Hôm nay lẽ ra là ngày họp lớp cấp ba, có điều nghe nói Hà Mặc sẽ đưa bạn gái đến tham dự, tôi liền từ chối lời mới của lớp trưởng, một mình làm ổ trong phòng lướt điện thoại.
Một mình ở nhà rồi, đã tránh phải gặp gỡ, giao lưu rồi, vậy mà không tránh khỏi…haizz
Tôi mở douyin, video đầu tiên là video Hà Mặc công bố bạn gái, mà video tiếp theo là video của bạn gái Hà Mặc.
Tôi cảm thấy vô cùng phiền phức, liền đem điện thoại vất sang một bên, nằm trên giường thế nào cũng không bình tĩnh lại được, trong đầu toàn là tấm ảnh Hà Mặc ôm bạn gái.
Sau khi cho hai người đó vào danh sách đen, tôi đặt vé xem phim.
Tôi đặt vé khá muộn, khi đến nơi thì phim đã bắt đầu chiếu rồi. Tôi chỉ còn cách cúi người đi vào, mượn chút ánh sáng của màn chiếu để tìm chỗ ngồi.
Bạn trai ngồi cạnh tôi đẹp muốn xỉu!!!!
Có trai đẹp ngồi cạnh bên thế này, trong đầu tôi đã gạt những thứ đau đầu mệt óc đi gần hết, còn không cả để ý là mình đi nhầm phòng.
Tôi ôm hộp bỏng ngô, nghiêng qua nhìn trộm cậu ấy.
Trời ạ, người ta đẹp gì đâu, tôi bị sống mũi thẳng tắp và đôi mắt đào hoa ấy hớp hồn.
Đây có lẽ là một cảnh tượng rất ái muội, song hiệu ứng âm thanh của bộ phim đang chiếu càng ngày càng đáng sợ.
Tôi có chút hoài nghi ngẩng đầu, không kịp đề phòng đôi mắt hung ác của con ma nữ trong phim.
Tôi bị dọa giật nảy mình, hộp bỏng ngô trong tay nghiêng nghiêng ngả ngả rồi đổ rụp cái lên người bạn trai bên cạnh.
Nhìn đống bỏng ngô trên người cậu ấy, tôi nín thở, cẩn thận nhẹ nhàng nói xin lỗi, sau đó đưa tay ra “dọn dẹp” đống bỏng ngô ấy, bỏ lại vào hộp.
“Ăn của tôi đi.”
Soái ca bên cạnh tự nhiên nhặt bỏng ngô bị rơi trên người, thuận tiện với tay lấy hộp bỏng ngô còn chưa đụng phát nào bên cạnh cậu, đưa nó cho tôi.
Mặt tôi nóng bừng bừng, nhẹ giọng từ chối, nhưng cậu bạn đẹp trai tốt bụng đó đã đặt hộp bỏng ngô bên cạnh tôi.
Cậu ấy cười cười lấy ra một miếng bỏng ngô đưa cho tôi:
“Ăn đi, nếu ngại thì lần sau mời tôi.”
Tôi căng thẳng đến mức không dám thở, nhận lấy miếng bỏng ngô từ tay cậu ấy.
Hai người không quen biết gì nhau cùng ăn chung một hộp bỏng ngô, cùng xem hết bộ phim kinh dị, một bộ phim là khổ trái tim tôi=)))
Sau khi bộ phim kết thúc, mọi người cũng dần dần rời khỏi rạp, vậy mà cậu ấy vẫn ngồi yên tại chỗ, nhìn chằm chằm lên màn hình.
Tôi cũng ngượng ngùng theo, trên tay vẫn đang cầm hộp bỏng ngô, không biết nên đi hay ở.
Cậu ấy bảo tôi lần sau mời cậu ấy ăn bỏng ngô. Hiện tại, có phải nên add wechat tôi không nhỉ?
Hay là tôi chủ động add cậu ấy?
Tôi rút điện thoại từ trong túi, vẫn chưa kịp mở miệng thì soái ca bên cạnh đã đứng dậy.
Cậu ấy hoài nghi nhìn tôi:
“Sao còn chưa đi?”
Câu này phải để tôi hỏi cậu mới đúng.
Tôi hơi bực mình đứng dậy, cầm lấy túi xách muốn rời đi, lại bị cậu ấy kéo lại.
“Bạn ơi, tôi muốn đi WC. Giúp tôi trông ít đồ được không?”
Nhìn đôi mắt đào hoa quyến rũ lại thành khẩn thế kia, ai mà nỡ từ chối cho được.
Tôi mím môi, gật gật đầu, ngồi tại chỗ, đưa mắt nhìn cậu ấy rời đi.
Cậu ấy vừa đi được một lúc thì có nhân viên vệ sinh vào dọn dẹp. Tôi đành đeo túi của tôi, rồi ôm một đống túi to túi nhỏ của cậu ấy đứng đợi cậu ấy trước cửa WC.
Trùng hợp thật, tôi vừa đứng ở cửa WC cái là đụng ngay Hà Mặc và bạn gái cậu ta.
Hà Mặc nhìn thấy tôi, cậu ta hơi ngạc nhiên, song cũng không nói gì.
Cậu ta nhẹ nhàng nhận lấy túi xách của bạn gái, nhỏ giọng nói với cô ta:
“Em đi đi, anh đứng ngoài này đợi em.”
Bạn gái cậu ta hoài nghi nhìn tôi, cô ta cố ý vênh mặt lên làm nũng với Hà Mặc:
“Chồng ơi, anh không được nói gì với mấy người không đàng hoàng đâu nha.”
Ơ hay, cả nhà cô mới không đàng hoàng đấy.
Sau khi cô ta đi, Hà Mặc cũng không đứng đó lâu.
Cậu ta lập tức bước về phía tôi, kéo lấy tay tôi:
“Nhiễm Nhiễm, tại sao hôm nay cậu không đi họp lớp?”
Buồn nôn chếc chị đây rồi. Tôi cố gắng đẩy cậu ta ra, lại trực tiếp bị cậu ta kéo vào lòng.
Tôi cười lạnh đáp:
“Hà tiên sinh, cậu mà không buông tay, tôi liền hét lên cho bạn gái cậu ra đây xem cái bộ mặt đểu này của cậu đấy!”
Cậu ta vùi đầu vào cổ tôi (
?), bị mấy sợi tóc cứng cứng chọc vào, tôi nổi hết cả da gà.
“Nhiễm Nhiễm, mình và cô ấy không phải như cậu nghĩ. Là ba mẹ mình ép buộc mình đi xem mắt, mình bất đắc dĩ mới…”
Tôi rút tay ra, giáng cho anh ta một cái bạt tai:
“Chuyện của cậu thế nào không liên quan đến tôi, làm phiền cậu cùng bạn gái sau này c.út càng xa tôi càng tốt, nhìn hai người ngứa mắt chếc đi được.”
Cậu ta ngây ra nhìn tôi, rồi lại chuyển tầm nhìn đến chiếc balo của con trai tôi đang cầm trên tay, giọng điệu bực tức:
“Cậu có bạn trai rồi? Không phải mình bảo cậu đợi mình sao?”
Tôi chỉnh lại balo trên tay, nhẹ giọng đáp:
“Đúng, tôi có bạn trai đấy. Liên quan gì đến cậu?”
Lời tôi vừa dứt, bạn đẹp trai gì đó nhờ tôi trông đồ hộ vừa đi ra. Cậu ấy nhận lấy túi trong tay tôi, cảm ơn tôi một tiếng.
Hà Mặc vừa nhìn cậu ấy, hai mắt đã trợn tròn ngạc nhiên: “Trần Chỉ?”
Tôi cũng ngạc nhiên đến ngơ luôn, chuyển tầm nhìn đến chàng trai cao cao gầy gầy trước mặt, đồng thời nhớ lại thời cấp ba.
Trần Chỉ là bạn học của tôi và Hà Mặc, cũng từng chơi với hội Hà Mặc. Hồi đó, cậu ấy vừa béo vừa đen, cũng rất ít nói. Lúc đi cùng hội Hà Mặc, cậu luôn âm thầm đi đằng sau, có vẻ là không hợp với hội đó cho lắm.
Cậu ấy, sao mà thay đổi nhiều thế này?
Trần Chỉ liếc cậu ta một cái, cười cho có: “Lâu rồi không gặp, Hà Mặc.”
Hà Mặc túm góc áo, kéo tôi lên phía trước:
“Được lắm, Tiêu Nhiễm! Lúc chúng ta ở bên nhau, hai người đã dan dan díu díu rồi, bây giờ không có gì ngăn cản nữa nên ở bên nhau sao?”
Tôi định mở miệng mắng cậu ta, Trần Chỉ đã tiến lên tách tôi ra khỏi Hà Mặc, kéo tôi về sau lưng cậu ấy, nghiêm chỉnh nói:
“Hà Mặc, lúc đó Tiêu Nhiễm và tôi chỉ đơn thuần là quan hệ bạn học, cậu ăn nói cho cẩn thận.”
“Bạn học? Trần Chỉ, mày dám nói mày không có ý với cô ấy?”
Yết hầu của Trần Chỉ động một cái:
“Tôi thích cô ấy, nhưng tôi không vượt quá giới hạn. Còn cậu thì sao, mập mờ hết người này đến người khác, cậu tự đếm xem bao nhiêu cô rồi?”
Tim tôi đập thình thịch, nhìn bóng lưng người đang đứng phía trước, không ngăn được những hồi ức khi tôi và Hà Mặc vẫn còn ở bên nhau.
Đó là thời điểm vừa thi xong đại học. Hội Hà Mặc thích chơi điện tử, thường xuyên rủ nhau đến quán net bao phòng. Tôi thường sẽ mua một chút đồ ăn vặt đi cùng cậu ta. Lúc đó, Trần Chỉ vẫn còn cậu nhóc mập mạp, bị bọn Hà Mặc coi là chân chạy vặt, lúc thì mua cơm, lúc thì mua nước. Tôi không thuận mắt, mỗi lần Trần Chỉ bị “sai vặt”, tôi đều đi cùng cậu ấy, giúp cậu ấy xách đồ.
Hóa ra là từ hồi đó, cậu ấy đã bắt đầu thích tôi rồi.
Bạn gái Hà Mặc bước ra, không cần biết chuyện gì vừa xảy ra, õng ẹo kéo cánh tay Hà Mặc rời đi.
Haizzz, trước cửa WC yên tĩnh, chỉ thừa lại tôi và Trần Chỉ.
Không khí có chút gượng gạo, cậu ấy vò vò đầu, quay người lại, ánh mắt ấm áp, làm như không có chuyện gì xảy ra:
“Cảm ơn cậu đã cầm đồ giúp mình, mình mời cậu ăn cơm nhé.”
Tôi gấp gáp xua tay:
“Đừng, cậu mình ăn bỏng ngô, còn giải vây giúp mình, vẫn là nên để mình mời cậu.”
Cậu ấy không từ chối, chỉ cười cười:
“Lầu trên có quá cá nướng rất ngon, bọn mình đi ăn nhé.”
Đúng lúc tôi đang thèm cá nướng, thế là liền thoải mái đồng ý luôn.
Bình luận facebook