, tiểu tiên trưởng lại đứng ra, hơn nữa dựa vào thanh trường kiếm trong tay, liên tục chế trụ yêu ma.
- Lục Bộ đầu, tứ đệ nhà ngươi thật sự rất lợi hại.
Những bộ khoái này lập tức nhớ ra, vị tiểu tiên trưởng này chính là tứ đệ của bổ đầu, lập tức bắt đầu ra sức tâng bốc. Bọn họ biết mạng sống của mình căn bản đều dựa vào Lục Nguyên, vì vậy không hề khách khí, tâng bốc rất tự nhiên.
- Ta cũng sớm nói rồi, tứ đệ nhà ta rất lợi hại.
Lục Phương cười nói, hiển nhiên hắn đã quên mất, lúc trước ngay cả hắn cũng không tin tứ đệ của mình.
Còn Vương bán tiên trước đó đang bận bịu tính toán, giờ đã sớm bất tỉnh rồi.
Kiếm quang xẹt qua, vô cùng mãnh liệt.
Kiếm chiêu mang theo sát ý nồng đậm, xẹt qua đầu Tu La. “Phong Vân sát” là một trong những chiêu công kích mạnh nhất của 108 kiếm Phong Vân, trong kiếm ẩn chứa sát khí của gió, sát khí của mây, sát khí phong vân dung hòa làm một thể, rốt cuộc hóa thành một kiếm chứa đầy sát khí, vô cùng sắc bén.
Một chiêu kiếm tựa hồ rất đơn giản, nhưng lại khiến người ta không có chỗ nào để trốn.
Dưỡng Ngô kiếm sáng bóng như dòng nước mùa thu, mang theo sát ý phong vân. Máu tươi điên cuồng tuôn ra, một cái đầu lâu bay ra giữa không trung.
Tu La không đầu vẫn tiến về phía trước, hắn quá phẫn nộ, rõ ràng pháp lực của hắn ở trên Lục Nguyên nhưng cuối cùng lại bị áp chế thành như vậy. Cho dù Tu La đã mất đầu vẫn muốn đánh về phía Lục Nguyên, chỉ có điều đối với Tu La mà nói, cái đầu chính là thứ quan trọng nhất, mất đầu thì nhất định sẽ chết, nghe nói khi đạt tới cảnh giới cực cao có thể hóa thành tấm thân bất tử, có nghĩa là cho dù đầu bị cắt, trái tim vỡ nát cũng có thể sống lại, nhưng chí ít phải là luyện khí kỳ, hai đại cảnh giới của luyện thể kỳ đều không thể làm được chuyện như vậy.
Trong cuộc đời mấy chục năm qua của hắn, bất luận là ở thế giới dưới lòng đất, hay là thế giới trên mặt đất, đều chưa từng đụng phải chuyện phiền muộn như vậy, pháp lực của hắn, rõ ràng còn hơn Lục Nguyên không ít, luyện khí kỳ đệ lục trọng luyện khí thành cương, đối diện với luyện khí kỳ đệ ngũ trọng tiểu chu thiên không biết là mạnh hơn bao nhiêu lần.
Cuộc đời của Tu La từng trải qua rất nhiều cuộc chiến đấu, đối diện với nhân vật luyện khí kỳ đệ ngũ trọng, hắn thật sự không thèm để mắt, hắn vốn tưởng rằng trong 30 chiêu có thể giành được phần thắng, kết quả thật không ngờ, con người này lại quái dị như vậy, kiếm trong tay hắn giống như có thần tiên trợ giúp, bất luận Tu La công kích như thế nào, đều bị hắn chỉ ra chỗ sơ hở, nếu mình dốc sức liều mạng, bị chỉ ra chỗ sơ hở nhất, nhất định bản thân sẽ tiêu vong, còn đối phương nhiều nhất chỉ chịu tổn thương một chút.
Tu La hiện tại mới phát hiện, dưới chiêu thức của thiếu niên loài người này, ngay cả chiêu thức hoàn chỉnh, hắn cũng không thể nào sử dụng được.
Tu La muốn gào thét! Tại sao! Tại sao! Tại sao trên thế gian này lại có kiếm thuật quái dị như vậy!
Hắn chỉ muốn dùng một chiêu thức hoàn chỉnh mà thôi!
Nhưng dưới mũi kiếm của con người này, hắn muốn dùng một chiêu thức hoàn chỉnh cũng không thể được. Tu La thật sự thấy khốn đốn.
Tu La là kẻ vô cùng bi kịch, phải biết rằng, kiếm thuật của Lục Nguyên đã đạt tới cấp kiếm ý, ở Bắc Phong những người lĩnh ngộ được kiếm ý đều không quá 10 người! Mặc dù pháp lực của Tu La mạnh hơn Lục Nguyên một chút, nhưng kiếm thuật lại kém hơn Lục Nguyên rất nhiều, vừa rồi, Lục Nguyên lĩnh ngộ bất luận chiêu thức gì cũng có thể biến thành kiếm chiêu, nếu tiếp tục tỷ thí với Tu La, đương nhiên hắn có thể thắng Tu La dễ dàng, ép Tu La tới tình cảnh vô cùng chật vật.
——————
Lúc này, hai người Tích Trần và Tích Dịch đạo trưởng cũng cảm thấy vô cùng kinh hãi, trên đời này làm sao lại có thể có kiếm pháp đáng sợ như vậy, đây rốt cuộc là kiếm pháp gì, tùy ý một kiếm đã có thể chỉ ra sơ hở của đối thủ, khiến cho đối thủ có pháp lực mạnh hơn hắn, thậm chí không sử dụng được chiêu thức hoàn chỉnh.
Đây là kiếm pháp đáng sợ gì chứ! Chuyện này làm sao có thể xảy ra!
Hai vị Tích Trần và Tích Dịch đạo trưởng vốn là loại tán tu đại miếu không thu, tiểu miếu không nhận, mặc dù hai người bọn họ chưa từng nhìn thấy đại tràng diện, nhưng cũng ngẫu nhiên một lần được nhìn thấy vị trưởng lão của Thanh Thành tiên môn ra tay, lúc ấy hai người rất khắc sâu ấn tượng, nhưng lúc này bọn họ cảm thấy kiếm thuật của Lục Nguyên chỉ sợ còn ở trên vị trưởng lão của Thanh Thành tiên môn.
Hắn chỉ là một thiếu niên, làm sao kiếm thuật của hắn có thể vượt qua trưởng lão của Thanh Thành tiên môn được!
Hai vị đạo trưởng Tích Trần và Tích Dịch dù thế nào cũng không thể tin nổi, nhưng sự thật bày ra trước mắt, một kiếm tùy ý của Lục Nguyên có thể ép Tu La không thể không phòng thủ, tùy ý một kiếm, liền có thể chỉ ra sơ hở của đối thủ, kiếm pháp triển khai, có thể áp chế được Tu La vốn có pháp lực vượt qua hắn.
Thật sự là kiếm pháp rất đáng sợ!
Hai vị Tích Trần, Tích Dịch đạo trưởng vốn đã cảm thấy kiếm pháp của mình tương đối tinh diệu, kết quả khi đụng phải Tu La, bị Tu La chèn ép đến mức không có sức hoàn thủ. Chiêu thức của Tu La mới đáng sợ, lúc ấy ấn ký cực kỳ đáng sợ của Tu La đã khắc sâu trong lòng bọn họ, nhưng kết cục dưới mũi kiếm của Lục Nguyên, Tu La lại bị áp chế thành như vậy, vô cùng chật vật thảm hại.
Hơn nữa, nhị vị đạo trưởng còn nhìn thấy kiếm pháp của Lục Nguyên giống như thần tích.
Chiêu thức của hai người ở trước mặt Tu La chỉ là cặn bã. Còn chiêu thức của Tu La, dưới kiếm của Lục Nguyên cũng chỉ là cặn bã mà thôi.
Tích Trần và Tích Dịch đạo trưởng nhất tề cảm thấy, hai người bọn họ quả thật quá mức ngu si. Lúc mới đầu, hai người chỉ xem Lục Nguyên là một đệ tử có thực lực tương đối bình thường, còn nói những lời trào phúng mỉa mai. Lúc đó hai người bọn họ thật sự là chán sống, với thực lực của Lục Nguyên, muốn giết chết hai người quả thực hết sức đơn giản.
——————
Những người đứng xem trận chiến này, không phải chỉ có Tích Trần và Tích Dịch đạo trưởng, mà còn đám bộ khoái của huyện Đông Dã. Đám bộ khoái nhìn thấy nhị vị lão tiên trưởng Tích Trần, Tích Dịch mà bọn họ sùng bái bị quái vật có lân phiến đen kịt đánh cho thảm bại, đã không còn tự tin nào nữa.
Bọn họ muốn công kích, nhưng cung tên xưa nay rất ghê gớm, lại hoàn toàn không thể làm gì cơ thể của Tu La. Bọn họ rất muốn chạy trốn, chỉ là không hiểu sao đôi chân mềm nhũn, muốn chạy cũng không chạy được, nhìn thấy Tu La lao thẳng về phía Tích Trần đạo trưởng, trong lòng bọn họ đã nghĩ thầm, sau khi Tu La ăn xong hai vị đạo trưởng, chỉ sợ nó sẽ đến tìm mình, kết quả không ngờ, tiểu tiên trưởng trẻ tuổi nhất lại bất ngờ ra tay.
Hầu hết các bộ khoái đều cảm thấy vị tiểu tiên trưởng này còn quá trẻ.
Người trẻ tuổi thường làm việc không chắc chắn. Người trẻ tuổi như vậy, nhất định cũng không có bản lĩnh gì.
Hơn nữa, thời gian trước đây ở trong huyện nha, Tích Trần và Tích Dịch đạo trưởng, thường xuyên sử xuất thủ đoạn tiên gia. Còn vị tiểu tiên trưởng này bình thường đều có dáng vẻ biếng nhác, vì vậy mọi người đều cho rằng vị tiểu tiên trưởng này không có thực lực, đều cho rằng muốn trừ yêu ở núi Quảng Diệp, chỉ có thể dựa vào nhị vị lão tiên trưởng Tích Trần, Tích Dịch.
Nào ngờ đúng vào thời điểm mấu chốt, tiểu tiên trưởng lại đứng ra, hơn nữa dựa vào thanh trường kiếm trong tay, liên tục chế trụ yêu ma.
- Lục Bộ đầu, tứ đệ nhà ngươi thật sự rất lợi hại.
Những bộ khoái này lập tức nhớ ra, vị tiểu tiên trưởng này chính là tứ đệ của bổ đầu, lập tức bắt đầu ra sức tâng bốc. Bọn họ biết mạng sống của mình căn bản đều dựa vào Lục Nguyên, vì vậy không hề khách khí, tâng bốc rất tự nhiên.
- Ta cũng sớm nói rồi, tứ đệ nhà ta rất lợi hại.
Lục Phương cười nói, hiển nhiên hắn đã quên mất, lúc trước ngay cả hắn cũng không tin tứ đệ của mình.
Còn Vương bán tiên trước đó đang bận bịu tính toán, giờ đã sớm bất tỉnh rồi.
Kiếm quang xẹt qua, vô cùng mãnh liệt.
Kiếm chiêu mang theo sát ý nồng đậm, xẹt qua đầu Tu La. “Phong Vân sát” là một trong những chiêu công kích mạnh nhất của 108 kiếm Phong Vân, trong kiếm ẩn chứa sát khí của gió, sát khí của mây, sát khí phong vân dung hòa làm một thể, rốt cuộc hóa thành một kiếm chứa đầy sát khí, vô cùng sắc bén.
Một chiêu kiếm tựa hồ rất đơn giản, nhưng lại khiến người ta không có chỗ nào để trốn.
Dưỡng Ngô kiếm sáng bóng như dòng nước mùa thu, mang theo sát ý phong vân. Máu tươi điên cuồng tuôn ra, một cái đầu lâu bay ra giữa không trung.
Tu La không đầu vẫn tiến về phía trước, hắn quá phẫn nộ, rõ ràng pháp lực của hắn ở trên Lục Nguyên nhưng cuối cùng lại bị áp chế thành như vậy. Cho dù Tu La đã mất đầu vẫn muốn đánh về phía Lục Nguyên, chỉ có điều đối với Tu La mà nói, cái đầu chính là thứ quan trọng nhất, mất đầu thì nhất định sẽ chết, nghe nói khi đạt tới cảnh giới cực cao có thể hóa thành tấm thân bất tử, có nghĩa là cho dù đầu bị cắt, trái tim vỡ nát cũng có thể sống lại, nhưng chí ít phải là luyện khí kỳ, hai đại cảnh giới của luyện thể kỳ đều không thể làm được chuyện như vậy.
Bình luận facebook