• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hoàng đế hắc hóa (2 Viewers)

  • chap-14

Chương 14




Tân Nhất Lai ở trước mặt Chung thượng thư thì nói rất uy phong lẫm liệt, không chút sợ hãi nào, vừa ra khỏi cửa nha môn lập tức đi tìm nhi tử đến cứu giúp.

Thụy Hòa ở phủ Chiêm Sự làm việc, nói là làm hộ vệ cho Thái Tử, nhưng thực chất là giúp đỡ Cố Văn xử lý chính sự. Hắn tuy tuổi còn nhỏ, hành sự lại cực kỳ có trình tự, rất có năng lực, qua vài ngày liền làm cho trên dưới phủ Chiêm Sự nhìn hắn với con mắt khác, ngay cả đến người ngay thẳng thành thật như Cố Văn cũng ba ngày thì hai ngày khen ngợi hắn, đương nhiên, Cố Văn cũng giao cho hắn nhiều việc hơn, thế nên, mỗi ngày, đến trước khi cửa cung gần khóa một khắc hắn mới trở về.

Tân Nhất Lai ở cửa cung bồi hồi, tóc đã bị nắm rụng mấy sợi mới nhìn thấy Thụy Hòa mệt mỏi đi ra, Tân Nhất Lai bước nhanh đến trước mặt Thụy Hòa, nắm lấy tay hắn, “Lát nữa trở về, về đến nhà liền đi hỏi tổ phụ bài học, hỏi càng nhiều càng tốt.”

Thụy Hòa mệt như sắp chết, hữu khí vô lực mà nói: “Cha, người lại làm cái gì rồi?” Nhưng mấu chốt ở đây là chữ “Lại”.

“Ngươi nói cái gì. Ta còn có thể làm cái gì được chứ, ta vẫn luôn thành thật mà.”

“Vậy vì sao tổ phụ muốn đánh người?”

Tân Nhất Lai tức đến hộc máu, “Ngươi nói bừa cái gì chứ, tổ phụ ngươi khi nào muốn đánh ta.”

“Vậy người tìm con làm lá chắn làm gì?” Thụy Hòa làm ra vẻ con đã sớm biết tất cả, “Người ngày trước không phải chọc giận mẫu thân một hồi, rồi lại tìm đến con. Nhưng mà bây giờ con cũng không thể làm gì rồi, lão nhân gia đã nổi giận, chỉ sợ con cũng bị liên lụy, chứ đừng nói đến việc giúp người cản. Hay là người đem Tấn nhi và Thọ nhi đến. Tổ phụ muốn nổi giận, người liền làm cho hai đứa khóc, tổ phụ sẽ không có cách.”

Tân Nhất Lai lập tức hô to, “Nói có đạo lý, không hổ danh là nhi tử của ta, thật là thông minh quá, kinh thành đệ nhị thông minh.” Người thông minh nhất không cần nói cũng biết là ai.

Thụy Hòa, “…..”

Hai người vừa mới tiến vào phủ, Hoành thúc đã ra đón, sắc mặt phức tạp mà nhìn Tân Nhất Lai, “Đại gia, lão gia kêu người đến thư phòng.”

Tân Nhất Lai run run, cố gắng trấn định nói: “Đã biết, ta lập tức đến ngay.” Dứt lời bàn chân liền hướng về Bích La viện mà chạy, vào phòng không thấy song bào thai, chỉ có Hoàng thị cùng Đại Trân đang ngồi trong phòng nói chuyện.

Hoàng thị thấy mặt hắn đầy chật vật và hoảng sợ, thuận tay đưa ly trà qua, “Chàng vội vàng tìm kiếm cái gì đó, làm như bị chó đuổi không bằng.”

Tân Nhất Lai cầm cái ly uống một ngụm hết, “So với chó đuổi còn đáng sợ hơn! Nhi tử đâu?”

“An nhi không phải cùng chàng trở về hay sao?”

“Ta hỏi chính là Tấn nhi và Thọ nhi.” Vẻ mặt Tân Nhất Lai đưa đám nói: “Lão gia tử kêu ta đi qua, lát nữa phỏng chừng sẽ bị đánh, ôm hai hài tử đi cứu giúp, bằng không hôm nay ta sẽ thảm rồi.”

Hoàng thị buồn cười, lại không thể ở trước mặt Tân Nhất Lai cười ra tiếng, chỉ cố nén cười, mặt nghẹn đến đỏ, “Thật là khéo, sáng nay nhà mẹ đẻ ta cho người sáng đón đi rồi, muốn hai đứa ở bên đó thêm vài hôm.”

Đại Trân đứng bên cạnh khụ một tiếng, “Con đi cùng cha. Tổ phụ rất để ý mặt mũi, sẽ không phát hỏa trước mặt nữ nhi.”

Tân Nhất Lai ngẫm cảm thấy có chút đạo lý, lão gia tử tuy rằng nghiêm khắc, nhưng luôn luôn hướng về hắn, Đại Trân dù sao cũng là cô nương gia, truyền thống Tân gia trước giờ đối xử với nữ nhi luôn luôn nuông chiều, lão gia tử chắc sẽ không ở trước mặt Đại Trân mà phát giận.

“Lát hành sự theo hoàn cảnh.” Tân Nhất Lai thấp giọng dặn dò khuê nữ, “Cha đều dựa vào ngươi hết đó.”

Đại Trân chớp chớp mắt với hắn, “Người cứ yên tâm đi.”

Hai cha con tiến vào phòng, Tân lão gia tử lập tức hiểu được, thổi râu trừng mắt tưởng như nổi giận, banh mặt nói: “Trân nha đầu đi về trước đi, tổ phụ cùng cha ngươi có chính sự muốn nói.”

Đại Trân không hề sợ hãi, lại tiến lên ôm cánh tay lão gia tử: “Gia gia có chuyện gì lát nữa cùng cha con nói không được sao, cháu gái cũng có chuyện quan trọng muốn thỉnh giáo người đó. Người có nhớ lần trước con cùng người nói qua chuyện muốn mở cửa hàng không, con đã tìm được vài nói, nhưng không biết nơi đó có thích hợp hay không. Gia gia kiến thức rộng rãi, cho cháu gái lời khuyên được không? Một chỗ ở thành đông Hưng Bình…”

Tân lão gia tử tuy rằng không quá tình nguyện, nhưng cũng không nói cái gì là mất hứng, Tân Nhất Lai nhân cơ hội này, lén lút trốn đi.

Tới lúc ăn cơm buổi tối, Tân lão gia tử rốt cuộc cũng tóm được Tân Nhất Lai giáo huấn một trận, nhưng cũng không động thủ, một người thường bị mắng như giáo sư Tân, tỏ vẻ bị mắng như thế này chỉ là mưa phùn thoáng qua, không có gì đáng ngại cả.

Nhưng mà, vấn đề của Đại Trân vẫn không giải quyết được, vì chuyện mặt tiền cửa hàng này mà nàng rất đau đầu. Tân lão gia tử tuy rằng học vấn cao, nhưng mà không có chút đầu óc kinh thương nào cả, nếu muốn để ông ấy đưa ra ý kiến, thật sự là chờ đến ngày mai cũng không có. Cũng may, Tân lão gia tử mặc dù trước mặt Tân Nhất Lai rất ngang ngược, nhưng đối với cháu gái cũng rất phóng khoáng, nghe Đại Trân nói muốn mở cửa hàng cũng không giận, còn hứng thú bừng bừng mà ra đưa ra những ý kiến loạn xạ.

Hoàng thị thật ra có thể đưa ra ý kiến, nhưng lại cố tình không chịu nói, nhất định phải xem Đại Trân tự mình giải quyết. Đại Trân nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đi tìm “Cố Đại lang” để hỏi ý kiến. Tuy rằng Cố huynh nói việc làm ăn này đều do phía nàng quyết định, nhưng rốt cuộc cũng là đối tác, nên cùng hắn báo một tiếng.

Vì thế, sáng sớm ngày hôm sau, Đại Trân liền đến phủ Võ Anh hầu tìm người, kết quả lại không có, hạ nhân hầu phủ chỉ nói Đại lang không ở trong phòng, hỏi đi đâu vậy thì không nói.

“Không bằng tiểu lang quân chiều lại đến đây?” Thị vệ Cố phủ khách khí mà đề nghị, “Có lẽ buổi chiều Đại lang sẽ trở lại.”

Đại Trân bất đắc dĩ nói, “Nếu như hắn trở lại, ngươi nói hắn đến phủ Tân thái phó ở thành tây tìm ta, nói là đến tìm Tam lang.”

Thị vệ cười khô khốc, “Nhất định, nhất định.” Chờ Đại Trân đi, hắn liền truyền tin này vào trong cung.

“Cố gia tiểu Tam lang a.” Từ Canh lập tức nhớ đến thiếu niên sang sảng hào phóng lại ra vẻ thành thục kia, tâm tình không tự giác mà tốt lên, “Cũng không biết tiệm tạp hóa của hắn mở thế nào rồi?” Hắn xoay xoay cuốn sách trong tay, tùy tiện ném nó sang một bên, “Dù sao cũng không có việc gì, đi xem hắn cũng tốt, rốt cuộc thì cũng có hai vạn lượng.”

Kim Tử không lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ, cái gì mà không có việc gì, cái khác không nói, bài tập mà Tân thái phó giao cho vẫn chưa làm xong đâu. Nhưng mà, điện hạ nói không có việc gì thì là không có việc gì đi.

Vì thế mới qua giờ ngọ, Đại Trân liền nhận được thiệp mời của “Cố gia Đại lang”.

“Tại sao hắn lại không tới phủ?” Đại Trân nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chẳng nhẽ là sợ bị tổ phụ mắng?” Tuy rằng có chút nghi hoặc, nhưng nàng vẫn nhanh chóng đi thay quần áo, mang theo mấy hộ vệ đi thẳng đến Đắc Ý lâu.

Đắc Ý lâu là tửu lâu có tiếng nhất ở kinh thành, nổi tiếng đắt đỏ, một bàn rượu có thể thu tới mười lượng bạc, cố tình, trong kinh thành lại không thiếu những kẻ có tiền, địa phương quỷ quái này làm ăn còn rất tốt, trong quán còn có người thuyết thư, nếu như muốn đến gian phòng nhã nhặn, dù có tiền cũng chưa chắc có thể đặt được.

Hôm nay Đắc Ý lâu càng thêm náo nhiệt, hai tầng ở đại sảnh đã chật kín người không còn chỗ ngồi, trong ngoài đều có người, chen vai thích cánh, Đại Trân vất vả lắm mới có thể chen vào được.

“Hôm nay mọi người đều không cần tiền sao, sao mà nhiều người như vậy?” Đại Trân vất vả leo lên tầng ba, nặng nề thở ra một hơi, nàng trước kia cũng đã từng đến Đắc Ý lâu, tuy rằng làm ăn không tồi, nhưng cũng không giống như hôm nay đông như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tiểu nhị dẫn đường cười ha hả mà trả lời: “Lang quân không biết, gần đây các đai hoa lâu tranh cử hoa khôi, mỗi tuần đều có xe hoa qua Đắc Ý lâu của chúng ta đi ra, cho nên hôm nay mới náo nhiệt như vậy. Ngài đặt ở chỗ nhã gian, là nơi có tầm nhìn tốt nhất, lát nữa có thể xem rõ ràng.”

Đại Trân lập tức hứng thú, “Hoa… Hoa khôi? Xinh đẹp không, ngươi đã gặp qua chưa? Các nàng khi nào thì qua?”

Mấy hộ vệ theo hầu mặt đều muốn banh ra, cái này nếu như lang quân cũng sẽ không nói ra, một tiểu cô nương tại sao lại hứng thú với hoa khôi như vậy, không biết được còn tưởng đây là một tên háo sắc.

Tiểu nhị lại không hề thấy kỳ lạ, “Rất nhanh liền tới rồi.”

Đại Trân không cùng hắn dài dòng nữa, sải bước vào trong gian phòng, hướng đến Từ Canh mà vẫy vẫy tay, “Lát nữa chúng ta nói sau.” Dứt lời, ba bước biến thành hai mà vọt đến cửa sổ nhìn ra ngoài, một lát liền kích động chỉ xuống dưới nói: “Tới rồi! Tới rồi! Chúng ta đến đây thật khéo, vừa đúng lúc các nàng đi qua đây.”

Từ Canh quay đầu mờ mịt đi theo hướng cửa sổ, nhìn theo hướng của Đại Trân, nhíu mày nói: “Phía dưới là cái gì, sao lại nhiều người như vậy?”

“Hoa khôi a!” Đại Trân kích động đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng bừng, “Ngay ở phía sau xe kia, đều tách ra ngồi, có vài người, huynh nhìn xem, ai ya khuôn mặt nhỏ thật trắng a.”

Từ Canh có chút quẫn bách, không biết nên bày ra biểu tình mới phải. Hắn nhìn kỹ Đại Trân, vóc dáng cũng cao, có chút gầy, khuôn mặt nhỏ lại tròn trịa, là loại khó phân nam nữ xinh đẹp, nhưng lại là một hài tử chưa lớn, nhìn thấy nữ nhân liền hưng phấn đến như vậy. Tân tiên sinh và Tân Thụy Hòa đều không phải là người háo sắc, tiểu gia hỏa này rốt cuộc là giống ai vậy?

Đội ngũ xe hoa càng lúc càng gần, trên lầu Đắc Ý lâu cũng càng thêm náo nhiệt, người đến xem náo nhiệt lớn tiếng nói chuyện, bàn tán xem mấy vị mỹ nhân ngồi trên xe ai là người quyến rũ nhất, có tay ăn chơi kêu một tiếng mỹ nhân rồi ném đồ lên xe, thậm chí còn có người ném cả khăn tay. Cũng may, Đại Trân tuy rằng rất kích động, nhưng vẫn còn đúng mực, chỉ hô theo vài tiếng, chứ không hề làm ra hành động nào quá phận, bằng không, Từ Canh cảm thấy hắn cần thiết thay Tân tiên sinh quản tốt hài tử này.

Xe hoa rốt cuộc cũng đã đi qua Đắc Ý lâu, tốc độ rõ ràng chậm lại, cơ hồ như bất động. Tất cả mọi người đều biết được trong tửu lâu toàn là khách quý, ra tay so với những người khác thì hào phóng hơn nhiều, nếu có thể lấy được tâm của vị thiếu niên tài tuấn nào đó thì càng không thể nói, nói không chừng còn có thể được chuộc thân.

“Huynh cảm thấy vị nào xinh đẹp nhất?” Đại Trân hồn nhiên không phát hiện ra Từ Canh khác thường, hai ắt vẫn tỏa sáng như cũ nhìn chằm chằm dưới lầu, toàn bộ đầu đều thò ra khỏi cửa, chỉ hận không thể nảy xuống, “Ta cảm thấy vị cô ngương mặc áo xanh biếc lá lụa kia khá xinh đẹp. Huynh xem miệng của nàng thật đỏ a.”

Từ Canh bĩu môi, “Giờ đang là mùa thu hoạch, mặc mỗi một bộ áo lụa, áo rách quần manh, cũng không sợ lạnh. Mặt trắng như vậy, miệng còn tô như thế, thật giống yêu tinh.”

Đại Trân lập tức nghẹn họng, chậm rãi quay đâu từ cửa sổ vào mà đánh giá hắn, “Cố huynh làm sao mà giống Nhị lang nhà chúng ta như vậy.”

“Như thế nào?”

“Rất cổ hủ.” Đại Trân nhăn mũi lại, vỗ vỗ bờ vai của hắn, tận tình khuyên nhủ: “Tục ngữ có câu thực sắc dã tính, người đều có lòng yêu cái đẹp, thích xem mỹ nhân không phải là chuyện gì xấu cả, người trẻ tuổi, không cần phải trầm trầm như vậy.”

Từ Canh nhìn khuôn mặt tròn tròn vẫn còn mang nét trẻ con của nàng, lại nghe thêm ngữ khí giống như ông cụ non, thật là không biết nên nói cái gì.

Xe hoa dừng lại ở Đắc Ý lâu hơn mười lăm phút, Đại Trân như vậy chiếm cứ cái cửa sổ, hướng về mấy vị mỹ nhân mà xem xét, trong chốc lát còn đưa ra một hai lời bình. Từ Canh coi như không nghe được, cau mày uống trà, không cẩn thận uống hơi nhiều, vì thế liền mắc tiểu.

Đại Trân vẫn hứng thú bừng bừng ghé vào cửa sổ như cũ, Từ Canh đoán chắc là xe hoa chưa đi thì nàng còn chưa chịu quay lại nói chuyện đứng đắn, mới đi ra hành lang, lại nhìn thấy hai người từ hành lang khác đi tới, Từ Canh liếc mắt một cái, trong lòng lập tức cuộn trào sóng dữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom