Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30: Là chính nàng tự đưa mình đến đây
Edit by Hạ Vi Lam
Chương 30 :
Cùng Chu Kỳ nói chuyện nửa ngày, thời điểm đi ra khỏi Đào Nhiên Cư, Từ Nhu Gia đột nhiên có chút hối hận, nàng nên uống một ngụm trà rồi mới lại cáo từ . Nhưng bây giờ cũng không thể chạy trở về, Từ Nhu Gia đành phải tăng tốc bước chân.
Không nghĩ tới thời điểm rẽ ngoặt, lại bắt gặp Tam Gia Chu Dụ cùng thư đồng Trương Thuận của hắn. Hai bên đánh đối mặt, bước chân Chu Dụ lập tức liền dừng lại, con mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Từ Nhu Gia. Toàn bộ trên đường đi, chỉ có bọn họ. Từ Nhu Gia không khỏi sinh ra một chút bất an.
Nàng làm như không có việc gì đi lên phía trước, tới gần Chu Dục, nàng mới khách khí một tiếng gọi "Tam biểu ca" .
Chu Dụ liền trực tiếp ngăn ở trước mặt nàng.
Từ Nhu Gia ngẩng đầu lên, mắt hạnh tò mò nhìn hắn: "Tam biểu ca có việc?"
Đối phó với người khả năng trong lòng mang ý đồ xấu, Từ Nhu Gia lấy ra khí thế đời trước làm chân chính quận chúa.
Chu Dục nhíu mày, trong một nháy mắt, hắn giống như nhìn thấy Nhu Gia quận chúa đã chết vậy. Biểu muội Nhu Gia quận chúa của hắn là cục cưng bên người tổ mẫu, là phụ vương coi như ngọc báu kiều nữ, trong kinh thành bất luận quý nữ nào cũng đều không thể với tới sự sủng ái mà nàng có. Thân phận tôn quý, dung mạo nàng cũng kiều diễm động lòng người, so trước mắt cái A Đào này thật sự rất giống.
Càng nhìn, mười hai mười ba tuổi là thời điểm tiểu cô nương trổ mã giống như một nụ hoa chớm nở, lại giống đầu cành đã đỏ lên mật ngọt.
A Đào này, mê người hái.
Người sáng suốt cũng nhìn ra được, Nhu Gia biểu muội cùng Tạ Tấn là thanh mai trúc mã. Tạ Tấn là quý công tử như Kiều Sở, văn võ song toàn có vẻ lại như Phan An, Chu Dụ thực mặc cảm. Có Tạ Tấn phía trước, Chu Dục biết Nhu Gia biểu muội khẳng định sẽ chướng mắt hắn, cho nên Chu Dục chỉ dám len lén thăm dò nàng, chỉ dám tại trong đêm không chút kiêng kỵ nào mới ảo tưởng. Biết được Nhu Gia biểu muội bệnh chết, Chu Dục đầu tiên là tiếc nuối, tiếc hận, rất nhanh lại có chút cười trên nỗi đau của người khác. Tạ Tấn xuất sắc lại như thế, hắn chỉ là con trai của một nha hoàn thông phòng lại làm sao mà chiếm được.
Không bao lâu, A Đào này xuất hiện ở Vương phủ. A Đào, một đứa cháu gái của Tây Thi đậu hũ, thân phận so với hắn càng hèn mọn, dung mạo lại cực kỳ giống Nhu Gia biểu muội. Lần đầu gặp nàng, Chu Dục liền sinh ra một loại dã tâm. Hắn không dám đối với Nhu Gia biểu muội làm cái gì, còn không dám bắt nạt A Đào?
Một đứa thôn nữ chỉ có cái danh quận chúa, chỉ cần hắn chiếm được thân thể của nàng, nàng tất nhiên đối với hắn nói gì phải nghe nấy. Không bị người phát hiện tốt nhất, nếu thật sự bị phụ vương cùng Vương phi phát hiện, Chu Dục liền sẽ nói là là A Đào câu dẫn hắn, chắc chắn A Đào cũng không dám nói ra chân tướng.
Nhưng mà Chu Dục rất nhanh liền phát hiện, thiếu nữ A Đào trong dự liệu của hắn cùng nàng lại không giống nhau, nàng lại dám động thủ cùng tỷ muội Chu Phù từ trước đến nay ương ngạnh, càng có thể tại chỗ Diêu Trắc phi, Vương phi toàn thân an toàn đi ra. Nói cách khác, lá gan A Đào quả thực so với Nhu Gia biểu muội còn lớn hơn.
Cô nương này, Chu Dụ cũng không nắm chắc nàng sẽ ngoan ngoãn đi theo khuôn khổ. Ngược lại là Lục Nghi Lan kia, tựa hồ càng thích hợp ra tay hơn.
"Không có gì, tại làm sao chỉ một mình ngươi ?" Tâm niệm xoay nhanh, Chu Dục cười cười.
Một con rắn độc cười lên sẽ thành là cái dạng gì? Toàn thân Từ Nhu Gia khó chịu, thản nhiên nói: "Tam biểu ca nếu như không có việc gì, ta đi trước."
Chu Dục mặc dù không vui, nhưng vẫn là tránh ra. Từ Nhu Gia lập tức đi ngay. Chu Dụ cùng Trương Thuận cùng một chỗ nghiêng người nhìn nàng. Tiểu cô nương bước chân không nhanh không chậm, tư thái tùy ý, phảng phất từ nhỏ đều sinh trưởng ở Vương phủ.
Trương Thuận nhịn không được trào phúng: "Nha đầu này, không biết còn tưởng rằng nàng thật sự là Nhu Gia quận chúa."
Chu Dục không nói gì, hướng viện tử của mình đi. Bên này Từ Nhu Gia đi đến cổng Tiểu Nguyệt cư, trông thấy Lục Định mang theo một cái hộp cơm đi ra.
"Ca ca."Từ Nhu Gia cười kêu.
Lục Định bất đắc dĩ giơ hộp cơm lên : "Cô mẫu nhất định phải bắt ta mang về, thế nào, Tứ Gia đã nói gì với ngươi?"
Từ Nhu Gia giả nghĩ ngợi , lại làm dáng vẻ sợ hãi, nhỏ giọng nói: "Cảnh cáo ta về sau ít cùng nam nhân xa lạ nói chuyện."
Lần này Lục Định đứng cùng phe với biểu đệ tôn quý, nghiêm túc lạnh nhạt nói: "Tứ Gia nói không sai, vị Từ thế tử nhìn. . ."
Từ Nhu Gia liền vội vàng cắt đứt, sợ hắn đối với Đại đường ca lại chửi bới: "Được rồi được rồi, một người hai người đều muốn giáo huấn ta, mau trở về đi thôi, cẩn thận canh lạnh!"
Nói xong, Từ Nhu Gia bước nhỏ chạy vào trong. Nhìn bóng lưng em gái nuôi tính cách trẻ con, Lục Định lắc đầu, trước kia chỉ có Nghi Lan không nghe lời, từ khi tiến vào Vương phủ, A Đào cũng càng ngày càng tự làm chủ, hắn thân làm ca ca, trước mặt hai muội muội càng ngày càng không có uy nghiêm, còn không bằng biểu đệ.
"A Đào, Lão Tứ có bắt nạt ngươi không vậy hả ?"
Lục thị cùng Lục Nghi Lan ngồi ở trong phòng nói chuyện, nhìn thấy Từ Nhu Gia, Lục thị vội vàng hỏi, lo lắng.
Từ Nhu Gia lắc đầu, ngắn gọn trả lời giống như lúc nãy. Lục thị nhấp môi dưới, muốn nói lại thôi. Vừa nãy cháu gái nói Bình Tây Hầu phủ thế tử là cái tên háo sắc, nhưng người ta cũng có thể là thật sự muốn nhờ hai tỷ muội giúp đỡ mà?
"A Đào cảm thấy nhân phẩm của Từ thế tử như thế nào?"
Lục thị quyết định nghe cháu gái một chút, Thuần Vương có câu nói nói như thế nào nhỉ, kêu cái gì mà... Không biết thì nghe !
Từ Nhu Gia ngay lập tức đem Nhị thúc, thẩm mẫu, hai vị đường ca khen lại khen một phen, cuối cùng nói:
"Cô mẫu, những người này đi bên ngoài hỏi thăm một chút liền biết rồi, nương nương chắc chắn sẽ không gạt ta, ngài nghĩ xem nha, nếu không phải Từ gia gia phong đoan chính, nam tử từng người đều là võ nghệ siêu phàm anh dũng, danh tiếng truyền xa uy chấn biên cương, lúc trước nương nương cùng Hoàng Thượng làm sao lại để trưởng công chúa gả cho nam nhi Từ gia? Nương nương còn nói, nếu không phải sợ Hầu gia Hầu phu nhân để ý, nàng ta còn muốn giới thiệu ta với họ."
Lục thị không phải cô gái tầm thường, vừa nghe nói Bình Tây Hầu phu nhân giống mình, rất đặc biệt, là một nữ anh hùng, nàng lập tức tin Từ Nhu Gia.
"Nghe một chút, nhà như vậy có thể dạy dỗ ra tên háo sắc sao? Đừng nhìn ai thêm nhìn ngươi bằng hai mắt ngươi đã cảm thấy người ta háo sắc." Lục thị quay đầu giáo huấn cháu gái. Lục Nghi Lan còn đắm chìm trong câu chuyện về Từ gia, ngược lại không để ý cô mẫu.
Từ Nhu Gia thấy vậy, trêu ghẹo nói: "Tỷ tỷ, ta nếu là ngươi,ta sẽ ước gì Từ thế tử coi trọng ta đây, đến lúc đó nở mày nở mặt gả đi, làm phu nhân Bình Tây Hầu thế tử."
Lục Nghi Lan lúc này mới hoàn hồn, trừng nàng một chút. Lục thị trong lòng hơi động, chợt thở dài:
"Chớ nằm mộng ban ngày, người ta là hổ môn tướng tộc, làm sao lại coi trọng Nghi Lan được?"
Lục Nghi Lan hậm hực cúi thấp đầu. Đúng vậy , thân phận này của nàng loại, không xứng với Từ Diệu, càng không xứng với biểu ca.
Nhưng nghĩ đến hôm nay biểu ca dạy nàng học sáo lại dẫn nàng đi dạo Cẩm Tú Phường, Lục Nghi Lan sinh ra một chút hi vọng. Sau đó nàng liền nghe Từ Nhu Gia phân tích nói:
"Những quý tộc khác người ta khẳng định sẽ xem thường tỷ tỷ, nhưng Từ gia khác biệt, Bình Tây Hầu cùng Hầu phu nhân không phải người nặng thế tục quy củ, nói như vậy nếu kinh thành có nhà ai sẽ đồng ý cưới tỷ tỷ làm chính thất, kia chỉ có thể là Từ gia."
Chính là bởi vì biết Nhị thúc cùng thẩm mẫu sẽ không cân nhắc nhiều thế tục quy củ như vậy, Từ Nhu Gia mới nguyện ý giúp Đại đường ca một phen. Mà lại, Từ Nhu Gia trong lòng cũng có cái tính toán nhỏ nhặt, vạn nhất Lục Nghi Lan cùng Đại đường ca thật sự thành, về sau nàng cũng có lý do đi bái phỏng nhà Nhị thúc.
Cùng lắm, Từ Nhu Gia một mực giật dây, hôn sự thành công thì nàng vui vẻ, hôn sự không thành, nàng cũng sẽ không bị làm sao, nên nhất định phải thúc đẩy việc này. Lục thị y nguyên cảm thấy chuyện này không có khả năng lắm. Lục Nghi Lan vẫn đối với biểu ca ruột chờ mong, liền cũng không có để tâm thêm.
Lục thị thấy cháu gái tâm sự nặng nề, nhịn không được vỗ vỗ tay Lục Nghi Lan nói:
"Nghi Lan đừng nóng vội, mấy ngày trước Vương gia cùng ta nói, hắn sẽ thay ngươi tìm kiếm một vị hôn phu phẩm hạnh tài giỏi nhiều mặt, thân thế khẳng định không bằng những cái Hầu phủ kia, nhưng cô mẫu nói cho ngươi, nữ tử xuất thân như chúng ta, gả cho hào môn quý tộc ngược lại không tiện, động một chút lại cùng ngươi giảng quy củ, càng tội nghiệp."
Trong lòng Lục Nghi Lan xiết chặt. Cô mẫu nói bóng gió, ý là cũng chưa từng cân nhắc gả nàng cho biểu ca? Ý thức được điểm này, tâm Lục Nghi Lan triệt để chìm xuống dưới. Nàng không trách cô mẫu, dù sao biểu ca là Hoàng tôn, hôn sự của hắn cô mẫu đều không chen tay vào được.
Nhưng Lục Nghi Lan không cam tâm. Nàng muốn tìm biểu ca hỏi cho rõ ràng, nếu như biểu ca thích nàng, sự tình hai người có lẽ còn có hi vọng, nếu như biểu ca vô ý. . .
Lục Nghi Lan cắn môi, ngừng suy nghĩ lại. Đêm nay Lục Nghi Lan lật qua lật lại ngủ không được, sáng sớm ngày thứ hai, vành mắt đều thâm quầng. Từ Nhu Gia cùng Lục thị đều đoán được nàng tại vì hôn sự phát sầu, Lục thị cảm thấy cháu gái lo lắng cho mình gả không được người trong sạch, Từ Nhu Gia ngược lại là nghĩ đến Chu Kỳ.
Quả nhiên, buổi chiều học xong lớp âm luật, Lục Nghi Lan đi theo Từ Nhu Gia một đoạn đường, bỗng nhiên dừng lại nói:
"A Đào ngươi đi về trước đi, ta có đoạn giai điệu thổi không tốt, muốn đi hỏi biểu ca một chút."
Từ Nhu Gia biết Chu Kỳ là tâm kết của nàng ý, cười nói được, sau đó gọi Ngọc Băng đi theo nàng ý. Bên người Lục Nghi Lan cũng có nha hoàn, gọi là Linh Nhi, mấy ngày trước Linh Nhi bị bệnh, phải ở nhà dưỡng bệnh.
Lục Nghi Lan lại nói: "Không cần không cần, ta biết đường đi rồi."
Vạn nhất biểu ca không thích nàng, Lục Nghi Lan sợ mình sẽ khóc lên, khi đó, nàng không muốn bên cạnh có người. Cầm cây sáo, Lục Nghi Lan quay người hướng Đào Nhiên Cư đi.
Buổi chiều, mặt trời đo đỏ mặc dù ngã về tây, nhưng thời tiết rất nóng, trên đường ít thấy có bóng người, nơi ở của bọn Chu Kỳ lại càng là thanh u, miễn cho người khác quấy rầy bốn vị tiểu Vương gia đọc sách.
Phía trước rẽ một cái liền có thể trông thấy Đào Nhiên Cư, Lục Nghi Lan càng nghĩ càng khẩn trương, trốn đến bên cạnh một gốc hoa lớn, bất an cầm khăn tay, một lần nữa chuẩn bị tìm lí do thoái thác biểu ca. Thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, váy màu trắng lộ ra. Thời điểm Chu Dụ cùng Trương Thuận tới, liếc mắt liền thấy được váy kia \. Hai người nhìn chăm chú một chút, hơi bước nhanh hơn. Lục Nghi Lan đang suy nghĩ tâm sự, trước mắt đột nhiên nhìn thấy hai đạo nhân ảnh, nàng giật nảy mình, xém chút hô lớn.
Chu Dụ bị bộ dáng nhát gan này nàng chọc cười, nhìn hai bên một chút, Chu Dụ hài hước hỏi:
"Biểu muội là tìm đến Lão Tứ hả, sao lại trốn ở chỗ này vậy ?"
Lục Nghi Lan sợ ánh mắt của hắn, giờ này khắc này, nàng ta mới ý thức tới cái gì gọi là trong lòng mang ý đồ xấu thật sự, so với Chu Dục, dáng vẻ đần độn của Từ Diệu quả thực được cho chất phác. Nàng gật gật đầu lung tung, liền muốn hướng Đào Nhiên Cư bên kia đi.
Thân ảnh Chu Dụ lóe lên, ngăn ở trước mặt nàng. Lục Nghi Lan càng luống cuống, muốn lui ra phía sau, Trương Thuận chẳng biết lúc nào lại ngăn cản đường đi của nàng.
"Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?" khuôn mặt Lục Nghi Lan trắng bệch, hỏi.
Chu Dục nhìn thấy cặp mắt đào hoa của nàng tràn ngập hoảng sợ, nghĩ đến lão Nhị, Lão Tứ đang bị sư phụ dạy võ lưu lại, bất cứ lúc nào cũng có thể tới, hắn hướng Trương Thuận đưa một cái ánh mắt. Trương Thuận tuân lệnh, bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy Lục Nghi Lan, một tay che miệng lại, cấp tốc hướng gần viện tử của Chu Dụ chạy tới.
Lục Nghi Lan ô ô giãy dụa. Chu Dục nhe răng cười, chậm rãi đi ở phía sau.
Mắt thấy Đào Nhiên Cư liền tại phía trước, Trương Thuận lại ôm theo nàng hướng cửa sát vách mà đi, Lục Nghi Lan càng thêm tuyệt vọng phản kháng muốn thoát ra. Nhưng vào lúc này, sau lưng ba người đột nhiên truyền đến một tiếng giận dữ mắng mỏ:
"Chu Dụ, ngươi thật to gan!"
Thanh âm kia bao hàm lửa giận, lại bởi vì âm sắc ngọt ngào mà thiếu đi mấy phần dữ dợn. Chu Dục quay người, trông thấy Từ Nhu Gia đang đứng ở đằng xa, hai bên ánh nắng chan hòa, càng lộ ra vóc người nhỏ nhắn xinh xắn của nàng.
Chu Dục nắm nắm tay.
Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho xong,đây chính là nàng tự đưa mình đến đây !
/ hê hê đoán xem chương sau như nào nào /
Chương 30 :
Cùng Chu Kỳ nói chuyện nửa ngày, thời điểm đi ra khỏi Đào Nhiên Cư, Từ Nhu Gia đột nhiên có chút hối hận, nàng nên uống một ngụm trà rồi mới lại cáo từ . Nhưng bây giờ cũng không thể chạy trở về, Từ Nhu Gia đành phải tăng tốc bước chân.
Không nghĩ tới thời điểm rẽ ngoặt, lại bắt gặp Tam Gia Chu Dụ cùng thư đồng Trương Thuận của hắn. Hai bên đánh đối mặt, bước chân Chu Dụ lập tức liền dừng lại, con mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Từ Nhu Gia. Toàn bộ trên đường đi, chỉ có bọn họ. Từ Nhu Gia không khỏi sinh ra một chút bất an.
Nàng làm như không có việc gì đi lên phía trước, tới gần Chu Dục, nàng mới khách khí một tiếng gọi "Tam biểu ca" .
Chu Dụ liền trực tiếp ngăn ở trước mặt nàng.
Từ Nhu Gia ngẩng đầu lên, mắt hạnh tò mò nhìn hắn: "Tam biểu ca có việc?"
Đối phó với người khả năng trong lòng mang ý đồ xấu, Từ Nhu Gia lấy ra khí thế đời trước làm chân chính quận chúa.
Chu Dục nhíu mày, trong một nháy mắt, hắn giống như nhìn thấy Nhu Gia quận chúa đã chết vậy. Biểu muội Nhu Gia quận chúa của hắn là cục cưng bên người tổ mẫu, là phụ vương coi như ngọc báu kiều nữ, trong kinh thành bất luận quý nữ nào cũng đều không thể với tới sự sủng ái mà nàng có. Thân phận tôn quý, dung mạo nàng cũng kiều diễm động lòng người, so trước mắt cái A Đào này thật sự rất giống.
Càng nhìn, mười hai mười ba tuổi là thời điểm tiểu cô nương trổ mã giống như một nụ hoa chớm nở, lại giống đầu cành đã đỏ lên mật ngọt.
A Đào này, mê người hái.
Người sáng suốt cũng nhìn ra được, Nhu Gia biểu muội cùng Tạ Tấn là thanh mai trúc mã. Tạ Tấn là quý công tử như Kiều Sở, văn võ song toàn có vẻ lại như Phan An, Chu Dụ thực mặc cảm. Có Tạ Tấn phía trước, Chu Dục biết Nhu Gia biểu muội khẳng định sẽ chướng mắt hắn, cho nên Chu Dục chỉ dám len lén thăm dò nàng, chỉ dám tại trong đêm không chút kiêng kỵ nào mới ảo tưởng. Biết được Nhu Gia biểu muội bệnh chết, Chu Dục đầu tiên là tiếc nuối, tiếc hận, rất nhanh lại có chút cười trên nỗi đau của người khác. Tạ Tấn xuất sắc lại như thế, hắn chỉ là con trai của một nha hoàn thông phòng lại làm sao mà chiếm được.
Không bao lâu, A Đào này xuất hiện ở Vương phủ. A Đào, một đứa cháu gái của Tây Thi đậu hũ, thân phận so với hắn càng hèn mọn, dung mạo lại cực kỳ giống Nhu Gia biểu muội. Lần đầu gặp nàng, Chu Dục liền sinh ra một loại dã tâm. Hắn không dám đối với Nhu Gia biểu muội làm cái gì, còn không dám bắt nạt A Đào?
Một đứa thôn nữ chỉ có cái danh quận chúa, chỉ cần hắn chiếm được thân thể của nàng, nàng tất nhiên đối với hắn nói gì phải nghe nấy. Không bị người phát hiện tốt nhất, nếu thật sự bị phụ vương cùng Vương phi phát hiện, Chu Dục liền sẽ nói là là A Đào câu dẫn hắn, chắc chắn A Đào cũng không dám nói ra chân tướng.
Nhưng mà Chu Dục rất nhanh liền phát hiện, thiếu nữ A Đào trong dự liệu của hắn cùng nàng lại không giống nhau, nàng lại dám động thủ cùng tỷ muội Chu Phù từ trước đến nay ương ngạnh, càng có thể tại chỗ Diêu Trắc phi, Vương phi toàn thân an toàn đi ra. Nói cách khác, lá gan A Đào quả thực so với Nhu Gia biểu muội còn lớn hơn.
Cô nương này, Chu Dụ cũng không nắm chắc nàng sẽ ngoan ngoãn đi theo khuôn khổ. Ngược lại là Lục Nghi Lan kia, tựa hồ càng thích hợp ra tay hơn.
"Không có gì, tại làm sao chỉ một mình ngươi ?" Tâm niệm xoay nhanh, Chu Dục cười cười.
Một con rắn độc cười lên sẽ thành là cái dạng gì? Toàn thân Từ Nhu Gia khó chịu, thản nhiên nói: "Tam biểu ca nếu như không có việc gì, ta đi trước."
Chu Dục mặc dù không vui, nhưng vẫn là tránh ra. Từ Nhu Gia lập tức đi ngay. Chu Dụ cùng Trương Thuận cùng một chỗ nghiêng người nhìn nàng. Tiểu cô nương bước chân không nhanh không chậm, tư thái tùy ý, phảng phất từ nhỏ đều sinh trưởng ở Vương phủ.
Trương Thuận nhịn không được trào phúng: "Nha đầu này, không biết còn tưởng rằng nàng thật sự là Nhu Gia quận chúa."
Chu Dục không nói gì, hướng viện tử của mình đi. Bên này Từ Nhu Gia đi đến cổng Tiểu Nguyệt cư, trông thấy Lục Định mang theo một cái hộp cơm đi ra.
"Ca ca."Từ Nhu Gia cười kêu.
Lục Định bất đắc dĩ giơ hộp cơm lên : "Cô mẫu nhất định phải bắt ta mang về, thế nào, Tứ Gia đã nói gì với ngươi?"
Từ Nhu Gia giả nghĩ ngợi , lại làm dáng vẻ sợ hãi, nhỏ giọng nói: "Cảnh cáo ta về sau ít cùng nam nhân xa lạ nói chuyện."
Lần này Lục Định đứng cùng phe với biểu đệ tôn quý, nghiêm túc lạnh nhạt nói: "Tứ Gia nói không sai, vị Từ thế tử nhìn. . ."
Từ Nhu Gia liền vội vàng cắt đứt, sợ hắn đối với Đại đường ca lại chửi bới: "Được rồi được rồi, một người hai người đều muốn giáo huấn ta, mau trở về đi thôi, cẩn thận canh lạnh!"
Nói xong, Từ Nhu Gia bước nhỏ chạy vào trong. Nhìn bóng lưng em gái nuôi tính cách trẻ con, Lục Định lắc đầu, trước kia chỉ có Nghi Lan không nghe lời, từ khi tiến vào Vương phủ, A Đào cũng càng ngày càng tự làm chủ, hắn thân làm ca ca, trước mặt hai muội muội càng ngày càng không có uy nghiêm, còn không bằng biểu đệ.
"A Đào, Lão Tứ có bắt nạt ngươi không vậy hả ?"
Lục thị cùng Lục Nghi Lan ngồi ở trong phòng nói chuyện, nhìn thấy Từ Nhu Gia, Lục thị vội vàng hỏi, lo lắng.
Từ Nhu Gia lắc đầu, ngắn gọn trả lời giống như lúc nãy. Lục thị nhấp môi dưới, muốn nói lại thôi. Vừa nãy cháu gái nói Bình Tây Hầu phủ thế tử là cái tên háo sắc, nhưng người ta cũng có thể là thật sự muốn nhờ hai tỷ muội giúp đỡ mà?
"A Đào cảm thấy nhân phẩm của Từ thế tử như thế nào?"
Lục thị quyết định nghe cháu gái một chút, Thuần Vương có câu nói nói như thế nào nhỉ, kêu cái gì mà... Không biết thì nghe !
Từ Nhu Gia ngay lập tức đem Nhị thúc, thẩm mẫu, hai vị đường ca khen lại khen một phen, cuối cùng nói:
"Cô mẫu, những người này đi bên ngoài hỏi thăm một chút liền biết rồi, nương nương chắc chắn sẽ không gạt ta, ngài nghĩ xem nha, nếu không phải Từ gia gia phong đoan chính, nam tử từng người đều là võ nghệ siêu phàm anh dũng, danh tiếng truyền xa uy chấn biên cương, lúc trước nương nương cùng Hoàng Thượng làm sao lại để trưởng công chúa gả cho nam nhi Từ gia? Nương nương còn nói, nếu không phải sợ Hầu gia Hầu phu nhân để ý, nàng ta còn muốn giới thiệu ta với họ."
Lục thị không phải cô gái tầm thường, vừa nghe nói Bình Tây Hầu phu nhân giống mình, rất đặc biệt, là một nữ anh hùng, nàng lập tức tin Từ Nhu Gia.
"Nghe một chút, nhà như vậy có thể dạy dỗ ra tên háo sắc sao? Đừng nhìn ai thêm nhìn ngươi bằng hai mắt ngươi đã cảm thấy người ta háo sắc." Lục thị quay đầu giáo huấn cháu gái. Lục Nghi Lan còn đắm chìm trong câu chuyện về Từ gia, ngược lại không để ý cô mẫu.
Từ Nhu Gia thấy vậy, trêu ghẹo nói: "Tỷ tỷ, ta nếu là ngươi,ta sẽ ước gì Từ thế tử coi trọng ta đây, đến lúc đó nở mày nở mặt gả đi, làm phu nhân Bình Tây Hầu thế tử."
Lục Nghi Lan lúc này mới hoàn hồn, trừng nàng một chút. Lục thị trong lòng hơi động, chợt thở dài:
"Chớ nằm mộng ban ngày, người ta là hổ môn tướng tộc, làm sao lại coi trọng Nghi Lan được?"
Lục Nghi Lan hậm hực cúi thấp đầu. Đúng vậy , thân phận này của nàng loại, không xứng với Từ Diệu, càng không xứng với biểu ca.
Nhưng nghĩ đến hôm nay biểu ca dạy nàng học sáo lại dẫn nàng đi dạo Cẩm Tú Phường, Lục Nghi Lan sinh ra một chút hi vọng. Sau đó nàng liền nghe Từ Nhu Gia phân tích nói:
"Những quý tộc khác người ta khẳng định sẽ xem thường tỷ tỷ, nhưng Từ gia khác biệt, Bình Tây Hầu cùng Hầu phu nhân không phải người nặng thế tục quy củ, nói như vậy nếu kinh thành có nhà ai sẽ đồng ý cưới tỷ tỷ làm chính thất, kia chỉ có thể là Từ gia."
Chính là bởi vì biết Nhị thúc cùng thẩm mẫu sẽ không cân nhắc nhiều thế tục quy củ như vậy, Từ Nhu Gia mới nguyện ý giúp Đại đường ca một phen. Mà lại, Từ Nhu Gia trong lòng cũng có cái tính toán nhỏ nhặt, vạn nhất Lục Nghi Lan cùng Đại đường ca thật sự thành, về sau nàng cũng có lý do đi bái phỏng nhà Nhị thúc.
Cùng lắm, Từ Nhu Gia một mực giật dây, hôn sự thành công thì nàng vui vẻ, hôn sự không thành, nàng cũng sẽ không bị làm sao, nên nhất định phải thúc đẩy việc này. Lục thị y nguyên cảm thấy chuyện này không có khả năng lắm. Lục Nghi Lan vẫn đối với biểu ca ruột chờ mong, liền cũng không có để tâm thêm.
Lục thị thấy cháu gái tâm sự nặng nề, nhịn không được vỗ vỗ tay Lục Nghi Lan nói:
"Nghi Lan đừng nóng vội, mấy ngày trước Vương gia cùng ta nói, hắn sẽ thay ngươi tìm kiếm một vị hôn phu phẩm hạnh tài giỏi nhiều mặt, thân thế khẳng định không bằng những cái Hầu phủ kia, nhưng cô mẫu nói cho ngươi, nữ tử xuất thân như chúng ta, gả cho hào môn quý tộc ngược lại không tiện, động một chút lại cùng ngươi giảng quy củ, càng tội nghiệp."
Trong lòng Lục Nghi Lan xiết chặt. Cô mẫu nói bóng gió, ý là cũng chưa từng cân nhắc gả nàng cho biểu ca? Ý thức được điểm này, tâm Lục Nghi Lan triệt để chìm xuống dưới. Nàng không trách cô mẫu, dù sao biểu ca là Hoàng tôn, hôn sự của hắn cô mẫu đều không chen tay vào được.
Nhưng Lục Nghi Lan không cam tâm. Nàng muốn tìm biểu ca hỏi cho rõ ràng, nếu như biểu ca thích nàng, sự tình hai người có lẽ còn có hi vọng, nếu như biểu ca vô ý. . .
Lục Nghi Lan cắn môi, ngừng suy nghĩ lại. Đêm nay Lục Nghi Lan lật qua lật lại ngủ không được, sáng sớm ngày thứ hai, vành mắt đều thâm quầng. Từ Nhu Gia cùng Lục thị đều đoán được nàng tại vì hôn sự phát sầu, Lục thị cảm thấy cháu gái lo lắng cho mình gả không được người trong sạch, Từ Nhu Gia ngược lại là nghĩ đến Chu Kỳ.
Quả nhiên, buổi chiều học xong lớp âm luật, Lục Nghi Lan đi theo Từ Nhu Gia một đoạn đường, bỗng nhiên dừng lại nói:
"A Đào ngươi đi về trước đi, ta có đoạn giai điệu thổi không tốt, muốn đi hỏi biểu ca một chút."
Từ Nhu Gia biết Chu Kỳ là tâm kết của nàng ý, cười nói được, sau đó gọi Ngọc Băng đi theo nàng ý. Bên người Lục Nghi Lan cũng có nha hoàn, gọi là Linh Nhi, mấy ngày trước Linh Nhi bị bệnh, phải ở nhà dưỡng bệnh.
Lục Nghi Lan lại nói: "Không cần không cần, ta biết đường đi rồi."
Vạn nhất biểu ca không thích nàng, Lục Nghi Lan sợ mình sẽ khóc lên, khi đó, nàng không muốn bên cạnh có người. Cầm cây sáo, Lục Nghi Lan quay người hướng Đào Nhiên Cư đi.
Buổi chiều, mặt trời đo đỏ mặc dù ngã về tây, nhưng thời tiết rất nóng, trên đường ít thấy có bóng người, nơi ở của bọn Chu Kỳ lại càng là thanh u, miễn cho người khác quấy rầy bốn vị tiểu Vương gia đọc sách.
Phía trước rẽ một cái liền có thể trông thấy Đào Nhiên Cư, Lục Nghi Lan càng nghĩ càng khẩn trương, trốn đến bên cạnh một gốc hoa lớn, bất an cầm khăn tay, một lần nữa chuẩn bị tìm lí do thoái thác biểu ca. Thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, váy màu trắng lộ ra. Thời điểm Chu Dụ cùng Trương Thuận tới, liếc mắt liền thấy được váy kia \. Hai người nhìn chăm chú một chút, hơi bước nhanh hơn. Lục Nghi Lan đang suy nghĩ tâm sự, trước mắt đột nhiên nhìn thấy hai đạo nhân ảnh, nàng giật nảy mình, xém chút hô lớn.
Chu Dụ bị bộ dáng nhát gan này nàng chọc cười, nhìn hai bên một chút, Chu Dụ hài hước hỏi:
"Biểu muội là tìm đến Lão Tứ hả, sao lại trốn ở chỗ này vậy ?"
Lục Nghi Lan sợ ánh mắt của hắn, giờ này khắc này, nàng ta mới ý thức tới cái gì gọi là trong lòng mang ý đồ xấu thật sự, so với Chu Dục, dáng vẻ đần độn của Từ Diệu quả thực được cho chất phác. Nàng gật gật đầu lung tung, liền muốn hướng Đào Nhiên Cư bên kia đi.
Thân ảnh Chu Dụ lóe lên, ngăn ở trước mặt nàng. Lục Nghi Lan càng luống cuống, muốn lui ra phía sau, Trương Thuận chẳng biết lúc nào lại ngăn cản đường đi của nàng.
"Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?" khuôn mặt Lục Nghi Lan trắng bệch, hỏi.
Chu Dục nhìn thấy cặp mắt đào hoa của nàng tràn ngập hoảng sợ, nghĩ đến lão Nhị, Lão Tứ đang bị sư phụ dạy võ lưu lại, bất cứ lúc nào cũng có thể tới, hắn hướng Trương Thuận đưa một cái ánh mắt. Trương Thuận tuân lệnh, bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy Lục Nghi Lan, một tay che miệng lại, cấp tốc hướng gần viện tử của Chu Dụ chạy tới.
Lục Nghi Lan ô ô giãy dụa. Chu Dục nhe răng cười, chậm rãi đi ở phía sau.
Mắt thấy Đào Nhiên Cư liền tại phía trước, Trương Thuận lại ôm theo nàng hướng cửa sát vách mà đi, Lục Nghi Lan càng thêm tuyệt vọng phản kháng muốn thoát ra. Nhưng vào lúc này, sau lưng ba người đột nhiên truyền đến một tiếng giận dữ mắng mỏ:
"Chu Dụ, ngươi thật to gan!"
Thanh âm kia bao hàm lửa giận, lại bởi vì âm sắc ngọt ngào mà thiếu đi mấy phần dữ dợn. Chu Dục quay người, trông thấy Từ Nhu Gia đang đứng ở đằng xa, hai bên ánh nắng chan hòa, càng lộ ra vóc người nhỏ nhắn xinh xắn của nàng.
Chu Dục nắm nắm tay.
Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho xong,đây chính là nàng tự đưa mình đến đây !
/ hê hê đoán xem chương sau như nào nào /
Bình luận facebook