Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Một lúc lâu sau vẫn không nhận được câu trả lời, trực giác của Hoắc Dịch Dung cảm thấy không ổn.
“Em đang giấu bọn anh đ3iều gì đúng không?”
“Đúng là có một chút vấn đề.” Khóe miệng của Hoắc Vân Tiêu nhếch lên nụ cười nhẹ: “Nhưng phải gặp m1ới biết
được. Đêm đó em không uống quá nhiều nên về cơ bản thì ý thức vẫn còn.”
Hoắc Dịch Dung cảm thấy khó mà tin nổi:9 “Vậy mà em còn dính đến cô ta!”
Anh ta luôn nghĩ rằng em ba của mình phát sinh quan hệ với người khác là do uống quá n3hiều.
Hoắc Vân Tiêu cũng cảm thấy khó hiểu vì điều này.
Ngón tay mảnh khảnh khẽ nâng lên xoa mi tâm.
“Đ8êm hôm ấy em tới căn phòng do nhà họ Tô sắp xếp, ý định ban đầu là nghỉ ngơi một lúc rồi về. Trước đó em đã
báo Hoắc Xuyên chuẩn bị sẵn xe quay về, không ngờ có một cô gái đột ngột xông vào phòng.”
Nói đến đây, Hoắc Vân Tiêu dừng lại, trên khuôn mặt tuấn tú ốm yếu xuất hiện thần sắc hồi tưởng: “Ngay khi cô
ấy xuất hiện, căn bệnh của em dường như bị tái phát không thể kiểm soát được, cơ thể yếu ớt, tim như ngừng đập,
hai mắt mờ mịt. Trên người cô ấy có một loại hơi thở rất dễ chịu, nó khiến em bất giác đến gần, cả thể xác, tinh thần
và linh hồn đều không thể kiềm chế nổi ham muốn đến gần cô ấy, tiếp đó…”
Sau đó Hoắc Vân Tiêu nói ra hết những gì đã xảy ra, mặc dù ký ức rất mơ hồ và anh không nhìn thấy rõ khuôn mặt
của Tần Nguyễn.
Nhưng ngày gần đây, đêm nào Hoắc Vân Tiêu cũng mơ thấy những cảnh tượng mê người đó.
Tất cả ký ức đêm hôm ấy tràn vào trong tâm trí anh qua những giấc mơ.
Xúc cảm của lòng bàn tay, tiếng khóc thút thít bất lực khẽ vang lên bên tai. Tiếng cầu xin tha thứ nhưng không cách
nào đạt được.
Tay chân quấn chặt lấy anh như dây leo, vì sợ anh sẽ làm cô rơi xuống.
Những trải nghiệm xa lạ và sâu sắc đó tác động đến cả thể xác lẫn tinh thần của Hoắc Vân Tiêu.
Anh muốn gặp Tần Nguyễn để xem rốt cuộc cô gái này có ma lực gì.
Nếu không có sự tính toán đằng sau của nhà họ Tô cùng với những mối liên quan càng sâu hơn, Hoắc Vân Tiêu sẽ
không lựa chọn trở về nước vào lúc này.
Trước khi nhìn thấy tư liệu của Tần Nguyễn, anh thậm chí còn có thể đoán được thân phận của đối phương. Nhưng
khi thấy được những gì Tần Nguyễn đã trải qua ở khu tây và sau khi trở về nhà họ Tần, mọi thứ đều trở nên đơn
giản. Có lẽ thật sự là trùng hợp.
Tần Nguyễn trong sạch, và cô chỉ tình cờ làm Hoắc Vân Tiêu phát bệnh thôi.
“Chuyện lớn như vậy, tại sao em không nói cho ông và bác cả!”
Hoắc Dịch Dung nghe xong vội vàng đứng lên sải bước đi tới bàn làm việc. “Em có biết không, bất cứ người nào có
thể ảnh hưởng trực tiếp đến cơ thể em đều có thể gây ra những hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi. Nhỡ cô gái
đó là trường hợp đặc biệt và nếu em xảy ra chuyện, vậy thì bọn anh làm sao có thể chịu đựng được!”
Hoắc Dịch Dung cố kìm nén lửa giận trong lòng.
Có một cơn bão vô hạn ẩn hiện trong đôi mắt đen nhánh của Hoắc Dịch Dung, và đôi mắt đó dán chặt vào khuôn
mặt bình tĩnh của người thanh niên đang ngồi trước bàn.
Đại sư Linh Hư Tử đã từng nói, thể chất của Hoắc Vân Tiêu phải tránh xa những người sinh ngày âm tháng âm
năm âm.
Ngày tháng năm sinh toàn âm, chính là người có mệnh thuần âm.
Những người như vậy sẽ giết chết Hoắc Vân Tiêu.
Trái ngược với sự căng thẳng của Hoắc Dịch Dung, Hoắc Vân Tiêu vẫn bình tĩnh.
Anh chỉ tay vào màn hình trước mặt, dòng ngày sinh của Tần Nguyễn: “Cô ấy sinh nhật vào mùa đông.”
Ngữ điệu của Hoắc Vân Tiêu rất bình thản, tiếng nói trong trẻo êm tại như hạt ngọc rơi xuống đất, ung dung điềm
đạm.
Hoắc Dịch Dung nheo lại đôi mắt hung dữ, anh ta nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng không nói gì nữa.
Tần Nguyễn sinh cùng ngày với Tần Muội, Nhị thiếu gia của nhà họ Tần.
Trên tư liệu biểu hiện chính là ngày sinh thật của Tần Nguyễn.
“Tam gia, xe đã chuẩn bị xong.”
Giọng nói kính cần của Hoắc Xuyên vang lên ở cửa phòng làm việc.
Hoắc Vân Tiêu đứng dậy, kéo ống tay áo sơ mi đang vén lên trên hai cánh tay cân đối và rắn chắc của mình xuống, sau đó nhấc chân
bước ra khỏi phòng.
“Anh cũng đi!”
Biết là đi gặp Tần Nguyễn nên Hoắc Dịch Dung nhấc gót đi theo,
“Em đang giấu bọn anh đ3iều gì đúng không?”
“Đúng là có một chút vấn đề.” Khóe miệng của Hoắc Vân Tiêu nhếch lên nụ cười nhẹ: “Nhưng phải gặp m1ới biết
được. Đêm đó em không uống quá nhiều nên về cơ bản thì ý thức vẫn còn.”
Hoắc Dịch Dung cảm thấy khó mà tin nổi:9 “Vậy mà em còn dính đến cô ta!”
Anh ta luôn nghĩ rằng em ba của mình phát sinh quan hệ với người khác là do uống quá n3hiều.
Hoắc Vân Tiêu cũng cảm thấy khó hiểu vì điều này.
Ngón tay mảnh khảnh khẽ nâng lên xoa mi tâm.
“Đ8êm hôm ấy em tới căn phòng do nhà họ Tô sắp xếp, ý định ban đầu là nghỉ ngơi một lúc rồi về. Trước đó em đã
báo Hoắc Xuyên chuẩn bị sẵn xe quay về, không ngờ có một cô gái đột ngột xông vào phòng.”
Nói đến đây, Hoắc Vân Tiêu dừng lại, trên khuôn mặt tuấn tú ốm yếu xuất hiện thần sắc hồi tưởng: “Ngay khi cô
ấy xuất hiện, căn bệnh của em dường như bị tái phát không thể kiểm soát được, cơ thể yếu ớt, tim như ngừng đập,
hai mắt mờ mịt. Trên người cô ấy có một loại hơi thở rất dễ chịu, nó khiến em bất giác đến gần, cả thể xác, tinh thần
và linh hồn đều không thể kiềm chế nổi ham muốn đến gần cô ấy, tiếp đó…”
Sau đó Hoắc Vân Tiêu nói ra hết những gì đã xảy ra, mặc dù ký ức rất mơ hồ và anh không nhìn thấy rõ khuôn mặt
của Tần Nguyễn.
Nhưng ngày gần đây, đêm nào Hoắc Vân Tiêu cũng mơ thấy những cảnh tượng mê người đó.
Tất cả ký ức đêm hôm ấy tràn vào trong tâm trí anh qua những giấc mơ.
Xúc cảm của lòng bàn tay, tiếng khóc thút thít bất lực khẽ vang lên bên tai. Tiếng cầu xin tha thứ nhưng không cách
nào đạt được.
Tay chân quấn chặt lấy anh như dây leo, vì sợ anh sẽ làm cô rơi xuống.
Những trải nghiệm xa lạ và sâu sắc đó tác động đến cả thể xác lẫn tinh thần của Hoắc Vân Tiêu.
Anh muốn gặp Tần Nguyễn để xem rốt cuộc cô gái này có ma lực gì.
Nếu không có sự tính toán đằng sau của nhà họ Tô cùng với những mối liên quan càng sâu hơn, Hoắc Vân Tiêu sẽ
không lựa chọn trở về nước vào lúc này.
Trước khi nhìn thấy tư liệu của Tần Nguyễn, anh thậm chí còn có thể đoán được thân phận của đối phương. Nhưng
khi thấy được những gì Tần Nguyễn đã trải qua ở khu tây và sau khi trở về nhà họ Tần, mọi thứ đều trở nên đơn
giản. Có lẽ thật sự là trùng hợp.
Tần Nguyễn trong sạch, và cô chỉ tình cờ làm Hoắc Vân Tiêu phát bệnh thôi.
“Chuyện lớn như vậy, tại sao em không nói cho ông và bác cả!”
Hoắc Dịch Dung nghe xong vội vàng đứng lên sải bước đi tới bàn làm việc. “Em có biết không, bất cứ người nào có
thể ảnh hưởng trực tiếp đến cơ thể em đều có thể gây ra những hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi. Nhỡ cô gái
đó là trường hợp đặc biệt và nếu em xảy ra chuyện, vậy thì bọn anh làm sao có thể chịu đựng được!”
Hoắc Dịch Dung cố kìm nén lửa giận trong lòng.
Có một cơn bão vô hạn ẩn hiện trong đôi mắt đen nhánh của Hoắc Dịch Dung, và đôi mắt đó dán chặt vào khuôn
mặt bình tĩnh của người thanh niên đang ngồi trước bàn.
Đại sư Linh Hư Tử đã từng nói, thể chất của Hoắc Vân Tiêu phải tránh xa những người sinh ngày âm tháng âm
năm âm.
Ngày tháng năm sinh toàn âm, chính là người có mệnh thuần âm.
Những người như vậy sẽ giết chết Hoắc Vân Tiêu.
Trái ngược với sự căng thẳng của Hoắc Dịch Dung, Hoắc Vân Tiêu vẫn bình tĩnh.
Anh chỉ tay vào màn hình trước mặt, dòng ngày sinh của Tần Nguyễn: “Cô ấy sinh nhật vào mùa đông.”
Ngữ điệu của Hoắc Vân Tiêu rất bình thản, tiếng nói trong trẻo êm tại như hạt ngọc rơi xuống đất, ung dung điềm
đạm.
Hoắc Dịch Dung nheo lại đôi mắt hung dữ, anh ta nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng không nói gì nữa.
Tần Nguyễn sinh cùng ngày với Tần Muội, Nhị thiếu gia của nhà họ Tần.
Trên tư liệu biểu hiện chính là ngày sinh thật của Tần Nguyễn.
“Tam gia, xe đã chuẩn bị xong.”
Giọng nói kính cần của Hoắc Xuyên vang lên ở cửa phòng làm việc.
Hoắc Vân Tiêu đứng dậy, kéo ống tay áo sơ mi đang vén lên trên hai cánh tay cân đối và rắn chắc của mình xuống, sau đó nhấc chân
bước ra khỏi phòng.
“Anh cũng đi!”
Biết là đi gặp Tần Nguyễn nên Hoắc Dịch Dung nhấc gót đi theo,
Bình luận facebook