Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hoắc Gia, Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi - Chương 32
Đọc truyện tương tự được cập nhật nhanh nhất trên vietwriter.vn
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Tần Nguyên dựa vào tường, vẻ hài hước hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt tinh xảo vũ mị, ngón trỏ cô xoay xoay chiếc chìa khóa xe.
Lúc Tần Phong mở miệng trêu ghẹo Hàn Nhàn, cô đã ở đây.
Mắt thấy Hàn Nhàn muốn tranh cãi với anh ba, lúc này cô mới lên tiếng chứng tỏ sự tồn tại.
Tần Phong theo thanh âm nhìn lại.
Tư thái Tần Nguyên lười nhác dựa vào cửa, một cảm giác hồn nhiên thiên thành quen thuộc đánh úp lại.
Cái loại khí chất tùy ý vô lại khác anh mấy.
Đáy mắt Tần Phong toát ra vẻ kinh ngạc, làm như không dám tin tưởng.
Em gái ở cách đó không xa, anh cảm giác như vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Khuôn mặt Tần Nguyên tinh điêu tế trác, nở rộ ra tươi cười xán lạn, người đầy phóng túng, xinh đẹp trong mắt toát ra vài phần giảo hồ tính kế.
Trên mặt cô không cỏ xa cách như
trước, đối diện với hai tròng mắt tràn đầy tươi cười, đáy lòng Tần Phong khẽ run, nổi lên nhè nhẹ chờ mong.
Cứ việc đáy lòng kích động như thế nào, trên mặt Tần Phong vẫn thờ ơ như cũ.
Anh không tự giác nắn vuốt đầu ngón tay.
Phát hiện động tác này có chút khẩn trương quá mức, anh nhét tay vào trong túi quần, cà lơ phất phơ vòng qua Hàn Nhàn, bước chân dài đi đến trước Tần Nguyên.
Tần Phong đứng ở trước mặt Tần Nguyên, soái khí trên mặt lộ ra nụ
cười vô lại: “Nguyên Nguyên, nửa tháng không gặp nha, nay thật khó có dịp trở về, không lẽ mặt trời mọc hướng tây rồi sao?”
Thanh niên trước mắt có dung nhan soái khí lãnh ngạnh, vô cùng lưu manh, một bộ dáng bất cần đời vô lại.
Rõ ràng lúc anh ấy nhìn cô, đáy mắt chứa đầy lo lắng, trong miệng lại nói mấy lời làm người khác phân không ra chân tình cùng giả ý.
Tần Nguyên gợl lên khỏe môi, cười cong hai mắt.
Hết thảy từ đầu tới cuối.
Anh ba như vậy, cô thật lâu thật lâu rồi không gặp.
Anh không như kiếp trước chật vật bát kham, thần hồn sa đọa, làm người cảm thấy thật đáng buồn lại đáng thương.
Anh như thiếu niên năm đó bừa bãi, kiệt ngạo khó thuần, vô bi vô đau.
Con ngươi Tần Nguyên tràn đầy ý cười híp lại, chìa khóa xe chuyển động trong tay đột nhiên im bặt.
Ngay sau đó, chìa khóa xe ném về phía Tần Phong.
Tần Phong sớm ở lúc cô ra tay, thần
sắc trong mắt nháy mắt bị cảnh giác thay thế.
Một kích này của Tần Nguyên, anh có thể dễ dàng tránh đi.
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Tần Nguyên dựa vào tường, vẻ hài hước hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt tinh xảo vũ mị, ngón trỏ cô xoay xoay chiếc chìa khóa xe.
Lúc Tần Phong mở miệng trêu ghẹo Hàn Nhàn, cô đã ở đây.
Mắt thấy Hàn Nhàn muốn tranh cãi với anh ba, lúc này cô mới lên tiếng chứng tỏ sự tồn tại.
Tần Phong theo thanh âm nhìn lại.
Tư thái Tần Nguyên lười nhác dựa vào cửa, một cảm giác hồn nhiên thiên thành quen thuộc đánh úp lại.
Cái loại khí chất tùy ý vô lại khác anh mấy.
Đáy mắt Tần Phong toát ra vẻ kinh ngạc, làm như không dám tin tưởng.
Em gái ở cách đó không xa, anh cảm giác như vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Khuôn mặt Tần Nguyên tinh điêu tế trác, nở rộ ra tươi cười xán lạn, người đầy phóng túng, xinh đẹp trong mắt toát ra vài phần giảo hồ tính kế.
Trên mặt cô không cỏ xa cách như
trước, đối diện với hai tròng mắt tràn đầy tươi cười, đáy lòng Tần Phong khẽ run, nổi lên nhè nhẹ chờ mong.
Cứ việc đáy lòng kích động như thế nào, trên mặt Tần Phong vẫn thờ ơ như cũ.
Anh không tự giác nắn vuốt đầu ngón tay.
Phát hiện động tác này có chút khẩn trương quá mức, anh nhét tay vào trong túi quần, cà lơ phất phơ vòng qua Hàn Nhàn, bước chân dài đi đến trước Tần Nguyên.
Tần Phong đứng ở trước mặt Tần Nguyên, soái khí trên mặt lộ ra nụ
cười vô lại: “Nguyên Nguyên, nửa tháng không gặp nha, nay thật khó có dịp trở về, không lẽ mặt trời mọc hướng tây rồi sao?”
Thanh niên trước mắt có dung nhan soái khí lãnh ngạnh, vô cùng lưu manh, một bộ dáng bất cần đời vô lại.
Rõ ràng lúc anh ấy nhìn cô, đáy mắt chứa đầy lo lắng, trong miệng lại nói mấy lời làm người khác phân không ra chân tình cùng giả ý.
Tần Nguyên gợl lên khỏe môi, cười cong hai mắt.
Hết thảy từ đầu tới cuối.
Anh ba như vậy, cô thật lâu thật lâu rồi không gặp.
Anh không như kiếp trước chật vật bát kham, thần hồn sa đọa, làm người cảm thấy thật đáng buồn lại đáng thương.
Anh như thiếu niên năm đó bừa bãi, kiệt ngạo khó thuần, vô bi vô đau.
Con ngươi Tần Nguyên tràn đầy ý cười híp lại, chìa khóa xe chuyển động trong tay đột nhiên im bặt.
Ngay sau đó, chìa khóa xe ném về phía Tần Phong.
Tần Phong sớm ở lúc cô ra tay, thần
sắc trong mắt nháy mắt bị cảnh giác thay thế.
Một kích này của Tần Nguyên, anh có thể dễ dàng tránh đi.
Bình luận facebook