Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hoan Hoan Ái - Cách Yêu Của Chủ Tịch Phong - Chương 100: Đền tiền
Khi cô tỉnh lại thì đã xế chiều
Mệt rã rời, vậy mà tên biến thái đang nằm bên cạnh sắc mặt tươi tỉnh tràn đầy sinh lực
Đưa tay lên định tát hắn 1 cái thì thấy ánh sáng lấp lánh mới sực nhớ đến chiếc nhẫn hôm qua hắn đeo vào tay
Cô nghe được hắn và Lục Tuyết Nghi không có quan hệ gì, trong lòng vui như hội Xuân
Ngay cả hắn đeo nhẫn vào lúc nào cũng chẳng hề hay biết
Sau đó thì ...
1 màn nóng bỏng, hành cô đến tận bây giờ
Hoan Hoan đưa tay đến gần ngắm ngía
'Đẹp không?'
Chẳng biết hắn tỉnh giấc từ khi nào, chỉ thấy hắn chống tay lên đầu để lộ nửa người trên cường tráng
Ánh mắt sủng nịch nhìn chằm chằm vào cô
Hoan Hoan vội lấy chăn quấn quanh người, đỏ mặt mắng
'Biến thái!!!'
'Lúc sáng còn giúp anh an ủi, sao bây giờ lại xấu hổ rồi? Vợ anh da mặt mỏng thật đấy'
'Ai ... ai là vợ anh chứ?'
Hắn nhoài người đến không kiêng kỵ, chăn bị xốc lên nơi đó thoắt ẩn thoắt hiện
Hoan Hoan không dám nhìn xoay đầu đi nơi khác
Cô cũng muốn chạy lắm
Nhưng cơ thể mỏi mệt, trên người không mảnh vải lại bị hắn dồn ép đến góc giường
Còn nhích thêm 1cm nào nữa sẽ ngã mất
'Em lấy nhẫn, cơ thể của anh cũng ăn sạch, bây giờ lại phủi sạch ... em thật xấu xa~'
Lãnh Phong vuốt ve tóc cô, uốn thành lọn uất ức hôn lên
Hừ, chẳng qua chỉ là tiếc của
Keo kiệt
Đã vậy thì ...
'Ai thèm nhẫn của anh chứ tôi đây không thèm, trả ...'
Chết rồi, sao không gỡ ra được thế này?
Hoan Hoan cố gắng hết sức muốn lấy chiếc nhẫn ra khỏi tay nhưng không thể
Lãnh Phong nằm bên cạnh ung dung nhìn thầm cười trộm
Tất nhiên là không cởi được
Hắn đã tốn công nhờ cậy Lục Tuyết Nghi, tất nhiên vì cô ta có điểm hơn người
Đeo vào thì dễ nhưng muốn gỡ ra thì còn lâu
Hoan Hoan lúng túng vừa gỡ nhẫn, vừa nhìn hắn
Gương mặt đắc ý của hắn còn đáng ghét hơn lúc lấy lòng cô
'Em không nỡ gỡ ra sao?'
Tên này biết rồi còn hỏi, không thấy cô đang cố sức mà tháo nó ra à
Vấn đề là chiếc nhẫn này hôm qua rõ ràng đeo vào rất dễ
Bây giờ tự dưng lại cứ như được bôi 1 lớp keo dính chặt vào tay cô
Dù có làm gì cũng không tách rời được
'Không cởi ra được, biết rồi mà còn hỏi ...'
'Anh cũng không phải người keo kiệt, nhưng đó là nhẫn cầu hôn, em không cởi ra được thì đền tiền cho anh. Tính qua loa thì chiếc nhẫn này chỉ bằng 3 chuyến đi Maldives'
Maldives? cô bây giờ là giai cấp vô sản nghèo lắm đó
'Anh ... anh đừng có quá đáng, chỉ là 1 chiếc nhẫn làm gì đắc đến thế!!!'
'Nhẫn cầu hôn phải thể hiện thành ý nha'
Giá trị liên thành như thế vậy mà còn có người không chịu làm vợ hắn kia mà
Hắn biết cô chỉ là đang nói cho qua chuyện để thoát khỏi tình huống ngượng ngùng này
Nhưng càng nói thì lại càng khiến bản thân rơi vào ngõ cục
Như con bướm mắc vào bẫy tơ của con nhện gian xảo, càng vùng vẫy càng khó thoát ra
Hoan Hoan thẹn quá hoá giận, biết bản thân mình đuối lý khó cãi lại liền ngang ngược
'**Không biết, tóm lại không gỡ được'
'Vậy nên anh mới nghĩ cho em biện pháp khiến cả 2 bên đều vui, em đền tiền chiếc nhẫn cho anh là được'
'Nhẫn là do anh đeo, cũng không phải tôi cố ý nhét vào ngón tay mình. Bây giờ lại muốn tôi đền ...'
'Vậy em trả nhẫn cho anh thì không cần đền tiền nữa**' Hắn chen ngang
Tiểu bảo bối này, rõ ràng đeo nhẫn của hắn, hôm qua còn cùng hắn triền miên
Quay đầu 1 cái liền trở mặt, nếu không phải cô đang mệt mỏi thì hắn đã đè cô xuống làm đến khi cái miệng nhỏ cứng rắn kia ngâm nga yêu kiều
Sau đó phải thoả thuận đồng ý cái danh xưng vợ chủ tịch kia rồi
Hoan Hoan tức giận rống to
'**Tôi muốn nghỉ việc, muốn từ chức, không làm nữa, không muốn nhìn thấy mặt anh nữa!!!'
'Hợp đồng làm việc là 10 năm, nếu em muốn nghỉ thì phải bồi thường, cộng thêm tiền chiếc nhẫn ... em trả 1 lượt đi, anh đang thiếu tiền không chấp nhận trả góp**'
Cái tên này, bây giờ lại lôi hợp đồng ra để đe doạ cô
Chắc chắn chuyện này đã được lên kế hoạch từ trước
Cáo già gian xảo!!!
Cô ức chế đến độ không nói nên lời, nhíu mày cắn môi căm phẫn nhìn hắn đang nhếch miệng cười tự đắc
Mệt rã rời, vậy mà tên biến thái đang nằm bên cạnh sắc mặt tươi tỉnh tràn đầy sinh lực
Đưa tay lên định tát hắn 1 cái thì thấy ánh sáng lấp lánh mới sực nhớ đến chiếc nhẫn hôm qua hắn đeo vào tay
Cô nghe được hắn và Lục Tuyết Nghi không có quan hệ gì, trong lòng vui như hội Xuân
Ngay cả hắn đeo nhẫn vào lúc nào cũng chẳng hề hay biết
Sau đó thì ...
1 màn nóng bỏng, hành cô đến tận bây giờ
Hoan Hoan đưa tay đến gần ngắm ngía
'Đẹp không?'
Chẳng biết hắn tỉnh giấc từ khi nào, chỉ thấy hắn chống tay lên đầu để lộ nửa người trên cường tráng
Ánh mắt sủng nịch nhìn chằm chằm vào cô
Hoan Hoan vội lấy chăn quấn quanh người, đỏ mặt mắng
'Biến thái!!!'
'Lúc sáng còn giúp anh an ủi, sao bây giờ lại xấu hổ rồi? Vợ anh da mặt mỏng thật đấy'
'Ai ... ai là vợ anh chứ?'
Hắn nhoài người đến không kiêng kỵ, chăn bị xốc lên nơi đó thoắt ẩn thoắt hiện
Hoan Hoan không dám nhìn xoay đầu đi nơi khác
Cô cũng muốn chạy lắm
Nhưng cơ thể mỏi mệt, trên người không mảnh vải lại bị hắn dồn ép đến góc giường
Còn nhích thêm 1cm nào nữa sẽ ngã mất
'Em lấy nhẫn, cơ thể của anh cũng ăn sạch, bây giờ lại phủi sạch ... em thật xấu xa~'
Lãnh Phong vuốt ve tóc cô, uốn thành lọn uất ức hôn lên
Hừ, chẳng qua chỉ là tiếc của
Keo kiệt
Đã vậy thì ...
'Ai thèm nhẫn của anh chứ tôi đây không thèm, trả ...'
Chết rồi, sao không gỡ ra được thế này?
Hoan Hoan cố gắng hết sức muốn lấy chiếc nhẫn ra khỏi tay nhưng không thể
Lãnh Phong nằm bên cạnh ung dung nhìn thầm cười trộm
Tất nhiên là không cởi được
Hắn đã tốn công nhờ cậy Lục Tuyết Nghi, tất nhiên vì cô ta có điểm hơn người
Đeo vào thì dễ nhưng muốn gỡ ra thì còn lâu
Hoan Hoan lúng túng vừa gỡ nhẫn, vừa nhìn hắn
Gương mặt đắc ý của hắn còn đáng ghét hơn lúc lấy lòng cô
'Em không nỡ gỡ ra sao?'
Tên này biết rồi còn hỏi, không thấy cô đang cố sức mà tháo nó ra à
Vấn đề là chiếc nhẫn này hôm qua rõ ràng đeo vào rất dễ
Bây giờ tự dưng lại cứ như được bôi 1 lớp keo dính chặt vào tay cô
Dù có làm gì cũng không tách rời được
'Không cởi ra được, biết rồi mà còn hỏi ...'
'Anh cũng không phải người keo kiệt, nhưng đó là nhẫn cầu hôn, em không cởi ra được thì đền tiền cho anh. Tính qua loa thì chiếc nhẫn này chỉ bằng 3 chuyến đi Maldives'
Maldives? cô bây giờ là giai cấp vô sản nghèo lắm đó
'Anh ... anh đừng có quá đáng, chỉ là 1 chiếc nhẫn làm gì đắc đến thế!!!'
'Nhẫn cầu hôn phải thể hiện thành ý nha'
Giá trị liên thành như thế vậy mà còn có người không chịu làm vợ hắn kia mà
Hắn biết cô chỉ là đang nói cho qua chuyện để thoát khỏi tình huống ngượng ngùng này
Nhưng càng nói thì lại càng khiến bản thân rơi vào ngõ cục
Như con bướm mắc vào bẫy tơ của con nhện gian xảo, càng vùng vẫy càng khó thoát ra
Hoan Hoan thẹn quá hoá giận, biết bản thân mình đuối lý khó cãi lại liền ngang ngược
'**Không biết, tóm lại không gỡ được'
'Vậy nên anh mới nghĩ cho em biện pháp khiến cả 2 bên đều vui, em đền tiền chiếc nhẫn cho anh là được'
'Nhẫn là do anh đeo, cũng không phải tôi cố ý nhét vào ngón tay mình. Bây giờ lại muốn tôi đền ...'
'Vậy em trả nhẫn cho anh thì không cần đền tiền nữa**' Hắn chen ngang
Tiểu bảo bối này, rõ ràng đeo nhẫn của hắn, hôm qua còn cùng hắn triền miên
Quay đầu 1 cái liền trở mặt, nếu không phải cô đang mệt mỏi thì hắn đã đè cô xuống làm đến khi cái miệng nhỏ cứng rắn kia ngâm nga yêu kiều
Sau đó phải thoả thuận đồng ý cái danh xưng vợ chủ tịch kia rồi
Hoan Hoan tức giận rống to
'**Tôi muốn nghỉ việc, muốn từ chức, không làm nữa, không muốn nhìn thấy mặt anh nữa!!!'
'Hợp đồng làm việc là 10 năm, nếu em muốn nghỉ thì phải bồi thường, cộng thêm tiền chiếc nhẫn ... em trả 1 lượt đi, anh đang thiếu tiền không chấp nhận trả góp**'
Cái tên này, bây giờ lại lôi hợp đồng ra để đe doạ cô
Chắc chắn chuyện này đã được lên kế hoạch từ trước
Cáo già gian xảo!!!
Cô ức chế đến độ không nói nên lời, nhíu mày cắn môi căm phẫn nhìn hắn đang nhếch miệng cười tự đắc
Bình luận facebook