• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot HOÀI THAI MÃNG XÀ (THAI RẮN / TRÁNH RA BẢO BẢO CỦA TA LÀ XÀ YÊU) (1 Viewer)

  • Chap-62

Chương 62​






Liễu Long Đình đi tìm tôi ư? Tôi hoảng sợ nhìn chung quanh, chỉ thấy toàn là xe cộ qua lại cùng người đi đường chứ không thấy bóng dáng của Liễu Long Đình. Tôi dần dần bình tĩnh lại, cũng không biết mình đang sợ cái gì. Tôi không làm chuyện gì có lỗi với Liễu Long Đình, huống chi chúng tôi cũng chỉ đang trong giai đoạn yêu đương mà thôi, ra ngoài chơi thì có sao đâu?


Xe taxi chạy ba mươi mấy phút mới tới cổng khu chung cư nhà tôi. Tôi ngẩng đầu xem cửa sổ, đèn còn sáng, thầm nghĩ chẳng lẽ Phượng Tố Thiên hù dọa tôi? Liễu Long Đình còn đang ở nhà mà?


Tôi vào thang máy, gửi tin nhắn cho Phượng Tổ Thiên mắng anh ta, sau đó mở cửa phòng, thấy Liễu Long Đình mặc áo ngủ, đang gấp quần áo trong phòng khách, sắc mặt vô cùng bình tĩnh. Tôi nhất thời yên lòng, cười lại gần Liễu Long Đình, hỏi anh ta đang dọn dẹp quần áo à? Nhưng nói tới đây, tôi thấy trêи sàn nhà còn có một cái vali lớn, nội y đồ đạc của tôi đều được đặt chung với quần áo của anh ta, bèn hỏi: “Chúng ta sắp đi xa nhà hả?”




Website
[email protected]_247,com cập nhật nhanh nhất



“Ừ, về Đông Bắc. Lát nữa em cho tôi số điện thoại giảng viên của em, tôi sẽ tiến hành thủ tục bảo lưu cho em.”


“Khoan đã. Em có bảo là tạm nghỉ học gì đâu? Sang năm em sẽ tốt nghiệp rồi, em bảo lưu làm gì?” Tôi ngát lời Liễu Long Đình.


Liễu Long Đình dừng tay, nhìn tôi nói: “Bảo lưu về nhà kết hôn với tôi. Em vẫn muốn gả cho tôi còn gì? Vậy thì chúng ta về nhà kết hôn, sau đó em ở nhà, không được đi đâu hết.”


Tôi kinh ngạc nhìn Liễu Long Đình, thầm nghĩ hôm nay anh ta bị chập mạch chỗ nào vậy? Tôi mới xác nhận quan hệ người yêu, cho dù vội vã kết hôn thì cũng phải chờ tôi tốt nghiệp đã chứ.


“Có phải là quá gấp gáp không?” Tôi thò tay về phía Liễu Long Đình, muốn ôm cánh tay anh ta, không ngờ Liễu Long Đình lại lập tức giữ chặt tay tôi, không cho tôi đụng vào anh ta, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo: “Em không muốn hả?”


Tôi vừa rút tay ra vừa nói tôi đồng ý, chẳng qua thấy hơi gấp gáp, hơn nữa còn chưa nói cho bà nội biết quan hệ của chúng ta đâu, ít ra phải báo với bà nội một tiếng rồi tính sau, dù sao bà nội cũng nuôi tôi lớn lên, bỗng nhiên nói cưới chồng luôn, tôi sợ bà nội không chịu được.


“Em sợ bà nội không chịu được? Không chịu được cái gì?” Liễu Long Đình cười lạnh: “Không chịu được cháu gái có nhiều người theo đuổi lại cưới một con rắn chứ gì?”


Tôi vốn không để ý chuyện Liễu Long Đình là rắn, chính anh ta lại lôi ra nói bà nội của tôi, khiến tôi tức giận nói với Liễu Long Đình, anh nói như vậy là quá mức!


“Vậy mà quá mức hả? Thế mỗi ngày em mắt đi mày lại với Phượng Tổ Thiên không quá mức à? Thân thiết với thằng đàn ông khác sau lưng tôi mà không quá mức à? Biết thằng đó thích em mà em còn lại gần nó ôm ôm ấp ấp, em cho rằng tôi không thấy sao?”


“Anh theo dõi em?” Thấy Liễu Long Đình hùng hổ, tôi thật hận sao vừa rồi mình không ôm Vệ Quân lâu một chút, uổng công tôi vừa rồi còn bận tâm tới Liễu Long Đình.


“Theo dõi em thì sao? Chẳng lẽ em muốn tôi ở nhà không quan tâm em, em ra ngoài kia lẳng lơ ong bướm sao?”


Tôi quả thực không hiểu Liễu Long Đình đang nghĩ gì nữa. Anh ta là đàn ông, còn tu luyện bảy tám trăm năm, tại sao vẫn cực đoan không thể nói lý như thế? Lúc trước tôi còn thấy anh ta trí tuệ, bây giờ xem ra anh ta chỉ là một gã đàn ông hẹp hòi thích ghen mà thôi, chẳng là cái gì cả!


“Em quyến rũ ai? Anh nói xem em quyến rũ ai?” Tôi nhẫn nại hỏi.


“Em hỏi tôi hả? Sao tôi biết em từng quyến rũ bao nhiêu người? Chẳng lẽ Vệ Quân không phải sao?”


Thế này thì không thể sống được nữa! Tôi rút tay mình ra khỏi tay Liễu Long Đình, ném di động vừa mua cho anh ta xuống sàn nhà, hung ác nói: “Đúng, tôi đi quyến rũ đàn ông ấy, nếu anh khó chịu thì chúng ta chia tay đi! Tôi không muốn yêu đương với anh nữa!”




Đọc truyện tại
[email protected] nh24 7.com nhé !



Tôi xoay người muốn rời đi. Nhưng hình như Liễu Long Đình đã sớm đoán được tôi sẽ đi nên đè vai tôi lại lôi vào trong lòng, nửa người dưới biến thành đuôi rắn cường tráng, không để ý tôi đau đớn mà đè tôi lên tường, đuôi rắn chui vào quần tôi.


“Muốn đi ư? Em nằm mơ! Cả đời này em đừng hòng rời khỏi tôi!” Liễu Long Đình cúi xuống, kề sát bên tai tôi hung tơn nói, hoàn toàn không nghe tôi kêu anh ta buông ra.


Đêm nay, tôi không biết mình sống sót kiểu gì, cũng không biết mình kêu la bao lâu, thân thể rã rời như sắp chết. Nửa chừng Phượng Tổ Thiên chạy sang gõ cửa, Liễu Long Đình nói chúng tôi đang chơi đùa, kêu anh ta đừng quan tâm. Mãi tới trời hửng sáng, Liễu Long Đình mới dừng lại, tôi nằm trêи sofa không thể nhúc nhích.


Thấy vậy, Liễu Long Đình cũng không thương tiếc mà rất tự nhiên múc nước ấm ra lau người cho tôi, lại bôi thuốc cho tôi, bình tĩnh nói: “Đau lắm đúng không? Đau là được rồi. Tôi sẽ không đánh em, nhưng tôi sẽ trừng phạt em, để em không dám tái phạm nữa. Sau này còn dám giấu tôi gặp mặt người đàn ông khác không?”


Tôi khóc đỏ cả mắt, quay đầu đi không để ý tới anh ta. Có lẽ Liễu Long Đình đã trừng phạt tôi đủ rồi nên bình tĩnh hơn nhiều, không rối rắm câu trả lời của tôi mà nói: “Tối qua tôi không kϊƈɦ động. Tôi nói thật đấy. Chúng ta kết hôn đi, chờ em sinh con xong thì em ở nhà chăm con, chuyện bên ngoài cứ giao cho tôi là được.”


Tính cách của tôi không phải là chịu đựng như vậy. Nếu trước kia tôi yêu Liễu Long Đình 80% thì bây giờ đã giảm xuống 30%, sao tôi có thể kết hôn với anh ta, từ bỏ bằng cấp, từ bỏ cuộc sống chỉ với 30% tình yêu này?


Tôi vẫn không để ý tới Liễu Long Đình. Liễu Long Đình mặc quần áo cho tôi rồi đi nấu cơm. Tôi muốn xuống sofa rót ly nước uống, nhưng trêи người tôi toàn là vết bầm, không thể nhúc nhích, tôi muốn khóc cũng không khóc được.


Khoảng hơn tám giờ, bí thư lớp gọi điện thoại tới hỏi tôi sao không đi học? Thậm chí không xin nghỉ. Nếu tôi còn tiếp tục như thế thì sẽ bị trường học đuổi học.


“Tôi không khỏe, cậu xin nghỉ giúp tôi đi.” Tôi nói.


“Năm nay cậu bị sao vậy? Thôi được rồi, để tôi xin giúp cậu. Đúng rồi, cậu biết chuyện của thầy Vệ Quân chưa?” Bí thư hỏ tôi.


Bây giờ nghe thấy tên Vệ Quân, tôi lại đau đớn đến run lên, không muốn nghe bất cứ tin tức gì về anh ta nữa. Bí thư lại nhanh mồm nói với tôi: “Tối qua thầy ấy lái xe về nhà gặp sự cố, đỗ xe trong gara dưới lầu, buổi sáng có người phát hiện thì thấy ấy ngồi trong xe như đã chết rồi, toàn thân đều là vết thương, cứ như bị rắn cắn, thân thể bầm tím, xem ra rất khó cứu sống, bây giờ đã được đưa đến bệnh viện rồi.”


“Bị rắn cắn ư?” Tôi nhất thời cả kinh: “Sao cậu biết là bị rắn cắn?”


“Chủ nhiệm nói chứ sao. Sáng nay chủ nhiệm đến thăm, trêи người thầy Vệ Quân toàn là máu, ngay cả mặt cũng đầy dấu răn, miệng sùi bọt mép như trúng kịch độc, ở hiện trường còn tìm thấy da rắn lột.”


Nghe đến đây, tôi không thể tiếp tục nghe thêm được nữa. Bí thư thấy tôi không đáp lời thì kêu mấy tiếng, sau đó cúp máy.


Đêm qua Vệ Quân vẫn còn bình thường, sao tự dưng lại bị rắn cắn?


Vừa lúc Liễu Long Đình đi ra phòng bếp, hỏi tôi muốn ăn gì. Tôi hỏi Liễu Long Đình: “Hôm qua Vệ Quân bị rắn độc cắn, anh biết không?”


-----------------------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom