Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người khi đột nhiên nhìn thấy người lạ trong xe, nếu không hét thất thanh thì cũng tỏ ra hoảng sợ. Nhưng Phi Yến lại khá bình tĩnh trong tình huống này. Có lẽ đây là thói quen xấu của nhiều người, khi trong lòng có bất mãn thì mọi thứ trên đời đều bất cần, cảm giác không còn sợ gì cả.
"Lập tức xuống xe! trước khi tôi gọi người đến."
Hôm nay đúng là một ngày không ra gì, bị bẻ mặt trước Tề Hạo còn chưa đủ, giờ lại có trộm trong xe.
"Phi Yến!"
Vào giây phút Phi Yến nghe lại giọng nói đó sau nhiều năm, không gian như đứng yên. Mọi cảm xúc đang xáo trộn trong cô đều dừng lại, tất cả sự tập trung đều giành hết cho giọng nói cô vừa nghe.
Từ nhiều năm nay, Phi Yến rất ít khi nghe thấy mọi người gọi mình bằng cái tên đó, họ đều gọi cô là Trình Tổng . Ngoại trừ những người thân thuộc, cho nên rất bất ngờ. Vì vậy, Phi Yến đã xoay người lại một lần nữa. Và cô nhận ra điều bất thường mà đáng ra cô phải cảm nhận ngay từ đầu.
"Hoắc Khiêm...không..không đúng"
Phi Yến gần như không tin vào điều mắt mình đang nhìn thấy, khi trước mặt cô là những con người xa lạ nhưng lại có diện mạo quá quen thuộc. Những gương mặt khơi lại tất cả hồi ức thanh xuân trong cô, khiến mọi cảm xúc ùa về cùng một lúc.
"Phi Yến! "
Và khi Dục Uyển lên tiếng gọi một lần nữa, thì tất cả sự bình tĩnh mà Phi Yến từng có đều không còn. Vì cô đã nhận....
"Dục Uyển!"
-----------------------------------
Cùng thời điểm
Bốn cánh cổng lớn của Bạch gia cùng lúc mở ra, vì bọn họ không còn xa lạ vì với những biển số xe này. Huynh đệ Bạch bang xếp dọc theo lối vào, đều đứng cúi đầu chào khi những chiếc xe lướt qua người họ. Mercedes, Ferrari và Lamborghini chạy một vòng tròn lớn, trước đài phun nước rồi thắng gấp trước ngôi biệt thự.
"Ầm..m..!!!"
Hoắc Khiêm, Hoắc Luật và Hoắc Phi cùng lúc bước xuống xe, đóng gấp cửa lại và chạy thẳng vào trong.
Bạch Ngạn Tổ cũng vừa thay xong lể phục, đang từ trên lầu xuống thì nhìn thấy ba anh em nhà họ Hoắc, trên mặt liền nở nụ cười niềm nở. Vì khó có khi, mà cả anh anh em nhà này cùng xuất hiện ở nhà hắn.
"Hôm nay Bạch gia có vinh hạnh lớn gì mà lại...có..." Hắn còn chưa hết vui mừng thì có người nôn nóng cắt ngang.
"Dục Uyển đâu?"
Hoắc Phi nhìn khắp đại sảnh nhưng không tìm được người muốn gặp, nên lập tức chất vấn Bạch Ngạn Tổ, người đã gọi điện hắn đến đây.
"Từ từ đã... cậu đang làm nhăn áo mình"
Xông thẳng vào mũi Bạch Ngạn Tổ là mùi thuốc khó ngửi của thuốc khử trùng, mùi tanh của máu, còn nhiều mùi mà hắn chưa ngửi ra và phân loại, nhưng chung quy lại là tất cả mùi của bệnh viện đều khoác trên người của Hoắc Phi lúc này.
"Phi! bao nhiêu ngày rồi cậu không về nhà? Có cần mượn phòng tắm nhà mình...khắp người cậu đều là mùi của bệnh viện"
"Nói thêm một câu dư thừa, tin mình đánh chết cậu? Dục Uyển đâu?"
Hoắc Phi mệt mỏi từ trong phòng phẫu thuật bước ra và chuẩn bị về nhà tắm rửa, trước khi đến dự hôn lễ của Lữ Phóng. Thì hắn lại nhận được điện thoại của Bạch Ngạn Tổ, thông báo có tin tức của Dục Uyển. Còn gấp hơn khi nghe tín hiệu từ phòng cấp cứu, ngay cả áo blouse còn chưa thay ra, hắn đã chạy thẳng đến đây.
"Tổ! có phải đã tìm thấy Dục Uyển?"
Chỉnh chu và gọn gàng hơn em trai mình, Hoắc Luật đã khoác trên bộ lễ phục. Hắn đang trên đường đến dự hôn lễ của Lữ Phóng, chỉ còn cách điểm đến có vài km nhưng vì cuộc gọi của Bạch Ngạn Tổ, đã quay ngược đầu xe và có mặt tại đây.
"Vẫn chưa"
"Cậu vừa nói cái gì?" Hoắc Phi lần nữa lấn tới, nắm lấy cổ áo của Bạch Ngạn Tổ.
"Mình nói vẫn chưa biết Dục Uyển đang ở đâu, vẫn đang cho người điều tra."
"Thằng này...có phải muốn ăn đập, chưa tìm ra...vậy cậu gọi điện bọn tôi làm gì."
Nghe Bạch Ngạn Tổ nói xong, Hoắc Phi lập tức vung nắm đấm lên dọa người. Bạch Ngạn Tổ liền đưa tay đở lấy.
"Nhưng mình có một chút tin tức liên quan đến Dục Uyển"
Ai bảo ba người họ gấp như vậy, đúng là anh em sinh ba, hành xử giống hệt nhau, vừa nghe xong câu trước thì câu sau đã cúp máy, hắn vẫn còn chưa kịp nói hết.
"Là tin tức gì?"
Hoắc Khiêm từ trong phòng họp bước ra, lễ phục cũng đã chuẩn bị sẵn đặt trên giá treo trong phòng chủ tịch, chỉ việc khoác lên và đi đến hôn lễ của Lữ Phóng. Trong lúc hắn đang mặc lễ phục thì điện thoại của Bạch Ngạn Tổ gọi đến, cũng lại vì hai chữ "Dục Uyển" đã ảnh hưởng toàn bộ lịch trình mà Lưu Trợ lý sắp xếp cho Hoắc Khiêm.
"Trên bàn là những tài liệu liên quan đến mẹ con Dục Uyển, mình vừa cho người điều tra ...các cậu không muốn biết, những năm qua họ sống thế nào? Dục Uyển làm thế nào chăm sóc bọn trẻ".
Bạch Ngạn Tổ chỉnh sửa lại cổ áo, rồi ngồi xuống ghế. Hắn đem những tài liệu liên quan đến Dục Uyển trong nhiều năm qua, đẩy tất cả về phía ba anh em họ Hoắc.
"Đây là tài liệu của mười năm trước, lúc đó mẹ con họ còn ở Hán Thành.. tuy không nhiều, nhưng mình nghĩ các cậu sẽ muốn xem, nên mang hết về đây"
Tất cả tài liệu trên bàn phấn lớn là thông báo đuổi học của Hoắc Kiêu, đơn khiếu nại đánh nhau của Hoắc Lôi. Không có mấy tin tức nói về Dục Uyển, có chăng là vài tấm ảnh chụp vô tình và cô bị lọt vào khung hình khi đến tham gia những hoạt động ngoại khóa của trường.
"Dục Uyển..."
Dù chỉ là những bức hình chụp thoáng qua, nhìn không rõ diện mạo, nhưng cả Hoắc Phi và Hoắc Luật đều nhìn đến thẩn thờ, cảm xúc mãnh liệt ở lòng ngực lại trổi dậy. Năm tháng trôi qua, mọi kí ức trở nên cũ kỹ theo thời gian, nhưng hình ảnh của cô cứ mới trong tâm trí họ.
Suốt nhiều năm, Hoắc Luật dù đã cố không nhớ, không nghĩ đến nhưng tim vẫn nhói ngực vẫn đau vì hắn không thể thay đổi sự thật là Dục Uyển đã chết. Từng ngày trôi qua Hoắc Phi đều trải qua cảm giác bất mãn tuyệt vọng vì không có năng lực mang cô trở lại.
Nhưng rồi một ngày bình thường như những chuỗi ngày tuyệt vọng mà anh em họ đã trải qua, họ được tin Dục Uyển còn sống. Mỗi tối trước khi ngủ họ đều hi vọng đều này sẽ xảy ra, nhưng sáng mai họ lại ôm lấy tuyệt vọng.
Và khi điều tưởng như không thể xảy ra, dù nhiều lần nói với mình nhưng họ vẫn có cảm giác bất an. Mãi khi cầm lấy những tấm hình này trong tay và họ thật sự đã tin.
Dục Uyển còn sống...
Những ngày hắn và cô trải qua trên Đảo, mặc dù lúc đó tâm trí hắn chỉ ngang tầm đứa trẻ nhưng mỗi ngày đều là một sự ngọt ngào, cái tư vị hạnh phúc đó hắn mãi không thể quên. Nhưng hắn lại để lãng phí hết mười mấy năm chỉ để nhớ ra cô, đây là nổi luyến tiếc lớn nhất trong đời của Hoắc Khiêm.
Dục Uyển tôi nhất định sẽ không để mất em...
Ánh mắt của Hoắc Khiêm, quan tâm của Hoắc Luật lần lượt di dời sang hai đứa nhóc đứng bên cạnh Dục Uyển trong ảnh chụp, tuy là của nhiều năm về trước, nhưng anh em họ lại có thứ niềm tin mãnh liệt vào hai bản sao giống hệt, rằng đứa nhóc này chính là con của mình.
"Nó là Hoắc Lôi, đúng không?"
Nhìn vẻ mặt vui mừng và nụ cười ngây ngô của Hoắc Luật lần đầu tiên nhìn thấy con trai, Hoắc Phi cảm thấy bản thân thật xấu xa vì lúc này hắn chỉ muốn lao vào đánh anh trai mình.
"Em xem...ngay từ lúc nhỏ Hoắc Kiêu đã rất giống anh."
Thêm một lần nữa, Hoắc Phi lại có tư tưởng bạo lực, khi nhìn thấy nụ cười tự mãn và đắc ý của Hoắc Khiêm. Cho dù hắn cố gắng hiểu tất cả chỉ là một tai nạn, nhưng không thể phủ nhận Hoắc Khiêm và Dục Uyển đã có những khoảnh khắc ngọt ngào trên đảo.
"Luật! nếu em nhìn thấy Hoắc Lôi của bây giờ, em còn bất ngờ hơn...thằng nhóc đó trưởng thành thật sự rất giống em" Hoắc Khiêm lên tiếng.
"Thật sao?" Nhìn thấy đôi mắt phát sáng của Hoắc Luật, người ngoài đều nhận ra hắn đang vui mừng cỡ nào.
"Đúng vậy...chỉ tiếc nếu anh dẫn nó đến gặp em sớm hơn, em có thể nhìn thấy nó...thằng bé không chỉ ngoại hình giống em, và chơi đàn cũng rất hay...anh rất ngưỡng mộ em." Hoắc Khiêm nói
"Hoắc Kiêu cũng không tệ...em nghe Trợ lý Lưu nói thằng bé rất thông minh" Hoắc Luật lên tiếng.
"Em nói cũng đúng...lúc gặp nó ở Khu bách hóa, dáng vẻ xuất chúng khi đó, có vài phần rất giống anh"
Hoắc Luật và Hoắc Khiêm đang mãi mê trong niềm vui tự mãn của mình, mà bỏ quên đi nổi đau của người ngồi bên cạnh.
"Rầm...!!!"
Hoắc Phi đập bàn một phát, sáu còn mắt đều ngơ ngát ngẩn lên nhìn.
"Phi! có chuyện gì?"
Anh khen con chú giỏi, chú khen con anh ngoan, hai người đó thật sự xem hắn chết rồi.
"Không có gì...em về trước"
Bây giờ đứng chung một chỗ, hít chung bầu không khí với hai ông anh mình, Hoắc Phi cũng cảm thấy đó là sự tra tấn.
Có con trai thì hay ho lắm sao, trên đời này đâu phải chỉ có con trai hai người là tài giỏi. Sao cứ phải chà đạp lên nổi đau của người khác. Nghĩ đến mà nước mũi muốn sôi sục.
Khổ thân Hoắc Phi trong lòng có ức nhưng lại không thể nói ra, vì nói ra hắn lại càng nhục với hai ông anh mình, nên chỉ có thể nuốt nổi ấm ức vào trong lòng mà đi.
"Phi! nó bị làm sao?"
"Không biết"
Tinh ý như Hoắc Luật, sáng suốt như Hoắc Khiêm nhưng lại không nhận ra khác thường của Hoắc Phi, đủ hiểu hai người này đang u mê mù quáng đến trình độ nào.
Bạch Ngạn Tổ có một câu nói rất tâm đắc và hoàn toàn thích hợp trong hoàn cảnh này. Người ngoài cuộc luôn sáng mắt hơn người trong cuộc.
"Chủ tịch! xe đã chuẩn bị xong"
Xe chuẩn bị là để dự hôn lể của Lữ Phóng, tài xế vào báo tin cho Bạch Ngạn Tổ biết vì đã đến giờ.
Giống như tâm trạng háo hức của tất cả mọi người khi nhận được thiệp mời, điều làm cho Hoắc Khiêm, Hoắc Luật và Bạch Ngạn Tổ cảm thấy tò mò là diện mạo của cô dâu mà Lữ Phóng kì công che giấu, họ rất muốn biết.
"Đi thôi! Đã đến giờ xem mặt cô dâu." Hoắc Khiêm lên tiếng tiếng.
"Cậu nghĩ đó là người phụ nữ thế nào? Thật sự rất tò mò."
Nhưng ba người họ vừa ra tới cửa thì Hoắc Luật lại nhận được cuộc gọi từ cấp dưới. Là người đứng đầu trong giới truyền thông, cho nên tất cả tin tức liên quan đến "giải trí" thì Hoắc Luật luôn là người nhận được chia sẻ đầu tiên.
"Không cần phải đi nữa" Hoắc Luật lên tiếng sau khi nghe xong điện thoại.
"Tại sao?"
"Hôn lễ đã bị hủy"
---------------------
Hôn lễ được tổ chức một cách hoàng tráng, tất cả thành phàn tai to mặt bự đều có mặt đông đủ nhưng nói hủy là hủy, đây đã là chuyện khó tiếp nhận lại thêm một chuyện phi lý mà họ chưa từng trải qua ở bất kì bữa tiệc nào.
"Phiền ngài xuống xe, cho chúng tôi kiểm tra xe"
Tất cả họ đều mù mờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì sao xe của họ khi rời khỏi Lữ gia đều bị tiến hành lục soát gắt gao. Tâm trạng rất là tức tối vì cách hành xử tiếp đãi khách của Lữ gia, nên gây ồn ào náo loạn không ít.
Nếu không phải có Tề Hạo đứng ra, thì Phi Yến đã phải đối mặt với việc kiểm tra xe. Dù không ưa, nhưng Dục Uyển lần này rất biết ơn hắn, nếu không có Tề Hạo mẹ con cô không thể an toàn rời khỏi Lữ gia.
Một tiếng sau_Bến Tàu
"Phi Yến! cám ơn cậu."
"Dục Uyển! cậu biết mình xấu hổ thế nào khi nghe cậu nói cám ơn mình? Nếu không phải vì mình, cậu và Hoắc Phi sớm đã có kết cuộc viên mãn, mình xin lỗi vì năm đó đã nói dối lừa mọi người..Dục Uyển..mình.."
Sự day dứt lớn nhất trong đời Phi Yến là lời nói dối năm đó, suốt nhiều năm cô vẫn luôn tự trách tai nạn của Dục Uyển, nổi bất hạnh của Hoắc Phi, tất cả đều là lỗi của mình.
"Phi Yến! cậu không cần phải tự trách, vì mình chưa bao giờ trách cậu...chuyện quá khứ mình không muốn nghĩ đến, hiện tại cuộc sống của mình và Tam Bảo rất tốt...mình không muốn phải đảo lộn."
"Dục Uyển! cậu không muốn gặp lại ba anh em họ, mình sẽ tôn trọng quyết định của cậu, nhưng hãy cho mình biết chỗ ở hiện tại của cậu, được không?"
"Phi Yến! mình hiểu cậu...nếu mình cho cậu biết chỗ ở của mình, một lúc nào đó cậu sẽ nói cho Hoắc Phi biết"
"Dục Uyển! mình xin cậu...mình hứa sẽ không cho Hoắc Phi biết, cậu làm ơn cho mình biết chỗ ở của cậu...nếu không mình sẽ đi theo cậu"
Trước sự đe dọa của Phi Yến, Dục Uyển đành phải nhượng bộ. Sau khi đã cầm được địa chỉ trong tay, Phi Yến mới an tâm cho người lên tàu.
Lúc tàu sắp khởi hành, tất cả hành khách hối hả lên tàu thì Hoắc Phù bất ngờ nhảy khỏi tàu, chạy đến trước mặt Phi Yến. Dục Uyển cũng không kịp giữ con gái lại.
Có lẽ vì con gái của Hoắc Phi, nên dù chỉ là lần gặp mặt đầu tiên nhưng Phi Yến lại có cảm tình đặc biệt với cô gái nhỏ trước mặt mình. Còn cho rằng rất đẹp đôi với Tiểu Huân nhà mình.
"Tiểu Phù! có chuyện gì sao con?"
"Dì Yến! dì giúp con chuyển tờ chi phiếu này cho tổng giám đốc L&U, nói với chú ấy...con không phải là kẻ lừa gạt, xin lỗi chú ấy...không thể đến chào tạm biệt chú ấy lần cuối."
Tổng giám đốc cả L&U không phải là Hoắc Luật, con bé quen biết Hoắc Luật từ khi nào? Phi Yến cảm thấy rất bất ngờ.
"Dì nói với chú ấy...nếu có thời gian đến nhà con chơi, phía sau tấm chi phiếu có ghi rõ địa chỉ."
Hoắc Phù rất muốn đích thân mình đem trả tấm chi phiếu này cho ông chú đẹp trai đó, nhưng mẹ cô lại như có thù với cái thành phố này, một giây cũng không muốn nán lại đây. Hại cô không thể đi tạm biệt chú ấy lần cuối.
"Tiểu Phù! còn đứng đó làm gì không mau lên tàu"
"Dạ! con tới ngay...Dì Yến, tạm biệt dì"
------------- hết chương 15---------------------
Chủ nhật, 14 tháng 10-18
"Lập tức xuống xe! trước khi tôi gọi người đến."
Hôm nay đúng là một ngày không ra gì, bị bẻ mặt trước Tề Hạo còn chưa đủ, giờ lại có trộm trong xe.
"Phi Yến!"
Vào giây phút Phi Yến nghe lại giọng nói đó sau nhiều năm, không gian như đứng yên. Mọi cảm xúc đang xáo trộn trong cô đều dừng lại, tất cả sự tập trung đều giành hết cho giọng nói cô vừa nghe.
Từ nhiều năm nay, Phi Yến rất ít khi nghe thấy mọi người gọi mình bằng cái tên đó, họ đều gọi cô là Trình Tổng . Ngoại trừ những người thân thuộc, cho nên rất bất ngờ. Vì vậy, Phi Yến đã xoay người lại một lần nữa. Và cô nhận ra điều bất thường mà đáng ra cô phải cảm nhận ngay từ đầu.
"Hoắc Khiêm...không..không đúng"
Phi Yến gần như không tin vào điều mắt mình đang nhìn thấy, khi trước mặt cô là những con người xa lạ nhưng lại có diện mạo quá quen thuộc. Những gương mặt khơi lại tất cả hồi ức thanh xuân trong cô, khiến mọi cảm xúc ùa về cùng một lúc.
"Phi Yến! "
Và khi Dục Uyển lên tiếng gọi một lần nữa, thì tất cả sự bình tĩnh mà Phi Yến từng có đều không còn. Vì cô đã nhận....
"Dục Uyển!"
-----------------------------------
Cùng thời điểm
Bốn cánh cổng lớn của Bạch gia cùng lúc mở ra, vì bọn họ không còn xa lạ vì với những biển số xe này. Huynh đệ Bạch bang xếp dọc theo lối vào, đều đứng cúi đầu chào khi những chiếc xe lướt qua người họ. Mercedes, Ferrari và Lamborghini chạy một vòng tròn lớn, trước đài phun nước rồi thắng gấp trước ngôi biệt thự.
"Ầm..m..!!!"
Hoắc Khiêm, Hoắc Luật và Hoắc Phi cùng lúc bước xuống xe, đóng gấp cửa lại và chạy thẳng vào trong.
Bạch Ngạn Tổ cũng vừa thay xong lể phục, đang từ trên lầu xuống thì nhìn thấy ba anh em nhà họ Hoắc, trên mặt liền nở nụ cười niềm nở. Vì khó có khi, mà cả anh anh em nhà này cùng xuất hiện ở nhà hắn.
"Hôm nay Bạch gia có vinh hạnh lớn gì mà lại...có..." Hắn còn chưa hết vui mừng thì có người nôn nóng cắt ngang.
"Dục Uyển đâu?"
Hoắc Phi nhìn khắp đại sảnh nhưng không tìm được người muốn gặp, nên lập tức chất vấn Bạch Ngạn Tổ, người đã gọi điện hắn đến đây.
"Từ từ đã... cậu đang làm nhăn áo mình"
Xông thẳng vào mũi Bạch Ngạn Tổ là mùi thuốc khó ngửi của thuốc khử trùng, mùi tanh của máu, còn nhiều mùi mà hắn chưa ngửi ra và phân loại, nhưng chung quy lại là tất cả mùi của bệnh viện đều khoác trên người của Hoắc Phi lúc này.
"Phi! bao nhiêu ngày rồi cậu không về nhà? Có cần mượn phòng tắm nhà mình...khắp người cậu đều là mùi của bệnh viện"
"Nói thêm một câu dư thừa, tin mình đánh chết cậu? Dục Uyển đâu?"
Hoắc Phi mệt mỏi từ trong phòng phẫu thuật bước ra và chuẩn bị về nhà tắm rửa, trước khi đến dự hôn lễ của Lữ Phóng. Thì hắn lại nhận được điện thoại của Bạch Ngạn Tổ, thông báo có tin tức của Dục Uyển. Còn gấp hơn khi nghe tín hiệu từ phòng cấp cứu, ngay cả áo blouse còn chưa thay ra, hắn đã chạy thẳng đến đây.
"Tổ! có phải đã tìm thấy Dục Uyển?"
Chỉnh chu và gọn gàng hơn em trai mình, Hoắc Luật đã khoác trên bộ lễ phục. Hắn đang trên đường đến dự hôn lễ của Lữ Phóng, chỉ còn cách điểm đến có vài km nhưng vì cuộc gọi của Bạch Ngạn Tổ, đã quay ngược đầu xe và có mặt tại đây.
"Vẫn chưa"
"Cậu vừa nói cái gì?" Hoắc Phi lần nữa lấn tới, nắm lấy cổ áo của Bạch Ngạn Tổ.
"Mình nói vẫn chưa biết Dục Uyển đang ở đâu, vẫn đang cho người điều tra."
"Thằng này...có phải muốn ăn đập, chưa tìm ra...vậy cậu gọi điện bọn tôi làm gì."
Nghe Bạch Ngạn Tổ nói xong, Hoắc Phi lập tức vung nắm đấm lên dọa người. Bạch Ngạn Tổ liền đưa tay đở lấy.
"Nhưng mình có một chút tin tức liên quan đến Dục Uyển"
Ai bảo ba người họ gấp như vậy, đúng là anh em sinh ba, hành xử giống hệt nhau, vừa nghe xong câu trước thì câu sau đã cúp máy, hắn vẫn còn chưa kịp nói hết.
"Là tin tức gì?"
Hoắc Khiêm từ trong phòng họp bước ra, lễ phục cũng đã chuẩn bị sẵn đặt trên giá treo trong phòng chủ tịch, chỉ việc khoác lên và đi đến hôn lễ của Lữ Phóng. Trong lúc hắn đang mặc lễ phục thì điện thoại của Bạch Ngạn Tổ gọi đến, cũng lại vì hai chữ "Dục Uyển" đã ảnh hưởng toàn bộ lịch trình mà Lưu Trợ lý sắp xếp cho Hoắc Khiêm.
"Trên bàn là những tài liệu liên quan đến mẹ con Dục Uyển, mình vừa cho người điều tra ...các cậu không muốn biết, những năm qua họ sống thế nào? Dục Uyển làm thế nào chăm sóc bọn trẻ".
Bạch Ngạn Tổ chỉnh sửa lại cổ áo, rồi ngồi xuống ghế. Hắn đem những tài liệu liên quan đến Dục Uyển trong nhiều năm qua, đẩy tất cả về phía ba anh em họ Hoắc.
"Đây là tài liệu của mười năm trước, lúc đó mẹ con họ còn ở Hán Thành.. tuy không nhiều, nhưng mình nghĩ các cậu sẽ muốn xem, nên mang hết về đây"
Tất cả tài liệu trên bàn phấn lớn là thông báo đuổi học của Hoắc Kiêu, đơn khiếu nại đánh nhau của Hoắc Lôi. Không có mấy tin tức nói về Dục Uyển, có chăng là vài tấm ảnh chụp vô tình và cô bị lọt vào khung hình khi đến tham gia những hoạt động ngoại khóa của trường.
"Dục Uyển..."
Dù chỉ là những bức hình chụp thoáng qua, nhìn không rõ diện mạo, nhưng cả Hoắc Phi và Hoắc Luật đều nhìn đến thẩn thờ, cảm xúc mãnh liệt ở lòng ngực lại trổi dậy. Năm tháng trôi qua, mọi kí ức trở nên cũ kỹ theo thời gian, nhưng hình ảnh của cô cứ mới trong tâm trí họ.
Suốt nhiều năm, Hoắc Luật dù đã cố không nhớ, không nghĩ đến nhưng tim vẫn nhói ngực vẫn đau vì hắn không thể thay đổi sự thật là Dục Uyển đã chết. Từng ngày trôi qua Hoắc Phi đều trải qua cảm giác bất mãn tuyệt vọng vì không có năng lực mang cô trở lại.
Nhưng rồi một ngày bình thường như những chuỗi ngày tuyệt vọng mà anh em họ đã trải qua, họ được tin Dục Uyển còn sống. Mỗi tối trước khi ngủ họ đều hi vọng đều này sẽ xảy ra, nhưng sáng mai họ lại ôm lấy tuyệt vọng.
Và khi điều tưởng như không thể xảy ra, dù nhiều lần nói với mình nhưng họ vẫn có cảm giác bất an. Mãi khi cầm lấy những tấm hình này trong tay và họ thật sự đã tin.
Dục Uyển còn sống...
Những ngày hắn và cô trải qua trên Đảo, mặc dù lúc đó tâm trí hắn chỉ ngang tầm đứa trẻ nhưng mỗi ngày đều là một sự ngọt ngào, cái tư vị hạnh phúc đó hắn mãi không thể quên. Nhưng hắn lại để lãng phí hết mười mấy năm chỉ để nhớ ra cô, đây là nổi luyến tiếc lớn nhất trong đời của Hoắc Khiêm.
Dục Uyển tôi nhất định sẽ không để mất em...
Ánh mắt của Hoắc Khiêm, quan tâm của Hoắc Luật lần lượt di dời sang hai đứa nhóc đứng bên cạnh Dục Uyển trong ảnh chụp, tuy là của nhiều năm về trước, nhưng anh em họ lại có thứ niềm tin mãnh liệt vào hai bản sao giống hệt, rằng đứa nhóc này chính là con của mình.
"Nó là Hoắc Lôi, đúng không?"
Nhìn vẻ mặt vui mừng và nụ cười ngây ngô của Hoắc Luật lần đầu tiên nhìn thấy con trai, Hoắc Phi cảm thấy bản thân thật xấu xa vì lúc này hắn chỉ muốn lao vào đánh anh trai mình.
"Em xem...ngay từ lúc nhỏ Hoắc Kiêu đã rất giống anh."
Thêm một lần nữa, Hoắc Phi lại có tư tưởng bạo lực, khi nhìn thấy nụ cười tự mãn và đắc ý của Hoắc Khiêm. Cho dù hắn cố gắng hiểu tất cả chỉ là một tai nạn, nhưng không thể phủ nhận Hoắc Khiêm và Dục Uyển đã có những khoảnh khắc ngọt ngào trên đảo.
"Luật! nếu em nhìn thấy Hoắc Lôi của bây giờ, em còn bất ngờ hơn...thằng nhóc đó trưởng thành thật sự rất giống em" Hoắc Khiêm lên tiếng.
"Thật sao?" Nhìn thấy đôi mắt phát sáng của Hoắc Luật, người ngoài đều nhận ra hắn đang vui mừng cỡ nào.
"Đúng vậy...chỉ tiếc nếu anh dẫn nó đến gặp em sớm hơn, em có thể nhìn thấy nó...thằng bé không chỉ ngoại hình giống em, và chơi đàn cũng rất hay...anh rất ngưỡng mộ em." Hoắc Khiêm nói
"Hoắc Kiêu cũng không tệ...em nghe Trợ lý Lưu nói thằng bé rất thông minh" Hoắc Luật lên tiếng.
"Em nói cũng đúng...lúc gặp nó ở Khu bách hóa, dáng vẻ xuất chúng khi đó, có vài phần rất giống anh"
Hoắc Luật và Hoắc Khiêm đang mãi mê trong niềm vui tự mãn của mình, mà bỏ quên đi nổi đau của người ngồi bên cạnh.
"Rầm...!!!"
Hoắc Phi đập bàn một phát, sáu còn mắt đều ngơ ngát ngẩn lên nhìn.
"Phi! có chuyện gì?"
Anh khen con chú giỏi, chú khen con anh ngoan, hai người đó thật sự xem hắn chết rồi.
"Không có gì...em về trước"
Bây giờ đứng chung một chỗ, hít chung bầu không khí với hai ông anh mình, Hoắc Phi cũng cảm thấy đó là sự tra tấn.
Có con trai thì hay ho lắm sao, trên đời này đâu phải chỉ có con trai hai người là tài giỏi. Sao cứ phải chà đạp lên nổi đau của người khác. Nghĩ đến mà nước mũi muốn sôi sục.
Khổ thân Hoắc Phi trong lòng có ức nhưng lại không thể nói ra, vì nói ra hắn lại càng nhục với hai ông anh mình, nên chỉ có thể nuốt nổi ấm ức vào trong lòng mà đi.
"Phi! nó bị làm sao?"
"Không biết"
Tinh ý như Hoắc Luật, sáng suốt như Hoắc Khiêm nhưng lại không nhận ra khác thường của Hoắc Phi, đủ hiểu hai người này đang u mê mù quáng đến trình độ nào.
Bạch Ngạn Tổ có một câu nói rất tâm đắc và hoàn toàn thích hợp trong hoàn cảnh này. Người ngoài cuộc luôn sáng mắt hơn người trong cuộc.
"Chủ tịch! xe đã chuẩn bị xong"
Xe chuẩn bị là để dự hôn lể của Lữ Phóng, tài xế vào báo tin cho Bạch Ngạn Tổ biết vì đã đến giờ.
Giống như tâm trạng háo hức của tất cả mọi người khi nhận được thiệp mời, điều làm cho Hoắc Khiêm, Hoắc Luật và Bạch Ngạn Tổ cảm thấy tò mò là diện mạo của cô dâu mà Lữ Phóng kì công che giấu, họ rất muốn biết.
"Đi thôi! Đã đến giờ xem mặt cô dâu." Hoắc Khiêm lên tiếng tiếng.
"Cậu nghĩ đó là người phụ nữ thế nào? Thật sự rất tò mò."
Nhưng ba người họ vừa ra tới cửa thì Hoắc Luật lại nhận được cuộc gọi từ cấp dưới. Là người đứng đầu trong giới truyền thông, cho nên tất cả tin tức liên quan đến "giải trí" thì Hoắc Luật luôn là người nhận được chia sẻ đầu tiên.
"Không cần phải đi nữa" Hoắc Luật lên tiếng sau khi nghe xong điện thoại.
"Tại sao?"
"Hôn lễ đã bị hủy"
---------------------
Hôn lễ được tổ chức một cách hoàng tráng, tất cả thành phàn tai to mặt bự đều có mặt đông đủ nhưng nói hủy là hủy, đây đã là chuyện khó tiếp nhận lại thêm một chuyện phi lý mà họ chưa từng trải qua ở bất kì bữa tiệc nào.
"Phiền ngài xuống xe, cho chúng tôi kiểm tra xe"
Tất cả họ đều mù mờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì sao xe của họ khi rời khỏi Lữ gia đều bị tiến hành lục soát gắt gao. Tâm trạng rất là tức tối vì cách hành xử tiếp đãi khách của Lữ gia, nên gây ồn ào náo loạn không ít.
Nếu không phải có Tề Hạo đứng ra, thì Phi Yến đã phải đối mặt với việc kiểm tra xe. Dù không ưa, nhưng Dục Uyển lần này rất biết ơn hắn, nếu không có Tề Hạo mẹ con cô không thể an toàn rời khỏi Lữ gia.
Một tiếng sau_Bến Tàu
"Phi Yến! cám ơn cậu."
"Dục Uyển! cậu biết mình xấu hổ thế nào khi nghe cậu nói cám ơn mình? Nếu không phải vì mình, cậu và Hoắc Phi sớm đã có kết cuộc viên mãn, mình xin lỗi vì năm đó đã nói dối lừa mọi người..Dục Uyển..mình.."
Sự day dứt lớn nhất trong đời Phi Yến là lời nói dối năm đó, suốt nhiều năm cô vẫn luôn tự trách tai nạn của Dục Uyển, nổi bất hạnh của Hoắc Phi, tất cả đều là lỗi của mình.
"Phi Yến! cậu không cần phải tự trách, vì mình chưa bao giờ trách cậu...chuyện quá khứ mình không muốn nghĩ đến, hiện tại cuộc sống của mình và Tam Bảo rất tốt...mình không muốn phải đảo lộn."
"Dục Uyển! cậu không muốn gặp lại ba anh em họ, mình sẽ tôn trọng quyết định của cậu, nhưng hãy cho mình biết chỗ ở hiện tại của cậu, được không?"
"Phi Yến! mình hiểu cậu...nếu mình cho cậu biết chỗ ở của mình, một lúc nào đó cậu sẽ nói cho Hoắc Phi biết"
"Dục Uyển! mình xin cậu...mình hứa sẽ không cho Hoắc Phi biết, cậu làm ơn cho mình biết chỗ ở của cậu...nếu không mình sẽ đi theo cậu"
Trước sự đe dọa của Phi Yến, Dục Uyển đành phải nhượng bộ. Sau khi đã cầm được địa chỉ trong tay, Phi Yến mới an tâm cho người lên tàu.
Lúc tàu sắp khởi hành, tất cả hành khách hối hả lên tàu thì Hoắc Phù bất ngờ nhảy khỏi tàu, chạy đến trước mặt Phi Yến. Dục Uyển cũng không kịp giữ con gái lại.
Có lẽ vì con gái của Hoắc Phi, nên dù chỉ là lần gặp mặt đầu tiên nhưng Phi Yến lại có cảm tình đặc biệt với cô gái nhỏ trước mặt mình. Còn cho rằng rất đẹp đôi với Tiểu Huân nhà mình.
"Tiểu Phù! có chuyện gì sao con?"
"Dì Yến! dì giúp con chuyển tờ chi phiếu này cho tổng giám đốc L&U, nói với chú ấy...con không phải là kẻ lừa gạt, xin lỗi chú ấy...không thể đến chào tạm biệt chú ấy lần cuối."
Tổng giám đốc cả L&U không phải là Hoắc Luật, con bé quen biết Hoắc Luật từ khi nào? Phi Yến cảm thấy rất bất ngờ.
"Dì nói với chú ấy...nếu có thời gian đến nhà con chơi, phía sau tấm chi phiếu có ghi rõ địa chỉ."
Hoắc Phù rất muốn đích thân mình đem trả tấm chi phiếu này cho ông chú đẹp trai đó, nhưng mẹ cô lại như có thù với cái thành phố này, một giây cũng không muốn nán lại đây. Hại cô không thể đi tạm biệt chú ấy lần cuối.
"Tiểu Phù! còn đứng đó làm gì không mau lên tàu"
"Dạ! con tới ngay...Dì Yến, tạm biệt dì"
------------- hết chương 15---------------------
Chủ nhật, 14 tháng 10-18
Bình luận facebook