Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72: [END]: Chuyện của nhiều năm sau
Thật may mắn khi trái tim đó hoàn toàn tương thích với cơ thể của Nhược Y Mai. Bây giờ sức khỏe của cô đã hoàn toàn ổn định, để tỏ lòng biết ơn đến người hiến tặng, hằng năm cả nhà Y Mai đều thăm gia buổi viếng mộ của người đó.
Nhược Y Mai tại Tử Đằng Viên vừa nuôi nấng, dạy dỗ hai đứa nhỏ vừa tịnh dưỡng để sức khỏe dần dần hồi phục, trong việc này Lãnh Tư Khiêm cũng góp không ít công lao.
Từ khi có con, Lãnh Tư Khiêm biến thành một người cha trách nhiệm, một ông chồng mẫu mực - hình tượng về người chồng mà tất cả phụ nữ đều ao ước có được.
Hắn học được cách cho con uống sữa, nên pha ở nhiệt độ nào thì thích hợp, loại sữa nào mà trẻ nhỏ dễ hấp thu nhất hắn đều biết tất.
Mỗi ngày sau khi đi làm về đều chơi đùa cùng hai đứa nhỏ, buổi tối còn dành một lúc lâu đọc sách cho chúng nghe. Có điều, Nhược Y Mai cảm thấy hắn chính là thiên vị con gái a.
Lãnh Tư Khiêm yêu chiều con gái đến mức dù con gái có quấy khóc lớn cỡ nào hắn vẫn kiên nhẫn ngon ngọt dỗ dành, nhưng đến khi con trai đói, khóc đòi uống sữa Lãnh Tư Khiêm mặc dù cho uống nhưng lại còn mắng nhỏ một tiếng:
- Thật không ngoan giống như Lạc Lạc chút nào. Con khóc lớn như vậy làm gì? Hửm?
Mặc dù Nhược Y Mai đã dặn Lãnh Tư Khiêm nhiều lần rằng không được thiên vị, phải đối xử công bằng với các con nhưng hắn chỉ ừ cho qua chuyện rồi mọi việc lại đâu vào đấy.
Ba năm sau, Tử Lạc và Tư Thụy đều đến tuổi đi học mẫu giáo. Tử Lạc tính tình nghịch ngợm nhưng ham mê học hỏi, đặc biệt khả năng tiếp thu vô cùng nhanh.
Còn Tư Thụy thì trầm mặc, từ nhỏ đã thích được cô và hắn đọc sách cho nghe nên Lãnh Tư Khiêm đã sớm dạy cho bé hết bảng chữ cái, bây giờ đọc trôi chảy rồi.
Ngày đầu đến trường mẫu giáo, Tử Lạc vô cùng phấn khích, con bé thích đi học bởi chỗ này có thật thật nhiều bạn bè nha, cô giáo cũng rất xinh đẹp, lại dịu dàng nữa.
Đối với Tư Thụy, Nhược Y Mai luôn có cảm giác anh bạn này tính cách thật đúng là trưởng thành trước tuổi. Lúc nào cũng trầm lặng, ít nói, nhưng rất yêu thương em gái và mẹ.
Tuy nhiên cuối cùng trẻ con vẫn hoàn trẻ con mà thôi. Đêm hôm trước ngày đến lớp, Tư Thụy tuy không nói ra nhưng cô có thể cảm nhận được thằng bé háo hức đến nỗi chẳng ngủ được, cả đêm cứ loay hoay nghịch cây bút mới. Trông thật đáng yêu.
Sau khi hai nhóc này đi nhà trẻ, Nhược Y Mai cũng quay lại với công việc của mình. Cô không còn làm việc ở Thiên Hoàng nữa mà tự mở một công ty riêng rồi điều hành nó. Đến buổi chiều sẽ về rước hai bảo bối nhà cô về nhà ăn cơm.
Trong khoảng thời gian đi làm, Y Mai biết được một chuyện vô cùng bất ngờ đó chính là Tần San đã có bạn trai!! Hôm đó hai người hẹn nhau uống cà phê, Nhiếp Tần San kể:
- Thật ra...Y Mai à, tớ...có bạn trai rồi.
Cô bất ngờ lắm, vui mừng nắm lấy tay Tần San giọng háo hức:
- Nào mau nói tớ nghe, con trai nhà ai vậy ta?
Nhiếp Tần San ngượng ngùng, đỏ mặt, ấp úng nói:
- Người này...cậu cũng biết đó. Chính là...là bác sĩ Cố, Cố Nhiên.
Nhược Y Mai mắt mở to, ngạc nhiên đến sững cả người. Thật không ngờ, họ vậy mà đến với nhau rồi.
- Khai mau! Cả hai đã qua lại bao lâu? Hả?
- Tớ với anh ấy vừa xác định quan hệ tháng trước.
Y Mai đùa đùa nói:
- Phải sớm chuẩn bị quà cưới cho cậu thôi, cải trắng trồng đã lâu nay hái được rồi a. Bác sĩ Cố là người tốt, cậu phải giữ chắc đoạn tình duyên này đó.
Nhiếp Tần San cười bảo:
- Cậu và Lãnh Tư Khiêm cũng nên cho mình uống rượu hỉ đi chứ. Cả Tiểu An và Tiểu Thụy đều đã đi học mẫu giáo rồi còn gì.
————————————
Đầu xuân tiết trời ấm áp, bầu trời xanh trong hòa cùng tiếng chim hót ríu rít, mấy bông hoa cũng đã khoe sắc rực rỡ, khung cảnh này thật đẹp, bình yên và rất thích hợp để hai con người về chung một nhà.
Phải, Tần San và Cố Nhiên chính thức kết hôn rồi. Sau gần hai năm hẹn hò, Cố Nhiên đã dùng một đêm cầu hôn lãng mạn, có hoa thơm, có ánh nến lung linh và còn có cả tấm lòng chân tình của Cố Nhiên để Tần San trở thành người cùng đồng hành với anh trong quãng đời còn lại.
Tiếng chuông từ nhà thờ vang lên, Tần San được bố của mình là Nhiếp Văn dẫn dắt từng bước một vào lễ đường.
Váy trắng tinh khôi cùng bó hoa cưới nhỏ màu hồng nhạt, Tần San như hóa thân thành thiên thần vào ngày hôm nay. Vẻ đẹp kiêu sa, lại có chút ngọt ngào, dịu dàng, e thẹn của thiếu nữ làm cho Cố Nhiên trong mắt chỉ có mỗi bóng dáng cô ấy mà thôi.
Nhiếp Văn đưa con gái bảo bối đến bên Cố Nhiên. Khuôn mặt lộ rõ vẻ xúc động nhưng ông vẫn giữ được phong thái của bậc trưởng bối, bình tĩnh, trầm ổn nói:
- Hôm nay tôi giao con gái yêu quý của mình cho cậu. Sau này, người đi cùng nó hết quãng đường còn lại không phải bố mẹ, không phải con cái mà chính là cậu. Hãy thương yêu, chăm sóc nó thật tốt và nếu một ngày tình yêu của cậu trao cho người khác mà không phải con gái tôi. Xin cậu đừng làm nó đau lòng, hãy để nó trở về bên cạnh chúng tôi.
Nói xong, Nhiếp Văn đặt tay con gái vào lòng bàn tay Cố Nhiên, vỗ vỗ nhẹ lên mang ý chúc phúc rồi trở về hàng ghế bên dưới, ngồi bên cạnh vợ mình. Khóe mắt hồng hồng, ươn ướt nước mắt.
Cha sứ đọc lời tuyên thệ, dưới sự chứng kiến của Chúa, của bạn bè thân thiết cùng họ hàng hai bên, Cố Nhiên và Nhiếp Tần San chính thức trở thành vợ chồng.
Cố Nhiên vén mạng che mặt của Tần San lên, tay khẽ vòng qua eo cô, kéo cô sát lại gần mình rồi khom người đặt một nụ hôn ngọt ngào lên môi Tần San.
Tiếp theo chính là đến phần tung hoa cưới a!!!! Cả một nhóm người bên dưới nhốn nháo cả lên, người ta thường bảo nếu bạn bắt được hoa cưới sẽ trở thành cô dâu tiếp theo đó nha.
Cả sảnh tiệc đồng thanh hô lớn: "1...2...3"
Tần San tung bó hoa lên cao, từ đầu chính là cố tình để Nhược Y Mai bắt được. Cô thật sự mong chờ đám cưới của Y Mai và Lãnh Tư Khiêm, cái tên ngốc đó giờ này mà vẫn chưa cầu hôn bảo bối nhà cô. Không khéo Y Mai lại dẫn cả Tử Lạc với Tư Thụy đi tìm tình yêu mới trong tương lai đấy.
Haha...quả nhiên, Y Mai chuẩn xác bắt được bó hoa cưới. Trong lúc Nhược Y Mai còn đang ngơ ngác vì đột nhiên bó hoa rơi vào lòng mình thì đột nhiên đèn của sảnh tiệc đều tắt hết.
Một lúc sau, khi đèn sáng trở lại Y Mai lại càng được một phen bất ngờ vì khung cảnh trước mắt.
Lãnh Tư Khiêm khụy gối xuống, tay cầm một chiếc hộp nhung màu xanh đen rồi mở ra đưa lên gần Nhược Y Mai. Hắn nói:
- Y Mai, anh biết chúng ta đã phải trải qua không ít sóng gió để có thể đồng hành cùng nhau đến tận ngày hôm nay. Cảm ơn em đã sinh cho anh hai đứa con kháu khỉnh, cảm ơn em đã cho anh một gia đình và cảm ơn em đã bước vào cuộc đời anh. Bản thân anh thật vô cùng có lỗi khi đến tận bây giờ mới ngỏ lời cầu hôn em. Anh sẽ dành cả đời này để chuộc lỗi với em. Nhược Y Mai, gả cho anh được không?
Nhược Y Mai xúc động, nước mắt rưng rưng. Thật sự cô mong lời nói này đã rất lâu rất lâu rồi, nhiều khi còn nghĩ có nên trực tiếp "ép cưới" Lãnh Tư Khiêm luôn hay không nhưng cuối cùng lại thôi.
Dù hạnh phúc đến phát khóc nhưng Y Mai vẫn chưa lập tức đồng ý, cô nói:
- Không, em sẽ không gả cho anh đâu.
Nghe xong câu nói này, mọi hành động của Lãnh Tư Khiêm đều khựng lại giữa chừng. Tại sao cô ấy lại không chấp nhận, chẳng lẽ trải qua bao nhiêu chuyện như vậy tình cảm còn chưa có hay sao?
- Em nói gì...? Không muốn gả cho anh?
Y Mai sụt sịt đáp lại:
- Phải, là vậy đó. Em muốn anh gả cho em chứ không phải là em gả cho anh.
Mọi người trong sảnh tiệc đều im lặng ngơ ngác một hồi lâu rồi sau đó như hiểu ra thì cười rộ cả lên.
Lãnh Tư Khiêm cũng mỉm cười ngọt ngào nhìn cô, dù đã làm mẹ nhưng vẫn trẻ con thế này đây. Nhưng mà không sao, hắn thích nhất chính là dáng vẻ hoạt bát, nghịch ngợm này của Y Mai. Trông vô cùng đáng yêu.
Hắn cầm lấy tay cô, nói rằng:
- Nếu em đã không muốn gả cho anh, vậy...vậy anh chịu "ủy khuất" một chút, đem bản thân mình gả cho em có được không?
Nhược Y Mai nhíu chân mày, cái gì mà "ủy khuất"?
- Gả cho em anh "ủy khuất" sao? Vậy thì tốt thôi, anh khỏi gả cho em nữa đi. Em mang con đi tìm người khác vậy.
Vợ của hắn vừa thông minh lại xinh đẹp, giỏi giang và quan trọng hơn hết còn là mẹ của con hắn. Thủ hỏi làm sao mà từ bỏ đây?
- Được được, anh sai, anh không ủy khuất. Em đồng ý lấy anh đi. Sau này mọi thứ của anh đều là của em, mọi chuyện đều nghe em hết luôn. Nha?
Cô nghe xong, hừ hừ cái mũi tỏ vẻ hài lòng:
- Vậy còn tạm ổn, em coi như giúp anh thoát ế cũng như tìm cho con của em một người ba.
Lúc nhẫn được đeo vào tay Nhược Y Mai, cả sảnh tiệc đều vỗ tay chúc mừng, vài bậc trưởng bối còn cười không ngớt vì thái độ của cả hắn và cô.
Hai thiên thần nhỏ ở dưới cùng ông bà nội xem náo nhiệt từ đầu đến cuối. Mặc dù không hiểu sao lại như vậy nhưng chúng biết chắc rằng mami của tụi nó vô cùng uy vũ nha. Đến daddy cũng chịu khuất phục rồi kìa, sau này nhất định phải tích cực lấy lòng mami mới được a.
Có điều khi cả hai học lớp một, chúng liền nhận ra mami cũng rất nghiêm khắc. Hoàn toàn chẳng có sự bao che nào hết. Lúc ấy, Tử Lạc bảo với anh trai:
- Anh hai, mami và daddy đều khó tính y như nhau vậy. Thật khó sống à nghen!
Tư Thụy đang làm bài tập, xoay người qua cốc vào đầu cô bé một cái, bảo:
- Họ như vậy mới về chung một nhà được, chúng ta cũng vì vậy mới ra đời được đấy. Em chưa nghe câu: "Nồi nào úp vung nấy" sao?
Tử Lạc như hiểu ra, chậm rãi đáp lại:
- Ra là vậy. Em cũng muốn tìm một người vừa đẹp trai lại đáng yêu giống em, sau này bọn em sẽ chơi cùng nhau.
- Thôi đi. Em ế cả đời rồi.
Nhược Y Mai tại Tử Đằng Viên vừa nuôi nấng, dạy dỗ hai đứa nhỏ vừa tịnh dưỡng để sức khỏe dần dần hồi phục, trong việc này Lãnh Tư Khiêm cũng góp không ít công lao.
Từ khi có con, Lãnh Tư Khiêm biến thành một người cha trách nhiệm, một ông chồng mẫu mực - hình tượng về người chồng mà tất cả phụ nữ đều ao ước có được.
Hắn học được cách cho con uống sữa, nên pha ở nhiệt độ nào thì thích hợp, loại sữa nào mà trẻ nhỏ dễ hấp thu nhất hắn đều biết tất.
Mỗi ngày sau khi đi làm về đều chơi đùa cùng hai đứa nhỏ, buổi tối còn dành một lúc lâu đọc sách cho chúng nghe. Có điều, Nhược Y Mai cảm thấy hắn chính là thiên vị con gái a.
Lãnh Tư Khiêm yêu chiều con gái đến mức dù con gái có quấy khóc lớn cỡ nào hắn vẫn kiên nhẫn ngon ngọt dỗ dành, nhưng đến khi con trai đói, khóc đòi uống sữa Lãnh Tư Khiêm mặc dù cho uống nhưng lại còn mắng nhỏ một tiếng:
- Thật không ngoan giống như Lạc Lạc chút nào. Con khóc lớn như vậy làm gì? Hửm?
Mặc dù Nhược Y Mai đã dặn Lãnh Tư Khiêm nhiều lần rằng không được thiên vị, phải đối xử công bằng với các con nhưng hắn chỉ ừ cho qua chuyện rồi mọi việc lại đâu vào đấy.
Ba năm sau, Tử Lạc và Tư Thụy đều đến tuổi đi học mẫu giáo. Tử Lạc tính tình nghịch ngợm nhưng ham mê học hỏi, đặc biệt khả năng tiếp thu vô cùng nhanh.
Còn Tư Thụy thì trầm mặc, từ nhỏ đã thích được cô và hắn đọc sách cho nghe nên Lãnh Tư Khiêm đã sớm dạy cho bé hết bảng chữ cái, bây giờ đọc trôi chảy rồi.
Ngày đầu đến trường mẫu giáo, Tử Lạc vô cùng phấn khích, con bé thích đi học bởi chỗ này có thật thật nhiều bạn bè nha, cô giáo cũng rất xinh đẹp, lại dịu dàng nữa.
Đối với Tư Thụy, Nhược Y Mai luôn có cảm giác anh bạn này tính cách thật đúng là trưởng thành trước tuổi. Lúc nào cũng trầm lặng, ít nói, nhưng rất yêu thương em gái và mẹ.
Tuy nhiên cuối cùng trẻ con vẫn hoàn trẻ con mà thôi. Đêm hôm trước ngày đến lớp, Tư Thụy tuy không nói ra nhưng cô có thể cảm nhận được thằng bé háo hức đến nỗi chẳng ngủ được, cả đêm cứ loay hoay nghịch cây bút mới. Trông thật đáng yêu.
Sau khi hai nhóc này đi nhà trẻ, Nhược Y Mai cũng quay lại với công việc của mình. Cô không còn làm việc ở Thiên Hoàng nữa mà tự mở một công ty riêng rồi điều hành nó. Đến buổi chiều sẽ về rước hai bảo bối nhà cô về nhà ăn cơm.
Trong khoảng thời gian đi làm, Y Mai biết được một chuyện vô cùng bất ngờ đó chính là Tần San đã có bạn trai!! Hôm đó hai người hẹn nhau uống cà phê, Nhiếp Tần San kể:
- Thật ra...Y Mai à, tớ...có bạn trai rồi.
Cô bất ngờ lắm, vui mừng nắm lấy tay Tần San giọng háo hức:
- Nào mau nói tớ nghe, con trai nhà ai vậy ta?
Nhiếp Tần San ngượng ngùng, đỏ mặt, ấp úng nói:
- Người này...cậu cũng biết đó. Chính là...là bác sĩ Cố, Cố Nhiên.
Nhược Y Mai mắt mở to, ngạc nhiên đến sững cả người. Thật không ngờ, họ vậy mà đến với nhau rồi.
- Khai mau! Cả hai đã qua lại bao lâu? Hả?
- Tớ với anh ấy vừa xác định quan hệ tháng trước.
Y Mai đùa đùa nói:
- Phải sớm chuẩn bị quà cưới cho cậu thôi, cải trắng trồng đã lâu nay hái được rồi a. Bác sĩ Cố là người tốt, cậu phải giữ chắc đoạn tình duyên này đó.
Nhiếp Tần San cười bảo:
- Cậu và Lãnh Tư Khiêm cũng nên cho mình uống rượu hỉ đi chứ. Cả Tiểu An và Tiểu Thụy đều đã đi học mẫu giáo rồi còn gì.
————————————
Đầu xuân tiết trời ấm áp, bầu trời xanh trong hòa cùng tiếng chim hót ríu rít, mấy bông hoa cũng đã khoe sắc rực rỡ, khung cảnh này thật đẹp, bình yên và rất thích hợp để hai con người về chung một nhà.
Phải, Tần San và Cố Nhiên chính thức kết hôn rồi. Sau gần hai năm hẹn hò, Cố Nhiên đã dùng một đêm cầu hôn lãng mạn, có hoa thơm, có ánh nến lung linh và còn có cả tấm lòng chân tình của Cố Nhiên để Tần San trở thành người cùng đồng hành với anh trong quãng đời còn lại.
Tiếng chuông từ nhà thờ vang lên, Tần San được bố của mình là Nhiếp Văn dẫn dắt từng bước một vào lễ đường.
Váy trắng tinh khôi cùng bó hoa cưới nhỏ màu hồng nhạt, Tần San như hóa thân thành thiên thần vào ngày hôm nay. Vẻ đẹp kiêu sa, lại có chút ngọt ngào, dịu dàng, e thẹn của thiếu nữ làm cho Cố Nhiên trong mắt chỉ có mỗi bóng dáng cô ấy mà thôi.
Nhiếp Văn đưa con gái bảo bối đến bên Cố Nhiên. Khuôn mặt lộ rõ vẻ xúc động nhưng ông vẫn giữ được phong thái của bậc trưởng bối, bình tĩnh, trầm ổn nói:
- Hôm nay tôi giao con gái yêu quý của mình cho cậu. Sau này, người đi cùng nó hết quãng đường còn lại không phải bố mẹ, không phải con cái mà chính là cậu. Hãy thương yêu, chăm sóc nó thật tốt và nếu một ngày tình yêu của cậu trao cho người khác mà không phải con gái tôi. Xin cậu đừng làm nó đau lòng, hãy để nó trở về bên cạnh chúng tôi.
Nói xong, Nhiếp Văn đặt tay con gái vào lòng bàn tay Cố Nhiên, vỗ vỗ nhẹ lên mang ý chúc phúc rồi trở về hàng ghế bên dưới, ngồi bên cạnh vợ mình. Khóe mắt hồng hồng, ươn ướt nước mắt.
Cha sứ đọc lời tuyên thệ, dưới sự chứng kiến của Chúa, của bạn bè thân thiết cùng họ hàng hai bên, Cố Nhiên và Nhiếp Tần San chính thức trở thành vợ chồng.
Cố Nhiên vén mạng che mặt của Tần San lên, tay khẽ vòng qua eo cô, kéo cô sát lại gần mình rồi khom người đặt một nụ hôn ngọt ngào lên môi Tần San.
Tiếp theo chính là đến phần tung hoa cưới a!!!! Cả một nhóm người bên dưới nhốn nháo cả lên, người ta thường bảo nếu bạn bắt được hoa cưới sẽ trở thành cô dâu tiếp theo đó nha.
Cả sảnh tiệc đồng thanh hô lớn: "1...2...3"
Tần San tung bó hoa lên cao, từ đầu chính là cố tình để Nhược Y Mai bắt được. Cô thật sự mong chờ đám cưới của Y Mai và Lãnh Tư Khiêm, cái tên ngốc đó giờ này mà vẫn chưa cầu hôn bảo bối nhà cô. Không khéo Y Mai lại dẫn cả Tử Lạc với Tư Thụy đi tìm tình yêu mới trong tương lai đấy.
Haha...quả nhiên, Y Mai chuẩn xác bắt được bó hoa cưới. Trong lúc Nhược Y Mai còn đang ngơ ngác vì đột nhiên bó hoa rơi vào lòng mình thì đột nhiên đèn của sảnh tiệc đều tắt hết.
Một lúc sau, khi đèn sáng trở lại Y Mai lại càng được một phen bất ngờ vì khung cảnh trước mắt.
Lãnh Tư Khiêm khụy gối xuống, tay cầm một chiếc hộp nhung màu xanh đen rồi mở ra đưa lên gần Nhược Y Mai. Hắn nói:
- Y Mai, anh biết chúng ta đã phải trải qua không ít sóng gió để có thể đồng hành cùng nhau đến tận ngày hôm nay. Cảm ơn em đã sinh cho anh hai đứa con kháu khỉnh, cảm ơn em đã cho anh một gia đình và cảm ơn em đã bước vào cuộc đời anh. Bản thân anh thật vô cùng có lỗi khi đến tận bây giờ mới ngỏ lời cầu hôn em. Anh sẽ dành cả đời này để chuộc lỗi với em. Nhược Y Mai, gả cho anh được không?
Nhược Y Mai xúc động, nước mắt rưng rưng. Thật sự cô mong lời nói này đã rất lâu rất lâu rồi, nhiều khi còn nghĩ có nên trực tiếp "ép cưới" Lãnh Tư Khiêm luôn hay không nhưng cuối cùng lại thôi.
Dù hạnh phúc đến phát khóc nhưng Y Mai vẫn chưa lập tức đồng ý, cô nói:
- Không, em sẽ không gả cho anh đâu.
Nghe xong câu nói này, mọi hành động của Lãnh Tư Khiêm đều khựng lại giữa chừng. Tại sao cô ấy lại không chấp nhận, chẳng lẽ trải qua bao nhiêu chuyện như vậy tình cảm còn chưa có hay sao?
- Em nói gì...? Không muốn gả cho anh?
Y Mai sụt sịt đáp lại:
- Phải, là vậy đó. Em muốn anh gả cho em chứ không phải là em gả cho anh.
Mọi người trong sảnh tiệc đều im lặng ngơ ngác một hồi lâu rồi sau đó như hiểu ra thì cười rộ cả lên.
Lãnh Tư Khiêm cũng mỉm cười ngọt ngào nhìn cô, dù đã làm mẹ nhưng vẫn trẻ con thế này đây. Nhưng mà không sao, hắn thích nhất chính là dáng vẻ hoạt bát, nghịch ngợm này của Y Mai. Trông vô cùng đáng yêu.
Hắn cầm lấy tay cô, nói rằng:
- Nếu em đã không muốn gả cho anh, vậy...vậy anh chịu "ủy khuất" một chút, đem bản thân mình gả cho em có được không?
Nhược Y Mai nhíu chân mày, cái gì mà "ủy khuất"?
- Gả cho em anh "ủy khuất" sao? Vậy thì tốt thôi, anh khỏi gả cho em nữa đi. Em mang con đi tìm người khác vậy.
Vợ của hắn vừa thông minh lại xinh đẹp, giỏi giang và quan trọng hơn hết còn là mẹ của con hắn. Thủ hỏi làm sao mà từ bỏ đây?
- Được được, anh sai, anh không ủy khuất. Em đồng ý lấy anh đi. Sau này mọi thứ của anh đều là của em, mọi chuyện đều nghe em hết luôn. Nha?
Cô nghe xong, hừ hừ cái mũi tỏ vẻ hài lòng:
- Vậy còn tạm ổn, em coi như giúp anh thoát ế cũng như tìm cho con của em một người ba.
Lúc nhẫn được đeo vào tay Nhược Y Mai, cả sảnh tiệc đều vỗ tay chúc mừng, vài bậc trưởng bối còn cười không ngớt vì thái độ của cả hắn và cô.
Hai thiên thần nhỏ ở dưới cùng ông bà nội xem náo nhiệt từ đầu đến cuối. Mặc dù không hiểu sao lại như vậy nhưng chúng biết chắc rằng mami của tụi nó vô cùng uy vũ nha. Đến daddy cũng chịu khuất phục rồi kìa, sau này nhất định phải tích cực lấy lòng mami mới được a.
Có điều khi cả hai học lớp một, chúng liền nhận ra mami cũng rất nghiêm khắc. Hoàn toàn chẳng có sự bao che nào hết. Lúc ấy, Tử Lạc bảo với anh trai:
- Anh hai, mami và daddy đều khó tính y như nhau vậy. Thật khó sống à nghen!
Tư Thụy đang làm bài tập, xoay người qua cốc vào đầu cô bé một cái, bảo:
- Họ như vậy mới về chung một nhà được, chúng ta cũng vì vậy mới ra đời được đấy. Em chưa nghe câu: "Nồi nào úp vung nấy" sao?
Tử Lạc như hiểu ra, chậm rãi đáp lại:
- Ra là vậy. Em cũng muốn tìm một người vừa đẹp trai lại đáng yêu giống em, sau này bọn em sẽ chơi cùng nhau.
- Thôi đi. Em ế cả đời rồi.
Bình luận facebook