Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-47
Chương 47
Ngẫm lại gần đây tôi thực sự không có tiền, hơn nữa nghèo tới mức muốn mua son môi kẻ mắt đều phải xin Liễu Long Đình, vậy thì rất xấu hổ, cho nên tôi hạ giọng hỏi Phượng Tố Thiên có nắm chắc không?
“Đương nhiên là chắc! Nhưng tôi cũng không chắc là có thể đuổi sát khí hay không.”
Website
[email protected]_247,com cập nhật nhanh nhất
Nghe vậy, tôi trợn trắng mắt, anh ta nói thế khác nào nói vô ích? Không xử lý thỏa đáng thì người ta dựa vào đâu mà trả tiền?
Thấy tôi khinh thường, Phượng Tổ Thiên ngồi xuống trước bàn tôi, nói: “Bà nội ơi, cô có thể nhận rõ bản chất của tôi rồi hẵng khinh thường tôi được không? Tôi chỉ am hiểu phong thủy, lớn đến toàn thế giới, nhỏ tới bể cá trong nhà nên đặt chỗ nào, chỉ cần tôi nhìn thì sẽ biết có tốt hay không. Hơn nữa tôi chỉ giao tiếp với địa mạch khí thế, cô lại đòi tôi phải giết quỷ. Liễu Long Đình mới am hiểu giết quỷ, lúc đó chúng tôi mỗi người xử lý chuyện của mình, lỡ xử lý không được thì tìm Liễu Long Đình.”
Phượng Tổ Thiên nói vậy, tôi ngẫm lại cũng thấy đúng, dù sao thật sự không được thì còn có thể Liễu Long Đình. Thế là tôi quên mất đang ở trong lớp, giơ tay lên đập bàn tay với Phượng Tố Thiên: “Được, chúng ta nhận đơn này.”
“Bạch Tô!” Giảng viên đứng trêи bục giảng bỗng thấy tôi giơ tay, nhất thời vui vẻ nói: “Các em nhìn Bạch Tô đi, người ta tự giơ tay báo danh kìa, các em đúng là khóa sinh viên kém nhất mà tôi từng dạy!”
Tôi chợt quay lại, lúc này mới nhớ lớp chúng tôi đang thảo luận sai ai đi biểu diễn. Bên nhà trường không muốn lãng phí quá nhiều tiền mời nghệ sĩ, đồng thời cũng muốn tăng cường tình cảm của sinh viên với nhà trường nên quy định mỗi lớp đều phải chuẩn bị một tiết mục tham gia tuyển chọn, chọn trúng thì biểu diễn vào lễ kỷ niệm, không chọn trúng thì ngoan ngoãn ngồi yên.
“Bạch Tô, em muốn biểu diễn cái gì? Để thầy báo tên em, ca hát khiêu vũ đều được.” Giảng viên đứng trêи bục giảng hỏi tôi. Bạn cùng lớp vất vả lắm mới thấy có chim đầu đàn, cũng đều ồn ào kêu tôi nhất định có thể thăng cấp, họ ở dưới coi trọng tôi.
Thấy đám bạn học đều cười trêи nỗi đau của người khác, tôi chỉ hận không thể cho mỗi người một cái tát. Chuyện này đều do Phượng Tổ Thiên, nếu không phải anh ta nói chuyện này với tôi lúc đang trong giờ học thì tôi cũng sẽ không gặp phải tình huống này, nhưng không ngờ bây giờ Phượng Tổ Thiên cũng cười tôi, kêu tôi mau đồng ý, để các bạn chờ không tốt.
Tôi vốn không phải là người giỏi tranh luận trước đông người, hơn nữa lúc này cãi nhau cũng vô ích. Tôi thầm nghĩ dù sao cũng là do thầy nhét vào cho đủ số lượng, không chừng còn sẽ bị đào thải, cho nên tôi báo khiêu vũ với giảng viên. Hồi cấp 3 tôi cũng từng tham gia câu lạc bộ vũ đạo trẻ trâu, dù sao đây cũng là sơ tuyển, lấp ɭϊếʍ một chút là được.
Sau chuyện này được định ra, giảng viên rất vui vẻ. Thời gian đấu vòng loại là bảy giờ rưỡi tối mai, địa chỉ là khu nhà dạy học mới.
Buổi trưa tôi về nhà ăn cơm, Liễu Long Đình thấy tôi rầu rĩ không vui thì hỏi tôi hôm nay thế nào? Có phải có người bắt nạt tôi không? Tôi kể cho Liễu Long Đình nghe mình sắp phải biểu diễn thi đấu, nói tôi buồn bực không tình nguyện cỡ nào. Không ngờ Liễu Long Đình lại cười, bảo tối mai anh ấy cũng sẽ đi xem để coi bạn gái cưng của anh ấy nhảy cái gì.
Liễu Long Đình bỗng dưng gọi tôi như vậy khiến tôi vừa buồn bực vừa e thẹn, đấm lên ngực anh ấy một phát, kêu anh ấy đừng làm vậy, buồn nôn quá. Nhưng Liễu Long Đình lại vui vẻ ra mặt, nằm tay tôi không chịu buông ra.
Tôi không nói cho Liễu Long Đình biết về chuyện tôi và Phượng Tố Thiên lén lút nhận đơn hàng riêng. Nói cho anh ấy thì chắc chắn anh ấy sẽ lại tịch thu tiền của tôi, vậy thì tốn công vô ích. Nhưng tôi cũng muốn hỏi thử Liễu Long Đình xem anh ấy có biết chuyện này không.
“Long Đình, anh biết khu nhà dạy học mới của trường em đã chết người không?”
Trước kia Liễu Long Đình từng hại người cùng lớp với tôi nên khi tôi hỏi vậy, Liễu Long Đình lập tức cau mày, vẻ mặt hơi ngượng nghịu, hỏi tôi: “Nghe rồi, nhưng tôi không để bụng, không hiểu lắm. Em đột nhiên hỏi chuyện này làm gì?”
Tôi ghé sát vào Liễu Long Đình, lấy lòng hỏi: “Em chỉ muốn hỏi một chút thôi. Vậy anh biết mấy người kia chết như thế nào không?”
“Chết như thế nào thì không biết, chắc là trường em chọn nơi có vấn đề, hoặc là nơi đó âm khí quá nặng, âm khí nặng áp chế được dương khí của con người thì cũng sẽ hại chết người.”
Xem ra Phượng Tổ Thiên nói không sai, nhưng tôi lại cứ thấy Phượng Tổ Thiên đang lừa bịp, không thể tin tưởng anh ta cho được. Trước kia anh ta tu luyện kiểu gì mà thành Thượng Phương Tiên hay vậy?
Suốt buổi chiều, Phượng Tố Thiên không tới tìm tôi. Sáng hôm sau đến gặp tôi, Phượng Tố Thiên đã hoàn toàn lột xác, cuối cùng cũng từ bỏ bộ đồ hoa hòe vừa nhìn đã thấy địa chủ của anh ta, mặc đồ hiện đại, hơn nữa còn vào salon tóc làm kiểu tóc mới, nói là phải chạy theo mốt. Hơn nữa hôm qua anh ta đi nói chuyện với hiệu trưởng của chúng tôi chính là bằng bộ dạng này, anh ta không muốn nhập vào người tôi nữa, lỡ sau này hiệu trưởng thấy rõ mặt tôi thì không tốt lắm. Nghe nói bây giờ có rất nhiều giáo viên trong trường cưỡng ép nữ sinh làm chuyện mờ ám với mình.
Không ngờ Phượng Tố Thiên cũng rất cẩn thận. Nhưng có lẽ là vì diện mạo Phượng Tổ Thiên vốn thuộc loại cao quý, gương mặt tuấn tú, tràn đầy chính khí, cho nên dù anh ta cắt tóc ngắn, cũng ăn mặc như đám nam sinh loser trong trường, chỉ cần nhìn mặt anh ta thì vẫn thấy cao quý vô cùng. Xem ra có loser hay không thì phải nhìn mặt, mặt đẹp dù đáng khinh cũng không bị coi là loser.
Chúng tôi đi dạo khắp khu trường mới. Phượng Tố Thiên thấy anh ta là tiên gia của tôi thì phải khác với Liễu Long Đình, nói muốn dạy bản lĩnh cho tôi, thể là dạy tôi cách xem khí và địa hình. Anh ta không nói thẳng với tôi có chỗ nào không đúng, mà dạy tôi xem như thế nào. Nơi âm khí nặng thì con người sẽ cảm thấy có áp lực, còn cảm giác đến mức nào thì tùy vào trình độ.
Tôi không phát hiện nơi nào có âm khí dày đặc, bèn hỏi công nhân trong đội ngũ công trình nhận thầu trường học của tôi rằng họ có biết mấy người kia chết như thế nào không? Mấy công nhân đều lắc đầu, nói không rõ lắm, chỉ nhớ hồi tối trước khi đủ ngủ còn bình thường, vậy mà sáng dậy đã chết. Còn vấn đề phong thủy ở trường chúng tôi, không thể nói rõ là tốt hay không, nhưng cứ cảm thấy là lạ, giống như một tấm gương, nhưng ở chính giữa nghiêng về bên trái lại có một ngọn đồi lồi lên.
Cảm giác khó chịu của tôi chính là vì ngọn đồi này, giống như đang soi gương mà lại dính nốt đen trêи gương. Nốt đen này nằm chính giữa trường học, chung quanh có mấy toàn nhà lầu đang thi công, tôi hỏi Phượng Tố Thiên có phải nốt đen này chính là nơi phong thủy có vấn đề không?
Lúc chúng tôi đi ngang qua chỗ này, Phượng Tổ Thiên suýt nữa muốn nói cho tôi, nhưng vẫn nhịn tới bây giờ. Thấy tôi nhắc tới trọng điểm, anh ta lập tức vui vẻ vô cùng, nói với tôi đúng thế, chính là ngọn đồi này có vấn đề. Thực tế loại phong thủy này chính là kiểu phong thủy đơn giản dễ thấy nhất, tên là Kính Diện Sát. Có nghĩa là trêи một vùng đất bằng tự dưng lại lòi ra một thứ che khuất tầm mắt, thứ đó sẽ ảnh hưởng tới dòng khí chung quanh. Nếu là dương thì không sao, ảnh hưởng không lớn, dân chúng sống quanh đó sẽ thường cãi nhau mà thôi. Còn lỡ thứ này âm khí nặng thì sẽ thu hút tà túy kéo tới, bên trong mà có người, nhẹ thì bị bệnh, nặng thì bị âm khí đè chết.
“Ngọn núi này là núi âm rồi nhỉ?” Tôi hỏi Phượng Tổ Thiên.
“Đúng, dưới ngọn núi này là hố người chết. Thời cổ đại hành hình bằng cách chém đầu, thi thể không có người nhà nhận thì đều bị chôn dưới núi này, cho nên trong núi có rất nhiều oan hồn. Tuy nhiên chúng đều bị hoàng gia xử tử thì gọi là thiên mệnh, không có bản lĩnh gì. Thực tế không cần Liễu Long Đình, chỉ mình cô có thể đối phó với chúng rồi. Anh Cô cho cô Ngũ Quỷ Thôn Khẩu đủ để trấn áp chúng.”
-----------------------
Bình luận facebook