Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-123
Chương 123
Thời điểm này Vương Hoằng gọi điện cho tôi làm gì? Tôi vốn không định bắt máy, nhưng tôi đã cầm di động lên rồi, thế là thuận tay bấm nghe máy, hỏi Vương Hoằng gọi tới có chuyện gì? Vương Hoằng cười ha ha, bên chỗ cậu ta rất ầm ĩ như thể đang ở hộp đêm, nói: “Tớ biết cậu còn chưa ngủ mà. Có đơn hàng tìm cậu đây, cậu nhận không?”
Đêm hôm khuya khoắt, lại thêm bây giờ tôi bị thương đầy mình, dù cho tôi một đơn 300 triệu thì tôi cũng không muốn nhận. Thế là tôi muốn từ chối. Nhưng chắc Vương Hoằng cũng đoán được tôi sẽ từ chối nên nói: “Ngày mai huyện Hạ Đường chúng ta sẽ tổ chức hội chùa. Cậu muốn tới chơi không?”
“Cậu muốn tớ nhận đơn cơ mà, nhận đơn của cậu rồi thì sao còn chơi được nữa?”
Website
[email protected]_247,com cập nhật nhanh nhất
“Ai bảo nhận đơn thì không thể chơi? Bạch Tô, cậu giỏi thật đấy, trong thành phố chúng ta, cậu chỉ mới làm nghề này non nửa năm mà đã có chút danh tiếng rồi! Bây giờ mấy người bạn của tớ muốn tìm cậu nhìn xem, chẳng qua chuyện ngày mai của bọn tớ đơn giản lắm, cũng là chuyện của một người bạn tớ. Cậu ta làm chức quan nhỏ, phụ trách tổ chức hội chùa, có điều chỗ của họ xưa nay không yên ổn, có những lúc cúng tế thần linh thì lại lỡ cúng cả ma quỷ luôn, mấy hội chùa trước đó cũng mời tiên cô bà cốt tới hộ pháp, nhưng chẳng có tác dụng gì. Bây giờ cậu lợi hại lắm mà, cho nên cậu ta muốn mời cậu tới đây, không cần làm gì hết, chỉ cần đứng ở đó trông coi là được, hơn nữa còn trả rất nhiều tiền.”
Nghe thấy tiền, Phượng Tổ Thiên lập tức mở loa ngoài của tôi, bảo tôi mau hỏi Vương Hoằng là giá gì?
“Nếu không xảy ra chuyện gì hết thì trả 270 triệu, nếu có chuyện gì thì thanh toán tiền theo mức độ nghiêm trọng. Ngày mai cậu tới một chuyến đi, 270 triệu chắc chắn sẽ vào túi cậu!”
Còn 270 triệu nữa chứ, ai mà trả tiền lại cho số lẻ thế này? Chắc chắn Vương Hoằng rút 30 triệu tiền hoa hồng, sau đó lại nói với tôi là 270 triệu. Nhưng tôi ngẫm nghĩ, ngày mai đến đó đứng một lát đã có 270 triệu, tiền này ngu gì không kiếm? Thế là tôi đồng ý Vương Hoằng, hỏi cậu ta ngày mai hội chùa được bắt đầu khi nào?
“Tám giờ. Qua tám giờ tám phút thì sẽ bắt đầu, tốt nhất cậu nên đến vào lúc bảy giờ rưỡi, thương lượng với bạn tớ một chút. Nhớ rõ, đừng ăn mặc lòe loẹt quá, cất hết mấy bộ đồ thần đạo của cậu đi, mặc bình thường thôi, lỡ để người khác nhận ra thân phận của cậu thì không ổn đâu.”
“Được rồi, tớ biết rồi.” Tôi trả lời. Dù gì bây giờ cũng là thời đại khoa học là số một, phong kiến mê tín như chúng tôi khó có thể xuất hiện trước mắt người khác, huống chi Vương Hoằng còn bảo bạn cậu ta làm chức quan nhỏ.
Sau khi hẹn thời gian địa điểm, tôi cúp máy, Liễu Long Đình cũng bưng một chậu nước ấm tới đây. Thấy Phượng Tố Thiên hào hứng cùng tôi thảo luận chúng tôi ngày mai đến huyện Hạ Đường rồi sẽ làm thế nào, Liễu Long Đình liếc nhìn anh ta, kêu anh ta ra ngoài.
“Tại sao chứ? Cậu cúng tôi ở nhà cậu, tại sao lại không cho tôi vào nhà?” Phượng Tố Thiên bất mãn nói. Bây giờ Phượng Tố Thiên không có pháp lực, mặc dù lúc trước anh ta trâu bò cỡ nào thì bây giờ ở trước mặt Liễu Long Đình cũng rất nhút nhát.
“Không thấy tôi sắp rửa vết thương cho Bạch Tô hả?” Liễu Long Đình hỏi lại.
Lúc này Phượng Tổ Thiên mới thấy vết thương tràn đầy trên người tôi, rửa sạch vết thương đương nhiên phải cởi quần áo. Thế là giọng điệu của Phượng Tố Thiên yếu đi, đau lòng nhìn tôi mấy lần, sau đó căn dặn Liễu Long Đình phải nhẹ nhàng tôi, lúc trước anh ấy quen làm đại thiếu gia rồi, nếu không biết thì để anh ta làm cho. Liễu Long Đình không để ý tới Phượng Tố Thiên, đặt chậu nước lên bàn, dọn dẹp mấy thứ trên bàn rồi đặt tôi nằm lên bàn. Lúc chuẩn bị kéo khóa quần của tôi, anh ấy nghiêng đầu nói với Phượng Tổ Thiên: “Sao? Chẳng lẽ anh còn muốn ở lại đây xem?”
Mặc dù Phượng Tổ Thiên dám nói đùa với tôi, nhưng khi Liễu Long Đình trào phúng anh ta có phải là muốn nhìn tôi hay không thì anh ta lại hơi xấu hổ. Thấy Liễu Long Đình cởi áo khoác cho tôi, anh ta mau chóng chịu thua Liễu Long Đình, nói được rồi, anh ta sợ Liễu Long Đình, sau đó dặn dò Liễu Long Đình mấy câu là phải nhẹ nhàng một chút, nếu anh ta ở bên ngoài mà nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thì anh ta sẽ không để yên cho Liễu Long Đình đâu!
Liễu Long Đình không để ý tới anh ta. Còn Phượng Tổ Thiên thì nhìn thoáng qua tôi nằm trên bàn, ánh mắt có chút lo âu, cũng có bất đắc dĩ, chần chờ mấy giây rồi mới biến mất không thấy.
Đọc truyện tại
[email protected] nh24 7.com nhé !
Liễu Long Đình cởi hết quần áo của tôi, để tôi tя͢ần ͙ȶя͢υồnɠ nằm dưới ánh đèn sáng trưng. Tôi hơi ngượng ngùng, nhưng khi thấy đôi mắt không hề bận tâm của Liễu Long Đình, tôi lại cảm thấy không quan trọng. Có chỗ nào trên người tôi mà anh ấy chưa từng thấy? Bây giờ anh ấy chẳng qua là đang rửa vết thương giúp tôi thôi, không có gì đáng xấu hổ.
“Em đồng ý lời mời đi hội chùa của Vương Hoằng hả?” Liễu Long Đình hỏi tôi.
Tôi gật đầu, nói đúng vậy.
“Thế thì tối nay em phải vất vả một chút, không thì vết thương trên người em sẽ không lành lặn được đâu.” Liễu Long Đình bình thản nói với tôi. Tôi còn chưa hiểu được, nhưng khi chúng tôi đi ngủ, tôi mới ý thức được anh ấy nói gì. Khi chúng tôi làm chuyện ấy, Liễu Long Đình vẫn truyền cho tôi từng dòng khí nóng rực, dòng khí đó nhưng tràn đầy trong bụng tôi, cứ như chỉ cần đè xuống thì sẽ tràn ra.
Liễu Long Đình để dòng khí đó trong người tôi trước một hai giờ sáng, dòng khí mới biến mất. Buổi sáng ngủ dậy, vết thương trên người tôi tối qua lại đều khép lại! Ban đầu tôi còn lo sẽ để lại sẹo, giờ thì không còn chút dấu vết nào, ngay cả những vết sẹo trước kia tôi va chạm để lại cũng biến mất, làn da mịn màng bóng loáng, giống y như da em bé!
Thấy làn da của mình đẹp hơn, tôi rất vui vẻ. Lúc trước tôi chỉ biết làm chuyện ấy với Liễu Long Đình thì sẽ khiến mặt tôi đẹp hơn, bây giờ không ngờ còn có thể làm cho làn da đẹp hơn.
Hơn nữa tối qua chúng tôi cũng không làm kịch liệt, Liễu Long Đình vẫn rất nhẹ nhàng, chẳng lẽ là vì dòng khí anh ấy rót vào người tôi? Liễu Long Đình còn nằm bên cạnh tôi, tôi quay sang hỏi anh ấy tối qua cho tôi cái gì?
Sáng sớm, sắc mặt Liễu Long Đình tái nhợt, cứ như tối qua tôi đã ép khô anh ấy. Nghe thấy tôi hỏi, Liễu Long Đình cũng ngồi dậy, nói không có gì, vết thương trên người tôi lành lặn là được rồi.
Ăn sáng xong, Phượng Tố Thiên vừa gặp tôi thì lập tức hỏi thương tích trên người tôi đã lành chưa? Nếu còn chưa lành thì anh ta sẽ chữa giúp tôi. Đều tại lão bất tử Bạch Tiên kia, chẳng có chút bản lĩnh gì mà còn chiếm chỗ binh mã. Tuy nhiên khi Phượng Tố Thiên xem cho tôi thì thấy vết thương trên người tôi đều lành lặn, lập tức lộ vẻ bất mãn với Liễu Long Đình, nói với anh ấy rằng anh ấy là tiên gia trừ tà cho người khác, tại sao còn giành công việc của y tiên? Đây là chuyện tốn công sức mà chẳng được lợi gì.
Liễu Long Đình không để ý tới Phượng Tố Thiên, dẫn tôi lên xe. Sau khi mở hướng dẫn, chiếc xe lăn bánh, tôi bèn hỏi Liễu Long Đình đang lái xe, hội chùa là làm cái gì? Trước kia tôi chỉ nghe nói sẽ tổ chức các tiết mục với bán những thứ nhỏ, nghênh thần tiễn thần, nhưng cụ thể thì tôi không biết.
Nhưng mà không chờ Liễu Long Đình nói chuyện, Phượng Tố Thiên đã cướp lời của Liễu Long Đình, nói với tôi: “Hội chùa nói trắng ra là trước kia dùng để thần và dân giải trí, nói dễ nghe là thiên hạ cùng vui. Tổ chức hội chùa thì sẽ mời các vị thần ở địa phương đó xuất hiện, hoặc là tìm người hóa trang thành thần đi dạo một vòng trên đường, giả vờ như thần linh đang tuần tra dân chúng. Trên đường cũng bán rất nhiều thứ, thực ra là ngày lễ mà thần cùng người chung sống với nhau.
Nghe anh ta giải thích, tôi mới hiểu được. Bây giờ, chúng tôi đã tới huyện Hạ Đường, sớm hơn nửa tiếng so với thời gian hẹn trước. Song khi xe chúng tôi chạy trên đường cái trong huyện Hạ Đường thì đã có mấy người ăn mặc diêm dúa vội khiêng những quỷ vật dữ tợn bằng giấy chạy trên đường.
“Đây cũng là thần à?” Tôi chỉ vào một thứ trên giấy màu đỏ đen, thứ đó chỉ có một cái đầu đen thui, phần đầu được dán hàng răng trắng sắc nhọn cắt bằng giấy trắng, trông rất đơn điệu, nhưng nhìn từ xa thì lại rất đáng sợ.
“Đó không phải là thần, mà là quỷ. Bởi vì nó quá hung ác nên mọi người đều gọi nó là thần.” Liễu Long Đình trả lời. Nghe đến đây, tôi vẫn nhìn chằm chằm cái đầu quỷ đen thui đó. Không biết cái đầu đen kia bị gió thôi hay gì mà tự dưng lại quay sang nhìn về phía tôi, đôi mắt to trắng ớn cứ nhìn tôi chằm chằm.
-----------------------
Bình luận facebook