Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-122
Chương 122
Lời phản bác cam chịu của tôi khiến Liễu Long Đình nhất thời không nói được gì, trừng tôi hồi lâu mới nói: “Bây giờ tôi lười so đo với em. Trở về xem tôi xử lý em thế nào.”
Nói rồi, Liễu Long Đình đi về phía tôi. Thấy Liễu Long Đình đã đến, Bạch Hạc quay sang nói với tôi: “Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành. Mong lần sau cô nương gặp Lạc Thần thì nói tốt cho ta mấy câu.”
Website
[email protected]_247,com cập nhật nhanh nhất
Nói xong, Bạch Hạc vỗ cánh bay ra ngoài hang, trong hang chỉ còn lại mình tôi với Liễu Long Đình. Tôi đang nổi nóng nên không để ý với Liễu Long Đình, quay sang nhìn mấy con Thiên Cẩu đẳng sau, nói với chúng: “Lần này tôi tha cho các người. Vừa rồi các người đã nghe lời Bạch Hạc nói chưa? Các người có muốn đi theo tôi không? Nếu muốn thì phái một con chó tới nhà tôi để trực ban, tôi sẽ cho tiên bài cung phụng, nếu không muốn thì tôi cũng không ép buộc, lần sau có duyên gặp lại.”
Mấy con Thiên Cẩu vừa rồi bị Bạch Hạc vỗ cánh tạo gió thổi bay cho đầu rơi máu chảy, mấy con Thiên Cẩu con bò lết lên trên mặt đất kêu áu áu, nghe rất đáng thương. Hai con Thiên Cẩu lớn nhìn nhau như đang thảo luận, sau đó Thiên Cẩu đực đi về phía tôi, biến thành một người đàn ông cao lớn quỳ trước mặt tôi: “Chuyện hôm qua tôi thật sự là không còn cách nào, cho nên mới tính kế tiên cô. Vợ và con tôi đã nửa tháng không ăn gì, tôi sốt ruột quá nên mới bắt đầu bụng đói ăn quàng, chọc giận tiên cô. Nếu tiên cô không chê thì tôi sẵn lòng nghe tiên cô sai khiến, chỉ mong tiên cô có thể bảo vệ gia đình tôi bình an.” Giọng người đàn ông lại biến thành giọng của một tên thô kệch. Nghe vậy, tôi rất tức giận, hỏi anh ta lại sao lại biến thành thanh âm này?
“Tôi không có bản lĩnh gì, chẳng qua có thể bắt chước tất cả những thanh âm mà mình từng nghe thấy. Cũng chính vì bản lĩnh vô dụng này nên mới bị gia tộc ghét bỏ.”
Nghe người đàn ông này nói, chẳng trách Thiên Cẩu lại để cho vợ mình đói đến mức này. Chế độ giai cấp trong bầy Thiên Cẩu còn gay gắt hơn cả con người chúng tôi. Tuy nhiên bảo vệ cả nhà Thiên Cẩu này cũng không phải là việc khó, hơn nữa mấy con Thiên Cẩu bên ngoài kia hình như cũng chẳng có bản lĩnh gì khác ngoài việc có thể công kϊƈɦ người lạc đàn. Tôi đồng ý với con Thiên Cẩu, sau đó hỏi người đàn ông này tên là gì? Để tôi về nhà dựng tiên bài cho anh ta.
“A Cẩu.” Người đàn ông này đáp. Tôi nhất thời không nhịn được bật cười. Cái tên này thật là vừa thân dân lại vừa cấp thấp, nhưng dù sao cũng là muốn làm binh mã của tôi, tôi bèn nói với anh ta: “Thế này đi, tôi lấy cái tên cho anh, tên là Cẩu Trường Sinh đi, hy vọng cả nhà các anh đều sống lâu trăm tuổi.”
Người đàn ông đọc lại “Cẩu Trường Sinh” mấy lần, sau đó quỳ xuống tạ ơn tôi, nói cảm ơn chủ nhân đã tặng tên. Tôi kêu Cẩu Trường Sinh đừng kêu mình là chủ nhân. Anh ta lớn tuổi hơn tôi, sau này kêu tôi Bạch Tô là được.
Nói rồi, tôi lấy mấy triệu động mình mang theo đưa cho người đàn ông này, nói: “Đây là mấy triệu, anh cầm lên thị trấn mua đồ ăn cho vợ con anh đi. Bây giờ tôi cũng sẽ mời binh mã tới đây bảo vệ sự an toàn của gia đình anh. Nhưng sau khi người nhà anh đều thoát ly nguy hiểm, anh phải đến chỗ tôi báo danh, chính thức trở thành binh mã của tôi.”
Cẩu Trường Sinh vội gật đầu: “Xin tiên cô cứ yên tâm, chờ vợ con tôi hơi ổn định thì tôi sẽ tới gặp tiên cô.”
Thấy tôi thu phục Cẩu Trường Sinh thoải mái như vậy, tôi lại không muốn so đo chuyện vừa rồi với Liễu Long Đình. Vì thế tôi mời Thường Bội Thiên và Thường Thanh Hồng lại đây, kêu hai người họ canh chừng ở đây, giúp tôi trông nom cả nhà Thiên Cẩu, chờ người nhà họ đều ổn định, Thiên Cẩu con biết tự săn mồi thì cùng Cẩu Trường Sinh về nhà tìm tôi.
Lần trước Thường Bội Thiên và Thường Thanh Hồng không xuất hiện bảo vệ tôi. Sau khi tôi nhắc nhở, họ vẫn muốn biểu hiện bản thân. Bây giờ tôi giao cho họ công việc không tốn sức lại thoải mái thế này, họ đương nhiên chịu làm, kêu tôi cứ yên tâm, có hai người họ đây thì chắc chắn sẽ nuông nấng mấy con Thiên Cẩu khỏe mạnh
Liễu Long Đình không nhúng tay vào chuyện này. Sau khi thu phục Cẩu Trường Sinh, tôi liền vuốt ve mấy con Thiên Cẩu con. Mấy con non này đều rất nghe lời, mặc dù rất gầy gò, nhưng chắc bây giờ chúng cũng biết tôi với ba chúng đã thỏa thuận thành công, một đám nhào lên người tôi làm nũng. Kết cục này không còn gì tốt hơn. Tôi xoa bầy Thiên Cẩu con xong thì đứng dậy. Thấy Liễu Long Đình còn đứng bên cạnh tôi buồn bực chờ tôi, nhìn sắc mặt của anh ấy, tôi cũng tức giận, lúc đi khập khiễng ngang qua bên cạnh anh ấy, tôi tức giận nói: “Về nhà”
Nói rồi tôi đỡ vách hang tiếp tục đi ra ngoài. Chỉ bằng vừa rồi Liễu Long Đình mới mắng tôi một trận, ít nhất mấy ngày này, tôi không muốn nói chuyện với anh ấy.
Khi tôi đang nghĩ mình nên vắng vẻ Liễu Long Đình như thế nào thì Liễu Long Đình bỗng đi tới, thò tay ôm eo tôi, nhất thời bế tôi lên với tư thế công chúa.
“Tay ôm tôi.” Liễu Long Đình tức giận nói.
“Không!” Tôi nhanh mồm nhanh miệng nói, nhưng ngay lúc đó, cánh tay tôi đã ôm cổ Liễu Long Đình trong lúc tôi chưa kịp phản ứng. Liễu Long Đình cúi đầu ghét bỏ nhìn tôi, bế tôi đi ra ngoài.
Khi chúng tôi về đến làng thì phát hiện trước cửa làng có một đống lửa cháy hừng hực. Vợ bí thư chạy tới nói với tôi cách của Liễu Tiên rất có ích, dùng mấy con chó bột mì đặt trên đống lửa thực sự thu hút không ít Thiên Cẩu tới đây tìm đồ ăn, trong đống lửa này thiêu cháy ít nhất bảy tám con.
“Trong núi rừng này không chỉ có bảy tám con Thiên Cẩu thôi đâu. Sau này các chị lên núi thì phải cẩn thận, gặp Thiên Cẩu thì báo tên tam gia nhà họ Liễu, lúc đó tôi đương nhiên sẽ tới giúp các chị thoát nạn.” Liễu Long Đình dặn dò người trong làng.
Tôi không ngờ Liễu Long Đình lại bắt đầu nghĩ tới chuyện bảo vệ con người chúng tôi. Lúc trước anh ấy không quan tâm tới sự sống chết của con người, chính anh ấy không giết người lung tung đã là chúng tôi cầu Phật cầu tổ tiên phù hộ rồi. Thế mà bây giờ anh ấy lại sẵn lòng nghe người dân làng gọi tới, sau này gặp Thiên Cẩu có thể tìm anh ấy giúp đỡ. Nếu không phải Liễu Long Đình đứng bên cạnh tôi nói lời này thì tôi sẽ không thể tin được Liễu Long Đình sẽ thay đổi như vậy đâu.
Dân làng nghe Liễu Long Đình nói vậy thì lập tức mang ơn Liễu Long Đình sâu sắc. Liễu Long Đình cũng không có hứng thú gì với mấy lời cảm ơn này, không kêu dân lang đứng dậy, cũng không kêu họ tiếp tục quỳ, mà xoay người bế tôi vào trong xe, lái xe về nhà.
Sau khi về tới nhà, chúng tôi phát hiện không biết khi nào Phượng Tố Thiên đã trở lại, nhàm chán ngồi một mình trên sofa cầm remote chuyển kênh. Thấy tôi đầy máu trở về, anh ta lập tức đứng bật dậy, chạy tới hỏi tôi làm sao vậy? Tôi bảo với Phượng Tố Thiên là tôi không sao. Nhưng Phượng Tổ Thiên không yên lòng tôi, hỏi tôi có phải là Liễu Long Đình làm hại không? Liễu Long Đình sắc bén trừng Phượng Tổ Thiên, kêu anh ta tránh ra, sau đó đặt tôi nằm lên sofa, lạnh giọng kêu tôi đừng nhúc nhích, anh ấy đi lấy nước cho tôi.
Đừng nói là tôi không muốn nhúc nhích, cho dù tôi muốn thì cả người cũng đau đớn không chịu nổi. Thấy sắc mặt khó chịu của Liễu Long Đình, Phượng Tố Thiên ghé vào bên cạnh tôi, vừa kiểm tra vết thương giúp tôi vừa nói: “Bé Bạch, cô có phát hiện kể từ khi Liễu Long Đình xuống núi Trường Bạch thì có gì đó là lạ không? Trước kia tôi chưa bao giờ thấy cậu ta tức giận nổi giận. Tiên gia chúng tôi tu hành bao nhiêu năm, theo lý thuyết thì nội tâm cũng chín chắn, sao tôi thấy gần đây Liễu Long Đình cứ có vẻ không yên lòng. Có phải gần đây cậu ta gặp chuyện gì không?”
Nghe Phượng Tổ Thiên nhắc nhở, hình như tôi cũng nghĩ ra. Đúng là như vậy, sau khi xuống núi Trường Bạch, Liễu Long Đình không còn tự nhiên với tôi được như trước kia. Lúc trước tôi cho rằng mình cứu anh ấy thì anh ấy nhất định sẽ tốt với tôi, nhưng không ngờ anh ấy còn không săn sóc tôi bằng trước kia. Khi tôi đang định cùng Phượng Tố Thiên phân tích nguyên nhân thì di động của tôi vang lên. Tôi nghĩ ai mà lại gọi điện cho mình vào đêm hôm khuya khoắt thế này, cầm di động lên xem, là Vương Hoằng.
-----------------------