Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Khi mọi người vừa đến gần cửa miếu, bên trong bỗng vang lên tiếng hỏi lo lắng của một người đàn ông. “Ai ở bên
ngoài?”
Giọng điệu nghe có vẻ m3ạnh mẽ, nhưng ai nghe thấy cũng biết người này đang hoảng sợ và run rẩy.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lăng Hiểu Huyên mừng rỡ, chạy nhanh 1về phía cửa miếu. “Đỗ Trường Hành, là
em, em dẫn người đến cứu mọi người đây!”
Thấy tiểu thư bất chấp nguy hiểm lao đến, vệ sĩ nhà họ Lăng nh9anh chóng tiến lên ngăn cản. Mọi người còn chưa
kịp hành động, cánh cửa của ngôi miếu cổ xưa đã bị mở ra từ bên trong.
Một khuôn mặt tái nhợt3 vì thiếu ngủ của một người thanh niên xuất hiện.
Phía sau đối phương còn vài thanh niên nam nữ nữa, trên gương mặt của tất cả bọn họ đều biể8u hiện sự thấp thỏm
lo âu. Khi nhìn thấy Lăng Hiểu Huyên, Đỗ Trường Hành tỏ ra phấn khích một cách kỳ lạ, gã định mở rộng hai tay
ôm lấy cô ấy.
Ngay lúc Đỗ Trường Hành sắp chạm vào người Lăng Hiểu Huyên, Tần Nguyễn nắm lấy cổ áo Lăng Hiểu Huyên và
kéo cô ấy lùi lại một bước.
Đỗ Trường Hành dùng ánh mắt u ám nhìn Tần Nguyễn, như thể vừa bị cướp mất bảo bối vậy.
Lăng Hiểu Huyên cũng tỏ ra bất ngờ, cô ấy không ngờ Tần Nguyễn lại có sức mạnh lớn như vậy, cô có thể dễ dàng
kéo mình về phía sau.
Phải biết rằng cân nặng của Lăng Hiểu Huyên cũng xấp xỉ nửa tạ rồi.
Tần Nguyễn kéo Lăng Hiểu Huyên ra phía sau mình và nói với người đàn ông trước mặt: “Có gì đi vào rồi lại nói.”
Ánh mắt của Đỗ Trường Hành rất nặng nề, gã cắn răng né sang một bên.
Bên trong ngôi miếu hoang có một vài bức tượng Phật làm bằng đất, và có khoảng bảy người cả đàn ông lẫn phụ
nữ ở trong điện thờ lớn, bao gồm cả Đỗ Trường Hành.
Một cô gái nhìn thấy Lăng Hiểu Huyên thì suy sụp bật khóc. “Hiểu Huyên, cuối cùng cậu cũng đến, Tiểu Mỹ chết
rồi, cậu ấy chết rồi!”
“Tớ sợ lắm, tớ muốn về nhà, nhưng bọn tớ làm thế nào cũng không thể ra được, vòng đi vòng lại vẫn về đến chỗ
này tớ thật sự rất sợ tớ muốn về nhà ”
Cô gái ôm Lăng Hiểu Huyên khóc nức nở, cô ta khóc đến mức thở không ra hơi, vừa khóc vừa gào thét trong sợ hãi
đòi về nhà.
Lần này, Tần Nguyễn không cấm đối phương đến gần Lăng Hiểu Huyên.
Dáng người mảnh mai của cô đứng thẳng trong miếu, cô nhìn quanh khu vực có diện tích không quá lớn này. Kiều
Cửu đi đến bên cạnh Tần Nguyễn, cô bé thì thầm hỏi: “Chị Nguyễn, chị có phát hiện được gì không?”
Tần Nguyễn khẽ lắc đầu, cô không nói gì mà chỉ làm như lơ đãng liếc về phía sư phụ của Kiều Cửu.
Kiều Nam Uyên cũng đang quan sát cảnh vật bên trong ngôi miếu hoang, sắc mặt kiến nghị của ông ta càng ngày
càng sầm xuống.
Chắc ông ta cũng phát hiện ra điều gì đó.
Ánh mắt lạnh lùng của Tần Nguyễn nhìn thẳng vào người thanh niên đứng phía sau Lăng Hiểu Huyên.
Đỗ Trường Hành, gã chính là chồng chưa cưới của đàn chị.
“Lăng tiểu thư nói mọi người không thể ra khỏi núi Kỳ Sơn, lúc chúng tôi đi lên đây, mặc dù con đường núi khá
khó đi nhưng cũng coi như là thuận lợi, tôi muốn biết mọi người gặp chuyện gì mà lại bị nhốt ở đây vậy.”
Một Thiên Sư trong nhóm lên tiếng hỏi thăm, ông ta hỏi với thái độ rất trực tiếp, không hề quanh co lòng vòng.
Một người thanh niên thuộc đội thám hiểm linh dị đứng ra kể lại câu chuyện một cách chi tiết.
Bọn họ đến núi Kỳ Sơn vào một tuần trước, mục tiêu là lăng mộ Tần Thủy Hoàng, để tránh thất bại như lần thám
hiểm đầu tiên, lần này bọn họ chuẩn bị rất đầy đủ.
Nhưng không ngờ họ lại gặp phải ma quái và còn xảy ra chết người.
Mọi chuyện xảy ra vào ba ngày trước, bọn họ tìm thấy một lối vào lăng mộ ở phía sau ngôi miếu hoang và chuẩn bị
đi xuống thám hiểm.
Đỗ Trường Hành cùng hai nam đồng đội đi xuống lăng mộ, dưới đó có cửa đá với cơ quan, bọn họ không hiểu kỳ môn độn giáp ngũ
hành bát quái nên không thể mở được cửa đá đề tiến vào.
Họ nghĩ rằng đã tìm thấy lăng mộ Tần Thủy Hoàng nên vô cùng kích động, cả đám định bàn bạc với nhau kỳ hơn.
Những đêm hôm đó lại xảy ra chuyện.
Nói đến đây, người đồng đội nam thoảng liếc nhìn Lăng Hiểu Huyên đang ôm và an ủi cô bạn. Anh ta chậm rãi kể: “Đêm đó Đỗ
Trường Hành ở cùng Tiểu Mỹ, khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, chúng tôi lao ra thì phát hiện cô ấy đã chết. Tiểu Mỹ chết rất thảm,
cơ thể cô ấy giống như bị cắt ra bởi một dụng cụ rất tinh vi, từng mành thịt đều được cắt rất đều nhau, trên mặt đất đầy máu và thịt.”
*********************************
Khi mọi người vừa đến gần cửa miếu, bên trong bỗng vang lên tiếng hỏi lo lắng của một người đàn ông. “Ai ở bên
ngoài?”
Giọng điệu nghe có vẻ m3ạnh mẽ, nhưng ai nghe thấy cũng biết người này đang hoảng sợ và run rẩy.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lăng Hiểu Huyên mừng rỡ, chạy nhanh 1về phía cửa miếu. “Đỗ Trường Hành, là
em, em dẫn người đến cứu mọi người đây!”
Thấy tiểu thư bất chấp nguy hiểm lao đến, vệ sĩ nhà họ Lăng nh9anh chóng tiến lên ngăn cản. Mọi người còn chưa
kịp hành động, cánh cửa của ngôi miếu cổ xưa đã bị mở ra từ bên trong.
Một khuôn mặt tái nhợt3 vì thiếu ngủ của một người thanh niên xuất hiện.
Phía sau đối phương còn vài thanh niên nam nữ nữa, trên gương mặt của tất cả bọn họ đều biể8u hiện sự thấp thỏm
lo âu. Khi nhìn thấy Lăng Hiểu Huyên, Đỗ Trường Hành tỏ ra phấn khích một cách kỳ lạ, gã định mở rộng hai tay
ôm lấy cô ấy.
Ngay lúc Đỗ Trường Hành sắp chạm vào người Lăng Hiểu Huyên, Tần Nguyễn nắm lấy cổ áo Lăng Hiểu Huyên và
kéo cô ấy lùi lại một bước.
Đỗ Trường Hành dùng ánh mắt u ám nhìn Tần Nguyễn, như thể vừa bị cướp mất bảo bối vậy.
Lăng Hiểu Huyên cũng tỏ ra bất ngờ, cô ấy không ngờ Tần Nguyễn lại có sức mạnh lớn như vậy, cô có thể dễ dàng
kéo mình về phía sau.
Phải biết rằng cân nặng của Lăng Hiểu Huyên cũng xấp xỉ nửa tạ rồi.
Tần Nguyễn kéo Lăng Hiểu Huyên ra phía sau mình và nói với người đàn ông trước mặt: “Có gì đi vào rồi lại nói.”
Ánh mắt của Đỗ Trường Hành rất nặng nề, gã cắn răng né sang một bên.
Bên trong ngôi miếu hoang có một vài bức tượng Phật làm bằng đất, và có khoảng bảy người cả đàn ông lẫn phụ
nữ ở trong điện thờ lớn, bao gồm cả Đỗ Trường Hành.
Một cô gái nhìn thấy Lăng Hiểu Huyên thì suy sụp bật khóc. “Hiểu Huyên, cuối cùng cậu cũng đến, Tiểu Mỹ chết
rồi, cậu ấy chết rồi!”
“Tớ sợ lắm, tớ muốn về nhà, nhưng bọn tớ làm thế nào cũng không thể ra được, vòng đi vòng lại vẫn về đến chỗ
này tớ thật sự rất sợ tớ muốn về nhà ”
Cô gái ôm Lăng Hiểu Huyên khóc nức nở, cô ta khóc đến mức thở không ra hơi, vừa khóc vừa gào thét trong sợ hãi
đòi về nhà.
Lần này, Tần Nguyễn không cấm đối phương đến gần Lăng Hiểu Huyên.
Dáng người mảnh mai của cô đứng thẳng trong miếu, cô nhìn quanh khu vực có diện tích không quá lớn này. Kiều
Cửu đi đến bên cạnh Tần Nguyễn, cô bé thì thầm hỏi: “Chị Nguyễn, chị có phát hiện được gì không?”
Tần Nguyễn khẽ lắc đầu, cô không nói gì mà chỉ làm như lơ đãng liếc về phía sư phụ của Kiều Cửu.
Kiều Nam Uyên cũng đang quan sát cảnh vật bên trong ngôi miếu hoang, sắc mặt kiến nghị của ông ta càng ngày
càng sầm xuống.
Chắc ông ta cũng phát hiện ra điều gì đó.
Ánh mắt lạnh lùng của Tần Nguyễn nhìn thẳng vào người thanh niên đứng phía sau Lăng Hiểu Huyên.
Đỗ Trường Hành, gã chính là chồng chưa cưới của đàn chị.
“Lăng tiểu thư nói mọi người không thể ra khỏi núi Kỳ Sơn, lúc chúng tôi đi lên đây, mặc dù con đường núi khá
khó đi nhưng cũng coi như là thuận lợi, tôi muốn biết mọi người gặp chuyện gì mà lại bị nhốt ở đây vậy.”
Một Thiên Sư trong nhóm lên tiếng hỏi thăm, ông ta hỏi với thái độ rất trực tiếp, không hề quanh co lòng vòng.
Một người thanh niên thuộc đội thám hiểm linh dị đứng ra kể lại câu chuyện một cách chi tiết.
Bọn họ đến núi Kỳ Sơn vào một tuần trước, mục tiêu là lăng mộ Tần Thủy Hoàng, để tránh thất bại như lần thám
hiểm đầu tiên, lần này bọn họ chuẩn bị rất đầy đủ.
Nhưng không ngờ họ lại gặp phải ma quái và còn xảy ra chết người.
Mọi chuyện xảy ra vào ba ngày trước, bọn họ tìm thấy một lối vào lăng mộ ở phía sau ngôi miếu hoang và chuẩn bị
đi xuống thám hiểm.
Đỗ Trường Hành cùng hai nam đồng đội đi xuống lăng mộ, dưới đó có cửa đá với cơ quan, bọn họ không hiểu kỳ môn độn giáp ngũ
hành bát quái nên không thể mở được cửa đá đề tiến vào.
Họ nghĩ rằng đã tìm thấy lăng mộ Tần Thủy Hoàng nên vô cùng kích động, cả đám định bàn bạc với nhau kỳ hơn.
Những đêm hôm đó lại xảy ra chuyện.
Nói đến đây, người đồng đội nam thoảng liếc nhìn Lăng Hiểu Huyên đang ôm và an ủi cô bạn. Anh ta chậm rãi kể: “Đêm đó Đỗ
Trường Hành ở cùng Tiểu Mỹ, khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, chúng tôi lao ra thì phát hiện cô ấy đã chết. Tiểu Mỹ chết rất thảm,
cơ thể cô ấy giống như bị cắt ra bởi một dụng cụ rất tinh vi, từng mành thịt đều được cắt rất đều nhau, trên mặt đất đầy máu và thịt.”
Bình luận facebook