Tôi không kiềm được cảm thán: “Cậu thay đổi nhiều thật đấy.”
Cậu ấy cẩn thận gỡ xiên cá, đặt miếng cá thơm mềm vào trong bát tôi, chậm rãi đáp: “Chỉ là giảm béo thôi.”
Dưới ánh đèn của nhà hàng, tôi phát hiện ngón giữa tay phải của cậu ấy đeo một chiếc nhẫn bạc
Tôi đơ ra vài giây, ngừng đũa, bắt chuyện hỏi: “Cậu có bạn gái rồi?”
Cậu ấy nhìn chiếc nhẫn của mình, lắc lắc đầu: “Đeo chơi thôi, mình chưa có bạn gái.”
“Nếu như cậu để ý, vậy mình không đeo nữa.” Cậu ấy đặt đũa xuống, định tháo chiếc nhẫn ra.
Tôi vội vàng giữ tay cậu ấy: “Mình, mình không để ý. Cậu đừng tháo.”
Không biết tại sao, nhìn chiếc nhẫn trên tay cậu ấy, tôi cảm thấy quen mắt đến lạ.
Sau mấy câu trò chuyện như thế, hai đứa tôi rơi vào trầm lặng, thế là chẳng còn cách nào khác ngoài ngồi ăn thật nhanh=)))
Trần Chỉ luôn giúp tôi gỡ cá, cậu ấy chu đáo đến mức mấy cô gái ngồi bên cạnh chốc lại nhìn sang bằng đôi mắt ngưỡng mộ. Trái tim tôi cũng từ từ ấm dần lên.
Khi tôi và Hà Mặc ở bên nhau, tôi thường là người làm mấy chuyện này.
Hóa ra được chăm sóc, chính là cảm giác hạnh phúc thế này đây.
Tôi ăn xong, định đứng lên đi trả tiền, lại phát hiện Trần Chỉ sớm đã đứng trước quầy thanh toán rồi.
Tôi nhìn vết bỏng ngô vẫn còn dính trên áo khoác đen của cậu ấy, ngượng ngùng nói:
“Không phải đã nói là mình mời cậu sao?’
Cậu ấy cười hihi, để lộ ra hàm răng trắng sáng: “Lần sau, lần sau cậu mời.”
Lòng tôi không nhịn được mà vui mừng, cậu ấy nói thế này, chắc là lần sau chúng tôi vẫn có cơ hội đi chơi với nhau ha. =))
Cậu ấy lấy điện thoại từ trong túi áo khoác, ngón tay mảnh khảnh nhấn mấy cái lên màn hình, sau đó cậu ấy đưa mã QR về phía tôi: “Bọn mình add wechat nhé.”
“A? Không phải bọn mình có wechat của nhau rồi sao?”
Cậu ấy bất lực cười cười: “Đó là nick công việc của mình, cái này mới là nick thường ngày mình dùng.”
“Tiểu tỷ tỷ à, chẳng lẽ cậu cho nick bán hàng của mình vào danh sách đen rồi?”
Cậu đột nhiên hỏi thế làm tôi trở tay không kịp, tôi ngại ngùng giải thích vài câu, hận không có cái lỗ nào mà chui xuống.
Tôi không có thói quen đặt biệt danh cho người khác, trong danh sách bạn bè lại có một đống nick bán hàng, tôi cũng chẳng biết ai với ai. Quả thực, tôi đã sớm kéo nick cậu vào danh sách đen rồi.
Tôi quét mã Wechat, phát hiện ảnh đại diện của cậu là một đóa hoa tiểu cúc.
Tôi thấy quen mắt, đột nhiên ngộ ra: “Nick kia của cậu có phải là bán hoa không?”
“Đúng vậy.”
Tôi nhìn đóa tiểu cúc đến say mê.
Tôi cũng thích mấy kiểu cây cỏ như thế này. Nhớ có một lần họp lớp cấp ba, lúc đứng trước trước mọi người nói về lí tưởng của bản thân, tôi nói tôi muốn để dành thật nhiều tiền, sau đó đến một nơi thật đẹp, mở một tiệm hoa.
Tôi ngẩng đầu hỏi cậu ấy: “Cậu thích hoa?”
Cậu ấy gật gật đầu, ánh mắt sáng tựa bầu trời sao:
“Đương nhiên mình thích, đặc biệt là hoa tiểu cúc.”
“Tại sao?”
Khóe miệng cậu ấy hơi nhếch lên: “Mình thích… ngôn ngữ của nó.”
3
Hai đứa tôi đều lái xe, vậy nên tạm biệt nhau trước cửa hàng.
Trên đường về nhà, tôi cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ đến lạ, một cảm giác mà trước đây chưa từng có.
Cái tên Hà Mặc vốn ra phải đã cú.t khỏi cuộc đời tôi một trăm phần trăm, vậy mà tôi lại gặp cậu ta đứng trước cửa nhà, không biết đợi từ bao giờ.
Bàn tay nắm chặt vô lăng chảy mồ hôi, tôi nhìn thấy bóng dáng tên đó đang ngồi xổm trên bậc thềm, căng thẳng đến mức tim muốn nhảy ra ngoài.
Sau khi chia tay, tôi đã chuyển nhà rồi, tại sao cậu ta lại biết nhà mới của tôi?
Tôi lái xe đến chỗ khuất, tắt đèn xe, vớ lấy điện thoại gọi cho bạn thân: “Mày nói nhà mới của tao cho Hà Mặc biết?”
“Cậu ấy muốn tìm mày làm hòa, tao nhìn cậu ấy thành khẩn quá, nên nói cho cậu ấy…”
“Mày điê.n hả?”
Tôi tức điê.n người, trực tiếp cúp điện thoại, ném sang ghế phụ.
Tên cẩ.u tra nam này, có bạn gái rồi vẫn bám lấy tôi, bây giờ còn hại tôi có nhà không thể về. Nếu như giế.t người không phạm pháp, có lẽ tôi đây đã phóng hỏa.
Tôi không muốn xuống xe dây dưa với Hà Mặc, chỉ có thể quay đầu xe, tìm một khách sạn ở tạm.
Vừa vào nhận phòng, tôi liền nhận được tin nhắn của Trần Chỉ.
“Về đến nhà chưa?”
Tôi đáp: “Về rồi.”
Vậy chiếc xe Buick màu trắng biển số 3880 ở bên dưới khách sạn Toàn Quý là của ai thế?”
Tôi ngạc nhiên: “Cậu, sao cậu cũng ở khách sạn?”
“Mình đến chỗ người quen.”
“Sao cậu không về nhà?”
Tôi đem chuyện Hà Mặc kể cho cậu ấy.
“Mình đưa cậu về nhé, con gái ở khách sạn một mình không an toàn.”
Nghe thấy tiếng sấm ngoài trời, tôi mới nhớ ra cửa sổ trong nhà vẫn chưa đóng, liền ngại ngùng đồng ý.
Tôi ngồi trên xe Trần Chỉ. Suốt cả quãng đường, bầu không khí hơi gượng gạo. Tôi lặng lẽ lướt điện thoại, ma xui quỷ khiến thế nào lại ấn vào vòng bạn bè của Trần Chỉ.
Một cặp nhẫn tình nhân thu hút sự chú ý của tôi.
Chiếc nhẫn nam vừa hay đang nằm trên ngón tay của Trần Chỉ, mà chiếc nhẫn nữ thì tôi cũng chả xa lạ gì.
Hồi đó vừa thi xong đại học, vừa cùng Hà Mặc thiết lập mối quan hệ. Trong một lần ra ngoài chơi, tôi kéo cậu ta đến một cửa hàng bán đồ trang sức cao cấp để chọn nhẫn. Tôi chọn tới chọn lui, cuối cùng nhìn trúng một cặp nhẫn kim cương khảm hoa tiểu cúc. Nhưng dù có thích đến đâu, tôi cuối cùng vẫn bị giá tiền làm cho lùi bước.=)))
Chiếc nhẫn sáng lấp lánh ấy luôn trở thành niềm tiếc nuối trong tim tôi. Trong bốn năm đại học, tôi luôn cảm thấy việc bỏ lỡ chiếc nhẫn ấy chính là điềm báo cho chuyện tôi và Hà Mặc chia tay.
“Cậu đưa chìa khóa xe cho mình đi, sáng mai mình sẽ lái xe cậu về nhà cậu.” Trần Chỉ đột nhiên lên tiếng, làm tôi chột dạ tắt cả màn hình điện thoại. =))
Tôi vội vã từ chối: “Không cần phiền cậu đâu, mình có thể tự lái về. Vừa hay sáng mai mình cũng cần ra ngoài mua chút đồ ăn, thuận đường lấy xe về.”
Bầu không khí trong xe lại im ắng như trước, may mà quán rượu cách nhà tôi không xa, không bao lâu sau liền về đến nhà tôi.
Hà Mặc vẫn “kiên trì” đứng đợi chỗ đó, tôi hít thở sâu, chuẩn bị xuống xe.
Trần Chỉ giữ tôi lại, “Cậu ngồi yên trong này, mình ra ngoài nói chuyện với cậu ta.”
Tôi lắc đầu, mở cửa xe: “Chuyện của hai đứa mình, vẫn là nên để mình giải quyết thì hơn.”
Cậu ấy hơi do dự, sau lấy ra chiếc ô đưa cho tôi: “Trời mưa rồi, có chuyện gì thì gọi cho mình.”
Tôi đột nhiên nghĩ ra một cách, quay đầu đáp: “Trần Chỉ, có thể phiền cậu một chuyện không? Chốc nữa nếu cậu ta cứ quấn lấy mình, cậu giúp mình quay lại được không?”
Cậu ấy cười cười: “Cậu muốn gửi cho bạn gái cậu ta?”
Tôi nhìn Hà Mặc, thốt ra từng chữ: “Cậu ta không xứng có bạn gái.”
“Được.”
Tôi xuống xe rồi, Hà Mặc nhìn thấy tôi, lập tức chặn tôi lại. Cậu ta liếc thấy Trần Chỉ đang ngồi trên xe, đen mặt: “Cậu và cậu ta bên nhau rồi?”
Tôi thở dài: “Hà Mặc, nếu cậu cứ thái độ thế này, thì chúng ta không có gì phải nói với nhau hết.”
“Nhiễm Nhiễm, mình sai rồi, cậu đừng giận nữa có được không?”
Tôi cười nói: “Cậu có nhầm lẫn gì không, chúng ta đâu có quan hệ gì, tôi giận cậu làm gì? Những lời này cậu nên nói với cô bạn gái đang “cô đơn trong căn phòng trống” mới thỏa đáng chứ nhỉ?”
“Hà Mặc, có bạn gái rồi thì ngoan ngoãn ở bên cô ta đi, đừng có đứng núi này trông núi nọ, sớm muộn gì cũng nghiệp chớt cậu.”
Nói xong, tôi quay người định đi lên lầu, nhưng Hà Mặc lại quỳ xuống, ôm chân tôi, không cho tôi đi.
“Nhiễm Nhiễm, cầu xin cậu đó, cậu quay lại đi! Mình thật sự không thể sống thiếu cậu!”
Tôi đấm một cái vào người cậu ta: “Cậu bảo tôi làm tiểu tam? Có liêm sỉ không? Một chân đạp nhiều thuyền?”
Cậu ta thu tay lại, “Nhiễm Nhiễm, mình không để cậu làm tiểu tam. Là do ba mẹ mình ép mình. Cậu cũng biết bọn họ không thích cậu, cho nên mình mới tìm cô ấy để đối phó với ba mẹ. Rất nhanh thôi mình sẽ chia tay, cậu đợi mình!”
Tôi không nhịn được đẩy cậu ta một cái, cười lạnh một tiếng: “Đợi cái rắ.m! Hà Mặc, tôi nói cho cậu biết, bố mẹ tôi càng không thích cậu. Tôi thà tìm một người 60 tuổi nghỉ hưu rồi cũng không thèm ở bên cậu! Chúng ta không có khả năng!”
“Nhiễm Nhiễm, sao cậu có thể…”
“Cút!”
Cậu ta chầm chậm lùi về sau hai bước, nhìn về phía xe đỗ, phẫn nộ nói: “Tiêu Nhiễm, cậu từ chối tôi, là bởi vì ở bên Trần Chỉ sao?”
Tôi trợn mắt: “Cậu cũng tự tin quá rồi, Hà Mặc, kể cả chị đây có độc thân cả đời cũng không thèm ở bên cậu!”
Trần Chỉ mở ô, xuống xe đi đến chỗ tôi, lạnh lùng nói với Hà Mặc: “Hà Mặc, cậu cũng nghe thấy rồi. Đã là nam nhân thì phải có liêm sỉ, cậu đừng bám lấy Tiêu Nhiễm nữa!”
Hà Mặc tiến lên một bước, túm lấy cổ áo Trần Chỉ: “Ha, tôi còn coi cậu là anh em, vậy mà cậu cắm cho tôi chiếc sừng.”
Trần Chỉ không tức giận, cậu ấy chỉ cười nhẹ:
“Hà Mặc, hai cậu sớm đã chia tay rồi, cậu cũng đã có bạn gái mới, tôi theo đuổi Tiêu Nhiễm là chuyện của tôi, chả liên quan gì đến cậu.”
Cậu ấy rút điện thoại, mở đoạn video Hà Mặc quấy rầy tôi lúc nãy ra, nhạt giọng nói:
“Đoạn video này, tôi đã gửi cho bạn gái cậu rồi. Cậu nên nghĩ cách giải thích với cô ta thì hơn.”
Mặt Hà Mặc biến sắc, trong mưa gió, càng lộ rõ vẻ tiều tụy và hốc hác, môi cậu ta run lên: “Cậu…cậu dựa vào cái gì mà quay tôi?”
Trần Chỉ thu lại điện thoại, sâu xa nói: “Kể cả có là trà xanh đi nữa, dính phải cậu thế này, cũng là ấm ức của người ta.”
Nói xong, cậu đẩy Hà Mặc ra, bước về phía tôi.
Cậu ấy gấp ô lại, nhẹ giọng nói: “Đi thôi, muộn quá rồi. Mình đưa cậu lên nhà.”
Tôi gật gật đầu, mở cửa, cùng cậu đi vào thang máy.
Lúc đến trước cửa nhà, tôi không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: “Cậu…nghiêm túc đấy à?”
Thần sắc vô cùng tự nhiên, cậu đáp: “Ý cậu là, chuyện mình theo đuổi cậu?”
“Ừm.”
Cậu ấy phì cười, dưới mắt đèn hành lang mờ nhạt, đôi mắt của cậu ấy dường như phát sáng:
“Nghiêm túc chứ, nghiêm túc hơn cả hồi thi đại học.”
Bình luận facebook