Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 822: Thôn tính Động thần
Giờ này khắc này, tôi có rất nhiều điều muốn hỏi Lạc Thần, hỏi anh ta sao mà nghe lời Liễu Long Đình như vậy, Liễu Long Đình muốn anh ta làm gì anh ta đều làm theo. Tôi cứ nghĩ anh ta có lẽ có rất nhiều việc cần làm, là anh ta không hề muốn làm, ví dụ như bây giờ anh ta muốn phái binh đi truy cản âm linh nhân gian, nhưng sự việc này lại có liên quan tới Liễu Long Đình, vì vậy Lạc Thần không dám động thủ, vẫn là chờ tôi nói một câu mới hạ lệnh. Liễu Long Đình không ra lệnh cho Lạc Thần, sợ rằng Lạc Thần cho dù muốn phái binh cũng phái không được.
Tuy rằng không biết Liễu Long Đình đã rót lời đường mật gì vào tai Lạc Thần nhưng bây giờ tôi muốn hỏi cũng không có thời gian rồi, Liễu Long Đình không thể cứ trung thành thủ mãi ở ngoài Nam Thiên môn chờ truyền lệnh. Lúc tên lính lúc nãy vào bẩm cáo rời đi không lâu, bóng dáng của Liễu Long Đình từ cửa lớn của Trường Sinh điện tiến vào.
Nhìn thấy Liễu Long Đình, Lạc Thần cũng không có vội vàng đi nghênh tiếp anh ấy, cứ giả vờ như vẫn chưa phân rõ thân phận của chúng tôi. Thấy tôi ngồi trên ghế, lại nhìn Liễu Long Đình, bộ dạng kiểu muốn nói lại thôi, sau đó thì không nói gì.
Mà Liễu Long Đình sau khi vào Trường Sinh Điện, tôi đều cảm nhận được rõ ràng nộ khí phát ra từ người anh ấy. Sau khi nhìn vào mắt của Lạc Thần, lại hướng ánh mắt về phía người đang ngồi trên bàn ăn đồ ăn là tôi, hai cặp mắt giống như đã khóa chung một mục tiêu vậy, nhìn chằm chằm vào tôi một lúc.
Tôi bị anh ấy nhìn mãi thì trong lòng cảm thấy vô cùng không tự nhiên, lúc này tôi vẫn là bộ dạng của anh ấy, bản tôn của anh ấy đã tới rồi, tôi liền rút pháp thuật trên người mình lại, đồng thời nâng người bay về phía đó, đoạn nói: “Anh làm sao mà tỉnh lại rồi? Em còn nghĩ anh còn lâu mới tỉnh lại, rồi biến thành bộ dạng như thế này, đến Thiên đình chuyển giao, nhưng cái bị thịt này của anh dùng tốt đấy, em đi vào Nam Thiên Môn rồi gặp Lạc Thần, như gặp được quý nhân chức cao vọng trọng vậy.”
Bây giờ thì lệnh trừ quỷ của Lạc Thần đã hạ rồi, lúc này tôi nhìn lại Liễu Long Đình, không cần anh ấy giúp, khí thế trong lòng cũng đã đủ đầy. Thấy anh ấy tức giận, tôi cũng không hề để ý, cũng không lo lắng như bình thường.
Anh ấy thấy tôi đang nói liền rũ bỏ dáng vẻ nghênh nghênh tự đắc, nhất thời cũng không phản ứng gì với tôi. Anh ấy nhìn Lạc Thần, nói với anh ta: “Nữ Hi tới tìm anh làm gì?”
“Cô ấy tới tìm ta phát binh, mang tà linh nhân gian xua đuổi tới địa phủ.”
“Rút binh thôi.” Liễu Long Đình không đợi Lạc Thần nói hết, trực tiếp bảo Lạc Thần rút bin. Anh ấy trực tiếp ra lệnh cho Lạc Thần, tấm màng giữa chúng tôi trước kia, bây giờ chính thức bị đâm thủng rồi. Khi bị đâm thủng, không có cảnh tượng khó xử như tôi vẫn nghĩ, cũng không phải Liễu Long Đình nóng lòng chạy tới bên tôi giải thích. Chúng tôi hiện tại, giống như làm một việc bình thường nhưng không thể bình thường.
“Nhưng mệnh lệnh đã có ý kiến của trăm quan Thiên đình, đều là mong tôi phái binh…” Lạc Thần lúc này bắt đầu giải thích, đồng thời xem như đang ngỗ ngược với Liễu Long Đình.
Mà Liễu Long Đình nghe Lạc Thần nói lời này, tựa hồ có chút không kiên nhẫn, trực tiếp đối với hắn có chút hung dữ một câu: “Tôi nói rút binh thì là rút binh, anh một chủ tam giới, ngay cả bản lĩnh rút binh này cũng không có sao?”
Nếu như hiện tại Liễu Long Đình cứng rắn với Lạc Thần, Lạc Thần chống đỡ không nổi, rất có khả năng sẽ rút binh, cũng may tôi cũng ở đây. Lúc anh ấy nổi hung với Lạc Thần, tôi cũng nói với anh ấy một câu: “Anh dám? Lệnh phái binh này là em nói, anh thật đúng là đem Thiên Đình coi như là nhà của anh sao?”
Giọng điệu tôi nói tương đối kịch liệt, tôi hiếm khi dùng loại giọng điệu này nói chuyện với Liễu Long Đình. Lúc này, anh ấy xoay người về phía tôi, nhưng lại không hề quan tâm tới tôi, chỉ nhìn tôi rồi nói với Lạc Thần: “Rút quân!”
“Không được!” Tôi cũng nói với Lạc Thần. Đồng thời đến bên cạnh Liễu Long Đình, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh ấy, mặc dù bây giờ năng lực của tôi không bằng anh ấy, nhưng nếu như đấu một hai trăm hiệp, tôi vẫn có thể tiếp chiêu.
Bây giờ tất cả ở đây đều được tôi và Lạc Thần sắp xếp xong, trong lúc tôi và Liễu Long Đình quật nhau thì Lạc Thần lúc nhìn tôi, lúc nhìn anh ấy, điệu bộ giống như không thể xác định được chính kiến, nói với chúng tôi: “Rất cuộc có rút binh hay không? Các người như thế này cũng thật là làm khó ta, nhân gian này hiện tại đã đủ thống khổ rồi, vạn quỷ xâm lấn, theo ta thấy việc quan trọng bây giờ là bảo hộ nhân gian, bằng không hậu quả sẽ là không thể tưởng tượng nổi!”
Lạc Thần đã nói rất rõ ràng rồi, ở góc độ của anh ta, chính là kiên trì với phương pháp của chúng tôi.
Liễu Long Đình nghe Lạc Thần nói những lời này với hắn, cũng hiểu được sự lựa chọn của Lạc Thần. Hiện tại chúng tôi ở Thiên Đình, Liễu Long Đình cũng thật sự sẽ không bởi vì một chút chuyện nhỏ như vậy, liền vận dụng năng lực Hỗn Độn Chung, ở Thiên Đình đại khai sát giới.
Lạc Thần nói xong những lời này, Liễu Long Đình bỗng nhiên hung hăng nắm lấy cổ tay tôi, kéo về phía anh ấy, nói với tôi: “Tối hôm qua anh nên ngăn cản em, anh tưởng em sẽ không làm như vậy, không ngờ rằng việc gì em cũng dám làm, làm anh khó mà chống đỡ!”
Chỉ cần nói với anh ấy, Liễu Long Đình sẽ biết việc khó chống đỡ, bình thường tôi có thể thuận theo anh ấy, nhưng gặp phải chuyện lớn, tôi không thể nghe theo lời anh ấy. Thấy bộ dáng tức giận này của Liễu Long Đình, tôi nói: “Em khi nào làm cho anh khó có thể chống đỡ, không phải lúc nào cũng là anh khống chế em sao, để cho em không thể thoát ly khỏi anh dù chỉ một chút.”
Thấy chúng tôi cãi nhau to tới nơi, Lạc Thần dứt khoát nhân cơ hội tôi đang vướng víu với Liễu Long Đình, nói với Liễu Long Đình đừng dây vào tôi nữa, rồi đi xuống trước. Anh ta hiện giờ ở bên cạnh Liễu Long Đình càng lâu, thì xác suất hắn lật lọng càng lớn, chi bằng đi sớm một chút, chờ Thiên binh thiên tướng mang chúng quỷ đuổi đi hết rồi gặp lại Liễu Long Đình, như thế sẽ không bị Liễu Long Đình hiếp bức nữa.
Liễu Long Đình nhìn Lạc Thần lui người bỏ đi, dường như muốn gọi anh ta lại, nhưng cũng hiểu ra anh ta mượn cớ sự xuất hiện của tôi, có ý trái ngược với ý nghĩ của anh ta, thế là cũng không mở mồm gọi. Lúc này cung điện lớn như vậy, chỉ có tôi và Liễu Long Đình, yên tĩnh như khung cảnh bầu trời trước cơn cuồng phong vây.
“Vậy em có biết việc phóng thích lũ ma quỷ này, chính là mưu kế của U Quân để dẫn dụ chúng ta mắc câu không?” Liễu Long Đình bây giờ cũng không rối rắm việc Lạc Thần đưa thiên binh hạ giới truy bắt ma quỷ, mà muốn giải thích cho tôi vì sao lại chọn cách không cứu dương gian bách tính.
“Là mưu kế thì đã làm sao? Chẳng lẽ ngồi nhìn vô số người vì chúng ta mà chết hay sao? Phóng thích nhiều âm linh như vậy, đều là những oan hồn lưu lạc minh giới trong nhiều năm. Một khi chúng tới được dương gian, vô số người sẽ phải bỏ mạng, nên cho dù bất kể có là mưu hèn kế bẩn gì, em đều không thể lấy sinh mạng của bách tính ra đùa.”
Tôi nói ngôn từ nghĩa chính, mặc dù từ đầu tôi không hề nghĩ đây là một mưu mô, tôi chỉ cho rằng U Quân vì muốn báo thù chúng tôi, cố ý thả ma quỷ phá phách nhân gian. Nhưng cho dù bây giờ đã rõ, vậy thì có thể làm gì? Chúng tôi không ra tay, rất nhiều người sẽ phải chết.
“Em nghĩ đến nhân gian, vậy em có nghĩ tới ngoài bọn họ còn có chúng ta không? U Quân cùng Bàn Cổ Oán Linh, lần này đều là có chuẩn bị mà đến, cho dù là anh ngăn cản U Quân đem chúng quỷ thả ra, những quỷ mị này toàn bộ đã bị hắn khống chế, coi như là chúng ta có thể ngăn chặn một lần, vậy lần thứ hai thì sao? Miễn là chúng ta không có ở đó, chuyện gì đến nó sẽ phải đến! “
Đã nói đến mức này, tôi cũng nói thẳng với Liễu Long Đình: “Vậy tại sao hôm qua lúc U Quân yếu nhất thì anh lại không giết hắn? Mà anh không giết hắn, tại sao còn ngăn cản em giết hắn? Nếu hắn chết vào tối hôm qua, thì làm gì có sự việc như hôm nay.”
Khi Liễu Long Đình nghe những lời này của tôi, anh ấy có chút cam chịu, đáp lời tôi: “Anh giết không nổi hắn, hắn ở trong động Hoa Tư, hắn không chỉ thôn tính pháp lực của Phù Kinh Dương, còn cướp lấy tinh hồn của Động Thần Hoa Tư, em thấy bộ dạng yếu ớt của hắn, là hắn giả vờ đấy.”
U Quân hắn thật sự là định không cần kiếp sau sao? Vậy mà chiếm đoạt nhiều tinh khí tinh hồn như vậy? Động Thần Hoa Tư và Phù Kinh Dương, đều là cổ thần mấy vạn năm, hắn tuy kiếp trước là Đế Tuấn, nhưng sau khi đầu thai kiếp này, cũng chỉ là thân thể yêu quái nhỏ nhoi, hắn chiếm đoạt nhiều tinh hồn cổ thần như vậy, không sợ thân thể không chịu nổi những linh lực này, tự bạo thân vong mạng sao?
Tuy rằng không biết Liễu Long Đình đã rót lời đường mật gì vào tai Lạc Thần nhưng bây giờ tôi muốn hỏi cũng không có thời gian rồi, Liễu Long Đình không thể cứ trung thành thủ mãi ở ngoài Nam Thiên môn chờ truyền lệnh. Lúc tên lính lúc nãy vào bẩm cáo rời đi không lâu, bóng dáng của Liễu Long Đình từ cửa lớn của Trường Sinh điện tiến vào.
Nhìn thấy Liễu Long Đình, Lạc Thần cũng không có vội vàng đi nghênh tiếp anh ấy, cứ giả vờ như vẫn chưa phân rõ thân phận của chúng tôi. Thấy tôi ngồi trên ghế, lại nhìn Liễu Long Đình, bộ dạng kiểu muốn nói lại thôi, sau đó thì không nói gì.
Mà Liễu Long Đình sau khi vào Trường Sinh Điện, tôi đều cảm nhận được rõ ràng nộ khí phát ra từ người anh ấy. Sau khi nhìn vào mắt của Lạc Thần, lại hướng ánh mắt về phía người đang ngồi trên bàn ăn đồ ăn là tôi, hai cặp mắt giống như đã khóa chung một mục tiêu vậy, nhìn chằm chằm vào tôi một lúc.
Tôi bị anh ấy nhìn mãi thì trong lòng cảm thấy vô cùng không tự nhiên, lúc này tôi vẫn là bộ dạng của anh ấy, bản tôn của anh ấy đã tới rồi, tôi liền rút pháp thuật trên người mình lại, đồng thời nâng người bay về phía đó, đoạn nói: “Anh làm sao mà tỉnh lại rồi? Em còn nghĩ anh còn lâu mới tỉnh lại, rồi biến thành bộ dạng như thế này, đến Thiên đình chuyển giao, nhưng cái bị thịt này của anh dùng tốt đấy, em đi vào Nam Thiên Môn rồi gặp Lạc Thần, như gặp được quý nhân chức cao vọng trọng vậy.”
Bây giờ thì lệnh trừ quỷ của Lạc Thần đã hạ rồi, lúc này tôi nhìn lại Liễu Long Đình, không cần anh ấy giúp, khí thế trong lòng cũng đã đủ đầy. Thấy anh ấy tức giận, tôi cũng không hề để ý, cũng không lo lắng như bình thường.
Anh ấy thấy tôi đang nói liền rũ bỏ dáng vẻ nghênh nghênh tự đắc, nhất thời cũng không phản ứng gì với tôi. Anh ấy nhìn Lạc Thần, nói với anh ta: “Nữ Hi tới tìm anh làm gì?”
“Cô ấy tới tìm ta phát binh, mang tà linh nhân gian xua đuổi tới địa phủ.”
“Rút binh thôi.” Liễu Long Đình không đợi Lạc Thần nói hết, trực tiếp bảo Lạc Thần rút bin. Anh ấy trực tiếp ra lệnh cho Lạc Thần, tấm màng giữa chúng tôi trước kia, bây giờ chính thức bị đâm thủng rồi. Khi bị đâm thủng, không có cảnh tượng khó xử như tôi vẫn nghĩ, cũng không phải Liễu Long Đình nóng lòng chạy tới bên tôi giải thích. Chúng tôi hiện tại, giống như làm một việc bình thường nhưng không thể bình thường.
“Nhưng mệnh lệnh đã có ý kiến của trăm quan Thiên đình, đều là mong tôi phái binh…” Lạc Thần lúc này bắt đầu giải thích, đồng thời xem như đang ngỗ ngược với Liễu Long Đình.
Mà Liễu Long Đình nghe Lạc Thần nói lời này, tựa hồ có chút không kiên nhẫn, trực tiếp đối với hắn có chút hung dữ một câu: “Tôi nói rút binh thì là rút binh, anh một chủ tam giới, ngay cả bản lĩnh rút binh này cũng không có sao?”
Nếu như hiện tại Liễu Long Đình cứng rắn với Lạc Thần, Lạc Thần chống đỡ không nổi, rất có khả năng sẽ rút binh, cũng may tôi cũng ở đây. Lúc anh ấy nổi hung với Lạc Thần, tôi cũng nói với anh ấy một câu: “Anh dám? Lệnh phái binh này là em nói, anh thật đúng là đem Thiên Đình coi như là nhà của anh sao?”
Giọng điệu tôi nói tương đối kịch liệt, tôi hiếm khi dùng loại giọng điệu này nói chuyện với Liễu Long Đình. Lúc này, anh ấy xoay người về phía tôi, nhưng lại không hề quan tâm tới tôi, chỉ nhìn tôi rồi nói với Lạc Thần: “Rút quân!”
“Không được!” Tôi cũng nói với Lạc Thần. Đồng thời đến bên cạnh Liễu Long Đình, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh ấy, mặc dù bây giờ năng lực của tôi không bằng anh ấy, nhưng nếu như đấu một hai trăm hiệp, tôi vẫn có thể tiếp chiêu.
Bây giờ tất cả ở đây đều được tôi và Lạc Thần sắp xếp xong, trong lúc tôi và Liễu Long Đình quật nhau thì Lạc Thần lúc nhìn tôi, lúc nhìn anh ấy, điệu bộ giống như không thể xác định được chính kiến, nói với chúng tôi: “Rất cuộc có rút binh hay không? Các người như thế này cũng thật là làm khó ta, nhân gian này hiện tại đã đủ thống khổ rồi, vạn quỷ xâm lấn, theo ta thấy việc quan trọng bây giờ là bảo hộ nhân gian, bằng không hậu quả sẽ là không thể tưởng tượng nổi!”
Lạc Thần đã nói rất rõ ràng rồi, ở góc độ của anh ta, chính là kiên trì với phương pháp của chúng tôi.
Liễu Long Đình nghe Lạc Thần nói những lời này với hắn, cũng hiểu được sự lựa chọn của Lạc Thần. Hiện tại chúng tôi ở Thiên Đình, Liễu Long Đình cũng thật sự sẽ không bởi vì một chút chuyện nhỏ như vậy, liền vận dụng năng lực Hỗn Độn Chung, ở Thiên Đình đại khai sát giới.
Lạc Thần nói xong những lời này, Liễu Long Đình bỗng nhiên hung hăng nắm lấy cổ tay tôi, kéo về phía anh ấy, nói với tôi: “Tối hôm qua anh nên ngăn cản em, anh tưởng em sẽ không làm như vậy, không ngờ rằng việc gì em cũng dám làm, làm anh khó mà chống đỡ!”
Chỉ cần nói với anh ấy, Liễu Long Đình sẽ biết việc khó chống đỡ, bình thường tôi có thể thuận theo anh ấy, nhưng gặp phải chuyện lớn, tôi không thể nghe theo lời anh ấy. Thấy bộ dáng tức giận này của Liễu Long Đình, tôi nói: “Em khi nào làm cho anh khó có thể chống đỡ, không phải lúc nào cũng là anh khống chế em sao, để cho em không thể thoát ly khỏi anh dù chỉ một chút.”
Thấy chúng tôi cãi nhau to tới nơi, Lạc Thần dứt khoát nhân cơ hội tôi đang vướng víu với Liễu Long Đình, nói với Liễu Long Đình đừng dây vào tôi nữa, rồi đi xuống trước. Anh ta hiện giờ ở bên cạnh Liễu Long Đình càng lâu, thì xác suất hắn lật lọng càng lớn, chi bằng đi sớm một chút, chờ Thiên binh thiên tướng mang chúng quỷ đuổi đi hết rồi gặp lại Liễu Long Đình, như thế sẽ không bị Liễu Long Đình hiếp bức nữa.
Liễu Long Đình nhìn Lạc Thần lui người bỏ đi, dường như muốn gọi anh ta lại, nhưng cũng hiểu ra anh ta mượn cớ sự xuất hiện của tôi, có ý trái ngược với ý nghĩ của anh ta, thế là cũng không mở mồm gọi. Lúc này cung điện lớn như vậy, chỉ có tôi và Liễu Long Đình, yên tĩnh như khung cảnh bầu trời trước cơn cuồng phong vây.
“Vậy em có biết việc phóng thích lũ ma quỷ này, chính là mưu kế của U Quân để dẫn dụ chúng ta mắc câu không?” Liễu Long Đình bây giờ cũng không rối rắm việc Lạc Thần đưa thiên binh hạ giới truy bắt ma quỷ, mà muốn giải thích cho tôi vì sao lại chọn cách không cứu dương gian bách tính.
“Là mưu kế thì đã làm sao? Chẳng lẽ ngồi nhìn vô số người vì chúng ta mà chết hay sao? Phóng thích nhiều âm linh như vậy, đều là những oan hồn lưu lạc minh giới trong nhiều năm. Một khi chúng tới được dương gian, vô số người sẽ phải bỏ mạng, nên cho dù bất kể có là mưu hèn kế bẩn gì, em đều không thể lấy sinh mạng của bách tính ra đùa.”
Tôi nói ngôn từ nghĩa chính, mặc dù từ đầu tôi không hề nghĩ đây là một mưu mô, tôi chỉ cho rằng U Quân vì muốn báo thù chúng tôi, cố ý thả ma quỷ phá phách nhân gian. Nhưng cho dù bây giờ đã rõ, vậy thì có thể làm gì? Chúng tôi không ra tay, rất nhiều người sẽ phải chết.
“Em nghĩ đến nhân gian, vậy em có nghĩ tới ngoài bọn họ còn có chúng ta không? U Quân cùng Bàn Cổ Oán Linh, lần này đều là có chuẩn bị mà đến, cho dù là anh ngăn cản U Quân đem chúng quỷ thả ra, những quỷ mị này toàn bộ đã bị hắn khống chế, coi như là chúng ta có thể ngăn chặn một lần, vậy lần thứ hai thì sao? Miễn là chúng ta không có ở đó, chuyện gì đến nó sẽ phải đến! “
Đã nói đến mức này, tôi cũng nói thẳng với Liễu Long Đình: “Vậy tại sao hôm qua lúc U Quân yếu nhất thì anh lại không giết hắn? Mà anh không giết hắn, tại sao còn ngăn cản em giết hắn? Nếu hắn chết vào tối hôm qua, thì làm gì có sự việc như hôm nay.”
Khi Liễu Long Đình nghe những lời này của tôi, anh ấy có chút cam chịu, đáp lời tôi: “Anh giết không nổi hắn, hắn ở trong động Hoa Tư, hắn không chỉ thôn tính pháp lực của Phù Kinh Dương, còn cướp lấy tinh hồn của Động Thần Hoa Tư, em thấy bộ dạng yếu ớt của hắn, là hắn giả vờ đấy.”
U Quân hắn thật sự là định không cần kiếp sau sao? Vậy mà chiếm đoạt nhiều tinh khí tinh hồn như vậy? Động Thần Hoa Tư và Phù Kinh Dương, đều là cổ thần mấy vạn năm, hắn tuy kiếp trước là Đế Tuấn, nhưng sau khi đầu thai kiếp này, cũng chỉ là thân thể yêu quái nhỏ nhoi, hắn chiếm đoạt nhiều tinh hồn cổ thần như vậy, không sợ thân thể không chịu nổi những linh lực này, tự bạo thân vong mạng sao?
Bình luận facebook