Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
Editor: Quansama
Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi
Tiết Tĩnh Xu thấy không ổn, cố giữ bình tĩnh nói: "Hoàng thượng nói cái gì đó? Nước lạnh rồi, mau lên thôi."
Hoàng đế gật đầu đồng ý: "Quả thực nên lên rồi, hành sự trong nước có nhiều bất tiện lắm."
Không để cho Tiết Tĩnh Xu có cơ hội nói chuyện, hắn đỡ nàng ra khỏi hồ tắm.
Vừa lên bờ, Tiết Tĩnh Xu lấy khăn trùm mình lại ngay, cảnh giác nhìn hoàng đế.
Hoàng đế thong thả lau khô người, chậm rãi khoác ngoại bào, có vẻ như không có ý định làm chuyện xấu.
Tiết Tĩnh Xu thấy vậy thì rất nghi hoặc: lẽ nào vừa rồi chỉ là hù dọa?
Hoàng đế nhìn dáng vẻ thận trọng của nàng, khóe miệng khẽ nhếch lên, một tay ôm ngang người nàng đi ra khỏi phòng tắm.
Tiết Tĩnh Xu vừa được thả lên giường liền lăn vào đệm chăn ngay.
Hoàng đế cũng không kéo nàng ra. Hắn ngồi ở đầu giường hỏi: "Hoàng hậu có biết cách dập lửa nào khác không?"
Tiết Tĩnh Xu dè dặt đáp: "Thiếp không thông thái bằng hoàng thượng... tất nhiên không biết."
"Hoàng hậu khen nhầm rồi. Ta mới biết được hai ngày nay."
Hắn cởi ngoại bào, lên giường, kéo tay Tiết Tĩnh Xu xoa nắn.
Tiết Tĩnh Xu không hiểu chuyện gì, nghi hoặc nhìn hắn.
Hoàng đế chỉ chỉ bàn tay nàng: "Đôi tay của hoàng hậu, ngoại trừ viết chữ, cầm nắm đồ vật, thì còn có tác dụng kì diệu khác."
Tiết Tĩnh Xu từ chối việc suy nghĩ xem còn có công dụng gì khác, chỉ một lòng muốn rút tay về.
Hoàng đế cũng không ngăn cản, nhìn nàng thu tay lại. Rồi hắn cũng nằm xuống theo, xốc chăn lên tiến vào trong.
Hai người đều mặc số quần áo ít ỏi, nằm sát nhau cùng một tấm chăn, có thể nói là da thịt gần kề.
Hoàng đế lần mò một phen, tìm được tay của Tiết Tĩnh Xu liền lôi kéo xuống dưới...
Tiết Tĩnh Xu đỏ mặt chống cự, nàng cũng đoán được hoàng đế lấy tay nàng để làm gì rồi...
Hoàng đế tiến tới, hôn môi nàng, nói: "Mạn Mạn vừa rồi châm lửa lá gan rất lớn mà, sao bây giờ nhát gan thế?"
Tiết Tĩnh Xu hối hận không thôi... khi nàng châm lửa, nàng không có ý định tự mình đi dập lửa mà! Hơn nữa, nàng làm sao biết được hoàng đế dễ phản ứng như vậy, mới trêu một tí đã ấy rồi.
Sức nàng thua kém hoàng đế, bị hắn kéo tới đụng vào một vật thể nóng bỏng tay. Nàng xấu hổ nhắm mắt ngay lập tức, không dám nhìn hoàng đế, lừa mình dối người là bàn tay kia của người khác, mặc kệ hoàng đế muốn làm gì thì làm.
Hoàng đế lại hôn nàng, hô hấp trở nên dồn dập: "Những chỗ có tác dụng thần kì trên người Mạn Mạn không chỉ có bàn tay..."
Hắn cúi người nói bên tai Tiết Tĩnh Xu mấy chữ.
Tiết Tĩnh Xu mở to đôi mắt ngấn nước trừng hắn: "Hoàng thượng! Ngài học ở đâu mấy cái này, mấy cái này..."
Nhã nhặn như nàng, quả thực không nghĩ ra được từ ngữ để hình dung chuyện hoàng đế nói.
Hoàng đế lại chỉ mỉm cười không nói.
Hôm sau, đám cung nhân ngạc nhiên phát hiện sắc mặt hoàng thượng khá hơn mấy ngày trước nhiều mà nương nương thì lại rất tiều tụy.
Trong cung ai ai cũng đã thành tinh, nhìn thấy cảnh tượng này, trong đầu không khỏi suy nghĩ miên man.
Nguyên một ngày, Tiết Tĩnh Xu không hề cho hoàng đế một sắc mặt tốt, hắn cũng không để tâm chút nào. Bữa trưa, bữa tối đều đến đúng giờ, hầu hạ hoàng hậu đang mỏi tay ăn canh, ân cần không thôi.
Qua mấy ngày sau, Tiết Tĩnh Xu rốt cuộc không còn nôn nhiều nữa. Mỗi ngày nàng ít nhiều cũng có thể ăn vài thứ, và càng có vẻ thèm ăn hơn.
Tâm tình hoàng đế cũng tốt theo, các đại thần kinh hồn táng đảm mấy hôm nay mới được thở phào nhẹ nhõm.
Liễu Nhi thấy tiểu thư nhà mình cuối cùng cũng chịu ăn thì một ngày ba chuyến chạy tới Ngự thiện phòng, bữa chính điểm tâm đều đến cuồn cuộn như nước chảy, có cái gì ngon đều đưa tới trước mặt Tiết Tĩnh Xu.
Hôm nay, Liễu Nhi cũng như mọi ngày, vội vàng cầm hộp cơm về điện Yên Ba Tống Sảng.
Lại không phát hiện ở đằng xa xa, trên một cái cây, có người nhìn chằm chằm hướng hậu cung, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng nàng, mới nương theo bóng cây lặng lẽ rời đi.
Tại nơi người đi rồi đó, một cái cây xa hơn cũng có người giống như quỷ, cũng rời đi theo.
Lệ Đông Quân như chim ưng nhìn chằm chằm người đằng trước, không gần không xa mà theo dõi. Đến khi hai người đều ra khỏi hạ cung, Lệ Đông Quân tung người, từ trên trời đáp xuống trước mặt người nọ. Miệng ngậm cỏ, thờ ơ hỏi: "Ngươi từ đâu tới?"
Liễu Nghị thầm rùng mình, cẩn thận hỏi: "Các hạ là?"
Lệ Đông Quân dùng lưỡi đưa cọng cỏ từ bên trái qua bên phải: "Ngươi đừng quan tâm ta là ai, ta hỏi ngươi, vừa nhìn chằm chằm ai?"
Ngữ khí của Lệ Đông Quân rất xem thường người đối diện, Liễu Nghị bị kích thích đáp lại: "Ta nhìn muội tử nhà mình, chẳng lẽ còn phải báo cáo cho các hạ?"
Lệ Đông Quân nheo mắt nhìn Liễu Nghị, phun cọng cỏ trong miệng ra: "Muội tử nhà ngươi? Ngươi là cây cỏ nào, dám ở đây nhận muội tử lung tung. Có sự đồng ý của ta chưa? Có biết thứ tự trước sau hay không?"
Liễu Nghị thấy Lệ Đông Quân lai giả bất thiện (*), thì không nhiều lời, bày ra tư thế xông tới.
(*) Lai giả bất thiện: Kẻ đến mang chuyện xấu.
Lệ Đông Quân hừ một tiếng, chậm rãi xắn áo: "Không biết lượng sức, hôm nay lão tử sã cho ngươi biết vì sao hoa lại màu hồng! Hoa của người khác mà cũng dám nhớ thương!"
Ngoài cung xảy ra một trận hỗn chiến, đương nhiên người trong cung không biết.
Hai ngày nay Tiết Tĩnh Xu cảm thấy khá hơn nhiều, rốt cuộc cũng thấy có tinh thần, nên nàng muốn truy cứu một số chuyện.
Nàng gọi thái giám bên cạnh hoàng đế tới, biết hoàng đế đang bàn bạc triều chính cùng các đại thần, nên sai người đỡ nàng đến tẩm cung của hoàng đế.
Nghĩ lại lời hoàng đế nói ngày đó hắn mới học được mấy phương pháp này, nàng phân tích một phen, cảm thấy hoàng đế chỉ có thể học từ ai đó hoặc từ trong sách mà thôi.
Người nào thì có lẽ là không phải, trong ấn tượng của nàng hoàng đế không thân thiết với ai cả. Nhưng sách thì có khả năng lớn hơn.
Vì hoàng đế thường xuyên nhắc tới thoại bản bên tai nàng, nàng định đi đột kích tẩm cung hoàng đế một phen, nhìn xem rốt cuộc hoàng đế đọc những thoại bản gì.
Cung nhân ở ngoài không ngờ hoàng hậu nương nương đột nhiên giá lâm, Tiết Tĩnh Xu lại ra lệnh bọn họ không được truyền lời cho hoàng đế, cho nên bọn họ chỉ đành trơ mắt nhìn nương nương vào tẩm điện của hoàng thượng.
Tẩm điện của hoàng đế to và đơn giản hơn điện Yên Ba Tống Sảng của nàng, chỗ nào cũng được sắp xếp rất gọn gàng.
Tiết Tĩnh Xu đi đến giá sách nhìn, đều là đạo trị quốc, bản đồ sông núi các loại, trông rất đứng đắn.
Tuy nhiên nàng cẩn thận nhìn từng quyển thì lại phát hiện trong những cuốn đúng quy cách ấy lại trà trộn một hai cuốn không hề hòa hợp với tủ sách còn lại.
Nàng rút một quyển tên là "Ký sự khuê phòng" ra, mới mở trang đầu tiên đã bị hình ảnh nóng bỏng đập vào mắt nên nàng lập tức đóng nó lại.
Thì ra trang đầu tiên đó vẽ một bức hình nam nữ đang hợp hoan!
Tiết Tĩnh Xu vừa thấy thì nhớ lại trước ngày đại hôn, Tô cô cô muốn nàng xem những bức xuân họa như vậy.
Nàng mất một lúc mới bình tĩnh lại để cầm sách lên, qua hai ba trang nữa, thấy đều là chữ, không có tranh vẽ thì thở phào nhẹ nhõm. Nàng tập trung nhìn những chữ kia, mà càng xem thì càng cảm thấy nghi ngờ. Bởi vì nội dung không có gì khác người, cùng lắm chỉ là một tiểu thư khuê các đi chùa dâng hương cầu duyên mà thôi.
Nàng không khỏi hoài nghi là có phải mình trông gà hóa cuốc không? Nhưng trang đầu tiên kia sẽ không gạt người đâu. Nàng kiềm chế cảm xúc tiếp tục đọc.
Hoàng đế vừa bàn bạc chính sự với các đại thần xong thì Đức công công bước lên nói: "Hoàng thượng, nương nương đang ở tẩm điện của người đó ạ."
"Sao ngươi không mời hoàng hậu tới?"
Đức công công thấy hoàng đế nghe không hiểu thì nôn nóng đến độ nói thẳng: "Nương nương đang xem những quyển thoại bản của người đó!"
Hoàng đế đứng phắt dậy. Sắc mặt có chút vi diệu, rồi vội đi vào hậu điện.
Trong tẩm điện, cung nhân đang chờ ở bên ngoài, chỉ có hoàng hậu đứng bên trong, cúi đầu không biết nhìn cái gì.
Hoàng đế hắng giọng một cái.
Tiết Tĩnh Xu giật mình, quay đầu nhìn hắn, trên mặt còn hơi ửng đỏ.
Hoàng đế liếc thấy thoại bản trên tay nàng thì hơi lúng túng.
Tiết Tĩnh Xu đập thoại bản lên bàn, mặt đỏ tới mang tai, không biết là thẹn thùng hay tức giận: "Cả ngày hoàng thượng chỉ đọc mấy cái này thôi à?"
Nội dung thoại bản phần trước còn là bình thường, nhưng phần sau... khi hòa thượng mời vị tiểu thư kia đi phòng thiền thì rồi đột nhiên có những tên hạ lưu tiến lên! Bên trong chẳng những dùng rất nhiều phương pháp khác nhau mà còn, mà còn... ba bốn người cùng nhau...
Nàng chưa bao giờ biết chữ nghĩa cũng có thể kết hợp thành những hình ảnh dơ bẩn như vậy.
Hoàng đế thấy thần sắc nàng như thế thì có hơi chột dạ. Hắn nỗ lực giải thích: "Kỳ thực, ta... nhìn không sao mà."
Tiết Tĩnh Xu hỏi ngược lại ngay: "Nhìn không sao cả? Ý là có nhìn mà, đúng không? Sao bệ hạ có thể xem những cái này chứ?"
Hoàng đế chậm rãi đi lên, thấy nàng không có phản ứng gì, lại đến gần hơn một ít. Hắn thử thử thăm dò cầm tay nàng, thấy không có bị bỏ qua thì thở phào. Hắn nghiêm mặt nói: "Mạn Mạn có tin ta không? Mỗi ngày ta chỉ bớt chút thời giờ nhìn hai ba trang, không hề vì việc này mà chậm trễ triều chính. Huống hồ... chủ ý của ta là chỉ muốn học hỏi một ít cách ở chung giữa nam nữ, chứ không phải là vì những chuyện kia.... Nếu Mạn Mạn không tin, có thể gọi Đức Lộc tới hỏi."
Tiết Tĩnh Xu nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hoàng đế cũng nhìn lại nàng, không tránh không né.
Một lúc sau, Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng gật đầu: "Thiếp tin hoàng thượng. Nhưng những sách này hoàng thượng không thể tiếp tục xem. Thiếp muốn thiêu hủy, hoàng thượng có đồng ý không?"
Hoàng đế gật đầu: "Tất nhiên đều theo ý Mạn Mạn."
Ngay tức khắc, hắn sai người bưng chậu than đến, lấy tất cả thoại bản ném vào chậu than.
Bấy giờ, Tiết Tĩnh Xu mới gật đầu nói: "Biết sai thì có thể thay đổi, không chuyện gì tốt hơn chuyện này. Nhưng... việc đã làm, không thể nào bỏ qua. Hoàng thượng phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình. Mấy ngày này, xin mời hoàng thượng tự ở tẩm cung kiểm điểm lại mình đi."Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi
Tiết Tĩnh Xu thấy không ổn, cố giữ bình tĩnh nói: "Hoàng thượng nói cái gì đó? Nước lạnh rồi, mau lên thôi."
Hoàng đế gật đầu đồng ý: "Quả thực nên lên rồi, hành sự trong nước có nhiều bất tiện lắm."
Không để cho Tiết Tĩnh Xu có cơ hội nói chuyện, hắn đỡ nàng ra khỏi hồ tắm.
Vừa lên bờ, Tiết Tĩnh Xu lấy khăn trùm mình lại ngay, cảnh giác nhìn hoàng đế.
Hoàng đế thong thả lau khô người, chậm rãi khoác ngoại bào, có vẻ như không có ý định làm chuyện xấu.
Tiết Tĩnh Xu thấy vậy thì rất nghi hoặc: lẽ nào vừa rồi chỉ là hù dọa?
Hoàng đế nhìn dáng vẻ thận trọng của nàng, khóe miệng khẽ nhếch lên, một tay ôm ngang người nàng đi ra khỏi phòng tắm.
Tiết Tĩnh Xu vừa được thả lên giường liền lăn vào đệm chăn ngay.
Hoàng đế cũng không kéo nàng ra. Hắn ngồi ở đầu giường hỏi: "Hoàng hậu có biết cách dập lửa nào khác không?"
Tiết Tĩnh Xu dè dặt đáp: "Thiếp không thông thái bằng hoàng thượng... tất nhiên không biết."
"Hoàng hậu khen nhầm rồi. Ta mới biết được hai ngày nay."
Hắn cởi ngoại bào, lên giường, kéo tay Tiết Tĩnh Xu xoa nắn.
Tiết Tĩnh Xu không hiểu chuyện gì, nghi hoặc nhìn hắn.
Hoàng đế chỉ chỉ bàn tay nàng: "Đôi tay của hoàng hậu, ngoại trừ viết chữ, cầm nắm đồ vật, thì còn có tác dụng kì diệu khác."
Tiết Tĩnh Xu từ chối việc suy nghĩ xem còn có công dụng gì khác, chỉ một lòng muốn rút tay về.
Hoàng đế cũng không ngăn cản, nhìn nàng thu tay lại. Rồi hắn cũng nằm xuống theo, xốc chăn lên tiến vào trong.
Hai người đều mặc số quần áo ít ỏi, nằm sát nhau cùng một tấm chăn, có thể nói là da thịt gần kề.
Hoàng đế lần mò một phen, tìm được tay của Tiết Tĩnh Xu liền lôi kéo xuống dưới...
Tiết Tĩnh Xu đỏ mặt chống cự, nàng cũng đoán được hoàng đế lấy tay nàng để làm gì rồi...
Hoàng đế tiến tới, hôn môi nàng, nói: "Mạn Mạn vừa rồi châm lửa lá gan rất lớn mà, sao bây giờ nhát gan thế?"
Tiết Tĩnh Xu hối hận không thôi... khi nàng châm lửa, nàng không có ý định tự mình đi dập lửa mà! Hơn nữa, nàng làm sao biết được hoàng đế dễ phản ứng như vậy, mới trêu một tí đã ấy rồi.
Sức nàng thua kém hoàng đế, bị hắn kéo tới đụng vào một vật thể nóng bỏng tay. Nàng xấu hổ nhắm mắt ngay lập tức, không dám nhìn hoàng đế, lừa mình dối người là bàn tay kia của người khác, mặc kệ hoàng đế muốn làm gì thì làm.
Hoàng đế lại hôn nàng, hô hấp trở nên dồn dập: "Những chỗ có tác dụng thần kì trên người Mạn Mạn không chỉ có bàn tay..."
Hắn cúi người nói bên tai Tiết Tĩnh Xu mấy chữ.
Tiết Tĩnh Xu mở to đôi mắt ngấn nước trừng hắn: "Hoàng thượng! Ngài học ở đâu mấy cái này, mấy cái này..."
Nhã nhặn như nàng, quả thực không nghĩ ra được từ ngữ để hình dung chuyện hoàng đế nói.
Hoàng đế lại chỉ mỉm cười không nói.
Hôm sau, đám cung nhân ngạc nhiên phát hiện sắc mặt hoàng thượng khá hơn mấy ngày trước nhiều mà nương nương thì lại rất tiều tụy.
Trong cung ai ai cũng đã thành tinh, nhìn thấy cảnh tượng này, trong đầu không khỏi suy nghĩ miên man.
Nguyên một ngày, Tiết Tĩnh Xu không hề cho hoàng đế một sắc mặt tốt, hắn cũng không để tâm chút nào. Bữa trưa, bữa tối đều đến đúng giờ, hầu hạ hoàng hậu đang mỏi tay ăn canh, ân cần không thôi.
Qua mấy ngày sau, Tiết Tĩnh Xu rốt cuộc không còn nôn nhiều nữa. Mỗi ngày nàng ít nhiều cũng có thể ăn vài thứ, và càng có vẻ thèm ăn hơn.
Tâm tình hoàng đế cũng tốt theo, các đại thần kinh hồn táng đảm mấy hôm nay mới được thở phào nhẹ nhõm.
Liễu Nhi thấy tiểu thư nhà mình cuối cùng cũng chịu ăn thì một ngày ba chuyến chạy tới Ngự thiện phòng, bữa chính điểm tâm đều đến cuồn cuộn như nước chảy, có cái gì ngon đều đưa tới trước mặt Tiết Tĩnh Xu.
Hôm nay, Liễu Nhi cũng như mọi ngày, vội vàng cầm hộp cơm về điện Yên Ba Tống Sảng.
Lại không phát hiện ở đằng xa xa, trên một cái cây, có người nhìn chằm chằm hướng hậu cung, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng nàng, mới nương theo bóng cây lặng lẽ rời đi.
Tại nơi người đi rồi đó, một cái cây xa hơn cũng có người giống như quỷ, cũng rời đi theo.
Lệ Đông Quân như chim ưng nhìn chằm chằm người đằng trước, không gần không xa mà theo dõi. Đến khi hai người đều ra khỏi hạ cung, Lệ Đông Quân tung người, từ trên trời đáp xuống trước mặt người nọ. Miệng ngậm cỏ, thờ ơ hỏi: "Ngươi từ đâu tới?"
Liễu Nghị thầm rùng mình, cẩn thận hỏi: "Các hạ là?"
Lệ Đông Quân dùng lưỡi đưa cọng cỏ từ bên trái qua bên phải: "Ngươi đừng quan tâm ta là ai, ta hỏi ngươi, vừa nhìn chằm chằm ai?"
Ngữ khí của Lệ Đông Quân rất xem thường người đối diện, Liễu Nghị bị kích thích đáp lại: "Ta nhìn muội tử nhà mình, chẳng lẽ còn phải báo cáo cho các hạ?"
Lệ Đông Quân nheo mắt nhìn Liễu Nghị, phun cọng cỏ trong miệng ra: "Muội tử nhà ngươi? Ngươi là cây cỏ nào, dám ở đây nhận muội tử lung tung. Có sự đồng ý của ta chưa? Có biết thứ tự trước sau hay không?"
Liễu Nghị thấy Lệ Đông Quân lai giả bất thiện (*), thì không nhiều lời, bày ra tư thế xông tới.
(*) Lai giả bất thiện: Kẻ đến mang chuyện xấu.
Lệ Đông Quân hừ một tiếng, chậm rãi xắn áo: "Không biết lượng sức, hôm nay lão tử sã cho ngươi biết vì sao hoa lại màu hồng! Hoa của người khác mà cũng dám nhớ thương!"
Ngoài cung xảy ra một trận hỗn chiến, đương nhiên người trong cung không biết.
Hai ngày nay Tiết Tĩnh Xu cảm thấy khá hơn nhiều, rốt cuộc cũng thấy có tinh thần, nên nàng muốn truy cứu một số chuyện.
Nàng gọi thái giám bên cạnh hoàng đế tới, biết hoàng đế đang bàn bạc triều chính cùng các đại thần, nên sai người đỡ nàng đến tẩm cung của hoàng đế.
Nghĩ lại lời hoàng đế nói ngày đó hắn mới học được mấy phương pháp này, nàng phân tích một phen, cảm thấy hoàng đế chỉ có thể học từ ai đó hoặc từ trong sách mà thôi.
Người nào thì có lẽ là không phải, trong ấn tượng của nàng hoàng đế không thân thiết với ai cả. Nhưng sách thì có khả năng lớn hơn.
Vì hoàng đế thường xuyên nhắc tới thoại bản bên tai nàng, nàng định đi đột kích tẩm cung hoàng đế một phen, nhìn xem rốt cuộc hoàng đế đọc những thoại bản gì.
Cung nhân ở ngoài không ngờ hoàng hậu nương nương đột nhiên giá lâm, Tiết Tĩnh Xu lại ra lệnh bọn họ không được truyền lời cho hoàng đế, cho nên bọn họ chỉ đành trơ mắt nhìn nương nương vào tẩm điện của hoàng thượng.
Tẩm điện của hoàng đế to và đơn giản hơn điện Yên Ba Tống Sảng của nàng, chỗ nào cũng được sắp xếp rất gọn gàng.
Tiết Tĩnh Xu đi đến giá sách nhìn, đều là đạo trị quốc, bản đồ sông núi các loại, trông rất đứng đắn.
Tuy nhiên nàng cẩn thận nhìn từng quyển thì lại phát hiện trong những cuốn đúng quy cách ấy lại trà trộn một hai cuốn không hề hòa hợp với tủ sách còn lại.
Nàng rút một quyển tên là "Ký sự khuê phòng" ra, mới mở trang đầu tiên đã bị hình ảnh nóng bỏng đập vào mắt nên nàng lập tức đóng nó lại.
Thì ra trang đầu tiên đó vẽ một bức hình nam nữ đang hợp hoan!
Tiết Tĩnh Xu vừa thấy thì nhớ lại trước ngày đại hôn, Tô cô cô muốn nàng xem những bức xuân họa như vậy.
Nàng mất một lúc mới bình tĩnh lại để cầm sách lên, qua hai ba trang nữa, thấy đều là chữ, không có tranh vẽ thì thở phào nhẹ nhõm. Nàng tập trung nhìn những chữ kia, mà càng xem thì càng cảm thấy nghi ngờ. Bởi vì nội dung không có gì khác người, cùng lắm chỉ là một tiểu thư khuê các đi chùa dâng hương cầu duyên mà thôi.
Nàng không khỏi hoài nghi là có phải mình trông gà hóa cuốc không? Nhưng trang đầu tiên kia sẽ không gạt người đâu. Nàng kiềm chế cảm xúc tiếp tục đọc.
Hoàng đế vừa bàn bạc chính sự với các đại thần xong thì Đức công công bước lên nói: "Hoàng thượng, nương nương đang ở tẩm điện của người đó ạ."
"Sao ngươi không mời hoàng hậu tới?"
Đức công công thấy hoàng đế nghe không hiểu thì nôn nóng đến độ nói thẳng: "Nương nương đang xem những quyển thoại bản của người đó!"
Hoàng đế đứng phắt dậy. Sắc mặt có chút vi diệu, rồi vội đi vào hậu điện.
Trong tẩm điện, cung nhân đang chờ ở bên ngoài, chỉ có hoàng hậu đứng bên trong, cúi đầu không biết nhìn cái gì.
Hoàng đế hắng giọng một cái.
Tiết Tĩnh Xu giật mình, quay đầu nhìn hắn, trên mặt còn hơi ửng đỏ.
Hoàng đế liếc thấy thoại bản trên tay nàng thì hơi lúng túng.
Tiết Tĩnh Xu đập thoại bản lên bàn, mặt đỏ tới mang tai, không biết là thẹn thùng hay tức giận: "Cả ngày hoàng thượng chỉ đọc mấy cái này thôi à?"
Nội dung thoại bản phần trước còn là bình thường, nhưng phần sau... khi hòa thượng mời vị tiểu thư kia đi phòng thiền thì rồi đột nhiên có những tên hạ lưu tiến lên! Bên trong chẳng những dùng rất nhiều phương pháp khác nhau mà còn, mà còn... ba bốn người cùng nhau...
Nàng chưa bao giờ biết chữ nghĩa cũng có thể kết hợp thành những hình ảnh dơ bẩn như vậy.
Hoàng đế thấy thần sắc nàng như thế thì có hơi chột dạ. Hắn nỗ lực giải thích: "Kỳ thực, ta... nhìn không sao mà."
Tiết Tĩnh Xu hỏi ngược lại ngay: "Nhìn không sao cả? Ý là có nhìn mà, đúng không? Sao bệ hạ có thể xem những cái này chứ?"
Hoàng đế chậm rãi đi lên, thấy nàng không có phản ứng gì, lại đến gần hơn một ít. Hắn thử thử thăm dò cầm tay nàng, thấy không có bị bỏ qua thì thở phào. Hắn nghiêm mặt nói: "Mạn Mạn có tin ta không? Mỗi ngày ta chỉ bớt chút thời giờ nhìn hai ba trang, không hề vì việc này mà chậm trễ triều chính. Huống hồ... chủ ý của ta là chỉ muốn học hỏi một ít cách ở chung giữa nam nữ, chứ không phải là vì những chuyện kia.... Nếu Mạn Mạn không tin, có thể gọi Đức Lộc tới hỏi."
Tiết Tĩnh Xu nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hoàng đế cũng nhìn lại nàng, không tránh không né.
Một lúc sau, Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng gật đầu: "Thiếp tin hoàng thượng. Nhưng những sách này hoàng thượng không thể tiếp tục xem. Thiếp muốn thiêu hủy, hoàng thượng có đồng ý không?"
Hoàng đế gật đầu: "Tất nhiên đều theo ý Mạn Mạn."
Ngay tức khắc, hắn sai người bưng chậu than đến, lấy tất cả thoại bản ném vào chậu than.
Bấy giờ, Tiết Tĩnh Xu mới gật đầu nói: "Biết sai thì có thể thay đổi, không chuyện gì tốt hơn chuyện này. Nhưng... việc đã làm, không thể nào bỏ qua. Hoàng thượng phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình. Mấy ngày này, xin mời hoàng thượng tự ở tẩm cung kiểm điểm lại mình đi."Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook