Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-107
Chương 107
Trong lòng tôi nhất thời xuất thêm thêm một thân thể mềm mại, mùi thơm xuyên qua hơi nước xộc vào mũi tôi. Bàn tay ướt sũng của Thần Sông ôm mặt tôi, muốn trèo lên người tôi, gương mặt kề sát mặt tôi, cười duyên hỏi: “Bé cưng, ta có thơm không?”
Tôi nhất thời xấu hổ tới mức nghẹn họng, không biết nên nói gì với Thần Sông mới phải, khẩn trương không biế là nên ôm Thần Sông hay là buông cô ấy ra.
Website
[email protected]_247,com cập nhật nhanh nhất
“Thơm không nào? Có thơm không?” Thần Sông ưỡn ngực hỏi tôi, thứ tròn vo đó sắp dán lên mặt tôi, mùi thơm tràn ngập trong mũi. Thần Sông còn hỏi tôi bằng giọng nũng nịu như vậy, tôi như biến thành một gã đàn ông bị Thần Sông mê hoặc đến mụ đầu, lại hít một hơi thật sâu rồi trả lời: “Thơm.”
Tiếng cười trong trẻo lập tức cất lên, giọt nước trêи người Thần Sông làm ướt cả quần áo của tôi. Thần Sông ôm tôi liên tục đi vòng quanh, tôi muốn bắt cô ấy lại, nhưng khi đụng vào làn da của cô ấy thì lại bị trượt tay, thoáng chốc đã thoát khỏi tay tôi, cứ như một con cá.
Tôi cũng chỉ muốn bắt được Thần Sông, mặc quần áo cho cô ấy xong rồi rời đi. Nhưng Thần Sông cứ thích đùa dai với tôi. Phượng Tố Thiên ở bên ngoài liên tục hỏi tôi xong chưa? Sao lâu như vậy mà chưa thấy ra khỏi phòng tắm? Tôi cũng thấy mình vào phòng tắm hơi lâu nên nói với Thần Sông rằng nếu cô ấy không chịu mặc quần áo nữa thì tôi sẽ ra ngoài trước.
Khi tôi muốn đi ra ngoài, Thần Sông lại ôm cổ tôi lôi vào một góc phòng tắm, cánh tay mịn màng cũng biến thành cơ bắp săn chắc, nơi mềm mại mà tôi tựa lưng vào cũng biến thành cơ bắp chắc khỏe. Giọng nói còn nũng nịu của Thần Sông bây giờ đã biến thành giọng nam trầm thấp, thổi khí vào tai tôi nói: “Ta muốn em, em có thể cho ta ở đây không? Trừ em và ta, sẽ không ai biết chuyện này đâu.”
Trời đất! Thần Sông tự dưng biến thành đàn ông nhất thời khiến tôi hoảng sợ. Mặc dù anh ta vừa xinh đẹp vừa quyến rũ, nhưng nếu tôi thật sự cắm sừng Liễu Long Đình thì sau khi trở về, chắc chắn Liễu Long Đình sẽ đánh tôi nhừ tử. Tôi biết mình không thể bị sắc đẹp của Thần Sông quyến rũ, nhanh chóng xoay người đẩy anh ta ra: “Anh tự mặc quần áo đi! Tôi còn bận việc, ra ngoài trước đây!”
Nói rồi, tôi vội vàng chạy ra khỏi phòng tắm. Thần Sông thấy tôi bị dụ dỗ đến mức chạy trối chết thì cười phá lên.
Thấy tôi đỏ mặt bước ra phòng tắm, Phượng Tố Thiên còn tưởng Thần Sông đã làm gì tôi nên nhìn tôi từ trêи xuống dưới, hỏi tôi rằng Thần Sông không ức hϊế͙p͙ tôi chứ? Vừa dứt lời, Thần Sông đã mặc váy ngủ của tôi đi ra phòng tắm, thật sự không mặc nội y gì cả, cách lớp vải mỏng có thể thấy rõ điểm đột trêи ngực cô ấy.
Phượng Tổ Thiên còn đang nói chuyện với tôi, bất thình lình nhìn về phía Thần Sông, lập tức chửi thề một tiếng, vội vàng quay mặt đi, kêu Thần Sông có biết xấu hổ hay không? Sao lại ăn mặc như thế đi ra ngoài? Thần Sông đi về phía tôi, còn dang hai tay ra, gương mặt đẹp tuyệt trần lộ vẻ khinh thường Phượng Tổ Thiên, cười hỏi anh ta: “Ái chà, bé phượng hoàng của ta vẫn còn là phượng non à? Nếu đệ không ngại thì tỷ tỷ ta đây sẵn sàng dạy cho đệ biết cách xem con gái nhé!”
“Thôi dẹp đi, ra chỗ khác chơi, ai thèm nhìn cô chứ! Làm hư mắt tôi!” Phượng Tổ Thiên vừa nói vừa xoay cả người sang chỗ khác, hơn nữa còn kéo tôi về phía anh ta, kêu tôi đừng nhìn con yêu quái bất nam bất nữ kia.
Thấy Phượng Tố Thiên không thích mình, Thần Sông cũng chẳng bận tâm, ngồi xuống sofa cầm tẩu thuốc châm lửa rồi bắt đầu hút thuốc, vuốt mái tóc đen óng mượt, hỏi tôi: “Bé yêu, khi Liễu Tiên mới về?”
“Tôi không biết nữa, chưa nói.” Tôi trả lời.
“Nếu chưa thì ta vẫn sẽ ở đây với em. Ngày mai chúng ta sẽ đi mua quần áo, quần áo của em chẳng đẹp gì cả. Mắt thẩm mỹ của Liễu Long Đình thật kém cỏi. Mai chị sẽ dẫn em đi dạo phố, em thích cái gì chị sẽ mua cho em cái đó!”
Vãi chưởng, Thần Sông không hổ là Thần Sông, nam có thể làm chồng, nữ có thể làm bạn thân. Tôi lập tức chạy đến bên cạnh Thần Sông, dù sao trong hình dạng con gái, cô ấy quả thực là mỹ nhân tuyệt thế, nói chuyện với cô ấy một câu tôi cũng sung sướиɠ một hôi. Sau đó nói với cô ấy biết cái gì xài được, nghiên cứu làn da của cô ấy, đề cử đồ trang điểm cho cô ấy.
Hôm sau, tôi với Thần Sông thật sự đi dạo phố một ngày, tay nắm tay đi dạo khắp các cửa hàng chuyên doanh của trung tâm thương mại, muốn mua gì thì mua, không muốn mua cũng mua, tóm lại lúc đồ được mang tới trong nhà thì quả thực là chồng chất như núi.
Phượng Tổ Thiên nhìn chúng tôi cùng nhau khui hộp y như hai chị em ruột. Thần Sông vừa tới thì chẳng còn đất diễn cho anh ta, chuyện gì tôi cũng nói hết với Thần Sông, nói đùa cũng với Thần Sông. Chung quy Thần Sông cũng trong hình dạng con gái, con gái ở bên nhau thì vẫn thoải mái hơn là ở bên cạnh đàn ông. Phượng Tố Thiên khó chịu Thần Sông giành vị trí của mình nên rất khinh bỉ Thần Sông, mắng cô ấy thật vô liêm sỉ, không ngờ thuộc tính bất nam bất nữ của cô ấy còn được tôi thích, sau đó lại mắng tôi, bảo Liễu Long Đình bị thương nặng như vậy, tôi còn sung sướиɠ đi shopping với Thần Sông, lương tâm của tôi có bị cắn rứt không?
Nếu không phải Phượng Tố Thiên nói thì tôi ở bên cạnh Thần Sông suýt nữa quên mất Liễu Long Đình. Trong lòng tôi vẫn cho rằng Liễu Long Đình được đưa về núi Trường Bạch tức là về núi hưởng phúc, bây giờ Phượng Tố Thiên nói vậy, tôi nhất thời lo lắng, hỏi Phượng Tố Thiên rằng Liễu Long Đình sao rồi? Dù sao tôi không có số điện thoại của Liễu Long Đình, cũng không có số của Hoàng Tam Nương, pháp lực của tôi lại thấp, không có cách nào liên lạc với họ.
Nghe tôi nói Liễu Long Đình trúng nguyền rủa của Hồ Tiên, Thần Sông rất kinh ngạc. Thần Sông còn rất am hiểu cái này nên nói với tôi: “Mặc dù rắn trắng kia có chút bản lĩnh, nhưng lúc trước ta thỉnh thoảng gặp Hồ Tiên của nhà Anh Cô rồi, là một tiên gia tu vi thâm hậu, chưa bao giờ tranh giành danh phận với tiên khác, cũng không hiếu chiến. Nguyền rủa của anh ta cho dù nhà Liễu Tiên lợi hại đến mấy, muốn khôi phục được như trước kia thì vẫn rất khó.”
Nhắc tới Liễu Long Đình trúng nguyền rủa, tôi lại cảm thấy nghẹt thở, nhìn một đống quần áo mới cũng không muốn thử nữa, vẻ mặt trở nên rất khó coi. Thấy tôi trầm xuống, Phượng Tố Thiên lập tức biết mình đã nói sai, nhanh chóng an ủi tôi rằng anh ta cũng chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, không chừng bây giờ Liễu Long Đình đã khỏe mạnh rồi, ngày mai sẽ trở lại cũng nên. Tôi ngẩng đầu nhìn Phượng Tố Thiên, kêu anh ta đừng nói bừa, tôi biết Liễu Long Đình bị thương đến mức nào, ngay cả Bạch Tiên cũng không chữa nổi, sao anh ấy có thể mau chóng khỏe lại được ?
“Bảo bối đừng lo, trước kia Liễu Tiên đã phạm phải rất nhiều tội đáng bị tru sát, nhưng mỗi lần cậu ta đều không chết. Có câu nói đại nạn không chết tất có hạnh phúc đến cuối đời, em cứ yên tâm chờ tin tốt lành của cậu ta đi, đừng đau buồn quá, cũng đừng để mình bị gầy yếu, lỡ Liễu Long Đình trở về thấy em xanh xao vàng vọt thì sẽ không thích em đâu.”
Thần Sông nói coi như đúng trọng tâm, bây giờ tôi cũng không thể liên lạc với Liễu Long Đình, hỏi anh ấy bị sao, chỉ còn cách chờ đợi.
Khi tôi vừa bình tĩnh lại được một chút thì điện thoại bàn bỗng vang lên, không biết là ai gọi tới. Tôi đang muốn cúp máy thì bỗng nghe thấy giọng nam truyền ra: “Là Bạch Tô phải không?”
Giọng nói này nghe quen quen, hơn nữa tôi còn chưa cầm ống nghe đặt lên tai thì đã nghe thấy giọng này. Tôi bỗng hơi khẩn trương, suy đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cho nên cầm điện thoại lên hỏi: “A lô, anh là ai vậy?”
“Tôi là anh cả của Liễu Long Đình. Hôm nay tôi gọi điện cho cô là vì muốn nói với cô một tin bất hạnh, có lẽ em ba của tôi không còn mấy ngày để sống, nếu cô muốn gặp cậu ấy lần cuối thì mau tới đây một chuyến đi. Nếu chậm, có lẽ sẽ không được gặp nhau nữa đầu.”
-----------------------
Bình luận facebook