Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-49
Chương 49
Tiếng vỗ tay khiến tôi sững sờ. Họ đang khen tôi nhảy đẹp hay đám người này đều bị Liễu Long Đình với Phượng Tố Thiên mua chuộc, sợ tôi xấu hổ, tổn thương lòng tự trọng nên vỗ tay cho tôi?
Mấy giảng viên đi lên sân khẩu, kêu các sinh viên còn lại chờ một chút. Chờ tôi tháo Ngũ Quỷ Thôn Khẩu ra, chào hỏi các giảng viên thì các giảng viên khen tôi nhảy rất phấn khích, có đặc sắc dân tộc, lại có nội dung phong phú, hỏi tôi điệu múa này tên là gì?
Các giảng viên này đều là giảng viên vũ đạo nổi tiếng trong trường tôi. Họ hỏi vậy khiến tôi xấu hổ, cũng không thể tùy tiện nói là nhảy lên đồng của Đông Bắc, cho nên tôi ngượng ngùng nói: “Là múa tế thần.”
“Tế thần? Em là người Đông Bắc hả?” Một nam giảng viên trẻ tuổi, tầm hai lắm hai sáu hỏi tôi.
Website
[email protected]_247,com cập nhật nhanh nhất
Tôi ngước mắt nhìn nam giảng viên, gật đầu.
“Thầy cũng thế. Em ở nơi nào ở Đông Bắc?”
Tôi lại báo địa chỉ nhà cho giảng viên này. Không ngờ tôi vừa nói xong, nam giảng viên cùng với mấy nữ giảng viên bên cạnh lập tức cười, nói nhà thầy ấy với tôi đều cùng một thành phố, chỉ cách nhau hai con đường thôi.
Vãi, thế này coi như là gặp đồng hương tỉnh khác, nước mắt ròng ròng sao? Tôi nhất thời cảm thấy nam giảng viên này rất thân thiết, hơn nữa chỉ cách nhà tôi có hai con phố.
“Thầy là Vệ Quân, em có thể gọi thầy là thầy Quân. Vừa rồi em nhảy lên đồng, trước kia thầy cũng từng xem bà nội thầy nhảy rồi cho nên vẫn còn nhớ như in, không ngờ bây giờ lại được xem lại. Sau này kỳ nghỉ, chúng ta có thể cùng nhau về nhà.”
Nói tới đây, Vệ Quân chạm vào Ngũ Quỷ Thôn Khẩu trong tay tôi, ánh mắt tràn đầy hoài niệm. Mấy nữ giảng viên bên cạnh nghe vậy thì đều hơi ghen ty: “Ái chà, cậu Vệ, cậu đừng có trâu già gặp cỏ non đấy nhé, người ta còn chưa tốt nghiệp đâu.”
Không biết Vệ Quân nói đùa hay nghiêm túc mà lại nhìn tôi: “Thầy không già, thầy vừa đủ 26 tuổi.”
Liễu Long Đình đang ở dưới sân khấu, mấy giảng viên đề cập tới vấn đề nhạy cảm này khiến tôi sợ Liễu Long Đình lại hiểu nhầm, cho nên nói với họ là tôi còn bận việc, xin đi trước.
“Khoan đã Bạch Tô, em đã vượt qua sơ tuyển, mấy ngày nữa thầy sẽ liên lạc với em.” Vệ Quân dặn dò tôi.
Tôi gật đầu, muốn tìm Liễu Long Đình cùng về nhà. Lúc nãy Liễu Long Đình còn ở dưới sân khấu, tôi mới đáp lại lời Vệ Quân mà anh ấy đã biến mất, tôi vội vàng ra ngoài cửa, thấy Liễu Long Đình tựa vào bên tường gần cửa. Tôi bỏ Pháp Linh và Thôn Khẩu vào túi vải của Long Đình, hỏi sao anh ấy không chờ tôi một chút?!
“Chờ em làm gì? Để tôi nhìn em được thầy giáo của em thích hả?” Liễu Long Đình nói rất bình tĩnh, không thấy ghen hay tức giận.
“Anh nghĩ đi đâu vậy? Đàn ông nói chuyện với em một câu mà anh cứ cho là người ta coi trọng em. Em đâu có sức hấp dẫn lớn đến thế.”
Nghe vậy, Liễu Long Đình như mới chú ý tới mặt tôi, ôm má tôi nhìn trái nhìn phải, nói: “Đúng rồi, trước kia sao tôi không phát hiện em xinh đẹp như vậy nhỉ? Đáng nhẽ tôi nên giam em lại, miễn cho em cứ ra ngoài quyến rũ người khác.”
Tôi quyến rũ hồi nào? Tôi vừa đi cùng Liễu Long Đình, vừa bất mãn kêu anh ấy nói cho rõ ràng, đừng hòng bôi nhọ tôi.
Trêи đường về nhà, tôi bám lấy Liễu Long Đình nói chuyện với tôi. Liễu Long Đình ôm tôi vào lòng, nói lát nữa về nhà rồi lại trò chuyện đàng hoàng với tôi. Lần này có tài xế taxi nên chúng tôi không tiện nói gì, nhưng chỉ cần Liễu Long Đình không giận thì cái gì cũng dễ nói.
Vừa về đến nhà, Liễu Long Đình trực tiếp ném túi đựng đồ lên sofa, sau đó nằm xuống vẫy tay gọi tôi, kêu tôi ngồi trêи đùi anh ấy. Thấy Liễu Long Đình bắt đầu quyến rũ người khác, tôi hỏi anh ấy sao vậy? Sao tự dưng tối nay lại có hứng thế?
Đọc truyện tại
[email protected] nh24 7.com nhé !
Liễu Long Đình vừa chỉ vào ngực tôi vừa nói: “Đương nhiên phải có hứng, không thì tình cảm của con người các em rất dễ thay đổi, không giữ chặt em, không chừng một ngày nào đó em sẽ chạy theo người khác.”
Nói rồi, anh ấy kéo tay tôi đặt lên mặt mình. “Bạch Tô, em thích chỗ nào trêи người tôi? Chỗ này, hay là chỗ này?”
Liễu Long Đình cầm tay tôi đặt lên mặt anh ấy rồi lại đặt lên chỗ đáng xấu hổ. Dưới ánh đèn sáng ngời, anh ấy rũ mắt mỉm cười nhìn tôi, không biết cái gì là xấu hổ, khiến tôi đỏ bừng mặt. tôi muốn rút tay ra, nói anh ấy vô liêm sỉ, cứ thích ngang nhiên ăn nói kiểu đó với tôi. Mấy này trước tôi nói tôi thích anh ấy, anh ấy còn ra vẻ kinh ngạc thẹn thùng cơ mà.
“Mau trả lời tôi đi, em thích chỗ nào trêи người tôi? Sau này có khi nào em sẽ thay lòng đổi dạ không?” Liễu Long Đình làm như không nghe thấy lời tôi vừa nói, lại gặng hỏi tôi lần nữa, còn thêm một câu hỏi khác.
“Em thích tất cả mọi thứ thuộc về anh, hơn nữa chỉ thích một mình anh thôi, sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ.” Tôi cười trả lời Liễu Long Đình. Đi đâu tìm được ông chồng trắng trẻo đẹp đẽ, vừa dịu dàng vừa săn sóc được như Liễu Long Đình? Tuy nhiên tôi nghĩ nếu Liễu Long Đình đã bận tâm tôi có thích anh ấy hay không thì chắc chắn trong lòng anh ấy có tôi. Bao lâu nay toàn là tôi nói thích Liễu Long Đình, mặc dù không biết tại sao hồi trước Anh Cô lại khẳng định với tôi rằng Liễu Long Đình không thích tôi, nhưng bây giờ tôi cũng muốn thừa dịp này để hỏi thử xem anh ấy có yêu tôi không.
“Long Đình.” Tôi kêu lên.
“Hửm?” Liễu Long Đình ôm eo tôi.
“Anh thích em không? Lúc nào anh cũng kêu em nói thích anh, anh cũng thích em sao?” Lúc hỏi câu này, tôi vẫn hơi e thẹn, dù sao tôi cũng là con gái, hỏi câu này cứ như tự dâng hiến vậy.
Chẳng qua tôi vừa hỏi xong, Liễu Long Đình bỗng nở nụ cười, cưng chiều búng lên trán tôi, hỏi: “Em đoán xem tôi có thích em không?”
Thấy Liễu Long Đình vui vẻ, tôi lập tức nở nụ cười, đang định nói đương nhiên Liễu Long Đình cũng thích tôi thì vẻ mặt Liễu Long Đình bỗng trở nên đứng đắn, dường như nụ cười trước đó chỉ là giả vờ mà thôi. Anh ấy đẩy tôi sang một bên, lạnh lùng nói: “Đừng nằm mơ, sao tôi lại thích cô? Cô hại chết bạn đời của tôi, dù tôi làm gì với cô, cô trả giá những gì cho tôi thì đều là vì cô nợ tôi.”
Mẹ nó, Liễu Long Đình đúng là đồ thần kinh! Nước mắt tôi rơi xuống, mãi mà không nói được một câu nào. Thì ra bao lâu nay, anh ấy vẫn cho rằng tôi nợ anh ấy, bao lâu nay tôi chỉ là vật thay thế mà thôi.
Tôi đúng là tự đa tình. Anh Cô đã bảo Liễu Long Đình không thích tôi, nhưng tôi vẫn tự hạ tiện hỏi Liễu Long Đình. Anh ấy là con rắn đã sống máy trăm năm, trước kia chắc chắn từng có rất nhiều người phụ nữ. Nếu mỗi người đều yêu thì trái tim anh ấy đã bị chia cắt hết rồi, nào còn tới lượt tôi nữa?
Có lẽ vì Anh Cô đã sớm báo trước cho tôi nên khi nghe Liễu Long Đình nói như vậy, tôi cũng không dây dưa với anh ấy nữa mà đứng dậy.
“Cô đi đâu?” Liễu Long Đình lạnh lùng hỏi tôi.
“Đi đâu nữa? Ngủ chứ đi đâu! Chẳng lẽ anh cho rằng tôi còn sẽ quấn lấy anh muốn anh thích tôi chắc?” Tôi nói rồi vung tay Liễu Long Đình ra, đóng sầm cửa phòng ngủ.
Trong phòng trở nên tối om, nước mắt tôi rơi lã chã.
Sáng hôm sau ngủ dậy, tôi bình tĩnh kêu Liễu Long Đình cho tôi tiền ăn sáng. Liễu Long Đình cũng không để ý tới tôi, đưa tiền rồi đi làm việc của mình, không nói với tôi một câu. Tôi cũng giả vờ như không bận tâm, cầm tiền rồi đi học.
Trêи đường đi, tâm trạng của tôi rất phức tạp, nước mắt lại chảy dài trêи má, không tài nào hiểu nổi tại sao Liễu Long Đình lại đối xử với tôi như vậy. Khi vào lớp học, mấy nữ sinh trong lớp ôm một bó hoa hồng đỏ còn dính giọt nước đưa cho tôi, nói: “Bạch Tô, gần đây cậu có duyên hoa đào nè, ngay cả giảng viên cũng bị cậu cưa đổ. Đây là hoa thầy Vệ Quân tặng cho cậu!”
-----------------------