Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7: Hồ ly tinh muội muội cùng bạch nhãn lang ca ca
Edit by Hạ Vi Lam
Chương 7
Nước đã nguội, hai người buộc phải ra thùng tắm, đi phòng trong phía đông.
"Vương gia, người chuẩn bị an bài cho A Định như thế nào?"
Quỳ ngồi ở trên giường, Lục thị một bên thay Thuần Vương xóa bóp tay chân một bên hỏi, nàng biết, thiếu niên là không thể nuôi tại hậu viện, giống như con trai ruột của nàng - Lão Tứ, năm tuổi liền dọn tới trạch viện khác sống một mình.
Thuần Vương nhìn đèn đuốc trên bàn, hỏi một đằng, lại trả lời một nẻo:
"Huynh muội bọn họ đường xa mà đến, Lão Tứ không đến thăm?"
Lục thị hừ một tiếng: "Thiếp không có gọi hắn."
Thuần Vương biết hai mẹ con không thân thiết, hắn thấy, Lục thị trời sinh tính tình ương ngạnh như thế, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, hắn cũng cưỡng cầu không được, một phương diện khác, tâm tính Lão Tứ đang độ thiếu niên, rất coi trọng mặt mũi, mẹ đẻ không chịu nổi, hắn không thể nào xuống nước được, hai mẹ con như thế cũng không người nào sai.
"Ngày mai gọi Lão Tứ tới, A Định tuổi còn nhỏ nhưng sớm trưởng thành hơn những đứa trẻ khác, làm việc ổn, nếu như hai huynh đệ hòa hợp, liền để A Định làm thư đồng cho Lão Tứ đi."
Vỗ vỗ tay Lục thị, Thuần Vương nói ra tính toán của mình. Lục thị nửa mừng nửa lo, làm thư đồng cho các thiếu gia nơi Vương phủ là chuyện tốt, sư phụ dạy văn võ cho con trai nàng đều là Vương gia đích thân tuyển chọn trong hàng vạn người, cháu trai có thể cùng con trai tập văn luyện võ, khẳng định tương lai sẽ rất tốt, nhưng Lục thị sợ con trai ghét bỏ xuất thân thấp hèn của đệ đệ, không chịu tiếp nhận cái an bài này.
"Thiếp sẽ hỏi thử cái thằng ranh con kia một chút." Lục thị lẩm bẩm.
Thuần Vương khóe miệng giật giật, con trai là thằng ranh con, vậy hắn là cái gì?
Bất mãn Lục thị nói năng không chút suy nghĩ, nửa đêm canh ba, Thuần Vương vươn tay túm lấy Lục thị hung ác dạy dỗ nàng một trận.
Hôm sau, Từ Nhu Gia và Lục Nghi Lan sau khi rời giường liền đi tới chỗ Lục thị để thỉnh an, phát hiện Thuần Vương đã rời đi, Lục thị từ gian nhà giữa đi tới, sắc mặt hồng nhuận, đáy mắt có chút mệt mỏi, toàn thân lộ ra một vẻ lười biếng.
Kiếp trước Từ Nhu Gia làm thế tử phu nhân mấy năm, nhìn phát liền rõ ràng chuyện gì xảy ra.
Dính đến cậu ruột của mình, Từ Nhu Gia không dám suy nghĩ nhiều, nhưng nghĩ tới cữu cữu long tử Hoàng tôn vô cùng tôn quý vậy mà lại thích Lục thị - một thân thôn phụ bình thường , Từ Nhu Gia đã cảm thấy vô cùng kì lạ.
Tâm tư của nam nhân thật đúng là không thể nắm lấy.
/~ Tui cũng nghĩ thế chị TNG ạ, hận đàn ông ~/
"Cô mẫu!"
Khác Lục Nghi Lan vẫn còn câu nệ , Từ Nhu Gia làm nũng chạy tới bên người Lục thị. Lục thị tuy có thân phận thấp hèn, nhưng nàng đối xử với mọi người luôn chân thành, có tâm tư gì đều một chút là đã có thể nhìn ra, Từ Nhu Gia rất thích Lục thị, muốn cùng bà thân thiết. Tiểu cô nương cười đến ngọt ngào, Lục thị kéo Từ Nhu Gia đến trước mặt, cười hỏi:
"Tối hôm qua A Đào ngủ cho ngon không con?"
Từ Nhu Gia gật đầu, mắt hạnh như nước trong veo mà nhìn Lục thị:
"Dạ có, chăn mền của cô mẫu thật là thơm."
Lục thị hết sức vui mừng, ra hiệu Từ Nhu Gia ngồi vào cái ghế bên cạnh, lại vẫy gọi Lục Nghi Lan, hai tỷ muội ai cũng không bị lạnh nhạt.
Lục Nghi Lan nhìn Từ Nhu Gia đang ỷ lại bên cạnh Lục thị, há miệng thở phì phò. Nàng thật sự không hiểu, vì cái gì ca ca thiên vị A Đào, bây giờ ngay cả cô mẫu lần đầu gặp gỡ cũng phá lệ thích A Đào, rõ ràng nàng mới là cháu gái ruột thịt Lục gia!
"Cô mẫu, tối hôm qua Vương gia không có nói gì về cháu sao ?"
Cố ý chen vào giữa hai người, Lục Nghi Lan lôi kéo tay áo cô mẫu hỏi, thành công đoạt sự chú ý của Lục thị trở về. Lục thị rất nhanh đã quên chút khó chịu đó, cháu gái hỏi, nàng không để ý lắm mà giải thích:
"Kinh thành các quý nhân đều rất coi trọng phép tắc, ăn cơm đều không thích sử dụng đũa người khác đã sử dụng để gắp thức ăn, về sau Nghi Lan của mình ăn của mình, không phải quản bọn họ, có lòng nhưng không được nhận."
Lục Nghi Lan cúi đầu xuống như có điều gì suy nghĩ. Sau một lát, Lục Định cũng tới. Trên bàn cơm nhiều thêm ba đứa trẻ con, Tiểu Nguyệt cư lần đầu tiên náo nhiệt như vậy, Lục thị ăn cơm rất vui vẻ.
Sau bữa, Lục thị nói:
"Các ngươi còn có một ca ca, gọi là Chu Kỳ, năm nay mười sáu tuổi, lúc này hắn đang đi đọc sách luyện võ, buổi trưa cô mẫu gọi hắn tới cùng các ngươi gặp mặt một lần."
Trên mặt Lục Định, Lục Nghi Lan đều lộ ra vẻ mong đợi, Từ Nhu Gia mờ mịt nháy mắt, kỳ thật trong lòng âm thầm phát khổ.
Chu Kỳ chính là Diêm Vương của nàng, nàng một chút đều không muốn gặp hắn, ông trời cũng thật có mắt, tại sao muốn để nàng biến thành cháu gái nhà mẹ đẻ Lục thị?
Thuần Vương còn có Trắc phi và các di nương khác, tùy ý chọn một người thì nàng và Chu Kỳ liền không có quá nhiều quan hệ. Dùng qua điểm tâm không lâu, Lục thị đang kiểm tra trình độ nữ công của Lục Nghi Lan, Từ Nhu Gia thì Tào công công bên người Thuần Vương tới,là thái giám hơn bốn mươi tuổi, đôi mắt dài nhỏ con, trời sinh mặt cười.
"Di nương, đây là Vương gia thưởng ngài, ngài nhìn một cái, cái này đều là đồ vật từ trong cung thưởng ra." Chỉ vào hộp trong tay hai tiểu thái giám sau lưng, Tào công công cười híp mắt nói với Lục thị.
Lục thị kinh ngạc đi tới, trong lòng đối với Thuần Vương rất khinh thường, không ngủ liền không thưởng, đi ngủ một hôm liền cho thưởng, thật không có tiền đồ, đây là sợ người khác không biết tối hôm qua hai người đã làm gì sao ?
.Từ Nhu Gia đứng tại chỗ không nhúc nhích, Lục Nghi Lan hưng phấn đi theo Lục thị. Nắp hộp mở ra, Lục thị cúi đầu, trông thấy trong hai cái hộp đều tràn đầy bình bình lọ lọ tinh xảo, giống như là son phấn bột nước, mùi thơm nhàn nhạt bay ra.
"Nhìn xem, da thịt trên cổ đều đen đi cả rồi, không mềm mại trắng nõn gì cả." Thanh âm khàn khàn tối hôm qua của Thuần Vương một lần nữa vang ở bên tai, Lục thị nhìn chằm chằm vào hộp, tay phải không tự chủ được nâng lên sờ một cái vào cổ.
Tốt, Thuần Vương một bên cắn nàng, một bên lại ghét bỏ nàng không đủ mềm, nói cái gì mà ban thưởng nàng đồ tốt, còn không phải là vì muốn nàng nuôi đến trắng trẻo nõn nà, để hắn cắn càng thích hơn à?
Ban thưởng như thế này, Lục thị ta đây là không thèm!
Tào công công chú ý tới khóe miệng Lục thị ẩn hàm ý khinh thường, hắn theo Thuần Vương đã lâu như vậy, đối với mỗi vị nữ chủ tử của Thuần Vương phủ đều hiểu rất rõ, cũng là không ngoài ý muốn thái độ Lục thị.
Tiến đến bên người Lục thị, Tào công công giới thiệu cách phân biệt tác dụng mỗi dạng son phấn bột nước hoa cùng phương pháp sử dụng, ví dụ như trắng đẹp Tuyết Liên sương sớm tối đều phải bôi, mà ngọc quỳnh lộ là dùng trong lúc tắm, liên tục ngâm có thể làm toàn thân da thịt kiều nộn thơm ngát.
Lục Nghi Lan nghe chữ được chữ không, không thể tin được trên đời thật có đồ tốt như thế, Từ Nhu Gia ngó ngó hai cái hộp, trong lòng cũng đánh lên tính toán. Nữ nhân đều thích chưng diện, đời trước những vật này trong phòng nàng đều có, chính là không biết đời này có cơ hội sử dụng hay không, dù sao thân phận của nàng bây giờ đại khái không có tư cách có được.
Thay Thuần Vương ban thưởng xong, Tào công công dẫn đám tiểu thái giám cáo lui. Lục Nghi Lan lập tức nhìn về phía Lục thị, hai mắt tràn đầy chờ mong.
Các nữ nhân đều thích đánh sơn đánh phấn, nhưng những nữ nhân này không bao gồm Lục thị. Có lẽ Lục thị cũng từng yêu nhan sắc của mình, chỉ là bây giờ nàng không có tâm tư ấy nữa. Nhìn ra Lục Nghi Lan vô cùng thích hai hộp son phấn bột nước mà Thuần Vương ban thưởng, Lục thị trực tiếp cười nói:
"Cô mẫu lớn tuổi rồi, không dùng được những này, Nghi Lan cầm dùng đi."
Cháu gái dáng dấp đẹp, trang điểm một chút khẳng định càng đẹp, hơn nữa nàng làm cô mẫu chắc chắn sẽ được thơm lây.
"Thật sự?" Lục Nghi Lan mười phần kinh hỉ, khóe môi không khống chế mà giương lên. Lục thị vừa muốn gật đầu, bỗng nhiên thoáng nhìn Từ Nhu Gia một mực đợi ở phía sau, vội vàng một lần nữa tìm từ nói:
"Đương nhiên là thật sự, đồ rất nhiều, ngươi cùng A Đào mỗi người một phần."
Mặc dù hai đứa bé một cái là máu mủ một cái là thu dưỡng, nếu Lục thị đã yêu quý như nhau, tuyệt sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia.
Lục Nghi Lan lại không hài lòng Lục thị an bài, quét mắt nhìn Từ Nhu Gia, nàng nhỏ giọng thầm thì nói:
"Cô mẫu, A Đào mới mười ba, dùng gì son phấn đâu ạ..."
Lục thị ngay thẳng chính xác, nhưng nàng không phải người ngu, hôm qua nàng đã nhìn ra cháu gái ruột không thích em gái nuôi.
Làm cô mẫu ruột, nàng không hề tán đồng cháu gái đối với em gái nuôi mà bày ra thái độ, lại cũng không lập tức bởi vì việc này mà mắng cháu gái, bởi vậy chỉ là tươi cười nói:
"Mười ba tuổi cũng có thể ăn mặc, ta chia đồ cho hai cháu."
Nói xong, Lục thị liền chuẩn bị bắt đầu phân chia. Lục Nghi Lan mất hứng ngoác miệng ra, hung hăng trừng mắt về phía Từ Nhu Gia đã đoạt đi đồ vật của nàng.
Từ Nhu Gia lười cùng Lục Nghi Lan so đo, bởi vì Tào công công cường điệu giới thiệu tác dụng của những son phấn bột nước đó, Từ Nhu Gia cố ý quan sát thật kỹ Lục thị, sau đó cũng hiểu rõ ràng mục đích Thuần Vương ban thưởng cho Lục thị.
"Cô mẫu, đây là Vương gia thưởng ngài, ngài nếu không dùng, Vương gia biết rồi liệu có thể không vui không?"
Không nhìn địch ý của Lục Nghi Lan, Từ Nhu Gia đi đến bên người Lục thị, một mặt khờ dại hỏi. Lục thị lẳng lặng " A'' một cái , hiển nhiên không nghĩ tới điều này.
Từ Nhu Gia tiếp tục nói:
" Trên đường tới Vương phủ, ca ca mua cho cháu bánh nướng, cháu ăn không hết tách ra nửa cái cho tỷ tỷ, ca ca liền rất không vui, nói cho cháu chính là cho cháu, không cần chia cho tỷ tỷ."
Đây là chuyện thật, vừa tới kinh thành Lục Định liền mua bánh nướng cho Từ Nhu Gia, Lục Nghi Lan phân biệt ăn. Bánh nướng chốn kinh thành rất thơm, Lục Nghi Lan ăn say sưa ngon lành, Từ Nhu Gia ăn không quen đồ ven đường, vì tình cảm tỷ muội mới chia cho Lục Nghi Lan, thực tế là nàng căn bản không muốn ăn, không nghĩ tới Lục Định nghĩ nàng là "Muội muội ngốc" .
Về phần son phấn bột nước, Từ Nhu Gia thích thì thích thật, nhưng mọi thứ đều phải phân nặng nhẹ. Nàng xác thực còn chưa cần dùng son phấn bột nước, mà Lục thị thì cần phải dưỡng tốt da thịt và khuôn mặt của bà, chỉ khi Lục thị khôi phục làn da kiều nộn mới khả năng hấp dẫn cữu cữu đến Tiểu Nguyệt cư nhiều, cữu cữu đến nhiều, Lục thị được sủng ái, như thế toàn bộ Vương phủ trên dưới mới không dám khinh bỉ người của Tiểu Nguyệt cư nữa. Địa vị Tiểu Nguyệt cư tăng lên, biểu cô nương là nàng đây mới có thể sống tốt. Cuối cùng, Từ Nhu Gia là thay mình trù tính, vừa tranh thủ tiện thể chiếm cảm tình Lục thị.
Nàng nói rất có lý, Lục Nghi Lan muốn tiếp tục tranh thủ đều không thể mở miệng, cúi đầu xuống, con mắt đảo tới đảo lui , chờ cô mẫu quyết định. Lục thị liếc lên liếc xuống, đây là động tác thói quen lúc nàng suy tư. Đổi lại trước kia, nàng sẽ không quan tâm Thuần Vương có cao hứng hay không, bây giờ thì khác, nàng phải thay cháu trai cháu gái dự định.
Lão Tứ là con trai ruột của Thuần Vương, coi như nàng không được Thuần Vương sủng ái cũng sẽ không bị đối xử nặng nhẹ, cháu trai cháu gái đối với hắn mà nói nhưng đều là người ngoài. Lại nhìn hai cái hộp kia, Lục thị đột nhiên lo lắng, tay nàng ,mặt nàng rám đen, hai hộp son phấn bột nước đủ sao?
"A Đào nói có lý, vậy những thứ này ta liền không chia tỷ muội các cháu, ta sẽ để cho người ta đi cửa hàng khác mua cho các ngươi mấy thứ khác, mùi thơm nào cũng đều có." Lục thị cười tủm tỉm nói.
Từ Nhu Gia lập tức nói cảm ơn, mặt mày chân thành. Lục Nghi Lan cười đến so với khóc còn khó coi hơn, Lục thị trấn an sờ lên đầu cháu gái. Giải quyết xong vấn đề ban thưởng, Lục thị bắt đầu giới thiệu cho ba huynh muội các viện trong Vương phủ, Lục Định, Lục Nghi Lan nghe rất chuyên chú, Từ Nhu Gia như nước đổ đầu vịt, ánh mắt thỉnh thoảng trôi hướng ra ngoài, suy đoán Chu Kỳ khi nào sẽ đến. Kỳ thật trước khi Tạ Tấn cùng Hoài Vương tạo phản, Từ Nhu Gia có nghe nói qua về danh tiếng của Chu Kỳ, có thể Chu Kỳ lại hung hăng cũng hung không đến quận chúa là nàng, cho nên Từ Nhu Gia cho tới bây giờ chưa sợ qua Chu Kỳ, mãi đến khi nàng cùng Tạ Tấn biến thành tù nhân, tự mình lĩnh giáo thủ đoạn tra tấn người của Chu Kỳ, Từ Nhu Gia mới bắt đầu kiêng kị vị tứ ca này.
Đời này biến thành quan hệ huynh muội, Từ Nhu Gia chỉ muốn giữ khoảng cách với Chu Kỳ, không thân cận cũng không kết thù kết oán, miễn cho sơ sẩy đắc tội Chu Kỳ, tự mình chuốc lấy cực khổ.
Tác giả có lời muốn nói: Tốt a, đây là truyện bạch nhãn lang cùng Tiểu Hồ Ly nói chuyện yêu đương, ha ha ha
/~ bạch nhãn lang là phúc hắc or sói đó mấy thím ~/
chương sau anh nhà lên sàn nha ~~~
Chương 7
Nước đã nguội, hai người buộc phải ra thùng tắm, đi phòng trong phía đông.
"Vương gia, người chuẩn bị an bài cho A Định như thế nào?"
Quỳ ngồi ở trên giường, Lục thị một bên thay Thuần Vương xóa bóp tay chân một bên hỏi, nàng biết, thiếu niên là không thể nuôi tại hậu viện, giống như con trai ruột của nàng - Lão Tứ, năm tuổi liền dọn tới trạch viện khác sống một mình.
Thuần Vương nhìn đèn đuốc trên bàn, hỏi một đằng, lại trả lời một nẻo:
"Huynh muội bọn họ đường xa mà đến, Lão Tứ không đến thăm?"
Lục thị hừ một tiếng: "Thiếp không có gọi hắn."
Thuần Vương biết hai mẹ con không thân thiết, hắn thấy, Lục thị trời sinh tính tình ương ngạnh như thế, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, hắn cũng cưỡng cầu không được, một phương diện khác, tâm tính Lão Tứ đang độ thiếu niên, rất coi trọng mặt mũi, mẹ đẻ không chịu nổi, hắn không thể nào xuống nước được, hai mẹ con như thế cũng không người nào sai.
"Ngày mai gọi Lão Tứ tới, A Định tuổi còn nhỏ nhưng sớm trưởng thành hơn những đứa trẻ khác, làm việc ổn, nếu như hai huynh đệ hòa hợp, liền để A Định làm thư đồng cho Lão Tứ đi."
Vỗ vỗ tay Lục thị, Thuần Vương nói ra tính toán của mình. Lục thị nửa mừng nửa lo, làm thư đồng cho các thiếu gia nơi Vương phủ là chuyện tốt, sư phụ dạy văn võ cho con trai nàng đều là Vương gia đích thân tuyển chọn trong hàng vạn người, cháu trai có thể cùng con trai tập văn luyện võ, khẳng định tương lai sẽ rất tốt, nhưng Lục thị sợ con trai ghét bỏ xuất thân thấp hèn của đệ đệ, không chịu tiếp nhận cái an bài này.
"Thiếp sẽ hỏi thử cái thằng ranh con kia một chút." Lục thị lẩm bẩm.
Thuần Vương khóe miệng giật giật, con trai là thằng ranh con, vậy hắn là cái gì?
Bất mãn Lục thị nói năng không chút suy nghĩ, nửa đêm canh ba, Thuần Vương vươn tay túm lấy Lục thị hung ác dạy dỗ nàng một trận.
Hôm sau, Từ Nhu Gia và Lục Nghi Lan sau khi rời giường liền đi tới chỗ Lục thị để thỉnh an, phát hiện Thuần Vương đã rời đi, Lục thị từ gian nhà giữa đi tới, sắc mặt hồng nhuận, đáy mắt có chút mệt mỏi, toàn thân lộ ra một vẻ lười biếng.
Kiếp trước Từ Nhu Gia làm thế tử phu nhân mấy năm, nhìn phát liền rõ ràng chuyện gì xảy ra.
Dính đến cậu ruột của mình, Từ Nhu Gia không dám suy nghĩ nhiều, nhưng nghĩ tới cữu cữu long tử Hoàng tôn vô cùng tôn quý vậy mà lại thích Lục thị - một thân thôn phụ bình thường , Từ Nhu Gia đã cảm thấy vô cùng kì lạ.
Tâm tư của nam nhân thật đúng là không thể nắm lấy.
/~ Tui cũng nghĩ thế chị TNG ạ, hận đàn ông ~/
"Cô mẫu!"
Khác Lục Nghi Lan vẫn còn câu nệ , Từ Nhu Gia làm nũng chạy tới bên người Lục thị. Lục thị tuy có thân phận thấp hèn, nhưng nàng đối xử với mọi người luôn chân thành, có tâm tư gì đều một chút là đã có thể nhìn ra, Từ Nhu Gia rất thích Lục thị, muốn cùng bà thân thiết. Tiểu cô nương cười đến ngọt ngào, Lục thị kéo Từ Nhu Gia đến trước mặt, cười hỏi:
"Tối hôm qua A Đào ngủ cho ngon không con?"
Từ Nhu Gia gật đầu, mắt hạnh như nước trong veo mà nhìn Lục thị:
"Dạ có, chăn mền của cô mẫu thật là thơm."
Lục thị hết sức vui mừng, ra hiệu Từ Nhu Gia ngồi vào cái ghế bên cạnh, lại vẫy gọi Lục Nghi Lan, hai tỷ muội ai cũng không bị lạnh nhạt.
Lục Nghi Lan nhìn Từ Nhu Gia đang ỷ lại bên cạnh Lục thị, há miệng thở phì phò. Nàng thật sự không hiểu, vì cái gì ca ca thiên vị A Đào, bây giờ ngay cả cô mẫu lần đầu gặp gỡ cũng phá lệ thích A Đào, rõ ràng nàng mới là cháu gái ruột thịt Lục gia!
"Cô mẫu, tối hôm qua Vương gia không có nói gì về cháu sao ?"
Cố ý chen vào giữa hai người, Lục Nghi Lan lôi kéo tay áo cô mẫu hỏi, thành công đoạt sự chú ý của Lục thị trở về. Lục thị rất nhanh đã quên chút khó chịu đó, cháu gái hỏi, nàng không để ý lắm mà giải thích:
"Kinh thành các quý nhân đều rất coi trọng phép tắc, ăn cơm đều không thích sử dụng đũa người khác đã sử dụng để gắp thức ăn, về sau Nghi Lan của mình ăn của mình, không phải quản bọn họ, có lòng nhưng không được nhận."
Lục Nghi Lan cúi đầu xuống như có điều gì suy nghĩ. Sau một lát, Lục Định cũng tới. Trên bàn cơm nhiều thêm ba đứa trẻ con, Tiểu Nguyệt cư lần đầu tiên náo nhiệt như vậy, Lục thị ăn cơm rất vui vẻ.
Sau bữa, Lục thị nói:
"Các ngươi còn có một ca ca, gọi là Chu Kỳ, năm nay mười sáu tuổi, lúc này hắn đang đi đọc sách luyện võ, buổi trưa cô mẫu gọi hắn tới cùng các ngươi gặp mặt một lần."
Trên mặt Lục Định, Lục Nghi Lan đều lộ ra vẻ mong đợi, Từ Nhu Gia mờ mịt nháy mắt, kỳ thật trong lòng âm thầm phát khổ.
Chu Kỳ chính là Diêm Vương của nàng, nàng một chút đều không muốn gặp hắn, ông trời cũng thật có mắt, tại sao muốn để nàng biến thành cháu gái nhà mẹ đẻ Lục thị?
Thuần Vương còn có Trắc phi và các di nương khác, tùy ý chọn một người thì nàng và Chu Kỳ liền không có quá nhiều quan hệ. Dùng qua điểm tâm không lâu, Lục thị đang kiểm tra trình độ nữ công của Lục Nghi Lan, Từ Nhu Gia thì Tào công công bên người Thuần Vương tới,là thái giám hơn bốn mươi tuổi, đôi mắt dài nhỏ con, trời sinh mặt cười.
"Di nương, đây là Vương gia thưởng ngài, ngài nhìn một cái, cái này đều là đồ vật từ trong cung thưởng ra." Chỉ vào hộp trong tay hai tiểu thái giám sau lưng, Tào công công cười híp mắt nói với Lục thị.
Lục thị kinh ngạc đi tới, trong lòng đối với Thuần Vương rất khinh thường, không ngủ liền không thưởng, đi ngủ một hôm liền cho thưởng, thật không có tiền đồ, đây là sợ người khác không biết tối hôm qua hai người đã làm gì sao ?
.Từ Nhu Gia đứng tại chỗ không nhúc nhích, Lục Nghi Lan hưng phấn đi theo Lục thị. Nắp hộp mở ra, Lục thị cúi đầu, trông thấy trong hai cái hộp đều tràn đầy bình bình lọ lọ tinh xảo, giống như là son phấn bột nước, mùi thơm nhàn nhạt bay ra.
"Nhìn xem, da thịt trên cổ đều đen đi cả rồi, không mềm mại trắng nõn gì cả." Thanh âm khàn khàn tối hôm qua của Thuần Vương một lần nữa vang ở bên tai, Lục thị nhìn chằm chằm vào hộp, tay phải không tự chủ được nâng lên sờ một cái vào cổ.
Tốt, Thuần Vương một bên cắn nàng, một bên lại ghét bỏ nàng không đủ mềm, nói cái gì mà ban thưởng nàng đồ tốt, còn không phải là vì muốn nàng nuôi đến trắng trẻo nõn nà, để hắn cắn càng thích hơn à?
Ban thưởng như thế này, Lục thị ta đây là không thèm!
Tào công công chú ý tới khóe miệng Lục thị ẩn hàm ý khinh thường, hắn theo Thuần Vương đã lâu như vậy, đối với mỗi vị nữ chủ tử của Thuần Vương phủ đều hiểu rất rõ, cũng là không ngoài ý muốn thái độ Lục thị.
Tiến đến bên người Lục thị, Tào công công giới thiệu cách phân biệt tác dụng mỗi dạng son phấn bột nước hoa cùng phương pháp sử dụng, ví dụ như trắng đẹp Tuyết Liên sương sớm tối đều phải bôi, mà ngọc quỳnh lộ là dùng trong lúc tắm, liên tục ngâm có thể làm toàn thân da thịt kiều nộn thơm ngát.
Lục Nghi Lan nghe chữ được chữ không, không thể tin được trên đời thật có đồ tốt như thế, Từ Nhu Gia ngó ngó hai cái hộp, trong lòng cũng đánh lên tính toán. Nữ nhân đều thích chưng diện, đời trước những vật này trong phòng nàng đều có, chính là không biết đời này có cơ hội sử dụng hay không, dù sao thân phận của nàng bây giờ đại khái không có tư cách có được.
Thay Thuần Vương ban thưởng xong, Tào công công dẫn đám tiểu thái giám cáo lui. Lục Nghi Lan lập tức nhìn về phía Lục thị, hai mắt tràn đầy chờ mong.
Các nữ nhân đều thích đánh sơn đánh phấn, nhưng những nữ nhân này không bao gồm Lục thị. Có lẽ Lục thị cũng từng yêu nhan sắc của mình, chỉ là bây giờ nàng không có tâm tư ấy nữa. Nhìn ra Lục Nghi Lan vô cùng thích hai hộp son phấn bột nước mà Thuần Vương ban thưởng, Lục thị trực tiếp cười nói:
"Cô mẫu lớn tuổi rồi, không dùng được những này, Nghi Lan cầm dùng đi."
Cháu gái dáng dấp đẹp, trang điểm một chút khẳng định càng đẹp, hơn nữa nàng làm cô mẫu chắc chắn sẽ được thơm lây.
"Thật sự?" Lục Nghi Lan mười phần kinh hỉ, khóe môi không khống chế mà giương lên. Lục thị vừa muốn gật đầu, bỗng nhiên thoáng nhìn Từ Nhu Gia một mực đợi ở phía sau, vội vàng một lần nữa tìm từ nói:
"Đương nhiên là thật sự, đồ rất nhiều, ngươi cùng A Đào mỗi người một phần."
Mặc dù hai đứa bé một cái là máu mủ một cái là thu dưỡng, nếu Lục thị đã yêu quý như nhau, tuyệt sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia.
Lục Nghi Lan lại không hài lòng Lục thị an bài, quét mắt nhìn Từ Nhu Gia, nàng nhỏ giọng thầm thì nói:
"Cô mẫu, A Đào mới mười ba, dùng gì son phấn đâu ạ..."
Lục thị ngay thẳng chính xác, nhưng nàng không phải người ngu, hôm qua nàng đã nhìn ra cháu gái ruột không thích em gái nuôi.
Làm cô mẫu ruột, nàng không hề tán đồng cháu gái đối với em gái nuôi mà bày ra thái độ, lại cũng không lập tức bởi vì việc này mà mắng cháu gái, bởi vậy chỉ là tươi cười nói:
"Mười ba tuổi cũng có thể ăn mặc, ta chia đồ cho hai cháu."
Nói xong, Lục thị liền chuẩn bị bắt đầu phân chia. Lục Nghi Lan mất hứng ngoác miệng ra, hung hăng trừng mắt về phía Từ Nhu Gia đã đoạt đi đồ vật của nàng.
Từ Nhu Gia lười cùng Lục Nghi Lan so đo, bởi vì Tào công công cường điệu giới thiệu tác dụng của những son phấn bột nước đó, Từ Nhu Gia cố ý quan sát thật kỹ Lục thị, sau đó cũng hiểu rõ ràng mục đích Thuần Vương ban thưởng cho Lục thị.
"Cô mẫu, đây là Vương gia thưởng ngài, ngài nếu không dùng, Vương gia biết rồi liệu có thể không vui không?"
Không nhìn địch ý của Lục Nghi Lan, Từ Nhu Gia đi đến bên người Lục thị, một mặt khờ dại hỏi. Lục thị lẳng lặng " A'' một cái , hiển nhiên không nghĩ tới điều này.
Từ Nhu Gia tiếp tục nói:
" Trên đường tới Vương phủ, ca ca mua cho cháu bánh nướng, cháu ăn không hết tách ra nửa cái cho tỷ tỷ, ca ca liền rất không vui, nói cho cháu chính là cho cháu, không cần chia cho tỷ tỷ."
Đây là chuyện thật, vừa tới kinh thành Lục Định liền mua bánh nướng cho Từ Nhu Gia, Lục Nghi Lan phân biệt ăn. Bánh nướng chốn kinh thành rất thơm, Lục Nghi Lan ăn say sưa ngon lành, Từ Nhu Gia ăn không quen đồ ven đường, vì tình cảm tỷ muội mới chia cho Lục Nghi Lan, thực tế là nàng căn bản không muốn ăn, không nghĩ tới Lục Định nghĩ nàng là "Muội muội ngốc" .
Về phần son phấn bột nước, Từ Nhu Gia thích thì thích thật, nhưng mọi thứ đều phải phân nặng nhẹ. Nàng xác thực còn chưa cần dùng son phấn bột nước, mà Lục thị thì cần phải dưỡng tốt da thịt và khuôn mặt của bà, chỉ khi Lục thị khôi phục làn da kiều nộn mới khả năng hấp dẫn cữu cữu đến Tiểu Nguyệt cư nhiều, cữu cữu đến nhiều, Lục thị được sủng ái, như thế toàn bộ Vương phủ trên dưới mới không dám khinh bỉ người của Tiểu Nguyệt cư nữa. Địa vị Tiểu Nguyệt cư tăng lên, biểu cô nương là nàng đây mới có thể sống tốt. Cuối cùng, Từ Nhu Gia là thay mình trù tính, vừa tranh thủ tiện thể chiếm cảm tình Lục thị.
Nàng nói rất có lý, Lục Nghi Lan muốn tiếp tục tranh thủ đều không thể mở miệng, cúi đầu xuống, con mắt đảo tới đảo lui , chờ cô mẫu quyết định. Lục thị liếc lên liếc xuống, đây là động tác thói quen lúc nàng suy tư. Đổi lại trước kia, nàng sẽ không quan tâm Thuần Vương có cao hứng hay không, bây giờ thì khác, nàng phải thay cháu trai cháu gái dự định.
Lão Tứ là con trai ruột của Thuần Vương, coi như nàng không được Thuần Vương sủng ái cũng sẽ không bị đối xử nặng nhẹ, cháu trai cháu gái đối với hắn mà nói nhưng đều là người ngoài. Lại nhìn hai cái hộp kia, Lục thị đột nhiên lo lắng, tay nàng ,mặt nàng rám đen, hai hộp son phấn bột nước đủ sao?
"A Đào nói có lý, vậy những thứ này ta liền không chia tỷ muội các cháu, ta sẽ để cho người ta đi cửa hàng khác mua cho các ngươi mấy thứ khác, mùi thơm nào cũng đều có." Lục thị cười tủm tỉm nói.
Từ Nhu Gia lập tức nói cảm ơn, mặt mày chân thành. Lục Nghi Lan cười đến so với khóc còn khó coi hơn, Lục thị trấn an sờ lên đầu cháu gái. Giải quyết xong vấn đề ban thưởng, Lục thị bắt đầu giới thiệu cho ba huynh muội các viện trong Vương phủ, Lục Định, Lục Nghi Lan nghe rất chuyên chú, Từ Nhu Gia như nước đổ đầu vịt, ánh mắt thỉnh thoảng trôi hướng ra ngoài, suy đoán Chu Kỳ khi nào sẽ đến. Kỳ thật trước khi Tạ Tấn cùng Hoài Vương tạo phản, Từ Nhu Gia có nghe nói qua về danh tiếng của Chu Kỳ, có thể Chu Kỳ lại hung hăng cũng hung không đến quận chúa là nàng, cho nên Từ Nhu Gia cho tới bây giờ chưa sợ qua Chu Kỳ, mãi đến khi nàng cùng Tạ Tấn biến thành tù nhân, tự mình lĩnh giáo thủ đoạn tra tấn người của Chu Kỳ, Từ Nhu Gia mới bắt đầu kiêng kị vị tứ ca này.
Đời này biến thành quan hệ huynh muội, Từ Nhu Gia chỉ muốn giữ khoảng cách với Chu Kỳ, không thân cận cũng không kết thù kết oán, miễn cho sơ sẩy đắc tội Chu Kỳ, tự mình chuốc lấy cực khổ.
Tác giả có lời muốn nói: Tốt a, đây là truyện bạch nhãn lang cùng Tiểu Hồ Ly nói chuyện yêu đương, ha ha ha
/~ bạch nhãn lang là phúc hắc or sói đó mấy thím ~/
chương sau anh nhà lên sàn nha ~~~
Bình luận facebook