Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
Lữ gia.
Trước mặt Lữ Phóng là một bàn dài thức ăn, cả Ta lẫn Tây, từ đơn giản đến phức tạp nhưng không có món nào vừa khẩu vị hắn. Dao nĩa cầm lên cũng nhiều lần bỏ xuống, thức ăn mới cho vào miệng lại nhổ. Khiến cho kẻ trên người dưới Lữ gia, đang hồi hợp lo sợ. Mới sáng ra đã căng thẳng như vậy, thì cả ngày hôm nay họ làm sao mà thở đây...
"Rầm..!!"
Lữ Phóng bất ngờ đập mạnh hai tay xuống bàn, hai hàng ngang đứng hầu đều giựt nảy người, quả tim vừa nhảy ra khỏi lòng ngực, may mắn chụp kịp, gắn ngược trở lại và vẫn còn chạy tốt.
"Chủ tịch! ngài có khách"
"Là ai?" Lữ Phóng hằn hộc lên tiếng
Quản gia còn chưa kịp trả lời, thì người ở ngoài cửa đã tiến vào. Vẻ mặt của Lữ Phóng lập tức biến đổi, trở nên hưng phấn khác thường như vừa được cho uống thuốc kích thích quá liều. Vì người hắn mong chờ cuối cùng đã đến.
"Wow...thật sự là vinh hạnh lớn của Lữ gia, Hoắc chủ tịch mời ngồi...mời ngồi, người đâu.. mau dâng trà."
"Không cần khách sáo...chúng ta đều là người nhà"
Hoắc Khiêm nhếch miệng cười, rồi kéo ghế ra. Hắn ngồi vắt chân lên ghế, đối diện Lữ Phóng. Nhìn vết thương màu sắc sặc sỡ trên mặt của kẻ đối diện mà không nhịn được cười.
"Phi cũng thật quá nặng tay, chắc là đau lắm thì phải?"
Không biết là hắn đang quan tâm hay cố tình châm chọc Lữ Phóng. Miếng thịt đã đưa vào miệng, lại vì câu nói của Hoắc Khiêm mà không thể nuốt xuống, nhưng vẫn gượng cười tỏ vẻ ăn rất ngon, vừa nhai vừa nói chuyện như anh em thân thiết.
"Hôm qua Hoắc Luật và Hoắc Phi đến thăm anh, sao chú lại không đến...anh tự hỏi không biết mình lại làm gì phật ý, khiến chú giận nên không đến thăm anh....cả đêm vì chuyện này mà mất ngủ"
"Nếu anh không nói, tôi cũng không biết mình lại được yêu thích đến vậy?" Hoắc Khiêm nhếch miệng cười.
Lữ Phóng ngừng lại động tác cắt thịt, ngẩn đầu lên nhìn Hoắc Khiêm.
"Chú không biết mình đặc biệt thế nào với anh sao? công ty anh mới thành lập chú cho người phá...nhà đầu tư của anh chú giành, ngay cả nhân viên của anh chú cũng cướp...chú có biết, ngay cả lúc ngủ, anh vẫn không thể bỏ chú ra khỏi tâm trí"
Tất cả đều có lý do, không phải tự dưng Hoắc Khiêm lại ưu ái người anh họ này quá mức. Nhiều năm nay, Lữ Phòng và Tề Diệu hợp mưu gây rối việc kinh doanh của hắn, nhưng giấy phép của hắn đều bị trì hoãn không lý do, công trường của hắn thì thường xuyên có kẻ lạ đến gây rối, còn không phải là chuyện tốt của hai người họ gây ra sao. Hắn chỉ là ăn miếng trả miếng, người khác lấy đi của hắn cái gì, thì hắn sẽ trả lại cho họ như vậy.
"Chú đến đây chắc không phải chỉ để thăm anh... mục đích thật sự...có phải liên quan đến người phụ nữ đó?"
"Nếu anh đã thẳng thắng như vậy, thì cũng không cần phải vòng vo...nói xem..anh cần điều kiện gì để ly hôn với Dục Uyển?"
Lúc đầu là hắn muốn cắt đứt mối quan hệ hợp pháp giữa Dục Uyển và gã chồng đầu to của cô. Nên sau khi sắp xếp chỗ ở của Dục Uyển, liền liên lạc với luật sư Kim để bàn về thủ tục ly hôn. Nhưng hắn không ngờ, người cùng Uyển chia sẻ nửa tờ hôn thú còn lại... không phải là tên đầu to kia, mà là Lữ Phóng.
Thật không khó tin, bọn họ cũng vừa kết hôn khoảng một tháng trước, cùng thời điểm hắn nhận được thiệp mừng từ người anh họ này. Mà có lẽ, ngay cả Dục Uyển cũng không biết mình đã trở thành bà Lữ hợp pháp từ lâu.
Lữ Phóng đặt cả nĩa và dao xuống bàn. Hắn cầm khăn bên cạnh lên, lau miệng.
"Anh kể cho chú nghe một câu chuyện vui...sau khi chú giành mất dự án nghìn tỉ của anh...anh đau lắm, anh trách ông trời tại sao lại quá bất công... để chú cái gì đi trước anh một bước, còn cưỡi lên đầu của anh suốt nhiều năm." Lữ Phóng vừa nói vừa chỉ tay lên trời, đầy phẩn nộ.
"Nhưng có thể là ông ấy thấy chú gây nghiệt nhiều quá, nên mới để anh tìm thấy Dục Uyển...chú biết anh đã nghĩ gì đầu tiên không? là chú...Chủ tịch Hoắc, chú tiêu rồi"
Lúc đầu nhìn thấy Dục Uyển ở Đảo chết, hắn đã nghĩ ngay đến kế hoạch trả thù. Hoắc Khiêm thì hắn không làm gì được, nên chỉ có thể đem cơn giận của mình, gián tiếp trút lên những người thân bên cạnh của Hoắc Khiêm.
Hoắc Luật và Hoắc Phi là hai người thân duy nhất có tầm ảnh hưởng lớn với Hoắc Khiêm. Hắn thật rất hiếu kì khi phải nhìn thấy dáng vẻ đau đớn bất lực của em trai mình, thì người làm anh trai như Hoắc Khiêm sẽ có cảm nghĩ gì. Có chấp nhận vì em trai mình mà đánh đổi. Chính vì vậy, mà ý tưởng cùng Dục Uyển kết hôn đã khai sinh từ đó.
Nhưng rồi , lại để hắn nhìn thấy một thằng nhóc có diện mạo giống hệt Hoắc Khiêm, còn gọi Dục Uyển bằng mẹ. Không biết hắn đã sung sướng tột cùng thế nào, khi biết Hoắc Khiêm cũng có phần trong cuộc đời của Dục Uyển.
"Nói đi! điều kiện của anh là gì?"
"Không chỉ dự án một ngàn tỉ mà chú phải bồi thường...anh còn muốn cả khu du lịch sinh thái Cát Thiên Sa, khu dân cư Xóm Miễu, liên doanh tổ hợp khách sạn ở Hán Thành...và cả dự ánh mà chú chuẩn bị đấu thầu ở Hán Trì ...phải nhượng hết cho anh"
"Một lúc lại ăn nhiều như vậy..anh có nuốt nổi không?" Hoắc Khiêm nói, tất cả những yêu cầu của Lữ Phóng đều là dự án hàng đầu sinh lợi cho Hoắc thị, tổn thất lần này không phải nhỏ.
"Đừng hỏi anh có nuốt nổi hay không...tự hỏi chú xem, người phụ nữ đó có đáng giá để chú bỏ ra hay không?"
Thua thiệt nhiều năm, đến lúc Lữ Phóng hắn phải lấy cả vốn lẫn lãi. Hoắc Khiêm tự mình tìm đến cửa, điều đó cho thấy Dục Uyển thật sự có trọng lượng trong lòng hắn.
"Được...tôi chấp nhận lời đề nghị của anh, nhưng tôi chỉ bồi tường một tỉ kia cho anh trước.... những thứ còn lại...phải chờ tới khi anh hoàn thành xong thủ tục ly hôn với Dục Uyển.''
Cũng không khác so với tưởng tượng của Hoắc Khiêm. Hắn đã chấp nhận đến đây thì đã lường trước cái giá bỏ ra không hề nhỏ, vì đã chuẩn bị tâm lý từ trước nên cũng không quá bất ngờ trước những yêu cầu quá đáng của Lữ Phóng.
-------------------
Để có được một chữ kí của Lữ Phóng trên tờ giấy ly hôn, đổi lại tự do cho Dục Uyển, cái giá dù đắc cũng xứng đáng. Chuyện thỏa thuận ly hôn giữa hắn và Lữ Phóng, Hoắc Khiêm cũng không muốn cho Phi Luật biết, tránh phát sinh thêm rắc rối, nên muốn tự mình thu xếp tất cả, và xem như là chưa từng có chuyện gì.
"Chủ tịch!"
Khi Hoắc Khiêm quay lại tòa lâu đài trên đảo thì cả trăng sao đều đã lên cao. Hắn mệt mỏi ngã lưng xuống ghế, tháo cà vạt và cởi áo vest ném sang một bên. Hơi ngẩn đầu và hướng mắt nhìn về phía căn phòng ở trên lầu.
Từ trên cầu thang, một người phụ nữ trung niên đang bưng khay thức ăn đi xuống.
"Sáng giờ vẫn chưa chịu ăn?"
"Dạ phải...phu nhân nói không biết chủ tịch lại cho gì vào trong thức ăn, cho nên... dù có đói chết, phu nhân cũng sẽ không ăn bất cứ thứ gì"
Hoắc Khiêm đặt tay lên trán xoa nhẹ, người phụ nữa này thật sự.....biết cách làm cho hắn đau đầu.
"Đặt thức ăn xuống...chị có thể đi nghỉ"
"Dạ! chủ tịch"
--------------------
Khi Hoắc Khiêm đẩy cửa phòng nhìn vào, thì Dục Uyển vẫn còn đang chùm kín chăn và nằm ở trên giường. Hắn bưng theo khay thức ăn vào trong phòng và đặt xuống bàn. Sau đó đi đến bên giường, giơ tay kéo tấm chăn ra.
Hắn biết Dục Uyển vẫn còn giận vì hắn đã nhiều lần hạ thuốc vào thức ăn, khiến cô phải hôn mê. Nhưng nếu cô ngoan ngoãn phối hợp thì hắn có dùng đến hạ sách này. Hoắc Khiêm cúi người xuống ôm lấy cả người Dục Uyển nhấc bổng lên, và bưng đến bàn ăn.
Từ lúc Hoắc Khiêm bước vào phòng, thì Dục Uyển đã ngửi thấy mùi hương hương nước hoa quen thuộc trên người hắn. Chính vì vậy, cho dù tấm chăn kia đã kéo ra khỏi người, cô vẫn giả chết không muốn quan tâm đến hắn.
Cứ nghĩ sự ngược đãi và vũ nhục của Hoắc Khiêm đã làm với cô trong những ngày qua, mặc dù hắn đã hồi phục trí nhớ, thì một cổ nhiệt nóng trong người cô lại muốn bùng phát.
"Bốp! bốp..!!!"
Hoắc Khiêm vừa nhấc người Dục Uyển lên, thì cô bất ngờ với tay, cầm lấy cái gối và đánh tới tấp vào người hắn.
"Hoắc Khiêm chết tiệt! tại sao hồi phục trí nhớ lại không nói cho tôi biết? anh là đồ khốn..."
"Khiến tôi nhục nhã, khiến tôi khó xử...còn giam giữ tôi ở đây...anh muốn hành hạ tôi đến khi nào?"
Dục Uyển vừa mắng, vừa quơ gối đánh loạn xạ trên người Hoắc Khiêm. Hắn vừa né vừa đỡ cũng gian nan, cuối cùng cũng lấy lại được quyền chủ động, khống chế được cả hai tay của cô.
"Anh hành hạ em? hay em hành hạ anh, chính ai là người vừa mới gặp lại đã tuyên bố mình kết hôn...kết hôn còn chưa đủ, em còn nói ...em và chồng làm tình rất thường xuyên, là ai hành hạ ai?"
"Có thằng đàn ông nào giữ được bình tĩnh... khi biết vợ hắn cùng thằng khác làm tình mỗi ngày? em có nghĩ cho cảm nhận của anh khi đó?"
"Anh...là đồ ngốc sao? tôi nói gì anh cũng tin...."
Dục Uyển dùng tất cả lực đẩy Hoắc Khiêm ra, rồi bước xuống giường, nhưng do vì hôn mê nhiều ngày lại nằm ở trên giường suốt, nên cơ thể vẫn chưa kịp thích ứng. Chân vừa chạm đất đã chao đảo, muốn ngã, Hoắc Khiêm lại kịp thời đuổi theo, từ phía sau ôm lấy cô.
"Buông ra! tôi muốn về nhà."
Dục Uyển vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Hoắc Khiêm. Nhưng hắn càng xiết lại lại như tường thành kiên cố.
"Đây là nhà của em...em còn muốn đi đâu?" Hắn nói
"Là nhà của anh, không phải của tôi." Cô dùng lực đẩy hắn ra.
"Nhà của anh chính là nhà của em...tất cả mọi thứ của anh đều là của em, Uyển...mình đừng hành hạ nhau được không? chúng ta đều không còn nhỏ để chơi trò đuổi bắt...hãy thành thật cùng nhau, anh thật không tin... em không còn chút tình cảm nào với anh...những ngày tháng vui vẻ ở Đảo Chết, em không còn nhớ?"
Cảm nhận cô thôi không còn kháng cự. Hoắc Khiêm mới buông lõng hai tay, hắn xoay người Dục Uyển lại. Cúi người xuống nhìn cô.
"Uyển! chúng ta bắt đầu lại được không?"
"Chúng ta từng có bắt đầu sao? xin lỗi...người cùng tôi chia sẽ những ngày tháng ngọt ngào đó là Khiêm ngốc, không phải chủ tịch Hoắc...chưa từng có bắt đầu, thì sao tồn tại cái gọi là bắt đầu lại"
Dục Uyển gỡ hai tay của Hoắc Khiêm ra và đi thẳng đến ban công, cô biết mình sẽ không thể nào thoát khỏi đây nếu như Hoắc Khiêm không buông tay, nhưng cô có thể cách xa hắn ra. ít nhất lúc này cô muốn có một khoảng lặng của riêng mình.
Còn nghĩ Hoắc Khiêm sẽ đuổi theo. Nhưng khi cô xoay người lại, thì hắn đã nằm bất động trên sàn. Dục Uyển hoảng hốt vội vã chạy vào trong, đỡ hắn ngồi dậy.
Dục Uyển không ngừng lay động, nhưng Hoắc Khiêm không hề có phản ứng gì. Chuyện gì đã xảy ra....
"Hoắc Khiêm! anh mau tỉnh dậy...Hoắc Khiêm anh đừng làm em sợ..Hoắc Khiêm"
----------- hết chương 31----------------
Chủ nhật, ngày 24 tháng 2, 19
Trước mặt Lữ Phóng là một bàn dài thức ăn, cả Ta lẫn Tây, từ đơn giản đến phức tạp nhưng không có món nào vừa khẩu vị hắn. Dao nĩa cầm lên cũng nhiều lần bỏ xuống, thức ăn mới cho vào miệng lại nhổ. Khiến cho kẻ trên người dưới Lữ gia, đang hồi hợp lo sợ. Mới sáng ra đã căng thẳng như vậy, thì cả ngày hôm nay họ làm sao mà thở đây...
"Rầm..!!"
Lữ Phóng bất ngờ đập mạnh hai tay xuống bàn, hai hàng ngang đứng hầu đều giựt nảy người, quả tim vừa nhảy ra khỏi lòng ngực, may mắn chụp kịp, gắn ngược trở lại và vẫn còn chạy tốt.
"Chủ tịch! ngài có khách"
"Là ai?" Lữ Phóng hằn hộc lên tiếng
Quản gia còn chưa kịp trả lời, thì người ở ngoài cửa đã tiến vào. Vẻ mặt của Lữ Phóng lập tức biến đổi, trở nên hưng phấn khác thường như vừa được cho uống thuốc kích thích quá liều. Vì người hắn mong chờ cuối cùng đã đến.
"Wow...thật sự là vinh hạnh lớn của Lữ gia, Hoắc chủ tịch mời ngồi...mời ngồi, người đâu.. mau dâng trà."
"Không cần khách sáo...chúng ta đều là người nhà"
Hoắc Khiêm nhếch miệng cười, rồi kéo ghế ra. Hắn ngồi vắt chân lên ghế, đối diện Lữ Phóng. Nhìn vết thương màu sắc sặc sỡ trên mặt của kẻ đối diện mà không nhịn được cười.
"Phi cũng thật quá nặng tay, chắc là đau lắm thì phải?"
Không biết là hắn đang quan tâm hay cố tình châm chọc Lữ Phóng. Miếng thịt đã đưa vào miệng, lại vì câu nói của Hoắc Khiêm mà không thể nuốt xuống, nhưng vẫn gượng cười tỏ vẻ ăn rất ngon, vừa nhai vừa nói chuyện như anh em thân thiết.
"Hôm qua Hoắc Luật và Hoắc Phi đến thăm anh, sao chú lại không đến...anh tự hỏi không biết mình lại làm gì phật ý, khiến chú giận nên không đến thăm anh....cả đêm vì chuyện này mà mất ngủ"
"Nếu anh không nói, tôi cũng không biết mình lại được yêu thích đến vậy?" Hoắc Khiêm nhếch miệng cười.
Lữ Phóng ngừng lại động tác cắt thịt, ngẩn đầu lên nhìn Hoắc Khiêm.
"Chú không biết mình đặc biệt thế nào với anh sao? công ty anh mới thành lập chú cho người phá...nhà đầu tư của anh chú giành, ngay cả nhân viên của anh chú cũng cướp...chú có biết, ngay cả lúc ngủ, anh vẫn không thể bỏ chú ra khỏi tâm trí"
Tất cả đều có lý do, không phải tự dưng Hoắc Khiêm lại ưu ái người anh họ này quá mức. Nhiều năm nay, Lữ Phòng và Tề Diệu hợp mưu gây rối việc kinh doanh của hắn, nhưng giấy phép của hắn đều bị trì hoãn không lý do, công trường của hắn thì thường xuyên có kẻ lạ đến gây rối, còn không phải là chuyện tốt của hai người họ gây ra sao. Hắn chỉ là ăn miếng trả miếng, người khác lấy đi của hắn cái gì, thì hắn sẽ trả lại cho họ như vậy.
"Chú đến đây chắc không phải chỉ để thăm anh... mục đích thật sự...có phải liên quan đến người phụ nữ đó?"
"Nếu anh đã thẳng thắng như vậy, thì cũng không cần phải vòng vo...nói xem..anh cần điều kiện gì để ly hôn với Dục Uyển?"
Lúc đầu là hắn muốn cắt đứt mối quan hệ hợp pháp giữa Dục Uyển và gã chồng đầu to của cô. Nên sau khi sắp xếp chỗ ở của Dục Uyển, liền liên lạc với luật sư Kim để bàn về thủ tục ly hôn. Nhưng hắn không ngờ, người cùng Uyển chia sẻ nửa tờ hôn thú còn lại... không phải là tên đầu to kia, mà là Lữ Phóng.
Thật không khó tin, bọn họ cũng vừa kết hôn khoảng một tháng trước, cùng thời điểm hắn nhận được thiệp mừng từ người anh họ này. Mà có lẽ, ngay cả Dục Uyển cũng không biết mình đã trở thành bà Lữ hợp pháp từ lâu.
Lữ Phóng đặt cả nĩa và dao xuống bàn. Hắn cầm khăn bên cạnh lên, lau miệng.
"Anh kể cho chú nghe một câu chuyện vui...sau khi chú giành mất dự án nghìn tỉ của anh...anh đau lắm, anh trách ông trời tại sao lại quá bất công... để chú cái gì đi trước anh một bước, còn cưỡi lên đầu của anh suốt nhiều năm." Lữ Phóng vừa nói vừa chỉ tay lên trời, đầy phẩn nộ.
"Nhưng có thể là ông ấy thấy chú gây nghiệt nhiều quá, nên mới để anh tìm thấy Dục Uyển...chú biết anh đã nghĩ gì đầu tiên không? là chú...Chủ tịch Hoắc, chú tiêu rồi"
Lúc đầu nhìn thấy Dục Uyển ở Đảo chết, hắn đã nghĩ ngay đến kế hoạch trả thù. Hoắc Khiêm thì hắn không làm gì được, nên chỉ có thể đem cơn giận của mình, gián tiếp trút lên những người thân bên cạnh của Hoắc Khiêm.
Hoắc Luật và Hoắc Phi là hai người thân duy nhất có tầm ảnh hưởng lớn với Hoắc Khiêm. Hắn thật rất hiếu kì khi phải nhìn thấy dáng vẻ đau đớn bất lực của em trai mình, thì người làm anh trai như Hoắc Khiêm sẽ có cảm nghĩ gì. Có chấp nhận vì em trai mình mà đánh đổi. Chính vì vậy, mà ý tưởng cùng Dục Uyển kết hôn đã khai sinh từ đó.
Nhưng rồi , lại để hắn nhìn thấy một thằng nhóc có diện mạo giống hệt Hoắc Khiêm, còn gọi Dục Uyển bằng mẹ. Không biết hắn đã sung sướng tột cùng thế nào, khi biết Hoắc Khiêm cũng có phần trong cuộc đời của Dục Uyển.
"Nói đi! điều kiện của anh là gì?"
"Không chỉ dự án một ngàn tỉ mà chú phải bồi thường...anh còn muốn cả khu du lịch sinh thái Cát Thiên Sa, khu dân cư Xóm Miễu, liên doanh tổ hợp khách sạn ở Hán Thành...và cả dự ánh mà chú chuẩn bị đấu thầu ở Hán Trì ...phải nhượng hết cho anh"
"Một lúc lại ăn nhiều như vậy..anh có nuốt nổi không?" Hoắc Khiêm nói, tất cả những yêu cầu của Lữ Phóng đều là dự án hàng đầu sinh lợi cho Hoắc thị, tổn thất lần này không phải nhỏ.
"Đừng hỏi anh có nuốt nổi hay không...tự hỏi chú xem, người phụ nữ đó có đáng giá để chú bỏ ra hay không?"
Thua thiệt nhiều năm, đến lúc Lữ Phóng hắn phải lấy cả vốn lẫn lãi. Hoắc Khiêm tự mình tìm đến cửa, điều đó cho thấy Dục Uyển thật sự có trọng lượng trong lòng hắn.
"Được...tôi chấp nhận lời đề nghị của anh, nhưng tôi chỉ bồi tường một tỉ kia cho anh trước.... những thứ còn lại...phải chờ tới khi anh hoàn thành xong thủ tục ly hôn với Dục Uyển.''
Cũng không khác so với tưởng tượng của Hoắc Khiêm. Hắn đã chấp nhận đến đây thì đã lường trước cái giá bỏ ra không hề nhỏ, vì đã chuẩn bị tâm lý từ trước nên cũng không quá bất ngờ trước những yêu cầu quá đáng của Lữ Phóng.
-------------------
Để có được một chữ kí của Lữ Phóng trên tờ giấy ly hôn, đổi lại tự do cho Dục Uyển, cái giá dù đắc cũng xứng đáng. Chuyện thỏa thuận ly hôn giữa hắn và Lữ Phóng, Hoắc Khiêm cũng không muốn cho Phi Luật biết, tránh phát sinh thêm rắc rối, nên muốn tự mình thu xếp tất cả, và xem như là chưa từng có chuyện gì.
"Chủ tịch!"
Khi Hoắc Khiêm quay lại tòa lâu đài trên đảo thì cả trăng sao đều đã lên cao. Hắn mệt mỏi ngã lưng xuống ghế, tháo cà vạt và cởi áo vest ném sang một bên. Hơi ngẩn đầu và hướng mắt nhìn về phía căn phòng ở trên lầu.
Từ trên cầu thang, một người phụ nữ trung niên đang bưng khay thức ăn đi xuống.
"Sáng giờ vẫn chưa chịu ăn?"
"Dạ phải...phu nhân nói không biết chủ tịch lại cho gì vào trong thức ăn, cho nên... dù có đói chết, phu nhân cũng sẽ không ăn bất cứ thứ gì"
Hoắc Khiêm đặt tay lên trán xoa nhẹ, người phụ nữa này thật sự.....biết cách làm cho hắn đau đầu.
"Đặt thức ăn xuống...chị có thể đi nghỉ"
"Dạ! chủ tịch"
--------------------
Khi Hoắc Khiêm đẩy cửa phòng nhìn vào, thì Dục Uyển vẫn còn đang chùm kín chăn và nằm ở trên giường. Hắn bưng theo khay thức ăn vào trong phòng và đặt xuống bàn. Sau đó đi đến bên giường, giơ tay kéo tấm chăn ra.
Hắn biết Dục Uyển vẫn còn giận vì hắn đã nhiều lần hạ thuốc vào thức ăn, khiến cô phải hôn mê. Nhưng nếu cô ngoan ngoãn phối hợp thì hắn có dùng đến hạ sách này. Hoắc Khiêm cúi người xuống ôm lấy cả người Dục Uyển nhấc bổng lên, và bưng đến bàn ăn.
Từ lúc Hoắc Khiêm bước vào phòng, thì Dục Uyển đã ngửi thấy mùi hương hương nước hoa quen thuộc trên người hắn. Chính vì vậy, cho dù tấm chăn kia đã kéo ra khỏi người, cô vẫn giả chết không muốn quan tâm đến hắn.
Cứ nghĩ sự ngược đãi và vũ nhục của Hoắc Khiêm đã làm với cô trong những ngày qua, mặc dù hắn đã hồi phục trí nhớ, thì một cổ nhiệt nóng trong người cô lại muốn bùng phát.
"Bốp! bốp..!!!"
Hoắc Khiêm vừa nhấc người Dục Uyển lên, thì cô bất ngờ với tay, cầm lấy cái gối và đánh tới tấp vào người hắn.
"Hoắc Khiêm chết tiệt! tại sao hồi phục trí nhớ lại không nói cho tôi biết? anh là đồ khốn..."
"Khiến tôi nhục nhã, khiến tôi khó xử...còn giam giữ tôi ở đây...anh muốn hành hạ tôi đến khi nào?"
Dục Uyển vừa mắng, vừa quơ gối đánh loạn xạ trên người Hoắc Khiêm. Hắn vừa né vừa đỡ cũng gian nan, cuối cùng cũng lấy lại được quyền chủ động, khống chế được cả hai tay của cô.
"Anh hành hạ em? hay em hành hạ anh, chính ai là người vừa mới gặp lại đã tuyên bố mình kết hôn...kết hôn còn chưa đủ, em còn nói ...em và chồng làm tình rất thường xuyên, là ai hành hạ ai?"
"Có thằng đàn ông nào giữ được bình tĩnh... khi biết vợ hắn cùng thằng khác làm tình mỗi ngày? em có nghĩ cho cảm nhận của anh khi đó?"
"Anh...là đồ ngốc sao? tôi nói gì anh cũng tin...."
Dục Uyển dùng tất cả lực đẩy Hoắc Khiêm ra, rồi bước xuống giường, nhưng do vì hôn mê nhiều ngày lại nằm ở trên giường suốt, nên cơ thể vẫn chưa kịp thích ứng. Chân vừa chạm đất đã chao đảo, muốn ngã, Hoắc Khiêm lại kịp thời đuổi theo, từ phía sau ôm lấy cô.
"Buông ra! tôi muốn về nhà."
Dục Uyển vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Hoắc Khiêm. Nhưng hắn càng xiết lại lại như tường thành kiên cố.
"Đây là nhà của em...em còn muốn đi đâu?" Hắn nói
"Là nhà của anh, không phải của tôi." Cô dùng lực đẩy hắn ra.
"Nhà của anh chính là nhà của em...tất cả mọi thứ của anh đều là của em, Uyển...mình đừng hành hạ nhau được không? chúng ta đều không còn nhỏ để chơi trò đuổi bắt...hãy thành thật cùng nhau, anh thật không tin... em không còn chút tình cảm nào với anh...những ngày tháng vui vẻ ở Đảo Chết, em không còn nhớ?"
Cảm nhận cô thôi không còn kháng cự. Hoắc Khiêm mới buông lõng hai tay, hắn xoay người Dục Uyển lại. Cúi người xuống nhìn cô.
"Uyển! chúng ta bắt đầu lại được không?"
"Chúng ta từng có bắt đầu sao? xin lỗi...người cùng tôi chia sẽ những ngày tháng ngọt ngào đó là Khiêm ngốc, không phải chủ tịch Hoắc...chưa từng có bắt đầu, thì sao tồn tại cái gọi là bắt đầu lại"
Dục Uyển gỡ hai tay của Hoắc Khiêm ra và đi thẳng đến ban công, cô biết mình sẽ không thể nào thoát khỏi đây nếu như Hoắc Khiêm không buông tay, nhưng cô có thể cách xa hắn ra. ít nhất lúc này cô muốn có một khoảng lặng của riêng mình.
Còn nghĩ Hoắc Khiêm sẽ đuổi theo. Nhưng khi cô xoay người lại, thì hắn đã nằm bất động trên sàn. Dục Uyển hoảng hốt vội vã chạy vào trong, đỡ hắn ngồi dậy.
Dục Uyển không ngừng lay động, nhưng Hoắc Khiêm không hề có phản ứng gì. Chuyện gì đã xảy ra....
"Hoắc Khiêm! anh mau tỉnh dậy...Hoắc Khiêm anh đừng làm em sợ..Hoắc Khiêm"
----------- hết chương 31----------------
Chủ nhật, ngày 24 tháng 2, 19
Bình luận facebook